Chương 1585: Tam lục thần tru tiên
Khai Hoang
07/12/2014
Một đạo kiếm ý bàng bạc không tưởng tượng nổi, ép tất cả tu sĩ trong thành này, thậm
chí những sát thi kia đều phải cúi đầu, quỳ lạy xưng thần!
Đây là thập tam đẳng vô thượng thần thông!
Kiếm ý tuyệt đỉnh, hiểu ra thiên địa, có thể thấy thần!
Là kiếm ý Thần Cảnh!
Trong đầu Minh Nhật Hiên vô ý thức hiện ra mấy chữ này.
Ánh mắt kinh hãi không hiểu, lần này hắn nhìn chăm chú vào Đạo Huyền.
Mà trên thiên địa trước mặt Đạo Huyền chính là thiếu niên.
- Làm sao có thể? Thế gian này vô thượng thần thông tổng cộng cũng mới vài loại mà thôi. Dùng cường độ thân thể của hắn làm sao có thể thi triển kiếm ý Thần Cảnh? Không đúng.
Xác thực còn thiếu một ít, cũng chưa đạt tới kiếm ý Thần Cảnh, chỉ kém một đường.
Thần thông Vô Lượng Chung Thủy cũng là như thế, vẫn chỉ là nửa bước vô thượng mà thôi. Nhưng mà so sánh thì một đường nhỏ này gần như vô hạn.
Dường như chỉ kém một tầm màn nhưng không cách nào bước qua được.
- Không ngờ không bị Lưỡng Nghi Tụ Long Trận hạn chế.
Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Phápbởi vì bản thân chưa vượt qua căn nguyên đại đạo, cho nên mới có thể tùy ý thi triển. Không bị Lưỡng Nghi Tụ Long Trận hạn chế, một thân thực thực trong tần hoàng mộ có thể sử dụng bảy thành! Nhưng mà Tông Thủ lại là chuyện gì?
- Vâng! Vô Lượng Chung Thủy, có cuối thì có thủy. Có thủy thì có cuối cùng. Cho dù là cái này tần hoàng mộ, dù là cái này Tiểu Thiên Thế Giới cũng không thể ngoại lệ. Cái này lưỡng nghi tụ Long trận mặc dù có thể vặn vẹo sửa chữa hết thảy pháp tắc, lại vặn vẹo không cuối cùng cùng thủy. Mặc dù lưỡng nghi tụ Long trận bản thân, đã ở chung thủy ở trong. Còn nói gì áp chế?
Tư điểm chỗ, ngày mai hiên có chút biến sắc.
Cái này Tông Thủ, đối với chung thủy chi đạo lĩnh ngộ, đã đến bực này cấp độ --
Hắn có thể phỏng đoán ra nguyên nhân, có thể đến cùng như thế nào làm được, nhưng lại không biết. Bên trong liên quan đến ảo diệu, phồn như Chư Thiên ngôi sao --
Sáu ngàn năm trước dưới chí cảnh đệ nhất nhân Đạo Huyền Ma Chủ hiện thân khiến cuộc chiến ở thiên đàn chuyển biến xấu.
Mặc dù Từ Phúc cũng không thể làm gì được. Trong lúc cấp bách cũng phân thần xem cuộc chiến.
Nhưng mà lúc này không nói lời này, giống như đang suy tư chuyện gì đó.
Trọng Huyền trầm ngâm nói:
- Cùng là thực lực Thánh Giai, thi triển thần thông Vô Lượng Chung Thủy có thực lực ngăn cản chí cảnh. Một trận chiến này, thắng bại khó dò. Không biết lão sư chuẩn bị xử trí như thế nào?
Tuy không thể nào nào tình nguyện, nhưng mà lúc này tốt nhất vẫn có thể ám trợ quốc quân Đại Càn.
Đạo Huyền Ma Chủ là tên điên, hôm nay nếu hắn thực hiện được thì không ai có lợi.
Nếu thằng này hiện tại mưu đoạt mười hai đồng nhân, bọn họ nên làm thế nào?
Đồng nhân trấn quốc thì bản thân cần phải có long khí. Tu sĩ bình thường không thể dùng.
Nhưng mà đối với Đạo Huyền mà nói đây không phải việc khó.
Một gia hỏa coi trắng bằng vung, lại nắm giữ mười hai trấn quốc đồng nhân. Cả Vân Giới sợ rằng long trời lở đất.
Tự nhiên kết quả tốt nhất chính là song phương lưỡng bại câu thương. Nhưng mà ở trong đó rất khó nắm chắc cái gì.
Từ Phúc ngoài dự kiến lắc đầu:
- Không ổn! Đại chiến thiên đàn kết cục đã định. Cũng không cần do dự cái gì, trực tiếp đi chuẩn bị thủ đoạn dự phòng là được, thật đáng tiếc --
Trọng Huyền lập tức thất thần, khó hiểu nói:
- Ta nhìn thấy chiến sự thế lực ngang nhau, thậm chí thần thông Vô Lượng Chung Thủy từ cấp độ còn trên cả Đạo Huyền Đoạt Thần một bậc mà?
Một kiếm của Tông Thủ thần uy mênh mông, hắn từng trông thấy. Cơ hồ đem trọn Tiểu Thiên Thế Giới chém tróc ra.
Mạnh như Đạo Huyền cũng phải tránh mũi nhọn a!
- Bản thân thần thông Vô Lượng Chung Thủy không có sơ hở, có sơ hở chính là phật thân pháp tướng.
Từ Phúc lạnh nhạt giải thích, ánh mắt thâm thúy xa xưa:
- Ngươi cho rằng Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Pháp là cái gì? Cho dù là một đinh vạch trần trán, cũng có thể khiến cho ngươi vĩnh viễn luân lạc vào địa ngục. Đồng thời mười hai cấp Diệt thế thần thông, Đạo Huyền đã tu thành vạn năm. Mà Tông Thủ mặc dù thiên phú vô song, sáng tạo ra thần thông như thế. Nhưng mà hắn tu luyện bao nhiêu năm? Cho dù là cùng giai cũng tuyệt không phải đối thủ của Đạo Huyền. Hai người này không phải vấn đề thắng bại, mà là hắn có thể chèo chống bao lâu mới có thể bại vong. Theo ta nhìn tối đa không quá trăm hô hấp.
- Trăm hô hấp?
Trọng Huyền chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, kiếm uy thanh thế như vậy trước mặt Đạo Huyền không chèo chống vượt qua trăm hô hấp?
Nhưng mà Từ Phúc đã nói như vậy, tự nhiên có đạo lý riêng.
Cẩn thận nhìn qua bên kia thì Trọng Huyền cũng mất đi hứng thú.
- Chênh lệch của hai bên quá lớn, không thể vãn hồi. Cho nên ý của lão sư hẳ là mạo hiểm đắc tội Đạo Huyền, hao tâm tổn trí viện thủ. Nhưng mà có tác dụng không?
Những thần niệm Thánh Cảnh đang quan sát tế đàn cũng nhao nhao rút trở về.
Hiển nhiên những người này phán đoán cũng giống như Từ Phúc, không cho rằng bên kia có khả năng chuyển bại thành thắng.
...
Kiếm va chạm vào, một cánh tay của Đạo Huyền hóa thành huyết nhục nát vụn, rồi sau đó hoá khí.
Bản thân Đạo Huyền hồ đồ không thèm để ý. Thân ảnh giống như cá bơi trên thiên đàn, vậy mà khiến cho Tông Thủ không tiếp tục khóa chặt khí cơ của hắn.
Ngẫu nhiên hai ba đạo linh quang lọt vào gần đây cũng không làm gì hắn được.
Ý động tâm tùy, có thể ngăn cản công kích.
Đạo Huyền lúc này điểm ra một ngón tay, bắn vào trên Huyết Nguyệt Đao của Lâm Huyền Huyên.
Lực lượng lập tức trùng kíp lên thần đao, cho dù mạnh như Lâm Huyền Huyên cũng bị sức lực lớn kích lui lại.
Cánh tay vừa mọc ra bị vặn vẹo nổ tung, không cách nào đối kháng với cấp độ này được.
Mà lúc này Tông Thủ đối diện lại chém ra một kiếm. Không có thanh thế như kiếm đầu tiên.
Nhưng mà kiếm uy kia vẫn làm cho mọi thứ cúi đầu xưng thần.
Làm cho người ta hoài nghi là một kiếm này kỳ thật chính là ‘ đạo ’ hiển hóa.
Đạo Huyền nhíu mày, không sợ mà còn mừng:
- Kiếm thuật tuyệt hảo! Tuyệt đỉnh thần thông, lúc này mới có ý tứ! Nếu như là sáu ngàn năm trước, nói không chừng Đạo Huyền ta trực tiếp né đi, không chiến với ngươi nữa! Mặc dù có thể thắng cũng phí nhiều thời gian. Quá mức phiền toái. Nhưng mà sáu ngàn năm sau....
Nói đến chỗ này Đạo Huyền lặng lẽ cười cười:
- Kiếm thuật tinh diệu tuyệt luân, đáng tiếc phật môn kim thân của ngươi lại không phải không có sơ hở. Hơn nửa lần đấu sử dụng đúng không?
Thành thạo liên tục đối kích mấy lần, bản thân Đạo Huyền không có vấn đề gì. Mà Đạo Huyền lúc này đã khôi phục cánh tay bị nát bấy kia.
Hoàn hảo như lúc ban đầu, giống như chưa từng tổn thương qua.
Ngắn ngủn mấy hô hấp ngược lại khí cơ của Tông Thủ dần dần nặng nề.
Đạo Huyền phất tay và trảm lên Huyết Nguyệt Đao bay ra sau. Thân hình liền không hề lui ra phía sau, ngược lại tiến công phía trước.
Một quyền đánh ra, chính diện đối kháng với Luyện Thần Kiếm!
Lập tức tiếng nổ vang lên, mười dặm quanh thiên đàn lập tức sụp xuống.
Đây là thập tam đẳng vô thượng thần thông!
Kiếm ý tuyệt đỉnh, hiểu ra thiên địa, có thể thấy thần!
Là kiếm ý Thần Cảnh!
Trong đầu Minh Nhật Hiên vô ý thức hiện ra mấy chữ này.
Ánh mắt kinh hãi không hiểu, lần này hắn nhìn chăm chú vào Đạo Huyền.
Mà trên thiên địa trước mặt Đạo Huyền chính là thiếu niên.
- Làm sao có thể? Thế gian này vô thượng thần thông tổng cộng cũng mới vài loại mà thôi. Dùng cường độ thân thể của hắn làm sao có thể thi triển kiếm ý Thần Cảnh? Không đúng.
Xác thực còn thiếu một ít, cũng chưa đạt tới kiếm ý Thần Cảnh, chỉ kém một đường.
Thần thông Vô Lượng Chung Thủy cũng là như thế, vẫn chỉ là nửa bước vô thượng mà thôi. Nhưng mà so sánh thì một đường nhỏ này gần như vô hạn.
Dường như chỉ kém một tầm màn nhưng không cách nào bước qua được.
- Không ngờ không bị Lưỡng Nghi Tụ Long Trận hạn chế.
Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Phápbởi vì bản thân chưa vượt qua căn nguyên đại đạo, cho nên mới có thể tùy ý thi triển. Không bị Lưỡng Nghi Tụ Long Trận hạn chế, một thân thực thực trong tần hoàng mộ có thể sử dụng bảy thành! Nhưng mà Tông Thủ lại là chuyện gì?
