Chương 718: Chẳng lẽ ngươi trúng ý biểu ca ta sao? (1)
Ngã Bản Thuần Khiết
07/10/2014
- Ha ha, cuối cùng lão gia hỏa ngươi đã chết, còn có thể làm thịt mấy huynh đệ của ta, xem như tiện nghi ngươi.
Tên trung niên sảng khoái cười to.
Tiếp theo hắn đưa mắt nhìn hai nam nữ đang chạy trốn, lập tức mắng to:
- Các ngươi đều là người chết sao, không thấy bọn họ chạy sao? Mau đuổi theo cho ta!
Đám thủ hạ tên trung niên phục hồi lại tinh thần lập tức truy tới.
- Biểu muội, ngươi chạy trước đi, để ta chặn lại bọn hắn, nếu ngươi còn có thể sống sót, sau này báo thù cho chúng ta!
Thiếu niên phát ra tử chí kêu lên.
- Không…biểu ca, chúng ta cùng nhau chạy đi…
Thiếu nữ thập phần sợ hãi kéo tay thiếu niên cố gắng chạy.
- Hắc hắc…trốn, các ngươi có thể trốn đi nơi nào, tiếp tục chạy vào bên trong có linh thú cường đại, các ngươi chỉ trở thành thực vật của chúng, mau cùng đại gia trở về đi, đảm bảo cho các ngươi sung sướng…
Tên trung niên cười to nói, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm thiếu nữ, hận không thể lập tức nhào đi lên.
Nhưng hiện giờ nàng đã trở thành sơn dương trong tay hắn, hắn không cần phải gấp gáp.
- Ta cho ngươi biết, ta là Tân gia thiếu gia, nếu để gia tộc của ta biết, toàn bộ các ngươi đều phải chết!
Thiếu niên chắn ngang trước người thiếu nữ, lớn tiếng quát.
Chẳng qua hắn nói lời này cũng không đủ cứng rắn.
- Hắc hắc, ngươi chỉ là một thiếu gia bị Tân gia bỏ quên, chuyện của ngươi có ai mà không biết, còn dám giả vờ với ta, lão tử trói lại ngươi trước, sau đó cùng biểu muội ngươi vui vẻ một hồi, để ngươi xem bổn đại gia biểu diễn có phấn khích hay không.
Trung niên cười âm hiểm đi nhanh tới.
Thiếu niên cầm một thanh kiếm ánh mắt tràn ngập oán hận:
- Biểu muội, ngươi mau chạy đi, ta chặn hắn lại!
Dứt lời hắn vung kiếm chém tới.
Tuy rằng hắn không thể tu võ, nhưng vẫn biết ít kiếm kỹ, ra tay cũng có vài phần khí thế.
Đáng tiếc ở trước mặt tên trung niên không chịu nổi một kích, trực tiếp bị đá bay ra xa, máu tươi cuồng phun.
Thiếu nữ kinh hô:
- Biểu ca!
Nàng cũng không chạy trốn mà chạy tới ôm thiếu niên kia òa khóc.
- Biểu muội, ngươi…vì sao ngươi không trốn!
Thiếu niên hữu khí vô lực nói.
- Biểu ca, ta trốn không thoát, nếu chết chúng ta cùng chết!
Thiếu nữ thập phần kiên định nói.
Tiếp theo nàng chụp thanh kiếm đưa lên ngang cổ mình quát:
- Các ngươi bước thêm bước nữa ta sẽ chết cho các ngươi xem!
Nhưng chiêu này hữu dụng sao?
Chỉ thấy tên trung niên đá văng vài hòn đá nhỏ trúng bàn tay nàng, thanh kiếm lập tức rơi xuống.
- Tiểu mỹ nhân, đại gia sao có thể nhẫn tâm nhìn ngươi chết đâu, ngoan ngoãn làm tiểu thiếp cho ta đi!
Tên trung niên chợt lóe đã tiến tới trước người thiếu nữ.
