Chương 23: Trường Lưu sơn (P1)
Vân Đạm Phong Khuynh
09/09/2016
Trong đại điện, Nho
tôn Sênh Tiêu Mặc đeo đai ngọc, mặc áo lụa tím biếng nhác tao nhã nửa
nằm nửa ngồi trên chiếc giường phủ kín bằng ti ngọc cẩm đặc biệt được
làm riêng cho mình. Tay hắn nghịch chiếc tiêu của mình, thích ý nhìn
tiểu cô nương thanh tú đang quỳ gối dưới điện.
Rõ ràng không có quan hệ với nàng. Cả về tiên tư, khí chất lẫn dung mạo, tất cả đều không bằng nàng. Thật không ngờ được trong người tiểu cô nương này lại mang dòng máu Yêu Thần cao quý.
Chợt nghe Ma Nghiêm thét hỏi Hoa Thiên Cốt về việc tại sao nàng lại biết nhiều việc về Lục giới như thế. Hoa Thiên Cốt run run trả lời:
“Thưa Thế tôn, con đọc được những thứ này trong ‘Lục giới toàn thư’ của Thanh Hư đạo trưởng.”
“Vậy cuốn giới thư đó đâu? Mau trình lên cho ta xem.”
“Con không giữ, con chỉ được Nhan tỷ cho xem một chút thôi…”
Ma Nghiêm nghe vậy, quay sang Sênh Tiêu Mặc khẽ trách:
“Đệ nên nói nàng ta giao cuốn sách ấy ra đây. Thật không hiểu sao một thứ quan trọng như vậy mà nàng ta dám đưa cho một đứa trẻ đọc…. thật không hiểu nàng ta nghĩ gì nữa!”
Sênh Tiêu Mặc mỉm cười, biếng nhác mà quyến rũ nói:
“Chà, để xem nào, huynh cứ an tâm nàng một khi đã nhận ủy thác thì sẽ giữ lời, sẽ không giao ra đâu. Huynh cứ để cho nàng giữ đi. Nàng ấy cũng đủ năng lực để làm bảo vệ cuốn sách ấy mà!”
“Đệ!... thật là…”
Bạch Tử Họa thoáng nhìn qua Sênh Tiêu Mặc. mấy hôm nay, nàng ở chỗ đệ ấy, hơn nữa đệ ấy còn có vẻ rất quen thuộc, rất hiểu nàng nữa.
Đúng lúc ấy, từ bên ngoài, một thanh niên áo đỏ rực như lửa chạy vào điện. Ma Nghiêm thấy vậy, quát hỏi:
“Hỏa Tịch! Ngươi… đây là chuyện gì?!”
Hỏa Tịch cón không kịp để thở, vội cúi người thưa:
“Tam tôn! Nho tôn, đệ tử có việc gấp cần bẩm báo… Tiêu Hồn điện … giờ lại xuất hiện một kết giới, hất cả đệ tử và Thanh La đang chăm sóc Hoa chưởng môn ra ngoài. Hơn nữa, Hoa chưởng môn còn đang ở trog đó.”
Sênh Tiêu Mặc nghe xong, mặt mày tái mét, đâu còn bóng dáng biếng nhác nho nhã nữa mà nhanh chóng đứng dậy, vội vã bay đi, chẳng nói gì đến việc nói một câu gì cả.
Đến Tiêu hồn điện, hắn nhanh chóng định xông vào nhưng kết giới này cũng ngăn hắn ở bên ngoài. Hắn đành đứng đó đợi, khoảng sau một khắc, kết giới mới biến mất. Khi chạy vào trong, xuất hiện trước mắt hắn là Thiên Nhan đang rơi xuống. Thấy vậy, hắn liền đưa tay dỡ lấy nàng.
ở bên ngoài, Bạch Tử Họa nhìn mấy người Ma Nghiêm, Hỏa Tịch, Vũ Thanh La, Lạc Thập Nhất, Hoa Thiên Cốt và cả Đường Bảo nữa. hắn nghiêm giọng nói:
“Tất cả ở bên ngoài, không ai được bước vào dù chỉ một bước.”
Nói xong, Bạch Tử Họa nhanh chóng đi vào, hắn cũng rất lo cho nàng. Hắn lại nhìn thấy Sênh Tiêu Mặc đang ôm nàng vô cùng thân mật, khẽ hỏi:
“Phong ấn của nàng lại … bị giải khai một phần nữa sao?”
