Thần Hoàng

Chương 171: Thuấn sát Tiên Thiên

Khai Hoang

01/05/2014

Đầu của nam tử cánh tay móc câu bay thẳng lên trời, thần sắc kinh ngạc giống như cho tới bây giờ còn không rõ là chuyện gì diễn ra, vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Chỉ biết kiếm quang trước mắt lóe lên rồi biên mất, tuy bản thân mình chỉ là vô thức chống lại, nhưng mà thủy chung không cách nào bắt được dâu vết, thế kiếm kia thiên biến vạn hóa, cho dù hắn đón đỡ như thế nào cũng không hề có tác dụng, tâm thần lại có một cổ ý niệm chấn nhiếp.

Mà trong nháy mắt tiếp theo đầu của hắn bay vút lên cao cao. Hắn vô cùng mờ mịt tại sao đầu óc của mình quay cuồn, tại sao nhìn thây thân ảnh không đầu quen thuộc.

Cánh tay trái bị đoạn và móc sắt không phải là mình hay sao? Thiếu niên này không phải không biết võ sao, tại sao hiện giờ có kiếm thuật kinh thế như vậy?

Mà khi huyết dịch chảy ra thì nam tử cánh tay móc câu đầu rơi xuông, cũng triệt để rơi xuống đất.

Trong phạm vi trăm trượng toàn bộ lâm vào tĩnh mịch.

Diệp thị tỷ muội đều sững sờ nhìn qua Tông Thủ và thi hài của nam tử móc câu đứng thẳng mà không kịp phản ứng gì cả. Cái miệng nhỏ nhắn khẻ nhếch lên, cơ hồ có thể nhét quả trứng gà vào.

Mà tên nam tử trung niên Linh Sư và nữ tử cầm roi, vui vẻ trên mặt thậm chí còn không giảm xuống đã triệt để cứng ở trên mặt.

Hai nữ hài trước mặt này đã có thể mặc cho bọn họ bài bố, những vật kia cũng đã có thể tới tay toàn bộ. Hoàn toàn không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt xảy ra biến cố này.

Diệp Phi Hàn giật mình một lát, mấy lần há mồm muốn nói nhưng nửa đường dừng lại. Thẳng đến khi nhìn thấy thi thể không đầu kia mất đi chèo chống triệt để té trên mặt đất. Lúc này mới lắp bắp hỏi:

- Thủ đệ, ngươi không phải người khai thác đá sao? Tại sao biết võ nghệ?

- Không phải đệ đệ!

Tông Thủ tiện tay hất lên, hăn vung huyết dịch trên kiếm ra ngoài, rất chăm chú chăm chú nhìn qua hai nữ nhân, nói:

- Đó là các ngươi đoán thôi, có quan hệ gì với ta? Tông Thủ ta lúc nào đã thừa nhận mình là người khai thác đá chưa? Hai tỷ muội các ngươi thật buồn cười. Muội muội là đơn thuần, tỷ tỷ lại có chút ngu xuẩn...

Diệp Phi Hàn tức cười nhưng không có tức giận, ngược lại là gương mặt núc ních hớn hở, hai mắt của nàng híp thành hình trăng lưỡi liềm. Diệp Phi Sương vốn thở nhẹ một hơi tiếp theo là nắm chặt nắm đấm, trong mắt có hỏa diễm hiện ra ngoài. Sâu trong mắt còn có vài phần không dám tin.

Lúc trước các nàng không cảm ứng được bất cứ pháp lực nội lực nội tức trên người của Tông Thủ, khi đó chỉ cho rằng đối phương không thể tu thành võ nghệ. Giờ này khắc này thiếu niên trước mặt này lại làm cho các nàng sỉnh ra cảm giác khó lường.

Tiện tay chém giết Tiên Thiên, thế gian này không phải người nào cũng có thể làm được, càng không nói đến tuổi của thằng này... Tông Thủ lại không quan tâm tơi các nàng, cười tủm tỉm nhìn qua hai người khác. Trong mắt nữ tử trung niên hiện ra thần sắc do dự, liền cuốn trường tiên trong tay bỗng nhiên tản ra. Hóa thành bóng roi trùng trùng điệp điệp nện vào phía trước.

Một kiếm vừa rồi của kẻ này chắc là tiện tay chém ra mà thôi. Trên thân kiếm có bao hàm chân kình chứ không phải hắn cường hoành, thậm chí còn không tới cấp độ Tiên Thiên, chỉ có lực lượng ngàn cân. Nhất định là trùng hợp! Nhất định là quá mức xuất kỳ bất ý, a Triết xử chí không kịp đề phòng. Thiếu niên mười bốn tuổi có mạnh thế nào cũng có hạn mà thôi.

Bóng roi tàn nhẫn kia vang lên trong hư không, giống như long xà múa loạn. Cuối cùng mũi nhọn của nó quất thẳng vào mi tâm của Tông Thủ. Xông tới trước người của Tông Thủ thì tăng nhanh gấp mấy chục lần, trên mặt goi có vô số gai mọc ngược.

Bản thân Tông Thủ đùa bỡn nhìn qua hai nữ hài trước mặt của mình, chuẩn bị dùng ngón tay đi kẹp lấy. Đến nửa đường thì nhìn qua gương mặt của nam tử trung niên kia, lúc này lộ ra vẻ sợ hãi và vui mừng nói ra:

- Thì ra là có độc!



Tiện tay một kiếm gọt trường tiên linh binh nhị giai thành hai đoạn. Thân ảnh của Tông Thủ bỗng nhiên lóe lên, thân hóa thành tàn ảnh xuyên qua đống tuyết.

Trước kia lúc sử dụng lôi hành linh cốt Tông Thủ đi lại nặng nề, giẫm mạnh thành một hố sâu. Mà giờ phút này bộc phát lại nhẹ nhàng là tới, khi bước đi trên tuyết không có nửa phần dấu vết, chính thức là Đạp Tuyết Vô Ngân.

Chỉ trong nháy mắt này đã đi tới trước mặt Linh Sư. Kiếm chiêu đầu tiên chém ra, chém vỡ hai đạo phù lục, kiếm thứ hai đâm vào trong thú hồn chưa kịp tản ra, xoắn thành hình tròn chém nát thú hồn.

Kiếm thứ ba trực tiếp phá vỡ bùa hộ mệnh đâm vào đầu của Linh Sư. Kiếm quang quấy một cái trực tiếp đánh đầu lâu của nam tử này thành dưa hấu.

Mắt thấy một đoàn khói xanh hiện ra, Tông Thủ lại cười một tiếng vung kiếm thứ tư chém tới, trong phạm vi bảy trượng có hồn lực chấn động mạnh, chỉ một kiếm đã chém tan hồn phahc của Linh Sư này.

Hoàn thành mấy động tác này vô cùng đơn giản, tất cả chỉ qua trong hai nháy mắt mà thôi. Nữ tử trung niên vừa kịp tới nơi thu lại nửa đoạn trường tiên. Diệp Phi Sương Diệp Phi Hàn chỉ nháy mắt mấy lần, chỉ thấy Linh Sư Xuất Khiếu Cảnh kia bị Tông Thủ lưu loát dùng bốn kiếm chém giết.

Giờ phút này không chỉ có hai nàng hít vào một ngụm hàn khí. Cường giả Tiên Thiên và Linh Sư Xuất Khiếu Cảnh ở trong Vân Giới chính là người các nơi tranh nhau mời chào, hai người này lại là thế hệ nổi bật.

Chết dưới thân kiếm của Tông Thủ hoàn toàn không có lực chống cự. Giết hai người này đơn giản như chém rau thái dưa.

Nữ tử trung niên kia sắc mặt trắng bệch không còn chút máu. Gắt gao nhìn chằm chằm vào tỷ muội Diệp thị, lại không có chút do dự sau này lao nhanh mà đi. Thân ảnh chớp mắt vượt qua mấy trăm trượng, giống như con chim lớn lao đi giữa đống tuyết.

