Chương 399: Long xà bất đồng. (2)
Khai Hoang
06/06/2014
Tông Thủ gật nhẹ đầu, hắn tự nhiên nhớ rõ nàng còn khắc sâu ấn tượng. Đời sau trong trò chơi Thần Hoàng đã từng cùng nàng đại chiến mấy lần, nàng là trụ cột của Lăng Vân tông giống Nghiêm Phi Bạch.
Thấy Tông Thủ còn nhớ rõ chính mình, Ca Hàm Vận lập tức vui vẻ cười cười:
- Nhớ rõ là tốt rồi! Người khác nói cái gì, ta không đi quản. Chỉ biết người giống như ngươi, ngày sau chắc chắn sẽ không phải phế nhân. Ta rất coi trọng ngươi chứ. Nếu vị hôn thê kia không thích ngươi thì Hàm Vận gả cho ngươi được không?
Nói xong vài câu, thiếu nữ không hiểu thấu cũng đồng dạng rời đi, vẻ mặt Kim Bất Hối cổ quái hỏi:
- Tông Thủ ngươi đến cùng làm cái gì? Làm sao mỗi người đều nghĩ đến ngươi không cách nào tu hành phế nhân? Những kẻ mắt mù này đúng là...Buồn cười cho Hàn Nghịch Thủy nói là cái gì phượng hoàng không cùng bầy với phàm điểu, nhân vật như hắn, Lão Kim ta không để vào mắt, so sánh với ngươi đúng là cặn bã. Còn cái tên Nghiêm Phi Bạch thiên tư ngược lại cũng không tệ lắm. Nhưng muốn đấu với ngươi một trận chẳng phải là tự rước lấy nhục? Cô bé vừa rồi thì có mắt nhìn người đấy.
Tông Thủ cười khổ một tiếng, nguyên nhân thật là phức tạp. Nguyên nhân 'Tông Thủ' trước kia đúng là phế nhân, còn có Lôi Động cùng Triệu Yên Nhiên trợ giúp, tóm lại đến ngày hôm nay, dù là hắn ở mặt của mọi người, nói mình kỳ thật đã là Hoàn Dương Cảnh Linh Sư, chỉ sợ cũng không có nhiều người tin tưởng.
Kim Bất Hối lại hiếu kỳ hỏi:
- Đúng rồi! Nghiêm Phi Bạch nói ngươi từng phá Lăng Vân tông Minh Kiếm Thiên Phù hai đài là sao?
Tông Thủ cố ý tránh đi đề tài này nhưng thấy ánh mắt như sói đói của Kim Bất Hối thì chỉ còn cách mở miệng giải thích:
- Năm đó phụ vương ta mất tích, Tông Thủ từng muốn bái nhập môn hạ Lăng Vân tông. Kết quả chẳng những bị cự tuyệt còn bị người trong tông môn làm nhục, dưới sự giận dữ ta đã phá vỡ toàn bộ Minh Kiếm Thiên Phù hai đài này.
- Về sau Lăng Vân tông vẫn không thu ngươi nhập môn sao?
Kim Bất Hối khẽ giật mình, tiếp theo chỉ nhìn thần sắc Tông Thủ cũng đã biết kết quả. Không khỏi là ngậm miệng cứng lưỡi mà không thể tưởng tượng nổi nói:
- Người của Lăng Vân tông ngu hết rồi sao hay là đầu bị nước vào?
Kim Bất Hối càng nghĩ càng cảm giác không thể tưởng tượng nổi xen lẫn buồn cười. Trong lòng lại có một cái ý niệm trong đầu nếu đãn Tông Thủ vào trong sư môn thì sư tôn chính mình sẽ vui vẻ hơn bao nhiêu.
Tông Thủ hơi có cảm giác, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bên kia. Chỉ thấy đối diện một tảng đá cao ngất có vài đạo ánh mắt mang theo ý tứ nghiền ngâm nhìn sang.
