Thần Hoàng

Chương 1498: Thiên hạ xôn xao. (1)

Khai Hoang

18/11/2014

Ở trong góc sườn phía Nam, ba người đám “Dương Minh” và “Văn Úy” lúc này đang ngồi lăng lăng nhìn nhau.

Mà Tông Hi kia cũng cùng lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, kinh ngạc không thể tin.

Đại Thương bại trận, đối với bọn họ mà nói quả thật là chuyện khó mà tưởng tượng được. Hoàng triều Trung Nguyên, quốc lực hùng hậu, mạnh hơn Đại Kiền gấp mười lần, sao có thể dễ dễ dàng dàng đã bị đánh bại chứ?

Nhưng lúc này lại nghe được lời được nói ra từ rất nhiều rất nhiều miệng kia, xem ra là không giả rồi.

- Tám trăm ngàn tinh nhuệ, đều bị diệt trước Tửu Trì cung, vẫn còn ở trong Thần Nguyên sao? Xem ra thiên hạ này, thật sự đến lúc rối loạn rồi.

“Dương Minh” bưng chén rượu lên nhấp, thở dài một tiếng. Hắn từng dự đoán qua Ân Ngự và Tam giáo sẽ mưu đồ gì đó đánh vỡ cục diện giằng co bế tắc.

Cũng đoán được Đại Thương sẽ bắt đầu hành động từ Tửu Trì cung, không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi vào chiến trường nước Đại Kiền đã chọn thôi. Lại chỉ riêng một chuyện chưa từng nghĩ đến, hiệp hội các thương nghiệp lớn lại thua thảm hại như vậy.

Tám trăm ngàn người, chỉ tương đương với hai mươi hai phần trăm của mười tám triệu đại quân thôi.

Nhưng Đại Thương lúc này lại hoàn toàn bị Tông Thủ đánh gãy xương sống!

Phía Bắc Mân Hà mặc dù vẫn còn giữ lại được trăm ngàn đại quân, nhưng giờ cũng đã như cá nằm trên thớt, để người chặt chém, không có sức lật ngược lại tình thế.

Mất đi những biên binh tinh duệ này, biên giới phía Bắc của Đại Thương nhất định là đang căng thẳng. Còn trong nước, thì lại càng thêm hỗn loạn. (biên binh: binh trấn thủ biên giới.)

- Cũng không chỉ mình thiên hạ này loạn thôi đâu.

“Văn Úy” nở một nụ cười khổ, nhíu mày thật sâu. Thiên hạ tự nhiên là đại loạn, nhưng trong Nho môn, cũng không chỉ là nổi dậy phân tranh thôi đâu.

Trong Nho môn vốn đã có vô số lưu phái. Từ trước chỉ có một môn phái xưng hùng, là vì có Chu Tử áp chế. Các bàng chi phe phái trong Nho môn cũng chỉ có thể cúi đầu khom người, không dám nói một lời nào.

Nhưng trận đại biến này xảy ra, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người nhảy ra, chỉ tay chất vấn Tiên thánh Chu Tử nữa.

- Dương Minh, theo quan sát của huynh thì chuyện vị quốc quân Đại Kiền này là một Thánh quân có thể tin được vài phần?



Chuyện này cũng là điều hắn để ý nhất. Nếu Tông Thủ thật sự là Thánh minh chi chủ được trời đất tán thành, vậy thì tình cảnh của Nho gia chắc chắn sẽ càng ác liệt hơn cả tưởng tượng nữa.

“Tông Hi” kia cũng dựng thẳng lỗ tai lên, cũng rất tò mò chuyện này.

- Chuyện này ta không biết!

Dương Minh lắc lắc đầu, dù sao cũng chưa từng gặp qua, không biết tin này có thật sự hay không, thì sao có thể tự tiện kết luận chứ? Tuy nhiên --

- Bất quá nếu quốc quân Đại Kiền thật sự là một vị Thánh quân, có kỳ lân làm bạn bên cạnh, vậy thì Tử Lân Diễm Thương Kỵ của Đạo môn tự nhiên là sẽ diệt toàn quân rồi!

- Vậy sao?

“Văn Úy” chớp chớp mắt, cũng đã hiểu hàm ý ẩn chứa bên trong rồi.

Thánh thú kỳ lân vương giả, có khả năng khắc chế Huyền Diễm Kim Mão Lân thú của Nho môn.

Tử Lẫn Diễm Thương Kỵ tuy rằng là đạo binh đỉnh cao danh chân thiên cổ, nhưng nếu thật sự gặp phải Thánh quân chân chính, chỉ sợ một chút lực phản kháng cũng không có.

Thất bại của tam giáo, xem ra chính là vì nguyên nhân này. Nếu không thì sao có thể thất bại thảm hại như vậy chứ?

