Chương 230: Yêu Vương chi tranh
Khai Hoang
01/05/2014
Liên Thành đứng trang nghiêm chờ ở bên cạnh, dù vậy án thư bị kỳ chủ đánh một chưởng nát bấy cũng chưa từng động dung.
Mà giờ khắc này không khỏi kinh ngạc nhướng lông mày nhìn về phía bóng lưng to lớn cao ngạo bên cạnh cửa sổ, trong mắt toát lên vẻ kinh ngạc.
- 3000 thiết kỵ bên trong Hải Hạp đại phá bốn mươi vạn, tướng tài vô song? Thành chủ nói là vị thế tử Càn Thiên Sơn kia?
Theo hắn được biết, gần đây chính là thời điểm Tông Thủ thông qua Như Hải Sơn Mạch, mà dưới trướng vị thế tử này giờ phút này đang có mấy ngàn thiết kỵ.
- Có phải thế không?
Hư Chính Nguyên lắc đầu:
- Liên Thành ngươi còn nhớ được Tử Lôi thương? Chính là người này có bổn sự xông trận vô song dẫn một ngàn Huyền Sơn Thành Huyền Giáp Phong Long kỵ cùng 2000 trọng giáp kỵ sĩ phá mấy trận, trước sau chém giết bốn vị Huyền Võ Tông sư, lấy mạng Phong Dục làm cho liên quân bốn mươi vạn của Liệt Diễm Sơn thành cùng Vân Hà Sơn thành tan rã.
Đồng tử Liên Thành trợn lên, ý niệm đầu tiên là mình nghe lầm. Sau đó lại cau lông mày hỏi:
- Không biết tin tức này là thật hay là giả?
- Hẳn là không sai được, nghe nói kẻ này lúc huyết thệ phảng phất dẫn động thiên cơ.
Hư Chính Nguyên mà nhìn trang giấy trong tay, bỗng dưng một cổ chân lực bừng bừng chấn động khiến toàn bộ trang giấy nát bấy hóa thành từng mảnh phiêu tán theo gió rơi vào hồ nước bên ngoài cửa sổ.
Rồi sau đó thì rơi vào trầm mặc, vô luận chủ tớ đều kích động thật lâu cũng khó khăn bình ổn.
Trọn vẹn trầm mặc một chén trà, trong mắt Hư Chính Nguyên lần nữa hiện lên quang trạch:
- Liên Thành, ngươi nói vị thế tử này ngày sau có thể thống nhất Đông Lâm hay không?
Liên Thành tựa hồ cũng sớm biết Hư Chính Nguyên sẽ hỏi như vậy, hắn cũng không lộ ra chút nào vẻ ngoài ý muốn, chỉ hơi trầm ngâm liền mở miệng đáp:
- Tông Vị Nhiên quật khởi đến nay không quá mười năm. Càn Thiên Sơn căn cơ mặc dù là có chút đơn bạc, nhưng bao năm qua chinh chiến, bộ hạ quân tướng của hắn đều là bách chiến tinh nhuệ. Dùng năng lực của vị thế tử kia đủ quét ngang toàn bộ Đông Lâm, khả năng thành lập đất nước hay không, Liên Thành cũng không dám vọng bình luận. Bất quá, nếu có thêm một Huyền Sơn Thành, một vị tướng tài vô song, ít nhất những tông môn lánh đời nhất lưu khó có thể ngăn cản hắn.
- Tông môn nhất lưu ngăn hắn không được, vậy cũng chỉ có thánh địa rồi. Lăng Vân tông tất nhiên sẽ nhúng tay.
Thần sắc trong con ngươi Hư Chính Nguyên biến hóa thất thường như cũ, bỗng nhiên hung ác, bỗng nhiên do dự, giãy dụa không thôi. Sau một lát, mới bỗng dưng hạ quyết tâm, hai đấm của hắn nắm chặt lại.
