Chương 814: Đến thảo nguyên! (1)
Tư Sản Bạo Tăng
05/01/2015
Trước cuối thời nàng là một cô gái được gia đình chiều chuộng, thậm chí còn không biết làm sao rửa chén. Nhưng sau cuối thời nàng rơi vào trong tay Vương Quang Hổ, nhận hết kinh hách, sợ bị tra tấn đến chết. Cuối cùng tới trong tay Nhạc Trọng, nàng mới vượt qua được cuộc sống có tôn nghiêm.
Nhưng Nhạc Trọng hàng năm bên ngoài chinh chiến, thường thường đột nhiên mất tích, không chút tin tức, làm Quách Vũ vô cùng sợ hãi. Nàng sợ mình rơi vào trong tay nam nhân khác, sau khi bị đùa bỡn sẽ bị người giết chết. Nàng cố sức dốc sức xây dựng căn cứ Hồ Nam, thật sự vô cùng vất vả, hiện tại nghe một câu nói của Nhạc Trọng làm nội tâm nàng tràn ngập kích động lẫn ấm áp.
Nhạc Trọng nhìn thấy nàng bật khóc, vươn tay ra kéo nàng vào trong lòng, hôn lên môi nàng.
Quách Vũ đáp lại nụ hôn của hắn thật nhiệt tình, sau đó như xà mỹ nữ bò lên người hắn, đem ấm áp cùng nhiệt tình của mình dâng hiến cho hắn.
Sau một trận tình cảm mãnh liệt đi qua, trên chiếc giường trải ra trắng trong phòng ngủ một đóa hoa mai đỏ tươi nở rộ.
Quách Vũ như một con mèo con thỏa mãn cuộn tròn trong lòng Nhạc Trọng, dùng bộ ngực đầy đặn cọ sát người hắn:
- Chủ nhân, lần này ngài trở về sẽ luôn ở lại đây sao?
Quách Vũ vô cùng hi vọng Nhạc Trọng có thể tọa trấn trong Lũng Hải thị, chỉ cần hắn lưu lại trong lòng nàng sẽ yên ổn hơn rất nhiều.
Nhạc Trọng hôn lên má Quách Vũ, ôm lấy nàng mỉm cười chậm rãi nói:
- Không được! Vài ngày nữa tôi còn phải ra ngoài một chuyến!
Trong mắt Quách Vũ thoáng hiện vẻ mất mát, ôm chặt hắn, dùng thân thể cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn:
- Ngài muốn đi đâu? Lưu lại Lũng Hải thị trấn thủ chỉ huy thôi không được sao?
Nhạc Trọng ôn nhu nói:
- Không được! Bước tiếp theo tôi cần đến phương bắc, phải mở ra một mảnh thiên địa ở đó!
Ở bên Quảng Tây mới trải qua một chiến dịch lớn, đạn dược súng ống tiêu hao vô số, trong thời gian ngắn không thể tiến hành chiến tranh đại quy mô, chỉ có thể làm được những trận chiến nhỏ.
Bên Lũng Hải thị cách đây không lâu cũng mới tiến hành vài lần thanh tẩy, đã tiêu diệt sáu mươi vạn tang thi, quân đội cũng cần nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Nếu Nhạc Trọng chậm rãi chờ đợi, cũng có thể đợi trang bị tiên tiến như kích quang thương cùng máy chuyển hóa năng lượng được chế tạo đi ra, sau đó từng bước thanh tẩy thi đàn, cuối cùng thu phục cả nước.
Hắn vốn cũng có tính toán như thế, nhưng sau khi hắn lấy được tình báo trong tiến hóa thần điện, một cỗ cảm giác khẩn trương gấp gáp thật lớn bao phủ trong lòng của hắn, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp thu phục thủ đô Hoa Hạ quốc.
Nếu muốn thu phục thủ đô Hoa Hạ quốc, hắn chỉ có thể đến phương bắc phát triển căn cứ của mình. Lợi dụng lực lượng người sống sót bên kia để thu phục thủ đô. Nếu không một khi cửa truyền tống thứ hai mở ra, thế lực của hắn sẽ rất khó ứng phó, có lẽ bởi vì sự ứng đối sai lầm của hắn mà làm thật nhiều người tử vong.