Tuy Tông Thủ chẳng muốn liếc mắt nhìn qua, mạnh mẽ ném ra một đạo hắc sắc kiếm quang, trong nháy mắt đã đánh tới.

Mặc dù gần đây hắn biến đổi sử dụng Lôi Nha Kiếm, nhưng mà Hắc Lãng Kiếm dù sao cũng đi theo hắn mấy tháng qua rồi, giờ phút này vẫn có thể tùy tâm sở dục.

Kiếm quang biến ảo, trên không trung chợt trái chợt phải, chợt cao chợt thấp. Thân ảnh nữ tử kia không ngừng né tránh. Trong tay có nửa đoạn roi càng đan thành vô số bóng kiếm. Nhưng mà bóng kiếm lại hiện ra sau lưng. Một đoàn lôi dẫn bỗng nhiên bạo liệt, trực tiếp phá vỡ thân hình và ngực bụng nữ nhân kia, đính thân thể trên mặt đất!

Sinh mệnh lực của cường giả Tiên Thiên đúng là cực kỳ mạnh mẽ. Không ngờ đã giãy dụa đứng lên đi ra hơn mười bước mới xụi lơ nằm xuống.

Tông Thủ nhíu mày nhìn qua ba cỗ thi thể kia, sau đó lại quay đầu nhìn sang Diệp Phi Sương:

- Ba người này có lai lịch gì, quá yếu!

Một trận chiến này thậm chí trên lực lượng cấp độ Tiên Thiên hắn cũng không cần vận dụng, chắc chắn là không thể làm cho hắn tận hứng rồi. Nhưng mà cũng may chuyện hôm nay đã hoàn tất rồi.

Chuyện của kết thúc nhưng Diệp Phi Sương Diệp Phi Hàn im lặng một hồi. Cường giả Tiên Thiên đỉnh phong như vậy không ai không phải địch ngàn người. Trên chiến trường không có năm mươi cửu mạch Võ sư liên thủ hoặc là mười Địa Luân sơ mạch Tiên Thiên căn bản là không ngăn cản nôi.

Nhưng mà ở đây trong miệng của Tông Thủ lại chỉ được đánh giá là quá yếu mà thôi.

Diệp Phi Hàn xấu hổ dùng ngón tay gãi mặt, nàng cũng không biết vì sao ba người này lại tệ như vậy. Diệp Phi Sương lúc này làm ra bộ dáng như mới vừa gặp nhau, cẩn thận nhìn qua Tông Thủ, trầm mặc một lát mới lạnh lẽo mang theo vài phần xa cách nói ra:

- Bọn chúng đến từ Thương Lãng Vân Hải, không biết ngươi có nghe qua chưa?

Người của thời đại này Tông Thủ nhất định không quen, nhưng không ngờ tiếng nói vừa dứt Tông Thủ nhíu mày, một hồi kinh ngạc:

- Thương Lãng Vân Hải? Chẳng lẽ là Tuyệt Long Thành, những tên điên thường xưng tàn sát toàn bộ Long tộc trong thiên hạ?



Như suy nghĩ tới cái gì đo, nhìn qua hai tỷ muội này. Không biết Tuyệt Long Thành này chú ý tới hai nữ oa không hiểu thế sự này có quan hệ gì với nhau? Lại nghĩ tới trên đầu hai nữ hài có sừng, chẳng lẽ các nàng là yêu tộc thuộc Long tộc? Thượng cổ tổ tông dung hợp huyết mạch Long tộc?

- Đúng là Tuyệt Long Thành!

Nhắc tới ba chữ này tâm tình của Diệp Phi Sương chấn động mạnh mẽ, lại cường lực khắc chế tâm tình, âm thanh càng lãnh đạm:

- Ba người này chỉ là tiểu lâu la không nên thân, không lên nổi mặt bàn. Nhân vật đứng phía sau mới là khó chơi. Tuyệt Long Thành dù chưa được xếp vào thánh địa, thực lực mạnh không dưới những đại môn phái kia, có ba tên đỉnh phong Linh Võ tôn, khinh thường Vân Giới. Ngươi giết bọn chúng thì ngày sau phải cẩn thận.

