Chương 720: Tân gia khí thiếu.
Ngã Bản Thuần Khiết
07/10/2014
- Nãi nãi đừng nóng vội, là nhờ hai vị đại nhân đã cứu chúng cháu.
Thiếu nữ nhanh chóng giải thích.
Lúc này lão bà chợt hiểu, đồng thời nhìn hai người Lăng Tiếu áy náy nói:
- Ngượng ngùng hai vị, lão bà tử hiểu lầm các ngươi.
Trong lòng bà đang kỳ quái, hai người này sao lại vô duyên cớ cứu hai đứa cháu của bà, chẳng lẽ là người của gia tộc kia sao?
- Không có việc gì, đặt hắn nằm xuống trước đi.
Lăng Tiếu thản nhiên nói.
Hắn rất kỳ quái nơi này rõ ràng còn có một linh sư, nhưng vì sao thiếu niên cùng thiếu nữ kia lại bị ép buộc chạy vào trong Hoang Man Vực đây?
Nghi hoặc của Lăng Tiếu rất nhanh nhận được đáp án.
Nguyên lai thiếu niên cùng thiếu nữ do ham chơi, chạy tới gần khu vực Hoang Man Vực, trong lòng chỉ nghĩ có thể may mắn tìm được loại linh thảo nghịch thiên nào đó, hi vọng nhờ linh thảo giúp thiếu niên có thể tu luyện.
Đáng tiếc vừa đi tới lối vào Hoang Man Vực đã bị nhóm dong binh ngăn cản.
Nguyên nhân là vì đầu lĩnh nhóm dong binh xem trọng mỹ mạo của thiếu nữ, muốn chiếm hữu nàng.
Chuyện sau đó Lăng Tiếu đã biết.
Đồng thời hắn cũng biết hai người gọi tên là gì.
Thiếu niên tên Tân Lập, là con cháu trực hệ của một trong tứ đại thế gia Nam Vực nổi danh chế dược. Vốn hắn là một vị thiếu gia được người hâm mộ, nhưng bởi vì từ nhỏ không thể tu luyện mà bị Tân gia từ bỏ, hơn nữa cha mẹ hắn ra ngoài lịch luyện không trở về gia tộc, cho nên trong Tân gia không người bảo hộ hắn, hắn chỉ có thể lựa chọn quay về nhà bà ngoại ở lại làm người bình thường vượt qua cả đời.
Thiếu nữ tên Tôn Tiểu Nam, là nhi nữ của cậu Tân Lập.
Vốn Tôn gia kết thông gia cùng Tân gia nên cuộc sống rất tốt, đáng tiếc từ sau khi Tân Lập quay về đây, mọi người đều biết Tôn gia mất thế, mấy năm nay Tôn gia cũng dần dần suy sút.
Cho nên hiện nay trong nhà không có người hầu cũng vì nguyên nhân này.
Lăng Tiếu cũng biết tòa thành gần nơi này nhất là đại bản doanh Tân gia – Nam Đan thành.
Sở dĩ đặt tên là Nam Đan, bởi vì nơi này là Nam Vực, mà Tân gia nhiều thế hệ chế dược như Đường gia luyện khí, được xưng “Đan” kỳ thật còn không đủ.
Tân gia từng xuất hiện qua luyện dược sư ngũ phẩm cùng lục phẩm, một lần từng có thực lực kề vai cùng Đường gia, nhưng nhân tài của Tân gia điêu linh, hiện giờ trấn thủ Tân gia chỉ có ba luyện dược sư tứ phẩm mà thôi.
Nhưng nghe đồn đãi cách đây không lâu Tân lão gia tử đã thành tựu luyện dược sư ngũ phẩm, không biết tin tức kia là thật hay giả.
Tìm được thành trì, hơn nữa còn là đại thành trì, xem như Lăng Tiếu có thể thả lỏng một hơi.
Bằng không từ nơi này quay về Cổ thành chỉ sợ ít nhất cũng mất mấy tháng, thật quá lãng phí thời gian.
Đêm đó Lăng Tiếu cùng Tàn Báo lưu lại Tôn gia qua đêm.
