Chương 217: Mã đạp ngàn quân
Khai Hoang
01/05/2014
Trong phạm vi ngàn trượng, vô luận địch ta toàn bộ có thể trông thấy
người bay lên, giờ phút này tĩnh mịch vô cùng, sau đó hống vang một
trận.
Người của Hổ Báo kỵ càng kinh hãi đến thất thanh, chỉ có thể nhìn đầu Dương Hiên bay lên rồi hạ xuống, cho tới khi toàn bộ thân hình Dương Hiên bị chân khí cùng lôi quang trùng kích nổ thành phấn vụn vẫn chưa dám tin. Huyền Võ Tông thất mạch thống lĩnh cơ hồ chưa từng đại bại, vũ lực cao cường lại bị thương của hồng giáp nam tử vẫn chưa tới Địa Luân Ngũ Mạch giết chết. Phía sau Tông Nguyên, Hổ Trung Nguyên cùng Đàm Đào nhìn chằm chằm một màn này. Sau một nhịp thở, Hổ Trung Nguyên cũng đã chạy tới, hắn từng tận mắt nhìn thấy Dương Hiên cùng phụ thân giao thủ vài lần. Vân Hà Sơn thành Hổ Báo kỵ cùng Thiết Hổ bộ tộc Thiết Hổ đại kích sĩ, cơ hồ hàng năm đều tranh tài một hồi. Có thể trừ lần đầu tiên tan tác ra thì những lần còn lại mặc dù rơi vào thế hạ phong cũng không bị bại.
Vậy mà ngày nay, danh tướng cơ hồ có thể so với cha mình Hổ Thiên Thu lại chết.
Bản thân Tông Nguyên càng mờ mịt một hồi, khi đó hắn đã cho rằng mình phải chết, trong tích tắc hắn nhớ thân thể của chính mình, giờ phút này là do Tông Thủ khống chế, phỏng chừng thời điểm sắp bại thì thân thể đã động.
Lôi mang đầy trời của Tử Lôi Thương trong chốc lát đều lui thành một điểm, một bộ phận Lôi Điện tiến vào trong cơ thể hắn, kích thích toàn bộ cơ thể của hắn, dùng lực lượng cùng tốc độ bùng nổ tăng vọt một lần nữa. Toàn bộ chân khí, toàn bộ lực lượng, trong nháy mắt tăng lên tới cực hạn, trong hoàng châu ở thương ngạc cất giữ một lượng Tinh Nguyên khổng lồ triệt để bùng nổ, nhanh như chớp, một thương đã đánh tan xu thế của năm vạn kỵ quân trên người Dương Hiên.
Nói đến một thương này thì vẫn như cũ là Tử Lôi Thương thuật của hắn, luận tới huyền diệu cùng vận dụng của thương thuật và thời cơ lựa chọn đều vượt ra khỏi vận dụng của hắn nhiều.
Nếu là mình cũng có thể nắm giữ thương thuật như thế thì sẽ như thế nào?
Nhất thời trong lồng ngực hắn trầm như nước, sau đó thân thể vẫn không tự chủ được xách lên Long Giác Dực Mã rồi tiếp tục chạy đi. Mũi thương xoắn lại, trực tiếp đánh bay thân hình khổng lồ của Bạch Văn Nha Hổ ra hơn mười trượng. Rồi sau đó hít mạnh một hơi cho tới khi phổi sắp nổ ra mới dùng hết sức lực toàn thân bạo rống một tiếng:
- Dương Hiên đã chết! Ngày hôm nay, có địch phải thua, có ta vô địch. Giết!
Phía sau ba nghìn huyền sơn kỵ sĩ lâm vào ngẩn ra, tiếp theo nhiệt huyết sôi trào, chiến ý trào dâng cùng phẫn nộ gào thét:
- Có ta vô địch! Giết!
Ngay khi tiếng rống chấn triệt mười dặm, ba nghìn người rốt cục thì hòa thành một thể. "Thế" của mọi người giờ phút này tương liên khiến ba nghìn kỵ sĩ bị bao phủ một luồng khí màu đỏ.
Huyết khí cả người Tông Nguyên không khỏi lâm vào thiêu đốt, hắn nghĩ tới những lời lúc trước Tông Thủ đã nói.
