Chương 533: La Bá Hưng hung ác. (1)
Ngã Bản Thuần Khiết
23/09/2014
Một thân khí thế đều phát ra, tất cả mọi người có một loại cảm giác hít thở không thông.
Người này đúng là người lĩnh đội của Trọng Kiếm Môn, La Bá Hưng.
Chỉ thấy hắn không chút nhiều lời xông vào giữa mười người, Cự Kiếm trong tay như liêm đao cắt cỏ, mỗi khi vung lên đều có một người thân thể tách rời.
Từng đạo máu tươi vẩy ra, từng đợt hương vị tanh hôi tràn ngập tại chỗ.
- Ha ha, thống khoái, mau tới ah, để bổn vương giết cho thống khoái!
La Bá Hưng phảng phất như uống vào thuốc kích thích vậy, mỗi khi giết một người đều cảm thấy vô cùng khoái cảm.
Người này rõ ràng coi mạng như cọng rơm cái rác, quả thật hung tàn đến cực điểm.
Hơn mười người xông lên chỉ một lát đã bị kiếm quang của La Bá Hưng chém giết hơn phân nửa.
Tất cả mọi người đều bị dọa cho liên tiếp lui về phía sau, đầu óc rốt cục cũng khôi phục chút thanh tỉnh, ý thức được những thứ kia, bằng thực lực của bọn hắn căn bản không thể nào nhúng chàm được.
- Muốn chạy? Không có cửa đâu!
La Bá Hưng ánh mắt thoáng nhìn một gã trẻ tuổi sợ tới mức bỏ chạy ra xa, cự kiếm trong tay dẫn động một vòng linh lực bổ tới.
PHỐC!
Nửa bước Vương cấp đã có thể dẫn động nửa phần linh lực cho mình dùng, tốc độ linh lực nhanh đến cỡ nào, tên trẻ tuổi kia lập tức từ sau bị chặt thành hai nửa.
Sau lưng mọi người đều lạnh toát, nội tâm lại cực kỳ hối hận.
Lúc này, trong đại điện truyền ra một giọng nói:
- La huynh ngươi nếu không nhanh thì đồ vật bên trong sẽ thuộc về ta và Mị nương đấy .
- Hừ, mơ tưởng.
La Bá Hưng hừ lạnh một tiếng, cả người lần nữa tựa như tia chớp lướt ra ngoài.
- Đều đi chết đi!
La Bá Hưng nhảy đến giữa không trung hét lớn một tiếng, cự kiếm trong tay càng không ngừng vung vẩy, từng đạo bóng kiếm vô cùng lợi hại từ trên trời giáng xuống.
Những người còn lại đều tháo chạy bốn phía, bọn hắn chỉ hận mình sinh ra ít hai cái đùi, chạy trốn còn chưa đủ nhanh.
Ah ah!
Kiếm quang như nhận, mọi người đều ra sức chống cự, nhưng thực lực có hạn, chỉ có nước mặc cho bị khi dễ
Bất quá, ngược lại là có vài tên cao giai Linh Sư, thừa dịp loạn chạy ra tìm đường sống, miễn cho bị giết sạch toàn bộ.
Sau một phen giết chóc, La Bá Hưng nhẹ vỗ về thân Cự Kiếm của mình, ngón tay lau máu tanh phía trê, lưỡi dài nhẹ liếm một cái cười lạnh nói:
- Chậc chậc, thực ngọt.
Nhìn qua thi thể trên đất, hắn không chỉ không có nửa điểm thương cảm, ngược lại còn lộ ra cực kỳ thoả mãn sảng khoái.
Lúc hắn muốn quay người trở về đại điện thì hai con mắto khát máu lại nhìn về một hướng.
- Ồ, rõ ràng còn có một tông sốt lại.
La Bá Hưng kinh ngạc một chút, tiếp theo sải bước chạy về phía bọn người Lăng Tiếu.
Trong tay mang theo cự kiếm lóe ra vài đạo kim mang huyễn lệ.
XÍU... UU!!