Lăng Tiếu cũng cảm thấy hứng thú đối với thể chất thuần mộc thuộc tính của Tân Lập, muốn xem sau khi tiểu tử kia tỉnh lại có muốn bái hắn làm sư phụ hay không. Nếu hắn không ý kiến, Lăng Tiếu sẽ mang hắn theo cùng, dù sao Tân gia cũng không cần vị thiếu gia bị bỏ rơi này đâu.
Một đêm trôi qua, sắc trời dần sáng.
Lăng Tiếu bị tiếng kêu gọi của Tôn Tiểu Nam đánh thức.
- Làm sao vậy?
Lăng Tiếu ngáp dài hỏi.
Tôn Tiểu Nam có chút ngượng ngùng nói:
- Biểu…biểu ca đã tỉnh.
- Ân, tỉnh thì tỉnh, có gì đâu mà kêu to.
Lăng Tiếu uể oải đáp.
- Nhưng hắn…hắn vẫn còn rất đau…
Tôn Tiểu Nam do dự nói.
- Bị thương đau đớn không phải bình thường sao? Cho dù nuốt đan dược cũng không thể lập tức liền khôi phục, thể chất của hắn quá kém.
Lăng Tiếu thản nhiên nói.
- Nga, tôi đã biết, biểu ca muốn gặp mặt ngài.
Tôn Tiểu Nam còn nói thêm.
- Được rồi, dù sao ta còn có việc, gặp mặt hắn cũng tốt.
Lăng Tiếu nói.
Đi theo Tôn Tiểu Nam dẫn dắt, Lăng Tiếu qua một gian phòng.
Tân Lập đang dựa trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà ngẩn người.
- Biểu ca, ân nhân của chúng ta đến đây!
Tôn Tiểu Nam đi vào liền gọi Tân Lập.
Tân Lập phục hồi lại tinh thần giãy dụa muốn bước xuống giường.
Cũng may tay chân Lăng Tiếu nhanh nhẹn lại đè hắn ngồi trở lên giường.
- Thương thế của ngươi còn chưa khỏe, không nên lộn xộn!
Lăng Tiếu thân thiết nói.
Tân Lập nhìn Lăng Tiếu cảm kích nói:
- Đa…đa tạ ân nhân đã cứu tôi cùng biểu muội.
Ngữ khí của hắn còn chút suy yếu nhưng nghe thật chân thành.
- Ân, chỉ đi qua thuận tay mà thôi.
Lăng Tiếu lên tiếng, tiếp theo lấy viên đan dược đưa cho Tân Lập nói:
- Ăn vào đi, vài ngày nữa là có thể xuống giường.
Tân Lập cẩn thận tiếp nhận đan dược, không lập tức nuốt vào mà đưa lên mũi nhẹ ngửi vài hơi, thần sắc biến thành kinh ngạc:
- Đây…đây là đan dược tứ phẩm tinh phẩm chữa thương – Hồi Thiên đan!
Lăng Tiếu tán thưởng nhìn Tân Lập, thầm hô:
- Không hổ là truyền thừa thế gia, một đệ tử nho nhỏ cũng có thể phân biệt ra được đan dược như thế.
- Ân nhân, này…thật quá quý trọng!
Tân Lập cực kỳ lưu luyến đưa trả Lăng Tiếu.
Hắn xuất thân từ luyện dược sư gia tộc, đương nhiên biết sự trân quý của đan dược tứ phẩm.
- Ăn đi, loại đan dược này ta còn nhiều mà.
Lăng Tiếu thật tùy ý nói.
Buồn cười, hắn là luyện dược sư ngũ phẩm, cho đệ tử tương lai của mình một viên đan dược tứ phẩm có đáng là gì.
- Biểu ca mau ăn vào đi.
Tôn Tiểu Nam lo lắng khuyên nhủ.
Tân Lập cảm kích nhìn Lăng Tiếu, sau đó nuốt vào.
Dược lực cường đại rất nhanh làm dịu thương thế của hắn, làm hắn cảm thấy khá hơn nhiều, tin tưởng không ra vài ngày thì có thể xuống giường hoạt động.