- Không phải để cho ngươi chịu chết, ở bên trong rất nhiều người này ta có thể khống chế một mình ngươi mà thôi. Ngươi là khôi lỗi của ta, nên phải biết phối hợp như thế nào...
- Bất quá, đến cùng có thể có thể còn sống sót không thì phải xem ngươi. Nếu như bản thân ngươi cũng không chiến ý, không có muốn sống thì trận chiến này sẽ bại. Kỳ thật đây cũng là cơ hội của ngươi, vô luận là muốn thoát khỏi khống chế của ta muốn báo thù cũng thế. Chính mình không cố gắng một phen làm sao biết kết quả sẽ ra sao?
Đúng rồi, nếu không ra sức thì sao biết kết quả cuối cùng như thế nào? Làm sao biết ngày sau sẽ không có cơ hội thoát khỏi khống chế của vị thế tử kia?
Chính mình nếu có thể có được thương thuật và thông linh võ đạo của vị thế tử kia thì muốn báo thù, chẳng phải là dễ như trở bàn tay?
Mà giờ khắc này, chẳng lẽ không phải thời cơ tốt nhất tìm hiểu võ đạo của vị thế tử kia sao? Hắn có thể rõ ràng cảm ứng, chân khí trong cơ thể mình điều động như thế nào, các đốt ngón tay trong cơ thể nhịp nhàng như thế nào. Mỗi lần thương trong tay dâm ra, mỗi một cái biến hóa, góc độ đâm ra đều ẩn hàm thâm ý, nếu có thể tinh tế lĩnh ngộ có thể khiến chính mình được lợi rất nhiều.
Khúc mắc diệt hết, Tông Nguyên cũng nếu không còn áp lực chính mình khuấy động nỗi lòng. Đồng dạng là chiến ý bay lên, nhiệt huyết thiêu đốt, cả người hắn giống như bị nổ tung không ngừng tràn ra nguyên lực cùng tiềm năng. Chân khí trong cơ thể ngưng tụ theo ý niệm của hắn, lập tức tăng lên mấy lần, chẳng những đem hết toàn lực quan sát nhận thức thương thuật của Tông Thủ mà còn phân ra bộ phận tâm thần, chú ý hướng trận ngự quân thuật của vị thế tử này.
Đánh chết Dương Hiên khiến khí thế của năm vạn Vân Hà Sơn thiết kỵ tán đi, phong cách của Tông Thủ lại biến đổi, lúc trước là thúc giục phong duệ thì giờ khắc này cũng chuyên chọn lựa duy trì trận hình cùng chiến ý tinh nhuệ trùng kích. Khí thế đấu đá lung tung gần như điên cuồng phảng phất khiến năm vạn tinh nhuệ kỵ quân Vân Hà Sơn triệt để tan vỡ.
Thương thuật của Tông Thủ vốn là cố chấp tới cực hạn. Giờ phút này lại có sự phối hợp toàn lực của hắn như gió thổi cỏ rạp, không người nào có thể chống đỡ.
Trước mắt chừng sáu vị trên Võtông Địa Luân Tứ Mạch liên thủ đánh úp lại. Trong mắt Tông Nguyên bùng lên tinh quang, thương thế trong tay rõ ràng biến mất trước mắt mọi người. Lúc xuất hiện, tử lôi thương sáu màu giống như hoa mai đâm vào cổ họng sáu người này, huyết quang bắn ra rồi toàn thân ngã xuống ngựa.
Liếc mắt nhìn lại một cái, hai ngàn Hổ Báo kỵ sớm đã gần tan thành mây khói. Hơn vạn hắc giáp trọng kỵ cũng đã bị phá thành mảnh nhỏ.
Tông Nguyên chỉ cảm thấy là lòng dạ sướng khoái, một cỗ cảm giác xen lẫn vui sướng cùng kỳ lạ khó hiểu tràn ngập trong lòng, có vị thế tử kia, bọn hắn có thể đối chiến với kẻ địch gấp trăm lần mình.
Ý niệm trong đầu tương thông sẽ không còn áp lực, Tông Nguyên lại khẽ hấp khí, lần này không cần Tông Thủ khống chế, liền điên cuồng hét giận dữ:
- Một đám gà đất chó kiểng! Huyền Sơn thiết kỵ ta thiên mã đạp ngàn quân.
