Chương 120: Vì sao không giận
Khai Hoang
04/04/2014
- Tông Thủ ta làm người phúc hậu, cũng muốn làm ra kiểu chết thê thảm gì, càng sẽ không tra tấn người. Cũng chỉ có thể để các ngươi chết dứt khoát thôi.
Lý Vân Nương vô thức cười khúc khích, thầm nghĩ Tông Thủ này sắp chết đến nơi, còn có tâm tư nói giỡn nữa.
Lại sau một khắc liền cảm giác một cổ khí tức chí cường chí duệ, chí lợi chí cương, bộc phát, hỗn tạp một đám sát cơ sâm lãnh bỗng nhiên đâm ngang tới.
Lý Vân Nương tâm niệm chấn động, khí cơ này tuy không phải nhắm vào nàng mà đến, nhưng chỉ cảm thấy kinh hãi không hiểu, phảng phất như mèo bị dẫm phải đuôi, toàn thân dựng lên cả lông.
Mà ba người Nhậm Thiên Sầu cũng đều biến sắc, không tiếp tục chú ý Sơ Tuyết nữa mà ánh mắt nhìn về phía khí tức kia.
Tiếp theo liền chỉ thấy Tông Thủ vốn đứng tại chỗ, chỉ có mấy tấm đạo phù thiêu đốt ở giữa không trung, mà thân ảnh hắn dĩ nhiên đã đã biến mất tại chỗ. Hóa thành một đoàn bóng trắng nhìn không thấy, thế như bôn lôi. Chỉ có nơi mũi kiếm, một điểm mũi nhọn thoáng hiện, một tia tử lôi thiểm diệu.
Một kiếm này, rõ ràng là nhanh đến cực hạn, cũng sắc bén tới cực điểm. Tông Thủ phảng phất như tập trung tất cả khí lực vào một kiếm này.
Giống như đúc khí cơ ba người vừa cảm nhận được, cũng là chí cường chí duệ, chí lợi chí cương, vô cùng sắc bén bá đạo!
Nhậm Thiên Sầu biến sắc, lập tức chuyển thành trắng bệch, thân hình điên cuồng nhanh chóng lùi lại, kiếm trong tay, huyễn thanh ngàn vạn đóa kiếm hoa, dốc hết toàn lực, điên cuồng muốn cản lại!
Hắn được người xưng là ‘Quỷ Kiếm’, bình thường sử xuất kiếm, xưa nay đều kỳ quỷ khó dò. Mỗi khi kiếm ra đều là phương vị người khác không ngờ được, hắn vẫn một mực lấy đó làm tự hào.
Mà giờ khắc này, đường kiếm của mình dưới kiếm thế sắc bén man bá, cũng nhanh đến mức tận cùng này lại không hề có lực chống lại.
Không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ là một thức đâm thẳng đơn giản nhất! Nhưng một kiếm này đánh tới, như là lưu tinh đâm tới, mặc hắn đánh ra bóng kiếm trùng trùng điệp điệp thì thế kiếm kia vẫn đâm vào không chút đình trệ.
- Đây là kiếm thế! Không đúng, hẳn là kiếm ý. Vẫn không đúng, là kiếm vận!
Rõ ràng Tông Thủ, mặc dù sau khi bộc phát cũng chỉ có tu vị Bí Võ Sư bát mạch, nhưng cảm giác lại phảng phất như một vị vị Thiên Vị Võ Sư đang ra tay với hắn vậy.
Không thể ngăn cản, cũng tràn trề không chịu nổi!
Ngay khi mũi kiếm lóe hàn mang tới gần cổ họng một xích thì trên mặt Nhậm Thiên Sầu cuối cùng lộ ra một tia vui mừng.
Cuối cùng vào thời khắc cuối cùng bắt được đường kiếm của một kiếm này. Toàn thân, ngoài một hồi nhẹ nhõm thì vô số mồ hôi lạnh, cũng nhao nhao tiết ra ngoài cơ thể.
Nhưng chỉ sau một khắc, đồng tử Nhậm Thiên Sầu liền lần nữa co thành hình châm.
Chỉ thấy kiếm của Tông Thủ bỗng nhiên lôi quang chợt lót, kiếm kia trong khoảnh khắc liền tăng vọt nhanh lên gần như gấp 10 lần.
Cứ thế mà xuyên qua không gian không đến một xích (0, 33m) kia, đâm vào cổ họng hắn.
Nhậm Thiên Sầu thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng, kiếm phong kia lọt vào xương cổ của mình, phát ra tiếng vang ‘ xùy Xùy~~ ’, còn có thanh âm lôi điện đốt cho huyết nhục mình vang lên lách tách nữa.
Từng đạo kình khí đinh ốc có tính hủy diệt vọt vào cơ thể, phá hư sinh cơ trong cơ thể, càng có một cổ vòng xoáy, phảng phất đang thôn hấp lấy Tinh Nguyên của hắn, khiến cho một thân khí lực của hắn trong khoảnh khắc này đều biến mất vô tung vô ảnh.
Dưới gối mềm nhũn, Nhậm Thiên Sầu vô lực quỳ phịch xuống trước mặt Tông Thủ.
Mà giờ khắc này bốn người ở trong rừng thân ảnh đều như bùn điêu mộc tố, bình tĩnh đứng ngây tại chỗ.
Miệng nhỏ của Lý Vân Nương nhếch lên, ý cười kia thậm chí còn chưa rút khỏi mặt, mắt nhìn Tông Thủ không chuyển mắt, con mắt như muốn lồi cả ra.
Mà ‘Lam Kiếm’ Tạ Tuấn, ‘Nộ Kiếm’ Vân Đào, thậm chí chỉ kịp bước ra mười trượng liền không cách nào nhúc nhích bị ý niệm của Tông Thủ tập trung vào, một cổ sát cơ tràn trề đâm thẳng vào tâm thần hai người. Phảng phất chỉ cần hơi có động tác, lại tiến lên nửa bước cũng sẽ phải hứng chịu kiếm hung hiểm khó lường, sắc bén khó đỡ kia của Tông Thủ.
Liên Phàm mặt không biểu tình, nhưng nơi lồng ngực lại một hồi phập phồng bất định, trong nội tâm nổi lên sòng cuộn.
Hàm răng cắn chặt truyền đến trận trận đau đớn, cho nên hắn không cho rằng tất cả những gì trước mắt chỉ là mơ.
Lúc bị Hư Chính Nguyên đưa cho Tông Thủ làm bộc thì trong lòng hắn rất nghi hoặc. Chỉ là cho tới nay đều trầm mặc ít nói, thói quen không muốn đơn giản cải lời chủ nhân nên mới miễn cưỡng nghe lệnh mà thôi. Trước kia thiếu nợ đại ân, cũng cần hoàn lại.
Thẳng đến lúc này, nhìn tận mắt một màn này, cuối cùng hắn mới biết được chút nguyên do. Hư Chính Nguyên đưa hắn đến dưới trướng vị thế tử Càn Thiên Sơn này tuyệt không phải là để hắn chịu chết, mà là thành toàn, coi trọng!
- Dùng Bí Võ Sư bát giai chi thân, xuất ra một kiếm liền khiến Nhậm Thiên Sầu danh xưng ‘Quỷ Kiếm’ đã lĩnh ngộ kiếm thế, thân vẫn tại chỗ!
Trách không được, ngay đó Liên Thành đại biểu Hư Chính Nguyên đến lại cung kính với thế tử này như thế!
Tiếp theo lại cảm giác buồn cười, trước khi còn cảm thấy biểu lộ của Tông Thủ có chút quái dị, lúc này liền hiểu được tâm tình của vị thế tử này.
Một lát trước kia, bốn người này vẫn còn hào hứng bừng bừng thảo luận làm sao tra tấn Tông Thủ đến chết. Sau một lát, Nhậm Thiên Sầu đã bị xuyên thủng cổ họng, tử cục đã định.
Thế gian này, ước chừng không có chuyện gì buồn cười hơn thế này a?
Ở trong mắt Tông Thủ, bốn người này khác gì tôm tép nhãi nhép? Lời nói ra tuy khủng bố, nhưng lại chỉ có thể khiến người bật cười thôi.
Giờ phút này hắn chỉ lo lắng, một kiếm kia là Tông Thủ bộc phát trong một sát na, có thực lực đánh chết võ sư Tiên Thiên đỉnh phong hay không Tông Thủ nắm kiếm, cảm giác Tinh Nguyên rút ra đã đến cực hạn hắn có thể khống chế, lúc này mới rút kiếm, tùy ý để Nhậm Thiên Sầu che lấy cổ họng bị xuyên thủng, cũng không đi quản.
Xoay người, nhìn về phía Vân Đào: cách đó không xa
- Ngươi gọi là Nộ Kiếm, vì sao không nộ?
Hai mắt Vân Đào bừng lên, rống to một tiếng, vẫy lấy Cự Kiếm bảy xích trong tay, tiếp tục vọt tới, mang theo gió lốc, nổi giận chém tới.
Mà ‘Lam Kiếm’ Tạ Tuấn kia lại có phản ứng khác, thân hình phiêu về sau, sau đó đầu cũng không quay lại liền chạy trốn.
Tông Thủ cười khẽ, không thèm để ý tay áo phất một cái, một điểm hàn mang xuyên ra, sau đó cũng là một kiếm đâm tới. Lúc này lại phiêu hốt biến ảo, không còn lăng lệ ác liệt như trước nữa.
Người như vân, kiếm như vụ. Trong mắt Lý Vân Nương và Liên Phàm ở bên cạnh, hơi biến hóa thành hai, hai huyễn thành bốn, khó phân biệt chân hình.
Trong mắt Vân Đào cũng hiện ra mê huyễn mờ mịt. Một điểm bóng kiếm, bỗng nhiên từ trong mây lộ ra, nhẹ nhàng đâm một cái, liền xuyên qua ngực trái Vân Đào, đâm xuyên trái tim.
Mà cự kiếm kia, cũng đồng thời ‘ khanh ’ một tiếng nổ vang, trùng trùng điệp điệp chém lên mặt đất.
Mà thân hình Vân Đào vẫn đứng thẳng, dùng kiếm chống lấy, máu trong lồng ngực ồ ồ chảy ra như suối. Hai mắt trợn lên, phảng phất muốn nhớ kỹ thiếu niên kia vào lòng..
Lý Vân Nương giờ phút này chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, quả thực không dám tin vào hai mắt mình nữa.
Đây là Tông Thủ bị nàng coi là phế vật, mười ngày qua không ngừng châm chọc chê cười, lại không chút tức giận kia sao?
Quỷ Kiếm Nhậm Thiên Sầu đứng đầu Vân Hà Thất Kiếm nổi tiếng Đông Lâm Vân Lục cứ như vậy chết đi?
Là mình lúc hay dang trong mộng, hay là những người này, thật ra đang diễn trò cho mình xem.
Vô ý thức, Lý Vân Nương lại nhìn về phương hướng ‘Lam Kiếm’ Tạ Tuấn rời đi.
Vừa nhìn qua, lập tức càng lạnh toát.
Chỉ thấy cách đó không xa, có một điểm bạch quang đang nhanh chóng đuổi theo sau bóng người đang chạy trốn kia.
Cũng là vô thanh vô tức, tựa như ảo mộng. Tạ Tuấn vô luận bay nhanh như thế cũng không thoát được.
Bỗng dưng giữa không trung thân hình gập lại, dùng góc độ không thể tưởng tượng nổi đột nhiên chuyển hướng về phía nam, nhưng trong nháy mắt tiếp theo cũng chỉ thấy bạch quang kia cũng chuyển, chẳng những chăm chú đi theo, mà khoảng cách cũng càng gần hơn gần một trượng.
- Là phi đao, phi đao biến hướng.
Lý Vân Nương sắc mặt như tờ giấy, vô ý thức dùng tay niết lấy váy áo của mình, dùng sức giật giật, cơ hồ muốn xé rách cả vải.
Không dám nghĩ nếu một đao kia là hướng nàng mà đến thì kết quả sẽ như thế nào?
Mà lời còn chưa dứt, điểm bạch quang trong tầm mắt bỗng nhiên tuôn ra một đoàn vầng sáng. Phảng phất như một cổ ý niệm cường hoành tuyệt lệ, bỗng nhiên lăng áp trong rừng rậm.
Mà Tạ Tuấn cùng lúc cũng phát ra một tiếng rống sợ hãi kinh hãi gần chết.
- Kiếm ý? Sao lại là Kinh Vân Thần Diệt kiếm --
Tiếng nói két một tiếng dừng lại, ‘ loong coong ’ một tiếng nổ vang, Lý Vân Nương cũng chỉ thấy cả ngươi Tạ Tuấn mang kiếm, bị phi đao loa trùng trùng điệp điệp đính lên trên cây.
Về sau cũng không còn tiếng động nào nữa, cũng không biết sống hay chết. Giờ phút này nàng cũng cảm thấy trong đầu trống rỗng, vô cùng mờ mịt, không biết nên phản ứng như thế mới tốt.
Trong đầu cũng vô ý thức lần nữa nhớ lại mấy ngày trước, Liên Thành quỳ lạy dưới đất nói với Tông Thủ những lời kia.
- Một ngày thế tử khống chế được Càn Thiên Sơn, nếu muốn xưng hùng Đông Lâm thì có thể hạ lệnh, Vân Thánh Thành ta tuyệt không dám không theo! Tất sẽ tương trợ thế tử, quét ngang Đông Lâm.
Trước kia nàng nghe lời này chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng giờ phút này lại không có nửa phần vui vẻ, ngược lại trong nội tâm rầu rĩ.
Ba vị Tiên Thiên đỉnh phong, chưa tới trăm tức đã phơi thây đầy đất, nàng sao còn cười được nữa?
Nhớ rõ Càn Thiên Sơn Tông Thế kia cũng phải đến hai mươi tuổi, mới đến Tiên Thiên. Tông Thủ trước mắt lại chỉ có mười ba, đã là Bí Võ Sư bát giai, càng có lực chém giết cường giả Tiên Thiên đỉnh phong!
Thực lực bực này, chẳng phải có thể đơn giản khống chế Càn Thiên Sơn? Nếu lại thêm vài năm nữa, quét ngang Đông Lâm Vân Giới cũng không khó, khó trách Hư Chính Nguyên tự ngạo như thế lại thực sự muốn cam chịu xưng thần với Tông Thủ!
Vậy thì mình? Xem là cái gì? Một truyện cười?
Đã có thực lực tuyệt thế như thế, ngươi còn dấu diếm cái gì?
Thập cửu Linh Phủ, thập đại Thánh Địa, chỉ sợ là liều mạng, cũng muốn thu vị thế tử này vào môn hạ!
Đúng rồi, còn có kiếm ý!
Mới rồi đánh chết Vân Đào, trên phi đao kia rõ ràng chính là Kinh Vân Thần Diệt kiếm ý.
Còn một kiếm lúc đầu, lờ mờ có thể phân biệt, đó vẫn chỉ là kiếm vận mà thôi, nhưng ý niệm võ đạo kia lại có hàm ý mênh mông như lúc Tiên Thiên Võ Tông ra tay.
Cấp độ kiếm vận đã sánh được với kiếm ý. Hơn nữa hai loại kiếm đạo hoàn toàn bất đồng tập trung vào một thân, đều đều có thành tựu cực cao, chuyển đổi không ngại.
Lý Vân Nương chỉ cảm thấy chính mình, quả thực muốn điên mất. Trước mắt mình rốt cục là quái vật gì đây?
Lý Vân Nương vô thức cười khúc khích, thầm nghĩ Tông Thủ này sắp chết đến nơi, còn có tâm tư nói giỡn nữa.
Lại sau một khắc liền cảm giác một cổ khí tức chí cường chí duệ, chí lợi chí cương, bộc phát, hỗn tạp một đám sát cơ sâm lãnh bỗng nhiên đâm ngang tới.
Lý Vân Nương tâm niệm chấn động, khí cơ này tuy không phải nhắm vào nàng mà đến, nhưng chỉ cảm thấy kinh hãi không hiểu, phảng phất như mèo bị dẫm phải đuôi, toàn thân dựng lên cả lông.
Mà ba người Nhậm Thiên Sầu cũng đều biến sắc, không tiếp tục chú ý Sơ Tuyết nữa mà ánh mắt nhìn về phía khí tức kia.
Tiếp theo liền chỉ thấy Tông Thủ vốn đứng tại chỗ, chỉ có mấy tấm đạo phù thiêu đốt ở giữa không trung, mà thân ảnh hắn dĩ nhiên đã đã biến mất tại chỗ. Hóa thành một đoàn bóng trắng nhìn không thấy, thế như bôn lôi. Chỉ có nơi mũi kiếm, một điểm mũi nhọn thoáng hiện, một tia tử lôi thiểm diệu.
Một kiếm này, rõ ràng là nhanh đến cực hạn, cũng sắc bén tới cực điểm. Tông Thủ phảng phất như tập trung tất cả khí lực vào một kiếm này.
Giống như đúc khí cơ ba người vừa cảm nhận được, cũng là chí cường chí duệ, chí lợi chí cương, vô cùng sắc bén bá đạo!
Nhậm Thiên Sầu biến sắc, lập tức chuyển thành trắng bệch, thân hình điên cuồng nhanh chóng lùi lại, kiếm trong tay, huyễn thanh ngàn vạn đóa kiếm hoa, dốc hết toàn lực, điên cuồng muốn cản lại!
Hắn được người xưng là ‘Quỷ Kiếm’, bình thường sử xuất kiếm, xưa nay đều kỳ quỷ khó dò. Mỗi khi kiếm ra đều là phương vị người khác không ngờ được, hắn vẫn một mực lấy đó làm tự hào.
Mà giờ khắc này, đường kiếm của mình dưới kiếm thế sắc bén man bá, cũng nhanh đến mức tận cùng này lại không hề có lực chống lại.
Không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ là một thức đâm thẳng đơn giản nhất! Nhưng một kiếm này đánh tới, như là lưu tinh đâm tới, mặc hắn đánh ra bóng kiếm trùng trùng điệp điệp thì thế kiếm kia vẫn đâm vào không chút đình trệ.
- Đây là kiếm thế! Không đúng, hẳn là kiếm ý. Vẫn không đúng, là kiếm vận!
Rõ ràng Tông Thủ, mặc dù sau khi bộc phát cũng chỉ có tu vị Bí Võ Sư bát mạch, nhưng cảm giác lại phảng phất như một vị vị Thiên Vị Võ Sư đang ra tay với hắn vậy.
Không thể ngăn cản, cũng tràn trề không chịu nổi!
Ngay khi mũi kiếm lóe hàn mang tới gần cổ họng một xích thì trên mặt Nhậm Thiên Sầu cuối cùng lộ ra một tia vui mừng.
Cuối cùng vào thời khắc cuối cùng bắt được đường kiếm của một kiếm này. Toàn thân, ngoài một hồi nhẹ nhõm thì vô số mồ hôi lạnh, cũng nhao nhao tiết ra ngoài cơ thể.
Nhưng chỉ sau một khắc, đồng tử Nhậm Thiên Sầu liền lần nữa co thành hình châm.
Chỉ thấy kiếm của Tông Thủ bỗng nhiên lôi quang chợt lót, kiếm kia trong khoảnh khắc liền tăng vọt nhanh lên gần như gấp 10 lần.
Cứ thế mà xuyên qua không gian không đến một xích (0, 33m) kia, đâm vào cổ họng hắn.
Nhậm Thiên Sầu thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng, kiếm phong kia lọt vào xương cổ của mình, phát ra tiếng vang ‘ xùy Xùy~~ ’, còn có thanh âm lôi điện đốt cho huyết nhục mình vang lên lách tách nữa.
Từng đạo kình khí đinh ốc có tính hủy diệt vọt vào cơ thể, phá hư sinh cơ trong cơ thể, càng có một cổ vòng xoáy, phảng phất đang thôn hấp lấy Tinh Nguyên của hắn, khiến cho một thân khí lực của hắn trong khoảnh khắc này đều biến mất vô tung vô ảnh.
Dưới gối mềm nhũn, Nhậm Thiên Sầu vô lực quỳ phịch xuống trước mặt Tông Thủ.
Mà giờ khắc này bốn người ở trong rừng thân ảnh đều như bùn điêu mộc tố, bình tĩnh đứng ngây tại chỗ.
Miệng nhỏ của Lý Vân Nương nhếch lên, ý cười kia thậm chí còn chưa rút khỏi mặt, mắt nhìn Tông Thủ không chuyển mắt, con mắt như muốn lồi cả ra.
Mà ‘Lam Kiếm’ Tạ Tuấn, ‘Nộ Kiếm’ Vân Đào, thậm chí chỉ kịp bước ra mười trượng liền không cách nào nhúc nhích bị ý niệm của Tông Thủ tập trung vào, một cổ sát cơ tràn trề đâm thẳng vào tâm thần hai người. Phảng phất chỉ cần hơi có động tác, lại tiến lên nửa bước cũng sẽ phải hứng chịu kiếm hung hiểm khó lường, sắc bén khó đỡ kia của Tông Thủ.
Liên Phàm mặt không biểu tình, nhưng nơi lồng ngực lại một hồi phập phồng bất định, trong nội tâm nổi lên sòng cuộn.
Hàm răng cắn chặt truyền đến trận trận đau đớn, cho nên hắn không cho rằng tất cả những gì trước mắt chỉ là mơ.
Lúc bị Hư Chính Nguyên đưa cho Tông Thủ làm bộc thì trong lòng hắn rất nghi hoặc. Chỉ là cho tới nay đều trầm mặc ít nói, thói quen không muốn đơn giản cải lời chủ nhân nên mới miễn cưỡng nghe lệnh mà thôi. Trước kia thiếu nợ đại ân, cũng cần hoàn lại.
Thẳng đến lúc này, nhìn tận mắt một màn này, cuối cùng hắn mới biết được chút nguyên do. Hư Chính Nguyên đưa hắn đến dưới trướng vị thế tử Càn Thiên Sơn này tuyệt không phải là để hắn chịu chết, mà là thành toàn, coi trọng!
- Dùng Bí Võ Sư bát giai chi thân, xuất ra một kiếm liền khiến Nhậm Thiên Sầu danh xưng ‘Quỷ Kiếm’ đã lĩnh ngộ kiếm thế, thân vẫn tại chỗ!
Trách không được, ngay đó Liên Thành đại biểu Hư Chính Nguyên đến lại cung kính với thế tử này như thế!
Tiếp theo lại cảm giác buồn cười, trước khi còn cảm thấy biểu lộ của Tông Thủ có chút quái dị, lúc này liền hiểu được tâm tình của vị thế tử này.
Một lát trước kia, bốn người này vẫn còn hào hứng bừng bừng thảo luận làm sao tra tấn Tông Thủ đến chết. Sau một lát, Nhậm Thiên Sầu đã bị xuyên thủng cổ họng, tử cục đã định.
Thế gian này, ước chừng không có chuyện gì buồn cười hơn thế này a?
Ở trong mắt Tông Thủ, bốn người này khác gì tôm tép nhãi nhép? Lời nói ra tuy khủng bố, nhưng lại chỉ có thể khiến người bật cười thôi.
Giờ phút này hắn chỉ lo lắng, một kiếm kia là Tông Thủ bộc phát trong một sát na, có thực lực đánh chết võ sư Tiên Thiên đỉnh phong hay không Tông Thủ nắm kiếm, cảm giác Tinh Nguyên rút ra đã đến cực hạn hắn có thể khống chế, lúc này mới rút kiếm, tùy ý để Nhậm Thiên Sầu che lấy cổ họng bị xuyên thủng, cũng không đi quản.
Xoay người, nhìn về phía Vân Đào: cách đó không xa
- Ngươi gọi là Nộ Kiếm, vì sao không nộ?
Hai mắt Vân Đào bừng lên, rống to một tiếng, vẫy lấy Cự Kiếm bảy xích trong tay, tiếp tục vọt tới, mang theo gió lốc, nổi giận chém tới.
Mà ‘Lam Kiếm’ Tạ Tuấn kia lại có phản ứng khác, thân hình phiêu về sau, sau đó đầu cũng không quay lại liền chạy trốn.
Tông Thủ cười khẽ, không thèm để ý tay áo phất một cái, một điểm hàn mang xuyên ra, sau đó cũng là một kiếm đâm tới. Lúc này lại phiêu hốt biến ảo, không còn lăng lệ ác liệt như trước nữa.
Người như vân, kiếm như vụ. Trong mắt Lý Vân Nương và Liên Phàm ở bên cạnh, hơi biến hóa thành hai, hai huyễn thành bốn, khó phân biệt chân hình.
Trong mắt Vân Đào cũng hiện ra mê huyễn mờ mịt. Một điểm bóng kiếm, bỗng nhiên từ trong mây lộ ra, nhẹ nhàng đâm một cái, liền xuyên qua ngực trái Vân Đào, đâm xuyên trái tim.
Mà cự kiếm kia, cũng đồng thời ‘ khanh ’ một tiếng nổ vang, trùng trùng điệp điệp chém lên mặt đất.
Mà thân hình Vân Đào vẫn đứng thẳng, dùng kiếm chống lấy, máu trong lồng ngực ồ ồ chảy ra như suối. Hai mắt trợn lên, phảng phất muốn nhớ kỹ thiếu niên kia vào lòng..
Lý Vân Nương giờ phút này chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, quả thực không dám tin vào hai mắt mình nữa.
Đây là Tông Thủ bị nàng coi là phế vật, mười ngày qua không ngừng châm chọc chê cười, lại không chút tức giận kia sao?
Quỷ Kiếm Nhậm Thiên Sầu đứng đầu Vân Hà Thất Kiếm nổi tiếng Đông Lâm Vân Lục cứ như vậy chết đi?
Là mình lúc hay dang trong mộng, hay là những người này, thật ra đang diễn trò cho mình xem.
Vô ý thức, Lý Vân Nương lại nhìn về phương hướng ‘Lam Kiếm’ Tạ Tuấn rời đi.
Vừa nhìn qua, lập tức càng lạnh toát.
Chỉ thấy cách đó không xa, có một điểm bạch quang đang nhanh chóng đuổi theo sau bóng người đang chạy trốn kia.
Cũng là vô thanh vô tức, tựa như ảo mộng. Tạ Tuấn vô luận bay nhanh như thế cũng không thoát được.
Bỗng dưng giữa không trung thân hình gập lại, dùng góc độ không thể tưởng tượng nổi đột nhiên chuyển hướng về phía nam, nhưng trong nháy mắt tiếp theo cũng chỉ thấy bạch quang kia cũng chuyển, chẳng những chăm chú đi theo, mà khoảng cách cũng càng gần hơn gần một trượng.
- Là phi đao, phi đao biến hướng.
Lý Vân Nương sắc mặt như tờ giấy, vô ý thức dùng tay niết lấy váy áo của mình, dùng sức giật giật, cơ hồ muốn xé rách cả vải.
Không dám nghĩ nếu một đao kia là hướng nàng mà đến thì kết quả sẽ như thế nào?
Mà lời còn chưa dứt, điểm bạch quang trong tầm mắt bỗng nhiên tuôn ra một đoàn vầng sáng. Phảng phất như một cổ ý niệm cường hoành tuyệt lệ, bỗng nhiên lăng áp trong rừng rậm.
Mà Tạ Tuấn cùng lúc cũng phát ra một tiếng rống sợ hãi kinh hãi gần chết.
- Kiếm ý? Sao lại là Kinh Vân Thần Diệt kiếm --
Tiếng nói két một tiếng dừng lại, ‘ loong coong ’ một tiếng nổ vang, Lý Vân Nương cũng chỉ thấy cả ngươi Tạ Tuấn mang kiếm, bị phi đao loa trùng trùng điệp điệp đính lên trên cây.
Về sau cũng không còn tiếng động nào nữa, cũng không biết sống hay chết. Giờ phút này nàng cũng cảm thấy trong đầu trống rỗng, vô cùng mờ mịt, không biết nên phản ứng như thế mới tốt.
Trong đầu cũng vô ý thức lần nữa nhớ lại mấy ngày trước, Liên Thành quỳ lạy dưới đất nói với Tông Thủ những lời kia.
- Một ngày thế tử khống chế được Càn Thiên Sơn, nếu muốn xưng hùng Đông Lâm thì có thể hạ lệnh, Vân Thánh Thành ta tuyệt không dám không theo! Tất sẽ tương trợ thế tử, quét ngang Đông Lâm.
Trước kia nàng nghe lời này chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng giờ phút này lại không có nửa phần vui vẻ, ngược lại trong nội tâm rầu rĩ.
Ba vị Tiên Thiên đỉnh phong, chưa tới trăm tức đã phơi thây đầy đất, nàng sao còn cười được nữa?
Nhớ rõ Càn Thiên Sơn Tông Thế kia cũng phải đến hai mươi tuổi, mới đến Tiên Thiên. Tông Thủ trước mắt lại chỉ có mười ba, đã là Bí Võ Sư bát giai, càng có lực chém giết cường giả Tiên Thiên đỉnh phong!
Thực lực bực này, chẳng phải có thể đơn giản khống chế Càn Thiên Sơn? Nếu lại thêm vài năm nữa, quét ngang Đông Lâm Vân Giới cũng không khó, khó trách Hư Chính Nguyên tự ngạo như thế lại thực sự muốn cam chịu xưng thần với Tông Thủ!
Vậy thì mình? Xem là cái gì? Một truyện cười?
Đã có thực lực tuyệt thế như thế, ngươi còn dấu diếm cái gì?
Thập cửu Linh Phủ, thập đại Thánh Địa, chỉ sợ là liều mạng, cũng muốn thu vị thế tử này vào môn hạ!
Đúng rồi, còn có kiếm ý!
Mới rồi đánh chết Vân Đào, trên phi đao kia rõ ràng chính là Kinh Vân Thần Diệt kiếm ý.
Còn một kiếm lúc đầu, lờ mờ có thể phân biệt, đó vẫn chỉ là kiếm vận mà thôi, nhưng ý niệm võ đạo kia lại có hàm ý mênh mông như lúc Tiên Thiên Võ Tông ra tay.
Cấp độ kiếm vận đã sánh được với kiếm ý. Hơn nữa hai loại kiếm đạo hoàn toàn bất đồng tập trung vào một thân, đều đều có thành tựu cực cao, chuyển đổi không ngại.
Lý Vân Nương chỉ cảm thấy chính mình, quả thực muốn điên mất. Trước mắt mình rốt cục là quái vật gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.