- Qua mấy ngày, ngươi tự mình đi Càn Thiên Sơn một chuyến, mang thư xin hàng gặp vị thế tử kia, Hư Chính Nguyên ta nguyện làm thuộc hạ quân thượng. Vân Thánh Thành cũng nguyện làm nước phụ thuộc của Càn Thiên Sơn, nhớ rõ lúc làm việc phải che giấu một ít.
Thần sắc Liên Thành lần này lộ vẻ đắng chát, hắn đã liệu đến sẽ là như thế, nhưng vẫn có chút bất an do dự, muốn mở miệng khuyên nhủ lại không biết nên khuyên nhủ như thế nào.
- Ta biết ngươi muốn khuyên nhủ ta cẩn thận nhưng vài chục năm nay, vị thế tử kia là hy vọng duy nhất Hư Chính Nguyên có thể trông vào.
Nói đến chỗ này lúc, vẻ mặt vị trung niên nho nhã này toát ra vẻ dữ tợn lãnh khốc, khóe môi lộ vẻ lạnh lùng nhếch lên cười:
- Người của Lăng Vân tông chỉ sợ là kiên quyết sẽ không nghĩ tới. Vị thế tử mà đám người cự tuyệt ngàn dặm lại là Linh Võ song tu, kiếm đạo Thông Linh, mười bốn tuổi thì đến Linh Sư Dạ Du Cảnh khiến Kiếm Tông cùng Thương Sinh Đạo đều điên cuồng tranh đoạt. Ngày nay, rõ ràng càng có một vị tướng tài vô song hiệu lực dưới trướng hắn. Cũng không biết lão bất tử Đan Linh Sơn cùng Vân Cung lúc nào cũng coi trọng Lương Diệu Tử cùng đại đệ tử Long Nhược bọn họ sẽ tức như thế nào? Ha ha ha...
Nói xong lời cuối cùng, hắn điên cuồng cười to. Thật lâu về sau, mới rốt cục bình tĩnh. Mà Hư Chính Nguyên nhẹ vỗ về cánh tay tàn phế trước đó không lâu, trong đôi mắt lộ hận ý khắc cốt ghi tâm.
- Lăng Vân tông, Tử Ngọ Âm Dương Đại Pháp, Khô Vinh Kiếm Khí, hắc! Thực làm như ta không biết sao? Hư Chính Nguyên vô năng, nhưng thế gian này cuối cùng đã có người đủ sức chống lại các ngươi. Thật sự là chờ mong, ngày bọn ngươi cùng vị thế tử kia giao phong.
Sắc mặt Liên Thành lúc xanh lúc trắng, thời gian dần trôi qua lại khôi phục bình thường, hắn biết thành chủ mình tâm ý đã quyết không khả năng sửa đổi.
Cơ hồ cùng một thời gian tại phía đông Đông Lâm Vân Giới, một đỉnh núi cao ngàn trượng bao trùm sươn thành phạm vi hơn trăm dặm, hào khí áp lực vô cùng.
Năm vạn Yêu tộc giáp sĩ đặc thù khác nhau xếp thành hàng ở trên quảng trường rộng lớn.
Quần áo và trang sức, áo giáp đều là thống nhất màu trắng bạc. Bất quá hào khí thì giương cung bạt kiếm, hết thảy mọi người đều là tay đè binh khí, khẩn trương và cảnh giác quét mắt bốn phía, vẻ mặt căm thù lẫn nhau phảng phất là hết sức căng thẳng.
Mà giờ khắc này ánh mắt họ giao hội chính là trong điện phủ Sùng Chính Điện có hơn mười người, thần sắc khác nhau ngồi trên trong điện phủ. Có người hoặc xanh mặt hoặc cười lạnh hoặc lẩm bẩm suy tính hoặc thần sắc thấp thỏm không yên.
Hổ Thiên Thu ngồi vị trí thứ nhất bên tay trái, vẻ mặt tự đắc vui cười đánh giá mọi người chung quanh nơi này.
Ngồi ở bên cạnh hắn đúng là Đại tướng Khâu Vi Càn Thiên Sơn thành đồng dạng là Huyền Võ bát giai, giờ phút này từ từ nhắm hai mắt, phảng phất sự tình trong sảnh không quan hệ với hắn.
