Chương 1514: Tiến cử Chẩm Tịch (2)
Khai Hoang
22/11/2014
Trước mặt kiếm quang này thì trong chớp mắt chuyển đổi hai màu đen trắng, bị hút ngược về sau đó trùng kích tới trước.
Sắc mặt Hàn Thanh biến đổi lần nữa. Lần trước Tông Thủ dùng thân phận Kiếm Hoàng Đàm Thanh phá Đại Nghịch Thiên Ma pháp của hắn, lúc này lại thi triển Thương Sinh Kiếm. Thông qua kiếm thuật biến hóa vi diệu, trùng kích và dẫn hướng khiến cho thần thông nghịch phản của hắn có sơ hở.
Cho nên Hàn Thanh vẫn cho rằng trận chiến ấy bại trận chỉ là tu vi của hắn không bằng đối phương, đạo pháp tu dưỡng quá thấp.
Mà không phải là do Đại Nghịch Thiên Ma Pháp của mình bại trước đối phương.
Nhưng mà Tông Thủ hiện giờ vứt bỏ tất cả biến hóa. Bụng dạ thẳng thắn hoàn toàn dùng bạo lực phá giải.
Hắn hoàn toàn phát hủy uy năng của Vô Lượng Chung Thủy!
Kiêm quang trong nháy mắt chuyển hóa trắng đen vài lần, lúc nào cũng thủy chung bảo trì biên hóa ba lượt.
Lực lượng nghịch phản xuất hiện, cũng trùng kích ba lần và quay về. Giống như sóng lớn một lần lại một lần ập tới.
- Đáng chết!
Hàn Thanh chửi bới, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Đại Nghịch Thiên Ma Pháp mặc dù có thể nghịch phản tất cả, nhưng mà bản thân của hắn phải thừa nhận nổi mới được.
Bởi vì lực lượng nghịch phản dù sao có cực hạn, xem tu vi của hắn mà định ra.
Nhưng mà đốiTông Thủ đối diện dùng Vô Lượng Chung Thủy, hoàn toàn là cái động không đáy thôn phệ tất cả, lúc sau phản kích lại. Lực lượng đầu nhập tăng cường nhiều lần. Mỗi một lần đều gia tăng lên vài lần!
Trong kiếm ý cũng nhiều ra quyết ý không thể không đáp trả.
- Xùy kéo!
Tiếng nổ mạng vang lên, Hàn Thanh không ngờ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc lách mình độn ra xa xa. Trong miệng thổ huyết buồn bực, tuy tránh kịp nhưng mà lực lượng một kiếm kia vẫn đánh trúng người của hắn.
- Chỉ là dựa vào võ học vương giả mà thôi! Nếu như là thánh giai thì Tông Thủ chưa chắc là đối thủ của ta! Hôm nay bại trận Hàn Thanh ta ghi nhớ ~~
Thân như cá bơi, tiến vào trong hư không bỏ chạy.
Khóe môi của Tông Thủ lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, là đối thủ của ta sao?
Như vậy hôm nay cũng không cần dùng võ học vương giả, cũng không cần thần thông Vô Lượng Chung Thủy!
Nguyên nhất kiếm là đủ rồi!
Một kiếm chém ra tinh quang chớp động bao phủ và đột nhiên hàng thế.
Hàn Thanh ở xa xa nhìn thấy mà đồng tử co rút!
Đây là kiếm thuật gì? Đem vô số pháp tắc hỗn hợp cùng một chỗ, tụ lại làm một, lại còn linh ảo kỳ diệu người ta không hiểu nổi!
Một kiếm chém xuống, không ai có thể né tránh được cả!
Cho dù thân hắn có Đại Nghịch Thiên Ma Pháp nhưng không cách nào nghịch phản được.
Một tiếng hổ gầm vang lên, Hàn Thanh đem toàn bộ lực lượng hình thành chân khí hộ thân.
Đại Nghịch Thiên Ma Pháp cũng bộc phát toàn bộ, không quan tâm, nghịch phản tất cả mọi thứ chung quanh.
