Chương 499: Thân cận. (1)
Tư Sản Bạo Tăng
20/10/2014
Sau tận thế thì gia đình của hắn đi tới thành phố Quý Trữ. Cha của hắn làm một quan viên nhỏ trong chính phủ, mẹ của hắn không còn việc làm, chờ xắp xếp việc làm ở nhà.
Nhân viên công vụ đãi ngộ gần đây không tệ, cha của Nhạc Trọng một tháng có phiếu lương thực bốn mươi cân, một phiếu một cân dầu, một phiếu một cân thịt, người một nhà cũng trông cậy vào vật tư này mà sống.
Nhân khẩu trong thành phố Quý Trữ rất đông, gần đây vật tư khẩn trương. Gần chín mươi vạn người ăn uống thì vật tư tiêu hao mỗi ngày là con số khổng lồ. Hiện tại tiền đã không còn lưu hành trên đời, hết thảy tiêu phí đều trả bằng phiếu cung ứng.
Trữ Lệ nhìn qua Nhạc Trọng mặt mũi tràn đầy yêu thương nói ra:
- Con trở về là tốt rồi! ! Cha của con sẽ tìm giúp cho con việc làm! Sau đó tìm nữ hài tốt mà kết hôn. Sinh cháu trai mập mạp cho mẹ!
Trữ Lệ suy nghĩ vô cùng mộc mạc, chỉ cần nghĩ an định cho con, lấy vợ sinh con bình an sống sót là tốt rồi.
Nhạc Trọng không muốn lúc này làm trái ý của mẹ mình, lập tức đồng ý.
- Dạ!
Thời điểm gần sáu giờ tối chạng vạng, cha của Nhạc Trọng là Nhạc Minh về đến nhà, hắn thấy Nhạc Trọng thì chỉ nhàn nhạt nói một câu:
- Trở về là tốt rồi!
Nhạc Trọng lại từ trên thân thể Nhạc Minh run nhè nhẹ thì nhìn ra được cha mình đang kích động trong lòng.
Nhạc Minh luôn luôn là trụ cột trong nhà, hắn không muốn mình bạo lộ thất thố với con của mình. Hắn là người nội liễm không tỏ tình cảm ra ngoài.
Nhạc Trọng cũng chỉ nhìn qua hướng Nhạc Minh nói một câu:
- Cha! Con đã về!
- Trở về là tốt rồi!
Nhạc Minh nhìn thấy Nhạc Trọng thì thân thể run lên nhè nhẹ ngồi lên ghế salon, cầm lấy một tấm báo che ở trước người. Hắn cố gắng kiên cường không cho nước mắt chảy xuống khi nhìn thấy con của mình đã trở về, nhưng mà nước mắt vẫn chảy xuống.
Trữ Lệ lưu lại cha con ở lại trong phòng khách, một người tiến vào trong phòng bếp bắt đầu công việc.
Xào rau dại, thịt kho tàu hai món sau tận thế chính là thức ăn phong phú khó gặp trên bàn ăn, trừ chuyện đó ra còn có bốn cái màn thầu và hai cái sủi cảo. Đây đã là bữa tối cực kỳ phong phú rồi, bữa tiệc này tiêu hao nửa tháng thịt và dầu ăn của Nhạc Minh.
Không lâu Tôn Khiết mang theo một nữ tử tóc búi cao, tóc dài đen ngang vai, dáng người cao gầy, tướng mạo thanh tú, ngũ quan đoan chính đi vào trong nhà của Nhạc Trọng.
Nữ tử dáng người cao gầy, tướng mạo thanh tú vừa tiến vào trong nhà của Nhạc Trọng chợt thập phần có lễ phép chào hỏi Nhạc Minh cùng Trữ Lệ:
- Thúc thúc tốt! A di tốt!
Trữ Lệ mang trên mặt nhiệt tình mỉm cười nói:
- Đến! Đến! Nhạc Trọng, đây là Cao Hiểu Vân, là con gái của Tôn a di! Nàng năm nay mười tám tuổi, nhỏ hơn con. Con sau này phải chiếu cố Vân muội muội! Hiểu Vân, đây là Nhạc Trọng ca ca! ! Con và anh của con nên giao lưu nhiều một chút.
Nhạc Trọng nghe vậy chợt hiểu ra ý đồ của bữa tiệc này. Trữ Lệ chính là cho hắn và Cao Hiểu Vân thân cận. Đây là bữa tiệc giới thiệu hai người với nhau.
Tôn Khiết cũng thập phần nhiệt tình nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Hiểu Vân, đây chính là Nhạc Trọng ca ca! Anh ta là sinh viên, sau này con có gì không hiểu nên thỉnh giáo nhiều hơn. Nhạc Trọng, hai người trẻ tuổi chắc có nhiều điểm chung, không cần để ý tới chúng tôi! Các người trò chuyện! Các người trò chuyện đi.