Mà ở đối diện hắn đúng là Phong Hùng nhất tộc tộc trưởng Sài Nguyên cùng với Mục Lang nhất tộc tộc trưởng Linh Pháp Không.
Sài Nguyên thân hình khổng lồ khôi ngô cao hơn một trượng nhưng lại khiến cho có một loại cảm giác nhanh nhẹn linh động người ta, Linh Pháp Không một vị trung niên khoảng ba mươi tuổi, môi hồng răng trắng, cực kỳ tuấn tú, phong độ nhẹ nhàng.
Hai người cũng không có quá nhiều đặc thù thú hóa, Yêu tộc thực lực càng cao cường, càng có thể đem yêu thân kiềm chế giống như nhân loại bình thường.
Hổ Thiên Thu cũng đồng dạng làm được, bất quá hắn lại không đi quản tướng mạo mình như thế nào.
Vị thứ ba bên tay trái là Hữu Đình Trụ Đại tướng Tông Sư Nguyên đang xanh mặt, đối diện người này là một đám Tông thị tộc nhân.
Tông gia Đại trưởng lão Tông Minh thân kiêm chức Nhị trưởng lão Tông Hạo, sau người này có hai thanh niên đúng là Tông Thế và Tông Dương.
Tuy nói tại Càn Thiên Sơn rất có tiếng nói, khả năng kế thừa Yêu Vương vị, nhưng giờ phút này trong điện ngay cả chỗ ngồi đều không có, mà hai người Tông Minh cùng Tông Hạo vốn là đệ tử dòng chính của Tông thị Thiên Hồ, nắm giữ nhiều chức vị quan trọng trong tộc.
Bất quá cũng tại mười năm trước bị Tông Vị Nhiên lực lượng mới xuất hiện đoạt đi chức vị tộc trưởng .
Mà ở dưới tay hắn có hơn mười người, đều là một ít tướng lãnh quan viên nội thành Càn Thiên Sơn cùng với hai mươi mấy người tộc trưởng của thị tộc thực lượng tương đối mạnh. Giờ phút này phần lớn đều không nói một câu, có vẻ như việc không liên quan đến mình.
Trong điện chính thức đang nói chuyện chỉ mười mấy người ngồi ở cuối cùng.
- Yêu Vương vị đã để trống tám tháng, một ngày hay hai ngày còn có thể, vô ích mấy tháng thì còn nói cái gì? Trời không thể không có ngày, rắn không thể không đầu. Càn Thiên Sơn có mấy trăm vạn hùng binh, nhưng gần đây mấy tháng lại chỉ có thể co đầu rút cổ không ra, bị Liệt Diễm Sơn Vân Hà Sơn tùy ý xâm chiếm chính là bởi vì nội thành vô chủ. Ta thấy quần anh trong Tông thị có tư cách kế thừa Yêu Vương cũng chỉ có Tông Dương công tử là đích mạch của Tông gia, là chủ của Càn Thiên sơn này.
- Càn Thiên Chi Chủ? Hắc hắc! Những lời này của ngươi đặt Tông Thủ thế tử ở chỗ nào? Tông Dương công tử là Tông thị đích mạch không sai, nhưng huyết mạch so với quân thượng thì mỏng vô cùng, mặc dù Tông Thủ thế tử không cách nào tu hành, không thể kế thừa Yêu Vương. Luận đến huyết mạch thân cận cũng nên do Hữu Đình Trụ Đại tướng kế thừa mới đúng.
Người này lời còn chưa dứt, rồi lại có người lạnh lùng nói xen vào:
- Hữu Đình Trụ Đại tướng tuy là huynh đệ của quân thượng nhưng là cùng cha khác mẹ, còn do tiện tỳ sinh ra. Mười lần thống quân bốn lần bại trận. Nếu không phải là hắn, quân thượng năm đó đã sớm diệt đi Vân Hà Sơn, người như vậy há có thể kế thừa Yêu Vương vị? Yêu Vương đại vị, không chỉ là thấy huyết mạch, cũng phải nhìn ngày sau Tông Thế công tử là trưởng tôn Tông thị đích mạch, dùng hai mươi năm đã thành tựu cảnh giới Tiên Thiên, Địa Luân Nhị Mạch, oai hùng nhất thế. Ở trong Càn Thiên Sơn này có ai có tư cách so sánh với Tông Thế công tử?
Nghe được vài câu này, trong điện phủ ẩn ẩn sinh ra vũ động, Tông Sư Nguyên toàn thân nổi gân xanh mở mắt ra, mục mang sát cơ nhìn người nói chuyện. Rồi sau đó ánh mắt lạnh lùng hướng Tông Minh Tông Thế.
Hổ Thiên Thu thì cười hắc hắc, âm thầm lạnh mỉm cười. Địa Luân Nhị Mạch? Tiến cảnh ngược lại coi như không tệ, nhưng khách quan so với thế tử vẫn chỉ là cặn bã.
Thằng nhãi con Trung Nguyên trước trận còn truyền tin tức trở về, thế tử hôm nay là Dạ Du Cảnh, tiến nhập tiên thiên cảnh giới.
Dĩ nhiên là Linh Võ song tu, lần trước gặp mặt không ngờ chưa từng phát giác.
Thời điểm đang âm thầm khinh bỉ chợt nghe được Tông Sư Nguyên bỗng nhiên mở miệng, lạnh giọng cười nói:
- Ta Tông Sư Nguyên là tiện tỳ sinh ra, vậy ngươi Tông Thế lại tính toán là cái thá gì? Cái gọi là Tông gia đích trưởng nhất mạch, bất quá một đám dư nghiệt mà thôi. Lúc trước huynh trưởng tâm nhân, lưu bọn ngươi một mạng. Không ngờ vài năm về sau, phản trở thành mối họa! Một ngoại nhân cũng dám si tâm vọng tưởng đoạt Yêu Vương đại vị.
Tông Thế trừng mắt lên, sắc mặt không thấy bất luận cái gì biến hóa, chỉ là khóe môi nhếch lên cũng không phản bác.
Ngược lại Tông Minh khẽ lắc đầu nói:
- Lời này của Sư Nguyên sai rồi, Thế nhi thiên tư thật là cao nhất trong Tông thị thế hệ này. Mặc dù quân thượng tại vị cũng tán thưởng, dốc sức tài bồi. Hơn nữa hôm nay trong tộc Thiên Hồ Tông thị ta có gần bảy thành người ủng hộ, ở bên trong Càn Thiên Sơn xác thực không người nào có tư cách hơn hắn.
- Bảy thành? Thật không biết huynh trưởng, rốt cuộc là tính ra như thế nào?
Người nói chuyện đúng là Tông Hạo, hắn lạnh lùng mỉm cười một cái:
- Nhưng vì sao theo ta được biết, hồ bộ thập tộc cũng không có tỏ thái độ. Mà kể cả trong tộc Thiên Hồ ta cũng có gần sáu thành người hiệu lực cho thế tử Tông Thủ?
- Một ít chi thứ để ý tới đám người làm gì? Tông Hạo ngươi để ý sao?
Tông Minh vuốt vuốt râu bạc trắng chợt nhớ tới một chuyện, lộ ra vui vẻ:
- Đúng rồi! Sự tình Tông Nguyên có kết quả chưa? Hẳn là vị Tử Lôi thương kia thật sự là do ngươi vứt bỏ sao? Dưỡng gần mười năm, kết quả vẫn chưa từng dưỡng thục, ngược lại tiện nghi người khác. Đường đệ cũng nên tỉnh lại đi.
Sắc mặt Tông Hạo lập tức biến đổi sau đó là lạnh giọng cười nhạo:
- Một kẻ phản chủ đề cập hắn làm gì? Hắn muốn đi theo Tông Thủ thế tử, kỳ thật cũng là chuyện tốt. Bất quá ta đoán cả đời này hắn cũng khó khăn tiến một bước. Cũng không biết còn có thể sống trên vài năm nữa không, không cần huynh trưởng phải lăn tăn.
Mà giờ khắc này không khỏi kinh ngạc nhướng lông mày nhìn về phía bóng lưng to lớn cao ngạo bên cạnh cửa sổ, trong mắt toát lên vẻ kinh ngạc.
- 3000 thiết kỵ bên trong Hải Hạp đại phá bốn mươi vạn, tướng tài vô song? Thành chủ nói là vị thế tử Càn Thiên Sơn kia?
Theo hắn được biết, gần đây chính là thời điểm Tông Thủ thông qua Như Hải Sơn Mạch, mà dưới trướng vị thế tử này giờ phút này đang có mấy ngàn thiết kỵ.
- Có phải thế không?
Hư Chính Nguyên lắc đầu:
- Liên Thành ngươi còn nhớ được Tử Lôi thương? Chính là người này có bổn sự xông trận vô song dẫn một ngàn Huyền Sơn Thành Huyền Giáp Phong Long kỵ cùng 2000 trọng giáp kỵ sĩ phá mấy trận, trước sau chém giết bốn vị Huyền Võ Tông sư, lấy mạng Phong Dục làm cho liên quân bốn mươi vạn của Liệt Diễm Sơn thành cùng Vân Hà Sơn thành tan rã.
Đồng tử Liên Thành trợn lên, ý niệm đầu tiên là mình nghe lầm. Sau đó lại cau lông mày hỏi:
- Không biết tin tức này là thật hay là giả?
- Hẳn là không sai được, nghe nói kẻ này lúc huyết thệ phảng phất dẫn động thiên cơ.
Hư Chính Nguyên mà nhìn trang giấy trong tay, bỗng dưng một cổ chân lực bừng bừng chấn động khiến toàn bộ trang giấy nát bấy hóa thành từng mảnh phiêu tán theo gió rơi vào hồ nước bên ngoài cửa sổ.
Rồi sau đó thì rơi vào trầm mặc, vô luận chủ tớ đều kích động thật lâu cũng khó khăn bình ổn.
Trọn vẹn trầm mặc một chén trà, trong mắt Hư Chính Nguyên lần nữa hiện lên quang trạch:
- Liên Thành, ngươi nói vị thế tử này ngày sau có thể thống nhất Đông Lâm hay không?
Liên Thành tựa hồ cũng sớm biết Hư Chính Nguyên sẽ hỏi như vậy, hắn cũng không lộ ra chút nào vẻ ngoài ý muốn, chỉ hơi trầm ngâm liền mở miệng đáp:
- Tông Vị Nhiên quật khởi đến nay không quá mười năm. Càn Thiên Sơn căn cơ mặc dù là có chút đơn bạc, nhưng bao năm qua chinh chiến, bộ hạ quân tướng của hắn đều là bách chiến tinh nhuệ. Dùng năng lực của vị thế tử kia đủ quét ngang toàn bộ Đông Lâm, khả năng thành lập đất nước hay không, Liên Thành cũng không dám vọng bình luận. Bất quá, nếu có thêm một Huyền Sơn Thành, một vị tướng tài vô song, ít nhất những tông môn lánh đời nhất lưu khó có thể ngăn cản hắn.
- Tông môn nhất lưu ngăn hắn không được, vậy cũng chỉ có thánh địa rồi. Lăng Vân tông tất nhiên sẽ nhúng tay.
Thần sắc trong con ngươi Hư Chính Nguyên biến hóa thất thường như cũ, bỗng nhiên hung ác, bỗng nhiên do dự, giãy dụa không thôi. Sau một lát, mới bỗng dưng hạ quyết tâm, hai đấm của hắn nắm chặt lại.
- Qua mấy ngày, ngươi tự mình đi Càn Thiên Sơn một chuyến, mang thư xin hàng gặp vị thế tử kia, Hư Chính Nguyên ta nguyện làm thuộc hạ quân thượng. Vân Thánh Thành cũng nguyện làm nước phụ thuộc của Càn Thiên Sơn, nhớ rõ lúc làm việc phải che giấu một ít.
Thần sắc Liên Thành lần này lộ vẻ đắng chát, hắn đã liệu đến sẽ là như thế, nhưng vẫn có chút bất an do dự, muốn mở miệng khuyên nhủ lại không biết nên khuyên nhủ như thế nào.
- Ta biết ngươi muốn khuyên nhủ ta cẩn thận nhưng vài chục năm nay, vị thế tử kia là hy vọng duy nhất Hư Chính Nguyên có thể trông vào.
Nói đến chỗ này lúc, vẻ mặt vị trung niên nho nhã này toát ra vẻ dữ tợn lãnh khốc, khóe môi lộ vẻ lạnh lùng nhếch lên cười:
- Người của Lăng Vân tông chỉ sợ là kiên quyết sẽ không nghĩ tới. Vị thế tử mà đám người cự tuyệt ngàn dặm lại là Linh Võ song tu, kiếm đạo Thông Linh, mười bốn tuổi thì đến Linh Sư Dạ Du Cảnh khiến Kiếm Tông cùng Thương Sinh Đạo đều điên cuồng tranh đoạt. Ngày nay, rõ ràng càng có một vị tướng tài vô song hiệu lực dưới trướng hắn. Cũng không biết lão bất tử Đan Linh Sơn cùng Vân Cung lúc nào cũng coi trọng Lương Diệu Tử cùng đại đệ tử Long Nhược bọn họ sẽ tức như thế nào? Ha ha ha...
Nói xong lời cuối cùng, hắn điên cuồng cười to. Thật lâu về sau, mới rốt cục bình tĩnh. Mà Hư Chính Nguyên nhẹ vỗ về cánh tay tàn phế trước đó không lâu, trong đôi mắt lộ hận ý khắc cốt ghi tâm.
- Lăng Vân tông, Tử Ngọ Âm Dương Đại Pháp, Khô Vinh Kiếm Khí, hắc! Thực làm như ta không biết sao? Hư Chính Nguyên vô năng, nhưng thế gian này cuối cùng đã có người đủ sức chống lại các ngươi. Thật sự là chờ mong, ngày bọn ngươi cùng vị thế tử kia giao phong.
Sắc mặt Liên Thành lúc xanh lúc trắng, thời gian dần trôi qua lại khôi phục bình thường, hắn biết thành chủ mình tâm ý đã quyết không khả năng sửa đổi.
Cơ hồ cùng một thời gian tại phía đông Đông Lâm Vân Giới, một đỉnh núi cao ngàn trượng bao trùm sươn thành phạm vi hơn trăm dặm, hào khí áp lực vô cùng.
Năm vạn Yêu tộc giáp sĩ đặc thù khác nhau xếp thành hàng ở trên quảng trường rộng lớn.
Quần áo và trang sức, áo giáp đều là thống nhất màu trắng bạc. Bất quá hào khí thì giương cung bạt kiếm, hết thảy mọi người đều là tay đè binh khí, khẩn trương và cảnh giác quét mắt bốn phía, vẻ mặt căm thù lẫn nhau phảng phất là hết sức căng thẳng.
Mà giờ khắc này ánh mắt họ giao hội chính là trong điện phủ Sùng Chính Điện có hơn mười người, thần sắc khác nhau ngồi trên trong điện phủ. Có người hoặc xanh mặt hoặc cười lạnh hoặc lẩm bẩm suy tính hoặc thần sắc thấp thỏm không yên.
Hổ Thiên Thu ngồi vị trí thứ nhất bên tay trái, vẻ mặt tự đắc vui cười đánh giá mọi người chung quanh nơi này.
Ngồi ở bên cạnh hắn đúng là Đại tướng Khâu Vi Càn Thiên Sơn thành đồng dạng là Huyền Võ bát giai, giờ phút này từ từ nhắm hai mắt, phảng phất sự tình trong sảnh không quan hệ với hắn.
Mà ở đối diện hắn đúng là Phong Hùng nhất tộc tộc trưởng Sài Nguyên cùng với Mục Lang nhất tộc tộc trưởng Linh Pháp Không.
Sài Nguyên thân hình khổng lồ khôi ngô cao hơn một trượng nhưng lại khiến cho có một loại cảm giác nhanh nhẹn linh động người ta, Linh Pháp Không một vị trung niên khoảng ba mươi tuổi, môi hồng răng trắng, cực kỳ tuấn tú, phong độ nhẹ nhàng.
Hai người cũng không có quá nhiều đặc thù thú hóa, Yêu tộc thực lực càng cao cường, càng có thể đem yêu thân kiềm chế giống như nhân loại bình thường.
Hổ Thiên Thu cũng đồng dạng làm được, bất quá hắn lại không đi quản tướng mạo mình như thế nào.
Vị thứ ba bên tay trái là Hữu Đình Trụ Đại tướng Tông Sư Nguyên đang xanh mặt, đối diện người này là một đám Tông thị tộc nhân.
Tông gia Đại trưởng lão Tông Minh thân kiêm chức Nhị trưởng lão Tông Hạo, sau người này có hai thanh niên đúng là Tông Thế và Tông Dương.
Tuy nói tại Càn Thiên Sơn rất có tiếng nói, khả năng kế thừa Yêu Vương vị, nhưng giờ phút này trong điện ngay cả chỗ ngồi đều không có, mà hai người Tông Minh cùng Tông Hạo vốn là đệ tử dòng chính của Tông thị Thiên Hồ, nắm giữ nhiều chức vị quan trọng trong tộc.
Bất quá cũng tại mười năm trước bị Tông Vị Nhiên lực lượng mới xuất hiện đoạt đi chức vị tộc trưởng .
Mà ở dưới tay hắn có hơn mười người, đều là một ít tướng lãnh quan viên nội thành Càn Thiên Sơn cùng với hai mươi mấy người tộc trưởng của thị tộc thực lượng tương đối mạnh. Giờ phút này phần lớn đều không nói một câu, có vẻ như việc không liên quan đến mình.
Trong điện chính thức đang nói chuyện chỉ mười mấy người ngồi ở cuối cùng.
- Yêu Vương vị đã để trống tám tháng, một ngày hay hai ngày còn có thể, vô ích mấy tháng thì còn nói cái gì? Trời không thể không có ngày, rắn không thể không đầu. Càn Thiên Sơn có mấy trăm vạn hùng binh, nhưng gần đây mấy tháng lại chỉ có thể co đầu rút cổ không ra, bị Liệt Diễm Sơn Vân Hà Sơn tùy ý xâm chiếm chính là bởi vì nội thành vô chủ. Ta thấy quần anh trong Tông thị có tư cách kế thừa Yêu Vương cũng chỉ có Tông Dương công tử là đích mạch của Tông gia, là chủ của Càn Thiên sơn này.
- Càn Thiên Chi Chủ? Hắc hắc! Những lời này của ngươi đặt Tông Thủ thế tử ở chỗ nào? Tông Dương công tử là Tông thị đích mạch không sai, nhưng huyết mạch so với quân thượng thì mỏng vô cùng, mặc dù Tông Thủ thế tử không cách nào tu hành, không thể kế thừa Yêu Vương. Luận đến huyết mạch thân cận cũng nên do Hữu Đình Trụ Đại tướng kế thừa mới đúng.
Người này lời còn chưa dứt, rồi lại có người lạnh lùng nói xen vào:
- Hữu Đình Trụ Đại tướng tuy là huynh đệ của quân thượng nhưng là cùng cha khác mẹ, còn do tiện tỳ sinh ra. Mười lần thống quân bốn lần bại trận. Nếu không phải là hắn, quân thượng năm đó đã sớm diệt đi Vân Hà Sơn, người như vậy há có thể kế thừa Yêu Vương vị? Yêu Vương đại vị, không chỉ là thấy huyết mạch, cũng phải nhìn ngày sau Tông Thế công tử là trưởng tôn Tông thị đích mạch, dùng hai mươi năm đã thành tựu cảnh giới Tiên Thiên, Địa Luân Nhị Mạch, oai hùng nhất thế. Ở trong Càn Thiên Sơn này có ai có tư cách so sánh với Tông Thế công tử?
Nghe được vài câu này, trong điện phủ ẩn ẩn sinh ra vũ động, Tông Sư Nguyên toàn thân nổi gân xanh mở mắt ra, mục mang sát cơ nhìn người nói chuyện. Rồi sau đó ánh mắt lạnh lùng hướng Tông Minh Tông Thế.
Hổ Thiên Thu thì cười hắc hắc, âm thầm lạnh mỉm cười. Địa Luân Nhị Mạch? Tiến cảnh ngược lại coi như không tệ, nhưng khách quan so với thế tử vẫn chỉ là cặn bã.
Thằng nhãi con Trung Nguyên trước trận còn truyền tin tức trở về, thế tử hôm nay là Dạ Du Cảnh, tiến nhập tiên thiên cảnh giới.
Dĩ nhiên là Linh Võ song tu, lần trước gặp mặt không ngờ chưa từng phát giác.
Thời điểm đang âm thầm khinh bỉ chợt nghe được Tông Sư Nguyên bỗng nhiên mở miệng, lạnh giọng cười nói:
- Ta Tông Sư Nguyên là tiện tỳ sinh ra, vậy ngươi Tông Thế lại tính toán là cái thá gì? Cái gọi là Tông gia đích trưởng nhất mạch, bất quá một đám dư nghiệt mà thôi. Lúc trước huynh trưởng tâm nhân, lưu bọn ngươi một mạng. Không ngờ vài năm về sau, phản trở thành mối họa! Một ngoại nhân cũng dám si tâm vọng tưởng đoạt Yêu Vương đại vị.
Tông Thế trừng mắt lên, sắc mặt không thấy bất luận cái gì biến hóa, chỉ là khóe môi nhếch lên cũng không phản bác.
Ngược lại Tông Minh khẽ lắc đầu nói:
- Lời này của Sư Nguyên sai rồi, Thế nhi thiên tư thật là cao nhất trong Tông thị thế hệ này. Mặc dù quân thượng tại vị cũng tán thưởng, dốc sức tài bồi. Hơn nữa hôm nay trong tộc Thiên Hồ Tông thị ta có gần bảy thành người ủng hộ, ở bên trong Càn Thiên Sơn xác thực không người nào có tư cách hơn hắn.
- Bảy thành? Thật không biết huynh trưởng, rốt cuộc là tính ra như thế nào?
Người nói chuyện đúng là Tông Hạo, hắn lạnh lùng mỉm cười một cái:
- Nhưng vì sao theo ta được biết, hồ bộ thập tộc cũng không có tỏ thái độ. Mà kể cả trong tộc Thiên Hồ ta cũng có gần sáu thành người hiệu lực cho thế tử Tông Thủ?
- Một ít chi thứ để ý tới đám người làm gì? Tông Hạo ngươi để ý sao?
Tông Minh vuốt vuốt râu bạc trắng chợt nhớ tới một chuyện, lộ ra vui vẻ:
- Đúng rồi! Sự tình Tông Nguyên có kết quả chưa? Hẳn là vị Tử Lôi thương kia thật sự là do ngươi vứt bỏ sao? Dưỡng gần mười năm, kết quả vẫn chưa từng dưỡng thục, ngược lại tiện nghi người khác. Đường đệ cũng nên tỉnh lại đi.
Sắc mặt Tông Hạo lập tức biến đổi sau đó là lạnh giọng cười nhạo:
- Một kẻ phản chủ đề cập hắn làm gì? Hắn muốn đi theo Tông Thủ thế tử, kỳ thật cũng là chuyện tốt. Bất quá ta đoán cả đời này hắn cũng khó khăn tiến một bước. Cũng không biết còn có thể sống trên vài năm nữa không, không cần huynh trưởng phải lăn tăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.