Chương 40: Linh thú hộ giả
Khai Hoang
03/03/2014
Đang muốn kíp nổ thì bên tai liền nghe được một thanh âm chất non nớt, lại lãnh khốc vô và cười khẽ.
- Phá giáp, chết!
Chỉ thấy trên thân kiếm bỗng nhiên một đoàn bạch sáng lóng lánh, trong nháy mắt chém ra mấy quang ảnh biên độ nhỏ nhất. Đúng là liên tục cưỡng ép phá vỡ mấy cái phù lục giữa không trung. Sau đó đoàn bạch quang này liền lôi cuốn lấy những diễm lưu hàn khí bộc phát ra kia cùng với một cổ Linh Năng trực tiếp đâm xuyên khí bích kia.
Tru sát hồn sư, phương pháp trực tiếp nhất cũng bảo đảm nhất chính là phá vỡ hồn hải của hắn!
Kiếm quang lại lóe lên, nam tử áo bào trắng chỉ cảm thấy chỗ mi tâm mình như con kiến cắn xé, có chút đau xót. Lập tức một cổ lạnh lẻo thấu xương, cũng cuốn tới.
Đó là kiếm lạnh như băng, cảm giác lạnh buốt sau khi đâm thật sâu vào tủy não. Mà ánh mắt của nam tử áo bào trắng cũng dần dần tan rả.
Vào cuối cùng, bỗng dưng một búng máu phun ra khỏi miệng, phun lên mặt Tông Thủ, khiến khuôn mặt thanh tú kia chợt liền thêm vào mấy phần dữ tợn.
Mà trong đôi mắt vô thần của trung niên áo bào trắng, lúc này lại tăng thêm thêm vài phần không tin và mờ mịt.
- Không có dịch dung, cũng không phải ảo thuật. Ngươi chính là Tông Thủ, thế tử Càn Thiên Sơn! Không đúng, Tông Thủ chính thức hẳn là phế nhân văn không thành võ chẳng xong mới đúng, ngươi sao có thể là hắn? Rõ ràng chỉ tu thành hai mạch thai tức, hồn lực cũng chỉ đến Định Thần thượng giai mà thôi. Hắc hắc! Kỳ Khiếu ta hôm nay lại thua trong tay một đứa bé, đáng cười, đáng cười! Thế gian này, không ngờ còn có dị số bực này.
Trong miệng trung niên áo bào trắng kia không ngừng lẩm bẩm lấy, qua một hồi lâu mới dần yên tĩnh lại, toàn bộ thân hình, cũng bắt đầu lạnh cứng.
Tông Thủ thở ra một hơi, tâm thần căng cứng cũng dần buông lỏng, lúc này mấy huyết phù hắn vẽ trên người để tránh mưa theo gió, đều đã tan hết. Mưa to đánh vào người, chỉ trong nháy mắt đã khiến quấn áo trên người hắn ướt đẫm.
Dùng thôn nguyên chi pháp, từ trên thân người này hấp thu được không ít Hồn Lực và Tinh Nguyên. Bất quá toàn thân cao thấp lại không có nửa phần khí lực, cả người khẽ đảo về sau, cứ như vậy ngửa mặt nằm trên mặt đất nhìn tinh không đen kịt kia.
- Kháo! Chỉ là một Linh Sư đạt đến cảnh giới Quan Hồn Cảnh đỉnh phong thôi mà.
Cho dù là ba tháng trước, khi đánh một trận với Liệt Kiếm Ô Duy thân là Bí Võ Sư kia thì cũng không gian khổ như lúc này!
Khi đó có Doãn Dương kiềm chế, Tông Thủ không cần tự mình tranh phong, vì vậy có thể một đao kiến công. Nhưng hôm nay, rõ ràng chỉ là một Linh Sư Quan Hồn thấp hơn Liệt Kiếm Ô Duy một cảnh giới cũng đã khiến hắn bó tay bó chân, thiếu một chút đã phải bỏ mạng lại nơi này rồi.