Cao Hiểu Vân nhìn qua Nhạc Trọng mỉm cười nói:
- Anh khỏe! Nhạc Trọng ca ca!
Nhạc Trọng cũng cười nói:
- Em khỏe! Hiểu Vân!
Sau đó Cao Hiểu Vân yên lặng ăn cơm, Nhạc Trọng nói với nàng một câu thì nàng cũng đáp một câu. Vẫn tiếp tục cho tới khi ăn cơm xong.
Sau bữa tối thì Cao Hiểu Vân nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Nhạc Trọng ca ca! Anh có thể đi theo em một chút không?
Nhạc Trọng nhìn qua Cao Hiểu Vân nói:
- Được!
- Có hi vọng!
Tôn Khiết cùng Trữ Lệ liếc nhau, hai tiểu tỷ muội lúc này vui mừng. Hai người bọn họ cảm tình vô cùng tốt, muốn kết làm thân gia với nhau, vậy thì thân càng thêm thân, quan hệ của hai bên càng thêm mật thiết. Đáy lòng các nàng muốn Nhạc Trọng cùng Cao Hiểu Vân có kết quả tốt.
Cao Hiểu Vân cùng Nhạc Trọng đi vài bước và nói:
- Nhạc Trọng ca ca! Anh có thể nói cự tuyệt với mẹ của em hay không? Em đã có người yêu mến rồi!
Nhạc Trọng nhìn Cao Hiểu Vân thản nhiên nói:
- Loại chuyện này em nên nói thẳng với mẹ của mình!
Tôn Khiết cùng Trữ Lệ cảm tình vô cùng tốt. Nếu như Nhạc Trọng nói cự tuyệt Cao Hiểu Vân, Trữ Lệ chỉ sợ sẽ thập phần áy náy với Tôn Khiết. Nhạc Trọng cũng không muốn ra mặt làm ác nhân. Cao Hiểu Vân cho dù là tú lệ, nhưng mà so với Trần Dao, Trác Nhã Đồng, Kỷ Thanh Vũ là những mỹ nữ tuyệt sắc mà nói căn bản không cùng một cấp bậc. Trong lòng của Nhạc Trọng thì mẹ của Cao Hiểu Vân và mẹ Trữ Lệ so ra kém rất nhiều, hắn tự nhiên không muốn vì Cao Hiểu Vân mà làm mẹ của mình áy náy với Tôn Khiết.
Cao Hiểu Vân nhìn qua Nhạc Trọng liếc nói thẳng:
- Nhạc Trọng ca ca! Anh đừng như vậy! ! Em sẽ không thích anh! Anh có thể có chút phong độ được không? Anh cứ quắn quít lấy em thì không phải là nam nhân đâu! Nam nhân nên có phong độ một chút. Anh nói cự tuyệt với mẹ của em là xong, với tư cách trao đổi, em giới thiệu cho anh một công tác thật tốt. Mặc dù không có biên chế chính thức, nhưng em có thể giới thiệu anh đi tới cực cảnh sát làm hiệp cảnh!
Nhạc Trọng nhìn qua Cao Hiểu Vân lãnh đạm nói:
- Hiểu Vân muội muội! Em quá đề cao mình rồi! Anh cũng không thích em! Chẳng qua nếu như Tôn a di cùng mẹ anh cố ý tác hợp chúng ta, anh cũng không quan tâm mà làm quen với em. Nếu như em muốn anh cự tuyệt, thỉnh em nên trực tiếp nói với Tôn a di đi! Anh sẽ không quấn quít lấy em.
Trong huyện Long An thì Nhạc Trọng có thể tìm được hơn một trăm mỹ nữ tư sắc vượt qua Cao Hiểu Vân, hắn đối với nữ nhân bộ dáng điềm đạm ngây thơ ngoan ngoãn ở mặt ngoài này trên thực tế không có chút hảo cảm nào.
- Anh nghĩ chúng ta nên nói tới đây thôi! Gặp lại!
Nhạc Trọng trực tiếp vứt bỏ Cao Hiểu Vân và đi vào trong nhà.
Sau lưng của Nhạc Trọng thì gương mặt của Cao Hiểu Vân tức giận mà vặn vẹo, nàng lạnh lùng nhìn qua bóng lưng của Nhạc Trọng và hừ một tiếng, lúc này mới đi vào trong nhà của mình.
Nhạc Trọng đi vào trong nhà, Trữ Lệ chờ mong đi tới trước mặt của hắn nói:
- Thế nào rồi con? Hiểu Vân xinh đẹp a! ! