Chương 408: Long ảnh kiếm ý. (2)
Khai Hoang
09/06/2014
Người chung quanh đều đang
tĩnh ngộ đồ án, giờ phút này đều có nhận thấy nhao nhao trông lại, trong mắt toát ra sự khiếp sợ, mà khi lấy lại tinh thần thì ao ước và ghen
ghét.
Ngoại trừ những người nhận thức Tông Thủ thì những người khác không để ý tuổi của hắn, thế gian này có rất nhiều bí pháp dưỡng nhan.
- Chín loại kiếm ý chân long là như thế, như vậy ở trong truyền thuyết này có thể xếp vào thập đẳng. Thánh linh cấp công quyết cửu cửu Long ảnh kiếm thì như thế nào? Phải chăng thật sự giấu ở trong hoa văn?
Tông Thủ đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên đó là một mảnh xám trắng cũng không có hoa văn đặc dị nào.
Bất quá phía trên nhìn như trơn nhẵn nếu cẩn thận quan sát có thể thấy mấy chỗ nhô lên, không nhiều không ít vừa đúng chín cái.
Khi hình tượng này đập vào mắt, trong đầu Tông Thủ lập tức 'Oanh' một tiếng nổ vang.
Hoa văn trong bảy cái thạch thất không ngừng giăng khắp nơi ở bên trong ý niệm của hắn, hòa quyện với nhau giống như một đám tơ vò.
Mà chín điểm phân bố trong đó lập tức có quy luật thì sự rối loạn đình chỉ như có dầu gội rejoice suôn mượt chải thẳng thắn, tạo nên đồ án hoàn chỉnh:
- Không ngờ thật sự là cửu cửu Long ảnh kiếm, quả là thế.
Nếu không phải nơi này còn có nhiều người, Tông Thủ không muốn bị mọi người chung quanh vây xem trở thành tên điên thì Tông Thủ hận không thể lập tức cười ha ha một phen mới cảm giác sảng khoái.
Mọi câu đố bị giải khai kết hợp thời điểm tiến vào chín động quật, chín con rồng ở dưới Tụ Long Sơn, toàn bộ quy luật biến hóa của mê quật đã được hắn nắm trong lòng bàn tay.
- Kiếm quyết này còn thiếu một chút. Long ảnh lão nhân yêu thích chín chữ, trong mê quật còn có thạch thất thứ chín cũng là cái mấu chốt nhất. Nếu không ngoài dự đoán thì Kim Bất Hối nói ba cái cửa vào nội môn địa vực nội môn nhất định cũng ở trong đó.
Trong đầu Tông Thủ điên cuồng tính toán suy diễn, chợt trong lòng khẽ nhúc nhích, lấy địa đồ Tuyết Toái Phàm cầm ở trong tay cẩn thận chú mục nhìn phía trên bên trái.
Sau đó sắc mặt hắn trở nên cổ quái vô cùng.
Tấm bản đồ này là thật!!! Trăm năm sau, tự nhiên là có chút ít biến hóa nhưng trăm năm trước thì đúng là hơn phân nửa mê quật có bộ dạng thế này.
Trong lòng Tông Thủ cũng kỳ quái một hồi, đám người này rốt cuộc là làm cái quái gì đây?
Không nghĩ ra được, Tông Thủ không tiếp tục nghĩ nữa, hắn đi nhanh về phía bên trái miệng quật.
Mê quật tuy rất lớn nhưng đối với Tông Thủ đã rõ như lòng bàn tay, không tới một phút đã tới được nơi có dấu hiệu trên bản đồ, nó nằm chếch về phía đông nam của mê quật.
Dựa theo địa đồ của Tuyết Toái Phàm thì kề bên này có một cửa vào nối thẳng thạch thất thứ chín, chín giọt chân long chi huyết cũng ở phụ cận.
Bất quá khi Tông Thủ ở đây tìm kiếm bốn phía cũng không có gì khác lạ, bốn phương tám hướng đều là ngõ cụt không có cái gì khả nghi.
Người khả nghi thì ngược lại không ít, tốp năm tốp ba tựa hồ cũng đang tìm kiếm cái gì. Ánh mắt họ hung ác dò xét Tông Thủ, khi phát giác quanh thân Tông Thủ, nội tức hồn lực đều không có hì lại không thèm để ý. Chỉ là trên mặt ẩn lộ ngạc nhiên hoặc ý trào phúng.
Phụ cận quật thất Tông Thủ cơ hồ đều nhìn một lần, cuối cùng dừng bước trong quật động hẹp.
Mà giờ khắc này tại đây không có người này.
Nhìn thạch bích bít chặt, trong lòng Tông Thủ dâng lên một loại cảm giác vô cùng quái dị.