Tông Thủ nghe ngữ khí đạm mạc của cô bé nhưng lại không đi quan tâm. Ngược lại có chút lý giải tâm tư của Diệp Phi Sương lúc này.

Mỉm cười, Tông Thủ đưa mắt nhìn qua sau lưng, nhìn qua độc thảo độc thụ sau lưng, nói:

- Nói như vậy hai vị bên kia cũng là người tới từ Thương Lãng Vân Hải?

Trong tay cầm Lôi Nha Kiếm nhẹ nhàng chấn động. Chiến ý trong lồng ngực cũng dần dần dâng lên. Ở đây ngoài ba cổ thi hài thì trong rừng xa xa còn có hai người ẩn nấp, chỉ có hai người này mới làm hắn hứng thú.

Thần sắc Diệp Phi Sương khẽ giật mình, cũng nhìn qua rừng cây sau lưng. Cẩn thận nhìn nhưng không thấy gì cả. Thời điểm cảm giác thấy quái dị lại nghe một tiếng cười quái dị vang lên. Một bóng người bỗng nhiên hiện ra, xuất hiện sau lưng hai nữ tử chừng trăm trượng. Đầu trâu mặt ngựa, khuôn mặt nhỏ gầy, ngũ quan vô cùng lớn.

Còn trong rừng đối diện cũng có một thân ảnh hắc bào đi ra, áo choàng che đầu không thấy rõ diện mạo, chỉ biết là phi thường trẻ tuổi. Lúc này đang vỗ tay đi tới gần, nói:

- Thật sự đặc sắc, hôm nay đi ra ngoài một chuyến đúng là không tệ mà! Ai có thể nghĩ đến trong mắt mọi người thế tử phế vật của Càn Thiên Sơn, yêu vương tương lai, còn trẻ tuổi như vậy kiếm đạo đã mạnh như thế!

Âm thanh vỗ tay dừng lại, thanh niên áo đen đứng cách Tông Thủ chừng năm mươi trượng, có chút hăng hái nhìn chằm chằm vào Tông Thủ dò xét một phen:

- Nếu ta không có nhìn lầm, thế tử ngươi bây giờ hẳn đã đột phá Tiên Thiên chi cảnh?

Thân hình của Diệp Phi Sương lập tức chấn động. Nàng cho rằng thiếu niên này là người khai thác đá. Thẳng đến trước đó không lâu còn cười mình ngu xuẩn đấy.

Nhưng mà không ngờ thân phận của Tông Thủ lại chính là thế tử Càn Thiên Sơn!

Phía tây Đông Lâm Vân Giới, Yêu tộc chí cường giả, dưới trướng có mấy trăm vạn Yêu tộc. Dù nàng cô văn quả lậu nhưng mà cái tên Càn Thiên Sơn đã từng nghe nói qua rồi.

Thân phận như vậy ngay cả đám đại tông môn cũng phải cẩn thận đối đãi.

Trừ những linh phủ thánh địa kia, hoặc là thế lực có vô số Thiên Vị Võ Tông cùng Xuất Khiếu Linh Sư, còn lại có thể quét ngang hết thảy.

Nhưng khi Càn Thiên Sơn hợp lực mấy trăm vạn đại quân, lại có cường giả am hiểu ‘ thế ’ thống ngự và điều động, thực sự cũng co thể chống lại những linh phủ tông môn bài vị khá thấp đấy.

Nàng nhìn thấy Tông Thủ gật đầu, thản nhiên thừa nhận:

- Không lâu trước kia Tông Thủ mới vừa tiến vào Tiên Thiên chi cảnh. Cảnh giới còn chưa ổn định, làm cho hai vị chê cười rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook