Chương 398: Long xà bất đồng. (1)
Khai Hoang
06/06/2014
Những người còn lại không có vấn đề gì, đi tới một bên tìm phiến đá sạch để ngồi xuống.
Sau đó, càng ngày càng nhiều người tụ lại đây.
Không chỉ là bản thổ Đông Lâm Vân Giới mà ngay cả tứ lục mười hai đảo còn lại cũng có không ít người tìm tới.
Kim Bất Hối không tách ra mà vẫn ngồi cùng hắn, trừng đôi mắt như đậu nành quét mắt bốn phía tựa hồ là đang kiếm tung tích người nào đó.
Khó khăn lắm đợi đến lúc ngày thứ ba thì từng đoàn từng đoàn quang hoa trên bầu trời liên tiếp.
Không cần nhìn cũng biết cao thủ của chư tông chư phái đã tới.
Lông mày Tông Thủ nhíu cảm ứng khí tức. Những người này rõ ràng ai cũng đều lại trên thất giai, trong đó có mấy người tuổi tác tương đối cao thì đạt tới bát giai, hoặc tu linh pháp hoặc tập võ đạo.
Vừa mới đến đã khiến thanh âm nói chuyện với nhau ở nơi này biến mất.
Trong đó một vị trung niên là bốn mươi tuổi tu vi cao nhất tựa hồ có chút quan hệ cùng cùng Kim Bất Hối.
Kim Bất Hối liếc sang thì cười hắc hắc hắc. Trung niên kia thì tức giận hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý tới.
Tông Thủ vừa nhìn biết ngay, đây nhất định là một vị trưởng bối của Kim Bất Hối từ Hạo Huyền Tông.
- Đây là đại sư huynh của ta tên là Huyền Thái Cực. Chớ nhìn hắn bề ngoài còn trẻ, là Lục Mạch Vũ Tôn hàng thật giá thật đấy. Chỉ tiếc sư huynh hắn tính tình cứng nhắc, không thú vị chút nào. Lần này Tụ Long Sơn Võ Thánh Lưu Ảnh là do hắn chủ trì.
Đang nói chuyện chợt thấy một người từ bên cạnh đến, Kim Bất Hối không biết nhưng Tông Thủ lông mày nhíu lại nhận ra người này chính là Hàn Nghịch Thủy.
Thần sắc thanh nhã, bộ dáng quân tử nhất phái tao nhã chắp tay dạo bước, đến trước mặt mấy người Tông Thủ cao thấp đánh giá. Trông thấy Kim Bất Hối thì mới hơi có chút ngoài ý muốn, bất quá lập tức bình thường lại.
- Hơn mười ngày không gặp, khí sắc điện hạ càng tốt hơn nhỉ. Điện hạ thật có đảm lượng, chỉ một người cũng dám tới tận đây, không sợ điều gì ngoài ý muốn sao?
Tông Thủ nghe vậy cười cười sáng lạn vô cùng:
- Xem ra Hàn huynh rất lo lắng cho an nguy của Tông Thủ ta.
Con mắt Hàn Nghịch Thủy khẽ lóe lên quang mang, hắn cười khẽ một tiếng:
- Ngươi nói như vậy cũng chưa hẳn, nhục nhã hơn mười ngày trước. Hàn Nghịch Thủy cùng Thượng Tiêu Tông đều ghi nhớ trong lòng. Đối với an nguy sinh tử của điện hạ tự nhiên cũng lưu tâm một chút.
Dừng một chút hắn nói tiếp:
- Còn có một sự tình, ta muốn cáo tri điện hạ. Không lâu nữa, ta sẽ đích thân tiến về Huyền Sơn Thành cầu hôn. Hôn sự này, Hàn Nghịch Thủy vốn muốn bỏ qua nhưng hôm nay thì sửa lại chủ ý, nhất định phải cùng điện hạ tranh giành đến cùng.
