Chương 490: Chiếm đoạt Thông Thiên thần giáo. (2)
Tư Sản Bạo Tăng
20/10/2014
Nhạc Trọng nhìn qua thi thể trên người của Lệnh Hồ Tương Như và nhanh chóng lây trang bị hệ thống thần ma trên người của Lệnh Hồ Tương Như.
Lệnh Hồ Tương Như mặc trang bị đều là tăng tinh thần lực, trang bị của hắn so với Nhạc Trọng chỉ kém phòng hộ phục cấp bốn, vòng cổ thanh tĩnh, trữ vật giới chỉ các loại bảo vật. Đồng thời trên người của hắn có hai kiện mà Nhạc Trọng không có.
- Bảo vật cấp bốn: phong ngoa! Sau khi trang bị nhanh nhẹn +12. Tốc độ di chuyển tăng thêm 10%.
- Bảo vật cấp bốn: vòng cổ ngôn linh! Sau khi trang bị tinh thần +8. Công kích tinh thần cường hóa đẳng cấp +1.
Chính là dựa vào bảo vật cấp bốn vòng cổ ngôn linh, kỹ năng âm thanh nhập tâm cường hóa cấp ba của Lệnh Hồ Tương Như mới khủng bố như vậy, còn không có thăng cấp lên cấp hai mà có thể ảnh hưởng tới người cường hóa cấp 40. Trừ phi là người tiến hóa tinh thần, nếu không rất khó có người nào chống lại được kỹ năng âm thanh nhập tâm cấp ba của Lệnh Hồ Tương Như.
- Lệnh Hồ Tương Như đã chết! ! Giáo đồ Thông Thiên thần giáo đầu hàng không giết!
Bạch cốt nắm thủ cấp của Lệnh Hồ Tương Như giơ lên cao cao, lại đi tới chỗ giáo đồ Thông Thiên thần giáo đang chiến đấu, Nhạc Trọng ở bên cạnh nó quát lớn.
- Giáo chủ! ! Giáo chủ chết!
- Hết! ! Giáo chủ chết!
- Giáo chủ tại sao lại chết? Hắn không phải sứ đồ của thần sao?
- Giết bọn chúng, báo thù cho giáo chủ!
"..."
Các giáo đồ của Thông Thiên thần giáo nhìn thấy thủ cấp của Lệnh Hồ Tương Như thì rất nhiều người sụp đổ không còn ý chí chiến đấu. Đặc biệt là đám cuồng tín đồ của hắn, bọn họ vẫn tin tưởng Lệnh Hồ Tương Như là hóa thân của thần giết không chết, hiện tại Lệnh Hồ Tương Như vừa chết, bọn họ cũng sụp đổ, giống như cái xác không hồn đứng ngây ngốc không biết làm sao cho phải.
Cũng có một ít giáo đồ tức giận xông qua phía Nhạc Trọng cùng bạch cốt, bị bạch cốt chém giêt dễ dàng.
Từ tin tức truyền đi, càng ngày càng nhiều giáo đồ Thông Thiên thần giáo nhìn thấy thủ cấp của Lệnh Hồ Tương Như, sĩ khí của bọn họ sụp đổ thật nhanh. Đại lượng giáo đồ Thông Thiên thần giáo bỏ chạy ra khắp bốn phương tám hướng, bọn họ cảm thấy đại thế đã mất, lập tức bỏ chạy ra các nơi.
Cả huyện Long An lập tức loạn thành một bầy.
Ôn Phúc Tân nghe được tin tức Lệnh Hồ Tương Như đã chết, sắc mặt tái nhợt lập tức nhiều ra một tia huyết sắc:
- Cái gì? Lệnh Hồ Tương Như chết sao? Đây là cơ hội của mình! Thật sự là trời cũng giúp mình!
Đúng lúc này một gã tham mưu vẻ mặt bối rối đi tơi bên người Ôn Phúc Tân, nhìn qua hắn báo cáo:
- Lão đại! ! Không tốt! ! Lão đại! ! Có một đội vũ trang giết qua sau lưng chúng ta.