Dựa theo kết quả hắn suy tính, miệng hang này mang tới cho hồn niệm cảm giác, khí tức tiếp xúc đều chỉ có một: là tử lộ!
- Long ảnh lão nhân xem ra không phải là người tốt, làm sao lại vòng vo tam quốc nhiều thế?
Trong lòng oán thầm một câu, Tông Thủ thở sâu thở ra một hơi, dứt khoát hai mắt nhắm nghiền. Dựa theo kết quả suy tính của chính mình một mực đi phía trước đi thẳng mười hai bước, tiếp theo lại đi thẳng hướng bên phải, nơi này là thạch bích trong trí nhớ.
Tông Thủ cố nén dục vọng mở mắt, quên đi toàn vộ ký ức của thạch bích đi, hắn bước về phía trước, chỉ thất trong đầu hắn xuất hiện một con cự long màu xanh đang gào thét mở miệng muốn cắn xé hắn.
Tông Thủ mấy lần muốn dùng ý niệm đánh nát nó nhưng đều là vô dụng. Cuối cùng linh cơ khẽ động, khí tức quanh thân hắn mô phỏng ra chín loại chân long kiếm ý bên trong Thái Ất Long kiếm. Quả nhiên khiến cho Long ảnh màu xanh sụp đổ tan rã.
Mà khi bước chân của hắn hạ xuống thì không hề bị ngăn cản, trực tiếp rơi xuống.
Thạch bích này quả nhiên là không tồn tại!
Không kịp đi nghĩ kĩ, một cỗ dị lực thôi động khiến Tông Thủ thân bất do kỷ bước ra một bước. Lúc này đây một đầu cự long màu đen xoay quanh trời cao.
Liên tiếp chín bước, mỗi một bước đều là một loại chân long thời cổ đại. Mà khi Tông Thủ rốt cục dừng lại mở mắt ra đã chuyển thành một hang đá rộng lớn.
Kỳ thật nơi đây và mê quật bên ngoài không có gì khác nhau. Đường hành lang uốn lượn và dài với vô số lối rẽ.
Duy nhất bất đồng chính là hai bên thạch bích trong chỗ này ước chừng cách trăm bước lại có một cái đèn, lấy Linh Năng trong thiên địa làm dầu thắp nên có thể duy trì vạn năm Bất Diệt.
Lại nhìn đằng sau đá hóa thành thạch bích, dù lấy tay chạm vào cũng không thấy cái gì khác thường.
Tông Thủ cộng với những biến hóa đã nắm giữ mê quật này, ước chừng nửa khắc đồng hồ sau đã tìm được một dấu hiệu trên bản đồ.
Bất quá nơi này ngoại trừ mấy chụp đèn ra thì không còn gì khác.
Lông mày Tông Thủ chau lại, hắn nhìn địa đồ trong tay thì ẩn có điều ngộ ra, quả nhiên mưu đồ này là giả.
Hắn không biết địa đồ này là ai rải nhưng nếu hắn đoán không lầm người này chắc chắn không có biện pháp tiến vào địa vực này.
Lúc này Tông Thủ thu địa đồ lại, chính mình tìm không được, vậy hãy để cho người khác thay mình tìm kiếm, ngồi mát ăn bát vàng.
Hắn mỉm cười một cái, hám thế chân kình bỗng dưng tuôn ra, song chưởng hợp lại khiến băng hỏa loa toàn kình khí trong chốc lát biến tấm địa đồ bằng tơ lụa thành vụn.
Bất quá cũng không ngoài dự kiến là có một số ít chống cự lại hám thế chân kình trùng kích, qua một nhịp thở từ trong thủ chưởng của Tông Thủ mới truyền tới một tiếng "bồng!" giống vật gì bị nghiền nát. Một tầng ngân quang nồng đậm bỗng nhiên thoáng hiện, hồn lực bị nghiền nát tán dật mọi nơi.
Tông Thủ giơ tay ra, chỉ thấy ở trong lòng bàn tay hắn có một ít bột phấn màu bạc, mùi thơm ngát nhàn nhạt bay vào mũi.
- Oanh Hương Triền Trận? Là Tuyệt Long Thành?
Tông Thủ nhận ra thủ đoạn này chính là thủ pháp thường dùng của Tuyệt Long Thành Thương Lãng Hải, dùng mùi hương để phân biệt dấu vết, cho dù là cách xa vạn dặm cũng có thể truy tìm.
Những thứ này quả nhiên để tính toán tốt, đoán chừng sau khi tru sát Huyền Lãng Tôn Giả, mất đi nơi giấu Cửu Long chân huyết mà không cách nào tiến vào cấm chế bị Long ảnh lão nhân ngăn cách mới nghĩ ra phương pháp này.