Một người trong đó đúng là Long Nhược, ánh mắt kia làm hắn không thoải mái. Còn một vị Còn bên cạnh là một lão giả ăn mặc đạo trang. Tu vi tương xứng Huyền Thái Cực cũng hào hứng nhìn qua bên này.
Hai mắt Tông Thủ nhắm lại không để ý tới, phối hợp minh tưởng. Dù sao lúc này đây, hắn là từ ngoại môn mà vào, đoán chừng không thể trao đổi với những người này.
...
Kẻ này chính là Tông Thủ?
Ngay tại thời điểm Tông Thủ nhắm mắt, lão giả trên đá cười hỏi thăm Long Nhược bên cạnh.
Long Nhược khom người nói phải, lão giả mới cười khẽ một tiếng:
- Người này dị lực phân bố khác thường thì nhìn không ra cái gì. Chỉ biết hình thể cốt cách đều là thanh kỳ. Nếu là tập võ, nhất định là tài liệu tốt, lúc trước ngươi từng xem qua xác định hắn là song mạch thân thể, Thiên Nhân chi chướng, thần hồn tàn phá?
Thần sắc Long Nhược ngưng tụ đáp không chút do dự:
- Xác định không thể nghi ngờ! Kẻ này song mạch thân từ đầu đến cuối. Về phần Thiên Nhân chi chướng chỉ từ linh pháp tu hành của kẻ này hoàn toàn không có thành tựu cũng biết, tuyệt không chỉ là bởi vì song mạch. Kẻ này quả cảm tráng sĩ chặt tay đem tu vi của mình tán đi toàn bộ vì vậy mới lưu lại mấy đường sinh cơ cho mình.
- Thật sao?
Lão giả khẽ vuốt râu dài, sau đó hơi lắc đầu:
- Nhân vật như vậy, nếu Linh Liệt ta gặp phải cũng vậy. Tình hình lúc đó cũng không trách ngươi được, khi đó đoán chừng ai cũng không thể nghĩ đến, hắn sẽ kế thừa Càn Thiên Sơn khôi phục lại như ban đầu. Việc này ngươi tuy có đáng trách nhưng không có sai lầm lớn.
Thần sắc Long Nhược lập tức buông lỏng lại cúi người nói:
- Sư thúc minh giám!
- Người này có thể ở trong 200 tức phá minh kiếm đài, lại vẽ ra Thập Nhị Thiên Phù, thiên tư cao hiếm thấy. Thật đáng tiếc là song mạch thân, kẻ này cả đời đoán chừng cũng khó thành công, trong thế gian này người có thể đột phá thiên nhân chi chướng cũng không đến một phần vạn.
Linh Liệt thở dài tiếc nuối, tiếp theo ánh mắt phát lạnh quét mắt hơn ngàn người này.
- Sự kiện kia đã điều tra xong? Ở trong Long Môn thật sự có tồn tại của vật kia?
Long Nhược khẽ lắc đầu:
- Việc này một mực chỉ là đồn đãi, làm sao có thể tra tinh tường. Bất quá không có lửa làm sao có khói, đệ tử chỉ biết lần trước Long Môn mở ra người nọ đúng là ở trong đó. Nhưng rốt cuộc là mang theo vật kia vào hay không thì Long Nhược không biết. Hôm qua Nghĩ Đạo Nhân thả ra toàn bộ mười vạn Ma Hỏa Tinh Nghĩ dò xét Tụ Long Sơn khiến cho không ít người gặp không may vạ lây. Giờ phút này Long Môn hội tụ nhiều hơn mấy lần trước kia, đệ tử suy đoán có chút người đã xác thực được tin tức.
Linh Liệt cũng không nói lời nào, thần sắc trầm ngưng tựa hồ đang tính toán cái gì.
Long Nhược lại nói tiếp:
- Vì vậy đệ tử mới thỉnh cầu tông môn để càng nhiều đệ tử tiến vào ngoại môn địa quật. Theo suy đoán ta thì có ít nhất ba thành khả năng những vật kia giấu ở ngoại môn. Nếu thật như thế, ta cùng với Tổ sư đệ, tính cả mấy người Hàn huynh chỉ sợ đều bất lực. Chỉ có thể dựa vào đệ tử tu vi lục giai mới có vài phần hy vọng.