Gương mặt hơi có huyết sắc của Ôn Phúc Tân lập tức biến thành trắng bệch, hắn có chút thất thố bắt lấy vạt áo của tham mưu nói:
- Cái gì? ? Anh nói là thật?
Tên tham mưu luôn miệng nói:
- Là thật! Lão đại! Không tin chính ngài nhìn đi!
Ôn Phúc Tân không nói một lời, nhanh chóng đi tới cửa ra vào huyện Long An nhìn ra ngoài, chỉ thấy một chiếc chiến xa bộ binh, xe súng máy và binh lính trang bị đầy đủ, còn có nhiều giáo đồ Thông Thiên thần giáo cầm vũ khí lạnh, còn có những Miêu tộc cầm vũ khí đi vào trong huyện Long An.
- Hết!
Ôn Phúc Tân nhìn qua đám quân này, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt. Trong tay của hắn hiện giờ chỉ có hai hàng lính. Những tên lính khác sụp đổ chạy tứ tán rồi, dưới tình huông ở đây, muốn đón đánh một ngàn quân đồng thời có được chiếc xa bộ binh, xe súng máy là cực kỳ khó khăn.
Nếu để cho Ôn Phúc Tân thời gian, hắn hoàn toàn thu nhập quân lại đánh bại huyện Long An và tàn quân của Thông Thiên thần giáo thì hắn không sợ hãi đám quân từ phía sau đánh tới này.
- Làm sao bây giờ? Lão đại!
Một gã tham mưu trực tiếp hỏi.
- Lui vào trong trấn! Tận lực thu nạp bộ đội!
Ánh mắt Ôn Phúc Tân chớp động hồi lâu, phản bác mệnh lệnh lúc trươc của hắn:
- Không! ! Lập tức dẫn người phá vòng vây! Có thể trốn ra bao nhiêu người thì trốn bấy nhiêu người! Lưu được núi xanh sợ gì không có củi đốt! Đối phương mục tiêu là huyện Long An, bọn họ không rãnh giết chúng ta đâu.
Ôn Phúc Tân vừa ra lệnh, hắn nhanh chóng mang theo hai hàng chiến sĩ chật vật né qua quân tiên phong của Trịnh Minh Hòa.
Trịnh Minh Hòa nhìn thấy Ôn Phúc Tân mang binh chật vật mà trốn, cũng không có truy kích, mà là mang tám trăm quân vào trong huyện Long An này.
Tám trăm quân này là một đám ô hợp, nếu là tình huống bình thường căn bản không phải đối thủ Thông Thiên thần giáo trong huyện Long An, cũng không phải đối thủ của Ôn Phúc Tân. Nhưng mà lính của Ôn Phúc Tân và Thông Thiên thần giáo đã ở trạng thái sụp đổ, Trịnh Minh Hòa thống soái đại quân giết vào trong trấn thật đúng dễ như trở bàn tay, phá hủy ý chí chống cự của Ôn Phúc Tân bộ, Thông Thiên thần giáo hai thế lực.
Đại lượng phần tử võ trang và giáo đồ Thông Thiên thần giáo trực tiếp đầu hàng Trịnh Minh Hòa thống soái đại quân, trong huyện Long An từng vị trí hiểm yếu bị Nhạc Trọng phái người chiếm cứ lại.
Một đám chiến sĩ được phái đi duy trì trật tự của huyện Long An, những giáo đồ Thông Thiên thần giáo trong huyện Long An phát động bạo loạn sẽ trực tiếp bị tiêu diệt, hỗn loạn trong huyện Long An rốt cục cũng khôi phục bình tĩnh.
Trần Thăng Cương nhìn qua đám chiến sĩ tuần tra trên đường phố, thần sắc có chút hoảng hốt thầm nghĩ:
- Thông Thiên thần giáo cứ như vậy bị diệt sao?
Thông Thiên thần giáo có tới bát đại trưởng lão, bảy mươi hai hộ pháp, một trăm lẻ tám đàn chủ, hơn tám nghìn giáo đồ. Giáo chủ Lệnh Hồ Tương Như thực lực càng thâm bất khả trắc, vừa vào là có thể giết một doanh chiến sĩ. Thế lực lớn như vậy lại bị Nhạc Trọng mang binh tiêu diệt, làm cho nội tâm của Trần Thăng Cương có cảm giác không chân thật chút nào.
- Quá mạnh mẽ! Người cường hoành như vậy mới xứng cho mình đi theo làm tùy tùng!
Lỗ Trữ Thủy thống soái một trăm tên tù binh đi tuần tra trong huyện Long An, hắn nhìn thấy huyện Long An khắp nơi là máu, trong nội tâm cũng cực kỳ không bình tĩnh. Hắn cũng thật không ngờ Nhạc Trọng dẫn hơn mười cao thủ đi là chiếm đoạt được cả Thông Thiên thần giáo, chuyện này làm cho hắn tràn ngập kính sợ với Nhạc Trọng. Từ giờ khắc này Lỗ Trữ Thủy đã trở thành bộ hạ trung thành và tận tâm nhất của Nhạc Trọng.
Bởi vì lần đại thắng này rất nhiều tù binh bị ép đầu hàng Nhạc Trọng cũng đã chuyển biến, xem mình là bộ hạ của Nhạc Trọng. Đương nhiên nếu Nhạc Trọng chiến bại, hiện tại bọn họ sẽ tuyệt đối bỏ qua Nhạc Trọng, trong lòng có ý định khác.
Nhạc Trọng mang theo Bạch Tiểu Thắng và hai mươi mấy tên chiến sĩ võ trang đầy đủ đi tới các nơi quan trọng của Thông Thiên thần giáo. Mà các nơi quan trọng của Thông Thiên thần giáo đều có phần tử ngoan cố của Thông Thiên thần giáo trấn thủ.
Các nơi quan trọng của Thông Thiên thần giáo nằm ở một biệt thự xa hoa, trong nơi này Lệnh Hồ Tương Như trước tận thế chỉ là một nhân vật bát nhập lưu, sau tận thế đắc thế thì hắn liền tùy ý hưởng lạc. Thông Thiên thần giáo phần quan trọng cũng tọa lạc tại khu vực xa hoa nhất.
Lệnh Hồ Tương Như mặc trang bị đều là tăng tinh thần lực, trang bị của hắn so với Nhạc Trọng chỉ kém phòng hộ phục cấp bốn, vòng cổ thanh tĩnh, trữ vật giới chỉ các loại bảo vật. Đồng thời trên người của hắn có hai kiện mà Nhạc Trọng không có.
- Bảo vật cấp bốn: phong ngoa! Sau khi trang bị nhanh nhẹn +12. Tốc độ di chuyển tăng thêm 10%.
- Bảo vật cấp bốn: vòng cổ ngôn linh! Sau khi trang bị tinh thần +8. Công kích tinh thần cường hóa đẳng cấp +1.
Chính là dựa vào bảo vật cấp bốn vòng cổ ngôn linh, kỹ năng âm thanh nhập tâm cường hóa cấp ba của Lệnh Hồ Tương Như mới khủng bố như vậy, còn không có thăng cấp lên cấp hai mà có thể ảnh hưởng tới người cường hóa cấp 40. Trừ phi là người tiến hóa tinh thần, nếu không rất khó có người nào chống lại được kỹ năng âm thanh nhập tâm cấp ba của Lệnh Hồ Tương Như.
- Lệnh Hồ Tương Như đã chết! ! Giáo đồ Thông Thiên thần giáo đầu hàng không giết!
Bạch cốt nắm thủ cấp của Lệnh Hồ Tương Như giơ lên cao cao, lại đi tới chỗ giáo đồ Thông Thiên thần giáo đang chiến đấu, Nhạc Trọng ở bên cạnh nó quát lớn.
- Giáo chủ! ! Giáo chủ chết!
- Hết! ! Giáo chủ chết!
- Giáo chủ tại sao lại chết? Hắn không phải sứ đồ của thần sao?
- Giết bọn chúng, báo thù cho giáo chủ!