- Vâng! Vô Lượng Chung Thủy, có cuối thì có thủy. Có thủy thì có cuối cùng. Cho dù là cái này tần hoàng mộ, dù là cái này Tiểu Thiên Thế Giới cũng không thể ngoại lệ. Cái này lưỡng nghi tụ Long trận mặc dù có thể vặn vẹo sửa chữa hết thảy pháp tắc, lại vặn vẹo không cuối cùng cùng thủy. Mặc dù lưỡng nghi tụ Long trận bản thân, đã ở chung thủy ở trong. Còn nói gì áp chế?
Tư điểm chỗ, ngày mai hiên có chút biến sắc.
Cái này Tông Thủ, đối với chung thủy chi đạo lĩnh ngộ, đã đến bực này cấp độ --
Hắn có thể phỏng đoán ra nguyên nhân, có thể đến cùng như thế nào làm được, nhưng lại không biết. Bên trong liên quan đến ảo diệu, phồn như Chư Thiên ngôi sao --
Sáu ngàn năm trước dưới chí cảnh đệ nhất nhân Đạo Huyền Ma Chủ hiện thân khiến cuộc chiến ở thiên đàn chuyển biến xấu.
Mặc dù Từ Phúc cũng không thể làm gì được. Trong lúc cấp bách cũng phân thần xem cuộc chiến.
Nhưng mà lúc này không nói lời này, giống như đang suy tư chuyện gì đó.
Trọng Huyền trầm ngâm nói:
- Cùng là thực lực Thánh Giai, thi triển thần thông Vô Lượng Chung Thủy có thực lực ngăn cản chí cảnh. Một trận chiến này, thắng bại khó dò. Không biết lão sư chuẩn bị xử trí như thế nào?
Tuy không thể nào nào tình nguyện, nhưng mà lúc này tốt nhất vẫn có thể ám trợ quốc quân Đại Càn.
Đạo Huyền Ma Chủ là tên điên, hôm nay nếu hắn thực hiện được thì không ai có lợi.
Nếu thằng này hiện tại mưu đoạt mười hai đồng nhân, bọn họ nên làm thế nào?
Đồng nhân trấn quốc thì bản thân cần phải có long khí. Tu sĩ bình thường không thể dùng.
Nhưng mà đối với Đạo Huyền mà nói đây không phải việc khó.
Một gia hỏa coi trắng bằng vung, lại nắm giữ mười hai trấn quốc đồng nhân. Cả Vân Giới sợ rằng long trời lở đất.
Tự nhiên kết quả tốt nhất chính là song phương lưỡng bại câu thương. Nhưng mà ở trong đó rất khó nắm chắc cái gì.
Từ Phúc ngoài dự kiến lắc đầu:
- Không ổn! Đại chiến thiên đàn kết cục đã định. Cũng không cần do dự cái gì, trực tiếp đi chuẩn bị thủ đoạn dự phòng là được, thật đáng tiếc --
Trọng Huyền lập tức thất thần, khó hiểu nói:
- Ta nhìn thấy chiến sự thế lực ngang nhau, thậm chí thần thông Vô Lượng Chung Thủy từ cấp độ còn trên cả Đạo Huyền Đoạt Thần một bậc mà?
Một kiếm của Tông Thủ thần uy mênh mông, hắn từng trông thấy. Cơ hồ đem trọn Tiểu Thiên Thế Giới chém tróc ra.
Mạnh như Đạo Huyền cũng phải tránh mũi nhọn a!
- Bản thân thần thông Vô Lượng Chung Thủy không có sơ hở, có sơ hở chính là phật thân pháp tướng.
Từ Phúc lạnh nhạt giải thích, ánh mắt thâm thúy xa xưa:
- Ngươi cho rằng Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Pháp là cái gì? Cho dù là một đinh vạch trần trán, cũng có thể khiến cho ngươi vĩnh viễn luân lạc vào địa ngục. Đồng thời mười hai cấp Diệt thế thần thông, Đạo Huyền đã tu thành vạn năm. Mà Tông Thủ mặc dù thiên phú vô song, sáng tạo ra thần thông như thế. Nhưng mà hắn tu luyện bao nhiêu năm? Cho dù là cùng giai cũng tuyệt không phải đối thủ của Đạo Huyền. Hai người này không phải vấn đề thắng bại, mà là hắn có thể chèo chống bao lâu mới có thể bại vong. Theo ta nhìn tối đa không quá trăm hô hấp.
- Trăm hô hấp?
Trọng Huyền chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, kiếm uy thanh thế như vậy trước mặt Đạo Huyền không chèo chống vượt qua trăm hô hấp?
Nhưng mà Từ Phúc đã nói như vậy, tự nhiên có đạo lý riêng.
Cẩn thận nhìn qua bên kia thì Trọng Huyền cũng mất đi hứng thú.
- Chênh lệch của hai bên quá lớn, không thể vãn hồi. Cho nên ý của lão sư hẳ là mạo hiểm đắc tội Đạo Huyền, hao tâm tổn trí viện thủ. Nhưng mà có tác dụng không?
Những thần niệm Thánh Cảnh đang quan sát tế đàn cũng nhao nhao rút trở về.
Hiển nhiên những người này phán đoán cũng giống như Từ Phúc, không cho rằng bên kia có khả năng chuyển bại thành thắng.
...
Kiếm va chạm vào, một cánh tay của Đạo Huyền hóa thành huyết nhục nát vụn, rồi sau đó hoá khí.
Bản thân Đạo Huyền hồ đồ không thèm để ý. Thân ảnh giống như cá bơi trên thiên đàn, vậy mà khiến cho Tông Thủ không tiếp tục khóa chặt khí cơ của hắn.
Ngẫu nhiên hai ba đạo linh quang lọt vào gần đây cũng không làm gì hắn được.
Ý động tâm tùy, có thể ngăn cản công kích.
Đạo Huyền lúc này điểm ra một ngón tay, bắn vào trên Huyết Nguyệt Đao của Lâm Huyền Huyên.
Lực lượng lập tức trùng kíp lên thần đao, cho dù mạnh như Lâm Huyền Huyên cũng bị sức lực lớn kích lui lại.
Cánh tay vừa mọc ra bị vặn vẹo nổ tung, không cách nào đối kháng với cấp độ này được.
Mà lúc này Tông Thủ đối diện lại chém ra một kiếm. Không có thanh thế như kiếm đầu tiên.
Nhưng mà kiếm uy kia vẫn làm cho mọi thứ cúi đầu xưng thần.
Làm cho người ta hoài nghi là một kiếm này kỳ thật chính là ‘ đạo ’ hiển hóa.
Đạo Huyền nhíu mày, không sợ mà còn mừng:
- Kiếm thuật tuyệt hảo! Tuyệt đỉnh thần thông, lúc này mới có ý tứ! Nếu như là sáu ngàn năm trước, nói không chừng Đạo Huyền ta trực tiếp né đi, không chiến với ngươi nữa! Mặc dù có thể thắng cũng phí nhiều thời gian. Quá mức phiền toái. Nhưng mà sáu ngàn năm sau....
Nói đến chỗ này Đạo Huyền lặng lẽ cười cười:
- Kiếm thuật tinh diệu tuyệt luân, đáng tiếc phật môn kim thân của ngươi lại không phải không có sơ hở. Hơn nửa lần đấu sử dụng đúng không?
Thành thạo liên tục đối kích mấy lần, bản thân Đạo Huyền không có vấn đề gì. Mà Đạo Huyền lúc này đã khôi phục cánh tay bị nát bấy kia.
Hoàn hảo như lúc ban đầu, giống như chưa từng tổn thương qua.
Ngắn ngủn mấy hô hấp ngược lại khí cơ của Tông Thủ dần dần nặng nề.
Đạo Huyền phất tay và trảm lên Huyết Nguyệt Đao bay ra sau. Thân hình liền không hề lui ra phía sau, ngược lại tiến công phía trước.
Một quyền đánh ra, chính diện đối kháng với Luyện Thần Kiếm!
Lập tức tiếng nổ vang lên, mười dặm quanh thiên đàn lập tức sụp xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.