Chương 263: Non sông mười năm. (2)
Khai Hoang
07/05/2014
Khi nghe được tiếng cười của Hổ Thiên Thu cũng đồng dạng khẽ giật mình. Nhẹ thở ra một hơi thì thần sắc của hắn cũng dần dần bình tĩnh trở lại, không hề lo lắng. Tâm thần hoảng hốt, quả nhiên là không nghĩ đến lời nói trước kia của Hổ Thiên Thu lại là sự thật. Thế tử không chỉ có kiếm đạo Thông Linh, rõ ràng còn có thể tụ xu thế một quốc gia!
Lại nhìn Tông Thế, Khâu Vi cau mày, sau đó cũng thấp giọng cười yếu ớt:
- Quả nhiên là cặn bã!
Lúc trước liều mạng đột kích rất sợ tốc độ chậm chạp, lúc này hắn mới biết lo lắng là dư thừa.
Thế tử chi tư ngút trời, như thế nào tên nghiệt chủng kia có thể so sánh.
Âm lượng của hắn tuy nhỏ nhưng cách quá gần khiến thân hình Tông Thế khẽ run lần nữa, trong mắt tuôn ra tức giận. Nhìn thấy những gì trước mắt, một tia tự tin cuối cùng cũng bị triệt để đánh nát bấy!
Tông Thủ cầm Huyễn Tâm Kính ở trong tay, bình thản nhìn một cái rồi trực tiếp ném vào đến trong tay áo.
Sau đó là không kịp thở thu lấy thế kiếm trở về.
Thúc dục hoàng đạo chi khí, tụ xu thế của một quốc gia không chỉ là khó khống chế mà thôi, thể lực tiêu hao cũng không ít.
Cũng may hiện tại hắn dần dần thành thạo một chút, có thể phục hồi chút ít khí lực. Mấy vị Huyền Võ sư cùng Hoàn Dương Linh Sư thấy tình hình này chỉ giật mình chốc lát rồi nhao nhao thanh tỉnh, sau đó không chút do dự thi triển thần thông muốn chạy trốn.
Hiện tại đã không cần để ý tới ám sát nữa, tính mạng mình mới khẩn yếu nhất.
Vốn đang cảm thấy trước đó Tuyết Mạc Ngôn không đánh mà chạy, thật sự là không hiểu thấu, không cho là đúng. Lúc này bọn họ chỉ có một ý niệm, chạy trốn thế nào cho nhanh nhất.
Đám người này đều là thân kinh bách chiến, rõ ràng nhìn ra mấy kiếm của Tông Thủ không thành thạo khiến Tuyết Mạc Ngôn ngăn cản một kiếm. Xu thế của một quốc gia thật sự là bị hắn khống chế ung dung thì chỉ cần một kiếm sẽ chém giết sạch.
Sơn Hà Kiếm Ý kết hợp đế vương xu thế, quả thực chính là ông trời tác hợp cho hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Uy năng của kiếm thế cũng bị Tông Thủ đẩy tới đến một mức độ khó có thể tưởng tượng làm cho nơi đây tất cả mọi người, ngay cả ý niệm chống cự cũng không có.
Trong lòng họ điên cuồng mắng to, lời đồn đúng là không thể tin được. Tông Vị Nhiên ẩn nhẫn bực này, để con mình mang danh phế vật hơn mười năm.
Mấy vị Linh Sư là ngự kiếm mà đi, còn những Huyền Võ tông sư không cách nào phi hành thì nhảy từ trên tế thiên đài cao ngàn trượng xuống, ý đồ đào thoát từ trên vách đá dựng đứng.
Hổ Thiên Thu hừ một tiếng, thân hình lóe lên hơn mười trượng. Đao thế đánh thổ huyết một người đang muốn chạy.
Hắn lại vung đao trảm như bạch hổ hàng lâm, khí thế ngập trời, tràn ngập cương kình.
- Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy, phạm người của Càn Thiên Sơn ta, giết không tha !
Đao ảnh sáng như tuyết thình lình biến ảo ngàn trượng, khi thân ảnh Hổ Thiên Thu một lướt mấy trăm trượng. Vị thất mạch Huyền Võ tông kia lập tức bị vô số đao ảnh cắt thành từng mảnh rơi vãi lộn xộn.
Mấy người Tông Lam, Sài Nguyên, Ly Lạc cùng Khâu Vi cũng cười cười.
Càn Thiên Sơn đầm rồng hang hổ, những người này đã đến rồi thì cũng đừng nghĩ trở về!
Thân ảnh nhao nhao bay đi nhưng chỉ cần dùng lực lượng của bốn người đã làm cho vài vị Huyền Võ tông cùng Hoàn Dương Linh Sư dừng lại.
