Chương 603: Lửa giận!
Tư Sản Bạo Tăng
18/11/2014
Nhạc Trọng nã một phát súng ngay dưới chân cô gái kia.
Phanh một tiếng nổ, dưới chân cô gái liền hiện ra thêm một lỗ thủng. Lỗ thủng lớn chỉ cách móng chân sơn đỏ tươi của nàng không tới 3cm khoảng cách.
Nhạc Trọng chỉ súng nhắm ngay đùi cô gái lạnh băng nói:
- Lời của tôi không muốn lặp lại lần thứ hai. Phát súng tiếp theo tôi sẽ trực tiếp bắn vào trên đùi của cô!
Cô gái bị dọa tới sắc mặt tái nhợt, nước mắt chảy ra, nàng cởi nhanh áo da trên người, lộ ra quần lót lẫn nịt vú màu đen khêu gợi, da thịt tuyết trắng bại lộ bên ngoài làm nam nhân chung quanh nhìn chằm chằm không chuyển mắt.
Một bên Lý Thế Dân thống khổ nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn thấy cô gái mình thích chịu nhục.
- Ngừng!
Ngay khi cô gái chuẩn bị cởi áo lót của mình, Nhạc Trọng kêu nàng ngừng lại.
Cô gái ngừng tay quay đầu nhìn Nhạc Trọng.
- Thấy được sao? Như vậy mới là việc nam nhân nên làm!
Nhạc Trọng một chưởng vỗ lên lưng Lý Thế Dân, thản nhiên nói:
- Cô gái này tôi thưởng cho anh! Làm trao đổi, sau này anh phải bán mạng cho tôi!
Cô gái phong tao diễm lệ kia Nhạc Trọng vừa nhìn đã không thích, hắn cũng không có ý nghĩ thu vào trong túi nên thưởng qua tay cho Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân thoáng chốc từ địa ngục bay đến thiên đường, hắn có chút do dự nhìn cô gái phong tao diễm lệ nói:
- Nhưng mà…Trương Thải Chi không nguyện ý thì sao?
Nhạc Trọng chỉ súng vào người Trương Thải Chi lạnh lùng hỏi:
- Cô có nguyện ý làm nữ nhân của Lý Thế Dân hay không?
[CHARGE=20]
Trương Thải Chi liên tục gật đầu:
- Tôi nguyện ý! Tôi nguyện ý!
Lúc này Trương Thải Chi đem Lý Thế Dân so sánh với Nhạc Trọng, Lý Thế Dân quả thật là một thiên sứ.
Bạch Tiểu Thắng nhìn nhóm người La Văn Thuật hỏi:
- Thủ lĩnh, những nam nhân này làm sao xử lý? Giết hết toàn bộ sao?
Ở trong mắt Bạch Tiểu Thắng, cho dù nam nhân chết sạch hết cũng không có vấn đề gì. Nhóm người của họ nếu mang theo đám người kia chỉ biết tăng thêm rườm rà.
Nghe được câu hỏi của Bạch Tiểu Thắng, mọi người trong sơn động đều rét lạnh, vẻ mặt sợ hãi nhìn nhóm người Nhạc Trọng. Hiển nhiên đám người mới xuất hiện đều là một đám đại ma đầu giết người không chớp mắt.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Không cần, trước đem bọn họ trói lại!
Những nam nhân trong sơn động này trong mắt Nhạc Trọng đều là một đám phế vật, ngay cả dũng khí đi ra ngoài kiếm ăn cũng không dám, chỉ biết đấu tranh nội bộ, khi dễ người thành thật như Lý Thế Dân. Nhưng hắn cũng không phải người tùy tiện vô cớ giết người, những người này đều là người của Hoa Hạ quốc, hắn chỉ cần trừng phạt một chút coi như xong.
Nhạc Trọng tùy tiện chiếm cứ sơn động, gọi Lý Thế Dân tới hỏi thăm:
- Lý Thế Dân, anh có nghe nói qua về Trần Dao hay không?
Lý Thế Dân nghĩ nghĩ mới nói:
- Là thực vật ma nữ đi! Tôi có nghe nói qua đại danh của nàng. Nàng hoạt động trong khu vực này rất sinh động, đặc biệt thu nhận những người Hoa tha hương lưu lạc bị Ngô Nham Hồng đuổi giết. Tôi mang người đến nơi đây, nếu không phải mấy người La Văn Thuật phản đối tôi đã sớm đi gia nhập vào đội ngũ của nàng!
Vẻ mặt Nhạc Trọng lo lắng hỏi:
- Hiện tại nàng ra sao? Anh còn nghe về tin tức của nàng không?
Sau khi Trần Dao phái ra tin tức xin cứu viện rốt cục đã không còn tăm hơi. Nhạc Trọng không biết rõ vị trí chuẩn xác của nàng, vì vậy phải dẫn người xâm nhập Thái Lan.
Lý Thế Dân đáp:
- Không có! Không lâu phía trước Ngô Nham Hồng phái ra một chi bộ đội trấn áp đội ngũ của thực vật ma nữ. Nghe nói song phương chiến đấu thập phần thảm thiết. Tình báo cụ thể chỉ sợ có bộ đội của Ngô Nham Hồng nắm giữ. Ở trong này chúng tôi dù sao chỉ là người ngoài rất khó lấy được tình báo có giá trị!
Lúc này dưới sự lãnh đạo của Ngô Nham Hồng, khu vực đang bị vây trong làn sóng kỳ thị chủng tộc, người Thái lại tràn ngập lòng căm thù người nước ngoài, Lý Thế Dân là người Hoa càng khó thể lấy được tin tình báo chính xác. Hơn nữa suốt ngày hắn phải bôn ba tìm thực vật cho hai mươi mấy người trong sơn động cũng đã đủ làm hắn mệt chết.
Nhạc Trọng trầm tư một thoáng hỏi:
- Kề bên này còn có nơi đóng quân của Ngô Nham Hồng?
Lý Thế Dân oán hận nói:
- Có! Cách nơi này chừng 20km có một trấn nhỏ, trong đó trú đóng bộ đội hai liên! Thật không biết có bao nhiêu người, bọn hắn là cao thủ đoàn tới trấn áp thực vật ma nữ. Chính bởi vì có sự hiện hữu của bọn hắn, thế lực người Hoa gần đây đều bị đẩy vào trong núi. Rất nhiều người đều bị chết trong đói khát rét lạnh!
Nhạc Trọng nghe vậy trong mắt thoáng hiện lệ quang, lạnh lùng nói:
- Đêm nay chính là tận thế của bọn hắn!
Màn đêm buông xuống, bên trong tiểu trấn đèn đuốc sáng trưng, tiếng động lớn rầm rĩ không thôi.
Nhạc Trọng dẫn người lặng lẽ đi tới gần tiểu trấn.
Chung quanh tiểu trấn có một tầng hàng rào bằng gỗ, hữu hiệu ngăn cản một ít biến dị thú cùng tang thi cấp thấp xâm lấn.
Nhạc Trọng vừa đến gần hàng rào liền thấy rõ chung quanh hàng rào giắt một nhóm đầu người, còn có những thi thể bị đâm xuyên qua hậu môn hoặc âm hộ, có nam có nữ chẳng khác gì địa ngục. Thậm chí hắn còn nhìn thấy thân thể một ít trẻ con bị xỏ xuyên, vẻ mặt vô cùng thống khổ. Tình cảnh thê thảm cơ hồ làm người khủng hoảng.
Ở trên thế giới này sinh vật thiện lương nhất là nhân loại, mà tàn khốc nhất cũng là nhân loại.
Nhạc Trọng nhìn thấy những khối thi thể thê thảm kia, dù hắn đã từng kiến thức qua thật nhiều hắc ám trong cuối thời, nhưng trong lòng vẫn sinh ra lửa giận hừng hực:
- Ngô Nham Hồng! Tao tuyệt đối sẽ giết hết cửu tộc của mày!
- Động thủ!
Nhạc Trọng lạnh lùng ra lệnh.
Minh Giai Giai thao túng ảnh lang nhị giai lặng lẽ tiềm hành tới gần đám chiến sĩ Đại Thái đế quốc canh gác bên ngoài.
Từng con ảnh lang nhị giai đột nhiên từ trong bóng đêm nhảy ra, cắn đứt cổ họng chiến sĩ canh gác, đem toàn bộ bọn họ giết chết.
Nhạc Trọng chợt phát động ảnh bộ cõng theo Minh Giai Giai, hai mắt thiêu đốt lửa giận hừng hực xông vào trong trấn nhỏ.
Hai mươi mấy cường giả theo sát hắn xông tới trước.
Nhạc Trọng vừa xông vào trong trấn, trong trấn chợt vang lên thanh âm cảnh báo to rõ.
Trong hai giây ngắn ngủi, một gã trung niên nam tử mặc quân trang dáng người thấp bé, có chút gầy gò xuất hiện nhìn nhóm người Nhạc Trọng cười lạnh nói:
- Tụi mày là đám Hoa Hạ hầu tử đi! Thật đúng là ngu xuẩn, chỉ biết dùng chiêu tập kích ban đêm sao!
Người này là liên trưởng liên đội thuộc Lang Nha doanh Hà Văn Ý trú đóng trong trấn nhỏ này, cấp bậc cường hóa cao tới 48 cấp.
Trải qua vài lần tổn thất thảm trọng vì bị tập kích ban đêm, quân đội Đại Thái đã bắt đầu có phòng bị. Đặc biệt đang trong thời điểm mấu chốt bao vây tiễu trừ thực vật ma nữ Trần Dao, Hà Văn Ý cố ý bố trí lại hệ thống phòng ngự trùng điệp. Tuy rằng Nhạc Trọng để Minh Giai Giai lợi dụng kỹ năng vô thanh vô tức tiêu diệt chiến sĩ Đại Thái canh giữ cửa trấn, nhưng vẫn khiến trong tiểu trấn vang lên báo động.
Lúc này Hà Văn Ý xuất hiện, từ trên cao nhìn xuống nhóm người Nhạc Trọng, trong mắt tràn ngập dáng cười lạnh lùng lẫn đắc ý.
Phanh một tiếng nổ, dưới chân cô gái liền hiện ra thêm một lỗ thủng. Lỗ thủng lớn chỉ cách móng chân sơn đỏ tươi của nàng không tới 3cm khoảng cách.
Nhạc Trọng chỉ súng nhắm ngay đùi cô gái lạnh băng nói:
- Lời của tôi không muốn lặp lại lần thứ hai. Phát súng tiếp theo tôi sẽ trực tiếp bắn vào trên đùi của cô!
Cô gái bị dọa tới sắc mặt tái nhợt, nước mắt chảy ra, nàng cởi nhanh áo da trên người, lộ ra quần lót lẫn nịt vú màu đen khêu gợi, da thịt tuyết trắng bại lộ bên ngoài làm nam nhân chung quanh nhìn chằm chằm không chuyển mắt.
Một bên Lý Thế Dân thống khổ nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn thấy cô gái mình thích chịu nhục.
- Ngừng!
Ngay khi cô gái chuẩn bị cởi áo lót của mình, Nhạc Trọng kêu nàng ngừng lại.
Cô gái ngừng tay quay đầu nhìn Nhạc Trọng.
- Thấy được sao? Như vậy mới là việc nam nhân nên làm!
Nhạc Trọng một chưởng vỗ lên lưng Lý Thế Dân, thản nhiên nói:
- Cô gái này tôi thưởng cho anh! Làm trao đổi, sau này anh phải bán mạng cho tôi!
Cô gái phong tao diễm lệ kia Nhạc Trọng vừa nhìn đã không thích, hắn cũng không có ý nghĩ thu vào trong túi nên thưởng qua tay cho Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân thoáng chốc từ địa ngục bay đến thiên đường, hắn có chút do dự nhìn cô gái phong tao diễm lệ nói:
- Nhưng mà…Trương Thải Chi không nguyện ý thì sao?
Nhạc Trọng chỉ súng vào người Trương Thải Chi lạnh lùng hỏi:
- Cô có nguyện ý làm nữ nhân của Lý Thế Dân hay không?
[CHARGE=20]
Trương Thải Chi liên tục gật đầu:
- Tôi nguyện ý! Tôi nguyện ý!
Lúc này Trương Thải Chi đem Lý Thế Dân so sánh với Nhạc Trọng, Lý Thế Dân quả thật là một thiên sứ.
Bạch Tiểu Thắng nhìn nhóm người La Văn Thuật hỏi:
- Thủ lĩnh, những nam nhân này làm sao xử lý? Giết hết toàn bộ sao?
Ở trong mắt Bạch Tiểu Thắng, cho dù nam nhân chết sạch hết cũng không có vấn đề gì. Nhóm người của họ nếu mang theo đám người kia chỉ biết tăng thêm rườm rà.
Nghe được câu hỏi của Bạch Tiểu Thắng, mọi người trong sơn động đều rét lạnh, vẻ mặt sợ hãi nhìn nhóm người Nhạc Trọng. Hiển nhiên đám người mới xuất hiện đều là một đám đại ma đầu giết người không chớp mắt.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Không cần, trước đem bọn họ trói lại!
Những nam nhân trong sơn động này trong mắt Nhạc Trọng đều là một đám phế vật, ngay cả dũng khí đi ra ngoài kiếm ăn cũng không dám, chỉ biết đấu tranh nội bộ, khi dễ người thành thật như Lý Thế Dân. Nhưng hắn cũng không phải người tùy tiện vô cớ giết người, những người này đều là người của Hoa Hạ quốc, hắn chỉ cần trừng phạt một chút coi như xong.
Nhạc Trọng tùy tiện chiếm cứ sơn động, gọi Lý Thế Dân tới hỏi thăm:
- Lý Thế Dân, anh có nghe nói qua về Trần Dao hay không?
Lý Thế Dân nghĩ nghĩ mới nói:
- Là thực vật ma nữ đi! Tôi có nghe nói qua đại danh của nàng. Nàng hoạt động trong khu vực này rất sinh động, đặc biệt thu nhận những người Hoa tha hương lưu lạc bị Ngô Nham Hồng đuổi giết. Tôi mang người đến nơi đây, nếu không phải mấy người La Văn Thuật phản đối tôi đã sớm đi gia nhập vào đội ngũ của nàng!
Vẻ mặt Nhạc Trọng lo lắng hỏi:
- Hiện tại nàng ra sao? Anh còn nghe về tin tức của nàng không?
Sau khi Trần Dao phái ra tin tức xin cứu viện rốt cục đã không còn tăm hơi. Nhạc Trọng không biết rõ vị trí chuẩn xác của nàng, vì vậy phải dẫn người xâm nhập Thái Lan.
Lý Thế Dân đáp:
- Không có! Không lâu phía trước Ngô Nham Hồng phái ra một chi bộ đội trấn áp đội ngũ của thực vật ma nữ. Nghe nói song phương chiến đấu thập phần thảm thiết. Tình báo cụ thể chỉ sợ có bộ đội của Ngô Nham Hồng nắm giữ. Ở trong này chúng tôi dù sao chỉ là người ngoài rất khó lấy được tình báo có giá trị!
Lúc này dưới sự lãnh đạo của Ngô Nham Hồng, khu vực đang bị vây trong làn sóng kỳ thị chủng tộc, người Thái lại tràn ngập lòng căm thù người nước ngoài, Lý Thế Dân là người Hoa càng khó thể lấy được tin tình báo chính xác. Hơn nữa suốt ngày hắn phải bôn ba tìm thực vật cho hai mươi mấy người trong sơn động cũng đã đủ làm hắn mệt chết.
Nhạc Trọng trầm tư một thoáng hỏi:
- Kề bên này còn có nơi đóng quân của Ngô Nham Hồng?
Lý Thế Dân oán hận nói:
- Có! Cách nơi này chừng 20km có một trấn nhỏ, trong đó trú đóng bộ đội hai liên! Thật không biết có bao nhiêu người, bọn hắn là cao thủ đoàn tới trấn áp thực vật ma nữ. Chính bởi vì có sự hiện hữu của bọn hắn, thế lực người Hoa gần đây đều bị đẩy vào trong núi. Rất nhiều người đều bị chết trong đói khát rét lạnh!
Nhạc Trọng nghe vậy trong mắt thoáng hiện lệ quang, lạnh lùng nói:
- Đêm nay chính là tận thế của bọn hắn!
Màn đêm buông xuống, bên trong tiểu trấn đèn đuốc sáng trưng, tiếng động lớn rầm rĩ không thôi.
Nhạc Trọng dẫn người lặng lẽ đi tới gần tiểu trấn.
Chung quanh tiểu trấn có một tầng hàng rào bằng gỗ, hữu hiệu ngăn cản một ít biến dị thú cùng tang thi cấp thấp xâm lấn.
Nhạc Trọng vừa đến gần hàng rào liền thấy rõ chung quanh hàng rào giắt một nhóm đầu người, còn có những thi thể bị đâm xuyên qua hậu môn hoặc âm hộ, có nam có nữ chẳng khác gì địa ngục. Thậm chí hắn còn nhìn thấy thân thể một ít trẻ con bị xỏ xuyên, vẻ mặt vô cùng thống khổ. Tình cảnh thê thảm cơ hồ làm người khủng hoảng.
Ở trên thế giới này sinh vật thiện lương nhất là nhân loại, mà tàn khốc nhất cũng là nhân loại.
Nhạc Trọng nhìn thấy những khối thi thể thê thảm kia, dù hắn đã từng kiến thức qua thật nhiều hắc ám trong cuối thời, nhưng trong lòng vẫn sinh ra lửa giận hừng hực:
- Ngô Nham Hồng! Tao tuyệt đối sẽ giết hết cửu tộc của mày!
- Động thủ!
Nhạc Trọng lạnh lùng ra lệnh.
Minh Giai Giai thao túng ảnh lang nhị giai lặng lẽ tiềm hành tới gần đám chiến sĩ Đại Thái đế quốc canh gác bên ngoài.
Từng con ảnh lang nhị giai đột nhiên từ trong bóng đêm nhảy ra, cắn đứt cổ họng chiến sĩ canh gác, đem toàn bộ bọn họ giết chết.
Nhạc Trọng chợt phát động ảnh bộ cõng theo Minh Giai Giai, hai mắt thiêu đốt lửa giận hừng hực xông vào trong trấn nhỏ.
Hai mươi mấy cường giả theo sát hắn xông tới trước.
Nhạc Trọng vừa xông vào trong trấn, trong trấn chợt vang lên thanh âm cảnh báo to rõ.
Trong hai giây ngắn ngủi, một gã trung niên nam tử mặc quân trang dáng người thấp bé, có chút gầy gò xuất hiện nhìn nhóm người Nhạc Trọng cười lạnh nói:
- Tụi mày là đám Hoa Hạ hầu tử đi! Thật đúng là ngu xuẩn, chỉ biết dùng chiêu tập kích ban đêm sao!
Người này là liên trưởng liên đội thuộc Lang Nha doanh Hà Văn Ý trú đóng trong trấn nhỏ này, cấp bậc cường hóa cao tới 48 cấp.
Trải qua vài lần tổn thất thảm trọng vì bị tập kích ban đêm, quân đội Đại Thái đã bắt đầu có phòng bị. Đặc biệt đang trong thời điểm mấu chốt bao vây tiễu trừ thực vật ma nữ Trần Dao, Hà Văn Ý cố ý bố trí lại hệ thống phòng ngự trùng điệp. Tuy rằng Nhạc Trọng để Minh Giai Giai lợi dụng kỹ năng vô thanh vô tức tiêu diệt chiến sĩ Đại Thái canh giữ cửa trấn, nhưng vẫn khiến trong tiểu trấn vang lên báo động.
Lúc này Hà Văn Ý xuất hiện, từ trên cao nhìn xuống nhóm người Nhạc Trọng, trong mắt tràn ngập dáng cười lạnh lùng lẫn đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.