Quách Vũ sâu kín nói:
- Lần này mang em đi cùng được không?
Quách Vũ nhìn thấy Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ có thể cùng Nhạc Trọng ra ngoài chiến đấu, trong lòng sản sinh hâm mộ vô cùng, nàng cũng muốn kề cận với hắn.
Nhạc Trọng trực tiếp cự tuyệt thỉnh cầu của Quách Vũ:
- Không được! Lần này tôi đi phương bắc, tiền đồ khó lường, quá mức hung hiểm, em không thể đi!
Quách Vũ sâu kín thở dài cũng không tiếp tục yêu cầu, chỉ ngẩng đầu hôn lên môi Nhạc Trọng, mị nhãn như tơ nhìn hắn nói:
- Chủ nhân, em lại muốn nữa rồi! Cho em nhiều một chút, để cho em mang thai con của ngài đi!
Quách Vũ vốn là tiểu mỹ nhân tuyệt sắc, khi nàng xuất ra thủ đoạn đi câu dẫn Nhạc Trọng, lập tức làm cho hắn lâm vào trong ôn nhu hương không cách nào kiềm chế, khiến cho hắn phải ôm nàng trầm luân suốt cả buổi sáng.
Quay về căn cứ Lũng Hải thị xa cách đã lâu, ban ngày hắn thị sát các đơn vị trong căn cứ, làm cho toàn bộ nhân viên đều nhận thức thủ lĩnh của bọn họ. Buổi tối lại an ủi Quách Vũ, Lộ Văn, Trác Nhã Đồng cùng Đồng Hiểu Vân các nàng.
Tiểu la lỵ tóc bạc Ngân Sương rất được các nữ nhân yêu thích, nhưng nàng chỉ thường xuyên muốn kề cận Nhạc Trọng cơ hồ không rời khỏi một khắc nào.
Mười ngày sau Nhạc Trọng ngồi lên một chiếc lôi đình chiến cơ, mang theo một trăm chiến sĩ tinh nhuệ đi về phương bắc.
Lúc này đã là mùa xuân, nhưng trên thảo nguyên vẫn vô cùng rét lạnh, cơ hồ cách hai ba ngày lại gặp một trận đại tuyết, cả thảo nguyên đều bao phủ trong một mảnh tuyết trắng.
Trên một mảnh thảo nguyên, hơn trăm nam nữ mặc quần áo rách rưới không ngừng chạy trốn, ở sau lưng bọn họ có hai mươi mấy nam tử mặc áo bông thật dày, cưỡi một loại ngựa có lân giáp màu đen, tay cầm súng trường đang cười ha ha không ngừng nổ súng bắn chết nhóm người chạy thục mạng phía trước.
Đám người cưỡi ngựa có đủ năng lực một lúc giết chết nhóm nam nữ bỏ chạy kia, nhưng bọn hắn lại chỉ cười to làm như đi săn thú, giống như đang tham gia trò chơi thật thích thú.
Có chút nam nữ ngã nhào trên mặt đất, há mồm thở dốc, quỳ dưới đất hai tay ôm đầu cầu xin tha mạng.
Nhưng đám người phía sau cũng chỉ thúc ngựa lên, rút dao bầu bên hông một đao đem người quỳ dưới đất giết chết.
Nhìn thấy một màn đáng sợ kia, nhóm nam nữ càng thêm hoảng sợ liều mạng chạy trốn về phía trước.
Đúng lúc này ở phương xa đột nhiên xuất hiện một đội ngũ mặc quân trang chỉnh tề, tay cầm súng trường đi tới.
Một trung niên nhân nhìn thấy đội ngũ mặc quân trang kia, lớn tiếng kêu lên:
- Cứu chúng tôi! Trưởng quan, van cầu các ngài cứu chúng tôi với! Chỉ cần các ngài cứu chúng tôi, chuyện gì chúng tôi cũng nguyện ý làm! Cứu chúng tôi với!
- Cứu mạng! Cứu mạng!