"..."
Các giáo đồ của Thông Thiên thần giáo nhìn thấy thủ cấp của Lệnh Hồ Tương Như thì rất nhiều người sụp đổ không còn ý chí chiến đấu. Đặc biệt là đám cuồng tín đồ của hắn, bọn họ vẫn tin tưởng Lệnh Hồ Tương Như là hóa thân của thần giết không chết, hiện tại Lệnh Hồ Tương Như vừa chết, bọn họ cũng sụp đổ, giống như cái xác không hồn đứng ngây ngốc không biết làm sao cho phải.
Cũng có một ít giáo đồ tức giận xông qua phía Nhạc Trọng cùng bạch cốt, bị bạch cốt chém giêt dễ dàng.
Từ tin tức truyền đi, càng ngày càng nhiều giáo đồ Thông Thiên thần giáo nhìn thấy thủ cấp của Lệnh Hồ Tương Như, sĩ khí của bọn họ sụp đổ thật nhanh. Đại lượng giáo đồ Thông Thiên thần giáo bỏ chạy ra khắp bốn phương tám hướng, bọn họ cảm thấy đại thế đã mất, lập tức bỏ chạy ra các nơi.
Cả huyện Long An lập tức loạn thành một bầy.
Ôn Phúc Tân nghe được tin tức Lệnh Hồ Tương Như đã chết, sắc mặt tái nhợt lập tức nhiều ra một tia huyết sắc:
- Cái gì? Lệnh Hồ Tương Như chết sao? Đây là cơ hội của mình! Thật sự là trời cũng giúp mình!
Đúng lúc này một gã tham mưu vẻ mặt bối rối đi tơi bên người Ôn Phúc Tân, nhìn qua hắn báo cáo:
- Lão đại! ! Không tốt! ! Lão đại! ! Có một đội vũ trang giết qua sau lưng chúng ta.
Gương mặt hơi có huyết sắc của Ôn Phúc Tân lập tức biến thành trắng bệch, hắn có chút thất thố bắt lấy vạt áo của tham mưu nói:
- Cái gì? ? Anh nói là thật?
Tên tham mưu luôn miệng nói:
- Là thật! Lão đại! Không tin chính ngài nhìn đi!
Ôn Phúc Tân không nói một lời, nhanh chóng đi tới cửa ra vào huyện Long An nhìn ra ngoài, chỉ thấy một chiếc chiến xa bộ binh, xe súng máy và binh lính trang bị đầy đủ, còn có nhiều giáo đồ Thông Thiên thần giáo cầm vũ khí lạnh, còn có những Miêu tộc cầm vũ khí đi vào trong huyện Long An.
- Hết!
Ôn Phúc Tân nhìn qua đám quân này, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt. Trong tay của hắn hiện giờ chỉ có hai hàng lính. Những tên lính khác sụp đổ chạy tứ tán rồi, dưới tình huông ở đây, muốn đón đánh một ngàn quân đồng thời có được chiếc xa bộ binh, xe súng máy là cực kỳ khó khăn.
Nếu để cho Ôn Phúc Tân thời gian, hắn hoàn toàn thu nhập quân lại đánh bại huyện Long An và tàn quân của Thông Thiên thần giáo thì hắn không sợ hãi đám quân từ phía sau đánh tới này.
- Làm sao bây giờ? Lão đại!
Một gã tham mưu trực tiếp hỏi.
- Lui vào trong trấn! Tận lực thu nạp bộ đội!
Ánh mắt Ôn Phúc Tân chớp động hồi lâu, phản bác mệnh lệnh lúc trươc của hắn:
- Không! ! Lập tức dẫn người phá vòng vây! Có thể trốn ra bao nhiêu người thì trốn bấy nhiêu người! Lưu được núi xanh sợ gì không có củi đốt! Đối phương mục tiêu là huyện Long An, bọn họ không rãnh giết chúng ta đâu.
Ôn Phúc Tân vừa ra lệnh, hắn nhanh chóng mang theo hai hàng chiến sĩ chật vật né qua quân tiên phong của Trịnh Minh Hòa.
Trịnh Minh Hòa nhìn thấy Ôn Phúc Tân mang binh chật vật mà trốn, cũng không có truy kích, mà là mang tám trăm quân vào trong huyện Long An này.
Tám trăm quân này là một đám ô hợp, nếu là tình huống bình thường căn bản không phải đối thủ Thông Thiên thần giáo trong huyện Long An, cũng không phải đối thủ của Ôn Phúc Tân. Nhưng mà lính của Ôn Phúc Tân và Thông Thiên thần giáo đã ở trạng thái sụp đổ, Trịnh Minh Hòa thống soái đại quân giết vào trong trấn thật đúng dễ như trở bàn tay, phá hủy ý chí chống cự của Ôn Phúc Tân bộ, Thông Thiên thần giáo hai thế lực.
Đại lượng phần tử võ trang và giáo đồ Thông Thiên thần giáo trực tiếp đầu hàng Trịnh Minh Hòa thống soái đại quân, trong huyện Long An từng vị trí hiểm yếu bị Nhạc Trọng phái người chiếm cứ lại.
Một đám chiến sĩ được phái đi duy trì trật tự của huyện Long An, những giáo đồ Thông Thiên thần giáo trong huyện Long An phát động bạo loạn sẽ trực tiếp bị tiêu diệt, hỗn loạn trong huyện Long An rốt cục cũng khôi phục bình tĩnh.
Trần Thăng Cương nhìn qua đám chiến sĩ tuần tra trên đường phố, thần sắc có chút hoảng hốt thầm nghĩ:
- Thông Thiên thần giáo cứ như vậy bị diệt sao?
Thông Thiên thần giáo có tới bát đại trưởng lão, bảy mươi hai hộ pháp, một trăm lẻ tám đàn chủ, hơn tám nghìn giáo đồ. Giáo chủ Lệnh Hồ Tương Như thực lực càng thâm bất khả trắc, vừa vào là có thể giết một doanh chiến sĩ. Thế lực lớn như vậy lại bị Nhạc Trọng mang binh tiêu diệt, làm cho nội tâm của Trần Thăng Cương có cảm giác không chân thật chút nào.
- Quá mạnh mẽ! Người cường hoành như vậy mới xứng cho mình đi theo làm tùy tùng!
Lỗ Trữ Thủy thống soái một trăm tên tù binh đi tuần tra trong huyện Long An, hắn nhìn thấy huyện Long An khắp nơi là máu, trong nội tâm cũng cực kỳ không bình tĩnh. Hắn cũng thật không ngờ Nhạc Trọng dẫn hơn mười cao thủ đi là chiếm đoạt được cả Thông Thiên thần giáo, chuyện này làm cho hắn tràn ngập kính sợ với Nhạc Trọng. Từ giờ khắc này Lỗ Trữ Thủy đã trở thành bộ hạ trung thành và tận tâm nhất của Nhạc Trọng.
Bởi vì lần đại thắng này rất nhiều tù binh bị ép đầu hàng Nhạc Trọng cũng đã chuyển biến, xem mình là bộ hạ của Nhạc Trọng. Đương nhiên nếu Nhạc Trọng chiến bại, hiện tại bọn họ sẽ tuyệt đối bỏ qua Nhạc Trọng, trong lòng có ý định khác.
Nhạc Trọng mang theo Bạch Tiểu Thắng và hai mươi mấy tên chiến sĩ võ trang đầy đủ đi tới các nơi quan trọng của Thông Thiên thần giáo. Mà các nơi quan trọng của Thông Thiên thần giáo đều có phần tử ngoan cố của Thông Thiên thần giáo trấn thủ.
Các nơi quan trọng của Thông Thiên thần giáo nằm ở một biệt thự xa hoa, trong nơi này Lệnh Hồ Tương Như trước tận thế chỉ là một nhân vật bát nhập lưu, sau tận thế đắc thế thì hắn liền tùy ý hưởng lạc. Thông Thiên thần giáo phần quan trọng cũng tọa lạc tại khu vực xa hoa nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.