Ba nghìn Huyền Giáp kỵ sĩ phía sau giờ phút này cơ hồ đều là dùng ánh mắt sùng kính nhìn về phía toàn quân phong thủ. Bọn hắn không biết thống lĩnh lâm thời là bị Tông Thủ thảo khống. Chỉ biết từ lúc hai quân giao phong, Tử Lôi Thương Càn Thiên Sơn giết mười hai vị Võ tông cường giả, lại còn chém bay đầu thống lĩnh Hổ Báo kỵ danh tướng nổi tiếng nhất phía tây Đông Lâm Vân Giới - cường giả Huyền Võ Tông Dương Hiên.
Đi theo người như vậy, tung hoành ở trong vạn quân, qua tận trảm tướng chẳng sợ đã chết cũng không tiếc nuối!
Lúc này đây, mọi người cơ hồ là không chút do dự, theo sát lấy gào thét một tiếng:
- Huyền Sơn thiết kỵ ta thiên mã đạp ngàn quân.
Phong Dục đứng ở trên đài cao nhìn hai bên kỵ quân đang chiến đấu kịch liệt.
Lúc trước hắn nhìn kỹ ba nghìn Huyền Sơn kỵ quân, mặc dù đều là trăm người mới tìm được một tinh nhuệ. Chỉ cần Hiên Viên Thông cùng Chu Quân Hậu đi vắng, Huyền Sơn Thành đổi một người nào cũng không phải đối thủ của Dương Hiên, tối đa cũng chỉ có thể lực lượng ngang hắn.
Nắm trong tay thiết kỵ tinh nhuệ gấp mười sáu lần, diệt sát ba nghìn người nho nhỏ đối với Dương Hiên mà nói, có thể nói là việc dễ như trở bàn tay. Hắn chỉ cần chờ đợi một hồi, có khi không tới nửa khắc sẽ có kết quả.
Hùng Khôi bên kia tựa hồ cũng cho rằng như thế, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, ánh mắt sắc bén như kền kền nhìn chăm chú vòng tròn đang vây xa trận.
Chỉ cần giải quyết chi kỵ quân nho nhỏ chi kia thì vị Càn Thiên Sơn Càn Thiên Sơn kia đã là vật trong lòng bàn tay.
Trước đó ở Giới Phù Thành chẳng những là bị Tông Thủ hung hăng một phen, cuối cùng lại còn sỉ nhục hắn. Nếu có thể bắt được người này, chính mình nhất định sẽ không để cho người nầy sống dễ chịu. Còn có Tông Nguyên, hắc hắc, Phong Dục biến thái lâu như thế, đúng là hai cái bao cát giải tỏa tốt.
Còn đang cân nhắc như thế nhưng Hùng Khôi lại chợt thấy có chút kỳ quái. Hắn nhìn về phía chiến trường mặt phải, bất ngờ chỉ thấy năm vạn Vân Hà Sơn thiết kỵ trận hình nghiêm chỉnh tự động hiện ra vài phần xu thế tán loạn, tiếng động mơ hồ truyền ra.
- Chẳng lẽ là nhanh như vậy đã xong rồi?
Phong Dục Hùng Khôi đều ngạc nhiên liếc nhau một cái, trong mắt tất cả đều lộ vẻ ngạc nhiên, Dương Hiên nổi danh trị quân cực nghiêm, cho dù là đã sắp thắng địch cũng tuyệt đối không thể để quân trận của mình xuất hiện sơ hở, vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?
Trong nháy mắt, tiếng động mãnh liệt truyền tới, trong tiếng lục tục truyền tới khiến tim người khác đập nhanh vô cùng.
- Dương Hiên đã chết, Hổ Báo kỵ đã tan tác.
- Doanh thứ chín của Hắc Vân kỵ đã thất bại, lại là hồng giáp võ tướng kia, nghe nói doanh tướng cũng chết dưới tay hắn.
Trên đài cao lập tức xì xào ồn ào, tướng tá Vân Hà Liệt Diễm nhị quân kinh nghiệm phong phú, lập tức toàn lực đàn áp nhưng thật lâu vẫn không thể khiến toàn quân khôi phục lại bình tĩnh.
