Chương 1510: Tiên binh xuất thế.
Khai Hoang
22/11/2014
Thấy thần sắc
của Diệp Hiên hưng phấn khó nhịn, căn bản không nghe hắn nói cái gì cả.
Trầm Nguyệt Hiên không khỏi lắc đầu, ngược lại nói:
- Kiếm này còn có một chuyện, cần Diệp huynh ngày sau chú ý! Trước khi luyện thanh kiems này, Nguyệt Hiên cảm giác có tiềm lực không nhỏ. Vì vậy mặc dù thiết hạ linh trận lại không có nguyên vẹn. Ngày khác Diệp huynh tu vị đến thì kiếm linh của kiếm này cũng có thành tựu. Xứng đáng được xưng là thần kiếm, dung nhập một loại thần quyết. Binh khí này hoặc không thành thần binh cũng nhất định đạt tới nửa bước thần binh.
- Ân?
Trong mắt Diệp Hiên tinh mang lại lóe lên, hiện ra vẻ cảm kích, chợt khôi phục như thường.
Nếu như đại sư có cách nhìn như vậy, đối với kiếm này mà nói thì thần quyết nào thích hợp nhấ?
- Cũng cần thích hợp Diệp huynh là được, Nguyệt Hiên lưu lại chỗ trống khá lớn, có lẽ đủ cho Diệp huynh lựa chọn.
Trầm Nguyệt Hiên trầm ngâm nói:
- Diệp Hiên Đại Hoàn Chấn Kiếm Thuật, đây là kiếm đạo đỉnh cấp thế gian. Có thể khiến cho môn kiếm thuật này uy năng thông thiên, tại hạ biết rõ đơn giản chỉ có rải rác vài loại. Một là ‘ nhận ’ tự thần quyết, một là Lôi Âm Thần Quyết, thứ nhất là Truyện Tự Thần Quyết, chỉ có ba kiêm quyết này hẳn là thích hợp với kiếm này nhất.
Diệp Hiên nhíu mày, như có điều suy nghĩ. Ba loại thần thông này thì ‘ nhận ’ tự thần quyết là uy năng nhỏ nhất, cũng có khả năng dung nhập nguyên vẹn vào trong kiếm, khiến nó tiến giai thần khí. Khi đó chuôi kiếm này càng thêm cứng cỏi, khiến cho hắn sau này sử dụng Đại Hoàn Chấn Kiếm Thuật vĩnh viễn không còn cảnh ngự kiếm không chịu nổi mà kiếm gãy.
Mà Lôi Âm Thần Quyết thì chính là thần thông uy năng lớn nhất, thời điểm dùng chấn kiếm có thể phát ra sóng âm khắc địch.
Âm thanh bởi vì cần vật dẫn mới phát huy được, cả hai chúng nó tương hợp, có có thể nói là tăng thêm sức mạnh cho nhau. Cho dù đơn công hay quần chiến đều có lợi cả.
Mà khách quan ‘ truyện ’ tự thần quyết cũng không kém. Có thể làm cho kiếm chấn chi lực có thể truyền đi nguyên vẹn. Cũng chính biến tướng tăng cường uy năng môn kiếm thuật này. Trừ chuyện đó ra còn có diệu dụng khác nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại không thể nào từ bỏ hay lựa chọn ngay được. Ba loại thần thông đều rất là không tệ, lại làm cho người ta khó bỏ qua.
Lập tức Diệp Hiên lại lắc đầu, tu vi của hắn hôm nay không đến, khí linh chỉ mới sinh ra mà thôi.
Suy nghĩ chuyện này dường như còn quá sớm.
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ân đức của đại sư Diệp Hiên ghi nhớ trong lòng, ngày sau sẽ báo đáp. Tại hạ chờ mong kiếm này mấy tháng qua, bây giờ khó dằn được cho nên thất thố.
Nói xong câu này, thân ảnh của Diệp Hiên trực tiếp bay vào hư không, bay ra bên ngoài.
- Diệp huynh...
Trầm Nguyệt Hiên vốn định nói không cần như thế, đúc kiếm cho Diệp Hiên là do Tông Thủ ủy thác, Diệp Hiên thật sự không nợ hắn cái gì. Nhưng mà vừa nói xong cầu này thân ảnh của Diệp Hiên đã rời đi thật xa.
Lập tức chỉ có thể lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài:
- Muốn độ kiếp sao? Chúc ngươi thành công là được!
Xem ra người này đã sớm là thần cảnh đỉnh phong rồi. Cự ly này này chỉ còn kém một tia. Mà cho dù tu vi hay tich lũy đại đạo của Diệp Hiên vô thì tất cả đã đủ rồi, những ngày này hắn cưỡng ép áp chế cho nên mới dừng lại nơi này mà thôi.
Hẳn có cái gì lo lắng, dè chứng và sợ hãi cái gì, mới không chịu khiêu chiến thiên kiếp.
Nhưng mà trong nháy mắt tay của hắn cầm lấy thanh kiếm, tinh khí thần của Diệp Hiên đã hoàn toàn bất đồng, lại không sợ hãi.
Bình yên vượt qua áất cả, ít nhất là ngoài chín thành không có lo lắng.
Trầm Nguyệt Hiên lập tức đưa mắt nhìn theo, tiếp tục nhìn vào trong lò luyện kiếm.
Còn có một thanh phi kiếm lẳng lặng nằm ở trong lò lửa đỏ rực.
Khác với thanh kiêm của Diệp Hiên, Tông Thủ dùng Hư Linh đúc kiếm thuật, đúc ra linh kiếm cũng không phải thật thể, dùng hình thức nguyên thần thứ hai tồn tại.
Vì vậy kiếm phôi này chỉ có thể là hình thái hư ảo. Vì vậy luyện kiếm ba tháng sau thì Tông Thủ cho Tiên Thiên Tử Thần Huyền Kim Khí cũng không cải biến hình dáng, chất liệu và phẩm chất.
Hai phần kiếm khí dung hợp vơi nhau, Trầm Nguyệt Hiên đem hết sức cho tiên thiên chi khí vào Hàn Nguyệt Kiếm, chuyển dời qua kiếm phôi của Tông Thủ.
Thanh kiếm này càng siêu phàm thoát tục biến ảo bất định.
Nhưng quá trình kế tiếp làm cho Diệp Hiên có chút chần chờ.
- Thật sự là đau đầu!
Diệp Hiên nhíu mày suy tư thật lâu.
- Nếu quân thượng là tu chân giả bình thường, như vậy kiếm phôi này có thể xem như đỉnh giai. Nhưng hắn thân là vương giả, vua của một nước. Thanh kiếm này quá phiêu dật biến ảo cũng không phải chuyện tốt. Thiếu một ít uy nghi, thiếu một chút trầm trọng, không có hoàng giả chi uy.
Kỳ thật cũng không phải là không co cách giải quyết, nhưng nếu như làm vậy sẽ chỉ làm phẩm chất lưỡi kiếm trong tương lai giảm nhiều.
Đứng ở góc độ của Luyện Khí Sư mà nói, đây quả thực là chuyện không cách nào tha thứ. Tự tay đem thanh kiếm mình lấy làm kiêu ngạo làm giảm phẩm chất của nó, biến nó thành thứ phàm tục giống như minh châu bị long đong, thật sự là chuyện không đành lòng.
- Rốt cuộc ta không có dũng khí như Can Tương, Mạc Tà, có dùng thân tế kiếm, chỉ có thể...
Diệp Hiên thở dài, định đánh ấn quyết đánh vào trong lò. Nhưng mà hắn dừng lại và suy tư, có lẽ còn có biện pháp! Dùng đồ vật kia khi đó chẳng những không giảm phẩm giai, có lẽ còn có tăng cường --
Nhưng mà thứ đó trân quý kinh người, đáng giá cho mình trả giá lớn như vậy không?
