Chương 557: Cướp lấy kho lương
Tư Sản Bạo Tăng
01/11/2014
Mắt thấy hai
người sắp bị mưa bom bão đạn hoàn toàn cắn nuốt, thanh đồng linh chung
bảo vật cấp 5 từ trong lòng Nhạc Trọng bay ra phủ trên đầu hắn, hình
thành vòng bảo hộ màu xanh, vô số viên đạn bắn trúng vòng bảo hộ đều bị
đánh bay.
Mà Bạch Cốt càng thêm lì lợm, vô số viên đạn bắn trúng thân thể của hắn liền bị đẩy bật sang một bên.
Sài Tử Thương vừa thấy viên đạn không thể làm gì được Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt, sắc mặt đại biến, lập tức ra lệnh:
- Cao thủ? Đổi vũ khí hạng nặng! Ống phóng rốc két! Súng trái phá! Pháo cối! Oanh cho tôi!
Rất nhanh những viên đạn pháo hỏa tiễn như hạt mưa oanh thẳng tới chỗ Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt.
Nhưng tốc độ của hai người thật quá nhanh, pháo cối chỉ bắn qua một vòng thì hai người đã xông vào trong trận địa kho lương.
Nhạc Trọng lập tức phát động kỹ năng, một con Thanh Lân Xà nhị giai dài hơn 70 thước trống rỗng xuất hiện.
Con Thanh Lân Xà vừa hiện thân liền mở miệng rộng phun ra từng đoàn khói độc vờn quanh thân thể nó, dùng để phòng ngự. Tiếp theo con cự thú như một chiếc xe tăng trực tiếp phóng vào trong kho lương, vừa mở miệng khổng lồ điên cuồng cắn nuốt những nhân loại muốn chặn đường.
Chung quanh thân thể Thanh Lân Xà vờn quanh khói độc đáng sợ, chỉ cần bị khói độc dính vào thân thể sẽ lập tức hóa thành một bãi nước mủ, cực kỳ khủng bố. Nó vừa xông vào kho lương, quả thật vạn phu bất địch, không người có thể ngăn, vô số chiến sĩ chứng kiến cự thú trong lòng liền mất đi chiến ý, điên cuồng chạy trốn.
Cự thú nhị giai như Thanh Lân Xà thích hợp nhất là dùng trong công kích, thân thể khổng lồ có thể làm cho người thường yếu ớt bị áp lực cực lớn, đồng thời có thể nghiền áp hết thảy lực lượng phản kháng.
Con Thanh Lân Xà nhị giai phun ra một ngụm khói độc, sáu bảy chiến sĩ đang ẩn núp gần bên liền hóa thành một bãi nước mủ, nó mở to miệng rộng dùng sức khẽ cắn, liền có thể đem một gã chiến sĩ nuốt vào trong bụng. Nó va chạm trúng một nhân loại, liền có thể đem nhân loại kia đụng thành vỡ xương. Trong đám người đấu đá lung tung uy phong lẫm lẫm, làm thật nhiều nhân loại chiến sĩ hỏng mất bỏ trốn.
Trong thời điểm nguy cơ, bốn mươi cao thủ giấu trong đàn chiến sĩ đã xuất hiện.
- Thiên Minh! Lên cho tôi!
Nhạc Trọng lấy bộ đàm hướng Thiên Minh cao thủ trực tiếp ra lệnh.
Hồ Nghị được Nhạc Trọng giao trọng trách tạm thời thống soái tổ chức Thiên Minh, vừa nhận được mệnh lệnh chợt hưng phấn thét lớn:
- Theo tôi lên! Ai không lên tôi chém đầu người đó!
Phạm vi hỏa lực lớn nhất đã bị Nhạc Trọng phá hỏng hết, những cao thủ Thiên Minh liền theo sát Hồ Nghị xông vào bên trong kho lương.
Vừa nhìn thấy nơi nơi đều là cảnh tượng bị phá hư, trong lòng mọi người đều rùng mình, rất nhiều cao thủ Thiên Minh đã bị Nhạc Trọng thu phục liền gia nhập vào trong cuộc chiến vây công bốn mươi cao thủ quân đội kia.
Cao thủ Thiên Minh có số lượng vài trăm người, hơn nữa trải qua cuộc tẩy lễ với thú triều, sức chiến đấu của mỗi người đều tăng lên thật lớn. Mấy trăm cao thủ vây công bốn mươi cao thủ quân đội, cho dù có chút cao thủ không muốn bán mạng cho Nhạc Trọng cũng phải đem cao thủ quân đội đánh cho tan rã.
Tan tác, hoàn toàn tan tác, cao thủ Thiên Minh vừa gia nhập chiến đoàn, phía trước còn có Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt đảm nhận tiên phong, một thoáng đã đem quân trú đóng kho lương hoàn toàn đánh hỏng mất, người đầu hàng vô số.
Sài Tử Thương nhìn thấy những chiến sĩ đầu hàng tan tác khắp nơi, sắc mặt tái nhợt té xuống mặt đất:
- Xong rồi! Kho lương xong rồi! Quý Trữ thị cũng xong rồi!
Một gã thuộc ban tham mưu kéo lại Sài Tử Thương lớn tiếng nói:
- Doanh trưởng, vẫn chưa xong! Tuy rằng Nhạc Trọng chiếm được kho lương nhưng lực lượng trong tay hắn không phải đối thủ của Đỗ sư trưởng! Tôi đoán hắn vẫn muốn đàm phán! Chúng ta đầu hàng đi!
Sắc mặt Sài Tử Thương sáng ngời kéo tay tên ban tham mưu không ngớt lời nói:
- Đúng! Đàm phán! Hắn nhất định sẽ đàm phán! Dẫn tôi đi gặp Nhạc Trọng!
Sài Tử Thương vừa quyết định đầu hàng, cả cuộc chiến đấu trong kho lương lập tức ngừng lại, một liên chiến sĩ đã đầu hàng, trở thành tù binh của Nhạc Trọng.
- Tôi là doanh trưởng Sài Tử Thương, tôi muốn gặp Nhạc Trọng!
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Sài Tử Thương, theo hai gã chiến sĩ dẫn dắt hắn được dẫn vào trong một gian phòng.
Chỉ thấy trên sô pha trong phòng có một thanh niên thật trẻ tuổi đang ngồi, bên trái ngồi một cô gái xinh đẹp thập phần lãnh diễm, bên phải ngồi một la lỵ thật đáng yêu. Cô gái lãnh diễm kia đang pha một ly trà sữa nóng hổi cho thanh niên trẻ tuổi, la lỵ thì đang lột một quả nho, sau đó dùng bàn tay trắng nõn đút vào trong miệng thanh niên kia.
Sài Tử Thương nhìn Nhạc Trọng đang ngồi trên sô pha hưởng thụ mỹ nữ phục vụ sầm mặt nói:
- Tôi là doanh trưởng quân đội Sài Tử Thương! Ngài hẳn là Nhạc Trọng đi?
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Sài Tử Thương, chỉ chỉ sô pha đối diện, thản nhiên nói:
- Tôi là Nhạc Trọng! Ngồi!
Sài Tử Thương ngồi xuống trên sô pha, nhìn chằm chằm Nhạc Trọng hỏi:
- Nhạc Trọng! Vì sao anh phải phát động phiến loạn? Phiến loạn của anh không được lòng dân, hơn nữa tuy rằng hiện tại anh chiếm được kho lương nhưng lấy lực lượng của anh tuyệt đối không thủ được! Đại quân của Đỗ sư trưởng vừa đến, bộ đội của anh sẽ hóa thành bột mịn. Giữa chúng ta nói không chừng đã có hiểu lầm gì, có chuyện từ từ nói!
Nhạc Trọng nhìn Sài Tử Thương mỉm cười nói:
- Sài doanh trưởng, tôi khởi binh cũng vì bị ép buộc! Tôi bị Lý Hoành Chi cùng Thường Ngọc Phong ép buộc không còn đường sống nên không thể không khởi binh tự bảo vệ mình. Về phần đại quân của Đỗ sư trưởng, tôi cũng biết không thể ngăn cản. Nhưng nếu tôi đốt kho lương này, anh nói sẽ như thế nào?
Sài Tử Thương vừa nghe lời nói của Nhạc Trọng trong lòng nhất thời vô cùng băng sương. Ở trong kho lương cất giữ mấy chục vạn tấn lương thực, gần chín mươi vạn nhân khẩu của Quý Trữ thị toàn bộ trông cậy vào kho lương này. Một khi mấy chục vạn tấn lương thực bị đốt, trật tự của Quý Trữ thị lập tức liền hỏng mất. Không có lương thực chống đỡ, cho dù Đỗ Thiện Hùng thiện chiến, thủ hạ cũng sẽ sụp đổ thật nhanh, quân đội sẽ không chiến mà tan.
Sài Tử Thương đứng bật dậy lớn tiếng kêu lên:
- Anh không thể làm như vậy! Nếu anh đốt kho lương này, phải chết tới mấy chục vạn người! Anh thật sự nhẫn tâm sao? Đây là mấy chục vạn đồng bào!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Sài Tử Thương lạnh lùng nói:
- Tôi cũng không muốn như vậy! Nhưng ai muốn mạng của tôi, đều phải trả giá đắt! Nếu tôi bị dồn tới tuyệt lộ, cũng bất chấp tính mạng mấy chục vạn người!
Sài Tử Thương nhìn Nhạc Trọng sững sờ, cuối cùng suy sụp ngồi xuống. Hắn cũng không dám tiếp tục kích thích Nhạc Trọng. Vạn nhất Nhạc Trọng thật sự đem lương thực đốt hết, cả Quý Trữ thị sẽ biến thành một mảnh tử vực.
Nhạc Trọng nhìn Sài Tử Thương suy sụp ngồi xuống, khẽ mỉm cười nói:
- Nhưng chuyện này không phải không có thương lượng! Bản thân tôi hi vọng cùng Đỗ sư trưởng từ từ nói chuyện! Hi vọng Sài doanh trưởng tới giúp tôi chuyển lời cho Đỗ sư trưởng!
Sài Tử Thương trầm mặc hồi lâu, trong lòng sinh ra một cỗ hi vọng nói:
Mà Bạch Cốt càng thêm lì lợm, vô số viên đạn bắn trúng thân thể của hắn liền bị đẩy bật sang một bên.
Sài Tử Thương vừa thấy viên đạn không thể làm gì được Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt, sắc mặt đại biến, lập tức ra lệnh:
- Cao thủ? Đổi vũ khí hạng nặng! Ống phóng rốc két! Súng trái phá! Pháo cối! Oanh cho tôi!
Rất nhanh những viên đạn pháo hỏa tiễn như hạt mưa oanh thẳng tới chỗ Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt.
Nhưng tốc độ của hai người thật quá nhanh, pháo cối chỉ bắn qua một vòng thì hai người đã xông vào trong trận địa kho lương.
Nhạc Trọng lập tức phát động kỹ năng, một con Thanh Lân Xà nhị giai dài hơn 70 thước trống rỗng xuất hiện.
Con Thanh Lân Xà vừa hiện thân liền mở miệng rộng phun ra từng đoàn khói độc vờn quanh thân thể nó, dùng để phòng ngự. Tiếp theo con cự thú như một chiếc xe tăng trực tiếp phóng vào trong kho lương, vừa mở miệng khổng lồ điên cuồng cắn nuốt những nhân loại muốn chặn đường.
Chung quanh thân thể Thanh Lân Xà vờn quanh khói độc đáng sợ, chỉ cần bị khói độc dính vào thân thể sẽ lập tức hóa thành một bãi nước mủ, cực kỳ khủng bố. Nó vừa xông vào kho lương, quả thật vạn phu bất địch, không người có thể ngăn, vô số chiến sĩ chứng kiến cự thú trong lòng liền mất đi chiến ý, điên cuồng chạy trốn.
Cự thú nhị giai như Thanh Lân Xà thích hợp nhất là dùng trong công kích, thân thể khổng lồ có thể làm cho người thường yếu ớt bị áp lực cực lớn, đồng thời có thể nghiền áp hết thảy lực lượng phản kháng.
Con Thanh Lân Xà nhị giai phun ra một ngụm khói độc, sáu bảy chiến sĩ đang ẩn núp gần bên liền hóa thành một bãi nước mủ, nó mở to miệng rộng dùng sức khẽ cắn, liền có thể đem một gã chiến sĩ nuốt vào trong bụng. Nó va chạm trúng một nhân loại, liền có thể đem nhân loại kia đụng thành vỡ xương. Trong đám người đấu đá lung tung uy phong lẫm lẫm, làm thật nhiều nhân loại chiến sĩ hỏng mất bỏ trốn.
Trong thời điểm nguy cơ, bốn mươi cao thủ giấu trong đàn chiến sĩ đã xuất hiện.
- Thiên Minh! Lên cho tôi!
Nhạc Trọng lấy bộ đàm hướng Thiên Minh cao thủ trực tiếp ra lệnh.
Hồ Nghị được Nhạc Trọng giao trọng trách tạm thời thống soái tổ chức Thiên Minh, vừa nhận được mệnh lệnh chợt hưng phấn thét lớn:
- Theo tôi lên! Ai không lên tôi chém đầu người đó!
Phạm vi hỏa lực lớn nhất đã bị Nhạc Trọng phá hỏng hết, những cao thủ Thiên Minh liền theo sát Hồ Nghị xông vào bên trong kho lương.
Vừa nhìn thấy nơi nơi đều là cảnh tượng bị phá hư, trong lòng mọi người đều rùng mình, rất nhiều cao thủ Thiên Minh đã bị Nhạc Trọng thu phục liền gia nhập vào trong cuộc chiến vây công bốn mươi cao thủ quân đội kia.
Cao thủ Thiên Minh có số lượng vài trăm người, hơn nữa trải qua cuộc tẩy lễ với thú triều, sức chiến đấu của mỗi người đều tăng lên thật lớn. Mấy trăm cao thủ vây công bốn mươi cao thủ quân đội, cho dù có chút cao thủ không muốn bán mạng cho Nhạc Trọng cũng phải đem cao thủ quân đội đánh cho tan rã.
Tan tác, hoàn toàn tan tác, cao thủ Thiên Minh vừa gia nhập chiến đoàn, phía trước còn có Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt đảm nhận tiên phong, một thoáng đã đem quân trú đóng kho lương hoàn toàn đánh hỏng mất, người đầu hàng vô số.
Sài Tử Thương nhìn thấy những chiến sĩ đầu hàng tan tác khắp nơi, sắc mặt tái nhợt té xuống mặt đất:
- Xong rồi! Kho lương xong rồi! Quý Trữ thị cũng xong rồi!
Một gã thuộc ban tham mưu kéo lại Sài Tử Thương lớn tiếng nói:
- Doanh trưởng, vẫn chưa xong! Tuy rằng Nhạc Trọng chiếm được kho lương nhưng lực lượng trong tay hắn không phải đối thủ của Đỗ sư trưởng! Tôi đoán hắn vẫn muốn đàm phán! Chúng ta đầu hàng đi!
Sắc mặt Sài Tử Thương sáng ngời kéo tay tên ban tham mưu không ngớt lời nói:
- Đúng! Đàm phán! Hắn nhất định sẽ đàm phán! Dẫn tôi đi gặp Nhạc Trọng!
Sài Tử Thương vừa quyết định đầu hàng, cả cuộc chiến đấu trong kho lương lập tức ngừng lại, một liên chiến sĩ đã đầu hàng, trở thành tù binh của Nhạc Trọng.
- Tôi là doanh trưởng Sài Tử Thương, tôi muốn gặp Nhạc Trọng!
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Sài Tử Thương, theo hai gã chiến sĩ dẫn dắt hắn được dẫn vào trong một gian phòng.
Chỉ thấy trên sô pha trong phòng có một thanh niên thật trẻ tuổi đang ngồi, bên trái ngồi một cô gái xinh đẹp thập phần lãnh diễm, bên phải ngồi một la lỵ thật đáng yêu. Cô gái lãnh diễm kia đang pha một ly trà sữa nóng hổi cho thanh niên trẻ tuổi, la lỵ thì đang lột một quả nho, sau đó dùng bàn tay trắng nõn đút vào trong miệng thanh niên kia.
Sài Tử Thương nhìn Nhạc Trọng đang ngồi trên sô pha hưởng thụ mỹ nữ phục vụ sầm mặt nói:
- Tôi là doanh trưởng quân đội Sài Tử Thương! Ngài hẳn là Nhạc Trọng đi?
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Sài Tử Thương, chỉ chỉ sô pha đối diện, thản nhiên nói:
- Tôi là Nhạc Trọng! Ngồi!
Sài Tử Thương ngồi xuống trên sô pha, nhìn chằm chằm Nhạc Trọng hỏi:
- Nhạc Trọng! Vì sao anh phải phát động phiến loạn? Phiến loạn của anh không được lòng dân, hơn nữa tuy rằng hiện tại anh chiếm được kho lương nhưng lấy lực lượng của anh tuyệt đối không thủ được! Đại quân của Đỗ sư trưởng vừa đến, bộ đội của anh sẽ hóa thành bột mịn. Giữa chúng ta nói không chừng đã có hiểu lầm gì, có chuyện từ từ nói!
Nhạc Trọng nhìn Sài Tử Thương mỉm cười nói:
- Sài doanh trưởng, tôi khởi binh cũng vì bị ép buộc! Tôi bị Lý Hoành Chi cùng Thường Ngọc Phong ép buộc không còn đường sống nên không thể không khởi binh tự bảo vệ mình. Về phần đại quân của Đỗ sư trưởng, tôi cũng biết không thể ngăn cản. Nhưng nếu tôi đốt kho lương này, anh nói sẽ như thế nào?
Sài Tử Thương vừa nghe lời nói của Nhạc Trọng trong lòng nhất thời vô cùng băng sương. Ở trong kho lương cất giữ mấy chục vạn tấn lương thực, gần chín mươi vạn nhân khẩu của Quý Trữ thị toàn bộ trông cậy vào kho lương này. Một khi mấy chục vạn tấn lương thực bị đốt, trật tự của Quý Trữ thị lập tức liền hỏng mất. Không có lương thực chống đỡ, cho dù Đỗ Thiện Hùng thiện chiến, thủ hạ cũng sẽ sụp đổ thật nhanh, quân đội sẽ không chiến mà tan.
Sài Tử Thương đứng bật dậy lớn tiếng kêu lên:
- Anh không thể làm như vậy! Nếu anh đốt kho lương này, phải chết tới mấy chục vạn người! Anh thật sự nhẫn tâm sao? Đây là mấy chục vạn đồng bào!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Sài Tử Thương lạnh lùng nói:
- Tôi cũng không muốn như vậy! Nhưng ai muốn mạng của tôi, đều phải trả giá đắt! Nếu tôi bị dồn tới tuyệt lộ, cũng bất chấp tính mạng mấy chục vạn người!
Sài Tử Thương nhìn Nhạc Trọng sững sờ, cuối cùng suy sụp ngồi xuống. Hắn cũng không dám tiếp tục kích thích Nhạc Trọng. Vạn nhất Nhạc Trọng thật sự đem lương thực đốt hết, cả Quý Trữ thị sẽ biến thành một mảnh tử vực.
Nhạc Trọng nhìn Sài Tử Thương suy sụp ngồi xuống, khẽ mỉm cười nói:
- Nhưng chuyện này không phải không có thương lượng! Bản thân tôi hi vọng cùng Đỗ sư trưởng từ từ nói chuyện! Hi vọng Sài doanh trưởng tới giúp tôi chuyển lời cho Đỗ sư trưởng!
Sài Tử Thương trầm mặc hồi lâu, trong lòng sinh ra một cỗ hi vọng nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.