Linh Liệt gật nhẹ đầu, biết được ở trong Long Môn này có cấm chế võ thánh biến hóa thất thường. Cấp bậc cường giả như Thiên Vị, Nhật Du đều chỉ có thể từ nội môn tiến vào, không thể vào từ ngoại môn.
Lại trầm ngâm một phen, ánh mắt Linh Liệt nhìn mấy ngàn người phía dưới cuối cùng ngưng tụ đã có quyết đoán:
- Nếu là Linh Bảo bình thường, Lăng Vân tông ta cũng không thèm để ý. Nhưng nếu là kiện đồ vật đó hữu ích đối với ngươi thì không thể bỏ qua, tùy ý ngươi điều động.
Long Nhược cũng không thấy có vẻ mừng rỡ, còn đang muốn thì trên đỉnh núi bỗng nhiên vang lên một tiếng rồng ngâm chấn động trường thiên.
Khi thanh âm rồng ngâm vang vọng toàn bộ Tụ Long Sơn. Xa xa chỉ thấy hai cánh cửa cực lớn từ từ mở ra.
Phía trước không xa là một cửa đá rộng 30 trượng, bên trong là màu đen kịt, sâu không thấy đáy.
Ở phía trên vách núi cao 300 trượng, trước đó không hề có dấu vết, tới giờ khắc này mới xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Ngoài cửa cuay quanh cửu đầu pho tượng cự long lộ ra vẻ vô cùng trang trọng và vài phần sâm nghiêm.
Trong một cái chớp mắt, thanh âm, của Huyền Thái Cực truyền khắp tứ phương:
- Long Môn chính là trạch huệ Long ảnh lão nhân võ thánh Vân Hoang trước khi rời đi tứ phương. Vì vậy vô luận tộc gì, phái nào đều có thể đi vào. Ngày hôm nay Huyền Thái Cực ta chỉ nói một câu, vạn mong chư vị đi vào ghi nhớ bốn chữ: Dĩ hòa vi quý.
Thấy Tông Thủ còn nhớ rõ chính mình, Ca Hàm Vận lập tức vui vẻ cười cười:
- Nhớ rõ là tốt rồi! Người khác nói cái gì, ta không đi quản. Chỉ biết người giống như ngươi, ngày sau chắc chắn sẽ không phải phế nhân. Ta rất coi trọng ngươi chứ. Nếu vị hôn thê kia không thích ngươi thì Hàm Vận gả cho ngươi được không?
Nói xong vài câu, thiếu nữ không hiểu thấu cũng đồng dạng rời đi, vẻ mặt Kim Bất Hối cổ quái hỏi:
- Tông Thủ ngươi đến cùng làm cái gì? Làm sao mỗi người đều nghĩ đến ngươi không cách nào tu hành phế nhân? Những kẻ mắt mù này đúng là...Buồn cười cho Hàn Nghịch Thủy nói là cái gì phượng hoàng không cùng bầy với phàm điểu, nhân vật như hắn, Lão Kim ta không để vào mắt, so sánh với ngươi đúng là cặn bã. Còn cái tên Nghiêm Phi Bạch thiên tư ngược lại cũng không tệ lắm. Nhưng muốn đấu với ngươi một trận chẳng phải là tự rước lấy nhục? Cô bé vừa rồi thì có mắt nhìn người đấy.
Tông Thủ cười khổ một tiếng, nguyên nhân thật là phức tạp. Nguyên nhân 'Tông Thủ' trước kia đúng là phế nhân, còn có Lôi Động cùng Triệu Yên Nhiên trợ giúp, tóm lại đến ngày hôm nay, dù là hắn ở mặt của mọi người, nói mình kỳ thật đã là Hoàn Dương Cảnh Linh Sư, chỉ sợ cũng không có nhiều người tin tưởng.
