Chương 308: Rất giảng đạo lý. (1)
Khai Hoang
18/05/2014
Ánh mắt Tông Thủ co lại, một kích này quả nhiên là bá đạo vô cùng, hắn
là từng nhìn hai vị Viết Du Linh Sư, ba vị Thiên Vị Võ Tông bị một cước
này của Ngụy Húc đạp nát bấy!
Quỷ trảo cự liên bị cự lực này đánh tan.
Chỉ trong một tức, toàn bộ Ma Sơn tông thì triệt để sụp đổ diệt tan rã.
Nơi này mấy hơn trăm người bị diệt sát toàn bộ không một ai còn sống, chỉ có nơi sơn cốc còn mấy người sót lại.
Mà chủ nhân cự quỷ trảo bi thống kêu rên một tiếng cho thấy rõ ràng hắn bị thương không nhẹ nhưng lại không có dũng khí phản kích Ngụy Húc, chỉ có thể nhờ linh trận trợ giúp, tiếp tục cố thủ. Hắn tức giận quát:
- Tôn giá rốt cuộc là ai? Ma Sơn tông ta có oán cừu gì phải ngoan độc như vậy diệt tông môn ta?
Ngụy Húc cười cười căn bản là chẳng muốn trả lời. Ánh mắt ném về phía núi nhỏ trong cốc, một nơi âm u nhất dùng ngữ khí trêu chọc nói với Tông Thủ:
- Ta nhớ mấy ngàn năm trước, thời điểm Ma Sơn tông thịnh nhất tựa hồ là diệt môn vô số tại bốn phía trung ương Vân Giới sát nhân không dưới ngàn vạn. Lúc này cũng có tư cách nói đến ai khác ngoan độc chẳng phải là buồn cười sao? Có thể thấy được thế gian này sắc mặt của tông môn tu giả thì thời điểm mạnh không nói đạo lý, lúc yếu mới oán trách người ta không giảng đạo lý. Thôi! Đây là chó chê mèo lắm lông. Thương Sinh Đạo ta ngày sau nếu là suy bại cũng không biết sẽ là như thế nào. Ồ! Linh trận sơn môn này không tệ, cho dù là cường giả tiên cảnh xuất thủ cũng hơi khó đạp nát.
Ngụy Húc muốn đạp một chân xuống thì chợt thấy trên bầu trời, bỗng nhiên mây mù cuồn cuộn kéo tới, mây trắng trên không trung chuyển thành màu sắc đen sì.
Tông Thủ đựng đứng lông tơ lên, hắn cảm giác được vài cỗ ý niệm vô cùng cường đại bỗng nhiên hàng lâm nơi đây.
Mà Ngụy Húc tức thì tựa hồ là sớm có sở liệu, khóe môi nhếch lên nói:
- Tới tốt lắm!
Lời vừa dứt, chỉ thấy một nam tử mặc đạo bào hiện thân trong đám mây nhìn hai người.
Người này râu bạc tóc trắng, tiên phong đạo cốt rất có khí chất. Bất quá đồ vật sau lưng người này lại không thể liên quan tới một từ "tiên". Một phiến ma vân bắt đầu khởi động ẩn ẩn nghe được vô số hài nhi kêu khóc như trong hắc vân có người dìm chết trẻ sơ sinh, giết chết...những thảm sự ở nhân gian không ngừng thoáng hiện ở bên trong.
Đạo nhân râu bạc trắng nhìn kỹ Ngụy Húc tựa hồ có chút không rõ hư thật cao thấp, sau khi thoáng trầm ngâm cũng không xuất thủ, chỉ một phiến ma vân tràn ra một mực bảo vệ sơn cốc phía dưới:
- Tại hạ Ma Anh Tôn Giả là trưởng lão Ma Minh Vân Giới. Thứ cho mắt của ta kém cỏi, nhận thức không ra lai lịch tôn giá, không biết Ma Sơn tông, đến cùng đắc tội tôn giá thế nào? Hôm nay Ma Sơn đệ tử đã vong chín thành, mặc dù thù hận lớn hơn nữa cũng nên chấm dứt rồi. Xin mời tôn giá giơ cao đánh khẽ, cho Ma Minh ta lưu lại nhất mạch này được chứ?
