Chương 242: Tuyết thị nhúng tay
Khai Hoang
07/05/2014
- Ta nói Tông Hạo, Tông Dương rốt cuộc là dựa vào ai thì ra là Thập Cửu Linh Địa, Huyền Tố Tông xếp thứ mười lăm.
Thấy bóng người bật cười, Hổ Thiên Thu lắc đầu bật cười. Rồi sau đó tiếp theo trong tíc tắc, ánh mắt kia có chút nheo lại, hiện ra vài phần cảnh giác.
- Người cầm đầu kia tựa hồ là Lệ Hổ Cát Thường?
Ánh mắt Khâu Vi cũng đồng dạng ngưng trọng, lộ ra vài phần ác lạnh.
Lệ Hổ Cát Thường, người này mặc dù không dùng binh pháp nổi tiếng. Nhưng một thân võ đạo ở bên trong Đông Lâm Vân Giới là một trong mười người mạnh nhất phía dưới Thiên Vị.
Tuy là Địa Luân bát mạch nhưng gần như chín thành đã bước chân vào Địa Luân Cửu Mạch Huyền Võ Tông đỉnh phong cũng không phải đối thủ của người này. Danh vọng có thể nói là gần với Lam Diệp Chân Nhân, ở bên trong mười năm này có khả năng trùng kích Thiên Vị nhất.
Năm đó Cát Thường khiêu chiến cường giả thành danh Đông Lâm Vân Lục, hắn từng cùng người này chiến một trận, cuối cùng là cân sức ngang tài, ngang tay kết thúc. Khi đó thực lực của hắn hơn một chút nhưng thủy chung không cách nào lấy được thắng thế.
Sau mấy năm, Lệ Hổ Cát Thường liền vào tông môn tiềm tu, cũng không biết thực lực hôm nay phát triển đến tình trạng nào rồi.
Ánh mắt của Hổ Thiên Thu lại nhảy dựng quét về phía tây, một chi kỵ đội vào trong thành.
Nhân số cũng chừng ba mươi, một thân áo giáp màu đen đều là phía trên Võ Tông.
Mà người cầm đầu một thân ăn mặc đạo trang cao khoảng bảy xích, thân hình cao lớn, ngồi trên con ngựa lại rất nhẹ nhàng như muốn bay lên, hơi có chút hương vị tiên phong đạo cốt.
- Đây là Vụ Diệp sư đệ của Lam Diệp. Hắc! Dấu đầu lộ đuôi, thật đúng như suy đoán lúc trước của quân thượng. Hai người này xuất thân từ Thập Cửu Linh Phủ - Đạo Danh Tông, còn cho hai người họ là tán tu không chỗ nương tựa, Đạo Danh Tông để tinh anh đệ tử tới đây không biết rốt cuộc là có gì, chỉ sợ tính toán không vừa.
Vẫn dùng giọng mỉa mai, hai tay Hổ Thiên Thu siết chặt lại.
Trùng hợp Vụ Diệp Chân Nhân tại lúc này, mắt mang thâm ý ngửa đầu nhìn lên. Hai người cơ hồ là cách hơn mười dặm liếc nhau một cái, ánh mắt giao hội nháy mắt dường như là lôi quang văng tung tóe. Thân hình hai người hơi chấn động, rồi sau đó dời ánh mắt đi.
- Vụ Diệp này vài năm không gặp, tu vi lại tinh tiến không ít. Người này ta có thể ứng phó, hợp đại quân xu thế trảm không khó. Về phần Lệ Hổ Cát Thường, Khâu Đình Trụ chắc hẳn cũng có vài phần tự tin?
Thấy Khâu Vi không nói lời nào, nhưng một thân cương khí lại không ngừng tẩy rửa lang nha bổng trong tay, khí tức trong lúc mơ hồ dung hợp với thế núi thành một thể, trong mắt lập loè tinh mang.
Hổ Thiên Thu lúc này cười to một tiếng không hề hỏi thăm chỉ bình tĩnh nhìn về phía nam.
- Chỉ không biết hôm nay Tông Sư Nguyên mời đến sẽ là người phương nào? Người sau lưng Tông Thế Tông Dương, ta và ngươi đều có thể đoán được vài phần. Nhưng duy độc có hắn, rốt cuộc là dựa vào cái gì, ta thực không rõ ràng lắm.
Mấy tòa cửa thành mặt phía bắc cùng phía tây đều là thân tín của Tông Thế Tông Dương. Duy độc chỉ có Tây Nam là bộ hạ cũ của Tông Sư Nguyên chưởng quản.
Tông Sư Nguyên nếu có hậu viện, hơn phân nửa cũng từ đó chỗ vào thành.
Tiếp theo trong giây lát, quả thấy một đám kỵ sĩ giục ngựa đi đến bên ngoài cửa thành.
Cũng chỉ có hơn mười kỵ sĩ nhưng mà khí thế quá lớn tương đương nhân mã của Vụ Diệp Chân Nhân, đồng dạng là áo bào trắng nhưng hai bên tai mỗi người lại như hồ tộc, nhìn từ xa hình dáng tướng mạo đoàn người này tuấn tú.
Đồng tử Hổ Thiên Thu giờ khắc này co lại thành kim châm, lần đầu lộ ra vẻ nghiêm nghị.
- Đúng là người của Bát Vĩ Thiên Hồ Tuyết Thị mà quân thượng dốc sức bài xích. Tông Sư Nguyên thật đáng chết!
Trong lời nói khiển trách sát ý khiển trách, đôi mắt Hổ Thiên Thu đồng dạng là giận dữ. Trước đó Khâu Vi đã muốn lấy đầu Tông Sư Nguyên nhưng mà hắn lại không đồng ý. Giờ phút này, Hổ Thiên Thu lại hận không thể lập tức bầm thây Tông Sư Nguyên làm vạn đoạn.
Bất quá lúc này tạm thời chỉ có thể đem ý niệm này tạm thời cường hành đè nén cố gắng khôi phục lại bình tĩnh.
Bát Vĩ Thiên Hồ Vương Tộc Tuyết thị mặc dù căn cơ không có ở Vân Giới, chỉ là những năm này gần đây nuôi dưỡng thế lực ở Đông Lâm Vân Giới nhưng thế lực của bọn họ chỉ hiện ra một góc của băng sơn, cũng đã có tư cách chống lại mười Đại Thánh Địa Tông Môn khắp thiên hạ.
Mà giờ khắc này mười mấy người tới nhân số tuy ít nhưng ai cũng là phía trên Võ Tông cảnh, Linh Võ song tu, chiến lực viễn siêu tinh anh cường giả cùng thế hệ.
Đi đầu giục ngựa tới là người chừng hai mười lăm mười sáu tuổi, Hổ Thiên Thu nhận ra kẻ này.
Bát Vĩ Nhất Tộc Tuyết Mạc Ngôn, Địa Luân bát mạch chi cảnh, ba năm trước đánh bại hai người Linh Pháp Không cùng Sài Nguyên phiêu nhiên đi xa. Thực lực mạnh có thể coi là sâu cạn khó lường.
Cho dù là Hổ Thiên Thu hắn cũng đồng dạng không có nửa phần nắm chắc có thể chiến thắng.
Nhíu mày suy ngẫm chỉ chốc lát, Hổ Thiên Thu cuối cùng bất đắc dĩ cười cười:
- Không ngờ là hắn, hôm nay dự tính chỉ có đám người thế tử có thể nhanh trở về. Có thế tử ở đây, vô luận những người này đùa nghịch thủ đoạn gì đều nhất định bị đánh tan. Bằng không thì chúng ta, thật sự là nửa điểm cơ hội thắng đều không có.
Khâu Vi nghe vậy thì càng ngạc nhiên, hắn biết được Tông Lam tuy là thân quân thống lĩnh, một thân võ đạo lại có thể tương đương Hổ Thiên Thu, cộng với một Tông Nguyên đạp phá thiên quân, chém liên tục bốn vị Huyền Võ Tông sư.
Bốn người liên thủ nhờ xu thế đại quân đủ đem Tuyết thị này cùng rất nhiều cường giả Đạo Danh Huyền Tố hai tông bình định toàn bộ.
Nhưng nội thành này, Sài Nguyên cùng Linh Pháp Không thậm chí đám người Tông Minh Tông Hạo đều là cường giả thành danh nhiều năm.
Thực lực song phương tương đương nhau, nhiều lắm thì hắn cùng với Hổ Thiên Thu hợp lực mạnh hơn một chút.
Nhưng nghe ngữ khí của Hổ Trung Nguyên lại phảng phất là rất có lòng tin vào thế tử?
Giống như đối với thế tử Tông Thủ không cách nào tu hành rất hi vọng.
