Chương 870: Tấn công thành thị dưới đất.
Tư Sản Bạo Tăng
05/01/2015
Bích Lục gật gật đầu sau đó sóng tinh thần tỏa ra bốn phía, những quái thụ cấp thấp nhanh chóng đi tới.
Trong tầng hầm ngầm nhanh chóng bị quái thụ cấp thấp bao phủ.
Nhạc Trọng trầm giọng quát:
- Mở cửa!
Người phía sau cánh cửa hoảng sợ lao ra bên ngoài.
- Cứu tôi!
- Cho tôi ra ngoài!
- Mau tránh ra!
"..."
Những người sống sót kia tranh giành mà chà đạp nhau, tử thương vô số, bọn họ giãy dụa ý đồ chạy ra khỏi thông đạo.
Nhạc Trọng nhìn qua những tên người sống sót mạnh mẽ xông qua.
- Giết sạch bọn chúng! ! Hủy diệt đầu của chúng!
Bích Lục khẽ gật đầu và ra lệnh. Những quái thụ cấp thấp bổ nhào qua.
Đầu của hai tên người sống sót chạy trước tiên bị quái thụ cấp thấp đánh nát, móng vuốt sắc bén của chúng cắt vào đầu và óc trắng hiện ra.
Trong óc của đám người này có côn trùng màu trắng mập mạp búng ra ngoài, lao qua phía quái thụ cấp thấp.
Quái thụ cấp thấp mở miệng ra bắn dây leo ra ngoài, thoáng cái bắt lấy đám côn trùng màu trắng và đưa vào miệng, sau đó nhai vài cái và nuốt vào bụng.
Vừa thấy mặt đã giết hơn mười người, nhưng không có ngoại lệ tất cả đều bị ký sinh.
- Quả là thế!
Nhạc Trọng nhìn qua đám người bị giết có côn trùng lao ra ngoài thì nghiền ngẫm.
Nhạc Trọng từ dưới đất lao ra ngoài. Rất nhanh có nhiều người sống sót lao ra muốn trốn đi. Như vậy quá mức dị thường. Phải biết rằng bọn người Nhạc Trọng đều là người tiến hóa, tốc độ vượt xa nhân loại bình thường. Những người sống sót này có thể nhanh chóng đuổi theo, chỉ có một khả năng. Bọn họ đều bị ký sinh cả rồi.
Hơn mười người bị giết thì đám còn lại lập tức biến thân.
Những người bị ký sinh sau khi biến thân có lực lượng không thua gì quái thụ cấp thấp, không ngừng có quái thụ cấp thấp bị chúng nện dẹp, xé rách. Đồng thời những người chưa biến thân bị tiêu diệt, côn trùng màu trắng bay ra ngoài.
Hai bên chém giết nhau trong thông đạo nhỏ hẹp này, hoàn toàn không có đường đi.
- Như vậy không được!
Nhạc Trọng nhìn tình hình chiến đấu này thì nhíu mày. Những quái thụ cấp thấp này là lực lượng của hắn. Hắn cũng không muốn bị tiêu hao toàn bộ ở đây.
Nhạc Trọng cầm lấy pháo điện tử trong tay, hắn nhắm vào đám ký sinh và bóp cò.
Từng chùm sáng hiện ra bắn giết đám người bị ký sinh kia.
Nhạc Trọng nhanh chóng bắn ra mười phát pháo điện tử, đám ký sinh chết tử thương thật nhiều.
Rất nhiều quái thụ tiến vào thông đạo, chúng không ngừng vây công đám ký sinh và người bị ký sinh.
Chiến đấu qua ba giờ, chiến đấu thảm thiết sau ba giờ cũng kết thúc, Nhạc Trọng mang theo người của mình đi vào trong thành thị dưới đất.
Chỉ thấy trong thành thị này khắp nơi một mảnh tĩnh mịch, trên đường phố trừ một ít máu tươi ra thì không còn gì tồn tại cả.
Nhạc Trọng nhìn qua chung quanh trầm giọng nói:
- Bạch Tiểu Thắng! Anh dẫn người thủ nơi này, trừ chúng ta ra, cho dù là ai cũng không được thả ra ngoài.
Một khi đám côn trùn màu trắng này tiến vào trong loài người thì đó chính là tai nạn hủy diệt.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Thắng ngưng trọng gật đầu nói:
- Vâng!
Nhạc Trọng nhìn qua Bích Lục ra lệnh:
- Tiêu diệt tất cả sinh mệnh thể trừ chúng ta, phá hư đầu của chúng, tiêu diệt ký sinh trong đầu của bọn chúng.
Bích Lục gật đầu tâm niệm vừa động từng đạo sóng tinh thần truyền cho đám quái thụ cấp thấp.
Những quái thụ cấp thấp phát ra tiếng kêu khát máu, phân tán ra chung quanh và tìm kiếm con mồi.
Nhạc Trọng nhìn qua Bích Lục ý bảo:
- Cô ở lại chỗ này! Chờ tôi ra lệnh sẽ có tin tức.
Bích Lục chính là thụ tinh tuyệt sắc, Nhạc Trọng dùng tánh mạng uy hiếp nàng, nàng lúc này mới khuất phục Nhạc Trọng. Nhạc Trọng đối với nàng cũng phòng bị thật nhiều, không giống như với Ngân Sương.
Ngân Sương là tiểu nữ hài ra đời trong bụng của biến dị thể, cho nên coi Nhạc Trọng là người thân mật nhất, chỉ cần Nhạc Trọng ra lệnh thì nàng sẽ tiêu diệt bất cứ địch nhân nào.
Bích Lục nhìn qua Nhạc Trọng gật gật đầu đi tới bên người bọn người Bạch Tiểu Thắng.
Nhạc Trọng hai mắt ngưng tụ thân hình chớp động, lập tức lao thẳng tới phòng thí nghiệm..
Trên đường đi chỉ toàn vết máu đỏ sậm, không có tay chân tàn cụt hay là thi thể của người nào cả.
Vốn Nhạc Trọng vừa mới vào trong thành thị thì nhìn thấy nhiều người mặt không biểu tình nằm la liệt trên mặt đất, nhưng mà bây giờ không thấy ai cả.
Nhạc Trọng đi tới cửa phòng thí nghiệm, hắn một cước đá thẳng vào tron cánh cửa phòng thí nghiệm, cánh cửa bị lật tung lên.
Sau khi đá văng cánh cửa phòng thí nghiệm, sáu đôi mắt đỏ thẫm, thân thể gân xanh nổi bật, mọc ra xúc tu như gián và trong miệng có mùi tanh hôi lao thẳng qua phía Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng lập tức rút hắc nha đao ra và nhanh chóng xoắn giết hai sinh vật này, chém sáu con ký sinh này thành phấn vụn. Sáu đầu người bị nghiền nát, Nhạc Trọng thuận thế xoắn một cái, sáu côn trùng màu trắng mập mạp bị chém chết.
Loảng xoảng!
Nương theo âm thanh thủy tinh vỡ, tất cả người bị ký sinh hai mắt đỏ thẫm, điên cuồng gầm thét lao qua phía Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhướng mày, hắc nha đao trong tay huyễn hóa đao ảnh trùng trùng điệp điệp chém lên đám người bị ký sinh này.
Không lâu sau thì đám người bị ký sinh ở cửa lập tức bị Nhạc Trọng xoắn giết không còn.
Trong phòng thí nghiệm này thì các nơi có dấu vết chiến đấu, trên vách tường có thể nhìn thấy vô số vết đạn, từng khối gạch tàn toái.
Nhạc Trọng một đường đi vào trong phòng thí nghiệm.
Trong phòng thí nghiệm này có nhiều dụng cụ thủy tinh và nhiều khối tỉnh tinh trụ rỗng.
Nhạc Trọng tiến lên cẩn thận xem xét, hắn phát hiện trong dụng cụ thủy tinh còn sót lại chất dịch dinh dưỡng màu trắng, mà ở bên ngoài lại không có một tia chất lỏng.
Nhạc Trọng quan sát một chút và đưa ra phán đoán:
- Có lẽ những dụng cụ thủy tinh ở đây bị lấy đi cả rồi.
- Nơi này trước tận thế hẳn là nơi thí nghiệm sinh vật!
Nhạc Trọng nhìn qua miểng của những dụng cụ thủy tinh, ở đó có các nhánh kim loại rỗng giống như mạch máu.
Thí nghiệm vũ khí sinh vật Nhạc Trọng không có bao nhiêu phản cảm. Chỉ cần sinh vật thí nghiệm không phải người vô tội thì cho dù chế tạo sinh vật binh khí hắn cũng không có cảm giác gì cả.
Nhạc Trọng ngồi xổm xuống nhìn qua bãi chất lỏng dưới đất, sau đó đưa tay quẹt một cái nhìn kỹ:
- Đây là máu! ! Máu của nhân loại! ! Còn không có hoàn toàn khô cạn, chúng đi hướng này!
Nhạc Trọng ngẩng đầu dọc theo con đường máu tiến lên.
Đột nhiên lúc này dự cảm nguy hiểm hiện ra trong lòng, hắn phát động kỹ năng ảnh bộ, lập tức né qua một bên.
Một đạo do gân xanh ngưng kết, cánh tay sắc bén như lưỡi dao của bọ ngựa chém qua phía Nhạc Trọng, chém lên một góc vai trái của hắn, lưu lại vết ngấn bạc trên giáp da biến dị thú cấp bốn.
Nhạc Trọng nhanh chóng đứng lên nhìn qua hướng dị vật. Chỉ thấy giấu trong dụng cụ thủy tinh, thân cao tới hai mét, thân thể do vô số gân xanh ngưng tụ, một con bọ ngựa to lớn đi ra ngoài.
Tốc độ công kích của con bọ ngựa cực kỳ biến thái. Dùng tốc độ của Nhạc Trọng không thể tránh né hoàn toàn. Nếu đổi người khác thì đại bộ phận người đã bị bọ ngựa chém giết.
Trong tầng hầm ngầm nhanh chóng bị quái thụ cấp thấp bao phủ.
Nhạc Trọng trầm giọng quát:
- Mở cửa!
Người phía sau cánh cửa hoảng sợ lao ra bên ngoài.
- Cứu tôi!
- Cho tôi ra ngoài!
- Mau tránh ra!
"..."
Những người sống sót kia tranh giành mà chà đạp nhau, tử thương vô số, bọn họ giãy dụa ý đồ chạy ra khỏi thông đạo.
Nhạc Trọng nhìn qua những tên người sống sót mạnh mẽ xông qua.
- Giết sạch bọn chúng! ! Hủy diệt đầu của chúng!
Bích Lục khẽ gật đầu và ra lệnh. Những quái thụ cấp thấp bổ nhào qua.
Đầu của hai tên người sống sót chạy trước tiên bị quái thụ cấp thấp đánh nát, móng vuốt sắc bén của chúng cắt vào đầu và óc trắng hiện ra.
Trong óc của đám người này có côn trùng màu trắng mập mạp búng ra ngoài, lao qua phía quái thụ cấp thấp.
Quái thụ cấp thấp mở miệng ra bắn dây leo ra ngoài, thoáng cái bắt lấy đám côn trùng màu trắng và đưa vào miệng, sau đó nhai vài cái và nuốt vào bụng.
Vừa thấy mặt đã giết hơn mười người, nhưng không có ngoại lệ tất cả đều bị ký sinh.
- Quả là thế!
Nhạc Trọng nhìn qua đám người bị giết có côn trùng lao ra ngoài thì nghiền ngẫm.
Nhạc Trọng từ dưới đất lao ra ngoài. Rất nhanh có nhiều người sống sót lao ra muốn trốn đi. Như vậy quá mức dị thường. Phải biết rằng bọn người Nhạc Trọng đều là người tiến hóa, tốc độ vượt xa nhân loại bình thường. Những người sống sót này có thể nhanh chóng đuổi theo, chỉ có một khả năng. Bọn họ đều bị ký sinh cả rồi.
Hơn mười người bị giết thì đám còn lại lập tức biến thân.
Những người bị ký sinh sau khi biến thân có lực lượng không thua gì quái thụ cấp thấp, không ngừng có quái thụ cấp thấp bị chúng nện dẹp, xé rách. Đồng thời những người chưa biến thân bị tiêu diệt, côn trùng màu trắng bay ra ngoài.
Hai bên chém giết nhau trong thông đạo nhỏ hẹp này, hoàn toàn không có đường đi.
- Như vậy không được!
Nhạc Trọng nhìn tình hình chiến đấu này thì nhíu mày. Những quái thụ cấp thấp này là lực lượng của hắn. Hắn cũng không muốn bị tiêu hao toàn bộ ở đây.
Nhạc Trọng cầm lấy pháo điện tử trong tay, hắn nhắm vào đám ký sinh và bóp cò.
Từng chùm sáng hiện ra bắn giết đám người bị ký sinh kia.
Nhạc Trọng nhanh chóng bắn ra mười phát pháo điện tử, đám ký sinh chết tử thương thật nhiều.
Rất nhiều quái thụ tiến vào thông đạo, chúng không ngừng vây công đám ký sinh và người bị ký sinh.
Chiến đấu qua ba giờ, chiến đấu thảm thiết sau ba giờ cũng kết thúc, Nhạc Trọng mang theo người của mình đi vào trong thành thị dưới đất.
Chỉ thấy trong thành thị này khắp nơi một mảnh tĩnh mịch, trên đường phố trừ một ít máu tươi ra thì không còn gì tồn tại cả.
Nhạc Trọng nhìn qua chung quanh trầm giọng nói:
- Bạch Tiểu Thắng! Anh dẫn người thủ nơi này, trừ chúng ta ra, cho dù là ai cũng không được thả ra ngoài.
Một khi đám côn trùn màu trắng này tiến vào trong loài người thì đó chính là tai nạn hủy diệt.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Thắng ngưng trọng gật đầu nói:
- Vâng!
Nhạc Trọng nhìn qua Bích Lục ra lệnh:
- Tiêu diệt tất cả sinh mệnh thể trừ chúng ta, phá hư đầu của chúng, tiêu diệt ký sinh trong đầu của bọn chúng.
Bích Lục gật đầu tâm niệm vừa động từng đạo sóng tinh thần truyền cho đám quái thụ cấp thấp.
Những quái thụ cấp thấp phát ra tiếng kêu khát máu, phân tán ra chung quanh và tìm kiếm con mồi.
Nhạc Trọng nhìn qua Bích Lục ý bảo:
- Cô ở lại chỗ này! Chờ tôi ra lệnh sẽ có tin tức.
Bích Lục chính là thụ tinh tuyệt sắc, Nhạc Trọng dùng tánh mạng uy hiếp nàng, nàng lúc này mới khuất phục Nhạc Trọng. Nhạc Trọng đối với nàng cũng phòng bị thật nhiều, không giống như với Ngân Sương.
Ngân Sương là tiểu nữ hài ra đời trong bụng của biến dị thể, cho nên coi Nhạc Trọng là người thân mật nhất, chỉ cần Nhạc Trọng ra lệnh thì nàng sẽ tiêu diệt bất cứ địch nhân nào.
Bích Lục nhìn qua Nhạc Trọng gật gật đầu đi tới bên người bọn người Bạch Tiểu Thắng.
Nhạc Trọng hai mắt ngưng tụ thân hình chớp động, lập tức lao thẳng tới phòng thí nghiệm..
Trên đường đi chỉ toàn vết máu đỏ sậm, không có tay chân tàn cụt hay là thi thể của người nào cả.
Vốn Nhạc Trọng vừa mới vào trong thành thị thì nhìn thấy nhiều người mặt không biểu tình nằm la liệt trên mặt đất, nhưng mà bây giờ không thấy ai cả.
Nhạc Trọng đi tới cửa phòng thí nghiệm, hắn một cước đá thẳng vào tron cánh cửa phòng thí nghiệm, cánh cửa bị lật tung lên.
Sau khi đá văng cánh cửa phòng thí nghiệm, sáu đôi mắt đỏ thẫm, thân thể gân xanh nổi bật, mọc ra xúc tu như gián và trong miệng có mùi tanh hôi lao thẳng qua phía Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng lập tức rút hắc nha đao ra và nhanh chóng xoắn giết hai sinh vật này, chém sáu con ký sinh này thành phấn vụn. Sáu đầu người bị nghiền nát, Nhạc Trọng thuận thế xoắn một cái, sáu côn trùng màu trắng mập mạp bị chém chết.
Loảng xoảng!
Nương theo âm thanh thủy tinh vỡ, tất cả người bị ký sinh hai mắt đỏ thẫm, điên cuồng gầm thét lao qua phía Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhướng mày, hắc nha đao trong tay huyễn hóa đao ảnh trùng trùng điệp điệp chém lên đám người bị ký sinh này.
Không lâu sau thì đám người bị ký sinh ở cửa lập tức bị Nhạc Trọng xoắn giết không còn.
Trong phòng thí nghiệm này thì các nơi có dấu vết chiến đấu, trên vách tường có thể nhìn thấy vô số vết đạn, từng khối gạch tàn toái.
Nhạc Trọng một đường đi vào trong phòng thí nghiệm.
Trong phòng thí nghiệm này có nhiều dụng cụ thủy tinh và nhiều khối tỉnh tinh trụ rỗng.
Nhạc Trọng tiến lên cẩn thận xem xét, hắn phát hiện trong dụng cụ thủy tinh còn sót lại chất dịch dinh dưỡng màu trắng, mà ở bên ngoài lại không có một tia chất lỏng.
Nhạc Trọng quan sát một chút và đưa ra phán đoán:
- Có lẽ những dụng cụ thủy tinh ở đây bị lấy đi cả rồi.
- Nơi này trước tận thế hẳn là nơi thí nghiệm sinh vật!
Nhạc Trọng nhìn qua miểng của những dụng cụ thủy tinh, ở đó có các nhánh kim loại rỗng giống như mạch máu.
Thí nghiệm vũ khí sinh vật Nhạc Trọng không có bao nhiêu phản cảm. Chỉ cần sinh vật thí nghiệm không phải người vô tội thì cho dù chế tạo sinh vật binh khí hắn cũng không có cảm giác gì cả.
Nhạc Trọng ngồi xổm xuống nhìn qua bãi chất lỏng dưới đất, sau đó đưa tay quẹt một cái nhìn kỹ:
- Đây là máu! ! Máu của nhân loại! ! Còn không có hoàn toàn khô cạn, chúng đi hướng này!
Nhạc Trọng ngẩng đầu dọc theo con đường máu tiến lên.
Đột nhiên lúc này dự cảm nguy hiểm hiện ra trong lòng, hắn phát động kỹ năng ảnh bộ, lập tức né qua một bên.
Một đạo do gân xanh ngưng kết, cánh tay sắc bén như lưỡi dao của bọ ngựa chém qua phía Nhạc Trọng, chém lên một góc vai trái của hắn, lưu lại vết ngấn bạc trên giáp da biến dị thú cấp bốn.
Nhạc Trọng nhanh chóng đứng lên nhìn qua hướng dị vật. Chỉ thấy giấu trong dụng cụ thủy tinh, thân cao tới hai mét, thân thể do vô số gân xanh ngưng tụ, một con bọ ngựa to lớn đi ra ngoài.
Tốc độ công kích của con bọ ngựa cực kỳ biến thái. Dùng tốc độ của Nhạc Trọng không thể tránh né hoàn toàn. Nếu đổi người khác thì đại bộ phận người đã bị bọ ngựa chém giết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.