Hắn nhìn nàng, không ngờ nàng lại trở nên xinh đẹp như vậy. Mái tóc xoăn dài, màu tím yêu mị quyến rũ. Đôi mắt màu biển của nàng xanh thẳm, cứ như muốn hút người ta vào bên trong vậy. Da thịt đẹp như ngọc, cả người toát ra khí chất cao quý lãnh diễm. Nhìn nàng có vẻ suy yếu nhưng lại có hương vị uể oải, lười biếng mà quyến rũ, làm lòng người mê say
Giờ nhìn nàng hệt như một đóa hoa Anh Túc, đẹp đến độ thiên địa thất sắc, nàng đẹp như ma quỷ , nàng là sự hấp dẫn trí mạng với bất kì ai.
“Ta… ta thế nhưng lại là Hoa thần.”
Ánh mắt mê mang, nàng khẽ thì thào. Sênh Tiêu Mặc nghe vậy, không biết phải làm sao với nàng nữa, nàng nhớ ra chuyện gì đây? Là phần kí ức đã bị phong ấn này ư?
Bạch Tử Họa nghe xong liền chấn kinh, nàng đã nói cái gì? Nàng… nàng … là thần sao? Một vị thần thực sự??? Thiên Nhan sau khi tiếp nhận thêm một phần kí ức cùng thần lực, thân thể lại vừa trải qua cài tạo, quá độ mệt mỏi nên thật sự vô lực thiếp đi. Sênh Tiêu Mặc đỡ nàng nằm lại trên tháp, quay ra phía Bạch Tử Họa.
“Huynh có thắc mắc gì cứ hỏi.”
Bạch Tử Họa yên lặng rồi khẽ nói:
“Tất cả!”
“Nàng thật sự là một vị thần. Như huynh nghe thấy đấy, nàng là Hoa thần, tên thật của nàng là Nam Cung Thiên Nhan. Nhưng mà, nàng lại bị phong ấn hết kí ức, sức mạnh, và cả… ừm sắc đẹp của mình nữa. Đệ cũng thật sự không rõ khi phong ấn của nàng được giải khia toàn bộ thì nàng sẽ kinh diễm chúng sinh như thế nào nữa. Nhưng, tất cả không quan trọng nữa, bởi nàng, chính là thê tử tương lai của đệ.”
Bạch Tử Họa nghe Sênh Tiêu Mặc nói xong, sắc mặt xanh mét rời đi. Hắn biết,… đệ ấy cũng là nhận ra tâm của hắn và đang khẳng định chủ quyền của mình sao? Đệ ấy luôn thấu hiểu lòng người như vậy!!!**
Rõ ràng không có quan hệ với nàng. Cả về tiên tư, khí chất lẫn dung mạo, tất cả đều không bằng nàng. Thật không ngờ được trong người tiểu cô nương này lại mang dòng máu Yêu Thần cao quý.
Chợt nghe Ma Nghiêm thét hỏi Hoa Thiên Cốt về việc tại sao nàng lại biết nhiều việc về Lục giới như thế. Hoa Thiên Cốt run run trả lời:
“Thưa Thế tôn, con đọc được những thứ này trong ‘Lục giới toàn thư’ của Thanh Hư đạo trưởng.”
“Vậy cuốn giới thư đó đâu? Mau trình lên cho ta xem.”
“Con không giữ, con chỉ được Nhan tỷ cho xem một chút thôi…”
Ma Nghiêm nghe vậy, quay sang Sênh Tiêu Mặc khẽ trách:
“Đệ nên nói nàng ta giao cuốn sách ấy ra đây. Thật không hiểu sao một thứ quan trọng như vậy mà nàng ta dám đưa cho một đứa trẻ đọc…. thật không hiểu nàng ta nghĩ gì nữa!”
Sênh Tiêu Mặc mỉm cười, biếng nhác mà quyến rũ nói:
“Chà, để xem nào, huynh cứ an tâm nàng một khi đã nhận ủy thác thì sẽ giữ lời, sẽ không giao ra đâu. Huynh cứ để cho nàng giữ đi. Nàng ấy cũng đủ năng lực để làm bảo vệ cuốn sách ấy mà!”
“Đệ!... thật là…”
Bạch Tử Họa thoáng nhìn qua Sênh Tiêu Mặc. mấy hôm nay, nàng ở chỗ đệ ấy, hơn nữa đệ ấy còn có vẻ rất quen thuộc, rất hiểu nàng nữa.
Đúng lúc ấy, từ bên ngoài, một thanh niên áo đỏ rực như lửa chạy vào điện. Ma Nghiêm thấy vậy, quát hỏi:
“Hỏa Tịch! Ngươi… đây là chuyện gì?!”