Mà Tông Nguyên sớm có chuẩn bị, Tử Lôi Thương ném mạnh ra, lội dực xuất hiện bên ngoài trăm trượng, xuyên thủng lồng ngực một vị Hoàn Dương Linh Sư đang điên cuồng bay đi.
Tử Lôi bạo một phát làm người này huyết nhục bay tán loạn, kêu rên một tiếng thì không cách nào ngự khí phi hành, rơi xuống dưới núi.
Tông Thủ cũng không để ý tới, mắt hắn chỉ nhìn hai người, Vụ Diệp nhờ bốn mươi tám thanh Phi Diệp Kiếm bay lên không trung, chạy về phía Lệ Hổ Cát Thường xa xa.
Huyền Võ tông sư cùng Linh Sư còn lại trong mắt hắn chỉ là tôm tép, đám người Hổ Thiên Thu có thể xử trí, mặc dù có chạy cũng không sao.
Duy chỉ có hai người này, hắn nhất định không thể lưu lại.
Thấy hắn đi, Tông Thủ không khỏi là than thở, trong lòng thầm mắng. Mấy người kia, nguyên một đám quá trơn trượt, nếu Tông Thủ không dùng xu thế Càn Thiên Sơn thành thì chỉ bằng bổn sự của chính mình thì không làm gì được được mấy người kia.
Nhưng vương đạo võ học thật là rất mệt người, không phải mệt mỏi không phải bình thường! Hơn nữa mặc dù toàn lực hành động hắn chỉ có thể lưu lại một trong hai mà thôi.
Trong đầu suy nghĩ lung tung những Hoàng võ bí tịch đời sau xem có thể trợ giúp hay không.
Trước kia Tông Thủ cảm giác vương đạo võ học là thùng rỗng kêu to, khó ngộ chân tủy. Lúc này đã có bản thân tự suy nghĩ đã có cảm giác bỗng nhiên quán thông.
Chỉ là giờ khắc này nó không có trợ giúp lớn, cần thay biện pháp.
Bỗng nhiên một đoạn tâm quyết văn tự chảy vào trong óc hắn, thần sắc Tông Thủ cũng khẽ giật mình.
Đây là mấy tàn chiêu mà trước kia lúc mới tập võ, không hiểu là môn võ gì, hắn chỉ biết tìm được mấy tờ giấy này trong đồ thư quán. Bởi vì chất giấy đặc dị, quyền pháp tâm quyết cũng cực mới lạ, vì thế về sau võ đạo đã có chút ít tiến triển liền thoáng lưu tâm nghiên cứu qua.
Bất quá Tông Thủ phát giác không hiểu nổi vương đạo bí võ, mà lại là quyền pháp nên về sau mới bỏ đi.
Giờ khắc này lại bỗng nhiên có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Đúng rồi, là Vô Định Linh Hoàng Quyết. Mấy chiêu quyền thuật này tựa hồ đúng là nhất mạch truyền thừa của bộ phận phần sau của Vô Định Linh Hoàng Quyết.
Trong mắt Tông Thủ lập tức lập loè kỳ quang, dùng cảnh giới kiếm đạo của hắn miễn cưỡng có thể hóa quyền làm kiếm.
Sau đó, hắn lại do dự hồi lâu, dù sao cũng là tàn kiểu, nếu thất bại thì sao?
Thấy hai người kia càng đi càng xa. Con mắt Tông Thủ chớp chớp quyết định thử xem đã.
Dù sao không ra tay thì hai người đoán chừng sẽ chạy thoát.
Chân khí cổ đãng rót vào trong Cửu Lân Kiếm, ý niệm của Tông Thủ cũng lần đầu thử kết hợp cùng hoàng đạo chi khí bên trong thanh kiếm.
Sau đó hắn than nhẹ một tiếng:
- Vạn dặm non sông mười năm định.
Thanh âm mát lạnh vang vọng tế thiên đàn, thân ảnh của Tông Thủ cũng lăng không bay lên, tay áo bồng bềnh, bóng kiếm chớp động phảng phất trích tiên cô lập tuyệt thế trên bầu trời tạo thành kiếm vũ.
Bất quá tại lúc này trong mắt mọi người có một loại cảm giác cực kỳ không được tự nhiên, thân hình Tông Thủ nhẹ nhàng phiêu hốt.
Nhưng thế kiếm kia lại thật sự là bá đạo vô cùng, trong chớp mắt hắn có một loại cảm giác nhét đầy thiên địa.
Mà khi trong miệng Tông Thủ dứt chữ "định" thì trong vòng mấy trăm trượng, toàn bộ Thiên Địa thật sự phảng phất là bị triệt để định trụ.
Trong hư không chút ít đồ án dần dần hiện ra trong mắt mọi người. Cẩn thận phân biệt, lại phảng phất là mưu đồ của vạn dặm núi sông chung quanh Càn Thiên Sơn.
Càn Thiên Sơn cường tráng hùng vĩ, sơn thành rút nhỏ trăm lần hiện ở trong mắt mọi người vẫn hùng vĩ tráng lệ phảng phất có mấy ngàn vạn ý niệm con dân Càn Thiên nhao nhao tụ dẫn đến một góc thiên địa này.
Lại nhìn Tông Thế, Khâu Vi cau mày, sau đó cũng thấp giọng cười yếu ớt:
- Quả nhiên là cặn bã!
Lúc trước liều mạng đột kích rất sợ tốc độ chậm chạp, lúc này hắn mới biết lo lắng là dư thừa.
Thế tử chi tư ngút trời, như thế nào tên nghiệt chủng kia có thể so sánh.
Âm lượng của hắn tuy nhỏ nhưng cách quá gần khiến thân hình Tông Thế khẽ run lần nữa, trong mắt tuôn ra tức giận. Nhìn thấy những gì trước mắt, một tia tự tin cuối cùng cũng bị triệt để đánh nát bấy!
Tông Thủ cầm Huyễn Tâm Kính ở trong tay, bình thản nhìn một cái rồi trực tiếp ném vào đến trong tay áo.
Sau đó là không kịp thở thu lấy thế kiếm trở về.
Thúc dục hoàng đạo chi khí, tụ xu thế của một quốc gia không chỉ là khó khống chế mà thôi, thể lực tiêu hao cũng không ít.
Cũng may hiện tại hắn dần dần thành thạo một chút, có thể phục hồi chút ít khí lực. Mấy vị Huyền Võ sư cùng Hoàn Dương Linh Sư thấy tình hình này chỉ giật mình chốc lát rồi nhao nhao thanh tỉnh, sau đó không chút do dự thi triển thần thông muốn chạy trốn.
Hiện tại đã không cần để ý tới ám sát nữa, tính mạng mình mới khẩn yếu nhất.
Vốn đang cảm thấy trước đó Tuyết Mạc Ngôn không đánh mà chạy, thật sự là không hiểu thấu, không cho là đúng. Lúc này bọn họ chỉ có một ý niệm, chạy trốn thế nào cho nhanh nhất.
Đám người này đều là thân kinh bách chiến, rõ ràng nhìn ra mấy kiếm của Tông Thủ không thành thạo khiến Tuyết Mạc Ngôn ngăn cản một kiếm. Xu thế của một quốc gia thật sự là bị hắn khống chế ung dung thì chỉ cần một kiếm sẽ chém giết sạch.
Sơn Hà Kiếm Ý kết hợp đế vương xu thế, quả thực chính là ông trời tác hợp cho hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Uy năng của kiếm thế cũng bị Tông Thủ đẩy tới đến một mức độ khó có thể tưởng tượng làm cho nơi đây tất cả mọi người, ngay cả ý niệm chống cự cũng không có.
Trong lòng họ điên cuồng mắng to, lời đồn đúng là không thể tin được. Tông Vị Nhiên ẩn nhẫn bực này, để con mình mang danh phế vật hơn mười năm.
Mấy vị Linh Sư là ngự kiếm mà đi, còn những Huyền Võ tông sư không cách nào phi hành thì nhảy từ trên tế thiên đài cao ngàn trượng xuống, ý đồ đào thoát từ trên vách đá dựng đứng.
Hổ Thiên Thu hừ một tiếng, thân hình lóe lên hơn mười trượng. Đao thế đánh thổ huyết một người đang muốn chạy.
Hắn lại vung đao trảm như bạch hổ hàng lâm, khí thế ngập trời, tràn ngập cương kình.
- Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy, phạm người của Càn Thiên Sơn ta, giết không tha !
Đao ảnh sáng như tuyết thình lình biến ảo ngàn trượng, khi thân ảnh Hổ Thiên Thu một lướt mấy trăm trượng. Vị thất mạch Huyền Võ tông kia lập tức bị vô số đao ảnh cắt thành từng mảnh rơi vãi lộn xộn.
Mấy người Tông Lam, Sài Nguyên, Ly Lạc cùng Khâu Vi cũng cười cười.
Càn Thiên Sơn đầm rồng hang hổ, những người này đã đến rồi thì cũng đừng nghĩ trở về!
Thân ảnh nhao nhao bay đi nhưng chỉ cần dùng lực lượng của bốn người đã làm cho vài vị Huyền Võ tông cùng Hoàn Dương Linh Sư dừng lại.
Mà Tông Nguyên sớm có chuẩn bị, Tử Lôi Thương ném mạnh ra, lội dực xuất hiện bên ngoài trăm trượng, xuyên thủng lồng ngực một vị Hoàn Dương Linh Sư đang điên cuồng bay đi.
Tử Lôi bạo một phát làm người này huyết nhục bay tán loạn, kêu rên một tiếng thì không cách nào ngự khí phi hành, rơi xuống dưới núi.