- Van cầu các anh, cứu tôi đi! Tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp các anh!
- …
Nhìn thấy đội ngũ mặc quân trang, nhóm người bị đuổi giết cực kỳ bi thảm lớn tiếng kêu cứu. Mặc kệ nhóm người mới xuất hiện kia là ai, họ chính là cứu tính duy nhất hiện tại, bọn hắn chỉ có thể kêu gào xin cứu mạng.
Nhóm người mặc quân trang kia chính là đội ngũ của Nhạc Trọng.
Ở phương hướng thủ đô dân cư quá mức dày đặc, nơi nơi đều là tang thi, căn bản không có biện pháp phát triển phân căn cứ. Nhạc Trọng đành phải lựa chọn nơi hoang vắng như nội Mông Cổ để phát triển cứ địa. Hắn cùng các chiến sĩ mới đáp phi cơ xuống nơi này chưa lâu, đang chuẩn bị tiến quân vào một thị trấn lại không ngờ nửa đường gặp được tình huống như thế.
Chứng kiến nhóm người Nhạc Trọng đột nhiên xuất hiện, nhóm cường hóa giả hơn 15 cấp cưỡi Hắc Lân mã biến dị lập tức liền cảnh giác, nhanh chóng tản ra đem súng chỉ vào nhóm người Nhạc Trọng.
Một gã tiến lên dùng ngôn ngữ thật kỳ quái lớn tiếng hô to.
Nhạc Trọng nhìn tên kia, chân mày nhíu lại lạnh lùng ra lệnh:
- Ngoại ngữ? Người ngoại quốc? Bắt năm cái lưỡi, những tên khác giết chết!
- Đã biết! Lão đại!
Trong mắt Bạch Tiểu Thắng thoáng hiện vẻ hung tàn, thân hình chợt lóe nhanh như cơn gió phóng về hướng nhóm cường hóa giả kia.
Nhóm cường giả tinh nhuệ đi cùng Nhạc Trọng lập tức tản ra, lao về hướng nhóm người cưỡi Hắc Lân mã, bọn họ đều là tiến hóa giả cấp bậc trên 40 cấp, đồng thời còn chuyển chức trở thành binh lính, chiến sĩ, kỵ sĩ, mỗi người đều không cần dùng súng đã có thể xử lý hơn hai mươi cường hóa giả kia.
Nhưng Nhạc Trọng hàng năm bên ngoài chinh chiến, thường thường đột nhiên mất tích, không chút tin tức, làm Quách Vũ vô cùng sợ hãi. Nàng sợ mình rơi vào trong tay nam nhân khác, sau khi bị đùa bỡn sẽ bị người giết chết. Nàng cố sức dốc sức xây dựng căn cứ Hồ Nam, thật sự vô cùng vất vả, hiện tại nghe một câu nói của Nhạc Trọng làm nội tâm nàng tràn ngập kích động lẫn ấm áp.
Nhạc Trọng nhìn thấy nàng bật khóc, vươn tay ra kéo nàng vào trong lòng, hôn lên môi nàng.
Quách Vũ đáp lại nụ hôn của hắn thật nhiệt tình, sau đó như xà mỹ nữ bò lên người hắn, đem ấm áp cùng nhiệt tình của mình dâng hiến cho hắn.
Sau một trận tình cảm mãnh liệt đi qua, trên chiếc giường trải ra trắng trong phòng ngủ một đóa hoa mai đỏ tươi nở rộ.
Quách Vũ như một con mèo con thỏa mãn cuộn tròn trong lòng Nhạc Trọng, dùng bộ ngực đầy đặn cọ sát người hắn:
- Chủ nhân, lần này ngài trở về sẽ luôn ở lại đây sao?
Quách Vũ vô cùng hi vọng Nhạc Trọng có thể tọa trấn trong Lũng Hải thị, chỉ cần hắn lưu lại trong lòng nàng sẽ yên ổn hơn rất nhiều.
Nhạc Trọng hôn lên má Quách Vũ, ôm lấy nàng mỉm cười chậm rãi nói:
- Không được! Vài ngày nữa tôi còn phải ra ngoài một chuyến!
Trong mắt Quách Vũ thoáng hiện vẻ mất mát, ôm chặt hắn, dùng thân thể cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn:
- Ngài muốn đi đâu? Lưu lại Lũng Hải thị trấn thủ chỉ huy thôi không được sao?
Nhạc Trọng ôn nhu nói:
- Không được! Bước tiếp theo tôi cần đến phương bắc, phải mở ra một mảnh thiên địa ở đó!
Ở bên Quảng Tây mới trải qua một chiến dịch lớn, đạn dược súng ống tiêu hao vô số, trong thời gian ngắn không thể tiến hành chiến tranh đại quy mô, chỉ có thể làm được những trận chiến nhỏ.
Bên Lũng Hải thị cách đây không lâu cũng mới tiến hành vài lần thanh tẩy, đã tiêu diệt sáu mươi vạn tang thi, quân đội cũng cần nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Nếu Nhạc Trọng chậm rãi chờ đợi, cũng có thể đợi trang bị tiên tiến như kích quang thương cùng máy chuyển hóa năng lượng được chế tạo đi ra, sau đó từng bước thanh tẩy thi đàn, cuối cùng thu phục cả nước.
Hắn vốn cũng có tính toán như thế, nhưng sau khi hắn lấy được tình báo trong tiến hóa thần điện, một cỗ cảm giác khẩn trương gấp gáp thật lớn bao phủ trong lòng của hắn, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp thu phục thủ đô Hoa Hạ quốc.
Nếu muốn thu phục thủ đô Hoa Hạ quốc, hắn chỉ có thể đến phương bắc phát triển căn cứ của mình. Lợi dụng lực lượng người sống sót bên kia để thu phục thủ đô. Nếu không một khi cửa truyền tống thứ hai mở ra, thế lực của hắn sẽ rất khó ứng phó, có lẽ bởi vì sự ứng đối sai lầm của hắn mà làm thật nhiều người tử vong.
Quách Vũ sâu kín nói:
- Lần này mang em đi cùng được không?
Quách Vũ nhìn thấy Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ có thể cùng Nhạc Trọng ra ngoài chiến đấu, trong lòng sản sinh hâm mộ vô cùng, nàng cũng muốn kề cận với hắn.
Nhạc Trọng trực tiếp cự tuyệt thỉnh cầu của Quách Vũ:
- Không được! Lần này tôi đi phương bắc, tiền đồ khó lường, quá mức hung hiểm, em không thể đi!
Quách Vũ sâu kín thở dài cũng không tiếp tục yêu cầu, chỉ ngẩng đầu hôn lên môi Nhạc Trọng, mị nhãn như tơ nhìn hắn nói:
- Chủ nhân, em lại muốn nữa rồi! Cho em nhiều một chút, để cho em mang thai con của ngài đi!
Quách Vũ vốn là tiểu mỹ nhân tuyệt sắc, khi nàng xuất ra thủ đoạn đi câu dẫn Nhạc Trọng, lập tức làm cho hắn lâm vào trong ôn nhu hương không cách nào kiềm chế, khiến cho hắn phải ôm nàng trầm luân suốt cả buổi sáng.
Quay về căn cứ Lũng Hải thị xa cách đã lâu, ban ngày hắn thị sát các đơn vị trong căn cứ, làm cho toàn bộ nhân viên đều nhận thức thủ lĩnh của bọn họ. Buổi tối lại an ủi Quách Vũ, Lộ Văn, Trác Nhã Đồng cùng Đồng Hiểu Vân các nàng.
Tiểu la lỵ tóc bạc Ngân Sương rất được các nữ nhân yêu thích, nhưng nàng chỉ thường xuyên muốn kề cận Nhạc Trọng cơ hồ không rời khỏi một khắc nào.
Mười ngày sau Nhạc Trọng ngồi lên một chiếc lôi đình chiến cơ, mang theo một trăm chiến sĩ tinh nhuệ đi về phương bắc.
Lúc này đã là mùa xuân, nhưng trên thảo nguyên vẫn vô cùng rét lạnh, cơ hồ cách hai ba ngày lại gặp một trận đại tuyết, cả thảo nguyên đều bao phủ trong một mảnh tuyết trắng.
Trên một mảnh thảo nguyên, hơn trăm nam nữ mặc quần áo rách rưới không ngừng chạy trốn, ở sau lưng bọn họ có hai mươi mấy nam tử mặc áo bông thật dày, cưỡi một loại ngựa có lân giáp màu đen, tay cầm súng trường đang cười ha ha không ngừng nổ súng bắn chết nhóm người chạy thục mạng phía trước.
Đám người cưỡi ngựa có đủ năng lực một lúc giết chết nhóm nam nữ bỏ chạy kia, nhưng bọn hắn lại chỉ cười to làm như đi săn thú, giống như đang tham gia trò chơi thật thích thú.
Có chút nam nữ ngã nhào trên mặt đất, há mồm thở dốc, quỳ dưới đất hai tay ôm đầu cầu xin tha mạng.
Nhưng đám người phía sau cũng chỉ thúc ngựa lên, rút dao bầu bên hông một đao đem người quỳ dưới đất giết chết.
Nhìn thấy một màn đáng sợ kia, nhóm nam nữ càng thêm hoảng sợ liều mạng chạy trốn về phía trước.
Đúng lúc này ở phương xa đột nhiên xuất hiện một đội ngũ mặc quân trang chỉnh tề, tay cầm súng trường đi tới.
Một trung niên nhân nhìn thấy đội ngũ mặc quân trang kia, lớn tiếng kêu lên:
- Cứu chúng tôi! Trưởng quan, van cầu các ngài cứu chúng tôi với! Chỉ cần các ngài cứu chúng tôi, chuyện gì chúng tôi cũng nguyện ý làm! Cứu chúng tôi với!
- Cứu mạng! Cứu mạng!
- Van cầu các anh, cứu tôi đi! Tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp các anh!
- …
Nhìn thấy đội ngũ mặc quân trang, nhóm người bị đuổi giết cực kỳ bi thảm lớn tiếng kêu cứu. Mặc kệ nhóm người mới xuất hiện kia là ai, họ chính là cứu tính duy nhất hiện tại, bọn hắn chỉ có thể kêu gào xin cứu mạng.
Nhóm người mặc quân trang kia chính là đội ngũ của Nhạc Trọng.
Ở phương hướng thủ đô dân cư quá mức dày đặc, nơi nơi đều là tang thi, căn bản không có biện pháp phát triển phân căn cứ. Nhạc Trọng đành phải lựa chọn nơi hoang vắng như nội Mông Cổ để phát triển cứ địa. Hắn cùng các chiến sĩ mới đáp phi cơ xuống nơi này chưa lâu, đang chuẩn bị tiến quân vào một thị trấn lại không ngờ nửa đường gặp được tình huống như thế.
Chứng kiến nhóm người Nhạc Trọng đột nhiên xuất hiện, nhóm cường hóa giả hơn 15 cấp cưỡi Hắc Lân mã biến dị lập tức liền cảnh giác, nhanh chóng tản ra đem súng chỉ vào nhóm người Nhạc Trọng.
Một gã tiến lên dùng ngôn ngữ thật kỳ quái lớn tiếng hô to.
Nhạc Trọng nhìn tên kia, chân mày nhíu lại lạnh lùng ra lệnh:
- Ngoại ngữ? Người ngoại quốc? Bắt năm cái lưỡi, những tên khác giết chết!
- Đã biết! Lão đại!
Trong mắt Bạch Tiểu Thắng thoáng hiện vẻ hung tàn, thân hình chợt lóe nhanh như cơn gió phóng về hướng nhóm cường hóa giả kia.
Nhóm cường giả tinh nhuệ đi cùng Nhạc Trọng lập tức tản ra, lao về hướng nhóm người cưỡi Hắc Lân mã, bọn họ đều là tiến hóa giả cấp bậc trên 40 cấp, đồng thời còn chuyển chức trở thành binh lính, chiến sĩ, kỵ sĩ, mỗi người đều không cần dùng súng đã có thể xử lý hơn hai mươi cường hóa giả kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.