Chương 536: Lăng Tiếu cường thế. (1)
Ngã Bản Thuần Khiết
23/09/2014
Hôm nay Lăng Tiếu sinh tử chưa biết, hắn biết rõ La Bá Hưng lợi hại, dù
tất cả mọi người cùng lên cũng chưa hẳn là đối thủ của La Bá Hưng, vừa
rồi màn giết chóc huyết tinh của La Bá Hưng hắn vẫn còn khắc sâu trong
lòng.
La Bá Hưng âm hiểm cười nói:
- Đợi bổn vương nếm th ử nữ nhân này đã nói sau.
- Dâm tặc
Vài đạo thanh âm bi phẫn đồng thời vang lên.
- Ha ha, đây chính là nàng tự đưa tới cửa, nếu nàng hầu hạ khến ta cao hứng, nói không chừng ta sẽ thả đám các ngươi, bằng không các ngươi oàn bộ đi chết đi a
La Bá Hưng cúi đầu ngửi mái tóc Ngọc Liệt Diễm một cái, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu nói.
- Tốt. . . Tốt, chúng ta lập tức tìm nơi không ngươi, ta hảo hảo hầu hạ ngươi.
Ngọc Liệt Diễm bị quản chế vẫn không sợ, mị hoặc tự nhiên chi âm sâu kín nói.
- Hừ, chút mị lực của tiểu bì mẫu ngươi không đủ xem, bất quá cũng chỉ có vậy ngươi mới có thể hầu hạ bổn vương thoải mái.
La Bá Hưng dùng sức nhéo nhéo Ngọc Liệt Diễm hừ lạnh nói .
Trong lúc nhất thời, thần sắc người Tử Thiên Tông đều khó coi.
Nếu như Ngọc Liệt Diễm chịu nhục chính là ô nhục trực tiếp đến Tử Thiên Tông, cái này còn khiến người khó chịu hơn là giết nàng nữa.
- Thả nàng, bằng không ngươi đi chết đi.
Một thanh âm u lãnh từ sau mọi người truyền tới.
Nói chuyện ngoại trừ Lăng Tiếu ra thì ai vào đây nữa
Vừa rồi hắn bị Ẩn Xà Kiếm đánh bị thương nặng, vạn hạnh là không vứt bỏ tánh mạng.
Ẩn Xà Kiếm tuy là đê giai Linh Khí, nhưng nó lại là Linh Khí hỏa thuộc tính, mà La Bá Hưng lại là kim thuộc tính, cả hai quá khác nhau, miễn cưỡng sử dụng căn bản không phát huy được uy lực của ẩn xà kiếm.
Cho nên, năng lượng đánh lên người Lăng Tiếu chẳng qua chỉ là lực lượng một kích của cao giai Vương cấp thôi.
Nếu đổi lại Lăng Tiếu không tu luyện ở hàn đàm nửa tháng, chỉ sợ một chiêu này đã lấy đi nửa mạng hắn rồi.
Nhưng Lăng Tiếu hiện giờ thực lực mặc dù không đột nhiên tăng mạnh, nhưng thân thể lại càng thêm biến thái.
Lăng Tiếu mượn nhờ Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch tu luyện thân cốt, nhưng cũng đồng thời lần nữa tu luyện da thịt, tạng phủ, kinh mạch một lần, phòng ngự thân thể đề cao gấp đôi, hơn nữa "Luyện cốt" chi cảnh đã bước vào tiểu thành chi cảnh.
Dùng thân thể Lăng Tiếu hiện giờ ngạnh kháng một kích toàn lực của cao giai Vương cấp cũng không thành vấn đề, cho dù bị Địa Hoàng giai đuổi giết cũng sẽ không dễ dàng chết đi.
Đây cũng là duyên cớ vì sao trước kia Lăng Tiếu không sử dụng huyền khí, mà trực tiếp vung vẩy hai đấm nghênh chiến.
Hắn chính là muốn thử xem thân thể mình cường hãn bực nào, đồng thời cũng biết đối phó La Bá Hưng căn bản không cần phải vận dụng vũ khí, trong nội tâm cũng tồn tại ý hạ thủ lưu tình với hắn
Tất nhiên người ba tông có thể không gây thì vẫn nên tận lực không gây thì hơn.
Mà vừa rồi hắn bị thương là do bị đối thủ đánh cho trở tay không kịp, lúc này mới ăn phải thiệt thòi.
Công kích của đê giai Linh Khí thuộc tính c còn có linh tính, thật sự khiến cho người khó lòng phòng bị.
La Bá Hưng thập phần tự đại, cho rằng Linh Khí vừa ra Lăng Tiếu hẳn phải chết.
Không chỉ có hắn cho rằng như vậy, mà ngay cả những người khác cũng cho rằng Lăng Tiếu hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
La Bá Hưng không tiếp tục đuổi giết, mà Băng Nhược Thủy và Ngọc Liệt Diễm lại liên tục ra tay, cái này khiến Lăng Tiếu có đầy đủ thời gian chữa thương .
Thế nhưng hiện giờ Ngọc Liệt Diễm bị bắt lấy, Lăng Tiếu cũng bị chọc giận.
Nếu như La Bá Hưng thật sự không cảm thấy đủ, vậy hắn phải đại khai sát giới rồi!
Lăng Tiếu có nắm chắc dưới tình huống không khiến Ngọc Liệt Diễm chịu bất cứ thương tổn gì d trực tiếp diệt sát La Bá Hưng.
La Bá Hưng thật sự không thể tưởng được Lăng Tiếu rõ ràng không chết, mà ngay cả Thiên Tinh và Vũ Mị Nương ở không xa cũng bất khả tư nghị nhìn Lăng Tiếu.
Trong đầu ba người hiện lên một ý niệm:
- Tên này khẳng định mặc cao giai phòng ngự vệ giáp.
- Thả nàng việc này coi như xong.
Lăng Tiếu tiến lên trước một bước lần nữa lạnh lùng nói.
- Ngươi nói coi như xong, ngươi cho rằng ngươi là Thiên Vương lão tử à? Cho dù Thiên Vương lão tử đến hôm nay ta cũng phải chơi nàng.
La Bá Hưng đâu phải là nhân vật chịu uy hiếp, lúc này thập phần tức giận nói.
Tay nắm lấy Ngọc Liệt Diễm càng thêm chặt, gương mặt Ngọc Liệt Diễm đỏ bừng đến dọa người.
Lăng Tiếu nhíu mày lại, tinh thần lực muốn từ trong thức hải mãnh liệt mà ra.
Lúc này, một thanh âm nũng nịu truyền đến:
- La huynh, xin cho Mị nương chút mặt mũi thả nàng ra được không?
Thanh âm này như gió xuân như thiên lại, nghe vào trong tai khiến lòng người thoải mái.
Tất cả nam nhân đều bị thanh âm của nàng hấp dẫn ở.
Lăng Tiếu liếc qua Vũ Mị Nương, ánh mắt lập loè, trong nội tâm thầm khen:
- Lại là một yêu tinh mê chết không đền mạng.
La Bá Hưng híp mắt nhìn Vũ Mị Nương nói:
- Mị nương ngươi cũng tới tham gia sao?
- Không... Ta cảm thấy vị muội muội kia trong tay ngươi cùng ta rất có duyên, cho nên muốn xin La huynh cho Mị nương chút mặt mũi, ngày sau Mị nương xin thâm tạ.
Vũ Mị Nương nhàn nhạt nói.
La Bá Hưng lộ vẻ do dự, hắn thật sự không rõ Vũ Mị Nương có chủ ý gì.
Lúc này, Thiên Tinh mở miệng nói:
- La huynh, cho Mị nương một cái mặt mũi đi, chúng ta cũng nên tiến vào thôi.
La Bá Hưng nhìn thoáng qua Thiên Tinh, tiếp theo đáp:
- Nếu Mị nương và Tinh Tử đã cầu thỉnh, ta sẽ cho hai người các ngươi một cái mặt mũi, cút đi cho ta!
Dứt lời, La Bá Hưng nặng nề ném Ngọc Liệt Diễm ra ngoài.
Hắn tuy nói là thả Ngọc Liệt Diễm, nhưng hướng hắn ném đi lại có một khôi nham thạch lớn.
Nếu như Ngọc Liệt Diễm đập vào nham thạch kia thì chỉ sợ dù không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Vũ Mị Nương không nghĩ tới La Bá Hưng lại ngoan độc như thế, lại muốn lấy mạng Ngọc Liệt Diễm.
Nàng tuy có ý muốn cứu Ngọc Liệt Diễm, nhưng bản thân lại cách quá xa, căn bản không kịp cứu trợ.
Lập tức Ngọc Liệt Diễm muốn bỏ mạng thì một tiếng xé gió truyền tới, một thân ảnh trước một bước tiếp được Ngọc Liệt Diễm.
Hô!
Người Tử Thiên Tông và Vũ Mị Nương đều đồng thời thở dài một hơi.
- Sư tỷ không sao chứ?
Lăng Tiếu ôm Ngọc Liệt Diễm vội vàng hỏi thăm.
Ngọc Liệt Diễm sắc mặt tái nhợt treo nụ cười thỏa mãn, kiều thủ ôm lấy cổ Lăng Tiếu nói:
- Ta không sao, ta biết rõ ngươi nhất định sẽ cứu ta .
Lăng Tiếu nghe xong lời này của nàng, không chỉ không cảm thấy vui vẻ gì, ngược lại càng thêm trầm trọng.
Theo nữ nhân của hắn dần dần tăng nhiều, mà bản thân hắn quả thật cũng đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, nhưng một mình hắn lại không thể phân thân, một khi hắn đắc tội người nào, người này lại nhắm ngay vào nữ nhân của hắn để ra tay thì phải làm sao?
Chẳng lẽ mình thời khắc đều phải ở bên các nàng sao? Điều này hiển nhiên không thể nào rồi.
Lăng Tiếu trong nội tâm vô hình sinh ra một loại ý thứ trách nhiệm.
La Bá Hưng âm hiểm cười nói:
- Đợi bổn vương nếm th ử nữ nhân này đã nói sau.
- Dâm tặc
Vài đạo thanh âm bi phẫn đồng thời vang lên.
- Ha ha, đây chính là nàng tự đưa tới cửa, nếu nàng hầu hạ khến ta cao hứng, nói không chừng ta sẽ thả đám các ngươi, bằng không các ngươi oàn bộ đi chết đi a
La Bá Hưng cúi đầu ngửi mái tóc Ngọc Liệt Diễm một cái, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu nói.
- Tốt. . . Tốt, chúng ta lập tức tìm nơi không ngươi, ta hảo hảo hầu hạ ngươi.
Ngọc Liệt Diễm bị quản chế vẫn không sợ, mị hoặc tự nhiên chi âm sâu kín nói.
- Hừ, chút mị lực của tiểu bì mẫu ngươi không đủ xem, bất quá cũng chỉ có vậy ngươi mới có thể hầu hạ bổn vương thoải mái.
La Bá Hưng dùng sức nhéo nhéo Ngọc Liệt Diễm hừ lạnh nói .
Trong lúc nhất thời, thần sắc người Tử Thiên Tông đều khó coi.
Nếu như Ngọc Liệt Diễm chịu nhục chính là ô nhục trực tiếp đến Tử Thiên Tông, cái này còn khiến người khó chịu hơn là giết nàng nữa.
- Thả nàng, bằng không ngươi đi chết đi.
Một thanh âm u lãnh từ sau mọi người truyền tới.
Nói chuyện ngoại trừ Lăng Tiếu ra thì ai vào đây nữa
Vừa rồi hắn bị Ẩn Xà Kiếm đánh bị thương nặng, vạn hạnh là không vứt bỏ tánh mạng.
Ẩn Xà Kiếm tuy là đê giai Linh Khí, nhưng nó lại là Linh Khí hỏa thuộc tính, mà La Bá Hưng lại là kim thuộc tính, cả hai quá khác nhau, miễn cưỡng sử dụng căn bản không phát huy được uy lực của ẩn xà kiếm.
Cho nên, năng lượng đánh lên người Lăng Tiếu chẳng qua chỉ là lực lượng một kích của cao giai Vương cấp thôi.
Nếu đổi lại Lăng Tiếu không tu luyện ở hàn đàm nửa tháng, chỉ sợ một chiêu này đã lấy đi nửa mạng hắn rồi.
Nhưng Lăng Tiếu hiện giờ thực lực mặc dù không đột nhiên tăng mạnh, nhưng thân thể lại càng thêm biến thái.
Lăng Tiếu mượn nhờ Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch tu luyện thân cốt, nhưng cũng đồng thời lần nữa tu luyện da thịt, tạng phủ, kinh mạch một lần, phòng ngự thân thể đề cao gấp đôi, hơn nữa "Luyện cốt" chi cảnh đã bước vào tiểu thành chi cảnh.
Dùng thân thể Lăng Tiếu hiện giờ ngạnh kháng một kích toàn lực của cao giai Vương cấp cũng không thành vấn đề, cho dù bị Địa Hoàng giai đuổi giết cũng sẽ không dễ dàng chết đi.
Đây cũng là duyên cớ vì sao trước kia Lăng Tiếu không sử dụng huyền khí, mà trực tiếp vung vẩy hai đấm nghênh chiến.
Hắn chính là muốn thử xem thân thể mình cường hãn bực nào, đồng thời cũng biết đối phó La Bá Hưng căn bản không cần phải vận dụng vũ khí, trong nội tâm cũng tồn tại ý hạ thủ lưu tình với hắn
Tất nhiên người ba tông có thể không gây thì vẫn nên tận lực không gây thì hơn.
Mà vừa rồi hắn bị thương là do bị đối thủ đánh cho trở tay không kịp, lúc này mới ăn phải thiệt thòi.
Công kích của đê giai Linh Khí thuộc tính c còn có linh tính, thật sự khiến cho người khó lòng phòng bị.
La Bá Hưng thập phần tự đại, cho rằng Linh Khí vừa ra Lăng Tiếu hẳn phải chết.
Không chỉ có hắn cho rằng như vậy, mà ngay cả những người khác cũng cho rằng Lăng Tiếu hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
La Bá Hưng không tiếp tục đuổi giết, mà Băng Nhược Thủy và Ngọc Liệt Diễm lại liên tục ra tay, cái này khiến Lăng Tiếu có đầy đủ thời gian chữa thương .
Thế nhưng hiện giờ Ngọc Liệt Diễm bị bắt lấy, Lăng Tiếu cũng bị chọc giận.
Nếu như La Bá Hưng thật sự không cảm thấy đủ, vậy hắn phải đại khai sát giới rồi!
Lăng Tiếu có nắm chắc dưới tình huống không khiến Ngọc Liệt Diễm chịu bất cứ thương tổn gì d trực tiếp diệt sát La Bá Hưng.
La Bá Hưng thật sự không thể tưởng được Lăng Tiếu rõ ràng không chết, mà ngay cả Thiên Tinh và Vũ Mị Nương ở không xa cũng bất khả tư nghị nhìn Lăng Tiếu.
Trong đầu ba người hiện lên một ý niệm:
- Tên này khẳng định mặc cao giai phòng ngự vệ giáp.
- Thả nàng việc này coi như xong.
Lăng Tiếu tiến lên trước một bước lần nữa lạnh lùng nói.
- Ngươi nói coi như xong, ngươi cho rằng ngươi là Thiên Vương lão tử à? Cho dù Thiên Vương lão tử đến hôm nay ta cũng phải chơi nàng.
La Bá Hưng đâu phải là nhân vật chịu uy hiếp, lúc này thập phần tức giận nói.
Tay nắm lấy Ngọc Liệt Diễm càng thêm chặt, gương mặt Ngọc Liệt Diễm đỏ bừng đến dọa người.
Lăng Tiếu nhíu mày lại, tinh thần lực muốn từ trong thức hải mãnh liệt mà ra.
Lúc này, một thanh âm nũng nịu truyền đến:
- La huynh, xin cho Mị nương chút mặt mũi thả nàng ra được không?
Thanh âm này như gió xuân như thiên lại, nghe vào trong tai khiến lòng người thoải mái.
Tất cả nam nhân đều bị thanh âm của nàng hấp dẫn ở.
Lăng Tiếu liếc qua Vũ Mị Nương, ánh mắt lập loè, trong nội tâm thầm khen:
- Lại là một yêu tinh mê chết không đền mạng.
La Bá Hưng híp mắt nhìn Vũ Mị Nương nói:
- Mị nương ngươi cũng tới tham gia sao?
- Không... Ta cảm thấy vị muội muội kia trong tay ngươi cùng ta rất có duyên, cho nên muốn xin La huynh cho Mị nương chút mặt mũi, ngày sau Mị nương xin thâm tạ.
Vũ Mị Nương nhàn nhạt nói.
La Bá Hưng lộ vẻ do dự, hắn thật sự không rõ Vũ Mị Nương có chủ ý gì.
Lúc này, Thiên Tinh mở miệng nói:
- La huynh, cho Mị nương một cái mặt mũi đi, chúng ta cũng nên tiến vào thôi.
La Bá Hưng nhìn thoáng qua Thiên Tinh, tiếp theo đáp:
- Nếu Mị nương và Tinh Tử đã cầu thỉnh, ta sẽ cho hai người các ngươi một cái mặt mũi, cút đi cho ta!
Dứt lời, La Bá Hưng nặng nề ném Ngọc Liệt Diễm ra ngoài.
Hắn tuy nói là thả Ngọc Liệt Diễm, nhưng hướng hắn ném đi lại có một khôi nham thạch lớn.
Nếu như Ngọc Liệt Diễm đập vào nham thạch kia thì chỉ sợ dù không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Vũ Mị Nương không nghĩ tới La Bá Hưng lại ngoan độc như thế, lại muốn lấy mạng Ngọc Liệt Diễm.
Nàng tuy có ý muốn cứu Ngọc Liệt Diễm, nhưng bản thân lại cách quá xa, căn bản không kịp cứu trợ.
Lập tức Ngọc Liệt Diễm muốn bỏ mạng thì một tiếng xé gió truyền tới, một thân ảnh trước một bước tiếp được Ngọc Liệt Diễm.
Hô!
Người Tử Thiên Tông và Vũ Mị Nương đều đồng thời thở dài một hơi.
- Sư tỷ không sao chứ?
Lăng Tiếu ôm Ngọc Liệt Diễm vội vàng hỏi thăm.
Ngọc Liệt Diễm sắc mặt tái nhợt treo nụ cười thỏa mãn, kiều thủ ôm lấy cổ Lăng Tiếu nói:
- Ta không sao, ta biết rõ ngươi nhất định sẽ cứu ta .
Lăng Tiếu nghe xong lời này của nàng, không chỉ không cảm thấy vui vẻ gì, ngược lại càng thêm trầm trọng.
Theo nữ nhân của hắn dần dần tăng nhiều, mà bản thân hắn quả thật cũng đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, nhưng một mình hắn lại không thể phân thân, một khi hắn đắc tội người nào, người này lại nhắm ngay vào nữ nhân của hắn để ra tay thì phải làm sao?
Chẳng lẽ mình thời khắc đều phải ở bên các nàng sao? Điều này hiển nhiên không thể nào rồi.
Lăng Tiếu trong nội tâm vô hình sinh ra một loại ý thứ trách nhiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.