Chương 488: Nhạc Trọng ra tay.
Tư Sản Bạo Tăng
20/10/2014
Phanh! Phanh!
Nương theo đó là tiếng súng vang lên, hơn mười tên chiến sĩ của Ôn Phúc Tân lập tức tự sát chết tại chỗ.
- Tụi mày dám làm tao tổn thương ! Hết thảy đều đáng chết!
Lệnh Hồ Tương Như lúc này bị đau đớn kích thích trở nên hung bạo phi thường, thân hình của hắn chớp động, giống như ma quỷ bay tới vị trí của Ôn Phúc Tân.
- Tự sát!
- Tự sát!
"..."
Lệnh Hồ Tương Như giống như ma quỷ tiến tới chỗ của Ôn Phúc Tân, những địch nhân nghe được âm thanh của hắn thì lập tức tự sát tại chỗ. Cho dù người cường hóa cấp ba mươi dưới tiếng quát của Lệnh Hồ Tương Như cũng tâm trí mê mang và tự sát tại chỗ.
Nhìn thấy một màn đáng sợ này, chiến sĩ của Ôn Phúc Tân thoáng cái tan tác, khóc hô hào chạy ra phía sau, súng ống đạn dược ném trên đất.
Những tên giáo đồ Thông Thiên thần giáo còn sót lại một tên trưởng lão, năm tên đà chủ, hai mươi ba tên đàn chủ xung phong liều chết đuổi giết người của Ôn Phúc Tân, giết tới quân lính của Ôn Phúc Tân tan rã.
- Hết!
Ôn Phúc Tân nhìn thấy chiến sĩ dưới trướng tan tác đi, vẻ mặt tái nhợt. Lúc này tấn công Thông Thiên thần giáo hắn cho rằng có tàm phần thắng, chỉ thấy hắn đánh giá sai sức chiến đấu của Lệnh Hồ Tương Như. Lệnh Hồ Tương Như cơ hồ có sức chiến đấu nghịch thiên, chỉ cần dùng lời nói là có thể giết người. Nếu như Thông Thiên thần giáo không có Tương Như tồn tại, chỉ sợ hắn đã đánh hạ huyện Long An.
- Sát! !
- Giết sạch đám lòng dạ hiểm ác!
- Giết!
"..."
Những giáo đồ Thông Thiên thần giáo giết tới hai mắt đỏ lên, cầm đại đao trong tay không ngừng chém giết đám người chạy trốn. Tuy bọn họ không biết sử dụng vũ khí hiện đại, nhưng mà sử dụng vũ khí lạnh lại rất lành nghề.
Lệnh Hồ Tương Như nhìn thấy thế cục đã định, rốt cục thở một hơi, lập tức lui ra phía sau. Đại quy mô sử dụng kỹ năng âm thanh nhập tâm cường hóa cấp ba và đường đạn ngược dòng tiêu hao thể lực của hắn cực lớn.
- Địch nhân!
Lệnh Hồ Tương Như vừa mới lui vài bước, chợt cảm giác nguy hiểm truyền tới, hắn trước tiên phát động kỹ năng đường đạn ngược dòng.
Một viên đạn nhanh chóng dừng lại cách thân thể của Lệnh Hồ Tương Như một mét, sau một khắc nó chợt theo đường cũ lao vào trong hẻm nhỏ, lập tức muốn nổ tung.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Nhạc Trọng phát động Ảnh Bộ, thân hình chớp động cầm lấy Ngạc Nha Cứ Nhận chém vào đầu của Lệnh Hồ Tương Như.
Trong nội tâm Lệnh Hồ Tương Như báo động cực mạnh, điên cuồng phát động kỹ năng cấp ba âm thanh nhập tâm:
- Dừng tay!
Đối với tự sát, tự mình hại mình các loại âm thanh. Đình chỉ hành động, dừng ta ở phạm vi càng gần càng giảm. Lệnh Hồ Tương Như rất hiểu rõ kỹ năng âm thanh nhập tâm, hắn trước tiên sử dụng kỹ năng âm thanh nhập tâm này.
Sóng tinh thần cường đại quét lên người của Nhạc Trọng, Nhạc Trọng đao dây chuyền tinh thần thanh tỉnh sáng lên, dễ dàng triệt tiêu kỹ năng của Lệnh Hồ Tương Như.
Nhạc Trọng trong tay cầm Ngạc Nha Cứ Nhận xu thế không giảm, chém vào đầu của Lệnh Hồ Tương Như.
Sắc mặt của Lệnh Hồ Tương Như hoảng hốt, tâm niệm vừa động, phật quang còn sót lại sau lưng lóe lên. Sau lưng của hắn có bốn đạo hào quang chính là kỹ năng cấp hai phật quang hộ thể, đây là kỹ năng phòng nưự rất tốt, vừa rồi chính là nhờ bốn đạo phật quang này, là cho hắn may mắn còn sốt sót dưới nổ tung mạnh mẽ vừa rồi.
Nhạc Trọng nhẹ buông tay trái ra, tay phải một đao chém vào đạo phật quang này. Ngạc Nha Cứ Nhận bị đạo phật quang này ngăn cản, tay trái của hắn đấm vào bụng của Lệnh Hồ Tương Như.
Nhạc Trọng có lực lượng gấp sáu lần lực lượng của người bình thường bộc phát, sức lực mấy trăm cân đấm vào phần bụng của Lệnh Hồ Tương Như, để Lệnh Hồ Tương Như đánh bay ra bảy mét.
Lệnh Hồ Tương Như chính là người cường hóa tinh thần cấp 58, hắn trở thành giáo chủ Thông Thiên thần giáo thì vẫn thuận buồm xuôi giá, liền một chút da cũng chưa trầy qua, lần này mặc dù có đại bộ phận da biến dị thú cấp ba triệt tiêu, nhưng mà ngũ tạng của hăn như muốn nứt ra, phun ra một ngụm máu tươi. Nếu không phải hắn có cường độ thân thể gấp ba bốn lần người bình thường, lần này Nhạc Trọng đã giết được hắn rồi.
- Quỳ xuống!
- Dừng tay!
- Dừng tay!
"..."
Lệnh Hồ Tương Như nhanh lùi lại, một bên điên cuồng hội tụ tinh thần lực, liên tục không ngừng phát động kỹ năng âm thanh nhập tâm vào Nhạc Trọng. Hắn từ vòng cổ của Nhạc Trọng vốn là trang bị chuyên ngăn cản công kích tinh thần. Nhưng mà bất cứ trang bị nào cũng có cực hạn, chỉ cần phá vỡ được hạng mức cao nhất thì trang bị sẽ mất tác dụng.
- Đi chết đi!
Dị quang trong mắt Nhạc Trọng chớp động, tay trái có ma viêm hiện ra, hắn một chưởng đập qua phía Lệnh Hồ Tương Như, ma viêm khổng lồ lập tức bao phủ Lệnh Hồ Tương Như.
Lệnh Hồ Tương Như trước tiên cảm giác nguy hiểm, hai mắt của hắn ngưng tụ, phát động kỹ năng cấp hai phật quang hộ thể, bốn đạo phật quang lăng không hiện ra thủ hộ lấy hắn.
Tuy ma viêm của Nhạc Trọng đốt được tất cả, cho dù xe bọc thép cũng tan chảy, nhưng cũng không cách nào trong thời gian ngắn đốt phá phật quang.
Nhạc Trọng đột nhiên thúc dục ma viêm, một bên cầm đao không ngừng chém lên bốn đạo phật quang, đều không thể rung chuyển bốn đạo phật quang.
- Tự sát!
- Tự sát!
"..."
Lệnh Hồ Tương Như ở dưới phật quang kia, một bên điên cuồng lui về phía sau, một bên không ngừng phát động kỹ năng cấp ba âm thanh nhập tâm, từng đạo tinh thần trùng kích vào tinh thần của Nhạc Trọng, vượt qua hạn mức của vòng cổ.
Dưới công kích không ngừng của Lệnh Hồ Tương Như thì số lần hạn mức của vòng cổ thanh tỉnh đã vượt quá giới hạn, từng đạo sóng tinh thần động hung hăng oanh vào trong thức hải của Nhạc Trọng.
Lệnh Hồ Tương Như liên tiếp phát động vài chục lần tinh thần công kích, hết thảy mất đi hiệu lực, trong mắt của hắn hiện ra vẻ khó tin, chất vấn:
- Chuyện gì xảy ra? Tại sao mày có thể ngăn cản được tinh thần công kích?
Lệnh Hồ Tương Như đột nhiên nghĩ đến cái gì, kinh sợ phi thường nói:
- Chẳng lẽ mày là người tiến hóa tinh thần! ! Không có khả năng! Nếu như mà là người tiến hóa tinh thần, tốc độ làm sao có thể nhanh như vậy?
- Mày nói nhảm quá nhiều! ! Đi chết đi a!
Trong mắt của Nhạc Trọng hiện ra hàn quang, tâm niệm vừa động, bạch cốt liền từ trong hư không hiện thân, hung hăng bổ một đao lên phật quang của Lệnh Hồ Tương Như.
Oanh một tiếng vang thật lớn, thân thể và phật quang của Lệnh Hồ Tương Như khẽ run lên, sắc mặt của hắn hơi trắng, một đạo phật quang biến mất không thấy gì nữa.
Phòng ngự của phật quang rất mạnh, đồng dạng tiêu hao cũng cực kỳ to lớn, Lệnh Hồ Tương Như liên tiếp trải qua vài lần đại chiến, thể lực cùng tinh thần đều tiêu hao thật lớn, lúc này lại bị Nhạc Trọng cùng bạch cốt hai người luân phiên công kích, rốt cục có một đạo phật quang bị sụp đổ.
- Hộ giá! ! Hộ giá! ! Mau tới hộ giá! Giết hai tên lòng dạ hiểm độc này, tôi sẽ thưởng thật trọng hậu!
Lệnh Hồ Tương Như nhìn qua phật quang sụp đổ thì sắc mặt trăng bệch, cũng bất chấp mặt mũi giáo chủ Thông Thiên thần giáo của hắn, chạy về phía giáo đồ.
Nương theo đó là tiếng súng vang lên, hơn mười tên chiến sĩ của Ôn Phúc Tân lập tức tự sát chết tại chỗ.
- Tụi mày dám làm tao tổn thương ! Hết thảy đều đáng chết!
Lệnh Hồ Tương Như lúc này bị đau đớn kích thích trở nên hung bạo phi thường, thân hình của hắn chớp động, giống như ma quỷ bay tới vị trí của Ôn Phúc Tân.
- Tự sát!
- Tự sát!
"..."
Lệnh Hồ Tương Như giống như ma quỷ tiến tới chỗ của Ôn Phúc Tân, những địch nhân nghe được âm thanh của hắn thì lập tức tự sát tại chỗ. Cho dù người cường hóa cấp ba mươi dưới tiếng quát của Lệnh Hồ Tương Như cũng tâm trí mê mang và tự sát tại chỗ.
Nhìn thấy một màn đáng sợ này, chiến sĩ của Ôn Phúc Tân thoáng cái tan tác, khóc hô hào chạy ra phía sau, súng ống đạn dược ném trên đất.
Những tên giáo đồ Thông Thiên thần giáo còn sót lại một tên trưởng lão, năm tên đà chủ, hai mươi ba tên đàn chủ xung phong liều chết đuổi giết người của Ôn Phúc Tân, giết tới quân lính của Ôn Phúc Tân tan rã.
- Hết!
Ôn Phúc Tân nhìn thấy chiến sĩ dưới trướng tan tác đi, vẻ mặt tái nhợt. Lúc này tấn công Thông Thiên thần giáo hắn cho rằng có tàm phần thắng, chỉ thấy hắn đánh giá sai sức chiến đấu của Lệnh Hồ Tương Như. Lệnh Hồ Tương Như cơ hồ có sức chiến đấu nghịch thiên, chỉ cần dùng lời nói là có thể giết người. Nếu như Thông Thiên thần giáo không có Tương Như tồn tại, chỉ sợ hắn đã đánh hạ huyện Long An.
- Sát! !
- Giết sạch đám lòng dạ hiểm ác!
- Giết!
"..."
Những giáo đồ Thông Thiên thần giáo giết tới hai mắt đỏ lên, cầm đại đao trong tay không ngừng chém giết đám người chạy trốn. Tuy bọn họ không biết sử dụng vũ khí hiện đại, nhưng mà sử dụng vũ khí lạnh lại rất lành nghề.
Lệnh Hồ Tương Như nhìn thấy thế cục đã định, rốt cục thở một hơi, lập tức lui ra phía sau. Đại quy mô sử dụng kỹ năng âm thanh nhập tâm cường hóa cấp ba và đường đạn ngược dòng tiêu hao thể lực của hắn cực lớn.
- Địch nhân!
Lệnh Hồ Tương Như vừa mới lui vài bước, chợt cảm giác nguy hiểm truyền tới, hắn trước tiên phát động kỹ năng đường đạn ngược dòng.
Một viên đạn nhanh chóng dừng lại cách thân thể của Lệnh Hồ Tương Như một mét, sau một khắc nó chợt theo đường cũ lao vào trong hẻm nhỏ, lập tức muốn nổ tung.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Nhạc Trọng phát động Ảnh Bộ, thân hình chớp động cầm lấy Ngạc Nha Cứ Nhận chém vào đầu của Lệnh Hồ Tương Như.
Trong nội tâm Lệnh Hồ Tương Như báo động cực mạnh, điên cuồng phát động kỹ năng cấp ba âm thanh nhập tâm:
- Dừng tay!
Đối với tự sát, tự mình hại mình các loại âm thanh. Đình chỉ hành động, dừng ta ở phạm vi càng gần càng giảm. Lệnh Hồ Tương Như rất hiểu rõ kỹ năng âm thanh nhập tâm, hắn trước tiên sử dụng kỹ năng âm thanh nhập tâm này.
Sóng tinh thần cường đại quét lên người của Nhạc Trọng, Nhạc Trọng đao dây chuyền tinh thần thanh tỉnh sáng lên, dễ dàng triệt tiêu kỹ năng của Lệnh Hồ Tương Như.
Nhạc Trọng trong tay cầm Ngạc Nha Cứ Nhận xu thế không giảm, chém vào đầu của Lệnh Hồ Tương Như.
Sắc mặt của Lệnh Hồ Tương Như hoảng hốt, tâm niệm vừa động, phật quang còn sót lại sau lưng lóe lên. Sau lưng của hắn có bốn đạo hào quang chính là kỹ năng cấp hai phật quang hộ thể, đây là kỹ năng phòng nưự rất tốt, vừa rồi chính là nhờ bốn đạo phật quang này, là cho hắn may mắn còn sốt sót dưới nổ tung mạnh mẽ vừa rồi.
Nhạc Trọng nhẹ buông tay trái ra, tay phải một đao chém vào đạo phật quang này. Ngạc Nha Cứ Nhận bị đạo phật quang này ngăn cản, tay trái của hắn đấm vào bụng của Lệnh Hồ Tương Như.
Nhạc Trọng có lực lượng gấp sáu lần lực lượng của người bình thường bộc phát, sức lực mấy trăm cân đấm vào phần bụng của Lệnh Hồ Tương Như, để Lệnh Hồ Tương Như đánh bay ra bảy mét.
Lệnh Hồ Tương Như chính là người cường hóa tinh thần cấp 58, hắn trở thành giáo chủ Thông Thiên thần giáo thì vẫn thuận buồm xuôi giá, liền một chút da cũng chưa trầy qua, lần này mặc dù có đại bộ phận da biến dị thú cấp ba triệt tiêu, nhưng mà ngũ tạng của hăn như muốn nứt ra, phun ra một ngụm máu tươi. Nếu không phải hắn có cường độ thân thể gấp ba bốn lần người bình thường, lần này Nhạc Trọng đã giết được hắn rồi.
- Quỳ xuống!
- Dừng tay!
- Dừng tay!
"..."
Lệnh Hồ Tương Như nhanh lùi lại, một bên điên cuồng hội tụ tinh thần lực, liên tục không ngừng phát động kỹ năng âm thanh nhập tâm vào Nhạc Trọng. Hắn từ vòng cổ của Nhạc Trọng vốn là trang bị chuyên ngăn cản công kích tinh thần. Nhưng mà bất cứ trang bị nào cũng có cực hạn, chỉ cần phá vỡ được hạng mức cao nhất thì trang bị sẽ mất tác dụng.
- Đi chết đi!
Dị quang trong mắt Nhạc Trọng chớp động, tay trái có ma viêm hiện ra, hắn một chưởng đập qua phía Lệnh Hồ Tương Như, ma viêm khổng lồ lập tức bao phủ Lệnh Hồ Tương Như.
Lệnh Hồ Tương Như trước tiên cảm giác nguy hiểm, hai mắt của hắn ngưng tụ, phát động kỹ năng cấp hai phật quang hộ thể, bốn đạo phật quang lăng không hiện ra thủ hộ lấy hắn.
Tuy ma viêm của Nhạc Trọng đốt được tất cả, cho dù xe bọc thép cũng tan chảy, nhưng cũng không cách nào trong thời gian ngắn đốt phá phật quang.
Nhạc Trọng đột nhiên thúc dục ma viêm, một bên cầm đao không ngừng chém lên bốn đạo phật quang, đều không thể rung chuyển bốn đạo phật quang.
- Tự sát!
- Tự sát!
"..."
Lệnh Hồ Tương Như ở dưới phật quang kia, một bên điên cuồng lui về phía sau, một bên không ngừng phát động kỹ năng cấp ba âm thanh nhập tâm, từng đạo tinh thần trùng kích vào tinh thần của Nhạc Trọng, vượt qua hạn mức của vòng cổ.
Dưới công kích không ngừng của Lệnh Hồ Tương Như thì số lần hạn mức của vòng cổ thanh tỉnh đã vượt quá giới hạn, từng đạo sóng tinh thần động hung hăng oanh vào trong thức hải của Nhạc Trọng.
Lệnh Hồ Tương Như liên tiếp phát động vài chục lần tinh thần công kích, hết thảy mất đi hiệu lực, trong mắt của hắn hiện ra vẻ khó tin, chất vấn:
- Chuyện gì xảy ra? Tại sao mày có thể ngăn cản được tinh thần công kích?
Lệnh Hồ Tương Như đột nhiên nghĩ đến cái gì, kinh sợ phi thường nói:
- Chẳng lẽ mày là người tiến hóa tinh thần! ! Không có khả năng! Nếu như mà là người tiến hóa tinh thần, tốc độ làm sao có thể nhanh như vậy?
- Mày nói nhảm quá nhiều! ! Đi chết đi a!
Trong mắt của Nhạc Trọng hiện ra hàn quang, tâm niệm vừa động, bạch cốt liền từ trong hư không hiện thân, hung hăng bổ một đao lên phật quang của Lệnh Hồ Tương Như.
Oanh một tiếng vang thật lớn, thân thể và phật quang của Lệnh Hồ Tương Như khẽ run lên, sắc mặt của hắn hơi trắng, một đạo phật quang biến mất không thấy gì nữa.
Phòng ngự của phật quang rất mạnh, đồng dạng tiêu hao cũng cực kỳ to lớn, Lệnh Hồ Tương Như liên tiếp trải qua vài lần đại chiến, thể lực cùng tinh thần đều tiêu hao thật lớn, lúc này lại bị Nhạc Trọng cùng bạch cốt hai người luân phiên công kích, rốt cục có một đạo phật quang bị sụp đổ.
- Hộ giá! ! Hộ giá! ! Mau tới hộ giá! Giết hai tên lòng dạ hiểm độc này, tôi sẽ thưởng thật trọng hậu!
Lệnh Hồ Tương Như nhìn qua phật quang sụp đổ thì sắc mặt trăng bệch, cũng bất chấp mặt mũi giáo chủ Thông Thiên thần giáo của hắn, chạy về phía giáo đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.