Thần Hoàng

Chương 234: Thương ra như thủy triều

Khai Hoang

07/05/2014

Một bên suy diễn trong đầu, một bên bước chân Tông Thủ lần nữa đạp mạnh về phía trước, cả người không lùi mà tiến tới đón Cương Liệt Viêm Kình, đâm tới một kiếm.

Kiếm đến nửa đường, một cỗ nước lửa nhị khí quấn quanh Loa Toàn Kiếm Kình bỗng dưng thấu kiếm mà ra.

Kiếm sáng lóng lánh trực tiếp đem cương phong mênh mông cuồn cuộn nhẹ nhõm xuyên thấu, đâm thẳng vào cổ họng người này.

Ánh mắt Hùng Khôi nhíu lại, vô ý thức đã nghĩ muốn vung tay đánh bay mũi kiếm ra nhưng khi tay của hắn mới vừa vặn huy động thì đồng tử trong mắt kịch liệt co rụt lại, tất cả đều là vẻ kinh hãi.

Chỉ một kiếm đâm tới vô cùng đơn giản mà thôi, tối đa cũng chỉ có chút ít biên độ sóng không có ý nghĩa nhưng mà giờ khắc này, hắn lại chỉ cảm giác là mình vô luận chống cự như thế nào đều không cách nào tránh khỏi kiếm này, kết cục đâm vào cổ họng của mình.

Cơ hồ là vô ý thức, thân ảnh Hùng Khôi nhanh lùi lại, tay phải vung ra thành đao. Vô số ngân bạch hỏa diễm dâng lên thình lình hóa thành một đạo hỏa tiên vao vài trượng quất về phía thắt lưng của Tông Thủ.

- Thì ra là thế, đây chính là Hoàng Diễm Nhiên Linh Quyết của Diễm Hùng Tộc các ngươi, quả nhiên bất phàm!

Mắt Tông Thủ sáng lên, kiếm trong tay đâm một phát chấn động, hung hăng 'BA~' một tiếng, quất vào cái cằm Hùng Khôi,sau đó chém về phía hỏa tiên đánh nát nó. Trên người không dính nửa điểm đốm lửa chỉ Hùng Khôi phía xa, ôn hòa cười cười:

- Cuối cùng cũng lấy ra điểm bản lĩnh thật sự. Bất quá phải nhớ muốn bắt ta để chạy trốn thì còn chưa đủ.

Thần sắc Hùng Khôi nghiêm túc khó thấy được, hắn cắn răng một cái, một cỗ khí kình đinh ốc bạo liệt nhảy vào quai hàm cũng đồng dạng thủy hỏa uốn lượn đem hết toàn lực mới có thể khu trừ. Giờ phút này dù ngu ngốc thế nào cũng có thể biết được, đối phương căn bản là có mục đích dụ dỗ chính mình động thủ.

Tông Thủ không chỉ đạo không kém mà kiếm đạo Thông Linh!

Nếu như đối phương còn có sát tâm, như vậy hai kiếm vừa rồi đã lấy mạng hắn.

Giờ khắc này, hắn quả thực có loại xúc động muốn chửi bậy.

Nếu vị thế tử Càn Thiên Sơn này thật sự là phế vật như đồn đãi thì hắn cùng với Phong Dục là cái quái gì? Cặn bã sao?

Sớm nên nghĩ đến, có thể làm nhân vật như Tông Nguyên cam tâm hiệu lực, làm sao có thể thật là phế nhân?

Tông Thủ lại vẫn nửa khép lấy mắt như trước, tiếp tục cảm giác khí tức trong cơ thể đối phương biến hóa, thời gian dần qua trong mắt ẩn chứa sự vui mừng.

Nguyên lý Hoàng Diễm Nhiên Linh Quyết hắn cơ bản đã hiểu rõ. Cố nhiên còn có thật nhiều địa phương không cách nào biết rõ. Bất quá dùng kinh nghiệm võ đạo của hắn cũng đã đủ để hoàn thành.

Đang nghĩ ngợi người này nếu như không động thủ thì dứt khoát giải quyết triệt để.

Chỉ thấy Hùng Khôi buồn bực gào thét phốc tới, cả người tựa như là nhất đổ cự tường áp tới, vẻ hung lệ trong mắt cơ hồ hóa thành thực chất.

Trước đây lúc xuất thủ hắn đều đem hết toàn lực, áp chế tiếng động để tránh kinh động người ngoài lều. Giờ phút này thì hoàn toàn không để ý, một chưởng này đánh ra khiến cho nhiệt độ trong lều lập tức tăng lên mấy lần, kình khí bốn phía! Màn trướng xung quanh cũng bắt đầu không lửa mà tự cháy.

Mà cảm giác đầu tiên không đúng chính là Tông Lam giống cây lao đứng sừng sững ở bên ngoài trướng.

Thủ vệ được an bài ngoài lều, tiểu tử thúi Tông Nguyên kia sao lại được đi theo thế tử. Tông Lam chau mày, trong lòng hơi có chút ghen ghét bất mãn.

Giờ phút này nghe được thanh âm hổ gầm trong lều cơ hồ là trước tiên nhảy vào trong đó.

