Chương 1492: Thần cầu xưng đế. (2)
Khai Hoang
18/11/2014
Trong mắt Tông Thủ hiện lên vài phần kinh ngạc, vốn tưởng rằng dù có liên thủ với Sơ
Tuyết, muốn triệt để tiêu diệt kẻ này ít nhất cũng phải dùng đến năm sáu kiếm. Lại càng phải đề phòng đối phương sắp chết liều mạng, chó cùng
rứt giậu.
Không nghĩ đến người này hoàn toàn không có ý định phản kháng.
Cổ quái!
Tông Thủ lắc đầu, nhất thời cũng không có tâm tư đi suy nghĩ nhiều như vậy. có lẽ y đã hoàn toàn tỉnh ngộ, hoặc là trong lòng vẫn còn khúc mắc không biết chừng.
Nhìn lại một lượt, trận chiến trước Tửu Trì cung đã đến hồi kết, quân lính của Đại Thuong đã nhất loạt hàng phục.
Chỉ còn một bộ phận quân tinh nhuệ do các gia môn bồi dưỡng vẫn đang chống lại.
Mấy vạn ma kị lúc này đã rút khỏi, đáng tiếc con đường nối lại quá nhỏ, có gần một phần ba chiến kỵ Thiên Ma vùi xác dưới kiếm của Thương Linh Huyền Long sĩ.
Phần lớn không dám ngờ ở trước lối đi mà tản ra bốn phía, nhày vào trong ao đầm hay trốn vào rừng rậm.
Nhìn tình hình này liền biết những ma kiyj này dù chỉ chạy trốn được một phần mười đã quá tốt rồi.
Không đánh mà chạy, đương nhiên dẫn đến toàn quân Đại Thương tan tác, lại muốn bảo tồn chút nguyên khí cho Ma môn sao?
Tông Thủ mỉm cười khiến những người nhìn thấy đều hoảng sợ.
Ám sát thần tủ của hắn, tàn sát thần dân của hắn, bản thân sao có thể buông tha cho ma môn được?
Hắn sao có thể để cho Ma môn nhẹ nhàng thở ra được?
Bước đi trong hư không, đến bên Huyết Thánh ma chủ. Người này cũng đang đối đầu với ngao Khôn trong hư không.
Ngao Khôn chỉ là cười không ngớt mà chua từng ra tay, nhưng vị Thánh cảnh đỉnh cao của Ma môn này cũng không dám dễ dàng rời đi.
Tông Thủ đi được trăm trượng nghiềm ngẫm vị ma chủ mà trong ma đạo đã đạt đến vị trí dưới một người, trên vạn người này.
- Còn nhớ một tháng trước ngươi từng nói, ngươi sẽ khiến cho cô ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày lo lắng run sợ. sau một tháng chính là ngày Tông Thủ ta phải chết!
Huyết Thánh ma chủ xanh mặt nói:
- Ngươi tưởng rằng mình đã thắng rồi, hôm nay có thể giết chết được ta?
Tông Thủ ngẩn người, cẩn thận quan sát, lúc này mới hiểu ra. Vì vậy mới khẽ nhàn nhạt lắc đầu:
- Thì ra là một hóa thân ỏ bên ngoài thân thể!
Người trước mắt không phải là thân thể thực sự mà là dùng ít nhất chín phần chiến lực của bản thể hóa thành.
Nhưng cũng chẳng sao, chiến lực càng cao thì giá trị của hóa thân lại càng quý giá.
Có thể khiến cho hóa thân của Huyết Thánh ma chủ này diệt vong ỏ đây, cũng có thể khiến y thống khổ đến tột cùng.
Huyết thánh ma chủ cười nhạt, không chờ Tông Thủ rat ay mà toàn thân liền bốc cháy thành một tầng huyết sắc hỏa diễm, từng chút từng chút bị thiêu rụi.
