Chương 1484: Nhanh rời khỏi nơi đây. (1)
Khai Hoang
18/11/2014
- Cũng không biết trạn chiến này, có thể lan tới nơi đây không?
- Đạo binh bị thua, Huyết Vân kỵ lại không thể chống lại. Nếu như lúc này không đi thì nhất định sẽ bị tổn thương vô số!
- Đám Huyết Vân kỵ kia, hung danh hiển hách, lại có thống lĩnh nổi danh, năm sáu Thánh Cảnh cũng không thể nào địch lại được.
Nhân tâm hoảng sợ, Tình Minh thì lại không hề để ý tới, trong lòng tựa như bị sét đánh, cả toàn thân rơi vào trạng thái ngốc trệ, Kỳ Lân Vương bạn sinh tử, kẻ đó, hóa ra Thánh Vương lâm thế sao?
Cũng trong lúc đó, ở Kiền Thiên Sơn nội thành, một tế đàn cô độc nơi sườn núi, Khổng Duệ nhíu mày kiếm, tựa như đang suy nghĩ gì đó, nhìn vào khối ngọc thạch nghiền nát trong tay.
Chuẩn xác mà nói thì đây làm một kiện trận bàn được chế thành ngọc bàn, đó là một môn bí thuật cùng với một kiện đồ vật đối ứng khác.
Chỉ cần trận bàn này còn ở trong tay hắn, mà kiện đồ vật tương ứng kia còn hoàn chỉnh thì bất kể kẻ nào cũng không thể dùng thuật toán chi đạo để làm bị thương người mà Khổng Duệ hắn bảo vệ.
- Tà thuật thật hung mãnh, Âm Dương Định Tâm chú sao? Là Trọng Huyền ư?
Khổng Duệ thấp giọng thì thào, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Loại thượng cổ kỳ thuật như Âm Dương Định Tâm chú này trên thế gian giờ cũng chỉ có vị quốc sư Đại Thương này mới nắm giữ được.
Khổng Duệ tuy chưa có đich thân nhìn thấy nhưng cũng đã nghe trưởng bối trong tộc mình nói qua. Trăm năm trước khi vị Thần Hoàng còn chưa kế vị, thì Trọng Huyền đã dùng chú thuậ t này để giết một người. Từ đó mới khiến cho Ân Ngự từ không thể mà thành công đăng cơ.
Khi đó hợp lực toàn bộ lực lượng của Khổng gia cũng không thể nào chống lại được cấm thuật này. Vị thúc tổ phụ đang bị giam trong Ti Thiên giám của hắn, ba năm sau thổ huyết mà chết, cũng là vì trận chiến này, bị thương tổn quá nặng không tài nào áp chế được.
Ân Ngự kế vị, ân cừu của Khổng thị và Trọng Huyền gia không thành, ngược lại còn phải dùng lễ kính, lấy lòng đối phương.
Chẳng qua nhân cố sự của Khổng Dao, quan hệ của hắn với Trọng Huyền vô cùng khó xử, nhưng lúc này, Khổng Duệ cũng không khỏi cảm khái.
Kẻ này leo lên được chức Đại Thương quốc sư, danh truyền thiên hạ, chính là nhờ vào Âm Dương Định Tâm chú này. Thất bại hôm nay cũng chỉ là vì môn thuật chú này có vấn đề.
- Ngươi nhờ vào thực lực của Đại Thương mà tu hành, cho nên mới có thể tiến vào Thánh giai. Nếu như đã biết được mệnh quốc sẽ suy, lại không chịu thu tay, hơn nữa càng thêm hãm sâu, hôm nay đã đi vào tuyệt cảnh. Sao phải khổ như vậy?
Trận bàn ngọc thạch kia, rõ ràng đã sắp bị phá nát ra rồi, không thể nào vãn hồi được nữa.
Khổng Duệ thở dài, cũng không để ý nữa. Hai người tranh đấu trong hư không, Khổng Duệ kỳ thực đã thua, không thể nào ngăn được một nửa khắc.
Tuy là xa cách vạn dặm, nhưng Trọng Huyền nhờ vào huyết khí tinh hoa của ba ngàn đồng nam đồng nữ, cho nên song phương có chênh lệch thì cũng có thể bỏ qua được.
Cũng may là không sao, vì đạo cấm thuật này cũng không thể nào làm gì được chủ quân của hắn.
Không Duệ lại nhìn lên trời, chỉ thấy trong hư không kia, có mấy viên tinh thần đang sáng long lanh.
Chư thiên tinh thần là do đại đạo pháp tắc hiển hóa mà thành, đều là đại đồng tiểu dị mà thôi.
Chẳng qua cũng có chút khác biệt khá nhỏ, ẩn hiện bên trong chư giới. Mà những người tu luyện thuật số như họ, chính là nhờ vào những biến hóa của tinh tượng này, để theo dõi sự biến thiên của một thế giới to lớn ngoài kia.