Chỉ qua một lát thì vang lên âm thanh nổ mạnh.
Hàn Thanh kêu rên từ trong hư không, đột nhiên thân thể ngã xuống và đầy máu rơi xuống.
Da thịt toàn thân không có chút hoàn hảo nào cả.
Hàn Thanh trợn mắt nhìn lên, nhìn qua Tông Thủ. Chỉ thấy hắn vẫn đạp hư không, thần sắc lạnh lùng, nhìn qua hắn giống như nhìn người chết.
Chỉ qua mấy năm, hắn sẽ có lực chống lại Tông Thủ! Cho dù là thần thông Vô Lượng Chung Thủy hay là một kiếm không cách nào chống cự, nhất định có thể nghịch phản.
Nhưng mà lúc này một kiêm chém tới làm đồng tử của hắn co rút lại, hắn nhìn qua luyện thần kiếm, đã hóa thành ánh sáng tím hóa thành một kiếm khó tin.
- Hàn sư đệ!
Tô Tiểu Tiểu thét lên một tiếng, mấy trăm trương ma phù hư không hiện ra trước người của Hàn Thanh.
Cơ hồ lập tức kết trận, ý đồ ngăn cản kiếm quang màu tím này. Nhưng mà bị một kiếm chém tan toàn bộ.
Thời điểm ma phù bị pha thì vô cùng may mắn, vừa lúc hình thành thông đạo linh năng, bên trong vô số nguyên từ chi lực lưu động. Nâng luyện thần kiếm của Tông Thủ lên chém sượt qua bọn họ.
- Tô Tiểu Tiểu, ngươi là xú bà nương!
Hàn Thanh lúc này đang chuẩn bị dùng bí bảo bỏ chạy nhưng bị phá tan, lập tức giận dữ hét to lên.
Một chiêu luyện thần kiếm của Tông Thủ lại chém tới lần nữa.
- Nghịch cho ta!
Nghịch Ma Đại Pháp của hắn ngăn cản một kiếm này nhưng lập tức bị kiếm quang công phá.
Chẳng lẽ Hàn Thanh hắn thật sự chết ở đây?
Kiếm ý tiếp tục vỡ bờ, công kích vào tim và não của hắn. Lúc này có một đạo thân ảnh màu đen hiện ra. Chém đầu của hắn xuống, càng đâm thủng tim của hắn. Rồi sau đó lóe lên biến mất tại chỗ.
Chỉ còn lại thi thể không đầu không tim từ trên tầng mây ngã xuống.
Tông Thủ ở xa nhìn thấy sắc mặt biến hóa.
Người ra tay không phải bên hắn, hắn có thể cảm ứng được là Ma Môn thánh cảnh Tôn Giả.
Đây chỉ là tinh thần ý niệm mà thôi, không phải thân thể.
Đến đột ngột, rời đi cũng không dây dưa dài dòng, mau lẹ không ngờ nổi.
Tông Thủ hoài nghi nếu người này ra tay đánh lén mình thì không biết có kịp phản ứng hay không!
Trong Ma Đạo còn có cường giả bực này? Dường như chỉ có một mình Huyết Thánh Ma chủ mà thôi.
Lúc này như có điều suy nghĩ, đại giáo một vạn năm có thể đơn giản sao?
Hàn Thanh được người cứu đi thì Tông Thủ cảm thấy tiếc nuối.
Người này tính cách cao ngạo, có được Đại Nghịch Thiên Ma pháp, xác thực là bất phàm.
Kẻ này có tiềm lực vô hạn, trong Vân Giới người thắng được kẻ này là nhân vật thiên tài sánh được với Thạch Việt, Cung Nguyên a.
Trong ma môn cũng có thiên tài ứng thế mà sinh khiến Tông Thủ suy tư, Thạch Việt là hào hùng đương thời, quân lược binh pháp đều là đỉnh cấp nhất. Mà Cung Nguyên lần trước giao thủ kiếm thuật cũng ẩn hiện khí tượng tông sư.