Kim Bất Hối lại hiếu kỳ hỏi:
- Đúng rồi! Nghiêm Phi Bạch nói ngươi từng phá Lăng Vân tông Minh Kiếm Thiên Phù hai đài là sao?
Tông Thủ cố ý tránh đi đề tài này nhưng thấy ánh mắt như sói đói của Kim Bất Hối thì chỉ còn cách mở miệng giải thích:
- Năm đó phụ vương ta mất tích, Tông Thủ từng muốn bái nhập môn hạ Lăng Vân tông. Kết quả chẳng những bị cự tuyệt còn bị người trong tông môn làm nhục, dưới sự giận dữ ta đã phá vỡ toàn bộ Minh Kiếm Thiên Phù hai đài này.
- Về sau Lăng Vân tông vẫn không thu ngươi nhập môn sao?
Kim Bất Hối khẽ giật mình, tiếp theo chỉ nhìn thần sắc Tông Thủ cũng đã biết kết quả. Không khỏi là ngậm miệng cứng lưỡi mà không thể tưởng tượng nổi nói:
- Người của Lăng Vân tông ngu hết rồi sao hay là đầu bị nước vào?
Kim Bất Hối càng nghĩ càng cảm giác không thể tưởng tượng nổi xen lẫn buồn cười. Trong lòng lại có một cái ý niệm trong đầu nếu đãn Tông Thủ vào trong sư môn thì sư tôn chính mình sẽ vui vẻ hơn bao nhiêu.
Tông Thủ hơi có cảm giác, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bên kia. Chỉ thấy đối diện một tảng đá cao ngất có vài đạo ánh mắt mang theo ý tứ nghiền ngâm nhìn sang.
Một người trong đó đúng là Long Nhược, ánh mắt kia làm hắn không thoải mái. Còn một vị Còn bên cạnh là một lão giả ăn mặc đạo trang. Tu vi tương xứng Huyền Thái Cực cũng hào hứng nhìn qua bên này.
Hai mắt Tông Thủ nhắm lại không để ý tới, phối hợp minh tưởng. Dù sao lúc này đây, hắn là từ ngoại môn mà vào, đoán chừng không thể trao đổi với những người này.
...
Kẻ này chính là Tông Thủ?
Ngay tại thời điểm Tông Thủ nhắm mắt, lão giả trên đá cười hỏi thăm Long Nhược bên cạnh.
Long Nhược khom người nói phải, lão giả mới cười khẽ một tiếng:
- Người này dị lực phân bố khác thường thì nhìn không ra cái gì. Chỉ biết hình thể cốt cách đều là thanh kỳ. Nếu là tập võ, nhất định là tài liệu tốt, lúc trước ngươi từng xem qua xác định hắn là song mạch thân thể, Thiên Nhân chi chướng, thần hồn tàn phá?
Thần sắc Long Nhược ngưng tụ đáp không chút do dự:
- Xác định không thể nghi ngờ! Kẻ này song mạch thân từ đầu đến cuối. Về phần Thiên Nhân chi chướng chỉ từ linh pháp tu hành của kẻ này hoàn toàn không có thành tựu cũng biết, tuyệt không chỉ là bởi vì song mạch. Kẻ này quả cảm tráng sĩ chặt tay đem tu vi của mình tán đi toàn bộ vì vậy mới lưu lại mấy đường sinh cơ cho mình.
- Thật sao?
Lão giả khẽ vuốt râu dài, sau đó hơi lắc đầu:
- Nhân vật như vậy, nếu Linh Liệt ta gặp phải cũng vậy. Tình hình lúc đó cũng không trách ngươi được, khi đó đoán chừng ai cũng không thể nghĩ đến, hắn sẽ kế thừa Càn Thiên Sơn khôi phục lại như ban đầu. Việc này ngươi tuy có đáng trách nhưng không có sai lầm lớn.
Thần sắc Long Nhược lập tức buông lỏng lại cúi người nói:
- Sư thúc minh giám!