Nếu đổi lại là võ giả, chỉ sợ không qua một ngày thì đã có thể xuống giường.
- Đa tạ ân nhân ban thưởng đan dược, đáng tiếc tôi…Tân Lập này không cách nào báo đáp đại ân của ân nhân!
Tân Lập vừa cảm kích lại không cam lòng nói.
Hắn chỉ là một người bình thường mà thôi, làm sao trả lại ân tình cho Lăng Tiếu đây? Người ta cần một phế nhân như hắn để làm gì?
- Muốn trả ân, làm đồ đệ của ta đi!
Lăng Tiếu thật tùy ý nói.
- Ân…ân nhân ngài…ngài nói ngài muốn thu tôi làm đồ đệ?
Thần sắc Tân Lập dị thường kích động hỏi, hắn chỉ sợ chính mình nghe lầm.
- Là ngươi cầu ta thu ngươi làm đồ đệ, mà không phải ta cầu ngươi làm đồ đệ cho ta, hiểu chưa?
Lăng Tiếu cường điệu nói, trong lòng lại thầm hô:
- Bổn thiếu muốn thu đồ đệ, chỉ cần vung tay đã có vô số người khóc cầu bái ta làm sư phụ đâu, tiểu tử ngươi còn không biết cảm kích!
Hắn nói như vậy chỉ vì mặt mũi mà thôi.
Kỳ thật hắn còn chưa có khái niệm gì về chuyện thu đồ đệ, chỉ muốn mang về nỗi vui mừng cho sư phụ Mộc Hòe thế thôi.
Nhớ ngày đó Mộc Hòa vừa biết thể chất của hắn là thuần mộc thuộc tính, còn hạ da mặt đi thỉnh thái sư phụ của hắn chạy tới Dược phong cướp người đâu.
Nghĩ đến đây Lăng Tiếu càng thêm kính trọng Mộc Hòa không thôi.
Nhưng nếu để cho người khác biết được Tân Lập có thể chất thuần mộc thuộc tính, chỉ sợ cho dù là nhân vật thiên tôn giai cũng phải chạy tới cướp đoạt thu hắn làm đồ đệ.
Thiếu nữ nhanh chóng giải thích.
Lúc này lão bà chợt hiểu, đồng thời nhìn hai người Lăng Tiếu áy náy nói:
- Ngượng ngùng hai vị, lão bà tử hiểu lầm các ngươi.
Trong lòng bà đang kỳ quái, hai người này sao lại vô duyên cớ cứu hai đứa cháu của bà, chẳng lẽ là người của gia tộc kia sao?
- Không có việc gì, đặt hắn nằm xuống trước đi.
Lăng Tiếu thản nhiên nói.
Hắn rất kỳ quái nơi này rõ ràng còn có một linh sư, nhưng vì sao thiếu niên cùng thiếu nữ kia lại bị ép buộc chạy vào trong Hoang Man Vực đây?
Nghi hoặc của Lăng Tiếu rất nhanh nhận được đáp án.
Nguyên lai thiếu niên cùng thiếu nữ do ham chơi, chạy tới gần khu vực Hoang Man Vực, trong lòng chỉ nghĩ có thể may mắn tìm được loại linh thảo nghịch thiên nào đó, hi vọng nhờ linh thảo giúp thiếu niên có thể tu luyện.
Đáng tiếc vừa đi tới lối vào Hoang Man Vực đã bị nhóm dong binh ngăn cản.
Nguyên nhân là vì đầu lĩnh nhóm dong binh xem trọng mỹ mạo của thiếu nữ, muốn chiếm hữu nàng.
Chuyện sau đó Lăng Tiếu đã biết.
Đồng thời hắn cũng biết hai người gọi tên là gì.
Thiếu niên tên Tân Lập, là con cháu trực hệ của một trong tứ đại thế gia Nam Vực nổi danh chế dược. Vốn hắn là một vị thiếu gia được người hâm mộ, nhưng bởi vì từ nhỏ không thể tu luyện mà bị Tân gia từ bỏ, hơn nữa cha mẹ hắn ra ngoài lịch luyện không trở về gia tộc, cho nên trong Tân gia không người bảo hộ hắn, hắn chỉ có thể lựa chọn quay về nhà bà ngoại ở lại làm người bình thường vượt qua cả đời.
