Chương 461: Phản công. (2)
Tư Sản Bạo Tăng
20/10/2014
Một tên chiến sĩ toàn thân là máu nhìn qua Bối Minh Dương bên người lớn tiếng kêu lên.
Bối Minh Dương vẻ mặt không thể tin, không ngớt lời chất vấn:
- Cái gì? Đã bị công phá sáu phòng tuyến! ! Làm sao có thể? Sáu đạo phòng tuyến, đây chính là hai doanh đấy! Làm sao có thể nhanh chóng bị diệt sạch như vậy? Làm sao có thể? Bọn họ làm gì có sức chiến đấu mạnh như vậy! ! Còn nữa, cảnh báo đâu? Vì cái gì chúng ta không nhận được cảnh báo, thẳng tới khi địch nhân tới cửa mới biết được?
Bối Minh Dương cũng không phải tài trí bình thường, hắn tại huyện Thiên Tân bố trí rất nhiều trạm gác ngầm, phòng ngừa bị người ta đánh lén. Nhưng mà trạm gác ngầm và trạm gác bình thường đều bị Trịnh Minh Hòa phối hợp với ảnh lang của Minh Giai Giai giết sạch. Không có xúc động cảnh báo gì, Nhạc Trọng cũng nhanh chóng dẫn người giết vào huyện Thiên Tân.
- Anh đi thông tri toàn quân, cho người thủ vững cho tôi! ! Tuyệt đối không cho phép lui ra phía sau một bước! Tôi sẽ dẫn người đi cứu viện.
Bối Minh Dương cũng không hổ là kiêu hùng, trong mắt của hắn có hàn quang bắn ra và nhanh chóng rống to với tên chiến sĩ kia.
Nói xong Bối Minh Dương móc bộ đàm quân dụng ra:
- Triệu Tư Cương! Anh lập tức tập kết quân đội, trong vòng ba mươi phút phải đem quân tập kết hoàn thành!
Triệu Tư Cương chính là doanh trưởng doanh tinh nhuệ nhất của Bối Minh Dương. Hắn vốn là đại đội trưởng biên phòng, dưới trướng có nhiều lão binh, sức chiến đấu cực kỳ cường hoành. Cũng là phụ tá đắc lực của Bối Minh Dương.
- Bối lão đại! ! Ba mươi phút quá ngắn! ! Trước mắt đang nghỉ, muốn tập kết hoàn thành cần phải mất ba tiếng mới đủ!
Trong bộ đàm truyền ra âm thanh của Triệu Tư Cương.
Bối Minh Dương giận dữ hét:
- Tôi mặc kệ nhiều như vậy! Toi chỉ cho anh ba mươi phút, ba mươi phút sau anh phải dẫn người tới gặp tôi, không được thì tôi sẽ xử bắn anh!
Hiện tại đã là mấu chốt sinh tử tồn vong, Bối Minh Dương cũng không có phong độ thân sĩ gì cả.
Bộ đàm bên kia vang lên âm thanh kiên định của Triệu Tư Cương.
- Vâng! Bối lão đại!
Triệu Tư Cương nghe được âm thanh pháo binh nện ầm ầm, hiểu được tiền tuyến đang nguy cấp, nếu không nhanh thì cả huyện Thiên Tân đều rơi vào tay của Nhạc Trọng.
Bối Minh Dương điều chỉnh một hồi, lại rống lên trong bộ đàm: "Bạch Tiểu Thắng! ! ! Bạch Tiểu Thắng!
Cho dù Bối Minh Dương gào thét như thê nào bên kia cũng không có âm thanh trả lời.
Sắc mặt Bối Minh Dương tái nhợt lớn tiếng mắng:
- Hỗn đản đáng chết! ! Trong thời điểm mấu chốt này, hỗn đản này không ngờ biến mất không nói gì.
Bạch Tiểu Thắng chính là doanh trưởng cao thủ doanh của Bối Minh Dương, có được thực lực vô cùng cường hoành, đồng thời dưới tay hắn có ba mươi cao thủ người cường hóa cấp 13, hai mươi sáu tên người cường hóa cấp 20, một trăm tên người cường hóa cấp 10.