Bất quá những người tu luyện linh thuật niệm pháp chiến lực bình thường xa xa không bằng Võ sư. Chỉ khi nào đã có chuẩn bị đầy đủ, đã có pháp đàn phù lục, hộ giá tốt nhất bảo hộ thì thực lực mới có thể tăng lên mấy lần, xa xa không phải võ giả cùng giao có thể ứng phó.
Người tự xưng là Kỳ Khiếu này chính là như thế. Có được hai đầu hồn thú cấp hai, thực lực không hề yếu hơn Liệt Kiếm Ô Duy kia bao nhiêu.
Bất quá một trận chiến này mặc dù hung hiểm, nhưng đến cùng cũng không bức hắn sử ra át chủ bài.
Đợi đến khi cơ bắp run rẩy kia thoáng đỡ hơn, Tông Thủ lần nữa thu lại phù đao liễu diệp dấu bên ống tay áo bên trái vào, gian khổ đứng lên.
Vốn định dùng kiếm chống lấy, nhưng khi hắn vừa đứng người lên, thanh kiếm trong tay lập vỡ tan khiến Tông Thủ thiếu chút nữa đã ngã quỵ lần nữa.
- Nguyên lai phù kiếm này chỉ là tàn thứ phẩm mà thôi. Ta nói những người này làm sao lại giàu có vậy được.
Tâm tình lại không nhẹ nhõm được nửa phần, những phù kiếm này tuy là thứ phẩm, nhưng sau lưng những thích khách tất nhiên phải có một vị Linh Đoán Sư đẳng cấp cao hoặc là có liên hệ cực kỳ đặc thù với những phố vũ khí bán phù binh kia.
Nên biết rằng trong Đông Lâm Vân Giới mặc dù là phù binh tàn thứ phẩm cũng không phải thường nhân có thể mua được.
Đi đến trước pháp đàn Âm Dương Đồ, Tông Thủ không chút khách khí vơ vét hết toàn bộ các thứ trên người trung niên áo trắng kia.
Mấy trăm tấm linh phù, phẩm giai đều không thấp, trong đó hơn hai mươi tấm rõ ràng là xuất từ tay Linh Sư Dạ Du Cảnh, thanh kiếm gỗ đào kia cũng có 300 năm, Tông Thủ tự nhiên sẽ không từ chối rồi.
Lại tìm đến bao phục người này, bên trong thình lình còn có một ít Dưỡng linh đan chuyên dụng trị liệu tổn thương hồn phách, chứa trong bình sứ, ước chừng hơn năm mươi khỏa, ngoài ra còn có thêm một ít bình khác, đều là vật mà Linh Sư thường dùng, thú tinh nhất nhị cấp cũng không thiếu. Ngoài ra còn có một đầu thú hồn tam giai còn đang bị phong ấn.
- Lại là hồn phách Hàn Minh Hổ ngũ giai, lai lịch người này đến cùng thế nào? Thân gia phong phú, cơ hồ không kém hơn những đệ tử nội môn Lăng Vân Tông? Một tên Liệt Kiếm Ô Duy, lại thêm một tên Kỳ Khiếu. Chỉ sợ không đợi thúc phụ và mấy đường huynh đệ kia của ta ra tay ta đã đắc tội toàn bộ thế lực ở các nơi Đông Lâm Vân Giới rồi.
Trong nội tâm tuy nghĩ như vậy, Tông Thủ lại trực tiếp đá một cước khiến thi thể Kỳ Khiếu kia văng đi, sau đó liền đứng ở trung ương pháp đàn, chân đạp hai mắt Âm Dương lần nữa dấy lên hai ngọn đèn sáp ong.
Hai tay kết ấn, trong miệng đọc lên liên tiếp, chỉ qua một lát, Tông Thủ liền cảm giác được dưới mặt đất mấy linh mạch mơ hồ đang từng chút kết nối lại với hắn.
Đây là pháp đàn chi lực, mượn nhờ trận pháp và ấn phù chi năng, kết nối với linh mạch dưới lòng đất để tăng lên uy năng niệm pháp.
- Pháp đàn Linh Sư này xác thực dùng tốt. Nếu là võ tu, ít nhất phải đến sau Tiên Thiên mới có thể sơ bộ cảm giác được linh lực mạch lạc trong thiên địa! Muốn chính thức dùng cho bản thân thì càng phải đạt tới Thiên Vị Võ Tôn mới có thể.
Lần đầu sử dụng thủ đoạn đặc biệt của Linh Sư, trong nội tâm Tông Thủ suy nghĩ ngàn vạn, bất quá khi thần hồn của hắn, cùng linh mạch phía dưới hai mắt Âm Dương triệt để hợp thành một thể, lại không nửa phần tạp niệm.
Từ trên người Kỳ Khiếu kia hấp thu được hồn lực khổng lồ, hỗn hợp cùng Linh Năng xông ra từ trong linh mạch dưới lòng đất.
Lập tức khiến một cổ âm hàn chi lực khiến người hít thở không thông tràn ngập trong mảnh rừng rậm này.
Niêm Thú và Diều Hâu đang liều mạng dây dưa cách đó không xa động tác đều lập tức dừng lại, dưới uy áp mơ hồ này không dám có chút động tác.
- Tiểu gia hỏa, còn không qua đây!
Tông Thủ lại niết Ấn Quyết, vươn tay vẫy vẫy hướng kia.
Niêm Thú màu bạc hơi có ý kháng cự, thân thể có chút co rụt lại, lập tức lại có một cổ lực ước thúc càng mạnh hơn nữa bộc phát trong thân thể nó.
Chỉ đành bất đắc dĩ thu hồi những xúc tu kia, toàn bộ thân hình sau khi thu thành một đoàn liền không tình nguyện "lăn" qua từng chút một.
Tông Thủ mỉm cười, kỳ thật Linh Sư thu phục chiếm được hộ giá, tốt nhất là ở trạng thái phong ấn, không cách nào phản kháng thì tốt hơn.
- Phá giáp, chết!
Chỉ thấy trên thân kiếm bỗng nhiên một đoàn bạch sáng lóng lánh, trong nháy mắt chém ra mấy quang ảnh biên độ nhỏ nhất. Đúng là liên tục cưỡng ép phá vỡ mấy cái phù lục giữa không trung. Sau đó đoàn bạch quang này liền lôi cuốn lấy những diễm lưu hàn khí bộc phát ra kia cùng với một cổ Linh Năng trực tiếp đâm xuyên khí bích kia.
Tru sát hồn sư, phương pháp trực tiếp nhất cũng bảo đảm nhất chính là phá vỡ hồn hải của hắn!
Kiếm quang lại lóe lên, nam tử áo bào trắng chỉ cảm thấy chỗ mi tâm mình như con kiến cắn xé, có chút đau xót. Lập tức một cổ lạnh lẻo thấu xương, cũng cuốn tới.
Đó là kiếm lạnh như băng, cảm giác lạnh buốt sau khi đâm thật sâu vào tủy não. Mà ánh mắt của nam tử áo bào trắng cũng dần dần tan rả.
Vào cuối cùng, bỗng dưng một búng máu phun ra khỏi miệng, phun lên mặt Tông Thủ, khiến khuôn mặt thanh tú kia chợt liền thêm vào mấy phần dữ tợn.
Mà trong đôi mắt vô thần của trung niên áo bào trắng, lúc này lại tăng thêm thêm vài phần không tin và mờ mịt.
- Không có dịch dung, cũng không phải ảo thuật. Ngươi chính là Tông Thủ, thế tử Càn Thiên Sơn! Không đúng, Tông Thủ chính thức hẳn là phế nhân văn không thành võ chẳng xong mới đúng, ngươi sao có thể là hắn? Rõ ràng chỉ tu thành hai mạch thai tức, hồn lực cũng chỉ đến Định Thần thượng giai mà thôi. Hắc hắc! Kỳ Khiếu ta hôm nay lại thua trong tay một đứa bé, đáng cười, đáng cười! Thế gian này, không ngờ còn có dị số bực này.
Trong miệng trung niên áo bào trắng kia không ngừng lẩm bẩm lấy, qua một hồi lâu mới dần yên tĩnh lại, toàn bộ thân hình, cũng bắt đầu lạnh cứng.
Tông Thủ thở ra một hơi, tâm thần căng cứng cũng dần buông lỏng, lúc này mấy huyết phù hắn vẽ trên người để tránh mưa theo gió, đều đã tan hết. Mưa to đánh vào người, chỉ trong nháy mắt đã khiến quấn áo trên người hắn ướt đẫm.
Dùng thôn nguyên chi pháp, từ trên thân người này hấp thu được không ít Hồn Lực và Tinh Nguyên. Bất quá toàn thân cao thấp lại không có nửa phần khí lực, cả người khẽ đảo về sau, cứ như vậy ngửa mặt nằm trên mặt đất nhìn tinh không đen kịt kia.
- Kháo! Chỉ là một Linh Sư đạt đến cảnh giới Quan Hồn Cảnh đỉnh phong thôi mà.
Cho dù là ba tháng trước, khi đánh một trận với Liệt Kiếm Ô Duy thân là Bí Võ Sư kia thì cũng không gian khổ như lúc này!
Khi đó có Doãn Dương kiềm chế, Tông Thủ không cần tự mình tranh phong, vì vậy có thể một đao kiến công. Nhưng hôm nay, rõ ràng chỉ là một Linh Sư Quan Hồn thấp hơn Liệt Kiếm Ô Duy một cảnh giới cũng đã khiến hắn bó tay bó chân, thiếu một chút đã phải bỏ mạng lại nơi này rồi.
Bất quá những người tu luyện linh thuật niệm pháp chiến lực bình thường xa xa không bằng Võ sư. Chỉ khi nào đã có chuẩn bị đầy đủ, đã có pháp đàn phù lục, hộ giá tốt nhất bảo hộ thì thực lực mới có thể tăng lên mấy lần, xa xa không phải võ giả cùng giao có thể ứng phó.
Người tự xưng là Kỳ Khiếu này chính là như thế. Có được hai đầu hồn thú cấp hai, thực lực không hề yếu hơn Liệt Kiếm Ô Duy kia bao nhiêu.
Bất quá một trận chiến này mặc dù hung hiểm, nhưng đến cùng cũng không bức hắn sử ra át chủ bài.
Đợi đến khi cơ bắp run rẩy kia thoáng đỡ hơn, Tông Thủ lần nữa thu lại phù đao liễu diệp dấu bên ống tay áo bên trái vào, gian khổ đứng lên.
Vốn định dùng kiếm chống lấy, nhưng khi hắn vừa đứng người lên, thanh kiếm trong tay lập vỡ tan khiến Tông Thủ thiếu chút nữa đã ngã quỵ lần nữa.
- Nguyên lai phù kiếm này chỉ là tàn thứ phẩm mà thôi. Ta nói những người này làm sao lại giàu có vậy được.
Tâm tình lại không nhẹ nhõm được nửa phần, những phù kiếm này tuy là thứ phẩm, nhưng sau lưng những thích khách tất nhiên phải có một vị Linh Đoán Sư đẳng cấp cao hoặc là có liên hệ cực kỳ đặc thù với những phố vũ khí bán phù binh kia.
Nên biết rằng trong Đông Lâm Vân Giới mặc dù là phù binh tàn thứ phẩm cũng không phải thường nhân có thể mua được.
Đi đến trước pháp đàn Âm Dương Đồ, Tông Thủ không chút khách khí vơ vét hết toàn bộ các thứ trên người trung niên áo trắng kia.