Thiếu nữ tên Tôn Tiểu Nam, là nhi nữ của cậu Tân Lập.
Vốn Tôn gia kết thông gia cùng Tân gia nên cuộc sống rất tốt, đáng tiếc từ sau khi Tân Lập quay về đây, mọi người đều biết Tôn gia mất thế, mấy năm nay Tôn gia cũng dần dần suy sút.
Cho nên hiện nay trong nhà không có người hầu cũng vì nguyên nhân này.
Lăng Tiếu cũng biết tòa thành gần nơi này nhất là đại bản doanh Tân gia – Nam Đan thành.
Sở dĩ đặt tên là Nam Đan, bởi vì nơi này là Nam Vực, mà Tân gia nhiều thế hệ chế dược như Đường gia luyện khí, được xưng “Đan” kỳ thật còn không đủ.
Tân gia từng xuất hiện qua luyện dược sư ngũ phẩm cùng lục phẩm, một lần từng có thực lực kề vai cùng Đường gia, nhưng nhân tài của Tân gia điêu linh, hiện giờ trấn thủ Tân gia chỉ có ba luyện dược sư tứ phẩm mà thôi.
Nhưng nghe đồn đãi cách đây không lâu Tân lão gia tử đã thành tựu luyện dược sư ngũ phẩm, không biết tin tức kia là thật hay giả.
Tìm được thành trì, hơn nữa còn là đại thành trì, xem như Lăng Tiếu có thể thả lỏng một hơi.
Bằng không từ nơi này quay về Cổ thành chỉ sợ ít nhất cũng mất mấy tháng, thật quá lãng phí thời gian.
Đêm đó Lăng Tiếu cùng Tàn Báo lưu lại Tôn gia qua đêm.
Lăng Tiếu cũng cảm thấy hứng thú đối với thể chất thuần mộc thuộc tính của Tân Lập, muốn xem sau khi tiểu tử kia tỉnh lại có muốn bái hắn làm sư phụ hay không. Nếu hắn không ý kiến, Lăng Tiếu sẽ mang hắn theo cùng, dù sao Tân gia cũng không cần vị thiếu gia bị bỏ rơi này đâu.
Một đêm trôi qua, sắc trời dần sáng.
Lăng Tiếu bị tiếng kêu gọi của Tôn Tiểu Nam đánh thức.
- Làm sao vậy?
Lăng Tiếu ngáp dài hỏi.
Tôn Tiểu Nam có chút ngượng ngùng nói:
- Biểu…biểu ca đã tỉnh.
- Ân, tỉnh thì tỉnh, có gì đâu mà kêu to.
Lăng Tiếu uể oải đáp.
- Nhưng hắn…hắn vẫn còn rất đau…
Tôn Tiểu Nam do dự nói.
- Bị thương đau đớn không phải bình thường sao? Cho dù nuốt đan dược cũng không thể lập tức liền khôi phục, thể chất của hắn quá kém.
Lăng Tiếu thản nhiên nói.
- Nga, tôi đã biết, biểu ca muốn gặp mặt ngài.
Tôn Tiểu Nam còn nói thêm.
- Được rồi, dù sao ta còn có việc, gặp mặt hắn cũng tốt.
Lăng Tiếu nói.
Đi theo Tôn Tiểu Nam dẫn dắt, Lăng Tiếu qua một gian phòng.
Tân Lập đang dựa trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà ngẩn người.
- Biểu ca, ân nhân của chúng ta đến đây!
Tôn Tiểu Nam đi vào liền gọi Tân Lập.
Tân Lập phục hồi lại tinh thần giãy dụa muốn bước xuống giường.
Cũng may tay chân Lăng Tiếu nhanh nhẹn lại đè hắn ngồi trở lên giường.
- Thương thế của ngươi còn chưa khỏe, không nên lộn xộn!
Lăng Tiếu thân thiết nói.