Về phần Hàn Thanh này trừ một môn Đại Nghịch Thiên Ma Pháp thì không có gì đáng khen cả.
Đáng tiếc nguyên nhất kiếm của hắn còn chưa hoàn thiện.
Lắc đầu, Tông Thủ tò mò nhìn qua Tô Tiểu Tiểu đối diện, nhất thời cũng không vội xuất kiếm chém giết nàng.
- Vừa rồi là ngươi muốn giết hắn?
- Quân thượng chắc hiểu lầm rồi!
Tô Tiểu Tiểu cười nói tự nhiên, xác định sát cơ của Tông Thủ đã tiêu trừ hết sức, nhưng mà nàng sợ bị kiếm ý của Tông Thủ khóa chặt lại.
Hàn Thanh không cách nào chống cự, nàng càng không thể.
- Tiểu Tiểu chỉ viện thủ một hai thôi, nhưng không cẩn thận lại có ngoài ý muốn. Hàn sư đệ hắn rất tốt với ta.
Trong lòng Tông Thủ than nhỏ, người trong ma đạo là thế, vĩnh viễn không thành khí hậu.
Tính toán lẫn nhau, thậm chí tự giết lẫn nhau. Có kẻ thù bên ngoài thì khá tốt, còn có thể đồng tâm hiệp lực. Nếu như không có ngoại địch sẽ tự nội loạn.
Tông Thủ thậm chí hoài nghi, nếu không phải là vì chính mình đang không ngừng phá hư tượng thần Diệt thế thần tôn, vị vô thượng nguyên ma, có đặt ma môn diệt vong trong lòng hay không.
- Thánh nữ thật sự muốn mượn đao giết người a, kỳ thật cũng có chút không thỏa đáng.
Trong mắt Tông Thủ vẫn hoài nghi không thôi:
- Có thể ngươi cái này thủ pháp, cũng không tránh khỏi quá mức rõ ràng, tựu thực đem làm ngươi sau lưng cái kia mấy vị Ma Chủ, nhìn không ra?
- Quân thượng đang vu oan Tiểu Tiểu sao? Tội danh ám toán đồng môn ta không chịu nổi đâu.
Sắc mặt Hàn Thanh biến đổi lần nữa. Lần trước Tông Thủ dùng thân phận Kiếm Hoàng Đàm Thanh phá Đại Nghịch Thiên Ma pháp của hắn, lúc này lại thi triển Thương Sinh Kiếm. Thông qua kiếm thuật biến hóa vi diệu, trùng kích và dẫn hướng khiến cho thần thông nghịch phản của hắn có sơ hở.
Cho nên Hàn Thanh vẫn cho rằng trận chiến ấy bại trận chỉ là tu vi của hắn không bằng đối phương, đạo pháp tu dưỡng quá thấp.
Mà không phải là do Đại Nghịch Thiên Ma Pháp của mình bại trước đối phương.
Nhưng mà Tông Thủ hiện giờ vứt bỏ tất cả biến hóa. Bụng dạ thẳng thắn hoàn toàn dùng bạo lực phá giải.
Hắn hoàn toàn phát hủy uy năng của Vô Lượng Chung Thủy!
Kiêm quang trong nháy mắt chuyển hóa trắng đen vài lần, lúc nào cũng thủy chung bảo trì biên hóa ba lượt.
Lực lượng nghịch phản xuất hiện, cũng trùng kích ba lần và quay về. Giống như sóng lớn một lần lại một lần ập tới.
- Đáng chết!
Hàn Thanh chửi bới, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Đại Nghịch Thiên Ma Pháp mặc dù có thể nghịch phản tất cả, nhưng mà bản thân của hắn phải thừa nhận nổi mới được.
Bởi vì lực lượng nghịch phản dù sao có cực hạn, xem tu vi của hắn mà định ra.
Nhưng mà đốiTông Thủ đối diện dùng Vô Lượng Chung Thủy, hoàn toàn là cái động không đáy thôn phệ tất cả, lúc sau phản kích lại. Lực lượng đầu nhập tăng cường nhiều lần. Mỗi một lần đều gia tăng lên vài lần!