Mấy trăm tấm linh phù, phẩm giai đều không thấp, trong đó hơn hai mươi tấm rõ ràng là xuất từ tay Linh Sư Dạ Du Cảnh, thanh kiếm gỗ đào kia cũng có 300 năm, Tông Thủ tự nhiên sẽ không từ chối rồi.
Lại tìm đến bao phục người này, bên trong thình lình còn có một ít Dưỡng linh đan chuyên dụng trị liệu tổn thương hồn phách, chứa trong bình sứ, ước chừng hơn năm mươi khỏa, ngoài ra còn có thêm một ít bình khác, đều là vật mà Linh Sư thường dùng, thú tinh nhất nhị cấp cũng không thiếu. Ngoài ra còn có một đầu thú hồn tam giai còn đang bị phong ấn.
- Lại là hồn phách Hàn Minh Hổ ngũ giai, lai lịch người này đến cùng thế nào? Thân gia phong phú, cơ hồ không kém hơn những đệ tử nội môn Lăng Vân Tông? Một tên Liệt Kiếm Ô Duy, lại thêm một tên Kỳ Khiếu. Chỉ sợ không đợi thúc phụ và mấy đường huynh đệ kia của ta ra tay ta đã đắc tội toàn bộ thế lực ở các nơi Đông Lâm Vân Giới rồi.
Trong nội tâm tuy nghĩ như vậy, Tông Thủ lại trực tiếp đá một cước khiến thi thể Kỳ Khiếu kia văng đi, sau đó liền đứng ở trung ương pháp đàn, chân đạp hai mắt Âm Dương lần nữa dấy lên hai ngọn đèn sáp ong.
Hai tay kết ấn, trong miệng đọc lên liên tiếp, chỉ qua một lát, Tông Thủ liền cảm giác được dưới mặt đất mấy linh mạch mơ hồ đang từng chút kết nối lại với hắn.
Đây là pháp đàn chi lực, mượn nhờ trận pháp và ấn phù chi năng, kết nối với linh mạch dưới lòng đất để tăng lên uy năng niệm pháp.
- Pháp đàn Linh Sư này xác thực dùng tốt. Nếu là võ tu, ít nhất phải đến sau Tiên Thiên mới có thể sơ bộ cảm giác được linh lực mạch lạc trong thiên địa! Muốn chính thức dùng cho bản thân thì càng phải đạt tới Thiên Vị Võ Tôn mới có thể.
Lần đầu sử dụng thủ đoạn đặc biệt của Linh Sư, trong nội tâm Tông Thủ suy nghĩ ngàn vạn, bất quá khi thần hồn của hắn, cùng linh mạch phía dưới hai mắt Âm Dương triệt để hợp thành một thể, lại không nửa phần tạp niệm.
Từ trên người Kỳ Khiếu kia hấp thu được hồn lực khổng lồ, hỗn hợp cùng Linh Năng xông ra từ trong linh mạch dưới lòng đất.
Lập tức khiến một cổ âm hàn chi lực khiến người hít thở không thông tràn ngập trong mảnh rừng rậm này.
Niêm Thú và Diều Hâu đang liều mạng dây dưa cách đó không xa động tác đều lập tức dừng lại, dưới uy áp mơ hồ này không dám có chút động tác.
- Tiểu gia hỏa, còn không qua đây!
Tông Thủ lại niết Ấn Quyết, vươn tay vẫy vẫy hướng kia.
Niêm Thú màu bạc hơi có ý kháng cự, thân thể có chút co rụt lại, lập tức lại có một cổ lực ước thúc càng mạnh hơn nữa bộc phát trong thân thể nó.
Chỉ đành bất đắc dĩ thu hồi những xúc tu kia, toàn bộ thân hình sau khi thu thành một đoàn liền không tình nguyện "lăn" qua từng chút một.
Tông Thủ mỉm cười, kỳ thật Linh Sư thu phục chiếm được hộ giá, tốt nhất là ở trạng thái phong ấn, không cách nào phản kháng thì tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.