Tân Lập nhìn Lăng Tiếu cảm kích nói:
- Đa…đa tạ ân nhân đã cứu tôi cùng biểu muội.
Ngữ khí của hắn còn chút suy yếu nhưng nghe thật chân thành.
- Ân, chỉ đi qua thuận tay mà thôi.
Lăng Tiếu lên tiếng, tiếp theo lấy viên đan dược đưa cho Tân Lập nói:
- Ăn vào đi, vài ngày nữa là có thể xuống giường.
Tân Lập cẩn thận tiếp nhận đan dược, không lập tức nuốt vào mà đưa lên mũi nhẹ ngửi vài hơi, thần sắc biến thành kinh ngạc:
- Đây…đây là đan dược tứ phẩm tinh phẩm chữa thương – Hồi Thiên đan!
Lăng Tiếu tán thưởng nhìn Tân Lập, thầm hô:
- Không hổ là truyền thừa thế gia, một đệ tử nho nhỏ cũng có thể phân biệt ra được đan dược như thế.
- Ân nhân, này…thật quá quý trọng!
Tân Lập cực kỳ lưu luyến đưa trả Lăng Tiếu.
Hắn xuất thân từ luyện dược sư gia tộc, đương nhiên biết sự trân quý của đan dược tứ phẩm.
- Ăn đi, loại đan dược này ta còn nhiều mà.
Lăng Tiếu thật tùy ý nói.
Buồn cười, hắn là luyện dược sư ngũ phẩm, cho đệ tử tương lai của mình một viên đan dược tứ phẩm có đáng là gì.
- Biểu ca mau ăn vào đi.
Tôn Tiểu Nam lo lắng khuyên nhủ.
Tân Lập cảm kích nhìn Lăng Tiếu, sau đó nuốt vào.
Dược lực cường đại rất nhanh làm dịu thương thế của hắn, làm hắn cảm thấy khá hơn nhiều, tin tưởng không ra vài ngày thì có thể xuống giường hoạt động.
Nếu đổi lại là võ giả, chỉ sợ không qua một ngày thì đã có thể xuống giường.
- Đa tạ ân nhân ban thưởng đan dược, đáng tiếc tôi…Tân Lập này không cách nào báo đáp đại ân của ân nhân!
Tân Lập vừa cảm kích lại không cam lòng nói.
Hắn chỉ là một người bình thường mà thôi, làm sao trả lại ân tình cho Lăng Tiếu đây? Người ta cần một phế nhân như hắn để làm gì?
- Muốn trả ân, làm đồ đệ của ta đi!
Lăng Tiếu thật tùy ý nói.
- Ân…ân nhân ngài…ngài nói ngài muốn thu tôi làm đồ đệ?
Thần sắc Tân Lập dị thường kích động hỏi, hắn chỉ sợ chính mình nghe lầm.
- Là ngươi cầu ta thu ngươi làm đồ đệ, mà không phải ta cầu ngươi làm đồ đệ cho ta, hiểu chưa?
Lăng Tiếu cường điệu nói, trong lòng lại thầm hô:
- Bổn thiếu muốn thu đồ đệ, chỉ cần vung tay đã có vô số người khóc cầu bái ta làm sư phụ đâu, tiểu tử ngươi còn không biết cảm kích!
Hắn nói như vậy chỉ vì mặt mũi mà thôi.
Kỳ thật hắn còn chưa có khái niệm gì về chuyện thu đồ đệ, chỉ muốn mang về nỗi vui mừng cho sư phụ Mộc Hòe thế thôi.
Nhớ ngày đó Mộc Hòa vừa biết thể chất của hắn là thuần mộc thuộc tính, còn hạ da mặt đi thỉnh thái sư phụ của hắn chạy tới Dược phong cướp người đâu.
Nghĩ đến đây Lăng Tiếu càng thêm kính trọng Mộc Hòa không thôi.
Nhưng nếu để cho người khác biết được Tân Lập có thể chất thuần mộc thuộc tính, chỉ sợ cho dù là nhân vật thiên tôn giai cũng phải chạy tới cướp đoạt thu hắn làm đồ đệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.