Tông Thủ trong lòng tự biết, Huyết Thánh tự thiêu mà không muốn ngoan cố chống lại, ngay cả dũng khí đánh một trận cũng không có.
Là muốn đề phòng Ngao Khôn, sự tổn hại của phân thân cũng sẽ ảnh hưởng đến bản thể.
Đứng một bên lẳng lặng nhìn mà không đi ngăn cản.
- Ân oán của ngươi và ta kết thì sẽ không hóa giải được. Hôm nay cô tặng ngươi một câu, từ nay về sau, cô cũng muốn khiến ngươi ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều hoảng sợ cho đến chết! Cho đến khi chết dưới kiếm của cô mới thôi!
Huyết Thánh ma chủ ngẩn ra, lập tức muốn nói điều gì, nét mặt lẫn thứ hai biến đổi.
Vươn tay muốn chộp đến chỗ Tông Thủ, mà toàn thân đã hóa thành tro bụi.
- Lại là một người rất quả quyết! Không để cho ta một cơ hội chạm đến ngươi.
Ngao Khôn lặng lẽ cười, , nhìn về phía Tông Thủ:
- Ngươi thật sự chuẩn bị vì kẻ này mà trả một cái giá lớn đến vậy?
- Nếu không vậy thì không thể hóa giải mối thù hận trong lòng ta!
Tông Thủ gật đầu, cho dù lần này có phải chôn vùi toàn bộ Trung Nguyên, hắn cũng phải chém sạch toàn bộ Ma đạo!
Nhưng có Thạch Việt, cơ hội của hắn đã nhỏ lại còn nhỏ hơn.
Với khả năng của người này đương nhiên có cách cản đường hắn.
Khi Tông Thủ về ngự giá, liền thấy Khổng Dao trong tay cầm một tấm phù chỉ, rơi vào trầm tư.
Tông Thủ hơi mở to mắt, giành lấy, sau đó liền nhàn nhã.
Hai canh giờ trước, có một trăm ba mươi chiến thuyền, bảy mươi vạn đại quân đổ bộ vào Nam Phong.
Vây Nguỵ cứu Triệu, tấn công để tự giải cứu sao?
- Mạo hiểm một chút, kỳ thực Nam Phong ỏ lục địa Vân giới vẫn chưa đến mức cấp bách!
Khổng Dao trầm ngâm nói:
- Đại Kiền ta ở np có ba mươi vạn quân, một tháng trước lại chiêu mộ một trăm vạn võ sĩ, còn có thể chống đỡ được một trận. Lúc này nếu thừa dịp Đại Thương nội loạn mà chiếm lấy toàn bộ Trung Nguyên. Đến khi có chỉ cân phân bổ một phần lực lượng là có thể giải quyết bảy mươi vạn quân của Thạch gia. Thiếp chi lo là thủ đoạn của Thạch Việt có lẽ không chỉ có thế!
- muốn chống đỡ Đại Kiền của ta, thủ đoạn của Thạch Việt đương nhiên không chỉ có vậy!
Người nói lời này là Trương Hoài đang từ hư không đến. Trước đây lấp sau Tửu Trì cung quan sát trận chiến, lúc này đại quân đã thắng lọi, cũng liền chạy đến, vừa lúc nghe thấy hai người nói chuyện.
- Đừng quên cha y là Thạch Thiên Lí đến nay vẫn đảm nhận chức Định Nam tướng quân, tổng đốc Tô Bắc châu. Nắm giữ một châu bảy tỉnh và gần hai mươi vạn binh mã!
Tông Thủ và Khổng Dao quay mặt nhìn nhau, chuyện này họ đều không rõ lắm, sau đó nét mặt hai người lại càng hiện lên vẻ ngưng trọng.
Thạch Thiên Lý?
Thạch gia là một trong tôn ngũ đại tài phiệt của Đại Thương. Nhưng do thần hoàng đế còn kiêng kị nên mới nhiều năm ẩn danh không phô trương thanh thế.
Nhưng Khổng Dao từng nghe qua tài dụng binh của người này không thua kém Phỉ Ấn, thậm chí còn có thể vượt qua.
Trong quân Bắc hoang sớm có kể lại, Phỉ Ấn thống soái có thể khiến cho man tộc phía bắc trắng tay ra về, mà Thạch Thiên Lý thống soái còn có thể khiến chúng không dám xâm phạm xuống phía nam.
- Chỉ là tổng đốc Tô Bắc châu thôi, binh lính cũng không quá hai mươi vạn người. Đại Thương nam chinh chỉ sợ đã điều động sạch quân tinh nhuệ dưới trướng đi rồi…
- Nhưng mà còn có một Thạch Việt!
Trương Hoài lắc đầu nói:
- Phạm vi quản lí của Thạch Việt, không giống với Đại Kiền của quân thượng, bốn phía đều có cường địch, mà lại phải đề phòng hai tộc Ảnh Ma và Dạ Ma. Lần này trở về không chỉ mang theo bảy mươi vạn quân mà quan trọng nhất là Bách Thắng quan và sông Dương Tử!
Tông Thủ thoáng nghĩ đã hiểu ý của Trương Hoài.
Bách Thắng quan ở phía đông Đại Thương, phía tây Chiết Tây, gần cống Tây Châu, địa thế hiểm yếu, chấn giữ điểm xung yếu của Đông Nam.
Chỉ cần có đủ binh lực ngăn chặn ở đây thì dù có ngàn vạn hùng binh cũng khó đánh vỡ.
Về phần sông Dương Tử, địa thế dòng sông trong hệ thống sông ngòi của Đại Thương này lại trái ngược với Mân Hà. Nơi đây thuyền bè hưng thịnh, mà cả Đại Thương lại là một mảnh trống trải.
Mà chỗ hẹp nhất của sông Dương Tử cũng đến hơn bốn vạn trượng. Nếu không có hạm đội yểm hộ, quan Đại Kiền muốn qua sông, thật là không mấy khả năng.
Mà Thạch Thiên Lý thân là tổng đốc Tô Bắc châu, đang có quyền điều khiển hạm đội.
Không nghĩ đến người này hoàn toàn không có ý định phản kháng.
Cổ quái!
Tông Thủ lắc đầu, nhất thời cũng không có tâm tư đi suy nghĩ nhiều như vậy. có lẽ y đã hoàn toàn tỉnh ngộ, hoặc là trong lòng vẫn còn khúc mắc không biết chừng.
Nhìn lại một lượt, trận chiến trước Tửu Trì cung đã đến hồi kết, quân lính của Đại Thuong đã nhất loạt hàng phục.
Chỉ còn một bộ phận quân tinh nhuệ do các gia môn bồi dưỡng vẫn đang chống lại.
Mấy vạn ma kị lúc này đã rút khỏi, đáng tiếc con đường nối lại quá nhỏ, có gần một phần ba chiến kỵ Thiên Ma vùi xác dưới kiếm của Thương Linh Huyền Long sĩ.
Phần lớn không dám ngờ ở trước lối đi mà tản ra bốn phía, nhày vào trong ao đầm hay trốn vào rừng rậm.
Nhìn tình hình này liền biết những ma kiyj này dù chỉ chạy trốn được một phần mười đã quá tốt rồi.
Không đánh mà chạy, đương nhiên dẫn đến toàn quân Đại Thương tan tác, lại muốn bảo tồn chút nguyên khí cho Ma môn sao?
Tông Thủ mỉm cười khiến những người nhìn thấy đều hoảng sợ.
Ám sát thần tủ của hắn, tàn sát thần dân của hắn, bản thân sao có thể buông tha cho ma môn được?
Hắn sao có thể để cho Ma môn nhẹ nhàng thở ra được?