- Còn có một sự tình, ta muốn cáo tri điện hạ. Không lâu nữa, ta sẽ đích thân tiến về Huyền Sơn Thành cầu hôn. Hôn sự này, Hàn Nghịch Thủy vốn muốn bỏ qua nhưng hôm nay thì sửa lại chủ ý, nhất định phải cùng điện hạ tranh giành đến cùng.
Ánh mắt lạnh lùng của Tông Thủ bắn về phía Hàn Nghịch Thủy, Hàn Nghịch Thủy không thèm để ý chút nào, thần sắc thản nhiên nói:
- Hoặc là điện hạ tưởng rằng thiên phương dạ đàm không coi Hàn Nghịch Thủy vào mắt. Bất quá lần này cầu hôn, Thượng Tiêu Tông ta thành ý mười phần. Càng có sư môn trưởng bối của Lâm phu nhân khuyên bảo, Nghịch Thủy ngược lại có vài phần tự tin có thể làm Hiên Viên thành chủ hồi tâm chuyển ý. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Y Nhân chính là thiên tài đan đạo, thành tựu tương lai bất khả hạn lượng, nhất định trường sinh cửu thị, thọ nguyên vạn năm, nếu ở phàm nhân không tương xứng với điện hạ. Ta hiện tại không khuyên ngươi buông tay, cũng chỉ cạnh tranh công bình cùng điện hạ. Nếu như điện hạ thất bại, ngày sau đừng trách ta, nói đến thế thôi, tự giải quyết cho tốt!
Tông Thủ không hiểu ra sao cũng không biết đối phương nói chuyện này làm gì, đầu bị lừa đá chăng?
Tông Nguyên dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Hàn Nghịch Thủy.
Hắn biết được thế lực của mẹ Hiên Viên Y Nhân là ai, bất quá cũng phải nhìn đối tượng là ai.
Đích truyền nhị đại của Thương Sinh Đạo cùng thân phận Hàn Nghịch Thủy chênh lệch quả thực không thể theo đạo lý thường mà tính toán.
Chỉ cần Lâm Thi Na không ngốc sẽ biết nên lựa chọn như thế nào.
Sau khi Hàn Nghịch Thủy nói xong thì ánh mắt dời về phía Kim Bất Hối, vẻ mặt chuyển thành ôn hòa:
- Vị này chính là đích truyền đời thứ ba của Hạo Huyền Tông - Kim Bất Hối Kim huynh? Dùng thân phận của Kim huynh cần gì phải ở chung với người này? Chẳng phải không nghe câu phượng hoàng không cùng bầy với phàm điểu sao? Ta có mấy bằng hữu muốn thay Kim huynh Kim huynh gặp mặt, đều là anh tài của tông ta. Không biết Kim huynh có chịu nể mặt không?
Kim Bất Hối không phản ứng, nghe vậy thì càng lạnh lùng khẽ đảo mí mắt, cười thản nhiên:
- Thì giống ngươi nói, Long không cùng chỗ với xà, phượng không cùng với gà. Đã biết được đạo lý kia vậy còn không mau cút cho ta? Hàn Nghịch Thủy ngươi có tư cách gì ở chung với hai người chúng ta?
Thần sắc Hàn Nghịch Thủy thoáng chốc xanh trắng ánh mắt âm lãnh bao hàm lửa giận, ý muốn phát tác nhưng lại phảng phất cố kỵ cái gì mà tự ẩn nhịn xuống.
Cuối cùng mặt hắn lạnh lùng trầm giọng nói:
- Kim đạo hữu tuổi quá nhỏ dễ dàng bị người ta mê hoặc, những lời này coi như Hàn Nghịch Thủy ta không nghe thấy. Khuyên Kim đạo hữu một câu cẩn thận khi kết giao bằng hữu, chớ để ngày sau hối hận.
Nói xong, hắn trực tiếp chắp tay mà đi. Kim Bất Hối mỉm cười một tiếng chỉ thấy một người từ xa đi tới.
Lúc này đây một nam một nữ. Nam diện mạo đường hoàng, cử chỉ ổn trọng, lại ẩn lộ ra khí thế. Nữ thì diện mạo yêu mị đến cực hạn, mục như lưu ba, nhìn chằm chằm Tông Thủ phảng phất là có ẩn tình.
