Chương 840: Ám sát Huyền Chân!
Tư Sản Bạo Tăng
05/01/2015
Nhạc Trọng tránh né ánh đèn pha, nương bóng đêm che giấu không chút tiếng động tiềm nhập vào bên trong nơi đóng quân. Được kỹ năng tiềm hành nhị giai che giấu, các lính gác căn bản không thể nào phát hiện được tung tích của hắn.
- Nơi đó hẳn là chỗ ở của một nhân vật trọng yếu. Mình đi giết hắn!
Nhạc Trọng không quen thuộc địa hình doanh trại, hắn đi loạn một trận chọn lựa lều trại màu vàng xa hoa nhất làm mục tiêu đi tới.
Bên ngoài lều trại có tám hộ vệ, trong tay cầm súng trường canh giữ, bất luận người nào cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của bọn họ.
Nhạc Trọng nháy mắt phát động Khủng Cụ thuật, tinh thần trùng kích cường đại đồng thời oanh trúng tám gã hộ vệ làm trước mắt bọn hắn tối sầm.
Nhạc Trọng lợi dụng tích tắc này bước vào bên trong trướng bồng. Hắn vừa đi vào liền thu lại Khủng Cụ thuật, tám gã hộ vệ chỉ thoáng rùng mình liền hồi phục lại, bởi vì thời gian quá ngắn nên bọn hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
Bên trong lều trại, trên mặt đất trải một tầng thảm Thổ Nhĩ Kỳ, trên đỉnh lều khảm đèn thủy tinh, trên một bậc thềm đặt một bàn gỗ lim. Sau bàn là một vương tọa đúc bằng vàng, hai bên đặt giá sách, bên trong chứa đầy sách.
Nhạc Trọng vừa đi vào lều trại không lâu liền nghe được tiếng bước chân, trong lòng hắn chợt động liền ẩn vào sau giá sách phát động kỹ năng tiềm hành nhị giai đứng yên bất động.
Mành lều trại xốc lên, người đi vào đầu tiên là thủ lĩnh Huyền Chân của Mãn Châu quốc. Ba người còn lại là Ngao Đấu, thống lĩnh bộ đội bọc thép Đa Mã, thống lĩnh Bát Kỳ Bảo Nhĩ Thái.
Ba người này là tâm phúc tuyệt đối của Huyền Chân, cũng là ba cột trụ của Mãn Châu quốc. Mỗi người đều trung thành tận tâm với hắn, hơn nữa năng lực đều không yếu.
Huyền Chân ngồi trên vương tọa nhìn Đa Mã trầm giọng hỏi:
- Đa Mã, ngày mai ngươi nắm chắc lấy được Thiên Mục trấn không?
Sức chiến đấu của chiến sĩ người Hán trong Thiên Mục trấn làm Huyền Chân sản sinh lòng sợ hãi, hắn thập phần lo lắng ngày mai không lấy được thị trấn. Nếu như vậy Mãn Châu quốc sẽ biến thành trò cười trên thảo nguyên, đồng thời sự thất bại của họ sẽ làm nổi bật sự phi phàm của Thiên Mục trấn. Nếu không tiêu diệt được Đại Hán liên minh, Huyền Chân thật sự lo lắng sẽ có vô số người Hán chạy tới gia nhập liên minh.
Đa Mã tràn đầy tự tin nói:
- Bệ hạ xin yên tâm, Thiên Mục trấn đã như dầu hết đèn tắt. Theo nô tài phân tích, trong tay bọn hắn còn sót lại lão binh có chiến lực không cao hơn ba trăm người, cho dù bọn hắn lâm thời võ trang cho cư dân trong trấn, cũng chỉ là một đám quân ô hợp, không đủ gây sợ. Chỉ cần sáng mai là nô tài có thể phá hủy lực lượng của bọn hắn, lấy Thiên Mục trấn hiến cho bệ hạ!
Đa Mã chính là trí tướng, hắn tập hợp tình báo do bộ hạ phản hồi, suy đoán ra hư thật trong trấn.
Đa Mã liếc mắt nhìn Ngao Đấu, ngữ khí bất thiện nói:
- Duy nhất đáng lo chính là minh chủ Nhạc Trọng của Đại Hán liên minh. Thực lực của hắn sâu không lường được, nếu hắn mang theo cao thủ cản trở chúng ta phải trả giá thương vong không nhỏ. Hôm nay nếu không phải Bạch Giáp quân không ngăn cản được Nhạc Trọng, chúng ta cũng đã sớm chiếm lĩnh được thị trấn. Ngao Đấu, ngươi thân là thủ lĩnh Bạch Giáp quân, chẳng lẽ không có gì muốn nói sao?
Đa Mã cùng Ngao Đấu đều là thủ hạ của Huyền Chân, nhưng lẫn nhau cũng có mâu thuẫn không nhỏ. Vừa có cơ hội Đa Mã liền công kích hắn trước mặt Huyền Chân.
Ngao Đấu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn nói:
- Ngày mai ta sẽ dẫn toàn bộ Bạch Giáp quân tiêu diệt Nhạc Trọng kia. Cho dù không diệt sát được hắn cũng đuổi hắn ra khỏi Thiên Mục trấn!
Hôm nay Ngao Đấu đã kiến thức qua tốc độ khủng bố của Nhạc Trọng, cường giả như vậy hắn cũng không nắm chắc có thể lưu lại. Nhưng với thực lực của Bạch Giáp quân, muốn đuổi Nhạc Trọng rời xa Thiên Mục trấn vẫn thật không khó.
Ngay trong lúc Ngao Đấu cùng Đa Mã tranh chấp, Nhạc Trọng đột nhiên phát động kỹ năng ảnh bộ, tốc độ tăng lên gấp ba mươi lần, đồng thời Phong Tốc Hài dưới chân cũng phát động, toàn thân giống như đạo mị ảnh nhanh như sao băng vung đao bổ thẳng tới người Huyền Chân ngồi trên vương tọa. Chỉ cần miểu sát Huyền Chân, thế lực Mãn Châu quốc liền sụp đổ.
Nhạc Trọng đột nhiên bạo lên, trong trướng hoàn toàn không hay biết, hơn nữa tốc độ của hắn nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt đã xuất hiện trước người Huyền Chân bổ thẳng về phía hắn.
Trong mắt Huyền Chân hiện lên vẻ kinh hãi, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
Ngay khi một đao của Nhạc Trọng sắp chém rụng đầu Huyền Chân, một đạo quang mang màu thanh đồng từ cổ hắn nhấp nháy, một vòng bảo hộ màu xanh chắn ngay trước người hắn.
Ngạc Nha bổ trúng vòng bảo hộ màu xanh, lực lượng cực lớn bùng nổ, một thanh âm đinh đương phát ra nhưng vòng bảo hộ không chút sứt mẻ.
- Quả nhiên thân là người đứng đầu một quốc gia, trên người luôn sẽ có bảo vật giữ mạng, nếu muốn ám sát hắn cũng không đơn giản như vậy!
Trong lòng Nhạc Trọng chợt lóe lên ý niệm.
- Dừng tay!
Ngao Đấu vừa sợ vừa giận bước lên phát động kỹ năng thao túng trọng lực, trọng lực gấp bốn rơi lên trên người Nhạc Trọng làm thân thể hắn trầm xuống, giống như đeo một tảng đá lớn trên người, không thể bảo trì tốc độ như quỷ mị, nếu không phải hắn có được lực lượng gấp mười hai lần thì đã bị ép tới gục xuống.
- Có thích khách! Hộ giá! Hộ giá!
Đa Mã rút khẩu súng hướng Nhạc Trọng liên tục nổ súng lớn tiếng gầm rú.
- Đi chết đi!
Bảo Nhĩ Thái nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể biến lớn, quần áo rách tung, biến thành một sinh vật đầu gấu hình người, thân thể mọc đầy lông cứng cao hơn ba thước, móng vuốt kéo dài. Hắn vừa biến thân thành hùng nhân liền dùng tốc độ gấp mười hai lần hướng Nhạc Trọng hung tợn đánh tới.