Khi tình hình xa xa lọt vào tầm mắt, Tông Lam lập tức hai mắt đỏ thẫm, vô ý thức nhảy phóc tới.

Mà khi hắn thân ảnh vừa động, bên cạnh một đạo thương kình khốc liệt đâm tới, chặn hết khí thế của hắn lại.

- Tông Nguyên là ngươi! Quả nhiên là lòng muông dạ thú!

Tông Lam nhất thời cũng chỉ cảm giác trái tim của mình đập mạnh một cái. Đúng rồi, dùng tính tình của Tông Nguyên há chịu cam tâm cống hiến cho thế tử?



Nếu là Tông Thủ chết trong tay Hùng Khôi, như vậy người này tự nhiên cũng không cần chịu huyết thệ ước thúc.

Nhưng chợt lại cảm giác không đúng, thương kình của Tông Nguyên tựa hồ chỉ là vì chặn đường mà thôi, cũng không mang sát ý. Hơn nữa dùng loại phương thức này, mặc dù có thể thoát ly huyết thệ ước thúc, bản thân cũng tổn thương cực lớn nhất định, được không bù mất.

Chưa kịp nghĩ kĩ, Tông Lam đã rút đao ra chém tới thương ảnh đâm tới.

Nhưng mà lúc này, chợt nghe xa xa 'BA~' một tiếng giòn vang.

Mà thân hình của Tông Lam cũng lập tức định trụ.

Ông trời! Hắn nhìn thấy cái gì? Hùng Khôi đem hết toàn lực nhào tới Tông Thủ lại bị kiếm sáng loáng kích lên hai gò má, cả người bị đánh bay mấy trượng.

Mà chủ nhân của trường kiếm kia đương nhiên đó là Tông Thủ đang nguy tại sớm tối.

Vốn Tông Lam vẫn còn có chút không tin, nhưng lập tức thấy thân hình Hùng Khôi đã bay tới.

Cả người tựa như là một đầu cự hùng bị ngân bạch hỏa diễm thiêu đốt, đôi thủ chưởng to lớn như muốn xé rách hết thảy.

Nhưng vừa mới đến trước mặt Tông Thủ đã bị Tông Thủ gọn gàng mà linh hoạt dùng một kiếm đánh bay.

Giờ khắc này, tình hình trước mắt hai người trong suy nghĩ Tông Lam triệt để đảo ngược nhau.

Vốn là nên như cự hùng Hùng Khôi đọ sức thỏ đã giương nanh múa vuốt nhưng căn bản không có nửa phần uy hiếp với con thỏ. Mà Tông Thủ tay không có sức trói gà nhắm mắt chờ chết lại hóa thân sư tử mạnh mẽ vồ ngược lại.

Sau nửa ngày Tông Lam mới hồi thần lại, ngay sau đó quát lớn một tiếng:

- Tất cả mọi người thối lui con mẹ nó cho ta! Trong ba nhịp thở toàn bộ lùi cho ta ra ngoài năm trăm trượng. Ai dám rình coi, ai dám dùng linh thức dò xét, Tông Lam ta sẽ lấy đầu của hắn.

Bên ngoài doanh trướng, đám Huyền Hồ kỵ sĩ hai mặt nhìn nhau một hồi. Tuy là kỳ quái nhưng vẫn làm theo lời Tông Lam, quay lưng lại thối lui ra bên ngoài 500 trượng.

Mà Tông Lam lúc này thì hít sâu một hơi:

- Thiếu chủ hắn nguyên lai đã biết võ? Ta không nhìn lầm.. Thiếu chủ hắn...

Nhìn tình hình trước mắt, mục quang Tông Lam lóe ra, không dám xác định:

- Là kiếm đạo Thông Linh?

- Kiếm đạo của Thế tử hơn chúng ta gấp trăm lần!

Tông Nguyên có chút gật đầu, sau đó lại ngữ khí thản nhiên nói:

- Bất quá thế tử chủ tu linh pháp, hôm nay đã là Dạ Du Linh Sư!

Trái tim Tông Lam co lại mãnh liệt, bất quá so với sự vui mừng mà tim đập nhanh thì nhiều hơn là vui mừng nói không hết.

Nghe tới bốn chữ Dạ Du Linh Sư vốn là Tông Lam vô ý thức không tin. Nhưng chợt lại phát giác, mỗi một bước của Tông Thủ chính là nhờ Linh Năng bốn phía. Vì vậy có thể không sợ bạch diễm, quanh thân cao thấp quả nhiên có mấy cái linh pháp gia trì, trên người cũng có Linh Khí phẩm giai bất phàm đối chiến Hùng Khôi không rơi vào thế hạ phong chút nào.

Hai mắt trừng trừng nhìn về phía bên ngoài, Nhược Thủy phảng phất người tàng hình đang lẳng lặng ngồi chồm hổm.

Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hỏi thăm, chỉ thấy trong đôi mắt vô cùng tinh khiết của Nhược Thủy nhìn qua:



- Đã từng nói qua, Thiếu chủ rất mạnh, không cần lo lắng.