Trong kiếm ý cũng nhiều ra quyết ý không thể không đáp trả.
- Xùy kéo!
Tiếng nổ mạng vang lên, Hàn Thanh không ngờ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc lách mình độn ra xa xa. Trong miệng thổ huyết buồn bực, tuy tránh kịp nhưng mà lực lượng một kiếm kia vẫn đánh trúng người của hắn.
- Chỉ là dựa vào võ học vương giả mà thôi! Nếu như là thánh giai thì Tông Thủ chưa chắc là đối thủ của ta! Hôm nay bại trận Hàn Thanh ta ghi nhớ ~~
Thân như cá bơi, tiến vào trong hư không bỏ chạy.
Khóe môi của Tông Thủ lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, là đối thủ của ta sao?
Như vậy hôm nay cũng không cần dùng võ học vương giả, cũng không cần thần thông Vô Lượng Chung Thủy!
Nguyên nhất kiếm là đủ rồi!
Một kiếm chém ra tinh quang chớp động bao phủ và đột nhiên hàng thế.
Hàn Thanh ở xa xa nhìn thấy mà đồng tử co rút!
Đây là kiếm thuật gì? Đem vô số pháp tắc hỗn hợp cùng một chỗ, tụ lại làm một, lại còn linh ảo kỳ diệu người ta không hiểu nổi!
Một kiếm chém xuống, không ai có thể né tránh được cả!
Cho dù thân hắn có Đại Nghịch Thiên Ma Pháp nhưng không cách nào nghịch phản được.
Một tiếng hổ gầm vang lên, Hàn Thanh đem toàn bộ lực lượng hình thành chân khí hộ thân.
Đại Nghịch Thiên Ma Pháp cũng bộc phát toàn bộ, không quan tâm, nghịch phản tất cả mọi thứ chung quanh.
Chỉ qua một lát thì vang lên âm thanh nổ mạnh.
Hàn Thanh kêu rên từ trong hư không, đột nhiên thân thể ngã xuống và đầy máu rơi xuống.
Da thịt toàn thân không có chút hoàn hảo nào cả.
Hàn Thanh trợn mắt nhìn lên, nhìn qua Tông Thủ. Chỉ thấy hắn vẫn đạp hư không, thần sắc lạnh lùng, nhìn qua hắn giống như nhìn người chết.
Chỉ qua mấy năm, hắn sẽ có lực chống lại Tông Thủ! Cho dù là thần thông Vô Lượng Chung Thủy hay là một kiếm không cách nào chống cự, nhất định có thể nghịch phản.
Nhưng mà lúc này một kiêm chém tới làm đồng tử của hắn co rút lại, hắn nhìn qua luyện thần kiếm, đã hóa thành ánh sáng tím hóa thành một kiếm khó tin.
- Hàn sư đệ!
Tô Tiểu Tiểu thét lên một tiếng, mấy trăm trương ma phù hư không hiện ra trước người của Hàn Thanh.
Cơ hồ lập tức kết trận, ý đồ ngăn cản kiếm quang màu tím này. Nhưng mà bị một kiếm chém tan toàn bộ.
Thời điểm ma phù bị pha thì vô cùng may mắn, vừa lúc hình thành thông đạo linh năng, bên trong vô số nguyên từ chi lực lưu động. Nâng luyện thần kiếm của Tông Thủ lên chém sượt qua bọn họ.
- Tô Tiểu Tiểu, ngươi là xú bà nương!
Hàn Thanh lúc này đang chuẩn bị dùng bí bảo bỏ chạy nhưng bị phá tan, lập tức giận dữ hét to lên.
Một chiêu luyện thần kiếm của Tông Thủ lại chém tới lần nữa.
- Nghịch cho ta!
Nghịch Ma Đại Pháp của hắn ngăn cản một kiếm này nhưng lập tức bị kiếm quang công phá.
Chẳng lẽ Hàn Thanh hắn thật sự chết ở đây?