Thần sắc Ngụy Húc nhàn nhạt cũng từ chối cho ý kiến, lẳng lặng chờ. Về sau lục tục lại có mấy đạo ý niệm cường hoành bắt đầu áp đảo.
Bất quá phàm là chỉ là hơi yếu một ít đều bị một cỗ cường hoành lực lượng bài xích, tiếp cận không được.
Mãi tới khi tổng cộng sáu đạo ý niệm tiên cảnh hỗn hợp một chỗ. Ngụy Húc mới đạp mạnh một cước xuống bên dưới, ma vân thanh thế ngập trời một khắc trước lập tức bị một cỗ cự lực cường hoành đánh xuống tan thành mây khói.
Mà lão giả râu bạc trắng miệng phun máu tươi. Cả người đột nhiên uể oải trong mắt ẩn hiện vẻ khiếp sợ.
- Ma Anh Tôn Giả? Chưa nghe nói qua. Dám đến ngăn Thương Sinh Đạo ta làm việc. Quản Ma Minh ngươi là cái gì? Ma Sơn tông ta phải tiêu diệt.
Sau lưng Ngụy Húc mặt không biểu tình bỗng nhiên lại một đạo thiên quang chiếu xuống, thẳng vào trong sơn cốc.
Đầy đủ mọi thứ nơi này bắt đầu hòa tan. Đầu tiên là linh trận còn sót lại triệt để bại mở.. Sau đó là những kiến trúc cùng đất đá, không tới mấy tức đã biến thành dung nham, vài tiếng chết thảm lục tục vang lên.
Rõ ràng chống cự không đến ba tức, người trong này đã bị diệt sát toàn bộ.
Lông mày Tông Thủ chau lại, cảm giác trên đỉnh núi này không còn tiếng động nào.
Trong lòng thì thầm nghĩ Ngụy Húc thoạt nhìn là hào hoa phong nhã, không ngờ làm việc lại bá khí như thế.
Trong sơn cốc này có cả một vị cửu giai Linh Võ Tôn cường giả vẫn lạc tại chỗ!
Nghe nói phàm là tu giả bước vào tiên võ một khi tiến vào Vân Giới, thực lực sẽ khóa chín thành.
Dù là cường thịnh trở lại ngoại giới có mạnh thế nào, chiến lực ở trong Vân Giới cũng không quá đáng cửu giai Linh Võ Tôn, chỉ mạnh hơn một ít.
Nhưng chênh lệch này cũng không tránh khỏi quá lớn!
Tông Thủ thậm chí có chút ít hoài nghi kết luận này sẽ không phải là những cường giả đó nói sai.
Vài đạo ý niệm cường hoành trên bầu trời một mực chưa từng nhúng tay. Mãi tới khi Ngụy Húc diệt sát toàn bộ Ma Sơn tông. Lúc này mới có một thanh âm già nua nói:
- Đại Thiên Đao Quyết! Nói như vậy ngươi là Thương Sinh Tọa Tôn Ngụy Húc?
Thấy Ngụy Húc cũng không mở miệng, là xác nhận. Thanh âm kia lại mở miệng lần nữa:
- Nghe nói ngươi sáu ngàn trước đã nhập thánh cảnh, tư chất quả nhiên rất cao minh. Sư tôn ngươi không nhìn lầm người, chỉ là làm việc này quá càn rỡ, cũng quá tàn nhẫn. Ta thấy ngươi là vừa vào thánh cảnh thì đắc ý quên hình rồi. Đã quên Vân Giới này là địa phương nào.
- Đắc ý quên hình sao?
Ngụy Húc 'Xùy~~' cười, bỗng dưng bàn tay hư trảo, một loan đao bỗng nhiên hiện ở trong lòng bàn tay, hắn lăng không vẽ một cái, chợt nghe phía chân trời bỗng nhiên rung động một trận.
Tâm thần Tông Thủ hoảng hốt hồi lâu, lúc tỉnh lại, phát giác phiến không gian này đã phân liệt ra.
Đúng là phân liệt! Thậm chí có thể thấy được từng đạo vết rách bốn phương tám hướng, ngoài ba mươi dặm hết thảy như thường, cây dao động cành rung ring theo gió nhẹ, trong ba muwoi dặm thì một mảnh tĩnh mịch, Linh Năng bạo loạn.
Cũng không biết là ảo giác hay không, tai của hắn bên cạnh ẩn ẩn truyền đến vài tiếng thở dốc rất nhỏ không biết rốt cuộc là từ chỗ nào truyền đến.
Sau đó chỉ thấy Ngụy Húc, bỗng nhiên thu đao, chắp tay sau lưng.
- Ngụy Húc ta có đắc ý quên hình hay không cũng không phải do các ngươi định đoạt. Không biết chư vị nghĩ như thế nào?
Bầu trời hồi lâu yên tĩnh, sáu đạo ý niệm cường hoành đều không ai mở miệng, sau một lát vẫn là lão giả kia, mở miệng lần nữa nói:
- Thì ra là nửa bước chí cảnh, hảo cho Đại Thiên Đao Thánh. Ngươi cách sư tôn ngươi đã chỉ còn nửa bước. Hắc, tu vi này quả thật có tư cách nói chuyện cùng sáu người chúng ta. Bất quá lúc này sự tình Ma Sơn tông Tọa Tôn làm có chút quá mức. Phía trên Tiên võ không được nhúng tay sự tình Vân Giới. Mặc dù bất đắc dĩ xuất thủ, cũng không thể vượt qua Thiên Cảnh chi lực. Đây chính là sở định ước hẹn của tam thánh hợp Vân Giới chư tông năm đó. Sư tôn ngươi cũng trong đó. Tọa Tôn tốt nhất phải cho Ma Minh ta một cái công đạo. Mấy người chúng ta đã là giới tôn, làm việc coi như công bằng. Xin tọa tôn đừng để chúng ta khó xử!
Quỷ trảo cự liên bị cự lực này đánh tan.
Chỉ trong một tức, toàn bộ Ma Sơn tông thì triệt để sụp đổ diệt tan rã.
Nơi này mấy hơn trăm người bị diệt sát toàn bộ không một ai còn sống, chỉ có nơi sơn cốc còn mấy người sót lại.
Mà chủ nhân cự quỷ trảo bi thống kêu rên một tiếng cho thấy rõ ràng hắn bị thương không nhẹ nhưng lại không có dũng khí phản kích Ngụy Húc, chỉ có thể nhờ linh trận trợ giúp, tiếp tục cố thủ. Hắn tức giận quát:
- Tôn giá rốt cuộc là ai? Ma Sơn tông ta có oán cừu gì phải ngoan độc như vậy diệt tông môn ta?
Ngụy Húc cười cười căn bản là chẳng muốn trả lời. Ánh mắt ném về phía núi nhỏ trong cốc, một nơi âm u nhất dùng ngữ khí trêu chọc nói với Tông Thủ:
- Ta nhớ mấy ngàn năm trước, thời điểm Ma Sơn tông thịnh nhất tựa hồ là diệt môn vô số tại bốn phía trung ương Vân Giới sát nhân không dưới ngàn vạn. Lúc này cũng có tư cách nói đến ai khác ngoan độc chẳng phải là buồn cười sao? Có thể thấy được thế gian này sắc mặt của tông môn tu giả thì thời điểm mạnh không nói đạo lý, lúc yếu mới oán trách người ta không giảng đạo lý. Thôi! Đây là chó chê mèo lắm lông. Thương Sinh Đạo ta ngày sau nếu là suy bại cũng không biết sẽ là như thế nào. Ồ! Linh trận sơn môn này không tệ, cho dù là cường giả tiên cảnh xuất thủ cũng hơi khó đạp nát.
Ngụy Húc muốn đạp một chân xuống thì chợt thấy trên bầu trời, bỗng nhiên mây mù cuồn cuộn kéo tới, mây trắng trên không trung chuyển thành màu sắc đen sì.
Tông Thủ đựng đứng lông tơ lên, hắn cảm giác được vài cỗ ý niệm vô cùng cường đại bỗng nhiên hàng lâm nơi đây.
Mà Ngụy Húc tức thì tựa hồ là sớm có sở liệu, khóe môi nhếch lên nói:
- Tới tốt lắm!
Lời vừa dứt, chỉ thấy một nam tử mặc đạo bào hiện thân trong đám mây nhìn hai người.
Người này râu bạc tóc trắng, tiên phong đạo cốt rất có khí chất. Bất quá đồ vật sau lưng người này lại không thể liên quan tới một từ "tiên". Một phiến ma vân bắt đầu khởi động ẩn ẩn nghe được vô số hài nhi kêu khóc như trong hắc vân có người dìm chết trẻ sơ sinh, giết chết...những thảm sự ở nhân gian không ngừng thoáng hiện ở bên trong.
Đạo nhân râu bạc trắng nhìn kỹ Ngụy Húc tựa hồ có chút không rõ hư thật cao thấp, sau khi thoáng trầm ngâm cũng không xuất thủ, chỉ một phiến ma vân tràn ra một mực bảo vệ sơn cốc phía dưới:
- Tại hạ Ma Anh Tôn Giả là trưởng lão Ma Minh Vân Giới. Thứ cho mắt của ta kém cỏi, nhận thức không ra lai lịch tôn giá, không biết Ma Sơn tông, đến cùng đắc tội tôn giá thế nào? Hôm nay Ma Sơn đệ tử đã vong chín thành, mặc dù thù hận lớn hơn nữa cũng nên chấm dứt rồi. Xin mời tôn giá giơ cao đánh khẽ, cho Ma Minh ta lưu lại nhất mạch này được chứ?
Thần sắc Ngụy Húc nhàn nhạt cũng từ chối cho ý kiến, lẳng lặng chờ. Về sau lục tục lại có mấy đạo ý niệm cường hoành bắt đầu áp đảo.
Bất quá phàm là chỉ là hơi yếu một ít đều bị một cỗ cường hoành lực lượng bài xích, tiếp cận không được.
Mãi tới khi tổng cộng sáu đạo ý niệm tiên cảnh hỗn hợp một chỗ. Ngụy Húc mới đạp mạnh một cước xuống bên dưới, ma vân thanh thế ngập trời một khắc trước lập tức bị một cỗ cự lực cường hoành đánh xuống tan thành mây khói.
Mà lão giả râu bạc trắng miệng phun máu tươi. Cả người đột nhiên uể oải trong mắt ẩn hiện vẻ khiếp sợ.
- Ma Anh Tôn Giả? Chưa nghe nói qua. Dám đến ngăn Thương Sinh Đạo ta làm việc. Quản Ma Minh ngươi là cái gì? Ma Sơn tông ta phải tiêu diệt.
Sau lưng Ngụy Húc mặt không biểu tình bỗng nhiên lại một đạo thiên quang chiếu xuống, thẳng vào trong sơn cốc.
Đầy đủ mọi thứ nơi này bắt đầu hòa tan. Đầu tiên là linh trận còn sót lại triệt để bại mở.. Sau đó là những kiến trúc cùng đất đá, không tới mấy tức đã biến thành dung nham, vài tiếng chết thảm lục tục vang lên.
Rõ ràng chống cự không đến ba tức, người trong này đã bị diệt sát toàn bộ.
Lông mày Tông Thủ chau lại, cảm giác trên đỉnh núi này không còn tiếng động nào.
Trong lòng thì thầm nghĩ Ngụy Húc thoạt nhìn là hào hoa phong nhã, không ngờ làm việc lại bá khí như thế.
Trong sơn cốc này có cả một vị cửu giai Linh Võ Tôn cường giả vẫn lạc tại chỗ!
Nghe nói phàm là tu giả bước vào tiên võ một khi tiến vào Vân Giới, thực lực sẽ khóa chín thành.
Dù là cường thịnh trở lại ngoại giới có mạnh thế nào, chiến lực ở trong Vân Giới cũng không quá đáng cửu giai Linh Võ Tôn, chỉ mạnh hơn một ít.
Nhưng chênh lệch này cũng không tránh khỏi quá lớn!
Tông Thủ thậm chí có chút ít hoài nghi kết luận này sẽ không phải là những cường giả đó nói sai.
Vài đạo ý niệm cường hoành trên bầu trời một mực chưa từng nhúng tay. Mãi tới khi Ngụy Húc diệt sát toàn bộ Ma Sơn tông. Lúc này mới có một thanh âm già nua nói:
- Đại Thiên Đao Quyết! Nói như vậy ngươi là Thương Sinh Tọa Tôn Ngụy Húc?
Thấy Ngụy Húc cũng không mở miệng, là xác nhận. Thanh âm kia lại mở miệng lần nữa:
- Nghe nói ngươi sáu ngàn trước đã nhập thánh cảnh, tư chất quả nhiên rất cao minh. Sư tôn ngươi không nhìn lầm người, chỉ là làm việc này quá càn rỡ, cũng quá tàn nhẫn. Ta thấy ngươi là vừa vào thánh cảnh thì đắc ý quên hình rồi. Đã quên Vân Giới này là địa phương nào.
- Đắc ý quên hình sao?
Ngụy Húc 'Xùy~~' cười, bỗng dưng bàn tay hư trảo, một loan đao bỗng nhiên hiện ở trong lòng bàn tay, hắn lăng không vẽ một cái, chợt nghe phía chân trời bỗng nhiên rung động một trận.
Tâm thần Tông Thủ hoảng hốt hồi lâu, lúc tỉnh lại, phát giác phiến không gian này đã phân liệt ra.
Đúng là phân liệt! Thậm chí có thể thấy được từng đạo vết rách bốn phương tám hướng, ngoài ba mươi dặm hết thảy như thường, cây dao động cành rung ring theo gió nhẹ, trong ba muwoi dặm thì một mảnh tĩnh mịch, Linh Năng bạo loạn.
Cũng không biết là ảo giác hay không, tai của hắn bên cạnh ẩn ẩn truyền đến vài tiếng thở dốc rất nhỏ không biết rốt cuộc là từ chỗ nào truyền đến.
Sau đó chỉ thấy Ngụy Húc, bỗng nhiên thu đao, chắp tay sau lưng.
- Ngụy Húc ta có đắc ý quên hình hay không cũng không phải do các ngươi định đoạt. Không biết chư vị nghĩ như thế nào?
Bầu trời hồi lâu yên tĩnh, sáu đạo ý niệm cường hoành đều không ai mở miệng, sau một lát vẫn là lão giả kia, mở miệng lần nữa nói:
- Thì ra là nửa bước chí cảnh, hảo cho Đại Thiên Đao Thánh. Ngươi cách sư tôn ngươi đã chỉ còn nửa bước. Hắc, tu vi này quả thật có tư cách nói chuyện cùng sáu người chúng ta. Bất quá lúc này sự tình Ma Sơn tông Tọa Tôn làm có chút quá mức. Phía trên Tiên võ không được nhúng tay sự tình Vân Giới. Mặc dù bất đắc dĩ xuất thủ, cũng không thể vượt qua Thiên Cảnh chi lực. Đây chính là sở định ước hẹn của tam thánh hợp Vân Giới chư tông năm đó. Sư tôn ngươi cũng trong đó. Tọa Tôn tốt nhất phải cho Ma Minh ta một cái công đạo. Mấy người chúng ta đã là giới tôn, làm việc coi như công bằng. Xin tọa tôn đừng để chúng ta khó xử!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.