Đoán chừng giờ phút này, người của Tuyệt Long Thành hơn phân nửa đã phát hiện hắn tiến vào nơi đây.
Ngoại trừ những người nhận thức Tông Thủ thì những người khác không để ý tuổi của hắn, thế gian này có rất nhiều bí pháp dưỡng nhan.
- Chín loại kiếm ý chân long là như thế, như vậy ở trong truyền thuyết này có thể xếp vào thập đẳng. Thánh linh cấp công quyết cửu cửu Long ảnh kiếm thì như thế nào? Phải chăng thật sự giấu ở trong hoa văn?
Tông Thủ đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên đó là một mảnh xám trắng cũng không có hoa văn đặc dị nào.
Bất quá phía trên nhìn như trơn nhẵn nếu cẩn thận quan sát có thể thấy mấy chỗ nhô lên, không nhiều không ít vừa đúng chín cái.
Khi hình tượng này đập vào mắt, trong đầu Tông Thủ lập tức 'Oanh' một tiếng nổ vang.
Hoa văn trong bảy cái thạch thất không ngừng giăng khắp nơi ở bên trong ý niệm của hắn, hòa quyện với nhau giống như một đám tơ vò.
Mà chín điểm phân bố trong đó lập tức có quy luật thì sự rối loạn đình chỉ như có dầu gội rejoice suôn mượt chải thẳng thắn, tạo nên đồ án hoàn chỉnh:
- Không ngờ thật sự là cửu cửu Long ảnh kiếm, quả là thế.
Nếu không phải nơi này còn có nhiều người, Tông Thủ không muốn bị mọi người chung quanh vây xem trở thành tên điên thì Tông Thủ hận không thể lập tức cười ha ha một phen mới cảm giác sảng khoái.
Mọi câu đố bị giải khai kết hợp thời điểm tiến vào chín động quật, chín con rồng ở dưới Tụ Long Sơn, toàn bộ quy luật biến hóa của mê quật đã được hắn nắm trong lòng bàn tay.
- Kiếm quyết này còn thiếu một chút. Long ảnh lão nhân yêu thích chín chữ, trong mê quật còn có thạch thất thứ chín cũng là cái mấu chốt nhất. Nếu không ngoài dự đoán thì Kim Bất Hối nói ba cái cửa vào nội môn địa vực nội môn nhất định cũng ở trong đó.
Trong đầu Tông Thủ điên cuồng tính toán suy diễn, chợt trong lòng khẽ nhúc nhích, lấy địa đồ Tuyết Toái Phàm cầm ở trong tay cẩn thận chú mục nhìn phía trên bên trái.
Sau đó sắc mặt hắn trở nên cổ quái vô cùng.
Tấm bản đồ này là thật!!! Trăm năm sau, tự nhiên là có chút ít biến hóa nhưng trăm năm trước thì đúng là hơn phân nửa mê quật có bộ dạng thế này.
Trong lòng Tông Thủ cũng kỳ quái một hồi, đám người này rốt cuộc là làm cái quái gì đây?
Không nghĩ ra được, Tông Thủ không tiếp tục nghĩ nữa, hắn đi nhanh về phía bên trái miệng quật.
Mê quật tuy rất lớn nhưng đối với Tông Thủ đã rõ như lòng bàn tay, không tới một phút đã tới được nơi có dấu hiệu trên bản đồ, nó nằm chếch về phía đông nam của mê quật.
Dựa theo địa đồ của Tuyết Toái Phàm thì kề bên này có một cửa vào nối thẳng thạch thất thứ chín, chín giọt chân long chi huyết cũng ở phụ cận.
Bất quá khi Tông Thủ ở đây tìm kiếm bốn phía cũng không có gì khác lạ, bốn phương tám hướng đều là ngõ cụt không có cái gì khả nghi.
Người khả nghi thì ngược lại không ít, tốp năm tốp ba tựa hồ cũng đang tìm kiếm cái gì. Ánh mắt họ hung ác dò xét Tông Thủ, khi phát giác quanh thân Tông Thủ, nội tức hồn lực đều không có hì lại không thèm để ý. Chỉ là trên mặt ẩn lộ ngạc nhiên hoặc ý trào phúng.
Phụ cận quật thất Tông Thủ cơ hồ đều nhìn một lần, cuối cùng dừng bước trong quật động hẹp.
Mà giờ khắc này tại đây không có người này.
Nhìn thạch bích bít chặt, trong lòng Tông Thủ dâng lên một loại cảm giác vô cùng quái dị.
Dựa theo kết quả hắn suy tính, miệng hang này mang tới cho hồn niệm cảm giác, khí tức tiếp xúc đều chỉ có một: là tử lộ!