- Vài ngày trước, nghe nói ngươi đã tự phế tu vi. Lúc trước không tin, ngày hôm nay quả là thế.
Nam tử kia đầu tiên mở miệng, lạnh lùng nhìn Tông Thủ trên tảng đá nói:
- Ngày đó ngươi ở Đan Linh Sơn phá Minh Kiếm Thiên Phù hai đài không ai bì nổi, chấn động cao thấp Lăng Vân ta nhưng hôm nay đúng thật đáng thương.
Tông Thủ bất đắc dĩ nhìn lên đối mặt cùng thiếu niên này, kẻ này đúng là Nghiêm Phi Bạch gặp qua một lần ở Đan Linh Sơn nói ba năm sau nhất định muốn tìm hắn chiến một trận. Lúc này dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn.
- Lần đầu nghe tin tức này ta chỉ cảm thấy thất vọng vô cùng. Chẳng qua hiện nay thấy ngươi chỗ này, vẫn có chút vui mừng. Cuối cùng Tông Thủ ngươi còn chưa chân chính buông tha. Hiện nay ta đã là đích truyền đời thứ tư của Lăng Vân tông, ước hẹn ba năm chuyển thành mười năm đi. Trong vòng mười năm vô luận ngươi có thân phận như thế nào, Nghiêm Phi Bạch đều nhất định phải tìm ngươi chiến một trận.
Tông Thủ nghĩ thầm người này nói cứ như đúng rồi, Tông Thủ ta ăn no rỗi việc nhất định phải chiến à.
Nghiêm Phi Bạch không cho hắn cự tuyệt đã ly khai. Bất quá dùng tính người này mặc dù hắn mở miệng cự tuyệt cũng sẽ không để ý.
Nàng kia ở đằng sau thì cười hì hì nói:
- Hắn chính là tên điên, đừng để ý đến hắn, có nhớ ta không? Ngày đó gặp được ở Đan Linh Sơn tiểu nữ tử họ Ca tên Hàm Vận!
Sau đó, càng ngày càng nhiều người tụ lại đây.
Không chỉ là bản thổ Đông Lâm Vân Giới mà ngay cả tứ lục mười hai đảo còn lại cũng có không ít người tìm tới.
Kim Bất Hối không tách ra mà vẫn ngồi cùng hắn, trừng đôi mắt như đậu nành quét mắt bốn phía tựa hồ là đang kiếm tung tích người nào đó.
Khó khăn lắm đợi đến lúc ngày thứ ba thì từng đoàn từng đoàn quang hoa trên bầu trời liên tiếp.
Không cần nhìn cũng biết cao thủ của chư tông chư phái đã tới.
Lông mày Tông Thủ nhíu cảm ứng khí tức. Những người này rõ ràng ai cũng đều lại trên thất giai, trong đó có mấy người tuổi tác tương đối cao thì đạt tới bát giai, hoặc tu linh pháp hoặc tập võ đạo.
Vừa mới đến đã khiến thanh âm nói chuyện với nhau ở nơi này biến mất.
Trong đó một vị trung niên là bốn mươi tuổi tu vi cao nhất tựa hồ có chút quan hệ cùng cùng Kim Bất Hối.
Kim Bất Hối liếc sang thì cười hắc hắc hắc. Trung niên kia thì tức giận hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý tới.
Tông Thủ vừa nhìn biết ngay, đây nhất định là một vị trưởng bối của Kim Bất Hối từ Hạo Huyền Tông.
- Đây là đại sư huynh của ta tên là Huyền Thái Cực. Chớ nhìn hắn bề ngoài còn trẻ, là Lục Mạch Vũ Tôn hàng thật giá thật đấy. Chỉ tiếc sư huynh hắn tính tình cứng nhắc, không thú vị chút nào. Lần này Tụ Long Sơn Võ Thánh Lưu Ảnh là do hắn chủ trì.