Hỏa Tịch cón không kịp để thở, vội cúi người thưa:
“Tam tôn! Nho tôn, đệ tử có việc gấp cần bẩm báo… Tiêu Hồn điện … giờ lại xuất hiện một kết giới, hất cả đệ tử và Thanh La đang chăm sóc Hoa chưởng môn ra ngoài. Hơn nữa, Hoa chưởng môn còn đang ở trog đó.”
Sênh Tiêu Mặc nghe xong, mặt mày tái mét, đâu còn bóng dáng biếng nhác nho nhã nữa mà nhanh chóng đứng dậy, vội vã bay đi, chẳng nói gì đến việc nói một câu gì cả.
Đến Tiêu hồn điện, hắn nhanh chóng định xông vào nhưng kết giới này cũng ngăn hắn ở bên ngoài. Hắn đành đứng đó đợi, khoảng sau một khắc, kết giới mới biến mất. Khi chạy vào trong, xuất hiện trước mắt hắn là Thiên Nhan đang rơi xuống. Thấy vậy, hắn liền đưa tay dỡ lấy nàng.
ở bên ngoài, Bạch Tử Họa nhìn mấy người Ma Nghiêm, Hỏa Tịch, Vũ Thanh La, Lạc Thập Nhất, Hoa Thiên Cốt và cả Đường Bảo nữa. hắn nghiêm giọng nói:
“Tất cả ở bên ngoài, không ai được bước vào dù chỉ một bước.”
Nói xong, Bạch Tử Họa nhanh chóng đi vào, hắn cũng rất lo cho nàng. Hắn lại nhìn thấy Sênh Tiêu Mặc đang ôm nàng vô cùng thân mật, khẽ hỏi:
“Phong ấn của nàng lại … bị giải khai một phần nữa sao?”
Hắn nhìn nàng, không ngờ nàng lại trở nên xinh đẹp như vậy. Mái tóc xoăn dài, màu tím yêu mị quyến rũ. Đôi mắt màu biển của nàng xanh thẳm, cứ như muốn hút người ta vào bên trong vậy. Da thịt đẹp như ngọc, cả người toát ra khí chất cao quý lãnh diễm. Nhìn nàng có vẻ suy yếu nhưng lại có hương vị uể oải, lười biếng mà quyến rũ, làm lòng người mê say
Giờ nhìn nàng hệt như một đóa hoa Anh Túc, đẹp đến độ thiên địa thất sắc, nàng đẹp như ma quỷ , nàng là sự hấp dẫn trí mạng với bất kì ai.
“Ta… ta thế nhưng lại là Hoa thần.”
Ánh mắt mê mang, nàng khẽ thì thào. Sênh Tiêu Mặc nghe vậy, không biết phải làm sao với nàng nữa, nàng nhớ ra chuyện gì đây? Là phần kí ức đã bị phong ấn này ư?
Bạch Tử Họa nghe xong liền chấn kinh, nàng đã nói cái gì? Nàng… nàng … là thần sao? Một vị thần thực sự??? Thiên Nhan sau khi tiếp nhận thêm một phần kí ức cùng thần lực, thân thể lại vừa trải qua cài tạo, quá độ mệt mỏi nên thật sự vô lực thiếp đi. Sênh Tiêu Mặc đỡ nàng nằm lại trên tháp, quay ra phía Bạch Tử Họa.
“Huynh có thắc mắc gì cứ hỏi.”
Bạch Tử Họa yên lặng rồi khẽ nói:
“Tất cả!”
“Nàng thật sự là một vị thần. Như huynh nghe thấy đấy, nàng là Hoa thần, tên thật của nàng là Nam Cung Thiên Nhan. Nhưng mà, nàng lại bị phong ấn hết kí ức, sức mạnh, và cả… ừm sắc đẹp của mình nữa. Đệ cũng thật sự không rõ khi phong ấn của nàng được giải khia toàn bộ thì nàng sẽ kinh diễm chúng sinh như thế nào nữa. Nhưng, tất cả không quan trọng nữa, bởi nàng, chính là thê tử tương lai của đệ.”
Bạch Tử Họa nghe Sênh Tiêu Mặc nói xong, sắc mặt xanh mét rời đi. Hắn biết,… đệ ấy cũng là nhận ra tâm của hắn và đang khẳng định chủ quyền của mình sao? Đệ ấy luôn thấu hiểu lòng người như vậy!!!**
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.