- Người này có thể ở trong 200 tức phá minh kiếm đài, lại vẽ ra Thập Nhị Thiên Phù, thiên tư cao hiếm thấy. Thật đáng tiếc là song mạch thân, kẻ này cả đời đoán chừng cũng khó thành công, trong thế gian này người có thể đột phá thiên nhân chi chướng cũng không đến một phần vạn.
Linh Liệt thở dài tiếc nuối, tiếp theo ánh mắt phát lạnh quét mắt hơn ngàn người này.
- Sự kiện kia đã điều tra xong? Ở trong Long Môn thật sự có tồn tại của vật kia?
Long Nhược khẽ lắc đầu:
- Việc này một mực chỉ là đồn đãi, làm sao có thể tra tinh tường. Bất quá không có lửa làm sao có khói, đệ tử chỉ biết lần trước Long Môn mở ra người nọ đúng là ở trong đó. Nhưng rốt cuộc là mang theo vật kia vào hay không thì Long Nhược không biết. Hôm qua Nghĩ Đạo Nhân thả ra toàn bộ mười vạn Ma Hỏa Tinh Nghĩ dò xét Tụ Long Sơn khiến cho không ít người gặp không may vạ lây. Giờ phút này Long Môn hội tụ nhiều hơn mấy lần trước kia, đệ tử suy đoán có chút người đã xác thực được tin tức.
Linh Liệt cũng không nói lời nào, thần sắc trầm ngưng tựa hồ đang tính toán cái gì.
Long Nhược lại nói tiếp:
- Vì vậy đệ tử mới thỉnh cầu tông môn để càng nhiều đệ tử tiến vào ngoại môn địa quật. Theo suy đoán ta thì có ít nhất ba thành khả năng những vật kia giấu ở ngoại môn. Nếu thật như thế, ta cùng với Tổ sư đệ, tính cả mấy người Hàn huynh chỉ sợ đều bất lực. Chỉ có thể dựa vào đệ tử tu vi lục giai mới có vài phần hy vọng.
Linh Liệt gật nhẹ đầu, biết được ở trong Long Môn này có cấm chế võ thánh biến hóa thất thường. Cấp bậc cường giả như Thiên Vị, Nhật Du đều chỉ có thể từ nội môn tiến vào, không thể vào từ ngoại môn.
Lại trầm ngâm một phen, ánh mắt Linh Liệt nhìn mấy ngàn người phía dưới cuối cùng ngưng tụ đã có quyết đoán:
- Nếu là Linh Bảo bình thường, Lăng Vân tông ta cũng không thèm để ý. Nhưng nếu là kiện đồ vật đó hữu ích đối với ngươi thì không thể bỏ qua, tùy ý ngươi điều động.
Long Nhược cũng không thấy có vẻ mừng rỡ, còn đang muốn thì trên đỉnh núi bỗng nhiên vang lên một tiếng rồng ngâm chấn động trường thiên.
Khi thanh âm rồng ngâm vang vọng toàn bộ Tụ Long Sơn. Xa xa chỉ thấy hai cánh cửa cực lớn từ từ mở ra.
Phía trước không xa là một cửa đá rộng 30 trượng, bên trong là màu đen kịt, sâu không thấy đáy.
Ở phía trên vách núi cao 300 trượng, trước đó không hề có dấu vết, tới giờ khắc này mới xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Ngoài cửa cuay quanh cửu đầu pho tượng cự long lộ ra vẻ vô cùng trang trọng và vài phần sâm nghiêm.
Trong một cái chớp mắt, thanh âm, của Huyền Thái Cực truyền khắp tứ phương:
- Long Môn chính là trạch huệ Long ảnh lão nhân võ thánh Vân Hoang trước khi rời đi tứ phương. Vì vậy vô luận tộc gì, phái nào đều có thể đi vào. Ngày hôm nay Huyền Thái Cực ta chỉ nói một câu, vạn mong chư vị đi vào ghi nhớ bốn chữ: Dĩ hòa vi quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.