Kiếm ý tiếp tục vỡ bờ, công kích vào tim và não của hắn. Lúc này có một đạo thân ảnh màu đen hiện ra. Chém đầu của hắn xuống, càng đâm thủng tim của hắn. Rồi sau đó lóe lên biến mất tại chỗ.
Chỉ còn lại thi thể không đầu không tim từ trên tầng mây ngã xuống.
Tông Thủ ở xa nhìn thấy sắc mặt biến hóa.
Người ra tay không phải bên hắn, hắn có thể cảm ứng được là Ma Môn thánh cảnh Tôn Giả.
Đây chỉ là tinh thần ý niệm mà thôi, không phải thân thể.
Đến đột ngột, rời đi cũng không dây dưa dài dòng, mau lẹ không ngờ nổi.
Tông Thủ hoài nghi nếu người này ra tay đánh lén mình thì không biết có kịp phản ứng hay không!
Trong Ma Đạo còn có cường giả bực này? Dường như chỉ có một mình Huyết Thánh Ma chủ mà thôi.
Lúc này như có điều suy nghĩ, đại giáo một vạn năm có thể đơn giản sao?
Hàn Thanh được người cứu đi thì Tông Thủ cảm thấy tiếc nuối.
Người này tính cách cao ngạo, có được Đại Nghịch Thiên Ma pháp, xác thực là bất phàm.
Kẻ này có tiềm lực vô hạn, trong Vân Giới người thắng được kẻ này là nhân vật thiên tài sánh được với Thạch Việt, Cung Nguyên a.
Trong ma môn cũng có thiên tài ứng thế mà sinh khiến Tông Thủ suy tư, Thạch Việt là hào hùng đương thời, quân lược binh pháp đều là đỉnh cấp nhất. Mà Cung Nguyên lần trước giao thủ kiếm thuật cũng ẩn hiện khí tượng tông sư.
Về phần Hàn Thanh này trừ một môn Đại Nghịch Thiên Ma Pháp thì không có gì đáng khen cả.
Đáng tiếc nguyên nhất kiếm của hắn còn chưa hoàn thiện.
Lắc đầu, Tông Thủ tò mò nhìn qua Tô Tiểu Tiểu đối diện, nhất thời cũng không vội xuất kiếm chém giết nàng.
- Vừa rồi là ngươi muốn giết hắn?
- Quân thượng chắc hiểu lầm rồi!
Tô Tiểu Tiểu cười nói tự nhiên, xác định sát cơ của Tông Thủ đã tiêu trừ hết sức, nhưng mà nàng sợ bị kiếm ý của Tông Thủ khóa chặt lại.
Hàn Thanh không cách nào chống cự, nàng càng không thể.
- Tiểu Tiểu chỉ viện thủ một hai thôi, nhưng không cẩn thận lại có ngoài ý muốn. Hàn sư đệ hắn rất tốt với ta.
Trong lòng Tông Thủ than nhỏ, người trong ma đạo là thế, vĩnh viễn không thành khí hậu.
Tính toán lẫn nhau, thậm chí tự giết lẫn nhau. Có kẻ thù bên ngoài thì khá tốt, còn có thể đồng tâm hiệp lực. Nếu như không có ngoại địch sẽ tự nội loạn.
Tông Thủ thậm chí hoài nghi, nếu không phải là vì chính mình đang không ngừng phá hư tượng thần Diệt thế thần tôn, vị vô thượng nguyên ma, có đặt ma môn diệt vong trong lòng hay không.
- Thánh nữ thật sự muốn mượn đao giết người a, kỳ thật cũng có chút không thỏa đáng.
Trong mắt Tông Thủ vẫn hoài nghi không thôi:
- Có thể ngươi cái này thủ pháp, cũng không tránh khỏi quá mức rõ ràng, tựu thực đem làm ngươi sau lưng cái kia mấy vị Ma Chủ, nhìn không ra?
- Quân thượng đang vu oan Tiểu Tiểu sao? Tội danh ám toán đồng môn ta không chịu nổi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.