Vài đạo kiếm quang kim hồng không chút do dự đánh về phía bọn người Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu khẽ nhíu mày hét lớn một tiếng:
- Các ngươi trước tiên lui ra sau.
Dứt lời, hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, chủ động đón đỡ. La Bá Hưng.
Những người khác liên tiếp lui về phía sau, trên mặt đều không có chút lo lắng nào cả.
Bọn họ đều biết thực lực Lăng Tiếu thâm bất khả trắc, dù là đê giai Vương cấp cũng phải nuốt hận tại chỗ, huống chi là nửa bước Vương cấp chứ.
Lăng Tiếu cũng không lấy vũ khí ra, chỉ dùng quyền đón đỡ vài đạo kiếm quang kia.
Trên mặt La Bá Hưng lộ ra vẻ nhạo báng:
- Rõ ràng dám tay không đỡ kiếm chiêucủa ta, tên này đầu óc có vấn đề.
Ầm ầm!
Lăng Tiếu hai đấm nổi lên tia vàng óng ánh, từng quyền đánh tan kiếm quang lăng lệ.
La Bá Hưng bị một màn này dọa cho khiếp sợ đến há to miệng.
Lăng Tiếu đứng lại lạnh lùng nhìn La Bá Hưng:
- Chớ chọc ta!
Lăng Tiếu nhớ kĩ Tiêu Tùng Lâm trước khi tiến vào Bí Cảnh đã khuyên bảo bọn họ, có thể không đắc tội người ba tông thì tận lực đừng đắc tội.
Thực lực ba tông tương đối đáng sợ, vạn nhất xảy ra chuyện gì sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho Tử Thiên Tông.
La Bá Hưng đứng trước Lăng Tiếu, người hắn cao hơn Lăng Tiếu cả đoạn lớn, hai mắt nhìn hằm hằm Lăng Tiếu nói:
- Tiểu tử thật hung hăng càn quấy, tiểu tử ngươi tông nào xưng tên ra đi, có thể khiến bản vương động thật, ngươi cũng đủ tự ngạo rồi.
Lăng Tiếu nghênh tiếp ánh mắt La Bá Hưng nhàn nhạt nói:
- Tử Thiên Tông Lăng Tiếu!
- Tử Thiên Tông? Tiểu tông môn như thế cũng có nhân tài như người thật là lạ, bất quá ngươi phải chết yểu rồi.
La Bá Hưng khinh bạc nói một câu, Cự Kiếm không chút dấu hiệu chém về phía đầu Lăng Tiếu
Cự Kiếm chém lên trên người "Lăng Tiếu", đáng tiếc chỉ chém được tàn ảnh.
La Bá Hưng ánh mắt nhảy dựng, lại phát hiện Lăng Tiếu chẳng biết lúc nào đã đến phía sau hắn.
- Ta nói chớ chọc ta, bằng không Thiên Vương lão tử cũng phải chết.
Lăng Tiếu nói một câu, một cước nặng nề đá vào sau lưng La Bá Hưng .
La Bá Hưng chủ quan khinh địch, không kịp đề phòng chụp chó về trước một cái
Đúng lúc, trong đại điện có hai người đi ra.
Hai người này cực kỳ kinh ngạc thấy một màn La Bá Hưng bổ nhào vào nhà kia, miệng há thật to, đồng tử khuếch trương, tựa hồ như không tin đó là thật.
Thiên Tinh của Quang Tinh Điện thu liễm thất thố lộ ra vẻ mỉa mai nói:
- La huynh sao lại bới đất thế, chẳng lẽ trên mặt đất có đồ ăn sao?
- Tinh Tử, lời này của ngươi nói quá mức rồi, La huynh là ngã sấp xuống mới đúng a!
Vũ Mị Nương vẻ mặt mỉa mai nói.
La Bá Hưng lời hai người cơ hồ điên tiết lên.
Đây rõ ràng là châm chọc trần trụi.
Thiên Tinh đã châm chọc, nhưng lời trần trụi của Vũ Mị Nương lại như đao cắt thẳng vào mặt hắn.
- Mẹ nó, lão tử muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn!
La Bá Hưng song chưởng khẽ chống, cả người về tới giữa không trung, hai mắt tức giận đến đỏ bừng nhìn Lăng Tiếu, Cự Kiếm trong tay kiếm quang đại thịnh.
La Bá Hưng và Thiên Tinh, Vũ Mị Nương đều là người trẻ tuổi kiệt xuất nhất ba tông, La Bá Hưng hắn ở trước mắt hai người chịu xấu hổ như vậy, cơn tức này vô luận như thế nào cũng không nuốt trôi được, bằng không ngày sau làm sao lăn lộn trước mặt hai người kia nữa.
XIU.... XIU...!
Một mảnh kiếm quang như mưa xuống, mỗi một kiếm đều ẩn chứa năng lượng khủng bố, chỉ trong khoảng khắc đã bao phủ lấy Lăng Tiếu.
Rất rõ ràng một kiếm này thấp nhất cũng là lam giai kiếm kỹ, có thể so với uy lực một kích của đê giai Vương cấp bình thường rồi.
- Sư đệ!
Vài người bên Tử Thiên Tông lo lắng kinh hô lên.
Đinh đương đinh đương!
Ở vị trí của Lăng Tiếu phát ra từng tiếng giao thoa bén nhọn.
Sau đó, từng đạo kiếm quang bị đánh cho bay ra ngoài.
Khi kiếm quang tiêu tán, một đạo thân ảnh cao ngất thẳng tắp không chút tổn hại đứng tại nguyên chỗ.
Chỉ thấy Lăng Tiếu hai đấm hiện ra hào quang kim xán, trong tay cũng không có bất kỳ huyền khí nào cả, xem ra mới rồi hắn đã trực tiếp dùng hai đấm đánh tán những kiếm quang kia.
Lúc này, Thiên Tinh và Vũ Mị Nương ở không xa lần nữa bị kinh ngạc.
Hai đấm có thể ngăn trở kiếm quang của nửa bước Vương cấp, đây là thân thể đáng sợ bực nào chứ?
Người này đúng là người lĩnh đội của Trọng Kiếm Môn, La Bá Hưng.
Chỉ thấy hắn không chút nhiều lời xông vào giữa mười người, Cự Kiếm trong tay như liêm đao cắt cỏ, mỗi khi vung lên đều có một người thân thể tách rời.
Từng đạo máu tươi vẩy ra, từng đợt hương vị tanh hôi tràn ngập tại chỗ.
- Ha ha, thống khoái, mau tới ah, để bổn vương giết cho thống khoái!
La Bá Hưng phảng phất như uống vào thuốc kích thích vậy, mỗi khi giết một người đều cảm thấy vô cùng khoái cảm.
Người này rõ ràng coi mạng như cọng rơm cái rác, quả thật hung tàn đến cực điểm.
Hơn mười người xông lên chỉ một lát đã bị kiếm quang của La Bá Hưng chém giết hơn phân nửa.
Tất cả mọi người đều bị dọa cho liên tiếp lui về phía sau, đầu óc rốt cục cũng khôi phục chút thanh tỉnh, ý thức được những thứ kia, bằng thực lực của bọn hắn căn bản không thể nào nhúng chàm được.
- Muốn chạy? Không có cửa đâu!
La Bá Hưng ánh mắt thoáng nhìn một gã trẻ tuổi sợ tới mức bỏ chạy ra xa, cự kiếm trong tay dẫn động một vòng linh lực bổ tới.
PHỐC!
Nửa bước Vương cấp đã có thể dẫn động nửa phần linh lực cho mình dùng, tốc độ linh lực nhanh đến cỡ nào, tên trẻ tuổi kia lập tức từ sau bị chặt thành hai nửa.
Sau lưng mọi người đều lạnh toát, nội tâm lại cực kỳ hối hận.
Lúc này, trong đại điện truyền ra một giọng nói:
- La huynh ngươi nếu không nhanh thì đồ vật bên trong sẽ thuộc về ta và Mị nương đấy .
- Hừ, mơ tưởng.
La Bá Hưng hừ lạnh một tiếng, cả người lần nữa tựa như tia chớp lướt ra ngoài.
- Đều đi chết đi!
La Bá Hưng nhảy đến giữa không trung hét lớn một tiếng, cự kiếm trong tay càng không ngừng vung vẩy, từng đạo bóng kiếm vô cùng lợi hại từ trên trời giáng xuống.
Những người còn lại đều tháo chạy bốn phía, bọn hắn chỉ hận mình sinh ra ít hai cái đùi, chạy trốn còn chưa đủ nhanh.
Ah ah!
Kiếm quang như nhận, mọi người đều ra sức chống cự, nhưng thực lực có hạn, chỉ có nước mặc cho bị khi dễ
Bất quá, ngược lại là có vài tên cao giai Linh Sư, thừa dịp loạn chạy ra tìm đường sống, miễn cho bị giết sạch toàn bộ.
Sau một phen giết chóc, La Bá Hưng nhẹ vỗ về thân Cự Kiếm của mình, ngón tay lau máu tanh phía trê, lưỡi dài nhẹ liếm một cái cười lạnh nói:
- Chậc chậc, thực ngọt.
Nhìn qua thi thể trên đất, hắn không chỉ không có nửa điểm thương cảm, ngược lại còn lộ ra cực kỳ thoả mãn sảng khoái.
Lúc hắn muốn quay người trở về đại điện thì hai con mắto khát máu lại nhìn về một hướng.
- Ồ, rõ ràng còn có một tông sốt lại.
La Bá Hưng kinh ngạc một chút, tiếp theo sải bước chạy về phía bọn người Lăng Tiếu.
Trong tay mang theo cự kiếm lóe ra vài đạo kim mang huyễn lệ.
XÍU... UU!!
Vài đạo kiếm quang kim hồng không chút do dự đánh về phía bọn người Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu khẽ nhíu mày hét lớn một tiếng:
- Các ngươi trước tiên lui ra sau.
Dứt lời, hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, chủ động đón đỡ. La Bá Hưng.
Những người khác liên tiếp lui về phía sau, trên mặt đều không có chút lo lắng nào cả.
Bọn họ đều biết thực lực Lăng Tiếu thâm bất khả trắc, dù là đê giai Vương cấp cũng phải nuốt hận tại chỗ, huống chi là nửa bước Vương cấp chứ.
Lăng Tiếu cũng không lấy vũ khí ra, chỉ dùng quyền đón đỡ vài đạo kiếm quang kia.
Trên mặt La Bá Hưng lộ ra vẻ nhạo báng:
- Rõ ràng dám tay không đỡ kiếm chiêucủa ta, tên này đầu óc có vấn đề.
Ầm ầm!
Lăng Tiếu hai đấm nổi lên tia vàng óng ánh, từng quyền đánh tan kiếm quang lăng lệ.
La Bá Hưng bị một màn này dọa cho khiếp sợ đến há to miệng.
Lăng Tiếu đứng lại lạnh lùng nhìn La Bá Hưng:
- Chớ chọc ta!
Lăng Tiếu nhớ kĩ Tiêu Tùng Lâm trước khi tiến vào Bí Cảnh đã khuyên bảo bọn họ, có thể không đắc tội người ba tông thì tận lực đừng đắc tội.
Thực lực ba tông tương đối đáng sợ, vạn nhất xảy ra chuyện gì sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho Tử Thiên Tông.
La Bá Hưng đứng trước Lăng Tiếu, người hắn cao hơn Lăng Tiếu cả đoạn lớn, hai mắt nhìn hằm hằm Lăng Tiếu nói:
- Tiểu tử thật hung hăng càn quấy, tiểu tử ngươi tông nào xưng tên ra đi, có thể khiến bản vương động thật, ngươi cũng đủ tự ngạo rồi.
Lăng Tiếu nghênh tiếp ánh mắt La Bá Hưng nhàn nhạt nói:
- Tử Thiên Tông Lăng Tiếu!
- Tử Thiên Tông? Tiểu tông môn như thế cũng có nhân tài như người thật là lạ, bất quá ngươi phải chết yểu rồi.
La Bá Hưng khinh bạc nói một câu, Cự Kiếm không chút dấu hiệu chém về phía đầu Lăng Tiếu
Cự Kiếm chém lên trên người "Lăng Tiếu", đáng tiếc chỉ chém được tàn ảnh.
La Bá Hưng ánh mắt nhảy dựng, lại phát hiện Lăng Tiếu chẳng biết lúc nào đã đến phía sau hắn.
- Ta nói chớ chọc ta, bằng không Thiên Vương lão tử cũng phải chết.
Lăng Tiếu nói một câu, một cước nặng nề đá vào sau lưng La Bá Hưng .
La Bá Hưng chủ quan khinh địch, không kịp đề phòng chụp chó về trước một cái
Đúng lúc, trong đại điện có hai người đi ra.
Hai người này cực kỳ kinh ngạc thấy một màn La Bá Hưng bổ nhào vào nhà kia, miệng há thật to, đồng tử khuếch trương, tựa hồ như không tin đó là thật.
Thiên Tinh của Quang Tinh Điện thu liễm thất thố lộ ra vẻ mỉa mai nói:
- La huynh sao lại bới đất thế, chẳng lẽ trên mặt đất có đồ ăn sao?
- Tinh Tử, lời này của ngươi nói quá mức rồi, La huynh là ngã sấp xuống mới đúng a!
Vũ Mị Nương vẻ mặt mỉa mai nói.
La Bá Hưng lời hai người cơ hồ điên tiết lên.
Đây rõ ràng là châm chọc trần trụi.
Thiên Tinh đã châm chọc, nhưng lời trần trụi của Vũ Mị Nương lại như đao cắt thẳng vào mặt hắn.
- Mẹ nó, lão tử muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn!
La Bá Hưng song chưởng khẽ chống, cả người về tới giữa không trung, hai mắt tức giận đến đỏ bừng nhìn Lăng Tiếu, Cự Kiếm trong tay kiếm quang đại thịnh.
La Bá Hưng và Thiên Tinh, Vũ Mị Nương đều là người trẻ tuổi kiệt xuất nhất ba tông, La Bá Hưng hắn ở trước mắt hai người chịu xấu hổ như vậy, cơn tức này vô luận như thế nào cũng không nuốt trôi được, bằng không ngày sau làm sao lăn lộn trước mặt hai người kia nữa.
XIU.... XIU...!
Một mảnh kiếm quang như mưa xuống, mỗi một kiếm đều ẩn chứa năng lượng khủng bố, chỉ trong khoảng khắc đã bao phủ lấy Lăng Tiếu.
Rất rõ ràng một kiếm này thấp nhất cũng là lam giai kiếm kỹ, có thể so với uy lực một kích của đê giai Vương cấp bình thường rồi.
- Sư đệ!
Vài người bên Tử Thiên Tông lo lắng kinh hô lên.
Đinh đương đinh đương!
Ở vị trí của Lăng Tiếu phát ra từng tiếng giao thoa bén nhọn.
Sau đó, từng đạo kiếm quang bị đánh cho bay ra ngoài.
Khi kiếm quang tiêu tán, một đạo thân ảnh cao ngất thẳng tắp không chút tổn hại đứng tại nguyên chỗ.
Chỉ thấy Lăng Tiếu hai đấm hiện ra hào quang kim xán, trong tay cũng không có bất kỳ huyền khí nào cả, xem ra mới rồi hắn đã trực tiếp dùng hai đấm đánh tán những kiếm quang kia.
Lúc này, Thiên Tinh và Vũ Mị Nương ở không xa lần nữa bị kinh ngạc.
Hai đấm có thể ngăn trở kiếm quang của nửa bước Vương cấp, đây là thân thể đáng sợ bực nào chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.