Tiếp theo hắn ôm thiếu nữ vào trong lòng.
Thiếu niên muốn nhào tới cứu giúp nhưng vô lực đứng lên.
- Cầm thú, buông biểu muội!
Hai mắt hắn phun lửa quát to.
- Buông…buông ra…
Thiếu nữ không ngừng giãy dụa, nước mắt đầm đìa, tràn đầy thống khổ.
- Súc sinh!
Thiếu niên cắn răng mắng to.
Hắn dựa vào ý chí kiên cường của chính mình bò lên khỏi mặt đất nhặt kiếm hướng trung niên kia bổ tới.
Trung niên vung tay, một đạo công kích oanh bay thiếu niên ra thật xa, ánh mắt lộ thần sắc phi thường khinh thường nói:
- Phế vật như ngươi khó trách trở thành thiếu gia bị bỏ rơi của Tân gia!
Tầm mắt thiếu niên dần dần mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của biểu muội tim của hắn đau đớn như bị dao đâm.
Năm năm trước hắn bị gia tộc đá ra ngoài, nói hắn là phế vật không thể tu luyện, lúc ấy hắn nản chí ngã lòng chỉ muốn chết.
Gia tộc bọn hắn là đại tộc, hắn lại là con cháu dòng chính nhưng bị nhận định không thể tu luyện, đối với hắn mà nói là sấm sét giữa trời quang.
Về sau hắn rốt cục thừa nhận sự thật, mang theo người hầu rời xa gia tộc quay về định cư bên nhà bà ngoại của hắn trong trấn.
Năm năm nay chỉ có biểu muội thân mật với hắn, không hề chán ghét khinh thường hắn, ngược lại không ngừng cổ vũ hắn.
Quan hệ giữa hai người còn tốt hơn thân huynh muội.
Hiện giờ chứng kiến biểu muội bị đối phương ô nhục, một cỗ ý chí cường đại chưa từng có từ trước tới nay làm cho hắn như bộc phát lực lượng, thân thể mơ hồ phiếm lên lục quang, kiên cường bật dậy lần nữa.
Giờ khắc này hắn có thể trực tiếp từ một người thường nhảy lên thành huyền giả, một cỗ năng lượng cường đại cho hắn cảm giác như mới ra đời.
- Ta…ta có lực lượng…
Thiếu niên vui mừng kêu lên.
Tên trung niên dừng động tác kinh ngạc nhìn thoáng qua thiếu niên, lại xé áo thiếu nữ, bộ ngực của nàng đã như ẩn như hiện.
- Ngươi đi chết đi!
Thiếu niên bật dậy khỏi mặt đất, cầm trường kiếm đâm thẳng vào yết hầu tên trung niên.
Đây là một chiêu mạnh nhất mà thiếu niên dùng ý chí cực mạnh phát ra.
Những tên thủ hạ chỉ lo nhìn thiếu nữ căn bản không thấy thiếu niên có thể đứng lên lần nữa.
Nhưng tên trung niên cũng kịp phản ứng, hừ lạnh một tiếng:
- Thật sự là đê tiện, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Dứt lời hắn ôm thiếu nữ tránh sang bên, vung tay, một đoàn công kích cường đại đập thẳng vào ngực thiếu niên kia.
Phốc!
Thiếu niên bị thương nặng thân hình bay ngược ra ngoài, máu tươi phun đầy trời, đoán chừng là không sống nổi.
- Biểu ca!
Thiếu nữ bi thiết hô lên, tràn đầy thống khổ.
- Biểu ca vô dụng của ngươi chết rồi, sau này đi theo Xà gia, ngươi sẽ trở thành nữ nhân vui sướng nhất trong trấn!
Tên trung niên thò tay muốn sờ vào bộ ngực thiếu nữ.
Thiếu nữ biết khó tránh khỏi bị ô nhục, đang muốn cắn lưỡi tự sát.
- Rác rưởi!
Một thanh âm nhẹ nhàng mắng lên.
Trung niên hoảng sợ, hắn nghe ra thanh âm kia tuyệt đối không phải thủ hạ mình vọng lại.
- Ai, đi ra cho ta!
Trung niên nhìn quanh bốn phía quát to.
Đám thủ hạ lập tức đề phòng, nhìn quanh bốn phía.
- Ngươi không tư cách thấy bổn thiếu!
Thanh âm kia lại vang lên.
- Bọn chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi, có dũng khí đi ra cùng Xà gia đại chiến ba trăm…
Tên trung niên quát to, hắn không ngừng tìm kiếm xung quanh, nhưng hắn không biết thanh âm kia từ đâu vọng lại.
Hắn còn chưa nói dứt lời đã phát hiện thân thể mình bị vật gì đó bắt giữ.
Hắn kinh hãi, còn tưởng rằng bị người bắt được nhưng chợt phát hiện thân thể mình đột nhiên trôi nổi lên.
Thủ hạ hắn nhìn thấy cảnh này đều trợn tròn mắt.
Thiếu nữ nhân cơ hội chạy tới chỗ biểu ca của nàng.
Tên trung niên rốt cục nhận rõ sự thực, hắn biết mình lần này đã gặp phải cao nhân, nhanh chóng cầu xin nói:
- Đại…đại nhân tha mạng, tiểu nhân vô ý mạo phạm, đại nhân tha mạng…
- Hừ, rác rưởi gian dâm bắt người cướp của, há có thể tha cho ngươi!
Thanh âm kia lại vang lên.
Tiếp theo tên trung niên hướng chỗ đám thủ hạ bắn tới.
Phanh phanh!
Hai bên chạm nhau, đều phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Những người khác thấy thế kinh hãi vội lui về phía sau.
Đáng tiếc một cỗ linh khí cường đại từ khắp bốn phương tám hướng đè ép tới, làm cho bọn hắn không thể động đậy.
- Ngươi không phải ưa thích cưỡi người sao? Bổn thiếu cho ngươi nếm thử mùi vị!
Thanh âm kia lại vang lên.
Sau đó thân thể tên trung niên như bị bàn tay vô hình khống chế đụng vào thân hình tên thủ hạ khác.
Tên trung niên sảng khoái cười to.
Tiếp theo hắn đưa mắt nhìn hai nam nữ đang chạy trốn, lập tức mắng to:
- Các ngươi đều là người chết sao, không thấy bọn họ chạy sao? Mau đuổi theo cho ta!
Đám thủ hạ tên trung niên phục hồi lại tinh thần lập tức truy tới.
- Biểu muội, ngươi chạy trước đi, để ta chặn lại bọn hắn, nếu ngươi còn có thể sống sót, sau này báo thù cho chúng ta!
Thiếu niên phát ra tử chí kêu lên.
- Không…biểu ca, chúng ta cùng nhau chạy đi…
Thiếu nữ thập phần sợ hãi kéo tay thiếu niên cố gắng chạy.
- Hắc hắc…trốn, các ngươi có thể trốn đi nơi nào, tiếp tục chạy vào bên trong có linh thú cường đại, các ngươi chỉ trở thành thực vật của chúng, mau cùng đại gia trở về đi, đảm bảo cho các ngươi sung sướng…
Tên trung niên cười to nói, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm thiếu nữ, hận không thể lập tức nhào đi lên.
Nhưng hiện giờ nàng đã trở thành sơn dương trong tay hắn, hắn không cần phải gấp gáp.
- Ta cho ngươi biết, ta là Tân gia thiếu gia, nếu để gia tộc của ta biết, toàn bộ các ngươi đều phải chết!
Thiếu niên chắn ngang trước người thiếu nữ, lớn tiếng quát.
Chẳng qua hắn nói lời này cũng không đủ cứng rắn.
- Hắc hắc, ngươi chỉ là một thiếu gia bị Tân gia bỏ quên, chuyện của ngươi có ai mà không biết, còn dám giả vờ với ta, lão tử trói lại ngươi trước, sau đó cùng biểu muội ngươi vui vẻ một hồi, để ngươi xem bổn đại gia biểu diễn có phấn khích hay không.
Trung niên cười âm hiểm đi nhanh tới.
Thiếu niên cầm một thanh kiếm ánh mắt tràn ngập oán hận:
- Biểu muội, ngươi mau chạy đi, ta chặn hắn lại!
Dứt lời hắn vung kiếm chém tới.
Tuy rằng hắn không thể tu võ, nhưng vẫn biết ít kiếm kỹ, ra tay cũng có vài phần khí thế.
Đáng tiếc ở trước mặt tên trung niên không chịu nổi một kích, trực tiếp bị đá bay ra xa, máu tươi cuồng phun.
Thiếu nữ kinh hô:
- Biểu ca!
Nàng cũng không chạy trốn mà chạy tới ôm thiếu niên kia òa khóc.
- Biểu muội, ngươi…vì sao ngươi không trốn!
Thiếu niên hữu khí vô lực nói.
- Biểu ca, ta trốn không thoát, nếu chết chúng ta cùng chết!
Thiếu nữ thập phần kiên định nói.
Tiếp theo nàng chụp thanh kiếm đưa lên ngang cổ mình quát:
- Các ngươi bước thêm bước nữa ta sẽ chết cho các ngươi xem!
Nhưng chiêu này hữu dụng sao?
Chỉ thấy tên trung niên đá văng vài hòn đá nhỏ trúng bàn tay nàng, thanh kiếm lập tức rơi xuống.
- Tiểu mỹ nhân, đại gia sao có thể nhẫn tâm nhìn ngươi chết đâu, ngoan ngoãn làm tiểu thiếp cho ta đi!
Tên trung niên chợt lóe đã tiến tới trước người thiếu nữ.
Tiếp theo hắn ôm thiếu nữ vào trong lòng.
Thiếu niên muốn nhào tới cứu giúp nhưng vô lực đứng lên.
- Cầm thú, buông biểu muội!
Hai mắt hắn phun lửa quát to.
- Buông…buông ra…
Thiếu nữ không ngừng giãy dụa, nước mắt đầm đìa, tràn đầy thống khổ.
- Súc sinh!
Thiếu niên cắn răng mắng to.
Hắn dựa vào ý chí kiên cường của chính mình bò lên khỏi mặt đất nhặt kiếm hướng trung niên kia bổ tới.
Trung niên vung tay, một đạo công kích oanh bay thiếu niên ra thật xa, ánh mắt lộ thần sắc phi thường khinh thường nói:
- Phế vật như ngươi khó trách trở thành thiếu gia bị bỏ rơi của Tân gia!
Tầm mắt thiếu niên dần dần mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của biểu muội tim của hắn đau đớn như bị dao đâm.
Năm năm trước hắn bị gia tộc đá ra ngoài, nói hắn là phế vật không thể tu luyện, lúc ấy hắn nản chí ngã lòng chỉ muốn chết.
Gia tộc bọn hắn là đại tộc, hắn lại là con cháu dòng chính nhưng bị nhận định không thể tu luyện, đối với hắn mà nói là sấm sét giữa trời quang.
Về sau hắn rốt cục thừa nhận sự thật, mang theo người hầu rời xa gia tộc quay về định cư bên nhà bà ngoại của hắn trong trấn.
Năm năm nay chỉ có biểu muội thân mật với hắn, không hề chán ghét khinh thường hắn, ngược lại không ngừng cổ vũ hắn.
Quan hệ giữa hai người còn tốt hơn thân huynh muội.
Hiện giờ chứng kiến biểu muội bị đối phương ô nhục, một cỗ ý chí cường đại chưa từng có từ trước tới nay làm cho hắn như bộc phát lực lượng, thân thể mơ hồ phiếm lên lục quang, kiên cường bật dậy lần nữa.
Giờ khắc này hắn có thể trực tiếp từ một người thường nhảy lên thành huyền giả, một cỗ năng lượng cường đại cho hắn cảm giác như mới ra đời.
- Ta…ta có lực lượng…
Thiếu niên vui mừng kêu lên.
Tên trung niên dừng động tác kinh ngạc nhìn thoáng qua thiếu niên, lại xé áo thiếu nữ, bộ ngực của nàng đã như ẩn như hiện.
- Ngươi đi chết đi!
Thiếu niên bật dậy khỏi mặt đất, cầm trường kiếm đâm thẳng vào yết hầu tên trung niên.
Đây là một chiêu mạnh nhất mà thiếu niên dùng ý chí cực mạnh phát ra.
Những tên thủ hạ chỉ lo nhìn thiếu nữ căn bản không thấy thiếu niên có thể đứng lên lần nữa.
Nhưng tên trung niên cũng kịp phản ứng, hừ lạnh một tiếng:
- Thật sự là đê tiện, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Dứt lời hắn ôm thiếu nữ tránh sang bên, vung tay, một đoàn công kích cường đại đập thẳng vào ngực thiếu niên kia.
Phốc!
Thiếu niên bị thương nặng thân hình bay ngược ra ngoài, máu tươi phun đầy trời, đoán chừng là không sống nổi.
- Biểu ca!
Thiếu nữ bi thiết hô lên, tràn đầy thống khổ.
- Biểu ca vô dụng của ngươi chết rồi, sau này đi theo Xà gia, ngươi sẽ trở thành nữ nhân vui sướng nhất trong trấn!
Tên trung niên thò tay muốn sờ vào bộ ngực thiếu nữ.
Thiếu nữ biết khó tránh khỏi bị ô nhục, đang muốn cắn lưỡi tự sát.
- Rác rưởi!
Một thanh âm nhẹ nhàng mắng lên.
Trung niên hoảng sợ, hắn nghe ra thanh âm kia tuyệt đối không phải thủ hạ mình vọng lại.
- Ai, đi ra cho ta!
Trung niên nhìn quanh bốn phía quát to.
Đám thủ hạ lập tức đề phòng, nhìn quanh bốn phía.
- Ngươi không tư cách thấy bổn thiếu!
Thanh âm kia lại vang lên.
- Bọn chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi, có dũng khí đi ra cùng Xà gia đại chiến ba trăm…
Tên trung niên quát to, hắn không ngừng tìm kiếm xung quanh, nhưng hắn không biết thanh âm kia từ đâu vọng lại.
Hắn còn chưa nói dứt lời đã phát hiện thân thể mình bị vật gì đó bắt giữ.
Hắn kinh hãi, còn tưởng rằng bị người bắt được nhưng chợt phát hiện thân thể mình đột nhiên trôi nổi lên.
Thủ hạ hắn nhìn thấy cảnh này đều trợn tròn mắt.
Thiếu nữ nhân cơ hội chạy tới chỗ biểu ca của nàng.
Tên trung niên rốt cục nhận rõ sự thực, hắn biết mình lần này đã gặp phải cao nhân, nhanh chóng cầu xin nói:
- Đại…đại nhân tha mạng, tiểu nhân vô ý mạo phạm, đại nhân tha mạng…
- Hừ, rác rưởi gian dâm bắt người cướp của, há có thể tha cho ngươi!
Thanh âm kia lại vang lên.
Tiếp theo tên trung niên hướng chỗ đám thủ hạ bắn tới.
Phanh phanh!
Hai bên chạm nhau, đều phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Những người khác thấy thế kinh hãi vội lui về phía sau.
Đáng tiếc một cỗ linh khí cường đại từ khắp bốn phương tám hướng đè ép tới, làm cho bọn hắn không thể động đậy.
- Ngươi không phải ưa thích cưỡi người sao? Bổn thiếu cho ngươi nếm thử mùi vị!
Thanh âm kia lại vang lên.
Sau đó thân thể tên trung niên như bị bàn tay vô hình khống chế đụng vào thân hình tên thủ hạ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.