- Lưu lại cho trẫm đi!
Huyền Chân cũng hồi phục lại, bước lên tay phải một quyền mang theo thanh sắc đấu khí đáng sợ dùng tốc độ siêu việt vận tốc âm thanh oanh thẳng về hướng Nhạc Trọng.
- Đấu khí! Người này thật khó giết!
Nhạc Trọng nhướng mày điều động hắc ám đấu khí, một cỗ hắc sắc đấu khí tràn ngập ngoài thân thể hắn, gông xiềng trọng lực trên người nhẹ hơn thật nhiều, hắn cũng dùng tốc độ siêu việt vận tốc âm thanh một quyền oanh lên nắm tay Huyền Chân.
Hai gã thủ lĩnh thế lực lớn cuối thời cùng là tiến hóa giả cao cấp nhất oanh kích thẳng vào nhau.
Nương theo thanh âm nổ tung khủng bố, Nhạc Trọng bị đánh bay trúng đèn thủy tinh trên nóc lều, đem chiếc đèn đập vỡ nát, sau đó bay ra khỏi lều trại.
Ngũ tạng trong cơ thể Nhạc Trọng quay cuồng, ngực trầm xuống phun ra ngụm máu tươi. Hắc ám đấu khí của hắn cũng chưa từng cường hóa lần nào, xa xa kém hơn Huyền Chân đã trải qua ba lượt cường hóa, nếu không phải cường độ thân thể hắn đủ cao, lần này đã bị trực tiếp đánh chết.
Nhạc Trọng còn bay giữa không trung đã vung tay lên, hai luồng hỏa diễm phong bạo cực kỳ khủng bố oanh thẳng lên trướng bồng màu vàng đem lều trại hoàn toàn cắn nuốt.
Nhạc Trọng phóng lửa thiêu cháy lều trại, phát động kỹ năng ảnh bộ lao nhanh trong quân doanh, vừa phóng hỏa vừa lớn tiếng gầm rú:
- Huyền Chân bệ hạ đã chết! Huyền Chân bệ hạ đã chết! Mọi người chạy mau! Địch nhân đã giết tới! Huyền Chân bệ hạ đã chết!
- Nơi đó hẳn là chỗ ở của một nhân vật trọng yếu. Mình đi giết hắn!
Nhạc Trọng không quen thuộc địa hình doanh trại, hắn đi loạn một trận chọn lựa lều trại màu vàng xa hoa nhất làm mục tiêu đi tới.
Bên ngoài lều trại có tám hộ vệ, trong tay cầm súng trường canh giữ, bất luận người nào cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của bọn họ.
Nhạc Trọng nháy mắt phát động Khủng Cụ thuật, tinh thần trùng kích cường đại đồng thời oanh trúng tám gã hộ vệ làm trước mắt bọn hắn tối sầm.
Nhạc Trọng lợi dụng tích tắc này bước vào bên trong trướng bồng. Hắn vừa đi vào liền thu lại Khủng Cụ thuật, tám gã hộ vệ chỉ thoáng rùng mình liền hồi phục lại, bởi vì thời gian quá ngắn nên bọn hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
Bên trong lều trại, trên mặt đất trải một tầng thảm Thổ Nhĩ Kỳ, trên đỉnh lều khảm đèn thủy tinh, trên một bậc thềm đặt một bàn gỗ lim. Sau bàn là một vương tọa đúc bằng vàng, hai bên đặt giá sách, bên trong chứa đầy sách.
Nhạc Trọng vừa đi vào lều trại không lâu liền nghe được tiếng bước chân, trong lòng hắn chợt động liền ẩn vào sau giá sách phát động kỹ năng tiềm hành nhị giai đứng yên bất động.
Mành lều trại xốc lên, người đi vào đầu tiên là thủ lĩnh Huyền Chân của Mãn Châu quốc. Ba người còn lại là Ngao Đấu, thống lĩnh bộ đội bọc thép Đa Mã, thống lĩnh Bát Kỳ Bảo Nhĩ Thái.
Ba người này là tâm phúc tuyệt đối của Huyền Chân, cũng là ba cột trụ của Mãn Châu quốc. Mỗi người đều trung thành tận tâm với hắn, hơn nữa năng lực đều không yếu.
Huyền Chân ngồi trên vương tọa nhìn Đa Mã trầm giọng hỏi:
- Đa Mã, ngày mai ngươi nắm chắc lấy được Thiên Mục trấn không?
Sức chiến đấu của chiến sĩ người Hán trong Thiên Mục trấn làm Huyền Chân sản sinh lòng sợ hãi, hắn thập phần lo lắng ngày mai không lấy được thị trấn. Nếu như vậy Mãn Châu quốc sẽ biến thành trò cười trên thảo nguyên, đồng thời sự thất bại của họ sẽ làm nổi bật sự phi phàm của Thiên Mục trấn. Nếu không tiêu diệt được Đại Hán liên minh, Huyền Chân thật sự lo lắng sẽ có vô số người Hán chạy tới gia nhập liên minh.
Đa Mã tràn đầy tự tin nói:
- Bệ hạ xin yên tâm, Thiên Mục trấn đã như dầu hết đèn tắt. Theo nô tài phân tích, trong tay bọn hắn còn sót lại lão binh có chiến lực không cao hơn ba trăm người, cho dù bọn hắn lâm thời võ trang cho cư dân trong trấn, cũng chỉ là một đám quân ô hợp, không đủ gây sợ. Chỉ cần sáng mai là nô tài có thể phá hủy lực lượng của bọn hắn, lấy Thiên Mục trấn hiến cho bệ hạ!
Đa Mã chính là trí tướng, hắn tập hợp tình báo do bộ hạ phản hồi, suy đoán ra hư thật trong trấn.
Đa Mã liếc mắt nhìn Ngao Đấu, ngữ khí bất thiện nói:
- Duy nhất đáng lo chính là minh chủ Nhạc Trọng của Đại Hán liên minh. Thực lực của hắn sâu không lường được, nếu hắn mang theo cao thủ cản trở chúng ta phải trả giá thương vong không nhỏ. Hôm nay nếu không phải Bạch Giáp quân không ngăn cản được Nhạc Trọng, chúng ta cũng đã sớm chiếm lĩnh được thị trấn. Ngao Đấu, ngươi thân là thủ lĩnh Bạch Giáp quân, chẳng lẽ không có gì muốn nói sao?
Đa Mã cùng Ngao Đấu đều là thủ hạ của Huyền Chân, nhưng lẫn nhau cũng có mâu thuẫn không nhỏ. Vừa có cơ hội Đa Mã liền công kích hắn trước mặt Huyền Chân.
Ngao Đấu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn nói:
- Ngày mai ta sẽ dẫn toàn bộ Bạch Giáp quân tiêu diệt Nhạc Trọng kia. Cho dù không diệt sát được hắn cũng đuổi hắn ra khỏi Thiên Mục trấn!
Hôm nay Ngao Đấu đã kiến thức qua tốc độ khủng bố của Nhạc Trọng, cường giả như vậy hắn cũng không nắm chắc có thể lưu lại. Nhưng với thực lực của Bạch Giáp quân, muốn đuổi Nhạc Trọng rời xa Thiên Mục trấn vẫn thật không khó.
Ngay trong lúc Ngao Đấu cùng Đa Mã tranh chấp, Nhạc Trọng đột nhiên phát động kỹ năng ảnh bộ, tốc độ tăng lên gấp ba mươi lần, đồng thời Phong Tốc Hài dưới chân cũng phát động, toàn thân giống như đạo mị ảnh nhanh như sao băng vung đao bổ thẳng tới người Huyền Chân ngồi trên vương tọa. Chỉ cần miểu sát Huyền Chân, thế lực Mãn Châu quốc liền sụp đổ.
Nhạc Trọng đột nhiên bạo lên, trong trướng hoàn toàn không hay biết, hơn nữa tốc độ của hắn nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt đã xuất hiện trước người Huyền Chân bổ thẳng về phía hắn.