- Hơn phân nửa là đúng rồi! Nói như thế thì hành vi của quốc quân Đại Kiền rất đứng đắn, mới là Nhân vương chi đạo chân chính? Được thiên đạo nhân đạo tán thành --

- Sao có thể được chứ, rõ rành rành hoang đường như vậy --

Tông Hi thất hồn lạc phách, chuyện hôm nay quả thật là một cú đánh sâu vào lý niệm trong lòng hắn, đem tất cả đảo điên không rõ trời đất.

- Là một vị Thánh quân còn trên đời này!

Ánh mắt Dương Minh như si như ngốc, nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Cái gọi là quân tử không ở bên bức tướng có nguy cơ sụp đổ, ta chuẩn bị đưa cả nhà chuyển đến Đông Lâm. Theo quan sát của ta, Đại Thương nhất thời nửa khắc cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng --

Lần này thì “Văn Úy” không có chút kinh dị nào.



Đại Kiền thắng lớn, lúc này đã thành bá chủ Vân Giới, quốc thế cường thịnh, đời sống nhân dân yên vui. Còn Đại Thương thì ngược lại, sau khi bại trận, trong nước lập tức rối beng. Mặc dù vẫn có thể duy trì, nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.

Kỳ thật từ lúc nghe tin Đại Kiền chiến thắng thì trong lòng hắn đã nảy sinh ý tưởng này, tạm thời chuyển nhà đến Đông Lâm để tránh loạn thế.

- Nếu có chút tài năng, thì tốt nhất là ở Đại Kiền xuất sĩ. Chúng ta phải xem xét kinh tế cả quốc gia này mới được, thoạt nhìn vẫn luôn nhưng xem hoa giữa làn sương mù, không biết cuối cùng như thế nào. Chỉ sau khi xuất sĩ, mới có thể nắm được quyền nhất định, sau đó tìm tòi nghiên cứu căn bản.

Tông Hi kia lắp bắp kinh hãi, vội vội vàng vàng mở miệng nói:

- Nhưng vị quốc quân Đại Thương kia chính mồm nói qua, nuốn đốt sách chôn người tài, diệt Nho gia ta.

“Dương Minh” không trả lời, chỉ cùng “Văn Úy” nhìn nhau cười. Sao có thể không biết vị quốc quân Đại Kiền lúc này chỉ bất mãn giáo lý Nho gia và Chu Tử mà thôi.

Tin tưởng những người trong Nho môn, nhận ra điều này tuyệt đối không chỉ có hai người họ thôi đâu.

Tông Hi kia vẫn muốn nói chuyện thêm, nhưng bên ngoài Kim Vũ lâu đột nhiên vang lên một đoạt tiếng hoan hô rung động cả trời đất.

- Quân thượng thắng lớn, có năm chiếu thư lớn cần thông báo cho thiên hạ--

- Nông dân trồng trọt không cần nộp thuế, ngược lại còn được trợ cấp tiền tài? Đây… đây thật sự là thiên cổ kỳ văn!

- Nói lại thì Đại Kiền ta thu rất ít thuế nông nghiệp, ngược lại thuế của công thương nghiệp, săn bắn lại chiếm chín mươi phần trăm. Miễn đi cũng không sao!

- Thiết lập tiền dưỡng lão cho công nông trên thiên hạ? Khiến cho con dân Đại Kiền đều có tiền dưỡng lão, không cần lo lắng vạn năm sau cô độc thê lương nữa? Bệ hạ quả thật là Thánh quân a!

- Chiếu diệt ma sao? Đám ma đạo kia ai cũng phải chết! Nếu không phải tu vi của ta không cao, chỉ có nhị giai, thì ta cũng phải tự tay giết thêm vài tên ma đạo yêu nhân nữa!

- Phế bỏ Tam pháp tư, sửa thành Bộ lập pháp, không cần nghe lệnh Nội các nữa, chỉ chịu sự giám sát của Điện tham nghị. Từ nay về sau, vương ở dưới pháp (luật)? Quân vương phạm pháp, cũng xử như thứ dân? Xem không hiểu, thật sự là kỳ quái. Quân thượng là quốc quân thánh minh ngàn năm khó gặp, cần gì phải làm như thế chứ?

- Hủy bộ toàn bộ nhục hình sao? Tốt! Tốt! Tốt! Quân thượng quả thật là nhân đức vô song! Chất nhi kia của ta sao không thể sớm gặp gỡ một Thánh quân như thế chứ? Chỉ cầm tam quán tiền của người khác thì đã bị chém mất ba ngón tay. Bây giờ mặc dù đã hối hận, nhưng đứt rồi sao có thể hồi phục lại như cũ được chứ?!

- Cấm giao dịch ruộng đất khắp cả thiên hạ, quan phủ thu mua ruộng đất cấp cho người dân không có ruộng đất? Có tất yếu sa? Bây giờ trồng trọt cũng không kiếm ra được tiền, mảnh ruộng nhà ta đã sớm tưởng bán đi một ít. Cũng không biết quan phủ sẽ trợ cấp bao nhiêu nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook