Chương 211: Xảo trá vơ vét tài sản
Khai Hoang
01/05/2014
- Đúng là giảm gấp ba lần.
Tông Thủ nhìn kỹ, trong mắt lại hiện lên một tia dị sắc.
Tin tức bán tháo phía trên màn hình vẫn còn điên cuồng gia tăng. Giá cả cũng đang nhanh chóng hạ xuống.
Liếc nhìn lại, còn có vô số tin tức thu mua các loại linh đan Linh Khí cùng với các loại vật tư, đều không ngoại lệ là dùng thú tinh cùng linh thạch làm giao dịch chiếm toàn bộ màn hình.
Cực đoan nhất so sánh với bốn ngày trước đã chênh lệch gấp bốn lần.
Đồng dạng một vạn cân đồ ăn trước kia một quả nhất giai thú tinh thì mua được, nhưng bây giờ là cần bốn viên.
Bất quá trong mắt Tông Thủ lại hiện ra một tia ngoài ý muốn và ngạc nhiên.
Trong ký ức của hắn, làn sóng thú tinh linh thạch giảm xuống có lẽ không có khoa trương như vậy mới đúng.
Hơn nữa thời gian cũng có thể là sáu ngày sau, mức độ giảm chỉ gấp hai thôi.
Nhưng hôm nay chẳng những là giảm gần gấp bốn mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
- Thế tử, có chút kỳ quái, cho dù là linh triều có khả năng tăng trưởng thì thú tinh tại nhất thời nửa khắc, cũng không thể sụt như thế chứ?
Đàm Đào cau mày, vẻ mặt kỳ dị nhìn mấy người đi lại như con thoi trong đại sảnh, sắc mặt hắn hiện ra vài phần kích động đỏ ửng, không chỉ là thú tinh linh thạch giá cả sụt, những sơ giai đan dược, đặc biệt là giá cả Tốc Nguyên Đan đang điên cuồng tăng trưởng. Lần này Huyền Sơn Thành dùng một thành xuất ra thú tinh, mặc dù không có khoa trương như Tông Thủ thực sự đạt tới hai mươi vạn tứ giai thú tinh. Lập tức này trong nháy mắt thì tiền lời lên tới gần sáu thành, ngay cả hắn cũng nhịn không được tâm tình kích động. Có những số tiền này đủ bồi dưỡng được ít nhất một vạn thiết kỵ tinh nhuệ như Huyền Giáp Phong Long kỵ. Có Hiên Viên Thông thống soái, đơn giản tiêu diệt hơn phân nửa tông môn lánh đời kia.
Bất quá giờ phút này trong mắt Đàm Đào càng nhiều hơn là nghi hoặc:
- Ta nguyên lai tưởng rằng mặc dù có giảm giá cũng phải mất mười năm từng bước hạ thấp chứ không nhanh như thế. Thiếu thành chủ, không biết có có thể giải thích nghi hoặc cho ta được không?
Tông Thủ không khỏi trợn trắng mắt, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, giờ phút này ngay cả hắn cũng có chút mơ hồ, ở đâu có thể giải thích?
Bất quá giờ phút này, không chỉ là Đàm Đào. Mà ngay cả Hổ Trung Nguyên cùng Sơ Tuyết, Nhược Thủy cũng có vẻ hiếu kỳ nhìn về phía hắn. Nếu là Đàm Đào và Hổ Trung Nguyên thì hắn chả thèm để ý nhưng ánh mắt của hai nàng kia, đặc biệt là Sơ Tuyết điềm đạm đáng yêu với đôi mắt to tròn ngập nước đầy lực sát thương lập tức đánh bại Tông Thủ.
Trầm ngâm một chút, Tông Thủ cười sâu xa khó hiểu nói:
- Các ngươi xem thường những tồn lượng thú tinh linh thạch của Linh Phủ Tông Môn thánh địa sao? Trước kia tích cực gia tăng số lượng dự trữ là vì không biết thời kỳ linh năng sẽ kéo dài bao lâu, giấu chúng trong kho còn có tác dụng gì?
Trong ký ức của hắn, ở bên trong hai mươi mấy năm những thánh địa xác định linh triều sắp bộc phát đều dùng toàn lực lặng yên không một tiếng động đem thú tinh linh thạch tồn kho thay đổi thành các loại linh vật.
Mãi tới mấy ngày về sau mới có thêm người phát giác. Thú tinh linh thạch bán tháo khuếch tán đến Thập Cửu Linh Phủ, rồi sau đó là tông môn thế gia lánh đời còn lại, cuối cùng thế lực các nơi Ngũ Lục mười hai đảo cũng đều đem hết toàn lực bắt đầu bán tháo. Ở trong ngắn ngủn vài năm khiến cho giá của thú tinh sụt đi 16 lần, linh thạch cũng cũng giống như thế. Mãi tới mười năm sau mới tăng một chút.
Chỉ là mức độ giảm trong trí nhớ Tông Thủ lại bị người sau màn tung hê hết ra, tự động hoàn thành trong vài năm.
Bất quá khi suy nghĩ một hồi thì Tông Thủ đã có chút đầu mối.
Chẳng lẽ là chính mình thu mua sơ giai linh đan mà dẫn phát? Kiếp trước nghe một ít học giả nói, một vĩ giả tại sân nhỏ của chính mình lực nhiều đánh cho một quyền hai quyền, tiếp theo hiệu ứng mắc xích (dây chuyền) Nhấc lên một hồi gió lốc ở ngoài ngàn dặm.
Cảm giác trước kia không đáng tin cậy, lúc này lại chấp nhận. Nguyên lai lịch sử này cũng đã hình thành thì không thay đổi.
Đàm Đào như có điều suy nghĩ, Hổ Trung Nguyên cùng Sơ Tuyết cũng không để ý nhiều, chỉ cần biết được đại khái nguyên do, mình bây giờ cũng lợi nhuận là đủ. Cả hai hưng phấn vô cùng, dương dương đắc ý, còn kém không có nhảy nhảy dựng lên. Sau khi nói chuyện một hồi, Tông Thủ lại nhìn màn hình một chút, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã hạ giá sáu lần. Căn bản là đã loạn thành một đống, hiển nhiên là lại có vô số người bắt đầu tham dự bán tháo, hơn nữa là tống đi càng nhiều càng rảnh nợ.
Khóe môi Tông Thủ lại nhếch lên, tình hình như vậy cho dù là mấy vị tông chủ chưởng giáo thánh địa tông môn liên thủ can thiệp, chỉ sợ cũng vô dụng.
Chính mình kiếp trước đã ở cửa hàng biết được, đại quy mô khủng hoảng tâm lý đã hình thành thì rất khó thay đổi. Trừ phi những thánh địa này xuất ra rất nhiều vật tư, đem giá cả cường hành bình ổn, chỉ là có khả năng sao?
Duy nhất không biết chính là mức độ giảm sẽ gấp mười lần hay là mười lăm lần?
Trong lòng đang thầm phán đoán thì ánh mắt Tông Thủ bỗng nhiên chạm đến một thân ảnh tiêu điều dị thường mờ có chút quen thuộc, nhìn kỹ không phải là Đan Linh tông ngoại môn chấp sự Phương Thần sao? Tông Thủ lập tức xấu xa cười, giơ lên tay nói:
- Ô kìa! Đây không phải Phương đại đồ đần sao? Không biết sinh ý Đan Linh tông các ngươi ngày hôm nay thế nào rồi?
Phương Thần vốn là sắc mặt trắng bệch, thất hồn lạc phách nghe được thanh âm của Tông Thủ thì sững sờ ngẩn người hồi lâu mới ý thức "Phương đại đồ đần" là nói mình thì bỗng nhiên quay đầu lại, bi phẫn nhìn Tông Thủ muốn xé nát đối phương. Sau một lát rồi lại phát giác chính mình căn bản là không thể làm gì mới rít qua kẽ răng nói:
- Tiểu nhân đắc chí!
Tông Thủ lại cười ha ha, hắn thì tiểu nhân đắc chí rồi, vốn cũng không phải là chính nhân quân tử, khí lượng hàm ẩn... Căn bản là không quan hệ với hắn. Thời điểm đắc ý phải bị giẫm đạp, bị phế vật mắng chẳng lẽ nên chịu đựng? Nếu không phải nể mặt Y Nhân thì sớm muộn có một ngày Tông Thủ sẽ giết đến tận Đan Tuyền Tông.
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, quyết định vẫn cảm thấy lấy đức thu phục người cho thỏa đáng, Tông Thủ trừng mắt nhìn:
- Được rồi, ngươi dù sao cũng là sư huynh củaY Nhân, ta không chửi ngươi ngu nữa. Tuy rằng ngươi đúng là rất ngu, như vậy đi, chúng ta thấy xu hướng giảm xuống gấp mười lần. Hôm qua ngươi giao dịch cho ta năm trăm triệu (5 ức) sơ giai linh đan ta bỏ ra mười viên thất giai thú tinh, hiện tại ngươi có thể dùng tám mươi viên mua về. Không biết Phương chấp sự ngươi có dám mua hay không? Qua cơ hội này thì không còn chuyện tốt nữa đâu.
Vậy Phương Thần rõ ràng do dự một lát rồi buồn bực hừ một tiếng, phất tay áo mà đi, lại không để ý tới.
Tông Thủ khẽ lắc đầu, hắn là bởi vì Y Nhân khó được phát một lần hảo tâm, cứ như vậy bị đối phương lãng phí, quả nhiên là đồ ngu một đoàn người lẳng lặng ở bên mà nhìn, người trong sảnh đều hoảng hốt thất thố, duy chỉ có đám người Tông Thủ sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, đắc chí vừa lòng, lộ ra vẻ đặc biệt chướng mắt mắt làm cho vô số người mắt hiện tơ máu nhìn lại. Đặc biệt là hơn mười vị từng làm qua giao dịch cùng Tông Thủ càng hận không thể đem Tông Thủ nuốt vào trong bụng.
Bản thân Tông Thủ không quan tâm lắm, , Đàm Đào cùng Hổ Trung Nguyên lại thầm nghĩ không ổn, lôi kéo Tông Thủ từ trong đại sảnh rời đi.
Từ hành lang bên cạnh đi tới ghế lô, lại thấy hai bóng người, dắt tay nhau mà thôi.
Tông Thủ thấy thế lại cười đây cũng là hai thằng ngu, nói đi cũng phải nói lại, hai người này một mực không rời đi chẳng lẽ là có tâm tình gì. Đang muốn chủ động chào hỏi, chỉ thấy Hùng Khôi đột nhiên đứng lại ngăn trước mặt mấy người Tông Thủ, thân hình cường tráng đem trọn cái hành lang che khuất non nửa, lạnh lùng nói:
- Tông Thủ ngươi đúng là có vài phần thông minh, chính mình đem những đan dược kia trả lại! Chuyện lần này ta sẽ quên đi, không so đo với ngươi.
Tông Thủ ngạc nhiên, thầm nghĩ nguyên lai hai người này là tới tìm hắn xảo trá vơ vét tài sản đấy.
Phong Dục cũng đồng dạng mặt âm trầm, ánh mắt giống như độc hỏa cháy bừng bừng nhìn sang:
- Trên đời này chưa từng có người chiếm tiện nghi của Vân Hà Sơn ta còn có thể sống được! Nếu không muốn chết thì tự mình lo liệu đi!
Tông Thủ nhịn không được cười to, hắn nhếch môi lộ ra một hàm răng trắng noẵn, ngây thơ nói:
- Đàm Đào, ta có chút sợ. Ngươi nói đi nếu ta trả lại đan dược xong thì hai người này ngày sau có bỏ qua cho chúng ta không?
Đàm Đào một hồi im lặng, chăm chú suy tư một lát rồi lắc đầu:
- Thiếu thành chủ, hai người này đều là ác quỷ, ăn tươi nuốt sống. Ta xem phải chuẩn bị đường lui cho tốt, Thiếu thành chủ nếu là cần, Huyền Sơn Thành ta tùy thời điều động quân mã đến tận đây!
Vị thế tử này cái gì cũng tốt, nhưng tính tình thì thật là có chút cổ quái.
Hổ Trung Nguyên cũng trực tiếp 'Phi' một tiếng:
- Càn Thiên Sơn chúng ta chinh chiến thiên hạ, làm quân tiên phong chưa từng có địch thủ, bất quá là một Vân Hà Sơn, Liệt Diễm Sơn. Trong nửa năm mới thoáng phất lên có cái gì để đắc ý hả?
Hùng Khôi cùng Phong Dục thân hình phát run, sắc mặt âm trầm như nước:
- Thì ra không cần sợ hãi.
Tông Thủ híp híp mắt, nhìn trở về:
- Này! Uy hiếp vô dụng rồi phải làm sao bây giờ? Nếu không cầu xin ta đi, nói không chừng Tông Thủ ta hảo tâm sẽ trả lại đan dược cho các ngươi.