Mà ở trên đài, Phong Dục sắc mặt xanh mét, chăm chú nhìn chằm chằm mặt bên phải, hắn cắn chặt hàm răng tạo ra tiếng nghiến ken két. Thanh âm rít từ trong kẽ răng:
- Dương Hiên đã chết, Hổ Báo kỵ đã thất bại? Dương thống lĩnh chính là đại tướng Vân Hà Sơn ta, nơi đây ai có thể làm gì được hắn? Hổ Báo kỵ chính là vô địch, sao có thể thất bại. Hồ ngôn loạn ngữ, loạn quân tâm ta. Thật sự đáng chết!
Hùng Khôi cau mày, trong lòng hắn cũng cho rằng như thế, tình hình trước mắt thật sự không tạo được ích lợi gì, Vân Hà quân kỵ trước mắt càng ngày càng rối loạn.
Tiếp theo trong nháy mắt, chợt thấy một con phù hạc theo một phương hướng bay tới, một vị linh sư bên cạnh đưa mắt nhìn, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Cố chịu đựng trước ánh mắt của Phong Dục Hùng Khôi, ánh mắt phảng phất muốn nuốt người, hắn nói:
- Là ngũ doanh Hắc Vân kỵ truyền đến tin tức. Dương Hiên đã chết, bị một vị hồng giáp kỵ sĩ một thương đâm chết. Hổ Báo kỵ toàn quân, thập đại Hổ Báo kỵ hiệu úy đã chết tám. Hắc phong kỵ thập doanh vạn người, đã có lục doanh thất bại.
Phong Dục chỉ cảm thấy trong lồng ngực bỗng dưng ấm úc, một ngụm hắc huyết phun ra, cơ hồ muốn hôn mê. Bốn nghìn Hổ Báo kỵ chẳng những là một chi kỵ quân tinh nhuệ nhất của Vân Hà Sơn, mà còn là vũ lực trung tâm Yêu Tộc bộ tộc Phong Báo của bọn hắn.
Mà Hắc Vân kỵ còn kém Hổ Báo kỵ, hao tổn của cải rất nhiều mới thành lập lên phù giáp trọng kỵ. Một trận chiến này đã hao tổn hơn phân nửa.
Chỉ là tất cả có cộng lại cũng không bằng cái chết của tám vị Hổ Báo kỵ hiệu úy và Dương Hiên, đả kích với Vân Hà Sơn hắn có thể nói là nặng chưa từng có.
Hồng giáp kỵ sĩ đó rốt cuộc là ai!
Người của Hổ Báo kỵ càng kinh hãi đến thất thanh, chỉ có thể nhìn đầu Dương Hiên bay lên rồi hạ xuống, cho tới khi toàn bộ thân hình Dương Hiên bị chân khí cùng lôi quang trùng kích nổ thành phấn vụn vẫn chưa dám tin. Huyền Võ Tông thất mạch thống lĩnh cơ hồ chưa từng đại bại, vũ lực cao cường lại bị thương của hồng giáp nam tử vẫn chưa tới Địa Luân Ngũ Mạch giết chết. Phía sau Tông Nguyên, Hổ Trung Nguyên cùng Đàm Đào nhìn chằm chằm một màn này. Sau một nhịp thở, Hổ Trung Nguyên cũng đã chạy tới, hắn từng tận mắt nhìn thấy Dương Hiên cùng phụ thân giao thủ vài lần. Vân Hà Sơn thành Hổ Báo kỵ cùng Thiết Hổ bộ tộc Thiết Hổ đại kích sĩ, cơ hồ hàng năm đều tranh tài một hồi. Có thể trừ lần đầu tiên tan tác ra thì những lần còn lại mặc dù rơi vào thế hạ phong cũng không bị bại.
Vậy mà ngày nay, danh tướng cơ hồ có thể so với cha mình Hổ Thiên Thu lại chết.
Bản thân Tông Nguyên càng mờ mịt một hồi, khi đó hắn đã cho rằng mình phải chết, trong tích tắc hắn nhớ thân thể của chính mình, giờ phút này là do Tông Thủ khống chế, phỏng chừng thời điểm sắp bại thì thân thể đã động.
Lôi mang đầy trời của Tử Lôi Thương trong chốc lát đều lui thành một điểm, một bộ phận Lôi Điện tiến vào trong cơ thể hắn, kích thích toàn bộ cơ thể của hắn, dùng lực lượng cùng tốc độ bùng nổ tăng vọt một lần nữa. Toàn bộ chân khí, toàn bộ lực lượng, trong nháy mắt tăng lên tới cực hạn, trong hoàng châu ở thương ngạc cất giữ một lượng Tinh Nguyên khổng lồ triệt để bùng nổ, nhanh như chớp, một thương đã đánh tan xu thế của năm vạn kỵ quân trên người Dương Hiên.