- Long ảnh lão nhân xem ra không phải là người tốt, làm sao lại vòng vo tam quốc nhiều thế?
Trong lòng oán thầm một câu, Tông Thủ thở sâu thở ra một hơi, dứt khoát hai mắt nhắm nghiền. Dựa theo kết quả suy tính của chính mình một mực đi phía trước đi thẳng mười hai bước, tiếp theo lại đi thẳng hướng bên phải, nơi này là thạch bích trong trí nhớ.
Tông Thủ cố nén dục vọng mở mắt, quên đi toàn vộ ký ức của thạch bích đi, hắn bước về phía trước, chỉ thất trong đầu hắn xuất hiện một con cự long màu xanh đang gào thét mở miệng muốn cắn xé hắn.
Tông Thủ mấy lần muốn dùng ý niệm đánh nát nó nhưng đều là vô dụng. Cuối cùng linh cơ khẽ động, khí tức quanh thân hắn mô phỏng ra chín loại chân long kiếm ý bên trong Thái Ất Long kiếm. Quả nhiên khiến cho Long ảnh màu xanh sụp đổ tan rã.
Mà khi bước chân của hắn hạ xuống thì không hề bị ngăn cản, trực tiếp rơi xuống.
Thạch bích này quả nhiên là không tồn tại!
Không kịp đi nghĩ kĩ, một cỗ dị lực thôi động khiến Tông Thủ thân bất do kỷ bước ra một bước. Lúc này đây một đầu cự long màu đen xoay quanh trời cao.
Liên tiếp chín bước, mỗi một bước đều là một loại chân long thời cổ đại. Mà khi Tông Thủ rốt cục dừng lại mở mắt ra đã chuyển thành một hang đá rộng lớn.
Kỳ thật nơi đây và mê quật bên ngoài không có gì khác nhau. Đường hành lang uốn lượn và dài với vô số lối rẽ.
Duy nhất bất đồng chính là hai bên thạch bích trong chỗ này ước chừng cách trăm bước lại có một cái đèn, lấy Linh Năng trong thiên địa làm dầu thắp nên có thể duy trì vạn năm Bất Diệt.
Lại nhìn đằng sau đá hóa thành thạch bích, dù lấy tay chạm vào cũng không thấy cái gì khác thường.
Tông Thủ cộng với những biến hóa đã nắm giữ mê quật này, ước chừng nửa khắc đồng hồ sau đã tìm được một dấu hiệu trên bản đồ.
Bất quá nơi này ngoại trừ mấy chụp đèn ra thì không còn gì khác.
Lông mày Tông Thủ chau lại, hắn nhìn địa đồ trong tay thì ẩn có điều ngộ ra, quả nhiên mưu đồ này là giả.
Hắn không biết địa đồ này là ai rải nhưng nếu hắn đoán không lầm người này chắc chắn không có biện pháp tiến vào địa vực này.
Lúc này Tông Thủ thu địa đồ lại, chính mình tìm không được, vậy hãy để cho người khác thay mình tìm kiếm, ngồi mát ăn bát vàng.
Hắn mỉm cười một cái, hám thế chân kình bỗng dưng tuôn ra, song chưởng hợp lại khiến băng hỏa loa toàn kình khí trong chốc lát biến tấm địa đồ bằng tơ lụa thành vụn.
Bất quá cũng không ngoài dự kiến là có một số ít chống cự lại hám thế chân kình trùng kích, qua một nhịp thở từ trong thủ chưởng của Tông Thủ mới truyền tới một tiếng "bồng!" giống vật gì bị nghiền nát. Một tầng ngân quang nồng đậm bỗng nhiên thoáng hiện, hồn lực bị nghiền nát tán dật mọi nơi.
Tông Thủ giơ tay ra, chỉ thấy ở trong lòng bàn tay hắn có một ít bột phấn màu bạc, mùi thơm ngát nhàn nhạt bay vào mũi.
- Oanh Hương Triền Trận? Là Tuyệt Long Thành?
Tông Thủ nhận ra thủ đoạn này chính là thủ pháp thường dùng của Tuyệt Long Thành Thương Lãng Hải, dùng mùi hương để phân biệt dấu vết, cho dù là cách xa vạn dặm cũng có thể truy tìm.
Những thứ này quả nhiên để tính toán tốt, đoán chừng sau khi tru sát Huyền Lãng Tôn Giả, mất đi nơi giấu Cửu Long chân huyết mà không cách nào tiến vào cấm chế bị Long ảnh lão nhân ngăn cách mới nghĩ ra phương pháp này.
Đoán chừng giờ phút này, người của Tuyệt Long Thành hơn phân nửa đã phát hiện hắn tiến vào nơi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.