Cũng không rảnh đi nghĩ ý mà Hổ Thiên Thu muốn nói gì, khi một đoàn người Tuyết Mạc Ngôn vào thành, đỉnh Càn Thiên Sơn lập tức chuông vang một tiếng chuông vang.
Mí mắt Khâu Vi lập tức nhảy dựng biết được đây là tiếng chuông triệu tập ở Sùng Chính Điện.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra xa ngoài 2000 trượng, phương hướng ngọn núi chính của Càn Thiên Sơn thành.
Chỉ thấy trên biên giới đài cao đang có mười mấy người đứng sừng sững.
Mà người cầm đầu đúng là Tông Minh Tông Hạo cùng với mấy người Linh Pháp Không, Tông Sư Nguyên.
Bất quá ra ngoài ý định là thân ảnh Sài Nguyên không ở trong đó, làm cho trong lòng của hắn khẽ buông lỏng. Ánh mắt lạnh lùng thoáng hòa hoãn Khâu Vi lại trực tiếp xẹt qua những người kia, đem ánh mắt dừng lại ở chính giữa ẩn ẩn dừng lại trên người Tông Thế đứng đầu mọi người.
Chỉ thấy kẻ này cũng cười lạnh nhìn qua, trong mắt lộ ra ý khinh thường, miệt thị như muốn nói tính mạng Hổ Thiên Thu đã là vật trong lòng bàn tay hắn.
Khâu Vi không khỏi cắn răng một cái, chỉ cảm thấy trong lồng ngực tức giận tuôn ra, phảng phất là trăm ngàn lưỡi dao đang cuồng loạn trong ngực không có phương pháp xông ra.
Thằng nhãi này lúc trước quân thượng niệm huyết mạch thân tình chưa từng tàn sát. Hôm nay ngược lại dẫn đầu dư nghiệt để Đông Sơn tái khởi.
Quân thượng anh minh cả đời duy thân tình quá nặng thực làm cho người ta lên án.
Tiếp theo tiếp theo trong nháy mắt, nghe Hổ Thiên Thu mỉm cười nhẹ một tiếng, trong lời nói của hắn lộ vẻ trào phúng:
- Hừ! Một kẻ phế vật cặn bã không biết mình thôi, ở đó đắc ý làm cái gì?
Khâu Vi khẽ giật mình lần nữa, hắn mặc dù căm ghét Tông Thế tới cực điểm nhưng lại cũng không có thể không thừa nhận đây là nhân tài mới xuất hiện xuất chúng nhất mấy năm qua ở Tông thị, thiên tài khó gặp không kém cỏi bất luận đệ tử đích truyền của tông môn gì.
Thủ đoạn cũng cực kỳ rất cao minh, khoảng chừng mấy ngày đã chỉnh hợp thế lực tam phương hợp thành dưới trướng hắn, không dựa vào xu thế của Đạo Danh Tông đã làm được. Chỉ như thế đã hợp tung liên hoành, tương lai bên trong Đông Lâm Vân Lục tất có một chỗ cắm dùi của hắn.
Như thế nào trong miệng Hổ Thiên Thu trở thành phế vật cặn bã rồi?
Trong đêm tối, một đội thiết giáp kỵ sĩ đang tại phi tốc chạy băng băng trong rừng rậm.
Phía dưới ánh trăng chiếu rọi khiến phù giáp của họ bộc phát những màn sáng màu bạc cực kỳ chói mắt.
Vô luận là một ngàn Huyền Hồ Thiết Kỵ hay là Huyền Sơn Thành Huyền Giáp phong long kỵ đều có kỹ thuật cỡi ngựa vô cùng tuyệt vời. Suốt 1800 người ngựa xuyên thẳng qua trong rừng rậm như là hậu hoa viên của nhà mình, vô cùng tự nhiên mau lẹ.
Lại có linh pháp che lấp, nên móng ngựa phi đạp nghe không được nửa phần tiếng động, ngay cả một chút tro bụi cũng không có.
Bỏ rơi đoàn xe, Huyền Sơn tinh kỵ đã đi được hai ngày.
1800 thiết kỵ được Tông Lam thống lĩnh trực tiếp là xuyên qua rừng núi, một người ba kỵ đường tắt đường tắt xâm nhập nội địa.
Mà vô luận là Hổ Trung Nguyên hay là Tông Lam Tông Nguyên đều là quen thuộc đối với địa hình vùng này.
Ngày đêm chạy vội, nguyên bản lộ trình bốn ngày bị rút ngắn chỉ còn hai ngày.
Mà làm cho Huyền Hồ Thiết Kỵ và Huyền Giáp phong long kỵ bất ngờ chính là thế tử thân hình gầy yếu, không tu vũ đạo rõ ràng cũng có thể một mực đuổi kịp.
Hai ngày hai đêm chạy như điên, sắc mặt vẫn nhẹ nhàng bình thản, toàn bộ không thay đổi sắc, cũng chưa bao giờ từng tụt lại phía sau, họ cũng không biết là thể tử này lấy đâu ra thể lực hùng hậu như vậy.
Một đội nhân mã phía trước nhất cuối cùng từ rừng rậm xuyên thẳng qua.
Tông Lam bỗng nhiên khoát tay khiến cho hơn ngàn kỵ sĩ sau lưng ghìm chặt dây cương. Sau đó lại dõi mắt trông về phía xa chốc lát rồi giục ngựa đến bên cạnh Tông Thủ.
- Thế tử, đã đến. Phía trước bên ngoài hai mươi dặm chính là trấn sơn quan! Bất quá theo ta thấy hay là thoáng nghỉ ngơi hồi lâu, lại đi đường vòng cho thỏa đáng!
Tông Thủ nghe vậy cũng từ chối cho ý kiến giục Ngự Phong Câu dưới thân đi về phía trước khiến mọi người chung quanh không hiểu thấu, chỉ có thể theo sát.
Nơi này cánh đồng bát ngát đất bằng không có gò núi, có thể nhìn tòa trấn sơn quan đối diện.
Tông Thủ một mực đi về phía trước, mãi tới khi lại chạy đi hơn mười dặm, hùng quan cực lớn lượn lờ mây mù mới ẩn ẩn hiện ra bóng dáng.
Chiều cao của quan này khoảng bốn mươi lăm trượng, nguy nga hùng tráng. Phía trước là một thâm cốc cực lớn sâu không thấy đáy, hẹp nhất cũng có 2000 trượng, nó giống sông đào bảo vệ thành quay chung quanh đóng chặt trấn sơn.
Mà chính giữa chỉ có một cầu treo bằng dây cáp cực lớn dài mười trượng liên hệ hai bờ, khóa sắt có bốn chín mắt móc vào hai tấm thạch bích hai bên.
Thấy bóng người bật cười, Hổ Thiên Thu lắc đầu bật cười. Rồi sau đó tiếp theo trong tíc tắc, ánh mắt kia có chút nheo lại, hiện ra vài phần cảnh giác.
- Người cầm đầu kia tựa hồ là Lệ Hổ Cát Thường?
Ánh mắt Khâu Vi cũng đồng dạng ngưng trọng, lộ ra vài phần ác lạnh.
Lệ Hổ Cát Thường, người này mặc dù không dùng binh pháp nổi tiếng. Nhưng một thân võ đạo ở bên trong Đông Lâm Vân Giới là một trong mười người mạnh nhất phía dưới Thiên Vị.
Tuy là Địa Luân bát mạch nhưng gần như chín thành đã bước chân vào Địa Luân Cửu Mạch Huyền Võ Tông đỉnh phong cũng không phải đối thủ của người này. Danh vọng có thể nói là gần với Lam Diệp Chân Nhân, ở bên trong mười năm này có khả năng trùng kích Thiên Vị nhất.
Năm đó Cát Thường khiêu chiến cường giả thành danh Đông Lâm Vân Lục, hắn từng cùng người này chiến một trận, cuối cùng là cân sức ngang tài, ngang tay kết thúc. Khi đó thực lực của hắn hơn một chút nhưng thủy chung không cách nào lấy được thắng thế.
Sau mấy năm, Lệ Hổ Cát Thường liền vào tông môn tiềm tu, cũng không biết thực lực hôm nay phát triển đến tình trạng nào rồi.
Ánh mắt của Hổ Thiên Thu lại nhảy dựng quét về phía tây, một chi kỵ đội vào trong thành.
Nhân số cũng chừng ba mươi, một thân áo giáp màu đen đều là phía trên Võ Tông.
Mà người cầm đầu một thân ăn mặc đạo trang cao khoảng bảy xích, thân hình cao lớn, ngồi trên con ngựa lại rất nhẹ nhàng như muốn bay lên, hơi có chút hương vị tiên phong đạo cốt.
- Đây là Vụ Diệp sư đệ của Lam Diệp. Hắc! Dấu đầu lộ đuôi, thật đúng như suy đoán lúc trước của quân thượng. Hai người này xuất thân từ Thập Cửu Linh Phủ - Đạo Danh Tông, còn cho hai người họ là tán tu không chỗ nương tựa, Đạo Danh Tông để tinh anh đệ tử tới đây không biết rốt cuộc là có gì, chỉ sợ tính toán không vừa.
Vẫn dùng giọng mỉa mai, hai tay Hổ Thiên Thu siết chặt lại.
Trùng hợp Vụ Diệp Chân Nhân tại lúc này, mắt mang thâm ý ngửa đầu nhìn lên. Hai người cơ hồ là cách hơn mười dặm liếc nhau một cái, ánh mắt giao hội nháy mắt dường như là lôi quang văng tung tóe. Thân hình hai người hơi chấn động, rồi sau đó dời ánh mắt đi.
- Vụ Diệp này vài năm không gặp, tu vi lại tinh tiến không ít. Người này ta có thể ứng phó, hợp đại quân xu thế trảm không khó. Về phần Lệ Hổ Cát Thường, Khâu Đình Trụ chắc hẳn cũng có vài phần tự tin?
Thấy Khâu Vi không nói lời nào, nhưng một thân cương khí lại không ngừng tẩy rửa lang nha bổng trong tay, khí tức trong lúc mơ hồ dung hợp với thế núi thành một thể, trong mắt lập loè tinh mang.
Hổ Thiên Thu lúc này cười to một tiếng không hề hỏi thăm chỉ bình tĩnh nhìn về phía nam.
- Chỉ không biết hôm nay Tông Sư Nguyên mời đến sẽ là người phương nào? Người sau lưng Tông Thế Tông Dương, ta và ngươi đều có thể đoán được vài phần. Nhưng duy độc có hắn, rốt cuộc là dựa vào cái gì, ta thực không rõ ràng lắm.
Mấy tòa cửa thành mặt phía bắc cùng phía tây đều là thân tín của Tông Thế Tông Dương. Duy độc chỉ có Tây Nam là bộ hạ cũ của Tông Sư Nguyên chưởng quản.
Tông Sư Nguyên nếu có hậu viện, hơn phân nửa cũng từ đó chỗ vào thành.
Tiếp theo trong giây lát, quả thấy một đám kỵ sĩ giục ngựa đi đến bên ngoài cửa thành.
Cũng chỉ có hơn mười kỵ sĩ nhưng mà khí thế quá lớn tương đương nhân mã của Vụ Diệp Chân Nhân, đồng dạng là áo bào trắng nhưng hai bên tai mỗi người lại như hồ tộc, nhìn từ xa hình dáng tướng mạo đoàn người này tuấn tú.
Đồng tử Hổ Thiên Thu giờ khắc này co lại thành kim châm, lần đầu lộ ra vẻ nghiêm nghị.
- Đúng là người của Bát Vĩ Thiên Hồ Tuyết Thị mà quân thượng dốc sức bài xích. Tông Sư Nguyên thật đáng chết!
Trong lời nói khiển trách sát ý khiển trách, đôi mắt Hổ Thiên Thu đồng dạng là giận dữ. Trước đó Khâu Vi đã muốn lấy đầu Tông Sư Nguyên nhưng mà hắn lại không đồng ý. Giờ phút này, Hổ Thiên Thu lại hận không thể lập tức bầm thây Tông Sư Nguyên làm vạn đoạn.
Bất quá lúc này tạm thời chỉ có thể đem ý niệm này tạm thời cường hành đè nén cố gắng khôi phục lại bình tĩnh.
Bát Vĩ Thiên Hồ Vương Tộc Tuyết thị mặc dù căn cơ không có ở Vân Giới, chỉ là những năm này gần đây nuôi dưỡng thế lực ở Đông Lâm Vân Giới nhưng thế lực của bọn họ chỉ hiện ra một góc của băng sơn, cũng đã có tư cách chống lại mười Đại Thánh Địa Tông Môn khắp thiên hạ.
Mà giờ khắc này mười mấy người tới nhân số tuy ít nhưng ai cũng là phía trên Võ Tông cảnh, Linh Võ song tu, chiến lực viễn siêu tinh anh cường giả cùng thế hệ.
Đi đầu giục ngựa tới là người chừng hai mười lăm mười sáu tuổi, Hổ Thiên Thu nhận ra kẻ này.
Bát Vĩ Nhất Tộc Tuyết Mạc Ngôn, Địa Luân bát mạch chi cảnh, ba năm trước đánh bại hai người Linh Pháp Không cùng Sài Nguyên phiêu nhiên đi xa. Thực lực mạnh có thể coi là sâu cạn khó lường.
Cho dù là Hổ Thiên Thu hắn cũng đồng dạng không có nửa phần nắm chắc có thể chiến thắng.
Nhíu mày suy ngẫm chỉ chốc lát, Hổ Thiên Thu cuối cùng bất đắc dĩ cười cười:
- Không ngờ là hắn, hôm nay dự tính chỉ có đám người thế tử có thể nhanh trở về. Có thế tử ở đây, vô luận những người này đùa nghịch thủ đoạn gì đều nhất định bị đánh tan. Bằng không thì chúng ta, thật sự là nửa điểm cơ hội thắng đều không có.
Khâu Vi nghe vậy thì càng ngạc nhiên, hắn biết được Tông Lam tuy là thân quân thống lĩnh, một thân võ đạo lại có thể tương đương Hổ Thiên Thu, cộng với một Tông Nguyên đạp phá thiên quân, chém liên tục bốn vị Huyền Võ Tông sư.
Bốn người liên thủ nhờ xu thế đại quân đủ đem Tuyết thị này cùng rất nhiều cường giả Đạo Danh Huyền Tố hai tông bình định toàn bộ.
Nhưng nội thành này, Sài Nguyên cùng Linh Pháp Không thậm chí đám người Tông Minh Tông Hạo đều là cường giả thành danh nhiều năm.
Thực lực song phương tương đương nhau, nhiều lắm thì hắn cùng với Hổ Thiên Thu hợp lực mạnh hơn một chút.
Nhưng nghe ngữ khí của Hổ Trung Nguyên lại phảng phất là rất có lòng tin vào thế tử?
Giống như đối với thế tử Tông Thủ không cách nào tu hành rất hi vọng.
Cũng không rảnh đi nghĩ ý mà Hổ Thiên Thu muốn nói gì, khi một đoàn người Tuyết Mạc Ngôn vào thành, đỉnh Càn Thiên Sơn lập tức chuông vang một tiếng chuông vang.
Mí mắt Khâu Vi lập tức nhảy dựng biết được đây là tiếng chuông triệu tập ở Sùng Chính Điện.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra xa ngoài 2000 trượng, phương hướng ngọn núi chính của Càn Thiên Sơn thành.
Chỉ thấy trên biên giới đài cao đang có mười mấy người đứng sừng sững.
Mà người cầm đầu đúng là Tông Minh Tông Hạo cùng với mấy người Linh Pháp Không, Tông Sư Nguyên.
Bất quá ra ngoài ý định là thân ảnh Sài Nguyên không ở trong đó, làm cho trong lòng của hắn khẽ buông lỏng. Ánh mắt lạnh lùng thoáng hòa hoãn Khâu Vi lại trực tiếp xẹt qua những người kia, đem ánh mắt dừng lại ở chính giữa ẩn ẩn dừng lại trên người Tông Thế đứng đầu mọi người.
Chỉ thấy kẻ này cũng cười lạnh nhìn qua, trong mắt lộ ra ý khinh thường, miệt thị như muốn nói tính mạng Hổ Thiên Thu đã là vật trong lòng bàn tay hắn.
Khâu Vi không khỏi cắn răng một cái, chỉ cảm thấy trong lồng ngực tức giận tuôn ra, phảng phất là trăm ngàn lưỡi dao đang cuồng loạn trong ngực không có phương pháp xông ra.
Thằng nhãi này lúc trước quân thượng niệm huyết mạch thân tình chưa từng tàn sát. Hôm nay ngược lại dẫn đầu dư nghiệt để Đông Sơn tái khởi.
Quân thượng anh minh cả đời duy thân tình quá nặng thực làm cho người ta lên án.
Tiếp theo tiếp theo trong nháy mắt, nghe Hổ Thiên Thu mỉm cười nhẹ một tiếng, trong lời nói của hắn lộ vẻ trào phúng:
- Hừ! Một kẻ phế vật cặn bã không biết mình thôi, ở đó đắc ý làm cái gì?
Khâu Vi khẽ giật mình lần nữa, hắn mặc dù căm ghét Tông Thế tới cực điểm nhưng lại cũng không có thể không thừa nhận đây là nhân tài mới xuất hiện xuất chúng nhất mấy năm qua ở Tông thị, thiên tài khó gặp không kém cỏi bất luận đệ tử đích truyền của tông môn gì.
Thủ đoạn cũng cực kỳ rất cao minh, khoảng chừng mấy ngày đã chỉnh hợp thế lực tam phương hợp thành dưới trướng hắn, không dựa vào xu thế của Đạo Danh Tông đã làm được. Chỉ như thế đã hợp tung liên hoành, tương lai bên trong Đông Lâm Vân Lục tất có một chỗ cắm dùi của hắn.
Như thế nào trong miệng Hổ Thiên Thu trở thành phế vật cặn bã rồi?
Trong đêm tối, một đội thiết giáp kỵ sĩ đang tại phi tốc chạy băng băng trong rừng rậm.
Phía dưới ánh trăng chiếu rọi khiến phù giáp của họ bộc phát những màn sáng màu bạc cực kỳ chói mắt.
Vô luận là một ngàn Huyền Hồ Thiết Kỵ hay là Huyền Sơn Thành Huyền Giáp phong long kỵ đều có kỹ thuật cỡi ngựa vô cùng tuyệt vời. Suốt 1800 người ngựa xuyên thẳng qua trong rừng rậm như là hậu hoa viên của nhà mình, vô cùng tự nhiên mau lẹ.
Lại có linh pháp che lấp, nên móng ngựa phi đạp nghe không được nửa phần tiếng động, ngay cả một chút tro bụi cũng không có.
Bỏ rơi đoàn xe, Huyền Sơn tinh kỵ đã đi được hai ngày.
1800 thiết kỵ được Tông Lam thống lĩnh trực tiếp là xuyên qua rừng núi, một người ba kỵ đường tắt đường tắt xâm nhập nội địa.
Mà vô luận là Hổ Trung Nguyên hay là Tông Lam Tông Nguyên đều là quen thuộc đối với địa hình vùng này.
Ngày đêm chạy vội, nguyên bản lộ trình bốn ngày bị rút ngắn chỉ còn hai ngày.
Mà làm cho Huyền Hồ Thiết Kỵ và Huyền Giáp phong long kỵ bất ngờ chính là thế tử thân hình gầy yếu, không tu vũ đạo rõ ràng cũng có thể một mực đuổi kịp.
Hai ngày hai đêm chạy như điên, sắc mặt vẫn nhẹ nhàng bình thản, toàn bộ không thay đổi sắc, cũng chưa bao giờ từng tụt lại phía sau, họ cũng không biết là thể tử này lấy đâu ra thể lực hùng hậu như vậy.
Một đội nhân mã phía trước nhất cuối cùng từ rừng rậm xuyên thẳng qua.
Tông Lam bỗng nhiên khoát tay khiến cho hơn ngàn kỵ sĩ sau lưng ghìm chặt dây cương. Sau đó lại dõi mắt trông về phía xa chốc lát rồi giục ngựa đến bên cạnh Tông Thủ.
- Thế tử, đã đến. Phía trước bên ngoài hai mươi dặm chính là trấn sơn quan! Bất quá theo ta thấy hay là thoáng nghỉ ngơi hồi lâu, lại đi đường vòng cho thỏa đáng!
Tông Thủ nghe vậy cũng từ chối cho ý kiến giục Ngự Phong Câu dưới thân đi về phía trước khiến mọi người chung quanh không hiểu thấu, chỉ có thể theo sát.
Nơi này cánh đồng bát ngát đất bằng không có gò núi, có thể nhìn tòa trấn sơn quan đối diện.
Tông Thủ một mực đi về phía trước, mãi tới khi lại chạy đi hơn mười dặm, hùng quan cực lớn lượn lờ mây mù mới ẩn ẩn hiện ra bóng dáng.
Chiều cao của quan này khoảng bốn mươi lăm trượng, nguy nga hùng tráng. Phía trước là một thâm cốc cực lớn sâu không thấy đáy, hẹp nhất cũng có 2000 trượng, nó giống sông đào bảo vệ thành quay chung quanh đóng chặt trấn sơn.
Mà chính giữa chỉ có một cầu treo bằng dây cáp cực lớn dài mười trượng liên hệ hai bờ, khóa sắt có bốn chín mắt móc vào hai tấm thạch bích hai bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.