Trong đó có mấy nơi, không biết là ai sở hữu, vẫn luôn ở trong thiên không, minh ám đều không chạm tới, có đồn đại đó chính là nơi do Thần Hoàng lựa chọn.
Một viên thần tinh tiến gần tới phía đông, đó là bản mạng tinh thần của Tông Thủ, đến hôm nay mới xuất hiện trên hư không. Có vẻ thánh khiết dị thường, ánh huỳnh quang kia chính là do Thần Hoàng lựa chọn, viên thứ hai là Khổng Dao, phá quân diêu quang, lúc này cũng đang soi sáng toàn bộ phía đông.
- Nói như thế, đại thế đã định rồi sao?
Thánh quân lâm thế, tựa như kiếm xuất vỏ, thuật pháp của hắn cũng không thể nào che giấu thay cho Tông Thủ nữa rồi, mà cũng không cần phải che giấu gì nữa.
Đài Kiền quốc đã tạo thành thế, cánh chim đã vỗ rồi, không ai có thể diệt được, cũng không ai có thể áp được ánh sáng huy hoàng của Thánh vương.
Lắc đầu, Khổng Duệ đứng dậy từ tế đàn, bước ra ngoài. Nhưng cũng trong lúc này, trong mắt hắn hiện lên quang mang kỳ lạ.
- Long khí hướng về tây phương, A Tị hoàng khí cũng không thể trấn áp được, đây là chuyện gì chứ?
Mấy năm trước, Khổng Duệ còn cần tới Văn Vương quẻ tiễn mới có thể nhìn thấy biến hóa của địa khí.
Nhưng giờ lại không cần pháp môn chú thuật đặc thù gì, cũng có thể quan sát không sót chỗ nào.
Đứng tại chỗ suy ngẫm, tựa như là hiểu ra. Trong giây lát cũng đã thu hoạch được gì đó. Sau đó lại tự cười giễu, biến hóa vừa rồi thực là làm cho hắn hoảng hốt vô cùng.
- Thì ra là vậy, nên dời đô rồi.
Kiền Thiên Sơn tuy phồn hoa cũng có thể bì với Hoàng kinh thành, cái chính là ở một góc thiên cư, cho nên là bố cục nhỏ hẹp một chút, ngày sau có thể coi như một thủ đô thứ hai cũng được.
Có thể dời đô vào trung thổ, chiến quả của một trận này hẳn sẽ vượt xa tưởng tượng của hắn.
Hơn nữa từ trên cao nhìn xuống, thấy được trạch viên của Khổng gia mới kiến tạo ba năm trước, Khổng Duệ cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi.
Xem ra không lâu sau, lại phải chuyển nhà rồi.
Chẳng qua lần này sẽ là Trung ương Vân Lục sao...
Thực là hoài niệm a!
- Ngươi sợ cái gì chứ? Khổng Dao tuy không biết là thuật gì, chỉ là phàm là những người có mệnh cách cực ngạnh, thì khó có thể bị cấm thuật tác động. Tỷ như là Hạng Vương hay là Nhiễm Vũ Thiên Vương, một thân sát lực bức nhân, khiến cho yêu tà không thể xâm nhập, phu quân cũng không khác gì đâu...
Trên Vẫn tinh thần nguyên chiến trường, Tông Thủ nghe câu này của Khổng Dao thì mới buông lỏng tâm thần. Tính ra thì Khổng Duệ cũng từng nói qua bản thân có Thánh Vương khí hộ thân, bách tà bất xâm chi thể rồi.
Mà Kỳ Lân thụy thú trong truyền thuyết đúng là khiến cho chư tà tránh xa.
Chính mình trừ có chút âm hàn trong người, trong lồng ngực có chút đau đớn, thực chất là không hề có chuyện gì xảy ra hết.
Thả lỏng tâm sự, Tông Thủ nhìn về phía xa, thần niệm dần tản mát ra, đặt lên đám Huyết Thánh Ma chủ, Vân Đài chân nhân, Tuyết Trai cư sĩ...
Nếu không ngoài dự liệu, thì ba vị này, hẳn là đang nghĩ nên làm thế nào để thoát thân đây.
Chỉ trong giây lát, Tông Thủ lại lãnh khốc mà cười, quả là như thế!
Chỉ là hôm nay ba người các ngươi đã tới đây rồi, lại còn để cho các ngươi chạy được hay sao?
Bỗng dưng đứng thẳng lên, thân ảnh chợt lóe, liền biến mất khỏi liễn xa. Thời gian cũng không còn nhiều lắm, nếu như đã đến cuối rồi cũng là lúc hắn động thủ rồi.