Bạch Tiểu Thắng lãnh đạo cao thủ doanh cũng là một trong các phụ tá đắc lực của Bối Minh Dương, sức chiến đấu cực kỳ cường hoành!
Cũng dựa vào cao thủ doanh của Bạch Tiểu Thắng và tinh nhuệ doanh của Triệu Tư Cương, Bối Minh Dương mới có thể khống chế toàn cục, trở thành thủ lĩnh lớn nhất. Nhưng mà Bạch Tiểu Thắng gần đây tản mạn, ưa thích chơi nữ nhân, thường xuyên tìm không thấy đâu cả. Bình thường không thấy mặt, Bối Minh Dương cũng nhịn, trong thời điểm mấu chốt này không thấy mặt làm cho Bối Minh Dương tức giận không thôi.
Ở tiền tuyến huyện Thiên Tân, Nhạc Trọng mang theo tinh nhuệ nhất doanh thứ nhất cùng với Ô Ấn, bạch cốt, Minh Giai Giai, Trịnh Minh Hòa năm đại cao thủ giống như thanh đao bén nhọn không ngừng đâm vào trong huyện Thiên Tân.
Minh Giai Giai triệu hồi năm con ảnh lang, chúng không ngừng xuyên qua những cái bóng, đột nhiên từ trong chỗ râm mát một ngụm cắn đứt cổ của các chiến sĩ, khó lòng phòng bị.
Trừ lần đó ra, những con ảnh lang này chỉ cần vừa ngửi được khí tức con người là xông tới, Minh Giai Giai đi theo bên người Nhạc Trọng chỉ dẫn phương vị của các chiến sĩ huyện Thiên Tân đang trốn tránh.
Nhạc Trọng cầm lấy súng trường 03, không ngừng bắn vào đám chiến sĩ huyện Thiên Tân, hắn vừa chỉ huy người của mình chiến đấu.
Bạch cốt thì trở thành tiên phong, thoáng cái đột nhập vào trong địch nhân, trong tay cốt nhận bay múa, không ngừng chém giết chiến sĩ của huyện Thiên Tân. Nó công kích tràn ngập huyết tinh, người nào ngăn ở trước người sẽ phải chết, tử trạng thê thảm, có hiệu quả chấn nhiếp thật lớn với địch nhân.
Mặt khác Ô Ấn cầm một thanh ám ma đao không ngừng xuyên thẳng qua, dựa theo chỉ thị của Nhạc Trọng không ngừng đột nhập ra sau lưng địch nhân cho một kích trí mạng.
Trịnh Minh Hòa chính là cao thủ tinh thông vũ khí hiện đai, hắn cầm một khẩu súng phóng lựu dựa theo Nhạc Trọng chỉ thị không ngừng bắn phá, đem những cứ điểm hỏa lực bắn phá toàn bộ.
Nhạc Trọng dẫn theo năm cao thủ phối hợp đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, rất nhanh đã chém giết được cả mấy trăm người.
Mà những binh sĩ tinh nhuệ đi theo sau lưng Nhạc Trọng mặc theo áo giáp da rắn nước cấp ba, đi theo sau lưng Nhạc Trọng không ngừng tấn công về phía trước. Bọn họ thuần thục sử dụng pháo và súng máy, dưới sự chỉ huy của Nhạc Trọng không ngừng phá hủy các cứ điểm.
Chiến đấu trong hẻm nhỏ, khó khăn nhất chính là phán đoán phương vị của địch nhân. Điểm này Minh Giai Giai dùng ảnh lang có tác dụng lớn hơn cả Nhạc Trọng nhiều. Bởi vì có ảnh lang của nàng tìm được địch nhân, người của Nhạc Trọng mới dễ dàng tiêu diệt địch nhân, nếu không có Minh Giai Giai tồn tại, Nhạc Trọng không thể thuận lợi như thế này.
