Chương 611: Thái quân tứ kiệt! (1)
Tư Sản Bạo Tăng
18/11/2014
Phanh!
Nương theo sau một tiếng súng vang, một nam tử bị trúng đạn ngã gục trên mặt tuyết.
Trương Mãn Húc nhìn gã nam tử bị bạo đầu, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn nói:
- Đúng là nhát gan sợ chết! Đám người tụi mày là phế vật sợ chết! Ngay cả ra gặp mặt tao cũng không dám!
- Kéo hắn qua đây!
Trương Mãn Húc nhìn đám người trực tiếp chỉ vào một người khác ra lệnh.
Một gã chiến sĩ lôi kéo người kia tới trước người Trương Mãn Húc.
Trương Mãn Húc tàn nhẫn cười, chậm rãi giơ súng chỉ vào đầu người kia:
- Có trách thì mày đi trách thực vật ma nữ Trần Dao đi thôi! Bởi vì cô ta không xuất hiện, cho nên mày nhất định phải chết!
- Chậm đã!
Đúng lúc này Trần Dao từ trong rừng cây xuất hiện trầm giọng quát.
Trương Mãn Húc nhìn thấy Trần Dao đi ra, trong mắt thoáng hiện vẻ hưng phấn:
- Mày chính là thực vật ma nữ Trần Dao? Thật sự là xinh đẹp!
Trần Dao đứng xa xa nhìn Trương Mãn Húc, trong mắt hiện vẻ phẫn nộ, gằn từng tiếng:
- Tao chính là Trần Dao, tao đã dựa theo yêu cầu của tụi mày hiện thân, thả họ ra!
Ngay lúc Trương Mãn Húc cảm thấy đắc chí hài lòng cười, đột nhiên một cảm giác rét lạnh nhảy lên trong đầu hắn, hắn cũng là cường giả thân kinh bách chiến, vừa cảm giác được hàn ý lạnh thấu xương ngay lập tức liền phát động kỹ năng, nhanh như mũi tên rời cung lăn xuống ngựa.
Phanh một tiếng súng vang, viên đạn thư kích 14.5mm bắn trúng vai trái của Trương Mãn Húc, trực tiếp oanh bay hắn văng ra hơn mười thước xa, xương vai trái vỡ nát. Nếu không phải hắn phản ứng đúng lúc, một phát súng kia đã trực tiếp đem đầu của hắn oanh bạo.
[CHARGE=20]
Trên một cây đại thụ, Nhạc Trọng buông súng ngắm ưng hình thầm nghĩ trong lòng:
- Quả nhiên có chút bổn sự! Xem ra trong đám người này cũng không thiếu cường giả đáng sợ!
Kỹ thuật bắn tỉa của Nhạc Trọng trải qua liên tục khổ luyện không kém gì tay súng bắn tỉa đứng đầu. Một phát súng của hắn đủ sức oanh giết thật nhiều cường giả trên 40 cấp, nhưng lại bị Trương Mãn Húc tránh thoát, hắn liền hiểu được người kia cũng là một cường giả có chiến lực đáng sợ.
Ngay lúc Nhạc Trọng vừa bắn một phát súng, năm con ảnh lang đột nhiên từ trong ảnh tử của năm tên chiến sĩ nhảy ra, một ngụm cắn đứt cổ họng của năm tên chiến sĩ.
Nương theo sau ba tiếng súng vang, đầu ba gã chiến sĩ lập tức hiện lên lỗ máu, lập tức ngã trên mặt đất.
Dưới trướng Trần Dao cũng có được thần xạ thủ, nhưng số lượng không nhiều lắm, chỉ có ba gã thư kích xuất sắc. Những người còn lại cũng không khả năng bắn được bạo đầu ở cự ly xa.
Đồng thời từ trong rừng cũng liên tục truyền ra từng tiếng súng vang, vô số viên đạn hướng đám chiến sĩ Đại Thái vọt tới.
Đúng lúc này một trong tứ kiệt Nguyên Hòa nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải chợt lóe quang mang, một cỗ tinh thần lực hộ tráo trong suốt thật lớn nháy mắt xuất hiện, che chắn trước người đám chiến sĩ. Vô số viên đạn bắn trúng niệm lực bích chướng liền bị đánh bay trở ra.
Đám chiến sĩ Đại Thái lập tức chạy vào trong rừng cây.
Trương Mãn Húc cũng đã phòng ngừa sẽ bị người phục kích bắn tỉa, bởi vậy khi lựa chọn vị trí dừng lại là có thể nhanh chóng tìm được địa phương ẩn núp.
Nhạc Trọng nhìn niệm lực bích chướng cản trở của Nguyên Hòa, tay phải chớp động ma viêm, một thanh ma viêm trường mâu xuất hiện trong tay hắn. Hắn dùng lực ném trường mâu, ma viêm cắt qua hư không hướng chỗ Nguyên Hòa bay nhanh như tia chớp.
Ma viêm trường mâu ẩn chứa lực thiêu đốt đáng sợ oanh thẳng lên niệm lực bích chướng, lập tức nổ tung. Lực nổ mạnh kinh khủng đem bích chướng chấn đến dập nát, Nguyên Hòa cũng bị lực phản chấn thật lớn chấn đến phun ra ngụm máu tươi.
Phanh!
Nguyên Hòa vừa phun ra ngụm máu tươi, viên đạn thư kích trực tiếp oanh thẳng lên giữa trán của hắn bắn ra một lỗ máu cực lớn.
- Nguyên Hòa!
Trương Mãn Húc lăn vào trong rừng cây, hắn chứng kiến Nguyên Hòa bị một phát súng nổ đầu nhất thời phát ra tiếng gầm rú bi phẫn.
Tứ kiệt Đại Thái đế quốc là bốn người trẻ tuổi xuất sắc nhất dưới trướng Ngô Nham Hồng, bọn hắn đã thề vì phục hưng đế quốc mà cống hiến toàn bộ lực lượng, là bạn bè tốt nhất. Lúc này nhìn thấy Nguyên Hòa chết trận, trong lòng Trương Mãn Húc bị lửa giận vô tận bao phủ.
Hai mắt Trương Mãn Húc tràn ngập bi phẫn lớn tiếng ra lệnh:
- Hoa Hạ cẩu chết tiệt! Tụi mày phải trả giá thật nhiều vì hành vi của mình! Giết Hoa Hạ cẩu cho tao!
Theo mệnh lệnh của Trương Mãn Húc, những chiến sĩ Đại Thái đưa họng súng nhắm ngay nhóm người sống sót tay không tấc sắt bóp cò.
Đát đát đát…
Theo một trận tiếng súng dày đặc, vô số viên đạn kim loại rơi lên trên nhóm người sống sót, máu tươi vẩy ra, thật nhiều người ngã xuống trong vũng máu phát ra tiếng gào thét thống khổ.
Còn có thật nhiều người sống sót muốn bỏ chạy đều bị đám chiến sĩ bắn ngã trên mặt đất, đem vùng tuyết trắng nhiễm thành màu đỏ tươi.
Trương Mãn Húc nhìn thấy đám người sống sót ngã trên mặt đất, trong mắt thoáng hiện vẻ điên cuồng lớn tiếng cười nói:
- Ha ha! Ha ha! Tụi mày đều phải chết! Tụi mày theo Nguyên Hòa chôn cùng đi thôi!
Những chiến sĩ Thiên Hoa hội tránh trong rừng nhìn thấy cảnh tượng kia hai mắt chớp động quang mang vô cùng phẫn nộ:
- Súc sinh! Đám súc sinh chết tiệt!
Nhạc Trọng nhìn thấy những người sống sót ngã trong vũng máu, trong mắt chợt lóe hàn quang, Bạch Cốt như viên đạn pháo phóng thẳng về hướng đám người Trương Mãn Húc.
Lấy sức của chiến sĩ Thiên Hoa hội đối chiến cùng chiến sĩ Đại Thái đế quốc bị rơi và hạ phong tuyệt đối, cao thủ bắn tỉa đi cùng Trương Mãn Húc có hơn mười người, trong cuộc đấu súng không ngừng có chiến sĩ Thiên Hoa hội bị bạo đầu xử lý.
Bạch Cốt từ trong rừng vọt ra liền hấp dẫn vô số hỏa lực, thân hình hắn chớp động vừa né tránh những viên đạn vừa hướng đám chiến sĩ Đại Thái phóng đi.
Bạch Cốt vừa lao ra ngoài, Nhạc Trọng cũng phát động kỹ năng ảnh bộ từ một phương hướng khác hướng đám chiến sĩ Thái quân vọt tới.
Bởi vì có rừng cây che chắn, muốn bắn chết người thật quá khó khăn. Trực tiếp cận chiến còn giết người được nhanh hơn, bởi vậy Nhạc Trọng không chút do dự vọt về phe cánh của địch quân.
- Rốt cục đã tới sao? Thật nhanh! Dưới trướng Trần Dao không ngờ còn có cao thủ như vậy?
Trương Mãn Húc nhìn thấy Bạch Cốt xông về bên này, trong mắt thoáng hiện nét ngưng trọng. Trong tin tức của hắn dưới trướng Trần Dao cũng không có cao thủ trình độ như thế.
Thân hình Bạch Cốt chớp động, chỉ trong vòng bảy giây ngắn ngủi đã xông vào đám chiến sĩ Đại Thái, thân thể trực tiếp bắn ra bảy đạo gai xương bén nhọn trực tiếp đinh lên đầu bảy tên chiến sĩ, đem bảy người bắn chết tại chỗ.
Phanh!
Ngay khi Bạch Cốt mới bắn chết bảy tên chiến sĩ Thái quân, một viên thư kích đạn bắn lên vai trái Bạch Cốt, trực tiếp oanh bay hắn ra xa sáu bảy thước.
Trương Mãn Húc nhìn Bạch Cốt bị một phát súng oanh bay cười lạnh nói:
- Hừ! Ngu xuẩn! Cho rằng mình có chút năng lực thì có thể ngăn cản một chi bộ đội tinh nhuệ sao? Thật sự là ngu xuẩn!
Viên đạn thư kích có thể xuyên thấu xe thiết giáp, oanh lên cơ thể người dù có bì giáp hộ thân nhưng cự lực kinh khủng sẽ xuyên thấu qua bì giáp biến dị đem người oanh thành trọng thương, thân thể cường độ yếu một chút thậm chí sẽ lập tức tử vong.
Nương theo sau một tiếng súng vang, một nam tử bị trúng đạn ngã gục trên mặt tuyết.
Trương Mãn Húc nhìn gã nam tử bị bạo đầu, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn nói:
- Đúng là nhát gan sợ chết! Đám người tụi mày là phế vật sợ chết! Ngay cả ra gặp mặt tao cũng không dám!
- Kéo hắn qua đây!
Trương Mãn Húc nhìn đám người trực tiếp chỉ vào một người khác ra lệnh.
Một gã chiến sĩ lôi kéo người kia tới trước người Trương Mãn Húc.
Trương Mãn Húc tàn nhẫn cười, chậm rãi giơ súng chỉ vào đầu người kia:
- Có trách thì mày đi trách thực vật ma nữ Trần Dao đi thôi! Bởi vì cô ta không xuất hiện, cho nên mày nhất định phải chết!
- Chậm đã!
Đúng lúc này Trần Dao từ trong rừng cây xuất hiện trầm giọng quát.
Trương Mãn Húc nhìn thấy Trần Dao đi ra, trong mắt thoáng hiện vẻ hưng phấn:
- Mày chính là thực vật ma nữ Trần Dao? Thật sự là xinh đẹp!
Trần Dao đứng xa xa nhìn Trương Mãn Húc, trong mắt hiện vẻ phẫn nộ, gằn từng tiếng:
- Tao chính là Trần Dao, tao đã dựa theo yêu cầu của tụi mày hiện thân, thả họ ra!
Ngay lúc Trương Mãn Húc cảm thấy đắc chí hài lòng cười, đột nhiên một cảm giác rét lạnh nhảy lên trong đầu hắn, hắn cũng là cường giả thân kinh bách chiến, vừa cảm giác được hàn ý lạnh thấu xương ngay lập tức liền phát động kỹ năng, nhanh như mũi tên rời cung lăn xuống ngựa.
Phanh một tiếng súng vang, viên đạn thư kích 14.5mm bắn trúng vai trái của Trương Mãn Húc, trực tiếp oanh bay hắn văng ra hơn mười thước xa, xương vai trái vỡ nát. Nếu không phải hắn phản ứng đúng lúc, một phát súng kia đã trực tiếp đem đầu của hắn oanh bạo.
[CHARGE=20]
Trên một cây đại thụ, Nhạc Trọng buông súng ngắm ưng hình thầm nghĩ trong lòng:
- Quả nhiên có chút bổn sự! Xem ra trong đám người này cũng không thiếu cường giả đáng sợ!
Kỹ thuật bắn tỉa của Nhạc Trọng trải qua liên tục khổ luyện không kém gì tay súng bắn tỉa đứng đầu. Một phát súng của hắn đủ sức oanh giết thật nhiều cường giả trên 40 cấp, nhưng lại bị Trương Mãn Húc tránh thoát, hắn liền hiểu được người kia cũng là một cường giả có chiến lực đáng sợ.
Ngay lúc Nhạc Trọng vừa bắn một phát súng, năm con ảnh lang đột nhiên từ trong ảnh tử của năm tên chiến sĩ nhảy ra, một ngụm cắn đứt cổ họng của năm tên chiến sĩ.
Nương theo sau ba tiếng súng vang, đầu ba gã chiến sĩ lập tức hiện lên lỗ máu, lập tức ngã trên mặt đất.
Dưới trướng Trần Dao cũng có được thần xạ thủ, nhưng số lượng không nhiều lắm, chỉ có ba gã thư kích xuất sắc. Những người còn lại cũng không khả năng bắn được bạo đầu ở cự ly xa.
Đồng thời từ trong rừng cũng liên tục truyền ra từng tiếng súng vang, vô số viên đạn hướng đám chiến sĩ Đại Thái vọt tới.
Đúng lúc này một trong tứ kiệt Nguyên Hòa nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải chợt lóe quang mang, một cỗ tinh thần lực hộ tráo trong suốt thật lớn nháy mắt xuất hiện, che chắn trước người đám chiến sĩ. Vô số viên đạn bắn trúng niệm lực bích chướng liền bị đánh bay trở ra.
Đám chiến sĩ Đại Thái lập tức chạy vào trong rừng cây.
Trương Mãn Húc cũng đã phòng ngừa sẽ bị người phục kích bắn tỉa, bởi vậy khi lựa chọn vị trí dừng lại là có thể nhanh chóng tìm được địa phương ẩn núp.
Nhạc Trọng nhìn niệm lực bích chướng cản trở của Nguyên Hòa, tay phải chớp động ma viêm, một thanh ma viêm trường mâu xuất hiện trong tay hắn. Hắn dùng lực ném trường mâu, ma viêm cắt qua hư không hướng chỗ Nguyên Hòa bay nhanh như tia chớp.
Ma viêm trường mâu ẩn chứa lực thiêu đốt đáng sợ oanh thẳng lên niệm lực bích chướng, lập tức nổ tung. Lực nổ mạnh kinh khủng đem bích chướng chấn đến dập nát, Nguyên Hòa cũng bị lực phản chấn thật lớn chấn đến phun ra ngụm máu tươi.
Phanh!
Nguyên Hòa vừa phun ra ngụm máu tươi, viên đạn thư kích trực tiếp oanh thẳng lên giữa trán của hắn bắn ra một lỗ máu cực lớn.
- Nguyên Hòa!
Trương Mãn Húc lăn vào trong rừng cây, hắn chứng kiến Nguyên Hòa bị một phát súng nổ đầu nhất thời phát ra tiếng gầm rú bi phẫn.
Tứ kiệt Đại Thái đế quốc là bốn người trẻ tuổi xuất sắc nhất dưới trướng Ngô Nham Hồng, bọn hắn đã thề vì phục hưng đế quốc mà cống hiến toàn bộ lực lượng, là bạn bè tốt nhất. Lúc này nhìn thấy Nguyên Hòa chết trận, trong lòng Trương Mãn Húc bị lửa giận vô tận bao phủ.
Hai mắt Trương Mãn Húc tràn ngập bi phẫn lớn tiếng ra lệnh:
- Hoa Hạ cẩu chết tiệt! Tụi mày phải trả giá thật nhiều vì hành vi của mình! Giết Hoa Hạ cẩu cho tao!
Theo mệnh lệnh của Trương Mãn Húc, những chiến sĩ Đại Thái đưa họng súng nhắm ngay nhóm người sống sót tay không tấc sắt bóp cò.
Đát đát đát…
Theo một trận tiếng súng dày đặc, vô số viên đạn kim loại rơi lên trên nhóm người sống sót, máu tươi vẩy ra, thật nhiều người ngã xuống trong vũng máu phát ra tiếng gào thét thống khổ.
Còn có thật nhiều người sống sót muốn bỏ chạy đều bị đám chiến sĩ bắn ngã trên mặt đất, đem vùng tuyết trắng nhiễm thành màu đỏ tươi.
Trương Mãn Húc nhìn thấy đám người sống sót ngã trên mặt đất, trong mắt thoáng hiện vẻ điên cuồng lớn tiếng cười nói:
- Ha ha! Ha ha! Tụi mày đều phải chết! Tụi mày theo Nguyên Hòa chôn cùng đi thôi!
Những chiến sĩ Thiên Hoa hội tránh trong rừng nhìn thấy cảnh tượng kia hai mắt chớp động quang mang vô cùng phẫn nộ:
- Súc sinh! Đám súc sinh chết tiệt!
Nhạc Trọng nhìn thấy những người sống sót ngã trong vũng máu, trong mắt chợt lóe hàn quang, Bạch Cốt như viên đạn pháo phóng thẳng về hướng đám người Trương Mãn Húc.
Lấy sức của chiến sĩ Thiên Hoa hội đối chiến cùng chiến sĩ Đại Thái đế quốc bị rơi và hạ phong tuyệt đối, cao thủ bắn tỉa đi cùng Trương Mãn Húc có hơn mười người, trong cuộc đấu súng không ngừng có chiến sĩ Thiên Hoa hội bị bạo đầu xử lý.
Bạch Cốt từ trong rừng vọt ra liền hấp dẫn vô số hỏa lực, thân hình hắn chớp động vừa né tránh những viên đạn vừa hướng đám chiến sĩ Đại Thái phóng đi.
Bạch Cốt vừa lao ra ngoài, Nhạc Trọng cũng phát động kỹ năng ảnh bộ từ một phương hướng khác hướng đám chiến sĩ Thái quân vọt tới.
Bởi vì có rừng cây che chắn, muốn bắn chết người thật quá khó khăn. Trực tiếp cận chiến còn giết người được nhanh hơn, bởi vậy Nhạc Trọng không chút do dự vọt về phe cánh của địch quân.
- Rốt cục đã tới sao? Thật nhanh! Dưới trướng Trần Dao không ngờ còn có cao thủ như vậy?
Trương Mãn Húc nhìn thấy Bạch Cốt xông về bên này, trong mắt thoáng hiện nét ngưng trọng. Trong tin tức của hắn dưới trướng Trần Dao cũng không có cao thủ trình độ như thế.
Thân hình Bạch Cốt chớp động, chỉ trong vòng bảy giây ngắn ngủi đã xông vào đám chiến sĩ Đại Thái, thân thể trực tiếp bắn ra bảy đạo gai xương bén nhọn trực tiếp đinh lên đầu bảy tên chiến sĩ, đem bảy người bắn chết tại chỗ.
Phanh!
Ngay khi Bạch Cốt mới bắn chết bảy tên chiến sĩ Thái quân, một viên thư kích đạn bắn lên vai trái Bạch Cốt, trực tiếp oanh bay hắn ra xa sáu bảy thước.
Trương Mãn Húc nhìn Bạch Cốt bị một phát súng oanh bay cười lạnh nói:
- Hừ! Ngu xuẩn! Cho rằng mình có chút năng lực thì có thể ngăn cản một chi bộ đội tinh nhuệ sao? Thật sự là ngu xuẩn!
Viên đạn thư kích có thể xuyên thấu xe thiết giáp, oanh lên cơ thể người dù có bì giáp hộ thân nhưng cự lực kinh khủng sẽ xuyên thấu qua bì giáp biến dị đem người oanh thành trọng thương, thân thể cường độ yếu một chút thậm chí sẽ lập tức tử vong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.