Ở phía trước Ân Ngự, Vân Đài toàn thân lạnh lẽo, cảm giác được sát ý kia đâm thẳng vào cốt tủy.
- Đạo binh bị thua, Huyết Vân kỵ lại không thể chống lại. Nếu như lúc này không đi thì nhất định sẽ bị tổn thương vô số!
- Đám Huyết Vân kỵ kia, hung danh hiển hách, lại có thống lĩnh nổi danh, năm sáu Thánh Cảnh cũng không thể nào địch lại được.
Nhân tâm hoảng sợ, Tình Minh thì lại không hề để ý tới, trong lòng tựa như bị sét đánh, cả toàn thân rơi vào trạng thái ngốc trệ, Kỳ Lân Vương bạn sinh tử, kẻ đó, hóa ra Thánh Vương lâm thế sao?
Cũng trong lúc đó, ở Kiền Thiên Sơn nội thành, một tế đàn cô độc nơi sườn núi, Khổng Duệ nhíu mày kiếm, tựa như đang suy nghĩ gì đó, nhìn vào khối ngọc thạch nghiền nát trong tay.
Chuẩn xác mà nói thì đây làm một kiện trận bàn được chế thành ngọc bàn, đó là một môn bí thuật cùng với một kiện đồ vật đối ứng khác.
Chỉ cần trận bàn này còn ở trong tay hắn, mà kiện đồ vật tương ứng kia còn hoàn chỉnh thì bất kể kẻ nào cũng không thể dùng thuật toán chi đạo để làm bị thương người mà Khổng Duệ hắn bảo vệ.
- Tà thuật thật hung mãnh, Âm Dương Định Tâm chú sao? Là Trọng Huyền ư?
Khổng Duệ thấp giọng thì thào, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Loại thượng cổ kỳ thuật như Âm Dương Định Tâm chú này trên thế gian giờ cũng chỉ có vị quốc sư Đại Thương này mới nắm giữ được.
Khổng Duệ tuy chưa có đich thân nhìn thấy nhưng cũng đã nghe trưởng bối trong tộc mình nói qua. Trăm năm trước khi vị Thần Hoàng còn chưa kế vị, thì Trọng Huyền đã dùng chú thuậ t này để giết một người. Từ đó mới khiến cho Ân Ngự từ không thể mà thành công đăng cơ.
Khi đó hợp lực toàn bộ lực lượng của Khổng gia cũng không thể nào chống lại được cấm thuật này. Vị thúc tổ phụ đang bị giam trong Ti Thiên giám của hắn, ba năm sau thổ huyết mà chết, cũng là vì trận chiến này, bị thương tổn quá nặng không tài nào áp chế được.
Ân Ngự kế vị, ân cừu của Khổng thị và Trọng Huyền gia không thành, ngược lại còn phải dùng lễ kính, lấy lòng đối phương.
Chẳng qua nhân cố sự của Khổng Dao, quan hệ của hắn với Trọng Huyền vô cùng khó xử, nhưng lúc này, Khổng Duệ cũng không khỏi cảm khái.
Kẻ này leo lên được chức Đại Thương quốc sư, danh truyền thiên hạ, chính là nhờ vào Âm Dương Định Tâm chú này. Thất bại hôm nay cũng chỉ là vì môn thuật chú này có vấn đề.
- Ngươi nhờ vào thực lực của Đại Thương mà tu hành, cho nên mới có thể tiến vào Thánh giai. Nếu như đã biết được mệnh quốc sẽ suy, lại không chịu thu tay, hơn nữa càng thêm hãm sâu, hôm nay đã đi vào tuyệt cảnh. Sao phải khổ như vậy?
Trận bàn ngọc thạch kia, rõ ràng đã sắp bị phá nát ra rồi, không thể nào vãn hồi được nữa.
Khổng Duệ thở dài, cũng không để ý nữa. Hai người tranh đấu trong hư không, Khổng Duệ kỳ thực đã thua, không thể nào ngăn được một nửa khắc.
Tuy là xa cách vạn dặm, nhưng Trọng Huyền nhờ vào huyết khí tinh hoa của ba ngàn đồng nam đồng nữ, cho nên song phương có chênh lệch thì cũng có thể bỏ qua được.
Cũng may là không sao, vì đạo cấm thuật này cũng không thể nào làm gì được chủ quân của hắn.
Không Duệ lại nhìn lên trời, chỉ thấy trong hư không kia, có mấy viên tinh thần đang sáng long lanh.
Chư thiên tinh thần là do đại đạo pháp tắc hiển hóa mà thành, đều là đại đồng tiểu dị mà thôi.
Chẳng qua cũng có chút khác biệt khá nhỏ, ẩn hiện bên trong chư giới. Mà những người tu luyện thuật số như họ, chính là nhờ vào những biến hóa của tinh tượng này, để theo dõi sự biến thiên của một thế giới to lớn ngoài kia.
Trong đó có mấy nơi, không biết là ai sở hữu, vẫn luôn ở trong thiên không, minh ám đều không chạm tới, có đồn đại đó chính là nơi do Thần Hoàng lựa chọn.
Một viên thần tinh tiến gần tới phía đông, đó là bản mạng tinh thần của Tông Thủ, đến hôm nay mới xuất hiện trên hư không. Có vẻ thánh khiết dị thường, ánh huỳnh quang kia chính là do Thần Hoàng lựa chọn, viên thứ hai là Khổng Dao, phá quân diêu quang, lúc này cũng đang soi sáng toàn bộ phía đông.
- Nói như thế, đại thế đã định rồi sao?
Thánh quân lâm thế, tựa như kiếm xuất vỏ, thuật pháp của hắn cũng không thể nào che giấu thay cho Tông Thủ nữa rồi, mà cũng không cần phải che giấu gì nữa.
Đài Kiền quốc đã tạo thành thế, cánh chim đã vỗ rồi, không ai có thể diệt được, cũng không ai có thể áp được ánh sáng huy hoàng của Thánh vương.
Lắc đầu, Khổng Duệ đứng dậy từ tế đàn, bước ra ngoài. Nhưng cũng trong lúc này, trong mắt hắn hiện lên quang mang kỳ lạ.
- Long khí hướng về tây phương, A Tị hoàng khí cũng không thể trấn áp được, đây là chuyện gì chứ?
Mấy năm trước, Khổng Duệ còn cần tới Văn Vương quẻ tiễn mới có thể nhìn thấy biến hóa của địa khí.
Nhưng giờ lại không cần pháp môn chú thuật đặc thù gì, cũng có thể quan sát không sót chỗ nào.
Đứng tại chỗ suy ngẫm, tựa như là hiểu ra. Trong giây lát cũng đã thu hoạch được gì đó. Sau đó lại tự cười giễu, biến hóa vừa rồi thực là làm cho hắn hoảng hốt vô cùng.
- Thì ra là vậy, nên dời đô rồi.
Kiền Thiên Sơn tuy phồn hoa cũng có thể bì với Hoàng kinh thành, cái chính là ở một góc thiên cư, cho nên là bố cục nhỏ hẹp một chút, ngày sau có thể coi như một thủ đô thứ hai cũng được.
Có thể dời đô vào trung thổ, chiến quả của một trận này hẳn sẽ vượt xa tưởng tượng của hắn.
Hơn nữa từ trên cao nhìn xuống, thấy được trạch viên của Khổng gia mới kiến tạo ba năm trước, Khổng Duệ cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi.
Xem ra không lâu sau, lại phải chuyển nhà rồi.
Chẳng qua lần này sẽ là Trung ương Vân Lục sao...
Thực là hoài niệm a!
- Ngươi sợ cái gì chứ? Khổng Dao tuy không biết là thuật gì, chỉ là phàm là những người có mệnh cách cực ngạnh, thì khó có thể bị cấm thuật tác động. Tỷ như là Hạng Vương hay là Nhiễm Vũ Thiên Vương, một thân sát lực bức nhân, khiến cho yêu tà không thể xâm nhập, phu quân cũng không khác gì đâu...
Trên Vẫn tinh thần nguyên chiến trường, Tông Thủ nghe câu này của Khổng Dao thì mới buông lỏng tâm thần. Tính ra thì Khổng Duệ cũng từng nói qua bản thân có Thánh Vương khí hộ thân, bách tà bất xâm chi thể rồi.
Mà Kỳ Lân thụy thú trong truyền thuyết đúng là khiến cho chư tà tránh xa.
Chính mình trừ có chút âm hàn trong người, trong lồng ngực có chút đau đớn, thực chất là không hề có chuyện gì xảy ra hết.
Thả lỏng tâm sự, Tông Thủ nhìn về phía xa, thần niệm dần tản mát ra, đặt lên đám Huyết Thánh Ma chủ, Vân Đài chân nhân, Tuyết Trai cư sĩ...
Nếu không ngoài dự liệu, thì ba vị này, hẳn là đang nghĩ nên làm thế nào để thoát thân đây.
Chỉ trong giây lát, Tông Thủ lại lãnh khốc mà cười, quả là như thế!
Chỉ là hôm nay ba người các ngươi đã tới đây rồi, lại còn để cho các ngươi chạy được hay sao?
Bỗng dưng đứng thẳng lên, thân ảnh chợt lóe, liền biến mất khỏi liễn xa. Thời gian cũng không còn nhiều lắm, nếu như đã đến cuối rồi cũng là lúc hắn động thủ rồi.
Ở phía trước Ân Ngự, Vân Đài toàn thân lạnh lẽo, cảm giác được sát ý kia đâm thẳng vào cốt tủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.