Hai đạo ánh mắt như hai lưỡi đao quét qua, Tông Thủ lại không thèm để ý chút nào, khẽ lắc đầu:
- Tại sao không nói chuyện? Nếu không có việc gì thì tránh đường cho ta. Chưa nghe câu chó ngoan không cản đường sao? Hai người các ngươi chẳng lẽ ngu bẩm sinh?
Trong mắt Hùng Khôi phun ra lửa, bình tĩnh nhìn Tông Thủ sau nửa ngày mới cười lạnh một tiếng nói:
- Rất tốt!
Nói xong câu này không nói thêm lời nào không nói thêm lời nào trực tiếp quay người mà đi. Mà Phong Dục ẩn ẩn phong bạo trong mắt:
- Không muốn giết ngươi nhưng hôm nay, thật sự là hận không thể phế cốt nhục ngươi. Hy vọng sau này trong phòng ta sẽ nhiều thêm một cái bô.
Nói đoạn, hắn cũng phất tay áo mà đi, mang theo một đám tùy tùng thấu hung quang, chỉ trong nháy mắt cũng không thấy bóng dáng.
Đàm Đào nhăn lông mày lại, hắn mặc dù không tán thành đem thú tinh linh thạch trả lại nhưng lại cũng không đại biểu sầu lo ở bên trong tâm ý.
- Thiếu thành chủ, ta xem vẫn cảm thấy cẩn thận chút thật là tốt! Ta nghe nói Vân Hà Sơn, Hỏa Fiệm sơn gần đây chí ít có 30 vạn đại quân trở lên tập kết Như Hải Sơn Mạch. Thiếu thành chủ có muốn để cho thành chủ, lại điều chút ít binh lực tới? Hoặc là đi đường vòng Vân Hải, lúc này thật sự sẽ rất hung hiểm.
Tông Thủ mỉm cười lắc đầu, trong mắt lại khôi phục vài phần nghiêm tức, nếu hắn không biết rõ tình hình thế hiểm ác thì cũng không cần tranh giành Yêu Vương Càn Thiên Sơn nữa.
Lúc này đây không cẩn thận ứng đối thì thật khó chơi à.
Tông Thủ nhìn kỹ, trong mắt lại hiện lên một tia dị sắc.
Tin tức bán tháo phía trên màn hình vẫn còn điên cuồng gia tăng. Giá cả cũng đang nhanh chóng hạ xuống.
Liếc nhìn lại, còn có vô số tin tức thu mua các loại linh đan Linh Khí cùng với các loại vật tư, đều không ngoại lệ là dùng thú tinh cùng linh thạch làm giao dịch chiếm toàn bộ màn hình.
Cực đoan nhất so sánh với bốn ngày trước đã chênh lệch gấp bốn lần.
Đồng dạng một vạn cân đồ ăn trước kia một quả nhất giai thú tinh thì mua được, nhưng bây giờ là cần bốn viên.
Bất quá trong mắt Tông Thủ lại hiện ra một tia ngoài ý muốn và ngạc nhiên.
Trong ký ức của hắn, làn sóng thú tinh linh thạch giảm xuống có lẽ không có khoa trương như vậy mới đúng.
Hơn nữa thời gian cũng có thể là sáu ngày sau, mức độ giảm chỉ gấp hai thôi.
Nhưng hôm nay chẳng những là giảm gần gấp bốn mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
- Thế tử, có chút kỳ quái, cho dù là linh triều có khả năng tăng trưởng thì thú tinh tại nhất thời nửa khắc, cũng không thể sụt như thế chứ?
Đàm Đào cau mày, vẻ mặt kỳ dị nhìn mấy người đi lại như con thoi trong đại sảnh, sắc mặt hắn hiện ra vài phần kích động đỏ ửng, không chỉ là thú tinh linh thạch giá cả sụt, những sơ giai đan dược, đặc biệt là giá cả Tốc Nguyên Đan đang điên cuồng tăng trưởng. Lần này Huyền Sơn Thành dùng một thành xuất ra thú tinh, mặc dù không có khoa trương như Tông Thủ thực sự đạt tới hai mươi vạn tứ giai thú tinh. Lập tức này trong nháy mắt thì tiền lời lên tới gần sáu thành, ngay cả hắn cũng nhịn không được tâm tình kích động. Có những số tiền này đủ bồi dưỡng được ít nhất một vạn thiết kỵ tinh nhuệ như Huyền Giáp Phong Long kỵ. Có Hiên Viên Thông thống soái, đơn giản tiêu diệt hơn phân nửa tông môn lánh đời kia.
Bất quá giờ phút này trong mắt Đàm Đào càng nhiều hơn là nghi hoặc:
- Ta nguyên lai tưởng rằng mặc dù có giảm giá cũng phải mất mười năm từng bước hạ thấp chứ không nhanh như thế. Thiếu thành chủ, không biết có có thể giải thích nghi hoặc cho ta được không?
Tông Thủ không khỏi trợn trắng mắt, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, giờ phút này ngay cả hắn cũng có chút mơ hồ, ở đâu có thể giải thích?
Bất quá giờ phút này, không chỉ là Đàm Đào. Mà ngay cả Hổ Trung Nguyên cùng Sơ Tuyết, Nhược Thủy cũng có vẻ hiếu kỳ nhìn về phía hắn. Nếu là Đàm Đào và Hổ Trung Nguyên thì hắn chả thèm để ý nhưng ánh mắt của hai nàng kia, đặc biệt là Sơ Tuyết điềm đạm đáng yêu với đôi mắt to tròn ngập nước đầy lực sát thương lập tức đánh bại Tông Thủ.
Trầm ngâm một chút, Tông Thủ cười sâu xa khó hiểu nói:
- Các ngươi xem thường những tồn lượng thú tinh linh thạch của Linh Phủ Tông Môn thánh địa sao? Trước kia tích cực gia tăng số lượng dự trữ là vì không biết thời kỳ linh năng sẽ kéo dài bao lâu, giấu chúng trong kho còn có tác dụng gì?
Trong ký ức của hắn, ở bên trong hai mươi mấy năm những thánh địa xác định linh triều sắp bộc phát đều dùng toàn lực lặng yên không một tiếng động đem thú tinh linh thạch tồn kho thay đổi thành các loại linh vật.
Mãi tới mấy ngày về sau mới có thêm người phát giác. Thú tinh linh thạch bán tháo khuếch tán đến Thập Cửu Linh Phủ, rồi sau đó là tông môn thế gia lánh đời còn lại, cuối cùng thế lực các nơi Ngũ Lục mười hai đảo cũng đều đem hết toàn lực bắt đầu bán tháo. Ở trong ngắn ngủn vài năm khiến cho giá của thú tinh sụt đi 16 lần, linh thạch cũng cũng giống như thế. Mãi tới mười năm sau mới tăng một chút.
Chỉ là mức độ giảm trong trí nhớ Tông Thủ lại bị người sau màn tung hê hết ra, tự động hoàn thành trong vài năm.
Bất quá khi suy nghĩ một hồi thì Tông Thủ đã có chút đầu mối.
Chẳng lẽ là chính mình thu mua sơ giai linh đan mà dẫn phát? Kiếp trước nghe một ít học giả nói, một vĩ giả tại sân nhỏ của chính mình lực nhiều đánh cho một quyền hai quyền, tiếp theo hiệu ứng mắc xích (dây chuyền) Nhấc lên một hồi gió lốc ở ngoài ngàn dặm.
Cảm giác trước kia không đáng tin cậy, lúc này lại chấp nhận. Nguyên lai lịch sử này cũng đã hình thành thì không thay đổi.
Đàm Đào như có điều suy nghĩ, Hổ Trung Nguyên cùng Sơ Tuyết cũng không để ý nhiều, chỉ cần biết được đại khái nguyên do, mình bây giờ cũng lợi nhuận là đủ. Cả hai hưng phấn vô cùng, dương dương đắc ý, còn kém không có nhảy nhảy dựng lên. Sau khi nói chuyện một hồi, Tông Thủ lại nhìn màn hình một chút, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã hạ giá sáu lần. Căn bản là đã loạn thành một đống, hiển nhiên là lại có vô số người bắt đầu tham dự bán tháo, hơn nữa là tống đi càng nhiều càng rảnh nợ.
Khóe môi Tông Thủ lại nhếch lên, tình hình như vậy cho dù là mấy vị tông chủ chưởng giáo thánh địa tông môn liên thủ can thiệp, chỉ sợ cũng vô dụng.
Chính mình kiếp trước đã ở cửa hàng biết được, đại quy mô khủng hoảng tâm lý đã hình thành thì rất khó thay đổi. Trừ phi những thánh địa này xuất ra rất nhiều vật tư, đem giá cả cường hành bình ổn, chỉ là có khả năng sao?
Duy nhất không biết chính là mức độ giảm sẽ gấp mười lần hay là mười lăm lần?
Trong lòng đang thầm phán đoán thì ánh mắt Tông Thủ bỗng nhiên chạm đến một thân ảnh tiêu điều dị thường mờ có chút quen thuộc, nhìn kỹ không phải là Đan Linh tông ngoại môn chấp sự Phương Thần sao? Tông Thủ lập tức xấu xa cười, giơ lên tay nói:
- Ô kìa! Đây không phải Phương đại đồ đần sao? Không biết sinh ý Đan Linh tông các ngươi ngày hôm nay thế nào rồi?
Phương Thần vốn là sắc mặt trắng bệch, thất hồn lạc phách nghe được thanh âm của Tông Thủ thì sững sờ ngẩn người hồi lâu mới ý thức "Phương đại đồ đần" là nói mình thì bỗng nhiên quay đầu lại, bi phẫn nhìn Tông Thủ muốn xé nát đối phương. Sau một lát rồi lại phát giác chính mình căn bản là không thể làm gì mới rít qua kẽ răng nói:
- Tiểu nhân đắc chí!
Tông Thủ lại cười ha ha, hắn thì tiểu nhân đắc chí rồi, vốn cũng không phải là chính nhân quân tử, khí lượng hàm ẩn... Căn bản là không quan hệ với hắn. Thời điểm đắc ý phải bị giẫm đạp, bị phế vật mắng chẳng lẽ nên chịu đựng? Nếu không phải nể mặt Y Nhân thì sớm muộn có một ngày Tông Thủ sẽ giết đến tận Đan Tuyền Tông.
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, quyết định vẫn cảm thấy lấy đức thu phục người cho thỏa đáng, Tông Thủ trừng mắt nhìn:
- Được rồi, ngươi dù sao cũng là sư huynh củaY Nhân, ta không chửi ngươi ngu nữa. Tuy rằng ngươi đúng là rất ngu, như vậy đi, chúng ta thấy xu hướng giảm xuống gấp mười lần. Hôm qua ngươi giao dịch cho ta năm trăm triệu (5 ức) sơ giai linh đan ta bỏ ra mười viên thất giai thú tinh, hiện tại ngươi có thể dùng tám mươi viên mua về. Không biết Phương chấp sự ngươi có dám mua hay không? Qua cơ hội này thì không còn chuyện tốt nữa đâu.
Vậy Phương Thần rõ ràng do dự một lát rồi buồn bực hừ một tiếng, phất tay áo mà đi, lại không để ý tới.
Tông Thủ khẽ lắc đầu, hắn là bởi vì Y Nhân khó được phát một lần hảo tâm, cứ như vậy bị đối phương lãng phí, quả nhiên là đồ ngu một đoàn người lẳng lặng ở bên mà nhìn, người trong sảnh đều hoảng hốt thất thố, duy chỉ có đám người Tông Thủ sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, đắc chí vừa lòng, lộ ra vẻ đặc biệt chướng mắt mắt làm cho vô số người mắt hiện tơ máu nhìn lại. Đặc biệt là hơn mười vị từng làm qua giao dịch cùng Tông Thủ càng hận không thể đem Tông Thủ nuốt vào trong bụng.
Bản thân Tông Thủ không quan tâm lắm, , Đàm Đào cùng Hổ Trung Nguyên lại thầm nghĩ không ổn, lôi kéo Tông Thủ từ trong đại sảnh rời đi.
Từ hành lang bên cạnh đi tới ghế lô, lại thấy hai bóng người, dắt tay nhau mà thôi.
Tông Thủ thấy thế lại cười đây cũng là hai thằng ngu, nói đi cũng phải nói lại, hai người này một mực không rời đi chẳng lẽ là có tâm tình gì. Đang muốn chủ động chào hỏi, chỉ thấy Hùng Khôi đột nhiên đứng lại ngăn trước mặt mấy người Tông Thủ, thân hình cường tráng đem trọn cái hành lang che khuất non nửa, lạnh lùng nói:
- Tông Thủ ngươi đúng là có vài phần thông minh, chính mình đem những đan dược kia trả lại! Chuyện lần này ta sẽ quên đi, không so đo với ngươi.
Tông Thủ ngạc nhiên, thầm nghĩ nguyên lai hai người này là tới tìm hắn xảo trá vơ vét tài sản đấy.
Phong Dục cũng đồng dạng mặt âm trầm, ánh mắt giống như độc hỏa cháy bừng bừng nhìn sang:
- Trên đời này chưa từng có người chiếm tiện nghi của Vân Hà Sơn ta còn có thể sống được! Nếu không muốn chết thì tự mình lo liệu đi!
Tông Thủ nhịn không được cười to, hắn nhếch môi lộ ra một hàm răng trắng noẵn, ngây thơ nói:
- Đàm Đào, ta có chút sợ. Ngươi nói đi nếu ta trả lại đan dược xong thì hai người này ngày sau có bỏ qua cho chúng ta không?
Đàm Đào một hồi im lặng, chăm chú suy tư một lát rồi lắc đầu:
- Thiếu thành chủ, hai người này đều là ác quỷ, ăn tươi nuốt sống. Ta xem phải chuẩn bị đường lui cho tốt, Thiếu thành chủ nếu là cần, Huyền Sơn Thành ta tùy thời điều động quân mã đến tận đây!
Vị thế tử này cái gì cũng tốt, nhưng tính tình thì thật là có chút cổ quái.
Hổ Trung Nguyên cũng trực tiếp 'Phi' một tiếng:
- Càn Thiên Sơn chúng ta chinh chiến thiên hạ, làm quân tiên phong chưa từng có địch thủ, bất quá là một Vân Hà Sơn, Liệt Diễm Sơn. Trong nửa năm mới thoáng phất lên có cái gì để đắc ý hả?
Hùng Khôi cùng Phong Dục thân hình phát run, sắc mặt âm trầm như nước:
- Thì ra không cần sợ hãi.
Tông Thủ híp híp mắt, nhìn trở về:
- Này! Uy hiếp vô dụng rồi phải làm sao bây giờ? Nếu không cầu xin ta đi, nói không chừng Tông Thủ ta hảo tâm sẽ trả lại đan dược cho các ngươi.
Hai đạo ánh mắt như hai lưỡi đao quét qua, Tông Thủ lại không thèm để ý chút nào, khẽ lắc đầu:
- Tại sao không nói chuyện? Nếu không có việc gì thì tránh đường cho ta. Chưa nghe câu chó ngoan không cản đường sao? Hai người các ngươi chẳng lẽ ngu bẩm sinh?
Trong mắt Hùng Khôi phun ra lửa, bình tĩnh nhìn Tông Thủ sau nửa ngày mới cười lạnh một tiếng nói:
- Rất tốt!
Nói xong câu này không nói thêm lời nào không nói thêm lời nào trực tiếp quay người mà đi. Mà Phong Dục ẩn ẩn phong bạo trong mắt:
- Không muốn giết ngươi nhưng hôm nay, thật sự là hận không thể phế cốt nhục ngươi. Hy vọng sau này trong phòng ta sẽ nhiều thêm một cái bô.
Nói đoạn, hắn cũng phất tay áo mà đi, mang theo một đám tùy tùng thấu hung quang, chỉ trong nháy mắt cũng không thấy bóng dáng.
Đàm Đào nhăn lông mày lại, hắn mặc dù không tán thành đem thú tinh linh thạch trả lại nhưng lại cũng không đại biểu sầu lo ở bên trong tâm ý.
- Thiếu thành chủ, ta xem vẫn cảm thấy cẩn thận chút thật là tốt! Ta nghe nói Vân Hà Sơn, Hỏa Fiệm sơn gần đây chí ít có 30 vạn đại quân trở lên tập kết Như Hải Sơn Mạch. Thiếu thành chủ có muốn để cho thành chủ, lại điều chút ít binh lực tới? Hoặc là đi đường vòng Vân Hải, lúc này thật sự sẽ rất hung hiểm.
Tông Thủ mỉm cười lắc đầu, trong mắt lại khôi phục vài phần nghiêm tức, nếu hắn không biết rõ tình hình thế hiểm ác thì cũng không cần tranh giành Yêu Vương Càn Thiên Sơn nữa.
Lúc này đây không cẩn thận ứng đối thì thật khó chơi à.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.