Đang nói chuyện chợt thấy một người từ bên cạnh đến, Kim Bất Hối không biết nhưng Tông Thủ lông mày nhíu lại nhận ra người này chính là Hàn Nghịch Thủy.
Thần sắc thanh nhã, bộ dáng quân tử nhất phái tao nhã chắp tay dạo bước, đến trước mặt mấy người Tông Thủ cao thấp đánh giá. Trông thấy Kim Bất Hối thì mới hơi có chút ngoài ý muốn, bất quá lập tức bình thường lại.
- Hơn mười ngày không gặp, khí sắc điện hạ càng tốt hơn nhỉ. Điện hạ thật có đảm lượng, chỉ một người cũng dám tới tận đây, không sợ điều gì ngoài ý muốn sao?
Tông Thủ nghe vậy cười cười sáng lạn vô cùng:
- Xem ra Hàn huynh rất lo lắng cho an nguy của Tông Thủ ta.
Con mắt Hàn Nghịch Thủy khẽ lóe lên quang mang, hắn cười khẽ một tiếng:
- Ngươi nói như vậy cũng chưa hẳn, nhục nhã hơn mười ngày trước. Hàn Nghịch Thủy cùng Thượng Tiêu Tông đều ghi nhớ trong lòng. Đối với an nguy sinh tử của điện hạ tự nhiên cũng lưu tâm một chút.
Dừng một chút hắn nói tiếp:
- Còn có một sự tình, ta muốn cáo tri điện hạ. Không lâu nữa, ta sẽ đích thân tiến về Huyền Sơn Thành cầu hôn. Hôn sự này, Hàn Nghịch Thủy vốn muốn bỏ qua nhưng hôm nay thì sửa lại chủ ý, nhất định phải cùng điện hạ tranh giành đến cùng.
- Còn có một sự tình, ta muốn cáo tri điện hạ. Không lâu nữa, ta sẽ đích thân tiến về Huyền Sơn Thành cầu hôn. Hôn sự này, Hàn Nghịch Thủy vốn muốn bỏ qua nhưng hôm nay thì sửa lại chủ ý, nhất định phải cùng điện hạ tranh giành đến cùng.
Ánh mắt lạnh lùng của Tông Thủ bắn về phía Hàn Nghịch Thủy, Hàn Nghịch Thủy không thèm để ý chút nào, thần sắc thản nhiên nói:
- Hoặc là điện hạ tưởng rằng thiên phương dạ đàm không coi Hàn Nghịch Thủy vào mắt. Bất quá lần này cầu hôn, Thượng Tiêu Tông ta thành ý mười phần. Càng có sư môn trưởng bối của Lâm phu nhân khuyên bảo, Nghịch Thủy ngược lại có vài phần tự tin có thể làm Hiên Viên thành chủ hồi tâm chuyển ý. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Y Nhân chính là thiên tài đan đạo, thành tựu tương lai bất khả hạn lượng, nhất định trường sinh cửu thị, thọ nguyên vạn năm, nếu ở phàm nhân không tương xứng với điện hạ. Ta hiện tại không khuyên ngươi buông tay, cũng chỉ cạnh tranh công bình cùng điện hạ. Nếu như điện hạ thất bại, ngày sau đừng trách ta, nói đến thế thôi, tự giải quyết cho tốt!
Tông Thủ không hiểu ra sao cũng không biết đối phương nói chuyện này làm gì, đầu bị lừa đá chăng?
Tông Nguyên dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Hàn Nghịch Thủy.
Hắn biết được thế lực của mẹ Hiên Viên Y Nhân là ai, bất quá cũng phải nhìn đối tượng là ai.
Đích truyền nhị đại của Thương Sinh Đạo cùng thân phận Hàn Nghịch Thủy chênh lệch quả thực không thể theo đạo lý thường mà tính toán.
Chỉ cần Lâm Thi Na không ngốc sẽ biết nên lựa chọn như thế nào.