Nội tâm của hắn khẽ động, nhìn qua bên trái của mình.
Một khối lệnh bài màu đen lập tức bay tới chỗ của hắn.
Cự Tử Lệnh?
Cự Tử chính là danh xưng của thủ lĩnh Mặc gia, tự nhiên trong tay hắn. Nhưng mà Cự Tử Lệnh của Mặc gia hiện giờ chỉ là thứ giúp đưa tin ra nước ngoài mà thôi, cực kỳ nhanh và tiện, vượt qua phù lục cao cấp nhất của Đạo Môn mấy lần.
Diệp Hiên nắm trong tay, chỉ một lát sau sắc mặt khẽ biến. Cơ hồ cầm giữ không được, hắn nhìn vào trong lò lửa.
- Kiền quốc cùng Đại Thương đại chiến Nam Cương Vẫn Thần Nguyên. Một trận chiến đại phá tám mươi vạn tinh nhuệ của Đại Thương, ngày đó đột phá Mân Hà, hàng phục chín trăm vạn quân của Đại Thương, còn lại chạy tứ tán, không ngờ chiến thắng lại nhanh như vậy...
Trong mắt Diệp Hiên hiện ra nét kinh hãi, thật lâu không thể dẹp loạn, nhớ rõ mười ngày sau hắn mới biết được đại chiến phát sinh ở Vân Giới.
Đại Thương vung ngàn vạn vương sư đánh Nam Cương, quyết chiến với Đại Can.
Khi đó biết được tin tức này hắn thậm chí dao động ý niệm đầu nhập vào Đại Can tiên.
Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ tới sau mười ngày một ngàn tám trăm vạn quân Đại Thương nhìn như không thể chiến thắng, cứ vậy mà tán đi.
- Là ngày thứ năm sau đại chiến mới phát tin tức. Nói như vậy đã là xác định không thể nghi ngờ mới đưa vào trong Cự Tử Lệnh, Kỳ Lân bạn khung, lộ ra bạch khí Thánh Vương -- quân thượng hắn chính là thánh quân đời này?
- Kiếm này còn có một chuyện, cần Diệp huynh ngày sau chú ý! Trước khi luyện thanh kiems này, Nguyệt Hiên cảm giác có tiềm lực không nhỏ. Vì vậy mặc dù thiết hạ linh trận lại không có nguyên vẹn. Ngày khác Diệp huynh tu vị đến thì kiếm linh của kiếm này cũng có thành tựu. Xứng đáng được xưng là thần kiếm, dung nhập một loại thần quyết. Binh khí này hoặc không thành thần binh cũng nhất định đạt tới nửa bước thần binh.
- Ân?
Trong mắt Diệp Hiên tinh mang lại lóe lên, hiện ra vẻ cảm kích, chợt khôi phục như thường.
Nếu như đại sư có cách nhìn như vậy, đối với kiếm này mà nói thì thần quyết nào thích hợp nhấ?
- Cũng cần thích hợp Diệp huynh là được, Nguyệt Hiên lưu lại chỗ trống khá lớn, có lẽ đủ cho Diệp huynh lựa chọn.
Trầm Nguyệt Hiên trầm ngâm nói:
- Diệp Hiên Đại Hoàn Chấn Kiếm Thuật, đây là kiếm đạo đỉnh cấp thế gian. Có thể khiến cho môn kiếm thuật này uy năng thông thiên, tại hạ biết rõ đơn giản chỉ có rải rác vài loại. Một là ‘ nhận ’ tự thần quyết, một là Lôi Âm Thần Quyết, thứ nhất là Truyện Tự Thần Quyết, chỉ có ba kiêm quyết này hẳn là thích hợp với kiếm này nhất.
Diệp Hiên nhíu mày, như có điều suy nghĩ. Ba loại thần thông này thì ‘ nhận ’ tự thần quyết là uy năng nhỏ nhất, cũng có khả năng dung nhập nguyên vẹn vào trong kiếm, khiến nó tiến giai thần khí. Khi đó chuôi kiếm này càng thêm cứng cỏi, khiến cho hắn sau này sử dụng Đại Hoàn Chấn Kiếm Thuật vĩnh viễn không còn cảnh ngự kiếm không chịu nổi mà kiếm gãy.
Mà Lôi Âm Thần Quyết thì chính là thần thông uy năng lớn nhất, thời điểm dùng chấn kiếm có thể phát ra sóng âm khắc địch.
Âm thanh bởi vì cần vật dẫn mới phát huy được, cả hai chúng nó tương hợp, có có thể nói là tăng thêm sức mạnh cho nhau. Cho dù đơn công hay quần chiến đều có lợi cả.
Mà khách quan ‘ truyện ’ tự thần quyết cũng không kém. Có thể làm cho kiếm chấn chi lực có thể truyền đi nguyên vẹn. Cũng chính biến tướng tăng cường uy năng môn kiếm thuật này. Trừ chuyện đó ra còn có diệu dụng khác nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại không thể nào từ bỏ hay lựa chọn ngay được. Ba loại thần thông đều rất là không tệ, lại làm cho người ta khó bỏ qua.
Lập tức Diệp Hiên lại lắc đầu, tu vi của hắn hôm nay không đến, khí linh chỉ mới sinh ra mà thôi.
Suy nghĩ chuyện này dường như còn quá sớm.
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ân đức của đại sư Diệp Hiên ghi nhớ trong lòng, ngày sau sẽ báo đáp. Tại hạ chờ mong kiếm này mấy tháng qua, bây giờ khó dằn được cho nên thất thố.
Nói xong câu này, thân ảnh của Diệp Hiên trực tiếp bay vào hư không, bay ra bên ngoài.
- Diệp huynh...
Trầm Nguyệt Hiên vốn định nói không cần như thế, đúc kiếm cho Diệp Hiên là do Tông Thủ ủy thác, Diệp Hiên thật sự không nợ hắn cái gì. Nhưng mà vừa nói xong cầu này thân ảnh của Diệp Hiên đã rời đi thật xa.
Lập tức chỉ có thể lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài:
- Muốn độ kiếp sao? Chúc ngươi thành công là được!
Xem ra người này đã sớm là thần cảnh đỉnh phong rồi. Cự ly này này chỉ còn kém một tia. Mà cho dù tu vi hay tich lũy đại đạo của Diệp Hiên vô thì tất cả đã đủ rồi, những ngày này hắn cưỡng ép áp chế cho nên mới dừng lại nơi này mà thôi.
Hẳn có cái gì lo lắng, dè chứng và sợ hãi cái gì, mới không chịu khiêu chiến thiên kiếp.
Nhưng mà trong nháy mắt tay của hắn cầm lấy thanh kiếm, tinh khí thần của Diệp Hiên đã hoàn toàn bất đồng, lại không sợ hãi.
Bình yên vượt qua áất cả, ít nhất là ngoài chín thành không có lo lắng.
Trầm Nguyệt Hiên lập tức đưa mắt nhìn theo, tiếp tục nhìn vào trong lò luyện kiếm.
Còn có một thanh phi kiếm lẳng lặng nằm ở trong lò lửa đỏ rực.
Khác với thanh kiêm của Diệp Hiên, Tông Thủ dùng Hư Linh đúc kiếm thuật, đúc ra linh kiếm cũng không phải thật thể, dùng hình thức nguyên thần thứ hai tồn tại.
Vì vậy kiếm phôi này chỉ có thể là hình thái hư ảo. Vì vậy luyện kiếm ba tháng sau thì Tông Thủ cho Tiên Thiên Tử Thần Huyền Kim Khí cũng không cải biến hình dáng, chất liệu và phẩm chất.
Hai phần kiếm khí dung hợp vơi nhau, Trầm Nguyệt Hiên đem hết sức cho tiên thiên chi khí vào Hàn Nguyệt Kiếm, chuyển dời qua kiếm phôi của Tông Thủ.
Thanh kiếm này càng siêu phàm thoát tục biến ảo bất định.
Nhưng quá trình kế tiếp làm cho Diệp Hiên có chút chần chờ.
- Thật sự là đau đầu!
Diệp Hiên nhíu mày suy tư thật lâu.
- Nếu quân thượng là tu chân giả bình thường, như vậy kiếm phôi này có thể xem như đỉnh giai. Nhưng hắn thân là vương giả, vua của một nước. Thanh kiếm này quá phiêu dật biến ảo cũng không phải chuyện tốt. Thiếu một ít uy nghi, thiếu một chút trầm trọng, không có hoàng giả chi uy.
Kỳ thật cũng không phải là không co cách giải quyết, nhưng nếu như làm vậy sẽ chỉ làm phẩm chất lưỡi kiếm trong tương lai giảm nhiều.
Đứng ở góc độ của Luyện Khí Sư mà nói, đây quả thực là chuyện không cách nào tha thứ. Tự tay đem thanh kiếm mình lấy làm kiêu ngạo làm giảm phẩm chất của nó, biến nó thành thứ phàm tục giống như minh châu bị long đong, thật sự là chuyện không đành lòng.
- Rốt cuộc ta không có dũng khí như Can Tương, Mạc Tà, có dùng thân tế kiếm, chỉ có thể...
Diệp Hiên thở dài, định đánh ấn quyết đánh vào trong lò. Nhưng mà hắn dừng lại và suy tư, có lẽ còn có biện pháp! Dùng đồ vật kia khi đó chẳng những không giảm phẩm giai, có lẽ còn có tăng cường --
Nhưng mà thứ đó trân quý kinh người, đáng giá cho mình trả giá lớn như vậy không?
Nội tâm của hắn khẽ động, nhìn qua bên trái của mình.
Một khối lệnh bài màu đen lập tức bay tới chỗ của hắn.
Cự Tử Lệnh?
Cự Tử chính là danh xưng của thủ lĩnh Mặc gia, tự nhiên trong tay hắn. Nhưng mà Cự Tử Lệnh của Mặc gia hiện giờ chỉ là thứ giúp đưa tin ra nước ngoài mà thôi, cực kỳ nhanh và tiện, vượt qua phù lục cao cấp nhất của Đạo Môn mấy lần.
Diệp Hiên nắm trong tay, chỉ một lát sau sắc mặt khẽ biến. Cơ hồ cầm giữ không được, hắn nhìn vào trong lò lửa.
- Kiền quốc cùng Đại Thương đại chiến Nam Cương Vẫn Thần Nguyên. Một trận chiến đại phá tám mươi vạn tinh nhuệ của Đại Thương, ngày đó đột phá Mân Hà, hàng phục chín trăm vạn quân của Đại Thương, còn lại chạy tứ tán, không ngờ chiến thắng lại nhanh như vậy...
Trong mắt Diệp Hiên hiện ra nét kinh hãi, thật lâu không thể dẹp loạn, nhớ rõ mười ngày sau hắn mới biết được đại chiến phát sinh ở Vân Giới.
Đại Thương vung ngàn vạn vương sư đánh Nam Cương, quyết chiến với Đại Can.
Khi đó biết được tin tức này hắn thậm chí dao động ý niệm đầu nhập vào Đại Can tiên.
Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ tới sau mười ngày một ngàn tám trăm vạn quân Đại Thương nhìn như không thể chiến thắng, cứ vậy mà tán đi.
- Là ngày thứ năm sau đại chiến mới phát tin tức. Nói như vậy đã là xác định không thể nghi ngờ mới đưa vào trong Cự Tử Lệnh, Kỳ Lân bạn khung, lộ ra bạch khí Thánh Vương -- quân thượng hắn chính là thánh quân đời này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.