Chương 867: Quái vật. (1)
Tư Sản Bạo Tăng
05/01/2015
Một tên chiến sĩ Vương Phiên khác sắc mặt chết lặng cũng nổi giận gầm lên một tiếng, cơ bắp toàn thân của hắn căng cứng, áo của hắn mặc trên người bởi vì cơ bắp bành trướng nên rách toát ra. Cơ bắp kéo dài, hắn không lâu đã biến thành tinh tinh, dáng người khôi ngô, toàn thân lộ ra vẻ tráng kiện.
Vương Phiên dùng sức đánh một quyền xuống đất, mặt đất lõm xuống, vô số gạch men sứ vỡ ra, đá vụn vẩy ra. Có thể tâấy được một quyền của hắn đáng sợ thế nào.
Lưu Thành nhìn qua Nhạc Trọng cười đắc ý:
- Chiến sĩ siêu nhân này chúng tôi có ba trăm người. Như thế nào đây? Đủ tư cách kết minh với ngài chứ?
Trương Vân, Vương Phiên là một đám người siêu năng lực, có ba trăm người đủ tiêu diệt một chi quân đội không có vũ khí hạng nặng, là một cổ lực lượng không nhỏ.
Bởi vì có lực lượng như vậy, Triệu Cuồng mới có tự tin kết minh với Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng con mắt sáng ngời nói:
- Tôi muốn toàn bộ tư liệu tạo ra chiến sĩ này. Chỉ cần tôi đạt được những tài liệu kia, chúng ta sẽ kết minh.
- Không được!
Lưu Thành sắc mặt đại biến, cười khổ một tiếng:
- Nhạc Trọng thủ lĩnh, đây là cơ mật cao nhất của chúng tôi, tuyệt đối không được. Ngài có thể đổi một điều kiện. Tương lai hai chúng ta xưng bá thế giới, chúng ta sẽ nhường một ít lợi ích của anh!
Nhạc Trọng trầm mặc một hồi nói:
- Để cho tôi trở về cân nhắc một chút.
Lưu Thành vừa cười vừa nói:
- Tốt! Xin ngài suy nghĩ thật kỹ là được!
Nhạc Trọng yên lặng đứng lên đi ra bên ngoài.
Nhạc Trọng vừa mới đi ra ngoài đại sảnh, nhìn thấy hai tên chiến sĩ đang đuổi theo một nữ nhân tóc dài, mắt ngọc mày ngài, da thịt tuyết trắng, hai mắt vừa lớn lại sáng ngời, tuổi chừng mười sáu tuổi, vô cùng xinh xắn.
- Cứu mạng! ! Cứu tôi! Cứu tôi với!
Thiếu nữ trẻ tuổi vừa nhìn thấy Nhạc Trọng liền hoảng sợ kêu lên.
Nhạc Trọng nhìn nữ nhân kia và ánh mắt lóe sáng.
- Mang nữ nhân kia tới đây!
Bạch Tiểu Thắng cười cười sau đó đánh ra hai pháo quyền đánh bay hai tên chiến sĩ đang đuổi theo.
Thiếu nữ xinh đẹp sắc mặt hoảng hốt cơ hồ lập tức chạy tới ôm đùi của Nhạc Trọng và cầu khẩn nói:
- Cứu tôi! ! Cứu tôi! ! Tôi nguyện ý làm mọi chuyện! Van cầu anh cứu tôi với!
Nhạc Trọng nhìn qua thiếu nữ tràn ngập hoảng sợ và nói:
- Có ý tứ! Nữ nhân này tôi muốn!
Sắc mặt Lưu Thành bên kia biến thành âm trầm:
- Nhạc Trọng thủ lĩnh! Nữ nhân này là tù phạm của chúng tôi, phạm phải tội ác ngập trời trong thành thị, nàng phải chết. Chúng tôi nguyện ý hiến cho ngài hai mươi xữ nữ, kính xin ngài giao nàng cho chúng tôi. Nếu như ngài có ý tốt với nàng ta, chỉ sợ sẽ phá hư hữu nghị của chúng ta.
Thiếu nữ vô cùng xinh đẹp kia nhìn qua Lưu Thành, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, nàng vẻ mặt kinh hãi ôm đùi của Nhạc Trọng run rẩy cầu khẩn nói:
- Cứu tôi! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!
- Nữ nhân này tôi muốn. Tránh ra!
Nhạc Trọng mơ hồ cảm giác được có quái dị, một cổ sát khí hiện ra trên người của hắn.
Đám tinh nhuệ bên cạnh Nhạc Trọng chỉa súng qua phía Lưu Thành.
Sắc mặt Lưu Thành biến hóa mấy lần sau đó khuyên bảo.
- Nhạc Trọng thủ lĩnh! Chúng tôi nguyện ý đem toàn bộ tư liệu chế tạo siêu nhân cho ngài, chỉ cần anh giao nữ nhân này cho chúng tôi. Điều kiện này thế nào?
Cùng so sánh với pháp môn chế tạo siêu nhân. Nữ nhân này không tính là cái gì.
Thiếu nữ mặt tròn vẻ mặt kinh hãi phát ra tiếng thét kinh thiên động địa.
- Không nên tin hắn! Bọn họ là quái vật! ! Bọn họ không phải nhân loại. Bọn họ đều là quái vật. Bọn họ đã bị quái vật khống chế, chạy mau, dẫn tôi cùng bỏ chạy! Nếu không trốn sẽ không kịp! Van cầu anh dẫn tôi chạy ra khỏi nơi này. Chỉ cần anh cứu tôi, tôi cái gì cũng nguyện ý làm! Chạy mau!
Nhạc Trọng nghe được tiếng kêu của thiếu nữ vô cùng thê lương thì giật mình, một cổ hàn ý hiện ra trong đầu. Thế giới sau khi biến dị thì đủ loại sinh vật không biết hiện ra, nếu như xuất hiện quái vật có thể không chế nhân loại thì quá khủng khiếp rồi.
Nhạc Trọng vừa quay đầu nhìn chằm chằm vào Lưu Thành thì trong mắt hiện ra thần sắc nghi hoặc.
Lưu Thành sắc mặt đại biến cười khổ nói:
- Nhạc Trọng thủ lĩnh, đừng nghe nàng ta nói bậy. Tôi là nhân loại, tại sao có thể là quái vật? Nàng điên rồi! Nàng là một tên điên! Anh chẳng lẽ tin tưởng người điên sao?
Nhạc Trọng đặt tay lên đầu của thiếu nữ mặt tròn. Sau đó nhìn qua một tên chiến sĩ đuổi bắt thiếu nữ.
- Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu! Bạch cốt, giết hắn!
Bạch cốt đứng bên cạnh Nhạc Trọng bước lên như mũi tên, cốt nhận trong tay chém ra, tên chiến sĩ đuổi theo thiếu nữ bị chém nát, đầu của hắn bị chém vỡ thành hai nữ, óc văng khắp nơi.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào óc của chiến sĩ bị chém chết, chỉ thấy trong óc của hắn có vô số xúc tu lớn nhỏ như bàn tay, là con trùng có cái miệng bén nhọn, thân thể vừa mịn lại dài và mập trắng. Con trùng này bị bạch cốt một đao chém đoạn, nhưng mà nó vẫn giãy dụa trong óc trắng. Thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị khủng bố.
Nhạc Trọng nhìn thấy một màn này thì trong lòng có hàn ý nổi lên, trong đầu của nhân loại có quái trùng, hiển nhiên nhân loại này đã bị quái trùng khống chế được.
Bạch Tiểu Thắng nhìn qua con côn trùng không ngừng chuyển động trong óc người, trong nội tâm sinh ra hàn ý. Tuy bọn họ là chiến sĩ thân kinh bách chiến đấu với tang thi đáng sợ cũng không thấy thế nào, nhưng mà vừa nghĩ tới trong đầu có con trùng như vạy, trong nội tâm đều có chút rét lạnh.
Nhạc Trọng sinh ra hàn ý và ra lệnh:
- Giết bọn chúng!
Nếu trong đầu đám người kia có côn trùng thì không còn là nhân loại nữa. Nhạc Trọng cũng không muốn lưu quái vật lại.
Ánh đao trong tay Bạch Tiểu Thắng lóe lên. Một đao nhanh như lưu tinh chém qua Lưu Thành.
Lưu Thành nhìn qua dáng vẻ nhã ngặn không có chút sức chiến đấu thì hai mắt đỏ lên, thân thể tăng vọt gấp hai, y phục trên người xé rách. Vô số gân xanh nổi lên khắp thân thể của hắn, da thịt của hắn đỏ hồng lên, tản ra khí tức khủng khiếp.
Đối mặt một đao như lưu tinh của Bạch Tiểu Thắng chém tới thì vô số gân xanh nổi lên ngăn cản lại.
Bạch Tiểu Thắng một đao chém lên cánh tay phải của Lưu Thành thì có cảm giác khó chém hơn cả sắt thép, sau khi chém vài tay của Lưu Thành hai li thì không tiến thêm được nữa. Hơn nữa hắn chém lên cánh tay của Lưu Thành cũng không làm đối thủ chảy máu.
Trong mắt Bạch Tiểu Thắng hiện ra kinh hãi, lập tức phát động kỹ năng. Thân thể tốc độ tăng lên, giống như mị ảnh lao qua người Lưu Thành, một đao bổ lên người của Lưu Thành, cơ hồ trong nháy mắt thân thể của Lưu Thành xuất hiện sáu miệng vết thương.
Hai mắt Lưu Thành đỏ thẫm phát ra tiếng gào kỳ dị.
Tiếng rít của Lưu Thành vang vọng thì vô số nữ nhân trong đại sảnh hai mắt đỏ lên, thân thể các nàng sinh ra biến dị, có vòi xúc tu như con gián hiện ra, có chân trước như bọ ngựa, có xúc tu như con kiến. Toàn bộ bọn chúng có chung một đặc thù chính là hai mắt đỏ thẫm, thân thể bị vô số gân xanh bao trùm nên cục kỳ dữ tợn.
Vương Phiên dùng sức đánh một quyền xuống đất, mặt đất lõm xuống, vô số gạch men sứ vỡ ra, đá vụn vẩy ra. Có thể tâấy được một quyền của hắn đáng sợ thế nào.
Lưu Thành nhìn qua Nhạc Trọng cười đắc ý:
- Chiến sĩ siêu nhân này chúng tôi có ba trăm người. Như thế nào đây? Đủ tư cách kết minh với ngài chứ?
Trương Vân, Vương Phiên là một đám người siêu năng lực, có ba trăm người đủ tiêu diệt một chi quân đội không có vũ khí hạng nặng, là một cổ lực lượng không nhỏ.
Bởi vì có lực lượng như vậy, Triệu Cuồng mới có tự tin kết minh với Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng con mắt sáng ngời nói:
- Tôi muốn toàn bộ tư liệu tạo ra chiến sĩ này. Chỉ cần tôi đạt được những tài liệu kia, chúng ta sẽ kết minh.
- Không được!
Lưu Thành sắc mặt đại biến, cười khổ một tiếng:
- Nhạc Trọng thủ lĩnh, đây là cơ mật cao nhất của chúng tôi, tuyệt đối không được. Ngài có thể đổi một điều kiện. Tương lai hai chúng ta xưng bá thế giới, chúng ta sẽ nhường một ít lợi ích của anh!
Nhạc Trọng trầm mặc một hồi nói:
- Để cho tôi trở về cân nhắc một chút.
Lưu Thành vừa cười vừa nói:
- Tốt! Xin ngài suy nghĩ thật kỹ là được!
Nhạc Trọng yên lặng đứng lên đi ra bên ngoài.
Nhạc Trọng vừa mới đi ra ngoài đại sảnh, nhìn thấy hai tên chiến sĩ đang đuổi theo một nữ nhân tóc dài, mắt ngọc mày ngài, da thịt tuyết trắng, hai mắt vừa lớn lại sáng ngời, tuổi chừng mười sáu tuổi, vô cùng xinh xắn.
- Cứu mạng! ! Cứu tôi! Cứu tôi với!
Thiếu nữ trẻ tuổi vừa nhìn thấy Nhạc Trọng liền hoảng sợ kêu lên.
Nhạc Trọng nhìn nữ nhân kia và ánh mắt lóe sáng.
- Mang nữ nhân kia tới đây!
Bạch Tiểu Thắng cười cười sau đó đánh ra hai pháo quyền đánh bay hai tên chiến sĩ đang đuổi theo.
Thiếu nữ xinh đẹp sắc mặt hoảng hốt cơ hồ lập tức chạy tới ôm đùi của Nhạc Trọng và cầu khẩn nói:
- Cứu tôi! ! Cứu tôi! ! Tôi nguyện ý làm mọi chuyện! Van cầu anh cứu tôi với!
Nhạc Trọng nhìn qua thiếu nữ tràn ngập hoảng sợ và nói:
- Có ý tứ! Nữ nhân này tôi muốn!
Sắc mặt Lưu Thành bên kia biến thành âm trầm:
- Nhạc Trọng thủ lĩnh! Nữ nhân này là tù phạm của chúng tôi, phạm phải tội ác ngập trời trong thành thị, nàng phải chết. Chúng tôi nguyện ý hiến cho ngài hai mươi xữ nữ, kính xin ngài giao nàng cho chúng tôi. Nếu như ngài có ý tốt với nàng ta, chỉ sợ sẽ phá hư hữu nghị của chúng ta.
Thiếu nữ vô cùng xinh đẹp kia nhìn qua Lưu Thành, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, nàng vẻ mặt kinh hãi ôm đùi của Nhạc Trọng run rẩy cầu khẩn nói:
- Cứu tôi! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!
- Nữ nhân này tôi muốn. Tránh ra!
Nhạc Trọng mơ hồ cảm giác được có quái dị, một cổ sát khí hiện ra trên người của hắn.
Đám tinh nhuệ bên cạnh Nhạc Trọng chỉa súng qua phía Lưu Thành.
Sắc mặt Lưu Thành biến hóa mấy lần sau đó khuyên bảo.
- Nhạc Trọng thủ lĩnh! Chúng tôi nguyện ý đem toàn bộ tư liệu chế tạo siêu nhân cho ngài, chỉ cần anh giao nữ nhân này cho chúng tôi. Điều kiện này thế nào?
Cùng so sánh với pháp môn chế tạo siêu nhân. Nữ nhân này không tính là cái gì.
Thiếu nữ mặt tròn vẻ mặt kinh hãi phát ra tiếng thét kinh thiên động địa.
- Không nên tin hắn! Bọn họ là quái vật! ! Bọn họ không phải nhân loại. Bọn họ đều là quái vật. Bọn họ đã bị quái vật khống chế, chạy mau, dẫn tôi cùng bỏ chạy! Nếu không trốn sẽ không kịp! Van cầu anh dẫn tôi chạy ra khỏi nơi này. Chỉ cần anh cứu tôi, tôi cái gì cũng nguyện ý làm! Chạy mau!
Nhạc Trọng nghe được tiếng kêu của thiếu nữ vô cùng thê lương thì giật mình, một cổ hàn ý hiện ra trong đầu. Thế giới sau khi biến dị thì đủ loại sinh vật không biết hiện ra, nếu như xuất hiện quái vật có thể không chế nhân loại thì quá khủng khiếp rồi.
Nhạc Trọng vừa quay đầu nhìn chằm chằm vào Lưu Thành thì trong mắt hiện ra thần sắc nghi hoặc.
Lưu Thành sắc mặt đại biến cười khổ nói:
- Nhạc Trọng thủ lĩnh, đừng nghe nàng ta nói bậy. Tôi là nhân loại, tại sao có thể là quái vật? Nàng điên rồi! Nàng là một tên điên! Anh chẳng lẽ tin tưởng người điên sao?
Nhạc Trọng đặt tay lên đầu của thiếu nữ mặt tròn. Sau đó nhìn qua một tên chiến sĩ đuổi bắt thiếu nữ.
- Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu! Bạch cốt, giết hắn!
Bạch cốt đứng bên cạnh Nhạc Trọng bước lên như mũi tên, cốt nhận trong tay chém ra, tên chiến sĩ đuổi theo thiếu nữ bị chém nát, đầu của hắn bị chém vỡ thành hai nữ, óc văng khắp nơi.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào óc của chiến sĩ bị chém chết, chỉ thấy trong óc của hắn có vô số xúc tu lớn nhỏ như bàn tay, là con trùng có cái miệng bén nhọn, thân thể vừa mịn lại dài và mập trắng. Con trùng này bị bạch cốt một đao chém đoạn, nhưng mà nó vẫn giãy dụa trong óc trắng. Thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị khủng bố.
Nhạc Trọng nhìn thấy một màn này thì trong lòng có hàn ý nổi lên, trong đầu của nhân loại có quái trùng, hiển nhiên nhân loại này đã bị quái trùng khống chế được.
Bạch Tiểu Thắng nhìn qua con côn trùng không ngừng chuyển động trong óc người, trong nội tâm sinh ra hàn ý. Tuy bọn họ là chiến sĩ thân kinh bách chiến đấu với tang thi đáng sợ cũng không thấy thế nào, nhưng mà vừa nghĩ tới trong đầu có con trùng như vạy, trong nội tâm đều có chút rét lạnh.
Nhạc Trọng sinh ra hàn ý và ra lệnh:
- Giết bọn chúng!
Nếu trong đầu đám người kia có côn trùng thì không còn là nhân loại nữa. Nhạc Trọng cũng không muốn lưu quái vật lại.
Ánh đao trong tay Bạch Tiểu Thắng lóe lên. Một đao nhanh như lưu tinh chém qua Lưu Thành.
Lưu Thành nhìn qua dáng vẻ nhã ngặn không có chút sức chiến đấu thì hai mắt đỏ lên, thân thể tăng vọt gấp hai, y phục trên người xé rách. Vô số gân xanh nổi lên khắp thân thể của hắn, da thịt của hắn đỏ hồng lên, tản ra khí tức khủng khiếp.
Đối mặt một đao như lưu tinh của Bạch Tiểu Thắng chém tới thì vô số gân xanh nổi lên ngăn cản lại.
Bạch Tiểu Thắng một đao chém lên cánh tay phải của Lưu Thành thì có cảm giác khó chém hơn cả sắt thép, sau khi chém vài tay của Lưu Thành hai li thì không tiến thêm được nữa. Hơn nữa hắn chém lên cánh tay của Lưu Thành cũng không làm đối thủ chảy máu.
Trong mắt Bạch Tiểu Thắng hiện ra kinh hãi, lập tức phát động kỹ năng. Thân thể tốc độ tăng lên, giống như mị ảnh lao qua người Lưu Thành, một đao bổ lên người của Lưu Thành, cơ hồ trong nháy mắt thân thể của Lưu Thành xuất hiện sáu miệng vết thương.
Hai mắt Lưu Thành đỏ thẫm phát ra tiếng gào kỳ dị.
Tiếng rít của Lưu Thành vang vọng thì vô số nữ nhân trong đại sảnh hai mắt đỏ lên, thân thể các nàng sinh ra biến dị, có vòi xúc tu như con gián hiện ra, có chân trước như bọ ngựa, có xúc tu như con kiến. Toàn bộ bọn chúng có chung một đặc thù chính là hai mắt đỏ thẫm, thân thể bị vô số gân xanh bao trùm nên cục kỳ dữ tợn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.