Chương 883: Dã chiến.
Tư Sản Bạo Tăng
05/01/2015
- Giết sạch bọn chúng!
Nhạc Trọng một đuổi theo chủ lực Mông Cổ thì hung quang lóe lên, dẫn quái thụ giết vào trong quân, hắn rút hắc nha đao dài hai mét ra, ánh đao lóe lên, bốn năm tên chiến sĩ Mông Cổ bị hắn chém chết.
Sáu thụ nhân cao cấp và hơn tám trăm quái thụ cấp thấp lập tức nhảy vào trong đại quân Mông Cổ và công kích điên cuồng.
Những chiến sĩ Mông Cổ đang hành quân nên không có phòng bị gì cả, bọn họ đột nhiên bị tập kích, thoáng cái lâm vào hỗn loạn. Có chiến sĩ Mông Cổ thập phần anh dũng, lập tức cầm lấy vũ khí tiến hành chống cự. Những chiến sĩ Mông Cổ này bị quái thụ giết trước tiên. Chung quanh thì có vô số quân Mông Cổ bỏ chạy tán loạn, âm thanh khóc la thảm thiết vang vọng trong đêm.
Nhạc Trọng cường công làm cho đại quân Mông Cổ lâm vào hoang mang, làm cho bại binh chạy tán loạn và ảnh hưởng nặng tới sĩ khí.
Hốt Ngạch Nhiễm đã mơ hồ đoán được Nhạc Trọng có lẽ đã vượt qua quân đoạn hậu truy kích tới đây, bởi vậy hắn điều một vạn kỵ binh làm cơ động tùy thời trợ giúp các nơi.
Hốt Ngạch Nhiễm thành lập thảo nguyên đế quốc thì đi ra tìm kiếm trâu bò ngựa, hắn tìm được nhiều ngựa, còn đạt được rất nhiều hắc lân mã, lúc này mới có thể tổ kiến quân đội khổng lồ.
Đối mặt với hơn sáu ngàn kỵ binh công kích tới, bạch cốt bên cạnh Nhạc Trọng bước lên như mũi tên, hai móng đâm vào đất, cốt nhận kéo dài ra khỏi thân thể của nó, hình thành một cốt nhận dài hai trăm mét sắc bén trong bóng tối.
Trong bóng tối kỵ binh không nhìn thấy cảnh vật, bọn họ mang theo lực trùng kích khủng bố lao qua cốt nhận của bạch cốt. Cốt nhận sắc bén dưới tác dụng lực dễ dàng chém ngang người ngựa, tổn hại thân thể chúng. Bạch cốt tứ chi khảm vào đất ngăn cản lực trùng kích này.
Đại lượng kỵ binh xung phong bị chém ngang lưng, máu tươi văng khắp nơi, nội tạng tứ tán, cả chiến trường hóa thành địa ngục. Những kỵ binh này có một ngàn bốn trăm người chết dưới cốt nhận sắc bén của bạch cốt.
Nhìn thấy nhiều đồng bọn bị phân thây, tràng cảnh khủng bố này làm kỵ binh sợ hãi.
Nhìn thấy tình huống quỷ dị như vậy, còn sót lại hơn ngàn tên kỵ binh bị những quái thụ hung hãn không sợ chết giết qua, lập tức lâm vào sụp đổ, đại lượng kỵ binh bắt đầu chạy tứ tán.
Nhạc Trọng đánh tan tác ba ngàn kỵ binh xong lập tức dẫn theo quái thụ tiến vào trong bóng đêm, giống như sói đói đuổi giết kỵ binh tan tác.
Ba ngàn kỵ binh đi tới trợ giúp bị Nhạc Trọng dẫn đầu quái thụ chui vào trong bóng tối thì không dám truy kích.
Tối hôm nay mây đen rậm rạp, không có một tia ánh trăng, nếu không mang theo đèn pin hay các loại đồ chiếu sáng thì nhân loại khó nhìn thấy gì.
Cũng chỉ có Nhạc Trọng thống soái quái thụ ở trong bóng tối như cá gặp nước, quân đội bình thường khó có năng lực này. Cho dù đặc chiến doanh đi theo Nhạc Trọng bốn phía chinh chiến thì ở trong bóng tối vẫn suy yếu thật lớn. Bởi vậy Nhạc Trọng mới không mang bọn họ ra chiến đấu.
Ba ngàn kỵ binh trơ mắt nhìn Nhạc Trọng dẫn theo đám quái thụ ma quỷ kia tiến vào trong bóng tối chứ không thể làm gì.
Nhạc Trọng thống soái quái thụ vượt qua ba ngàn kỵ binh tiếp tục đuổi theo chủ lực của Mông Cổ và công kích, sau khi giết mấy trăm tên chiến sĩ Mông Cổ thì đại quân Mông Cổ hỗn loạn không chịu nổi, nhanh chóng rút lui.
Hốt Ngạch Nhiễm thống soái đại quân Mông Cổ trải qua nhiều lần đả kích, sau khi chia quân hắn vẫn còn hơn ba vạn người. Binh lực hùng hậu như vậy nếu chính diện công kích dễ dàng xé nát đại quân quái thụ của Nhạc Trọng.
Trong bóng tối như thế này, một khi chiến sĩ Mông Cổ bị đánh tan rất khó thu nạp lại. Mà đại quân Mông Cổ dưới công kích của Nhạc Trọng không ngừng tử vong, sụp đổ. Tiếp tục như vậy nói không chừng đại quân Mông Cổ sẽ bị Nhạc Trọng đánh tan.
Hốt Ngạch Nhiễm thấy tình hình không ổn thì suy nghĩ một chút, lập tức ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của tôi! Thả chậm tốc độ tiến quân, kết trận mà đi.
Hốt Ngạch Nhiễm ra lệnh như vậy thì đại quân của Mông Cổ không chạy nhanh nữa, mà lập tức hình thành đại trận phòng ngự. Bọn họ chậm hơn nhiều, tuy nhiên lại biến thành con nhím xù gai nhọn, làm cho Nhạc Trọng có chút không có đường nào.
Nhạc Trọng nhìn qua đại quân Mông Cổ kết trận thì không có mù quáng dẫn quái thụ tấn công, hắn móc súng ngắm ra bắn tỉa đám binh sĩ Mông Cổ. Bảo trì áp lực cho đại quân Mông Cổ.
Trong bóng tối mỗi khi có tiêng súng vang lên đều có một gã chiến sĩ Mông Cổ bị bắn chết, những chiến sĩ Mông Cổ kia trong lòng tràn ngập sợ hãi. Yên lặng đi về phía trước, cầu nguyện tiếp theo không phải là mình. Trong lòng của bọn họ chất chứa áp lực khó phát tiết.
Hốt Ngạch Nhiễm phái đội kỵ binh một ngàn người xua đuổi Nhạc Trọng, thế nhưng mà một ngàn người này vừa tiến vào bóng tối không lâu đã bị Nhạc Trọng đánh tan, chỉ có hơn ba trăm kỵ binh chật vật chạy thục mạng về đại quân. Hốt Ngạch Nhiễm thoáng cái hiểu ra trong bóng tối hắn không phải đối thủ của Nhạc Trọng. Nếu hắn tiếp tục như vậy chỉ cống mạng thủ hạ mà thôi.
Sau khi trải qua chuyện này, Hốt Ngạch Nhiễm không cho quân đi vào bóng tối chịu chết.
Đám chiến sĩ Mông Cổ yên lặng cầu nguyện thì trời đã sáng.
Nhìn thấy mặt trời mọc thì chiến sĩ Mông Cổ cao hứng muốn khóc.
Thời điểm mặt trời mọc Nhạc Trọng cũng mang theo quái thụ rút ra xa khỏi đại quân Mông Cổ. Hắn có thể dẫn đầu quái thụ đánh quân Mông Cổ chật vật không chịu nổi, hoàn toàn là dựa vào bóng tối yểm hộ.
Hắn không muốn cho quái thụ đi cống mạng cho ba vạn đại quân đầy đủ vũ khí hạng nặng.
Thời điểm toàn bộ đại quân Mông Cổ hưng phấn, đột nhiên phương xa có ba mươi bốn xe tăng, sáu mươi chiến xa bộ binh. một trăm xe súng máy, một ngàn chiếc xe gắn máy, một đám chiến sĩ cầm súng trường đi theo xe bọc thép tiếp tới nơi này.
Nhìn thấy đội quân không hơn ngàn người này đi tới thì đại quân Mông Cổ chấn động, bởi vì ba vạn quân có thể bị diệt.
Hốt Ngạch Nhiễm nhìn qua xe bọc thép thì biến sắc.
- Lữ đoàn bọc thép xuất động! ! Công kích! ! Đại Mông Cổ của chúng ta là mạnh nhất, chỉ cần tiêu diệt bọn chúng thì cả đại thảo nguyên sẽ là của Đại Mông Cổ chúng ta.
Dưới mệnh lệnh của Hốt Ngạch Nhiễm thì Mông Cổ đế quốc bắt đầu xuất động vương bài, dùng bốn mươi tám chiếc xe tăng, bảy mươi chiếc chiến xa bộ binh, một trăm năm mươi xe súng máy, ba ngàn xe súng máy tấn công.
Hốt Ngạch Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người và nói:
- Mọi người không cần lo lắng, lúc này chúng ta nhất định đánh tan đại quân của Nhạc Trọng, quân bọc thép của chúng ta vượt xa chúng. Chỉ cần đánh tan Nhạc Trọng thì chúng không là gì cả. Dựa vào ưu thế này, tương lai chúng ta sẽ nắm giữ chủ động ở thảo nguyên.
- Xác thực như thế!
- Một trận chiến này, chúng ta tất thắng!
"..."
Nghe được đại hãn nói vậy, chủ tướng Mông Cổ vẻ mặt tươi cười.
Đúng lúc này trên bầu trời có ba mươi trực thăng vũ trang bay tới.
Nhìn qua trực thăng vũ trang trên trời thì sắc mặt đại quân Mông Cổ đại biến.
Ba mươi trực thăng vũ trang lập tức nã đạn.
Nhạc Trọng một đuổi theo chủ lực Mông Cổ thì hung quang lóe lên, dẫn quái thụ giết vào trong quân, hắn rút hắc nha đao dài hai mét ra, ánh đao lóe lên, bốn năm tên chiến sĩ Mông Cổ bị hắn chém chết.
Sáu thụ nhân cao cấp và hơn tám trăm quái thụ cấp thấp lập tức nhảy vào trong đại quân Mông Cổ và công kích điên cuồng.
Những chiến sĩ Mông Cổ đang hành quân nên không có phòng bị gì cả, bọn họ đột nhiên bị tập kích, thoáng cái lâm vào hỗn loạn. Có chiến sĩ Mông Cổ thập phần anh dũng, lập tức cầm lấy vũ khí tiến hành chống cự. Những chiến sĩ Mông Cổ này bị quái thụ giết trước tiên. Chung quanh thì có vô số quân Mông Cổ bỏ chạy tán loạn, âm thanh khóc la thảm thiết vang vọng trong đêm.
Nhạc Trọng cường công làm cho đại quân Mông Cổ lâm vào hoang mang, làm cho bại binh chạy tán loạn và ảnh hưởng nặng tới sĩ khí.
Hốt Ngạch Nhiễm đã mơ hồ đoán được Nhạc Trọng có lẽ đã vượt qua quân đoạn hậu truy kích tới đây, bởi vậy hắn điều một vạn kỵ binh làm cơ động tùy thời trợ giúp các nơi.
Hốt Ngạch Nhiễm thành lập thảo nguyên đế quốc thì đi ra tìm kiếm trâu bò ngựa, hắn tìm được nhiều ngựa, còn đạt được rất nhiều hắc lân mã, lúc này mới có thể tổ kiến quân đội khổng lồ.
Đối mặt với hơn sáu ngàn kỵ binh công kích tới, bạch cốt bên cạnh Nhạc Trọng bước lên như mũi tên, hai móng đâm vào đất, cốt nhận kéo dài ra khỏi thân thể của nó, hình thành một cốt nhận dài hai trăm mét sắc bén trong bóng tối.
Trong bóng tối kỵ binh không nhìn thấy cảnh vật, bọn họ mang theo lực trùng kích khủng bố lao qua cốt nhận của bạch cốt. Cốt nhận sắc bén dưới tác dụng lực dễ dàng chém ngang người ngựa, tổn hại thân thể chúng. Bạch cốt tứ chi khảm vào đất ngăn cản lực trùng kích này.
Đại lượng kỵ binh xung phong bị chém ngang lưng, máu tươi văng khắp nơi, nội tạng tứ tán, cả chiến trường hóa thành địa ngục. Những kỵ binh này có một ngàn bốn trăm người chết dưới cốt nhận sắc bén của bạch cốt.
Nhìn thấy nhiều đồng bọn bị phân thây, tràng cảnh khủng bố này làm kỵ binh sợ hãi.
Nhìn thấy tình huống quỷ dị như vậy, còn sót lại hơn ngàn tên kỵ binh bị những quái thụ hung hãn không sợ chết giết qua, lập tức lâm vào sụp đổ, đại lượng kỵ binh bắt đầu chạy tứ tán.
Nhạc Trọng đánh tan tác ba ngàn kỵ binh xong lập tức dẫn theo quái thụ tiến vào trong bóng đêm, giống như sói đói đuổi giết kỵ binh tan tác.
Ba ngàn kỵ binh đi tới trợ giúp bị Nhạc Trọng dẫn đầu quái thụ chui vào trong bóng tối thì không dám truy kích.
Tối hôm nay mây đen rậm rạp, không có một tia ánh trăng, nếu không mang theo đèn pin hay các loại đồ chiếu sáng thì nhân loại khó nhìn thấy gì.
Cũng chỉ có Nhạc Trọng thống soái quái thụ ở trong bóng tối như cá gặp nước, quân đội bình thường khó có năng lực này. Cho dù đặc chiến doanh đi theo Nhạc Trọng bốn phía chinh chiến thì ở trong bóng tối vẫn suy yếu thật lớn. Bởi vậy Nhạc Trọng mới không mang bọn họ ra chiến đấu.
Ba ngàn kỵ binh trơ mắt nhìn Nhạc Trọng dẫn theo đám quái thụ ma quỷ kia tiến vào trong bóng tối chứ không thể làm gì.
Nhạc Trọng thống soái quái thụ vượt qua ba ngàn kỵ binh tiếp tục đuổi theo chủ lực của Mông Cổ và công kích, sau khi giết mấy trăm tên chiến sĩ Mông Cổ thì đại quân Mông Cổ hỗn loạn không chịu nổi, nhanh chóng rút lui.
Hốt Ngạch Nhiễm thống soái đại quân Mông Cổ trải qua nhiều lần đả kích, sau khi chia quân hắn vẫn còn hơn ba vạn người. Binh lực hùng hậu như vậy nếu chính diện công kích dễ dàng xé nát đại quân quái thụ của Nhạc Trọng.
Trong bóng tối như thế này, một khi chiến sĩ Mông Cổ bị đánh tan rất khó thu nạp lại. Mà đại quân Mông Cổ dưới công kích của Nhạc Trọng không ngừng tử vong, sụp đổ. Tiếp tục như vậy nói không chừng đại quân Mông Cổ sẽ bị Nhạc Trọng đánh tan.
Hốt Ngạch Nhiễm thấy tình hình không ổn thì suy nghĩ một chút, lập tức ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của tôi! Thả chậm tốc độ tiến quân, kết trận mà đi.
Hốt Ngạch Nhiễm ra lệnh như vậy thì đại quân của Mông Cổ không chạy nhanh nữa, mà lập tức hình thành đại trận phòng ngự. Bọn họ chậm hơn nhiều, tuy nhiên lại biến thành con nhím xù gai nhọn, làm cho Nhạc Trọng có chút không có đường nào.
Nhạc Trọng nhìn qua đại quân Mông Cổ kết trận thì không có mù quáng dẫn quái thụ tấn công, hắn móc súng ngắm ra bắn tỉa đám binh sĩ Mông Cổ. Bảo trì áp lực cho đại quân Mông Cổ.
Trong bóng tối mỗi khi có tiêng súng vang lên đều có một gã chiến sĩ Mông Cổ bị bắn chết, những chiến sĩ Mông Cổ kia trong lòng tràn ngập sợ hãi. Yên lặng đi về phía trước, cầu nguyện tiếp theo không phải là mình. Trong lòng của bọn họ chất chứa áp lực khó phát tiết.
Hốt Ngạch Nhiễm phái đội kỵ binh một ngàn người xua đuổi Nhạc Trọng, thế nhưng mà một ngàn người này vừa tiến vào bóng tối không lâu đã bị Nhạc Trọng đánh tan, chỉ có hơn ba trăm kỵ binh chật vật chạy thục mạng về đại quân. Hốt Ngạch Nhiễm thoáng cái hiểu ra trong bóng tối hắn không phải đối thủ của Nhạc Trọng. Nếu hắn tiếp tục như vậy chỉ cống mạng thủ hạ mà thôi.
Sau khi trải qua chuyện này, Hốt Ngạch Nhiễm không cho quân đi vào bóng tối chịu chết.
Đám chiến sĩ Mông Cổ yên lặng cầu nguyện thì trời đã sáng.
Nhìn thấy mặt trời mọc thì chiến sĩ Mông Cổ cao hứng muốn khóc.
Thời điểm mặt trời mọc Nhạc Trọng cũng mang theo quái thụ rút ra xa khỏi đại quân Mông Cổ. Hắn có thể dẫn đầu quái thụ đánh quân Mông Cổ chật vật không chịu nổi, hoàn toàn là dựa vào bóng tối yểm hộ.
Hắn không muốn cho quái thụ đi cống mạng cho ba vạn đại quân đầy đủ vũ khí hạng nặng.
Thời điểm toàn bộ đại quân Mông Cổ hưng phấn, đột nhiên phương xa có ba mươi bốn xe tăng, sáu mươi chiến xa bộ binh. một trăm xe súng máy, một ngàn chiếc xe gắn máy, một đám chiến sĩ cầm súng trường đi theo xe bọc thép tiếp tới nơi này.
Nhìn thấy đội quân không hơn ngàn người này đi tới thì đại quân Mông Cổ chấn động, bởi vì ba vạn quân có thể bị diệt.
Hốt Ngạch Nhiễm nhìn qua xe bọc thép thì biến sắc.
- Lữ đoàn bọc thép xuất động! ! Công kích! ! Đại Mông Cổ của chúng ta là mạnh nhất, chỉ cần tiêu diệt bọn chúng thì cả đại thảo nguyên sẽ là của Đại Mông Cổ chúng ta.
Dưới mệnh lệnh của Hốt Ngạch Nhiễm thì Mông Cổ đế quốc bắt đầu xuất động vương bài, dùng bốn mươi tám chiếc xe tăng, bảy mươi chiếc chiến xa bộ binh, một trăm năm mươi xe súng máy, ba ngàn xe súng máy tấn công.
Hốt Ngạch Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người và nói:
- Mọi người không cần lo lắng, lúc này chúng ta nhất định đánh tan đại quân của Nhạc Trọng, quân bọc thép của chúng ta vượt xa chúng. Chỉ cần đánh tan Nhạc Trọng thì chúng không là gì cả. Dựa vào ưu thế này, tương lai chúng ta sẽ nắm giữ chủ động ở thảo nguyên.
- Xác thực như thế!
- Một trận chiến này, chúng ta tất thắng!
"..."
Nghe được đại hãn nói vậy, chủ tướng Mông Cổ vẻ mặt tươi cười.
Đúng lúc này trên bầu trời có ba mươi trực thăng vũ trang bay tới.
Nhìn qua trực thăng vũ trang trên trời thì sắc mặt đại quân Mông Cổ đại biến.
Ba mươi trực thăng vũ trang lập tức nã đạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.