Trong mắt Huyền Chân hiện lên vẻ kinh hãi, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
Ngay khi một đao của Nhạc Trọng sắp chém rụng đầu Huyền Chân, một đạo quang mang màu thanh đồng từ cổ hắn nhấp nháy, một vòng bảo hộ màu xanh chắn ngay trước người hắn.
Ngạc Nha bổ trúng vòng bảo hộ màu xanh, lực lượng cực lớn bùng nổ, một thanh âm đinh đương phát ra nhưng vòng bảo hộ không chút sứt mẻ.
- Quả nhiên thân là người đứng đầu một quốc gia, trên người luôn sẽ có bảo vật giữ mạng, nếu muốn ám sát hắn cũng không đơn giản như vậy!
Trong lòng Nhạc Trọng chợt lóe lên ý niệm.
- Dừng tay!
Ngao Đấu vừa sợ vừa giận bước lên phát động kỹ năng thao túng trọng lực, trọng lực gấp bốn rơi lên trên người Nhạc Trọng làm thân thể hắn trầm xuống, giống như đeo một tảng đá lớn trên người, không thể bảo trì tốc độ như quỷ mị, nếu không phải hắn có được lực lượng gấp mười hai lần thì đã bị ép tới gục xuống.
- Có thích khách! Hộ giá! Hộ giá!
Đa Mã rút khẩu súng hướng Nhạc Trọng liên tục nổ súng lớn tiếng gầm rú.
- Đi chết đi!
Bảo Nhĩ Thái nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể biến lớn, quần áo rách tung, biến thành một sinh vật đầu gấu hình người, thân thể mọc đầy lông cứng cao hơn ba thước, móng vuốt kéo dài. Hắn vừa biến thân thành hùng nhân liền dùng tốc độ gấp mười hai lần hướng Nhạc Trọng hung tợn đánh tới.
- Lưu lại cho trẫm đi!
Huyền Chân cũng hồi phục lại, bước lên tay phải một quyền mang theo thanh sắc đấu khí đáng sợ dùng tốc độ siêu việt vận tốc âm thanh oanh thẳng về hướng Nhạc Trọng.
- Đấu khí! Người này thật khó giết!
Nhạc Trọng nhướng mày điều động hắc ám đấu khí, một cỗ hắc sắc đấu khí tràn ngập ngoài thân thể hắn, gông xiềng trọng lực trên người nhẹ hơn thật nhiều, hắn cũng dùng tốc độ siêu việt vận tốc âm thanh một quyền oanh lên nắm tay Huyền Chân.
Hai gã thủ lĩnh thế lực lớn cuối thời cùng là tiến hóa giả cao cấp nhất oanh kích thẳng vào nhau.
Nương theo thanh âm nổ tung khủng bố, Nhạc Trọng bị đánh bay trúng đèn thủy tinh trên nóc lều, đem chiếc đèn đập vỡ nát, sau đó bay ra khỏi lều trại.
Ngũ tạng trong cơ thể Nhạc Trọng quay cuồng, ngực trầm xuống phun ra ngụm máu tươi. Hắc ám đấu khí của hắn cũng chưa từng cường hóa lần nào, xa xa kém hơn Huyền Chân đã trải qua ba lượt cường hóa, nếu không phải cường độ thân thể hắn đủ cao, lần này đã bị trực tiếp đánh chết.
Nhạc Trọng còn bay giữa không trung đã vung tay lên, hai luồng hỏa diễm phong bạo cực kỳ khủng bố oanh thẳng lên trướng bồng màu vàng đem lều trại hoàn toàn cắn nuốt.
Nhạc Trọng phóng lửa thiêu cháy lều trại, phát động kỹ năng ảnh bộ lao nhanh trong quân doanh, vừa phóng hỏa vừa lớn tiếng gầm rú:
- Huyền Chân bệ hạ đã chết! Huyền Chân bệ hạ đã chết! Mọi người chạy mau! Địch nhân đã giết tới! Huyền Chân bệ hạ đã chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.