Chương 823: Lưu Cuồng Cường nhát gan. (1)
Ngã Bản Thuần Khiết
22/10/2014
Sau đó hắn dựa vào thực lực cao cấp Linh Sư của mình gia nhập vào một đội dong binh đoàn.
Lúc ấy, đoàn trưởng của dong binh đoàn kia đã là trung cấp Vương giai, mà hắn cái Linh Sư này có thể được làm một cái phân đội đội trưởng của dong binh đoàn.
Cũng chính bởi vì hắn gia nhập dong binh đoàn, mới để cho hắn ở chung một chỗ trong tùng tâm săn giết đụng vào may mắn.
Thời điểm dong binh đoàn bọn họ đang săn giết một đầu tứ giai linh thú, không khéo gặp được một đầu ngũ giai Xà Mãng, kết quả có thể nghĩ, sau một lần này người của dong binh đoàn bọn họ cơ hồ bị Xà Mãng ăn đến sạch sẽ.
Hắn may mắn tránh được một kiếp, cũng thừa dịp Xà Mãng truy kích đoàn trưởng của bọn họ, hắn đạt được một gốc ngũ giai linh thảo trân quý đồng thuộc tính với hắn, điều này khiến cho hắn cực kỳ cao hứng.
Hắn lúc ấy bất quá là Linh Sư giai, có thể đạt được ngũ giai linh thảo đối với hắn mà nói quả thực là bảo bối trời ban rồi.
Hắn mang theo linh thảo không để ý đồng bạn của mình mà chạy trốn.
Sau đó hắn trốn vào trong một cái rừng rậm tìm một nơi, mở ra một cái sơn động bế quan hấp thu ngũ giai linh thảo kia.
Lần này, sau khi bế quan đi ra ngoài, hắn trực tiếp đi vào đê cấp Vương giai đỉnh phong, quả nhiên là để cho hắn mừng rỡ như điên.
Song vận may của hắn cũng không có vì vậy mà bị chặt đứt.
Khi hắn xuất quan không lâu, lại gặp được một gã cao thủ Địa Hoàng giai cùng một đầu ngũ giai linh thú đánh nhau.
Cuối cùng tên Địa Hoàng giai kia mặc dù đem ngũ giai linh thú giết chết, nhưng mà mình lại cũng là vì trọng thương, hấp hối, ngay cả khí lực lấy đan dược cũng không có.
Tên Địa Hoàng giai kia hướng Lưu Cuồng Cường cầu cứu, chỉ cần Lưu Cuồng Cường có thể cứu hắn một mạng, ngày khác sẽ giúp Lưu Cuồng Cường nâng cao một bước.
Đáng tiếc, Lưu Cuồng Cường làm sao sẽ tin tưởng hắn được.
Hắn chưa nói hết lời, liền đem tên Địa Hoàng giai kia làm thịt, cũng đạt được trân tàng của Địa Hoàng giai kia.
Trân tàng của Địa Hoàng giai lại làm sao mà đơn giản được, bên trong càng có không ít đan dược tốt, linh thảo, huyền tinh...
Có những thứ trân tàng này, lại có thêm một cỗ thi thể ngũ giai linh thú, hắn muốn không phát cũng khó khăn.
Ở trong vài năm sau đó, Lưu Cuồng Cường lần nữa đột phá thành trung cấp Vương giai.
Có thực lực, tâm kiêu ngạo cuồng vọng của Lưu Cuồng Cường cũng bành trướng lên.
Cho nên, hắn bắt đầu chiêu dụ những tán tu kia, cũng giống như người khác thành lập dong binh đoàn, bắt đầu kiếp sống của dong binh.
Ban đầu, hắn xây dựng dong binh đoàn còn thuận lợi.
Sau đó, vì cùng một đội dong binh đoàn khác tranh đoạt một gốc tứ giai linh thảo, cùng đối phương phát sinh xung đột.
Cuối cùng hai đội dong bình đoàn tử thương không ít, nhưng dong binh đoàn của Lưu Cuồng Cường vẫn là lấy được thắng lợi.
Đang ở thời điểm bọn hắn một lấy được thành quả thắng lợi, cư nhiên lại có một đội dong binh đoàn khác từ chỗ tối giết ra.
Dong binh đoàn của Lưu Cuồng Cường bị người khác đánh cho tơi bời, bản thân Lưu Cuồng Cường cũng thiếu chút nữa ở trong lần này mà chết đi.
May mà, nhất bang huynh đệ kia ở thời điểm mấu chốt còn là đáng tin, không có đem một mình hắn lưu lại.
Cũng sau một lần này, Lưu Cuồng Cường cùng với huynh đệ giúp hắn kia đều là có chút tâm ý nguội lạnh.
Bọn họ chán ghét cuộc sống đánh đánh giết giết loại này rồi, ở trong lòng bọn họ cũng có một loại bệnh sợ hãi, sợ ngày nào đó sẽ vứt bỏ tính mạng.
Cho nên Lưu Cuồng Cường đề nghị trở về cố hương, ở chỗ này thành lập địa bàn thuộc về mình mà sinh hoạt yên ổn.
Cho nên, Lưu Cuồng Cường mang theo một đám huynh đệ của hắn ngược về Vẫn Thạch thành, bắt đầu thành lập thiên hạ thuộc về Lưu gia bọn hắn.
Lấy thực lực của Lưu Cuồng Cường, muốn quét ngang Vẫn Thạch thành là chuyện dễ dàng.
Nhưng mà muốn thành lập vương triều lâu dài, nhất định phải đánh xuống trụ cột kiên định.
Cho nên, trở lại hơn một năm, hắn đem người của Lưu gia có thể cải tạo đều huấn luyện một lần, cũng ban thưởng cho bọn họ một chút tam giai linh thảo, để cho bọn họ tăng lên thực lực.
Cùng lúc đó, cũng bắt đầu cắn nuốt gia nghiệp của một chút trung tiểu gia tộc mở rộng chính mình.
Trải qua một năm cắn nuốt, hắn bắt đầu bắt tay hướng Lăng gia hạ thủ.
Hắn cũng nghe nói Lăng gia ngay từ mấy năm trước xuất hiện một gã Vương giai, nhưng mà hắn chân chính bận tâm đến không phải là tên Vương giai kia, mà là tên thiên tài 18 tuoir đã là Tam phẩm Luyện dược sư kia, nghe nói hắn đã trở thành đệ tử của Tử Thiên tông.
Lấy thiên phú của nhân gia đến Tử Thiên tông nhất định sẽ được coi trọng, cho nên hắn phải cẩn trọng xuất thủ với Lăng gia.
Vì vậy, hắn phái Lưu Đấu đi dò xét tình huống chân thật của Lăng gia, chỉ cần tiểu tử đi Tử Thiên tông kia không mang cường viện trở về, mọi chuyện đều tốt làm.
Bằng không, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng mạo hiểm.
Bởi vì Vẫn Thạch thành cũng là thành trì do Tử Thiên tông quản hạt, hắn còn không có tự đại đến nỗi cho rằng mình có thể đối kháng được với Tử Thiên tông.
...
Lưu Cuồng Cường ở thủ tọa nhìn lướt qua Lưu gia gia chủ hỏi:
- Đấu nhi còn chưa trở lại sao?
Lưu gia gia chủ đáp:
- Còn chưa gặp được hắn, hài tử kia ham chơi, đoán chừng muốn chờ một lát mới có thể trở về.
- Hi vọng đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới tốt, ta cảm giác, cảm thấy bây giờ đối với Lăng gia xuất thủ tựa hồ thời cơ có chút không thích đáng.
Lưu Cuồng Cường nhàn nhạt nói.
- Nhị thúc, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta đã sớm nghe được rõ ràng, lão bất tử kia của Lăng gia đã sớm đi du lịch, không biết lúc nào mới có thể trở về, huống chi lão nhân kia lại thế nào là đối thủ của Nhị thúc ngươi.
Lưu gia gia chủ xem thường nói, trong lòng hắn có chút khinh bỉ cái Nhị thúc này a, có thực lực mạnh như vậy để làm gì mà còn không sớm giết qua, hết lần này tới lần khác muốn đi từng bước, thật là vội đến chết người, hắn có thể tưởng tượng sớm một chút đi lên vị trí tộc trưởng đệ nhất gia tộc.
- Ngươi biết cái gì, ta lo lắng không phải là lão nhân kia, mà là tiểu tử ở Tử Thiên tông kia.
Lưu Cuồng Cường trừng mắt liếc Lưu gia gia chủ quát lên.
Lúc này một gã lão giả ở phía đối diện Lưu gia gia chủ mở miệng nói:
- Đại ca không nên gấp gáp, tam đệ đã đi theo Lưu Đấu, rất nhanh liền có kết quả.
Người nọ là một trong hai gã đê cấp Vương giai mà Lưu Cuồng Cường mang về.
Bọn họ đều là đoàn viên từng xây dựng dong binh đoàn, cũng là huynh đệ kết bái khác họ.
- Hi vọng là ta nghĩ nhiều đi!
Lưu Cuồng Cường đáp.
Không bao lâu, Lưu Cuồng Cường liền cảm ứng được ở phương hướng Lăng gia có rất nhiều khí tức đang ba động.
Hắn biết người của Lăng gia khẳng định cùng Lưu Đấu xảy ra xung đột.
- Không có khí tức quá cường hãn, chẳng lẽ là ta quá lo lắng?
Lưu Cuồng Cường nghi ngờ nói.
Hắn đã trải qua quá nhiều tràng diện cửu tử nhất sinh, hiện tại lá gan cũng nhỏ đi rồi, hắn phải cẩn thận đối đãi với mỗi một chuyện.
Lúc ấy, đoàn trưởng của dong binh đoàn kia đã là trung cấp Vương giai, mà hắn cái Linh Sư này có thể được làm một cái phân đội đội trưởng của dong binh đoàn.
Cũng chính bởi vì hắn gia nhập dong binh đoàn, mới để cho hắn ở chung một chỗ trong tùng tâm săn giết đụng vào may mắn.
Thời điểm dong binh đoàn bọn họ đang săn giết một đầu tứ giai linh thú, không khéo gặp được một đầu ngũ giai Xà Mãng, kết quả có thể nghĩ, sau một lần này người của dong binh đoàn bọn họ cơ hồ bị Xà Mãng ăn đến sạch sẽ.
Hắn may mắn tránh được một kiếp, cũng thừa dịp Xà Mãng truy kích đoàn trưởng của bọn họ, hắn đạt được một gốc ngũ giai linh thảo trân quý đồng thuộc tính với hắn, điều này khiến cho hắn cực kỳ cao hứng.
Hắn lúc ấy bất quá là Linh Sư giai, có thể đạt được ngũ giai linh thảo đối với hắn mà nói quả thực là bảo bối trời ban rồi.
Hắn mang theo linh thảo không để ý đồng bạn của mình mà chạy trốn.
Sau đó hắn trốn vào trong một cái rừng rậm tìm một nơi, mở ra một cái sơn động bế quan hấp thu ngũ giai linh thảo kia.
Lần này, sau khi bế quan đi ra ngoài, hắn trực tiếp đi vào đê cấp Vương giai đỉnh phong, quả nhiên là để cho hắn mừng rỡ như điên.
Song vận may của hắn cũng không có vì vậy mà bị chặt đứt.
Khi hắn xuất quan không lâu, lại gặp được một gã cao thủ Địa Hoàng giai cùng một đầu ngũ giai linh thú đánh nhau.