Nói đến một thương này thì vẫn như cũ là Tử Lôi Thương thuật của hắn, luận tới huyền diệu cùng vận dụng của thương thuật và thời cơ lựa chọn đều vượt ra khỏi vận dụng của hắn nhiều.
Nếu là mình cũng có thể nắm giữ thương thuật như thế thì sẽ như thế nào?
Nhất thời trong lồng ngực hắn trầm như nước, sau đó thân thể vẫn không tự chủ được xách lên Long Giác Dực Mã rồi tiếp tục chạy đi. Mũi thương xoắn lại, trực tiếp đánh bay thân hình khổng lồ của Bạch Văn Nha Hổ ra hơn mười trượng. Rồi sau đó hít mạnh một hơi cho tới khi phổi sắp nổ ra mới dùng hết sức lực toàn thân bạo rống một tiếng:
- Dương Hiên đã chết! Ngày hôm nay, có địch phải thua, có ta vô địch. Giết!
Phía sau ba nghìn huyền sơn kỵ sĩ lâm vào ngẩn ra, tiếp theo nhiệt huyết sôi trào, chiến ý trào dâng cùng phẫn nộ gào thét:
- Có ta vô địch! Giết!
Ngay khi tiếng rống chấn triệt mười dặm, ba nghìn người rốt cục thì hòa thành một thể. "Thế" của mọi người giờ phút này tương liên khiến ba nghìn kỵ sĩ bị bao phủ một luồng khí màu đỏ.
Huyết khí cả người Tông Nguyên không khỏi lâm vào thiêu đốt, hắn nghĩ tới những lời lúc trước Tông Thủ đã nói.
- Không phải để cho ngươi chịu chết, ở bên trong rất nhiều người này ta có thể khống chế một mình ngươi mà thôi. Ngươi là khôi lỗi của ta, nên phải biết phối hợp như thế nào...
- Bất quá, đến cùng có thể có thể còn sống sót không thì phải xem ngươi. Nếu như bản thân ngươi cũng không chiến ý, không có muốn sống thì trận chiến này sẽ bại. Kỳ thật đây cũng là cơ hội của ngươi, vô luận là muốn thoát khỏi khống chế của ta muốn báo thù cũng thế. Chính mình không cố gắng một phen làm sao biết kết quả sẽ ra sao?
Đúng rồi, nếu không ra sức thì sao biết kết quả cuối cùng như thế nào? Làm sao biết ngày sau sẽ không có cơ hội thoát khỏi khống chế của vị thế tử kia?
Chính mình nếu có thể có được thương thuật và thông linh võ đạo của vị thế tử kia thì muốn báo thù, chẳng phải là dễ như trở bàn tay?
Mà giờ khắc này, chẳng lẽ không phải thời cơ tốt nhất tìm hiểu võ đạo của vị thế tử kia sao? Hắn có thể rõ ràng cảm ứng, chân khí trong cơ thể mình điều động như thế nào, các đốt ngón tay trong cơ thể nhịp nhàng như thế nào. Mỗi lần thương trong tay dâm ra, mỗi một cái biến hóa, góc độ đâm ra đều ẩn hàm thâm ý, nếu có thể tinh tế lĩnh ngộ có thể khiến chính mình được lợi rất nhiều.
Khúc mắc diệt hết, Tông Nguyên cũng nếu không còn áp lực chính mình khuấy động nỗi lòng. Đồng dạng là chiến ý bay lên, nhiệt huyết thiêu đốt, cả người hắn giống như bị nổ tung không ngừng tràn ra nguyên lực cùng tiềm năng. Chân khí trong cơ thể ngưng tụ theo ý niệm của hắn, lập tức tăng lên mấy lần, chẳng những đem hết toàn lực quan sát nhận thức thương thuật của Tông Thủ mà còn phân ra bộ phận tâm thần, chú ý hướng trận ngự quân thuật của vị thế tử này.
Đánh chết Dương Hiên khiến khí thế của năm vạn Vân Hà Sơn thiết kỵ tán đi, phong cách của Tông Thủ lại biến đổi, lúc trước là thúc giục phong duệ thì giờ khắc này cũng chuyên chọn lựa duy trì trận hình cùng chiến ý tinh nhuệ trùng kích. Khí thế đấu đá lung tung gần như điên cuồng phảng phất khiến năm vạn tinh nhuệ kỵ quân Vân Hà Sơn triệt để tan vỡ.
Thương thuật của Tông Thủ vốn là cố chấp tới cực hạn. Giờ phút này lại có sự phối hợp toàn lực của hắn như gió thổi cỏ rạp, không người nào có thể chống đỡ.
Trước mắt chừng sáu vị trên Võtông Địa Luân Tứ Mạch liên thủ đánh úp lại. Trong mắt Tông Nguyên bùng lên tinh quang, thương thế trong tay rõ ràng biến mất trước mắt mọi người. Lúc xuất hiện, tử lôi thương sáu màu giống như hoa mai đâm vào cổ họng sáu người này, huyết quang bắn ra rồi toàn thân ngã xuống ngựa.
Liếc mắt nhìn lại một cái, hai ngàn Hổ Báo kỵ sớm đã gần tan thành mây khói. Hơn vạn hắc giáp trọng kỵ cũng đã bị phá thành mảnh nhỏ.
Tông Nguyên chỉ cảm thấy là lòng dạ sướng khoái, một cỗ cảm giác xen lẫn vui sướng cùng kỳ lạ khó hiểu tràn ngập trong lòng, có vị thế tử kia, bọn hắn có thể đối chiến với kẻ địch gấp trăm lần mình.
Ý niệm trong đầu tương thông sẽ không còn áp lực, Tông Nguyên lại khẽ hấp khí, lần này không cần Tông Thủ khống chế, liền điên cuồng hét giận dữ:
- Một đám gà đất chó kiểng! Huyền Sơn thiết kỵ ta thiên mã đạp ngàn quân.
Ba nghìn Huyền Giáp kỵ sĩ phía sau giờ phút này cơ hồ đều là dùng ánh mắt sùng kính nhìn về phía toàn quân phong thủ. Bọn hắn không biết thống lĩnh lâm thời là bị Tông Thủ thảo khống. Chỉ biết từ lúc hai quân giao phong, Tử Lôi Thương Càn Thiên Sơn giết mười hai vị Võ tông cường giả, lại còn chém bay đầu thống lĩnh Hổ Báo kỵ danh tướng nổi tiếng nhất phía tây Đông Lâm Vân Giới - cường giả Huyền Võ Tông Dương Hiên.
Đi theo người như vậy, tung hoành ở trong vạn quân, qua tận trảm tướng chẳng sợ đã chết cũng không tiếc nuối!
Lúc này đây, mọi người cơ hồ là không chút do dự, theo sát lấy gào thét một tiếng:
- Huyền Sơn thiết kỵ ta thiên mã đạp ngàn quân.
Phong Dục đứng ở trên đài cao nhìn hai bên kỵ quân đang chiến đấu kịch liệt.
Lúc trước hắn nhìn kỹ ba nghìn Huyền Sơn kỵ quân, mặc dù đều là trăm người mới tìm được một tinh nhuệ. Chỉ cần Hiên Viên Thông cùng Chu Quân Hậu đi vắng, Huyền Sơn Thành đổi một người nào cũng không phải đối thủ của Dương Hiên, tối đa cũng chỉ có thể lực lượng ngang hắn.
Nắm trong tay thiết kỵ tinh nhuệ gấp mười sáu lần, diệt sát ba nghìn người nho nhỏ đối với Dương Hiên mà nói, có thể nói là việc dễ như trở bàn tay. Hắn chỉ cần chờ đợi một hồi, có khi không tới nửa khắc sẽ có kết quả.
Hùng Khôi bên kia tựa hồ cũng cho rằng như thế, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, ánh mắt sắc bén như kền kền nhìn chăm chú vòng tròn đang vây xa trận.
Chỉ cần giải quyết chi kỵ quân nho nhỏ chi kia thì vị Càn Thiên Sơn Càn Thiên Sơn kia đã là vật trong lòng bàn tay.
Trước đó ở Giới Phù Thành chẳng những là bị Tông Thủ hung hăng một phen, cuối cùng lại còn sỉ nhục hắn. Nếu có thể bắt được người này, chính mình nhất định sẽ không để cho người nầy sống dễ chịu. Còn có Tông Nguyên, hắc hắc, Phong Dục biến thái lâu như thế, đúng là hai cái bao cát giải tỏa tốt.
Còn đang cân nhắc như thế nhưng Hùng Khôi lại chợt thấy có chút kỳ quái. Hắn nhìn về phía chiến trường mặt phải, bất ngờ chỉ thấy năm vạn Vân Hà Sơn thiết kỵ trận hình nghiêm chỉnh tự động hiện ra vài phần xu thế tán loạn, tiếng động mơ hồ truyền ra.
- Chẳng lẽ là nhanh như vậy đã xong rồi?
Phong Dục Hùng Khôi đều ngạc nhiên liếc nhau một cái, trong mắt tất cả đều lộ vẻ ngạc nhiên, Dương Hiên nổi danh trị quân cực nghiêm, cho dù là đã sắp thắng địch cũng tuyệt đối không thể để quân trận của mình xuất hiện sơ hở, vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?
Trong nháy mắt, tiếng động mãnh liệt truyền tới, trong tiếng lục tục truyền tới khiến tim người khác đập nhanh vô cùng.
- Dương Hiên đã chết, Hổ Báo kỵ đã tan tác.
- Doanh thứ chín của Hắc Vân kỵ đã thất bại, lại là hồng giáp võ tướng kia, nghe nói doanh tướng cũng chết dưới tay hắn.
Trên đài cao lập tức xì xào ồn ào, tướng tá Vân Hà Liệt Diễm nhị quân kinh nghiệm phong phú, lập tức toàn lực đàn áp nhưng thật lâu vẫn không thể khiến toàn quân khôi phục lại bình tĩnh.
Mà ở trên đài, Phong Dục sắc mặt xanh mét, chăm chú nhìn chằm chằm mặt bên phải, hắn cắn chặt hàm răng tạo ra tiếng nghiến ken két. Thanh âm rít từ trong kẽ răng:
- Dương Hiên đã chết, Hổ Báo kỵ đã thất bại? Dương thống lĩnh chính là đại tướng Vân Hà Sơn ta, nơi đây ai có thể làm gì được hắn? Hổ Báo kỵ chính là vô địch, sao có thể thất bại. Hồ ngôn loạn ngữ, loạn quân tâm ta. Thật sự đáng chết!
Hùng Khôi cau mày, trong lòng hắn cũng cho rằng như thế, tình hình trước mắt thật sự không tạo được ích lợi gì, Vân Hà quân kỵ trước mắt càng ngày càng rối loạn.
Tiếp theo trong nháy mắt, chợt thấy một con phù hạc theo một phương hướng bay tới, một vị linh sư bên cạnh đưa mắt nhìn, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Cố chịu đựng trước ánh mắt của Phong Dục Hùng Khôi, ánh mắt phảng phất muốn nuốt người, hắn nói:
- Là ngũ doanh Hắc Vân kỵ truyền đến tin tức. Dương Hiên đã chết, bị một vị hồng giáp kỵ sĩ một thương đâm chết. Hổ Báo kỵ toàn quân, thập đại Hổ Báo kỵ hiệu úy đã chết tám. Hắc phong kỵ thập doanh vạn người, đã có lục doanh thất bại.
Phong Dục chỉ cảm thấy trong lồng ngực bỗng dưng ấm úc, một ngụm hắc huyết phun ra, cơ hồ muốn hôn mê. Bốn nghìn Hổ Báo kỵ chẳng những là một chi kỵ quân tinh nhuệ nhất của Vân Hà Sơn, mà còn là vũ lực trung tâm Yêu Tộc bộ tộc Phong Báo của bọn hắn.
Mà Hắc Vân kỵ còn kém Hổ Báo kỵ, hao tổn của cải rất nhiều mới thành lập lên phù giáp trọng kỵ. Một trận chiến này đã hao tổn hơn phân nửa.
Chỉ là tất cả có cộng lại cũng không bằng cái chết của tám vị Hổ Báo kỵ hiệu úy và Dương Hiên, đả kích với Vân Hà Sơn hắn có thể nói là nặng chưa từng có.
Hồng giáp kỵ sĩ đó rốt cuộc là ai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.