Tông Thủ cũng không để ý tới, mắt hắn chỉ nhìn hai người, Vụ Diệp nhờ bốn mươi tám thanh Phi Diệp Kiếm bay lên không trung, chạy về phía Lệ Hổ Cát Thường xa xa.
Huyền Võ tông sư cùng Linh Sư còn lại trong mắt hắn chỉ là tôm tép, đám người Hổ Thiên Thu có thể xử trí, mặc dù có chạy cũng không sao.
Duy chỉ có hai người này, hắn nhất định không thể lưu lại.
Thấy hắn đi, Tông Thủ không khỏi là than thở, trong lòng thầm mắng. Mấy người kia, nguyên một đám quá trơn trượt, nếu Tông Thủ không dùng xu thế Càn Thiên Sơn thành thì chỉ bằng bổn sự của chính mình thì không làm gì được được mấy người kia.
Nhưng vương đạo võ học thật là rất mệt người, không phải mệt mỏi không phải bình thường! Hơn nữa mặc dù toàn lực hành động hắn chỉ có thể lưu lại một trong hai mà thôi.
Trong đầu suy nghĩ lung tung những Hoàng võ bí tịch đời sau xem có thể trợ giúp hay không.
Trước kia Tông Thủ cảm giác vương đạo võ học là thùng rỗng kêu to, khó ngộ chân tủy. Lúc này đã có bản thân tự suy nghĩ đã có cảm giác bỗng nhiên quán thông.
Chỉ là giờ khắc này nó không có trợ giúp lớn, cần thay biện pháp.
Bỗng nhiên một đoạn tâm quyết văn tự chảy vào trong óc hắn, thần sắc Tông Thủ cũng khẽ giật mình.
Đây là mấy tàn chiêu mà trước kia lúc mới tập võ, không hiểu là môn võ gì, hắn chỉ biết tìm được mấy tờ giấy này trong đồ thư quán. Bởi vì chất giấy đặc dị, quyền pháp tâm quyết cũng cực mới lạ, vì thế về sau võ đạo đã có chút ít tiến triển liền thoáng lưu tâm nghiên cứu qua.
Bất quá Tông Thủ phát giác không hiểu nổi vương đạo bí võ, mà lại là quyền pháp nên về sau mới bỏ đi.
Giờ khắc này lại bỗng nhiên có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Đúng rồi, là Vô Định Linh Hoàng Quyết. Mấy chiêu quyền thuật này tựa hồ đúng là nhất mạch truyền thừa của bộ phận phần sau của Vô Định Linh Hoàng Quyết.
Trong mắt Tông Thủ lập tức lập loè kỳ quang, dùng cảnh giới kiếm đạo của hắn miễn cưỡng có thể hóa quyền làm kiếm.
Sau đó, hắn lại do dự hồi lâu, dù sao cũng là tàn kiểu, nếu thất bại thì sao?
Thấy hai người kia càng đi càng xa. Con mắt Tông Thủ chớp chớp quyết định thử xem đã.
Dù sao không ra tay thì hai người đoán chừng sẽ chạy thoát.
Chân khí cổ đãng rót vào trong Cửu Lân Kiếm, ý niệm của Tông Thủ cũng lần đầu thử kết hợp cùng hoàng đạo chi khí bên trong thanh kiếm.
Sau đó hắn than nhẹ một tiếng:
- Vạn dặm non sông mười năm định.
Thanh âm mát lạnh vang vọng tế thiên đàn, thân ảnh của Tông Thủ cũng lăng không bay lên, tay áo bồng bềnh, bóng kiếm chớp động phảng phất trích tiên cô lập tuyệt thế trên bầu trời tạo thành kiếm vũ.
Bất quá tại lúc này trong mắt mọi người có một loại cảm giác cực kỳ không được tự nhiên, thân hình Tông Thủ nhẹ nhàng phiêu hốt.
Nhưng thế kiếm kia lại thật sự là bá đạo vô cùng, trong chớp mắt hắn có một loại cảm giác nhét đầy thiên địa.
Mà khi trong miệng Tông Thủ dứt chữ "định" thì trong vòng mấy trăm trượng, toàn bộ Thiên Địa thật sự phảng phất là bị triệt để định trụ.
Trong hư không chút ít đồ án dần dần hiện ra trong mắt mọi người. Cẩn thận phân biệt, lại phảng phất là mưu đồ của vạn dặm núi sông chung quanh Càn Thiên Sơn.
Càn Thiên Sơn cường tráng hùng vĩ, sơn thành rút nhỏ trăm lần hiện ở trong mắt mọi người vẫn hùng vĩ tráng lệ phảng phất có mấy ngàn vạn ý niệm con dân Càn Thiên nhao nhao tụ dẫn đến một góc thiên địa này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.