Chương 616: Chém giết Võ Thần Ý. (2)
Tư Sản Bạo Tăng
18/11/2014
Võ Thần Ý từ trên người Nhạc Trọng ngửi được cảm giác nguy hiểm. Đó là cảm giác nguy hiểm mà hắn chỉ thấy được trên người Ngô Nham Hồng.
Ngô Nham Hồng tay trắng làm nên sự nghiệp sáng lập Đại Thái đế quốc, trải qua vô số cuộc chiến những người đối kháng với hắn đều trở thành xương trắng. Trên người hắn mang theo khí thế lạnh thấu xương cùng sát ý lẫn sát khí rất nặng. Lúc trước Võ Thần Ý giao thủ với hắn một chiêu liền bị đánh bại, thiếu chút nữa bị hắn giết chết. Từ đó về sau Võ Thần Ý trở thành tay sai của Ngô Nham Hồng, một lòng bán mạng cho hắn.
Lần này là lần thứ hai Võ Thần Ý cảm nhận được nguy hiểm cực độ từ trên thân người khác giống như Ngô Nham Hồng.
- Câu trả lời của tao chính là…giết sạch tụi mày!
Nhạc Trọng lạnh lùng cười rút trọng súng máy nhảy ra ngoài hướng Võ Thần Ý điên cuồng bắn phá.
- Viên đạn đối với tao không có hiệu quả!
Võ Thần Ý nhìn màn đạn dày đặc cười lạnh một tiếng, vung tay lên, một tầng điện từ kỳ dị chắn ngang trước người hắn. Ở trước tầng điện từ này, dù là đạn pháo chỉ cần không kịp kíp nổ cũng sẽ bị ngăn chặn hoặc là bắn ngược.
Vô số viên đạn bắn trúng tầng điện từ kỳ dị kia, chợt dừng lại, sau đó bay ngược về hướng Nhạc Trọng.
[CHARGE=20]
Vô số viên đạn bắn trúng tầng phòng hộ tráo màu xanh lại bay ngược trở ra.
Võ Thần Ý nhìn Nhạc Trọng, trong mắt hiện lên tia đắc ý, nhưng ngay sau đó trong lòng hắn cảm thấy rét lạnh, điên cuồng lăn sang bên phải một vòng.
Một đạo gai xương đâm qua vị trí hắn vừa đứng, mặt khác hai đạo gai xương bén nhọn thập phần xảo quyệt đâm lên trên thân thể đang tránh né của Võ Thần Ý, trực tiếp xỏ xuyên qua thân thể hắn, đem hắn gắt gao đinh trên mặt đất.
Bạch Cốt vung cao búa lớn giống như một con ác quỷ đoạt mạng từ trong một cửa sổ nhảy ra, búa lớn hung hăng bổ lên đầu Võ Thần Ý, cứng rắn đem đầu hắn bổ thành hai nửa.
- Liên trưởng!
Dương Trì Khanh phát ra tiếng gào thảm thiết phẫn nộ, hai tay vỗ mạnh mặt đất, một cây mây bắn ra hướng Bạch Cốt thổi quét tới.
Hàn quang trong mắt Bạch Cốt chợt lóe, chỉ về hướng Dương Trì Khanh, một đạo gai xương bén nhọn nháy mắt từ ngón tay hắn bắn ra xuyên thủng một cây mây, trực tiếp xỏ xuyên qua đầu Dương Trì Khanh.
Dương Trì Khanh phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt liền mất đi thần thái biến thành một cỗ thi thể.
Cây mây thật lớn nhất thời hỏng mất tan thành mây khói.
Bạch Cốt thủ tiêu xong hai người lãnh đạo La Thôn trấn tiếp tục chớp động thân hình nhanh như ác quỷ lao tới chém giết những cao thủ còn sót lại.
- Ah…
- Cứu mạng…
- …
Võ Thần Ý cùng Dương Trì Khanh chết trận, thành viên cao thủ đoàn còn sót lại mỗi người liền đánh mất ý chí chiến đấu, hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy. Mà Bạch Cốt truy theo không bỏ, giống như tử thần không ngừng thu gặt tính mạng đám cao thủ kia.
Nhạc Trọng ôm Minh Giai Giai trực tiếp vọt thẳng vào bộ chỉ huy quân doanh.
Oanh! Oanh!
Nương theo tiếng hỏa tiễn nổ mạnh, Thanh Giao chi linh đang đối chiến cùng chiến sĩ Đại Thái bị tạc thành bốn năm mảnh, hóa thành điểm sáng biến mất khỏi thế giới này.
- Thanh Giao chi linh bị giết chết sao? Không hổ là quân đội, sức chiến đấu quả nhiên kinh người! Phải nhanh chóng phá hủy bộ chỉ huy của bọn hắn mới được!
Nhạc Trọng nhìn thấy Thanh Giao chi linh bị tạc thành bốn năm mảnh trong lòng thầm nghĩ.
Lực phòng ngự của biến dị thú khổng lồ vốn kinh người nhưng tốc độ di động lại chậm chạp hơn nữa hình thể quá lớn, chỉ cần nguyện ý tiêu hao thật nhiều hỏa tiễn cho dù là biến dị thú nhị giai quân đội cũng có thể oanh giết.
Đừng nói là biến dị thú nhị giai, cho dù là tam giai chỉ cần cung cấp đầy đủ hỏa lực cho quân đội thi triển cũng có thể đem chúng oanh thành phấn vụn.
- Giết hắn!
Nhạc Trọng mới tiến lên phía trước, một chiến sĩ Thái quân chắn ngang trước người hắn điên cuồng bắn phá.
Quan chỉ huy La Thôn trấn cũng thập phần thông minh lanh lợi, vừa nghe được tin có cao thủ xâm lấn lập tức điều động một liên bộ đội làm cảnh vệ, bảo hộ an toàn của hắn.
Thân hình Nhạc Trọng chớp động, nhanh như đạo thanh quang trực tiếp xông vào trận địa. Hai tay hắn vung lên, hai luồng hỏa diễm phong bạo bắn ra, mang theo ngọn lửa có thể cắn nuốt hết thảy hướng đám chiến sĩ thổi quét tới.
Oanh!
Oanh!
Hai luồng hỏa diễm phong bạo đáng sợ kíp nổ lựu đạn lẫn đạn pháo, lực nổ mạnh thật lớn trực tiếp cắn nuốt hơn ba mươi sinh mạng chiến sĩ Thái quân.
Được ngọn lửa thật lớn yểm hộ, thân hình Nhạc Trọng liên tục chớp động chỉ trong vài lần hô hấp đã xuất hiện trước bộ chỉ huy.
Nhạc Trọng dùng lực lôi kéo muốn mở cửa phòng chỉ huy, sắc mặt đại biến, bật lui nhanh về phía sau.
Oanh!
Nương theo tiếng nổ vang kinh thiên động địa, bộ chỉ huy trực tiếp bị lực nổ mạnh bao phủ, sóng xung kích cuồng bạo lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
Đám chiến sĩ Thái quân đã cài đặt bom muốn xử lý Nhạc Trọng khi hắn xông vào.
- Đồ ngu xuẩn! Chỉ biết cậy mạnh mà thôi! Căn bản không biết trên thế giới này trí tuệ mới là vũ khí cực mạnh của nhân loại!
Doanh trưởng Ngô Tú nhìn ngọn lửa bốc cao cười lạnh nói.
Một gã sĩ quan tham mưu tiến lên vỗ mông ngựa:
- Đây đều nhờ trí tuệ của doanh trưởng thông thiên, ngoại trừ Ngô Nham Hồng bệ hạ chỉ có ngài là thông minh nhất!
Ngô Tú cười đắc ý nói:
- Bệ hạ anh minh uy phong, trí tuệ bất phàm, tôi tự nhiên là kém cỏi, nhưng những người khác tôi còn chưa xem vào trong mắt!
Đang trong lúc mọi người vỗ mông ngựa Ngô Tú, một đạo thanh sắc thân ảnh vọt tới bên này.
- Doanh trưởng, hắn không chết!
- Hắn không chết!
- …
Nhìn thấy thân ảnh kia, vài tên sĩ quan bên cạnh Ngô Tú sắc mặt đại biến, lập tức bỏ chạy tứ tán, ngay doanh trưởng của bọn hắn cũng bị ném bỏ.
Sắc mặt Ngô Tú cũng biến đổi xoay người hướng chiến hào chạy tới.
Tốc độ của Nhạc Trọng cực nhanh, chỉ gần hai giây hắn đã đuổi tới trước người Ngô Tú, tùy tay chém một đao, liền đem một chiến sĩ chặn đường chém thành hai đoạn.
Bởi vì Nhạc Trọng đúng lúc né tránh, lần nổ mạnh vừa rồi chỉ có một bộ phận uy lực lan tới phòng hộ tráo, chỉ làm suy yếu phòng ngự của linh chung thanh đồng, nhưng không tổn thương tới thân thể của hắn.
Nếu không có linh chung thanh đồng bảo hộ, hắn bị bom nổ mạnh sẽ tổn thương không nhỏ.
Ngô Tú chứng kiến một gã chiến sĩ bị Nhạc Trọng chém thành hai đoạn, đầu gối mềm nhũn quỳ sụp xuống lớn tiếng cầu xin:
- Tôi là doanh trưởng thập tứ doanh Ngô Tú của Đại Thái đế quốc! Tôi đầu hàng! Xin ngài tha tôi một mạng!
Nhạc Trọng cầm đao trực tiếp gác lên cổ Ngô Tú, ý tứ không cần nói cũng biết.
Ngô Tú nhìn hắn, trong mắt thoáng hiện nét khiếp đảm nói:
- Dạ dạ…đại nhân, xin ngài cho tôi lấy bộ đàm, tôi cần dùng bộ đàm thông tri bọn hắn đầu hàng!
Nhạc Trọng lạnh lùng nói:
- Được!
Trong mắt Ngô Tú thoáng hiện vẻ âm tàn, thò tay vào ngực lấy ra một quả lựu đạn, nhìn Nhạc Trọng lộ ra dáng mỉm cười dữ tợn kéo mạng chốt an toàn:
- Đại Thái đế quốc vạn tuế!
Trong mắt Nhạc Trọng lóe hàn quang, hung hăng đá một cước vào thân thể Ngô Tú, đem hắn đá bay ra xa hơn mười thước.
Ngô Nham Hồng tay trắng làm nên sự nghiệp sáng lập Đại Thái đế quốc, trải qua vô số cuộc chiến những người đối kháng với hắn đều trở thành xương trắng. Trên người hắn mang theo khí thế lạnh thấu xương cùng sát ý lẫn sát khí rất nặng. Lúc trước Võ Thần Ý giao thủ với hắn một chiêu liền bị đánh bại, thiếu chút nữa bị hắn giết chết. Từ đó về sau Võ Thần Ý trở thành tay sai của Ngô Nham Hồng, một lòng bán mạng cho hắn.
Lần này là lần thứ hai Võ Thần Ý cảm nhận được nguy hiểm cực độ từ trên thân người khác giống như Ngô Nham Hồng.
- Câu trả lời của tao chính là…giết sạch tụi mày!
Nhạc Trọng lạnh lùng cười rút trọng súng máy nhảy ra ngoài hướng Võ Thần Ý điên cuồng bắn phá.
- Viên đạn đối với tao không có hiệu quả!
Võ Thần Ý nhìn màn đạn dày đặc cười lạnh một tiếng, vung tay lên, một tầng điện từ kỳ dị chắn ngang trước người hắn. Ở trước tầng điện từ này, dù là đạn pháo chỉ cần không kịp kíp nổ cũng sẽ bị ngăn chặn hoặc là bắn ngược.
Vô số viên đạn bắn trúng tầng điện từ kỳ dị kia, chợt dừng lại, sau đó bay ngược về hướng Nhạc Trọng.
[CHARGE=20]
Vô số viên đạn bắn trúng tầng phòng hộ tráo màu xanh lại bay ngược trở ra.
Võ Thần Ý nhìn Nhạc Trọng, trong mắt hiện lên tia đắc ý, nhưng ngay sau đó trong lòng hắn cảm thấy rét lạnh, điên cuồng lăn sang bên phải một vòng.
Một đạo gai xương đâm qua vị trí hắn vừa đứng, mặt khác hai đạo gai xương bén nhọn thập phần xảo quyệt đâm lên trên thân thể đang tránh né của Võ Thần Ý, trực tiếp xỏ xuyên qua thân thể hắn, đem hắn gắt gao đinh trên mặt đất.
Bạch Cốt vung cao búa lớn giống như một con ác quỷ đoạt mạng từ trong một cửa sổ nhảy ra, búa lớn hung hăng bổ lên đầu Võ Thần Ý, cứng rắn đem đầu hắn bổ thành hai nửa.
- Liên trưởng!
Dương Trì Khanh phát ra tiếng gào thảm thiết phẫn nộ, hai tay vỗ mạnh mặt đất, một cây mây bắn ra hướng Bạch Cốt thổi quét tới.
Hàn quang trong mắt Bạch Cốt chợt lóe, chỉ về hướng Dương Trì Khanh, một đạo gai xương bén nhọn nháy mắt từ ngón tay hắn bắn ra xuyên thủng một cây mây, trực tiếp xỏ xuyên qua đầu Dương Trì Khanh.
Dương Trì Khanh phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt liền mất đi thần thái biến thành một cỗ thi thể.
Cây mây thật lớn nhất thời hỏng mất tan thành mây khói.
Bạch Cốt thủ tiêu xong hai người lãnh đạo La Thôn trấn tiếp tục chớp động thân hình nhanh như ác quỷ lao tới chém giết những cao thủ còn sót lại.
- Ah…
- Cứu mạng…
- …
Võ Thần Ý cùng Dương Trì Khanh chết trận, thành viên cao thủ đoàn còn sót lại mỗi người liền đánh mất ý chí chiến đấu, hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy. Mà Bạch Cốt truy theo không bỏ, giống như tử thần không ngừng thu gặt tính mạng đám cao thủ kia.
Nhạc Trọng ôm Minh Giai Giai trực tiếp vọt thẳng vào bộ chỉ huy quân doanh.
Oanh! Oanh!
Nương theo tiếng hỏa tiễn nổ mạnh, Thanh Giao chi linh đang đối chiến cùng chiến sĩ Đại Thái bị tạc thành bốn năm mảnh, hóa thành điểm sáng biến mất khỏi thế giới này.
- Thanh Giao chi linh bị giết chết sao? Không hổ là quân đội, sức chiến đấu quả nhiên kinh người! Phải nhanh chóng phá hủy bộ chỉ huy của bọn hắn mới được!
Nhạc Trọng nhìn thấy Thanh Giao chi linh bị tạc thành bốn năm mảnh trong lòng thầm nghĩ.
Lực phòng ngự của biến dị thú khổng lồ vốn kinh người nhưng tốc độ di động lại chậm chạp hơn nữa hình thể quá lớn, chỉ cần nguyện ý tiêu hao thật nhiều hỏa tiễn cho dù là biến dị thú nhị giai quân đội cũng có thể oanh giết.
Đừng nói là biến dị thú nhị giai, cho dù là tam giai chỉ cần cung cấp đầy đủ hỏa lực cho quân đội thi triển cũng có thể đem chúng oanh thành phấn vụn.
- Giết hắn!
Nhạc Trọng mới tiến lên phía trước, một chiến sĩ Thái quân chắn ngang trước người hắn điên cuồng bắn phá.
Quan chỉ huy La Thôn trấn cũng thập phần thông minh lanh lợi, vừa nghe được tin có cao thủ xâm lấn lập tức điều động một liên bộ đội làm cảnh vệ, bảo hộ an toàn của hắn.
Thân hình Nhạc Trọng chớp động, nhanh như đạo thanh quang trực tiếp xông vào trận địa. Hai tay hắn vung lên, hai luồng hỏa diễm phong bạo bắn ra, mang theo ngọn lửa có thể cắn nuốt hết thảy hướng đám chiến sĩ thổi quét tới.
Oanh!
Oanh!
Hai luồng hỏa diễm phong bạo đáng sợ kíp nổ lựu đạn lẫn đạn pháo, lực nổ mạnh thật lớn trực tiếp cắn nuốt hơn ba mươi sinh mạng chiến sĩ Thái quân.
Được ngọn lửa thật lớn yểm hộ, thân hình Nhạc Trọng liên tục chớp động chỉ trong vài lần hô hấp đã xuất hiện trước bộ chỉ huy.
Nhạc Trọng dùng lực lôi kéo muốn mở cửa phòng chỉ huy, sắc mặt đại biến, bật lui nhanh về phía sau.
Oanh!
Nương theo tiếng nổ vang kinh thiên động địa, bộ chỉ huy trực tiếp bị lực nổ mạnh bao phủ, sóng xung kích cuồng bạo lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
Đám chiến sĩ Thái quân đã cài đặt bom muốn xử lý Nhạc Trọng khi hắn xông vào.
- Đồ ngu xuẩn! Chỉ biết cậy mạnh mà thôi! Căn bản không biết trên thế giới này trí tuệ mới là vũ khí cực mạnh của nhân loại!
Doanh trưởng Ngô Tú nhìn ngọn lửa bốc cao cười lạnh nói.
Một gã sĩ quan tham mưu tiến lên vỗ mông ngựa:
- Đây đều nhờ trí tuệ của doanh trưởng thông thiên, ngoại trừ Ngô Nham Hồng bệ hạ chỉ có ngài là thông minh nhất!
Ngô Tú cười đắc ý nói:
- Bệ hạ anh minh uy phong, trí tuệ bất phàm, tôi tự nhiên là kém cỏi, nhưng những người khác tôi còn chưa xem vào trong mắt!
Đang trong lúc mọi người vỗ mông ngựa Ngô Tú, một đạo thanh sắc thân ảnh vọt tới bên này.
- Doanh trưởng, hắn không chết!
- Hắn không chết!
- …
Nhìn thấy thân ảnh kia, vài tên sĩ quan bên cạnh Ngô Tú sắc mặt đại biến, lập tức bỏ chạy tứ tán, ngay doanh trưởng của bọn hắn cũng bị ném bỏ.
Sắc mặt Ngô Tú cũng biến đổi xoay người hướng chiến hào chạy tới.
Tốc độ của Nhạc Trọng cực nhanh, chỉ gần hai giây hắn đã đuổi tới trước người Ngô Tú, tùy tay chém một đao, liền đem một chiến sĩ chặn đường chém thành hai đoạn.
Bởi vì Nhạc Trọng đúng lúc né tránh, lần nổ mạnh vừa rồi chỉ có một bộ phận uy lực lan tới phòng hộ tráo, chỉ làm suy yếu phòng ngự của linh chung thanh đồng, nhưng không tổn thương tới thân thể của hắn.
Nếu không có linh chung thanh đồng bảo hộ, hắn bị bom nổ mạnh sẽ tổn thương không nhỏ.
Ngô Tú chứng kiến một gã chiến sĩ bị Nhạc Trọng chém thành hai đoạn, đầu gối mềm nhũn quỳ sụp xuống lớn tiếng cầu xin:
- Tôi là doanh trưởng thập tứ doanh Ngô Tú của Đại Thái đế quốc! Tôi đầu hàng! Xin ngài tha tôi một mạng!
Nhạc Trọng cầm đao trực tiếp gác lên cổ Ngô Tú, ý tứ không cần nói cũng biết.
Ngô Tú nhìn hắn, trong mắt thoáng hiện nét khiếp đảm nói:
- Dạ dạ…đại nhân, xin ngài cho tôi lấy bộ đàm, tôi cần dùng bộ đàm thông tri bọn hắn đầu hàng!
Nhạc Trọng lạnh lùng nói:
- Được!
Trong mắt Ngô Tú thoáng hiện vẻ âm tàn, thò tay vào ngực lấy ra một quả lựu đạn, nhìn Nhạc Trọng lộ ra dáng mỉm cười dữ tợn kéo mạng chốt an toàn:
- Đại Thái đế quốc vạn tuế!
Trong mắt Nhạc Trọng lóe hàn quang, hung hăng đá một cước vào thân thể Ngô Tú, đem hắn đá bay ra xa hơn mười thước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.