Cuối cùng tên Địa Hoàng giai kia mặc dù đem ngũ giai linh thú giết chết, nhưng mà mình lại cũng là vì trọng thương, hấp hối, ngay cả khí lực lấy đan dược cũng không có.
Tên Địa Hoàng giai kia hướng Lưu Cuồng Cường cầu cứu, chỉ cần Lưu Cuồng Cường có thể cứu hắn một mạng, ngày khác sẽ giúp Lưu Cuồng Cường nâng cao một bước.
Đáng tiếc, Lưu Cuồng Cường làm sao sẽ tin tưởng hắn được.
Hắn chưa nói hết lời, liền đem tên Địa Hoàng giai kia làm thịt, cũng đạt được trân tàng của Địa Hoàng giai kia.
Trân tàng của Địa Hoàng giai lại làm sao mà đơn giản được, bên trong càng có không ít đan dược tốt, linh thảo, huyền tinh...
Có những thứ trân tàng này, lại có thêm một cỗ thi thể ngũ giai linh thú, hắn muốn không phát cũng khó khăn.
Ở trong vài năm sau đó, Lưu Cuồng Cường lần nữa đột phá thành trung cấp Vương giai.
Có thực lực, tâm kiêu ngạo cuồng vọng của Lưu Cuồng Cường cũng bành trướng lên.
Cho nên, hắn bắt đầu chiêu dụ những tán tu kia, cũng giống như người khác thành lập dong binh đoàn, bắt đầu kiếp sống của dong binh.
Ban đầu, hắn xây dựng dong binh đoàn còn thuận lợi.
Sau đó, vì cùng một đội dong binh đoàn khác tranh đoạt một gốc tứ giai linh thảo, cùng đối phương phát sinh xung đột.
Cuối cùng hai đội dong bình đoàn tử thương không ít, nhưng dong binh đoàn của Lưu Cuồng Cường vẫn là lấy được thắng lợi.
Đang ở thời điểm bọn hắn một lấy được thành quả thắng lợi, cư nhiên lại có một đội dong binh đoàn khác từ chỗ tối giết ra.
Dong binh đoàn của Lưu Cuồng Cường bị người khác đánh cho tơi bời, bản thân Lưu Cuồng Cường cũng thiếu chút nữa ở trong lần này mà chết đi.
May mà, nhất bang huynh đệ kia ở thời điểm mấu chốt còn là đáng tin, không có đem một mình hắn lưu lại.
Cũng sau một lần này, Lưu Cuồng Cường cùng với huynh đệ giúp hắn kia đều là có chút tâm ý nguội lạnh.
Bọn họ chán ghét cuộc sống đánh đánh giết giết loại này rồi, ở trong lòng bọn họ cũng có một loại bệnh sợ hãi, sợ ngày nào đó sẽ vứt bỏ tính mạng.
Cho nên Lưu Cuồng Cường đề nghị trở về cố hương, ở chỗ này thành lập địa bàn thuộc về mình mà sinh hoạt yên ổn.
Cho nên, Lưu Cuồng Cường mang theo một đám huynh đệ của hắn ngược về Vẫn Thạch thành, bắt đầu thành lập thiên hạ thuộc về Lưu gia bọn hắn.
Lấy thực lực của Lưu Cuồng Cường, muốn quét ngang Vẫn Thạch thành là chuyện dễ dàng.
Nhưng mà muốn thành lập vương triều lâu dài, nhất định phải đánh xuống trụ cột kiên định.
Cho nên, trở lại hơn một năm, hắn đem người của Lưu gia có thể cải tạo đều huấn luyện một lần, cũng ban thưởng cho bọn họ một chút tam giai linh thảo, để cho bọn họ tăng lên thực lực.
Cùng lúc đó, cũng bắt đầu cắn nuốt gia nghiệp của một chút trung tiểu gia tộc mở rộng chính mình.
Trải qua một năm cắn nuốt, hắn bắt đầu bắt tay hướng Lăng gia hạ thủ.
Hắn cũng nghe nói Lăng gia ngay từ mấy năm trước xuất hiện một gã Vương giai, nhưng mà hắn chân chính bận tâm đến không phải là tên Vương giai kia, mà là tên thiên tài 18 tuoir đã là Tam phẩm Luyện dược sư kia, nghe nói hắn đã trở thành đệ tử của Tử Thiên tông.
Lấy thiên phú của nhân gia đến Tử Thiên tông nhất định sẽ được coi trọng, cho nên hắn phải cẩn trọng xuất thủ với Lăng gia.
Vì vậy, hắn phái Lưu Đấu đi dò xét tình huống chân thật của Lăng gia, chỉ cần tiểu tử đi Tử Thiên tông kia không mang cường viện trở về, mọi chuyện đều tốt làm.
Bằng không, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng mạo hiểm.
Bởi vì Vẫn Thạch thành cũng là thành trì do Tử Thiên tông quản hạt, hắn còn không có tự đại đến nỗi cho rằng mình có thể đối kháng được với Tử Thiên tông.
...
Lưu Cuồng Cường ở thủ tọa nhìn lướt qua Lưu gia gia chủ hỏi:
- Đấu nhi còn chưa trở lại sao?
Lưu gia gia chủ đáp:
- Còn chưa gặp được hắn, hài tử kia ham chơi, đoán chừng muốn chờ một lát mới có thể trở về.
- Hi vọng đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới tốt, ta cảm giác, cảm thấy bây giờ đối với Lăng gia xuất thủ tựa hồ thời cơ có chút không thích đáng.
Lưu Cuồng Cường nhàn nhạt nói.
- Nhị thúc, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta đã sớm nghe được rõ ràng, lão bất tử kia của Lăng gia đã sớm đi du lịch, không biết lúc nào mới có thể trở về, huống chi lão nhân kia lại thế nào là đối thủ của Nhị thúc ngươi.
Lưu gia gia chủ xem thường nói, trong lòng hắn có chút khinh bỉ cái Nhị thúc này a, có thực lực mạnh như vậy để làm gì mà còn không sớm giết qua, hết lần này tới lần khác muốn đi từng bước, thật là vội đến chết người, hắn có thể tưởng tượng sớm một chút đi lên vị trí tộc trưởng đệ nhất gia tộc.
- Ngươi biết cái gì, ta lo lắng không phải là lão nhân kia, mà là tiểu tử ở Tử Thiên tông kia.
Lưu Cuồng Cường trừng mắt liếc Lưu gia gia chủ quát lên.
Lúc này một gã lão giả ở phía đối diện Lưu gia gia chủ mở miệng nói:
- Đại ca không nên gấp gáp, tam đệ đã đi theo Lưu Đấu, rất nhanh liền có kết quả.
Người nọ là một trong hai gã đê cấp Vương giai mà Lưu Cuồng Cường mang về.
Bọn họ đều là đoàn viên từng xây dựng dong binh đoàn, cũng là huynh đệ kết bái khác họ.
- Hi vọng là ta nghĩ nhiều đi!
Lưu Cuồng Cường đáp.
Không bao lâu, Lưu Cuồng Cường liền cảm ứng được ở phương hướng Lăng gia có rất nhiều khí tức đang ba động.
Hắn biết người của Lăng gia khẳng định cùng Lưu Đấu xảy ra xung đột.
- Không có khí tức quá cường hãn, chẳng lẽ là ta quá lo lắng?
Lưu Cuồng Cường nghi ngờ nói.
Hắn đã trải qua quá nhiều tràng diện cửu tử nhất sinh, hiện tại lá gan cũng nhỏ đi rồi, hắn phải cẩn thận đối đãi với mỗi một chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.