Sau khi Hàn Nghịch Thủy nói xong thì ánh mắt dời về phía Kim Bất Hối, vẻ mặt chuyển thành ôn hòa:
- Vị này chính là đích truyền đời thứ ba của Hạo Huyền Tông - Kim Bất Hối Kim huynh? Dùng thân phận của Kim huynh cần gì phải ở chung với người này? Chẳng phải không nghe câu phượng hoàng không cùng bầy với phàm điểu sao? Ta có mấy bằng hữu muốn thay Kim huynh Kim huynh gặp mặt, đều là anh tài của tông ta. Không biết Kim huynh có chịu nể mặt không?
Kim Bất Hối không phản ứng, nghe vậy thì càng lạnh lùng khẽ đảo mí mắt, cười thản nhiên:
- Thì giống ngươi nói, Long không cùng chỗ với xà, phượng không cùng với gà. Đã biết được đạo lý kia vậy còn không mau cút cho ta? Hàn Nghịch Thủy ngươi có tư cách gì ở chung với hai người chúng ta?
Thần sắc Hàn Nghịch Thủy thoáng chốc xanh trắng ánh mắt âm lãnh bao hàm lửa giận, ý muốn phát tác nhưng lại phảng phất cố kỵ cái gì mà tự ẩn nhịn xuống.
Cuối cùng mặt hắn lạnh lùng trầm giọng nói:
- Kim đạo hữu tuổi quá nhỏ dễ dàng bị người ta mê hoặc, những lời này coi như Hàn Nghịch Thủy ta không nghe thấy. Khuyên Kim đạo hữu một câu cẩn thận khi kết giao bằng hữu, chớ để ngày sau hối hận.
Nói xong, hắn trực tiếp chắp tay mà đi. Kim Bất Hối mỉm cười một tiếng chỉ thấy một người từ xa đi tới.
Lúc này đây một nam một nữ. Nam diện mạo đường hoàng, cử chỉ ổn trọng, lại ẩn lộ ra khí thế. Nữ thì diện mạo yêu mị đến cực hạn, mục như lưu ba, nhìn chằm chằm Tông Thủ phảng phất là có ẩn tình.
- Vài ngày trước, nghe nói ngươi đã tự phế tu vi. Lúc trước không tin, ngày hôm nay quả là thế.
Nam tử kia đầu tiên mở miệng, lạnh lùng nhìn Tông Thủ trên tảng đá nói:
- Ngày đó ngươi ở Đan Linh Sơn phá Minh Kiếm Thiên Phù hai đài không ai bì nổi, chấn động cao thấp Lăng Vân ta nhưng hôm nay đúng thật đáng thương.
Tông Thủ bất đắc dĩ nhìn lên đối mặt cùng thiếu niên này, kẻ này đúng là Nghiêm Phi Bạch gặp qua một lần ở Đan Linh Sơn nói ba năm sau nhất định muốn tìm hắn chiến một trận. Lúc này dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn.
- Lần đầu nghe tin tức này ta chỉ cảm thấy thất vọng vô cùng. Chẳng qua hiện nay thấy ngươi chỗ này, vẫn có chút vui mừng. Cuối cùng Tông Thủ ngươi còn chưa chân chính buông tha. Hiện nay ta đã là đích truyền đời thứ tư của Lăng Vân tông, ước hẹn ba năm chuyển thành mười năm đi. Trong vòng mười năm vô luận ngươi có thân phận như thế nào, Nghiêm Phi Bạch đều nhất định phải tìm ngươi chiến một trận.
Tông Thủ nghĩ thầm người này nói cứ như đúng rồi, Tông Thủ ta ăn no rỗi việc nhất định phải chiến à.
Nghiêm Phi Bạch không cho hắn cự tuyệt đã ly khai. Bất quá dùng tính người này mặc dù hắn mở miệng cự tuyệt cũng sẽ không để ý.
Nàng kia ở đằng sau thì cười hì hì nói:
- Hắn chính là tên điên, đừng để ý đến hắn, có nhớ ta không? Ngày đó gặp được ở Đan Linh Sơn tiểu nữ tử họ Ca tên Hàm Vận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.