Nhạc Trọng mang theo chiến sĩ doanh thứ nhất điên cuồng xông lên, liền phá sáu đạo phòng tuyến, rốt cuộc cũng giết lính phòng thủ của Bối Minh Dương sụp đổ, còn sót lại hơn mười tên chiến sĩ kêu khóc và chạy ra khỏi huyện, đem lưng của bản thân bạo lộ trước mặt Nhạc Trọng, bị hắn trực tiếp tiêu diệt sạch dễ dàng.
Nhạc Trọng mang theo người chạy vào trong huyện Thiên Tân và không có chút dừng lại, hắn giống như cây đao sắc bén chạy tới kho vũ khí.
Nhạc Trọng từ chỗ Thượng Luân đạt được rất nhiều tin tình báo, các địa điểm trọng yếu của huyện Thiên Tân đều tìm hiểu rõ ràng, cho nên tấn công vô cùng dễ dàng, trên đường đi cơ hồ không gặp được chống cự hữu hiệu nào cả!
Triệu Tư Cương tập kết hai doanh tinh nhuệ tới chiến trường, dựa theo địa hình thì phát động công kích vào người của Nhạc Trọng, điên cuồng công kích.
Dưới làn đạn dày đặc bao phủ như vậy, Nhạc Trọng mang theo mười mấy chiến sĩ tinh nhuệ té xuống mặt đất.
Đối mặt với tập kích đột ngột, người của Nhạc Trọng nhao nhao tìm kiếm công sự ẩn nấp thân hình, không ngừng xạ kích về phía trước.
Những chiến sĩ tinh nhuệ bị bắn té nhanh chóng đứng lên, lăn tại chỗ một vòng, lăn ra sau công sự che chắn. Trên người bọn họ có áo giáp da thú biến dị cấp ba ngăn được đạn súng trường, chỉ cần không trúng đầu là còn sống sót.
Hai tên chiến sĩ tinh nhuệ của Nhạc Trọng cũng bị bắn trúng đầu chết đi.
Đây cũng là lần đầu tiên Nhạc Trọng tiến công huyện Thiên Tân xuất hiện thương vong.
- Giữ vững hàng ngũ! ! Đều cho ngăn cản cho tôi, ngăn bọn giặc cướp này!
Triệu Tư Cương gào lên giống như tên điên.
Bối Minh Dương vẻ mặt không thể tin, không ngớt lời chất vấn:
- Cái gì? Đã bị công phá sáu phòng tuyến! ! Làm sao có thể? Sáu đạo phòng tuyến, đây chính là hai doanh đấy! Làm sao có thể nhanh chóng bị diệt sạch như vậy? Làm sao có thể? Bọn họ làm gì có sức chiến đấu mạnh như vậy! ! Còn nữa, cảnh báo đâu? Vì cái gì chúng ta không nhận được cảnh báo, thẳng tới khi địch nhân tới cửa mới biết được?
Bối Minh Dương cũng không phải tài trí bình thường, hắn tại huyện Thiên Tân bố trí rất nhiều trạm gác ngầm, phòng ngừa bị người ta đánh lén. Nhưng mà trạm gác ngầm và trạm gác bình thường đều bị Trịnh Minh Hòa phối hợp với ảnh lang của Minh Giai Giai giết sạch. Không có xúc động cảnh báo gì, Nhạc Trọng cũng nhanh chóng dẫn người giết vào huyện Thiên Tân.
- Anh đi thông tri toàn quân, cho người thủ vững cho tôi! ! Tuyệt đối không cho phép lui ra phía sau một bước! Tôi sẽ dẫn người đi cứu viện.
Bối Minh Dương cũng không hổ là kiêu hùng, trong mắt của hắn có hàn quang bắn ra và nhanh chóng rống to với tên chiến sĩ kia.
Nói xong Bối Minh Dương móc bộ đàm quân dụng ra:
- Triệu Tư Cương! Anh lập tức tập kết quân đội, trong vòng ba mươi phút phải đem quân tập kết hoàn thành!
Triệu Tư Cương chính là doanh trưởng doanh tinh nhuệ nhất của Bối Minh Dương. Hắn vốn là đại đội trưởng biên phòng, dưới trướng có nhiều lão binh, sức chiến đấu cực kỳ cường hoành. Cũng là phụ tá đắc lực của Bối Minh Dương.
- Bối lão đại! ! Ba mươi phút quá ngắn! ! Trước mắt đang nghỉ, muốn tập kết hoàn thành cần phải mất ba tiếng mới đủ!
Trong bộ đàm truyền ra âm thanh của Triệu Tư Cương.
Bối Minh Dương giận dữ hét:
- Tôi mặc kệ nhiều như vậy! Toi chỉ cho anh ba mươi phút, ba mươi phút sau anh phải dẫn người tới gặp tôi, không được thì tôi sẽ xử bắn anh!
Hiện tại đã là mấu chốt sinh tử tồn vong, Bối Minh Dương cũng không có phong độ thân sĩ gì cả.
Bộ đàm bên kia vang lên âm thanh kiên định của Triệu Tư Cương.
- Vâng! Bối lão đại!
Triệu Tư Cương nghe được âm thanh pháo binh nện ầm ầm, hiểu được tiền tuyến đang nguy cấp, nếu không nhanh thì cả huyện Thiên Tân đều rơi vào tay của Nhạc Trọng.
Bối Minh Dương điều chỉnh một hồi, lại rống lên trong bộ đàm: "Bạch Tiểu Thắng! ! ! Bạch Tiểu Thắng!
Cho dù Bối Minh Dương gào thét như thê nào bên kia cũng không có âm thanh trả lời.
Sắc mặt Bối Minh Dương tái nhợt lớn tiếng mắng:
- Hỗn đản đáng chết! ! Trong thời điểm mấu chốt này, hỗn đản này không ngờ biến mất không nói gì.
Bạch Tiểu Thắng chính là doanh trưởng cao thủ doanh của Bối Minh Dương, có được thực lực vô cùng cường hoành, đồng thời dưới tay hắn có ba mươi cao thủ người cường hóa cấp 13, hai mươi sáu tên người cường hóa cấp 20, một trăm tên người cường hóa cấp 10.
Bạch Tiểu Thắng lãnh đạo cao thủ doanh cũng là một trong các phụ tá đắc lực của Bối Minh Dương, sức chiến đấu cực kỳ cường hoành!
Cũng dựa vào cao thủ doanh của Bạch Tiểu Thắng và tinh nhuệ doanh của Triệu Tư Cương, Bối Minh Dương mới có thể khống chế toàn cục, trở thành thủ lĩnh lớn nhất. Nhưng mà Bạch Tiểu Thắng gần đây tản mạn, ưa thích chơi nữ nhân, thường xuyên tìm không thấy đâu cả. Bình thường không thấy mặt, Bối Minh Dương cũng nhịn, trong thời điểm mấu chốt này không thấy mặt làm cho Bối Minh Dương tức giận không thôi.
Ở tiền tuyến huyện Thiên Tân, Nhạc Trọng mang theo tinh nhuệ nhất doanh thứ nhất cùng với Ô Ấn, bạch cốt, Minh Giai Giai, Trịnh Minh Hòa năm đại cao thủ giống như thanh đao bén nhọn không ngừng đâm vào trong huyện Thiên Tân.
Minh Giai Giai triệu hồi năm con ảnh lang, chúng không ngừng xuyên qua những cái bóng, đột nhiên từ trong chỗ râm mát một ngụm cắn đứt cổ của các chiến sĩ, khó lòng phòng bị.
Trừ lần đó ra, những con ảnh lang này chỉ cần vừa ngửi được khí tức con người là xông tới, Minh Giai Giai đi theo bên người Nhạc Trọng chỉ dẫn phương vị của các chiến sĩ huyện Thiên Tân đang trốn tránh.
Nhạc Trọng cầm lấy súng trường 03, không ngừng bắn vào đám chiến sĩ huyện Thiên Tân, hắn vừa chỉ huy người của mình chiến đấu.
Bạch cốt thì trở thành tiên phong, thoáng cái đột nhập vào trong địch nhân, trong tay cốt nhận bay múa, không ngừng chém giết chiến sĩ của huyện Thiên Tân. Nó công kích tràn ngập huyết tinh, người nào ngăn ở trước người sẽ phải chết, tử trạng thê thảm, có hiệu quả chấn nhiếp thật lớn với địch nhân.
Mặt khác Ô Ấn cầm một thanh ám ma đao không ngừng xuyên thẳng qua, dựa theo chỉ thị của Nhạc Trọng không ngừng đột nhập ra sau lưng địch nhân cho một kích trí mạng.
Trịnh Minh Hòa chính là cao thủ tinh thông vũ khí hiện đai, hắn cầm một khẩu súng phóng lựu dựa theo Nhạc Trọng chỉ thị không ngừng bắn phá, đem những cứ điểm hỏa lực bắn phá toàn bộ.
Nhạc Trọng dẫn theo năm cao thủ phối hợp đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, rất nhanh đã chém giết được cả mấy trăm người.
Mà những binh sĩ tinh nhuệ đi theo sau lưng Nhạc Trọng mặc theo áo giáp da rắn nước cấp ba, đi theo sau lưng Nhạc Trọng không ngừng tấn công về phía trước. Bọn họ thuần thục sử dụng pháo và súng máy, dưới sự chỉ huy của Nhạc Trọng không ngừng phá hủy các cứ điểm.
Chiến đấu trong hẻm nhỏ, khó khăn nhất chính là phán đoán phương vị của địch nhân. Điểm này Minh Giai Giai dùng ảnh lang có tác dụng lớn hơn cả Nhạc Trọng nhiều. Bởi vì có ảnh lang của nàng tìm được địch nhân, người của Nhạc Trọng mới dễ dàng tiêu diệt địch nhân, nếu không có Minh Giai Giai tồn tại, Nhạc Trọng không thể thuận lợi như thế này.
Nhạc Trọng mang theo chiến sĩ doanh thứ nhất điên cuồng xông lên, liền phá sáu đạo phòng tuyến, rốt cuộc cũng giết lính phòng thủ của Bối Minh Dương sụp đổ, còn sót lại hơn mười tên chiến sĩ kêu khóc và chạy ra khỏi huyện, đem lưng của bản thân bạo lộ trước mặt Nhạc Trọng, bị hắn trực tiếp tiêu diệt sạch dễ dàng.
Nhạc Trọng mang theo người chạy vào trong huyện Thiên Tân và không có chút dừng lại, hắn giống như cây đao sắc bén chạy tới kho vũ khí.
Nhạc Trọng từ chỗ Thượng Luân đạt được rất nhiều tin tình báo, các địa điểm trọng yếu của huyện Thiên Tân đều tìm hiểu rõ ràng, cho nên tấn công vô cùng dễ dàng, trên đường đi cơ hồ không gặp được chống cự hữu hiệu nào cả!
Triệu Tư Cương tập kết hai doanh tinh nhuệ tới chiến trường, dựa theo địa hình thì phát động công kích vào người của Nhạc Trọng, điên cuồng công kích.
Dưới làn đạn dày đặc bao phủ như vậy, Nhạc Trọng mang theo mười mấy chiến sĩ tinh nhuệ té xuống mặt đất.
Đối mặt với tập kích đột ngột, người của Nhạc Trọng nhao nhao tìm kiếm công sự ẩn nấp thân hình, không ngừng xạ kích về phía trước.
Những chiến sĩ tinh nhuệ bị bắn té nhanh chóng đứng lên, lăn tại chỗ một vòng, lăn ra sau công sự che chắn. Trên người bọn họ có áo giáp da thú biến dị cấp ba ngăn được đạn súng trường, chỉ cần không trúng đầu là còn sống sót.
Hai tên chiến sĩ tinh nhuệ của Nhạc Trọng cũng bị bắn trúng đầu chết đi.
Đây cũng là lần đầu tiên Nhạc Trọng tiến công huyện Thiên Tân xuất hiện thương vong.
- Giữ vững hàng ngũ! ! Đều cho ngăn cản cho tôi, ngăn bọn giặc cướp này!
Triệu Tư Cương gào lên giống như tên điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.