Bước đi trong hư không, đến bên Huyết Thánh ma chủ. Người này cũng đang đối đầu với ngao Khôn trong hư không.
Ngao Khôn chỉ là cười không ngớt mà chua từng ra tay, nhưng vị Thánh cảnh đỉnh cao của Ma môn này cũng không dám dễ dàng rời đi.
Tông Thủ đi được trăm trượng nghiềm ngẫm vị ma chủ mà trong ma đạo đã đạt đến vị trí dưới một người, trên vạn người này.
- Còn nhớ một tháng trước ngươi từng nói, ngươi sẽ khiến cho cô ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày lo lắng run sợ. sau một tháng chính là ngày Tông Thủ ta phải chết!
Huyết Thánh ma chủ xanh mặt nói:
- Ngươi tưởng rằng mình đã thắng rồi, hôm nay có thể giết chết được ta?
Tông Thủ ngẩn người, cẩn thận quan sát, lúc này mới hiểu ra. Vì vậy mới khẽ nhàn nhạt lắc đầu:
- Thì ra là một hóa thân ỏ bên ngoài thân thể!
Người trước mắt không phải là thân thể thực sự mà là dùng ít nhất chín phần chiến lực của bản thể hóa thành.
Nhưng cũng chẳng sao, chiến lực càng cao thì giá trị của hóa thân lại càng quý giá.
Có thể khiến cho hóa thân của Huyết Thánh ma chủ này diệt vong ỏ đây, cũng có thể khiến y thống khổ đến tột cùng.
Huyết thánh ma chủ cười nhạt, không chờ Tông Thủ rat ay mà toàn thân liền bốc cháy thành một tầng huyết sắc hỏa diễm, từng chút từng chút bị thiêu rụi.
Tông Thủ trong lòng tự biết, Huyết Thánh tự thiêu mà không muốn ngoan cố chống lại, ngay cả dũng khí đánh một trận cũng không có.
Là muốn đề phòng Ngao Khôn, sự tổn hại của phân thân cũng sẽ ảnh hưởng đến bản thể.
Đứng một bên lẳng lặng nhìn mà không đi ngăn cản.
- Ân oán của ngươi và ta kết thì sẽ không hóa giải được. Hôm nay cô tặng ngươi một câu, từ nay về sau, cô cũng muốn khiến ngươi ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều hoảng sợ cho đến chết! Cho đến khi chết dưới kiếm của cô mới thôi!
Huyết Thánh ma chủ ngẩn ra, lập tức muốn nói điều gì, nét mặt lẫn thứ hai biến đổi.
Vươn tay muốn chộp đến chỗ Tông Thủ, mà toàn thân đã hóa thành tro bụi.
- Lại là một người rất quả quyết! Không để cho ta một cơ hội chạm đến ngươi.
Ngao Khôn lặng lẽ cười, , nhìn về phía Tông Thủ:
- Ngươi thật sự chuẩn bị vì kẻ này mà trả một cái giá lớn đến vậy?
- Nếu không vậy thì không thể hóa giải mối thù hận trong lòng ta!
Tông Thủ gật đầu, cho dù lần này có phải chôn vùi toàn bộ Trung Nguyên, hắn cũng phải chém sạch toàn bộ Ma đạo!
Nhưng có Thạch Việt, cơ hội của hắn đã nhỏ lại còn nhỏ hơn.
Với khả năng của người này đương nhiên có cách cản đường hắn.
Khi Tông Thủ về ngự giá, liền thấy Khổng Dao trong tay cầm một tấm phù chỉ, rơi vào trầm tư.
Tông Thủ hơi mở to mắt, giành lấy, sau đó liền nhàn nhã.
Hai canh giờ trước, có một trăm ba mươi chiến thuyền, bảy mươi vạn đại quân đổ bộ vào Nam Phong.
Vây Nguỵ cứu Triệu, tấn công để tự giải cứu sao?
- Mạo hiểm một chút, kỳ thực Nam Phong ỏ lục địa Vân giới vẫn chưa đến mức cấp bách!
Khổng Dao trầm ngâm nói:
- Đại Kiền ta ở np có ba mươi vạn quân, một tháng trước lại chiêu mộ một trăm vạn võ sĩ, còn có thể chống đỡ được một trận. Lúc này nếu thừa dịp Đại Thương nội loạn mà chiếm lấy toàn bộ Trung Nguyên. Đến khi có chỉ cân phân bổ một phần lực lượng là có thể giải quyết bảy mươi vạn quân của Thạch gia. Thiếp chi lo là thủ đoạn của Thạch Việt có lẽ không chỉ có thế!
- muốn chống đỡ Đại Kiền của ta, thủ đoạn của Thạch Việt đương nhiên không chỉ có vậy!
Người nói lời này là Trương Hoài đang từ hư không đến. Trước đây lấp sau Tửu Trì cung quan sát trận chiến, lúc này đại quân đã thắng lọi, cũng liền chạy đến, vừa lúc nghe thấy hai người nói chuyện.
- Đừng quên cha y là Thạch Thiên Lí đến nay vẫn đảm nhận chức Định Nam tướng quân, tổng đốc Tô Bắc châu. Nắm giữ một châu bảy tỉnh và gần hai mươi vạn binh mã!
Tông Thủ và Khổng Dao quay mặt nhìn nhau, chuyện này họ đều không rõ lắm, sau đó nét mặt hai người lại càng hiện lên vẻ ngưng trọng.
Thạch Thiên Lý?
Thạch gia là một trong tôn ngũ đại tài phiệt của Đại Thương. Nhưng do thần hoàng đế còn kiêng kị nên mới nhiều năm ẩn danh không phô trương thanh thế.
Nhưng Khổng Dao từng nghe qua tài dụng binh của người này không thua kém Phỉ Ấn, thậm chí còn có thể vượt qua.
Trong quân Bắc hoang sớm có kể lại, Phỉ Ấn thống soái có thể khiến cho man tộc phía bắc trắng tay ra về, mà Thạch Thiên Lý thống soái còn có thể khiến chúng không dám xâm phạm xuống phía nam.
- Chỉ là tổng đốc Tô Bắc châu thôi, binh lính cũng không quá hai mươi vạn người. Đại Thương nam chinh chỉ sợ đã điều động sạch quân tinh nhuệ dưới trướng đi rồi…
- Nhưng mà còn có một Thạch Việt!
Trương Hoài lắc đầu nói:
- Phạm vi quản lí của Thạch Việt, không giống với Đại Kiền của quân thượng, bốn phía đều có cường địch, mà lại phải đề phòng hai tộc Ảnh Ma và Dạ Ma. Lần này trở về không chỉ mang theo bảy mươi vạn quân mà quan trọng nhất là Bách Thắng quan và sông Dương Tử!
Tông Thủ thoáng nghĩ đã hiểu ý của Trương Hoài.
Bách Thắng quan ở phía đông Đại Thương, phía tây Chiết Tây, gần cống Tây Châu, địa thế hiểm yếu, chấn giữ điểm xung yếu của Đông Nam.
Chỉ cần có đủ binh lực ngăn chặn ở đây thì dù có ngàn vạn hùng binh cũng khó đánh vỡ.
Về phần sông Dương Tử, địa thế dòng sông trong hệ thống sông ngòi của Đại Thương này lại trái ngược với Mân Hà. Nơi đây thuyền bè hưng thịnh, mà cả Đại Thương lại là một mảnh trống trải.
Mà chỗ hẹp nhất của sông Dương Tử cũng đến hơn bốn vạn trượng. Nếu không có hạm đội yểm hộ, quan Đại Kiền muốn qua sông, thật là không mấy khả năng.
Mà Thạch Thiên Lý thân là tổng đốc Tô Bắc châu, đang có quyền điều khiển hạm đội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.