Tông Lam im lặng một hồi, mấy câu vô cùng đơn giản coi như là nói với hắn rồi sao?

Bên kia Tông Thủ chém Hùng Khôi mấy kiếm, cuối cùng cảm giác không kiên nhẫn, lắc đầu không ngớt.

- Đáng tiếc! Ngươi cả đời này tu vi chỉ tới Lục Mạch Võ Tông là cao nhất. Hoàng Diễm Nhiên Linh Quyết không tới nơi tới chốn. Tông Nguyên, đưa thương của ngươi cho ta!

Tông Nguyên không chút do dự, cầm trong tay Tử Lôi thương ném đi. Tông Thủ tiếp trong tay, nhìn thoáng qua. Chỉ thấy tụ nguyên châu bên trên ngạc vẫn còn, linh trận bên trên đã không thấy bóng dáng.

Tông Thủ cũng không thèm để ý, cầm lấy cán thương, một cây thương thẳng tắp chỉ phía trước không xa.

- Mặc dù ngươi ngộ cuồng đình thương ý không tệ, nhưng chỉ có thể dựa thế mà thành, căn bản không được. Ta hiện tại dùng lại một lần, nhìn rõ ràng vào.

Tiếng nói vừa dứt, chung quanh tử thương thình lình bộc phát ánh sáng tím chói mắt, vô số điện xà lăng không bốn phương tám hướng hội tụ ở mũi thương.

Thần sắc Tông Nguyên liền giật mình, lập tức mắt xuất hiện vẻ vui mừng, hắn cẩn thận chú mục. Mà Hùng Khôi, giờ phút này hoàn toàn là một loại cảm giác khác.

Chỉ cảm thấy lúc này Tông Thủ tụ lôi quang không bằng một phần mười cuồng đình thương ý Tông Nguyên thi triển trước kia.

Nhưng mà lại càng ngưng tụ nguyên vẹn thu nhập ở trong thương, khí tức càng thêm nguy hiểm.

Rồi sau đó trong nháy mắt chỉ thấy mũi thương phảng phất có chút run lên một cái. Sau đó đầy trời đều là tàn ảnh tử thương, trong chớp mắt cũng không biết đâm ra bao nhiêu lần, chỉ biết là thương ảnh trí mạng điên cuồng xuyên thẳng qua.

Hùng Khôi hổ gầm một tiếng bản là không dám chính diện giao phong mà dốc hết toàn lực nhanh lùi lại phía sau.

Trước mắt nhận thương màu tím lập loè chợt thực chợt hư, che trời che đất bao phủ mà đến. Hai tay hắn vung vẩy bất định ý đồ ngăn cản nhưng mà lại vô pháp tiếp xúc với thân thương.

Hắn chỉ cảm thấy thân thể của mình thương ảnh màu tím kia, nhất thương lại nhất thương đâm thủng. Trên người hắn không biết đâm ra bao nhiêu cái lỗ thủng.

Mà đợi nhận quang đầy trời rốt cục thu vào toàn bộ thì thân ảnh Tông Thủ đứng ở bên ngoài mười trượng đang cau mày, tựa hồ tại suy ngẫm cái gì đó.

Mà khí lực Hùng Khôi bỗng nhiên hoàn toàn biến mất, vô lực quỳ rạp xuống đất, hắn cúi đầu nhìn toàn thân cao thấp xuất hiện mấy trăm cái lỗ máu.

May mắn là này Tông Thủ thu chút ít lực đạo, hạ thủ lưu tình. Miệng vết thương đều đâm không sâu, chưa từng chính thức đụng tới chỗ hiểm ở nội tạng.

Nhưng dù vậy, mấy trăm miệng vết thương cũng làm hắn hấp hối.

Trong mắt Tông Nguyên thần mang sáng chói nhưng không hề có tiêu cự, tựa hồ đang dùng toàn lực suy tư. Thương ra như nước thủy triều hình ảnh đủ để khiến hắn ghi khắc cả đời!

Đây mới thực sự là cuồng đình thương ý!

Tông Lam thì im lặng hồi lâu, dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn Tông Thủ.

Vừa rồi đúng là ngay cả hắn cũng không biết Tông Thủ, rốt cuộc là ra bao nhiêu thương.

Nếu không phải là biết rõ trước mắt chắc chắn là huyết mạch của quân thượng, thần hồn cũng cho thấy tinh khiết vô cùng không có chỗ nào bất thường thì hắn cho rằng đối phương chính là giả mạo hay là đoạt xá.

Tông Thủ nghi ngờ một lát thì thanh tỉnh lại. Tiện tay đem thương trong tay ném cho Tông Nguyên, sau đó lại lần nữa lâm vào trầm tư.

Hắn đối với thực lực của mình trong lòng hiểu rõ. Thương thuật của mình không nên mạnh như vậy mới đúng, tuyệt đối không thể có thể mạnh đến Hùng Khôi ngay cả một thương đều không thể ngăn trở.

Thời điểm xuất thương, Tông Thủ phảng phất có thể cảm giác, chân khí của mình cùng Linh Năng trong một sát na hài hòa một cách thần kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook