Chương 885: Chạy tới Diệp gia thành. (1)
Ngã Bản Thuần Khiết
03/11/2014
- Cũng không hẳn, Vương giai tuy nhiều nhưng mà trẻ tuổi như chúng ta lại ít.
Đường Cương Lĩnh bổ sung thêm.
Lăng Tiếu nói:
- Ân, Đường huynh nói không sai, Vương giai tuy nhiều nhưng trẻ như chúng ta lại không có bao nhiêu, nhưng mà các ngươi đừng quên đây chỉ là thành trì của trung vực, nói không chừng là thành trì rớt lại phía sau, ở đây chúng ta xem đủ rồi, có thể trong tưởng tượng thành trì khác phồn hoa như thế nào.
Lăng Tiếu lại dẫn tới chủ đề khác.
- Lão đại, ngươi nói không sai, chúng ta tới trung vực lần này là đi du lịch sao?
Hoa Hiểu Quế hỏi.
Đường Cương Lĩnh cũng nghi hoặc nhìn Lăng Tiếu.
Lúc trước hắn bị Lăng Tiếu đầu độc mới buông tha hào quang của gia tộc đi tới trung vực, hiện tại hắn cũng rất muốn biết Lăng Tiếu muốn làm gì.
Lăng Tiếu nhìn qua hai người và vươn người đứng lên.
- Ta muốn tổ kiến thế lực của mình.
Lăng Tiếu lần đầu tiên công bố mục đích của mình cho người khác nghe.
Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh thể xác và tinh thần run lên, lúc này bọn họ cảm thấy thân ảnh của Lăng Tiếu hiên tại quá cao lớn rồi.
Lăng Tiếu không chờ bọn họ phục hồi tinh thần lại, nói thêm:
- Ta không chỉ muốn tổ kiến thế lực của mình, còn muốn trở nên nổi tiếng cường đại ở trung vực tới mức không ai dám đánh chủ ý lên chúng ta, làm cho bất luận kẻ nào nhìn thấy chúng ta cũng phải tôn kính.
Thời điểm Lăng Tiếu nói ra lời này thì hào quang óng ánh hiện ra.
Giờ phút này hắn giống như hoàng đế vậy, khiến Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh sinh ra cảm giác phần phục.
- Lão đại ngươi muốn tổ kiến dong binh đoàn hay tông môn?
Hoa Hiểu Quế phục hồi tinh thần lại hỏi.
Lăng Tiếu lắc lắc đầu nói:
- Cũng không phải.
- Không phải cái gì?
Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh cùng kêu lên.
- Ta chỉ muốn thành lập thế lực tự do.
Lăng Tiếu rất là nghiêm túc đáp.
- Thế lực tự do?
Hai người khó hiểu.
- Chính là không cần người khác tới can thiệp, không cần thế lực khác tới vung tay múa chân, chúng ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần nhìn người sắc mặt người khác làm việc.
Lăng Tiếu nói.
- Úc, ta hiểu rồi.
Hoa Hiểu Quế lập tức bừng tỉnh đại ngộ nói.
Đường Cương Lĩnh nghi hoặc hỏi:
- Ngươi hiểu cái gì?
- Lão đại muốn làm giặc cỏ!
Hoa Hiểu Quế rất khẳng định đáp.
Hắn vừa mới nói xong Lăng Tiếu cùng Đường Cương Lĩnh lập tức ngã xuống.
Hoa Hiểu Quế nhìn qua hai người gãi đầu nói:
- Ta có nói sai sao? Những giặc cỏ kia chẳng phải rất tự do sao?
Lăng Tiếu nhảy lên vỗ đầu Hoa Hiểu Quế quát.
- Ngươi nhìn lão đạo ta đây ngọc thụ phong lâm như thế này, anh tuấn vô địch mà làm giặc cỏ sao?
Hoa Hiểu Quế xấu hổ nói.
- Vì sao không được?
Ai ngờ sau một khắc Lăng Tiếu lại nói:
- Tiểu Quy đề nghị cũng không phải sai, làm giặc cỏ còn có phong cách hơn dong binh đoàn và tông môn đấy.
Lúc này tới phiên Hoa Hiểu Quế té xỉu!
Dã tâm của Lăng Tiếu không thể nghi ngờ rất lớn, lớn tới mức Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh chỉ có thể nhìn lên.
Nhưng mà bọn họ cũng phát giác Lăng Tiếu không phải loại người khoác lác.
Bởi vì hực lực của Lăng Tiếu có tư cách này.
Bọn họ đã biết rõ người bên cạnh Lăng Tiếu cường đại tới mức khó tưởng tượng nổi, nhất là tráng hán to như cột điện trong không gian giứoi, đây chính là tồn tại lục giai đẳng cấp cao Giao Long cũng phải hoảng sợ.
Kỳ thật ngay cả Lăng Tiếu cũng không biết nên thành lập thế lực nào mới hợp với tính cách của mình đấy.
Hắn là người không thích bị ước thúc, đồng thời cũng là người không giỏi quản lý.
Hắn chỉ thích làm việc theo ý mình, chỉ cần người khác không gây với hắn là hắn thỏa mãn rồi.
Yêu cầu này nhìn như rất đơn giản nhưng mà rất khó khăn.
Nếu chỉ đánh đấm thì Lăng Tiếu mang theo những nữ nhân khuynh thành của hắn đi dạo trong thành trì bị người ta trêu chọc hoặc cưỡng ép thì sao; lại ví dụ như Lăng Tiếu tìm được kỳ trân dị bảo bị người ta biết, khẳng định sẽ có người tới cướp đoạt; lại ví dụ như Luyện dược sư cao cấp biết hắn mang dị châu, khẳng định có rất nhiều Luyện Dược Sư tìm hắn gây phiền toái.
Mọi việc không nhất định có thể ứng phó được.
Cho nên Lăng Tiếu vì ngăn cản chuyện này diễn ra nên hắn nhất định phải thành lập thế lực của mình.
Không đơn giản vi chính hắn, còn vì thân nhân và bằng hữu bên cạnh.
Hắn hy vọng có một ngày thế lực của mình tùy tiện báo cái tên thì bất luận kẻ nào cũng phải nhượng bộ lui binh.
Cho nên nói Lăng Tiếu dã tâm còn rất lớn.
Bởi vì muốn đạt tới tình trạng này thì phải có thực lực cường hãn ở trung vực.
Trong trung vực này có mười tám thế lực lớn không có kẻ nào dám chọc vào, thế lực khác càng không dám.
Sở dĩ Lăng Tiếu thổ lộ tiếng lòng với Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh cũng hy vọng mượn lực của hai người này, chỉ như vậy mới
Hoa Hiểu Quế nghe lời của hắn không sai, mà Đường Cương Lĩnh còn cần tiến thêm một bước trao đổi với câu thông mới có thể làm tốt chuẩn bị.
Đương nhiên Lăng Tiếu coi trọng hai người như thế tự nhiên là bởi vì chức nghiệp của bọn họ.
Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh theo thứ tự là Luyện dược sư cùng Luyện Khí Sư, hai chức nghiệp này được người trên đại lục tôn sùng, một khi có chuyện thì lực hiệu triệu rất khủng bố.
Người như vậy tương lai chắc chắn có nhiều cường giả đi theo làm tùy tùng, thế lực có bọn họ muốn không cường đại cũng khó khăn.
Đây chính là điểm Lăng Tiếu từ Đường gia mang Đường Cương Lĩnh lừa tới trung vực.
Về phần Lăng Tiếu bản thân cũng là Luyện dược sư, nhưng trước khi Hoa Hiểu Quế phát triển thì hắn phải gánh công tác này. Nhưng mà hắn lại không có đặt nhiều tâm tư luyện đan, cho nên chỉ có thể dưỡng Hoa Hiểu Quế thay thế vị trí của hắn, hắn không muốn quản những chuyện này.
Nghe Lăng Tiếu nói thì Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh đều cảm thấy khó tin, nhiệt huyết trong người sôi trào.
Bọn họ đều là người trẻ tuổi, hơn nữa xuất sắc như vậy đều có lý tưởng cùng khát vọng, mà Lăng Tiếu không thể nghi ngờ muốn mượn sức của bọn họ.
Về phần mục tiêu này nhìn thì xa không chạm tới nhưng dường như chỉ cần có Lăng Tiếu thì đều cảm thấy thực hiện được.
Cho nên bọn họ cũng ngầm hạ quyết định phải cố gắng đi theo Lăng Tiếu, thành tựu mộng tưởng vĩ đại của mình.
...
Liên tiếp mấy ngày Lăng Tiếu cũng vượt qua trong Toái Cương Thành.
Bọn họ vừa mới tới trung vực phải tìm hiểu tin tức, bằng không thì mù quáng làm việc chẳng có ý nghĩa.
Mặt khác Lăng Tiếu cũng tìm người nghe ngóng tin tức Minh Thủy Môn, đáng tiếc không ai nghe qua tông môn này.
Trong lòng Lăng Tiếu buồn bực không thôi, chẳng lẽ bị gạt?
Đương nhiên lão bà kia khoa trương Minh Thủy Môn là tông môn ngũ giai, trong trung vực có danh khí lớn, sau khi nghe ngóng đã biết phải đi thế nào.
Hôm nay xuất hiện tình huống này, Lăng Tiếu cho hắn cảm giác an nguy của Vân Mộng Kỳ không quá yên tâm, hắn phải nhanh chóng tìm kiếm tung tích của Minh Thủy Môn.
- Xem ra chỉ có thể đi Diệp Gia Thành!
Lăng Tiếu cau mày, khẽ thở dài một cái nói.
Phượng Tiêm Vận từ sau ôm lấy Lăng Tiếu eo hổ nói.
Đường Cương Lĩnh bổ sung thêm.
Lăng Tiếu nói:
- Ân, Đường huynh nói không sai, Vương giai tuy nhiều nhưng trẻ như chúng ta lại không có bao nhiêu, nhưng mà các ngươi đừng quên đây chỉ là thành trì của trung vực, nói không chừng là thành trì rớt lại phía sau, ở đây chúng ta xem đủ rồi, có thể trong tưởng tượng thành trì khác phồn hoa như thế nào.
Lăng Tiếu lại dẫn tới chủ đề khác.
- Lão đại, ngươi nói không sai, chúng ta tới trung vực lần này là đi du lịch sao?
Hoa Hiểu Quế hỏi.
Đường Cương Lĩnh cũng nghi hoặc nhìn Lăng Tiếu.
Lúc trước hắn bị Lăng Tiếu đầu độc mới buông tha hào quang của gia tộc đi tới trung vực, hiện tại hắn cũng rất muốn biết Lăng Tiếu muốn làm gì.
Lăng Tiếu nhìn qua hai người và vươn người đứng lên.
- Ta muốn tổ kiến thế lực của mình.
Lăng Tiếu lần đầu tiên công bố mục đích của mình cho người khác nghe.
Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh thể xác và tinh thần run lên, lúc này bọn họ cảm thấy thân ảnh của Lăng Tiếu hiên tại quá cao lớn rồi.
Lăng Tiếu không chờ bọn họ phục hồi tinh thần lại, nói thêm:
- Ta không chỉ muốn tổ kiến thế lực của mình, còn muốn trở nên nổi tiếng cường đại ở trung vực tới mức không ai dám đánh chủ ý lên chúng ta, làm cho bất luận kẻ nào nhìn thấy chúng ta cũng phải tôn kính.
Thời điểm Lăng Tiếu nói ra lời này thì hào quang óng ánh hiện ra.
Giờ phút này hắn giống như hoàng đế vậy, khiến Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh sinh ra cảm giác phần phục.
- Lão đại ngươi muốn tổ kiến dong binh đoàn hay tông môn?
Hoa Hiểu Quế phục hồi tinh thần lại hỏi.
Lăng Tiếu lắc lắc đầu nói:
- Cũng không phải.
- Không phải cái gì?
Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh cùng kêu lên.
- Ta chỉ muốn thành lập thế lực tự do.
Lăng Tiếu rất là nghiêm túc đáp.
- Thế lực tự do?
Hai người khó hiểu.
- Chính là không cần người khác tới can thiệp, không cần thế lực khác tới vung tay múa chân, chúng ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần nhìn người sắc mặt người khác làm việc.
Lăng Tiếu nói.
- Úc, ta hiểu rồi.
Hoa Hiểu Quế lập tức bừng tỉnh đại ngộ nói.
Đường Cương Lĩnh nghi hoặc hỏi:
- Ngươi hiểu cái gì?
- Lão đại muốn làm giặc cỏ!
Hoa Hiểu Quế rất khẳng định đáp.
Hắn vừa mới nói xong Lăng Tiếu cùng Đường Cương Lĩnh lập tức ngã xuống.
Hoa Hiểu Quế nhìn qua hai người gãi đầu nói:
- Ta có nói sai sao? Những giặc cỏ kia chẳng phải rất tự do sao?
Lăng Tiếu nhảy lên vỗ đầu Hoa Hiểu Quế quát.
- Ngươi nhìn lão đạo ta đây ngọc thụ phong lâm như thế này, anh tuấn vô địch mà làm giặc cỏ sao?
Hoa Hiểu Quế xấu hổ nói.
- Vì sao không được?
Ai ngờ sau một khắc Lăng Tiếu lại nói:
- Tiểu Quy đề nghị cũng không phải sai, làm giặc cỏ còn có phong cách hơn dong binh đoàn và tông môn đấy.
Lúc này tới phiên Hoa Hiểu Quế té xỉu!
Dã tâm của Lăng Tiếu không thể nghi ngờ rất lớn, lớn tới mức Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh chỉ có thể nhìn lên.
Nhưng mà bọn họ cũng phát giác Lăng Tiếu không phải loại người khoác lác.
Bởi vì hực lực của Lăng Tiếu có tư cách này.
Bọn họ đã biết rõ người bên cạnh Lăng Tiếu cường đại tới mức khó tưởng tượng nổi, nhất là tráng hán to như cột điện trong không gian giứoi, đây chính là tồn tại lục giai đẳng cấp cao Giao Long cũng phải hoảng sợ.
Kỳ thật ngay cả Lăng Tiếu cũng không biết nên thành lập thế lực nào mới hợp với tính cách của mình đấy.
Hắn là người không thích bị ước thúc, đồng thời cũng là người không giỏi quản lý.
Hắn chỉ thích làm việc theo ý mình, chỉ cần người khác không gây với hắn là hắn thỏa mãn rồi.
Yêu cầu này nhìn như rất đơn giản nhưng mà rất khó khăn.
Nếu chỉ đánh đấm thì Lăng Tiếu mang theo những nữ nhân khuynh thành của hắn đi dạo trong thành trì bị người ta trêu chọc hoặc cưỡng ép thì sao; lại ví dụ như Lăng Tiếu tìm được kỳ trân dị bảo bị người ta biết, khẳng định sẽ có người tới cướp đoạt; lại ví dụ như Luyện dược sư cao cấp biết hắn mang dị châu, khẳng định có rất nhiều Luyện Dược Sư tìm hắn gây phiền toái.
Mọi việc không nhất định có thể ứng phó được.
Cho nên Lăng Tiếu vì ngăn cản chuyện này diễn ra nên hắn nhất định phải thành lập thế lực của mình.
Không đơn giản vi chính hắn, còn vì thân nhân và bằng hữu bên cạnh.
Hắn hy vọng có một ngày thế lực của mình tùy tiện báo cái tên thì bất luận kẻ nào cũng phải nhượng bộ lui binh.
Cho nên nói Lăng Tiếu dã tâm còn rất lớn.
Bởi vì muốn đạt tới tình trạng này thì phải có thực lực cường hãn ở trung vực.
Trong trung vực này có mười tám thế lực lớn không có kẻ nào dám chọc vào, thế lực khác càng không dám.
Sở dĩ Lăng Tiếu thổ lộ tiếng lòng với Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh cũng hy vọng mượn lực của hai người này, chỉ như vậy mới
Hoa Hiểu Quế nghe lời của hắn không sai, mà Đường Cương Lĩnh còn cần tiến thêm một bước trao đổi với câu thông mới có thể làm tốt chuẩn bị.
Đương nhiên Lăng Tiếu coi trọng hai người như thế tự nhiên là bởi vì chức nghiệp của bọn họ.
Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh theo thứ tự là Luyện dược sư cùng Luyện Khí Sư, hai chức nghiệp này được người trên đại lục tôn sùng, một khi có chuyện thì lực hiệu triệu rất khủng bố.
Người như vậy tương lai chắc chắn có nhiều cường giả đi theo làm tùy tùng, thế lực có bọn họ muốn không cường đại cũng khó khăn.
Đây chính là điểm Lăng Tiếu từ Đường gia mang Đường Cương Lĩnh lừa tới trung vực.
Về phần Lăng Tiếu bản thân cũng là Luyện dược sư, nhưng trước khi Hoa Hiểu Quế phát triển thì hắn phải gánh công tác này. Nhưng mà hắn lại không có đặt nhiều tâm tư luyện đan, cho nên chỉ có thể dưỡng Hoa Hiểu Quế thay thế vị trí của hắn, hắn không muốn quản những chuyện này.
Nghe Lăng Tiếu nói thì Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh đều cảm thấy khó tin, nhiệt huyết trong người sôi trào.
Bọn họ đều là người trẻ tuổi, hơn nữa xuất sắc như vậy đều có lý tưởng cùng khát vọng, mà Lăng Tiếu không thể nghi ngờ muốn mượn sức của bọn họ.
Về phần mục tiêu này nhìn thì xa không chạm tới nhưng dường như chỉ cần có Lăng Tiếu thì đều cảm thấy thực hiện được.
Cho nên bọn họ cũng ngầm hạ quyết định phải cố gắng đi theo Lăng Tiếu, thành tựu mộng tưởng vĩ đại của mình.
...
Liên tiếp mấy ngày Lăng Tiếu cũng vượt qua trong Toái Cương Thành.
Bọn họ vừa mới tới trung vực phải tìm hiểu tin tức, bằng không thì mù quáng làm việc chẳng có ý nghĩa.
Mặt khác Lăng Tiếu cũng tìm người nghe ngóng tin tức Minh Thủy Môn, đáng tiếc không ai nghe qua tông môn này.
Trong lòng Lăng Tiếu buồn bực không thôi, chẳng lẽ bị gạt?
Đương nhiên lão bà kia khoa trương Minh Thủy Môn là tông môn ngũ giai, trong trung vực có danh khí lớn, sau khi nghe ngóng đã biết phải đi thế nào.
Hôm nay xuất hiện tình huống này, Lăng Tiếu cho hắn cảm giác an nguy của Vân Mộng Kỳ không quá yên tâm, hắn phải nhanh chóng tìm kiếm tung tích của Minh Thủy Môn.
- Xem ra chỉ có thể đi Diệp Gia Thành!
Lăng Tiếu cau mày, khẽ thở dài một cái nói.
Phượng Tiêm Vận từ sau ôm lấy Lăng Tiếu eo hổ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.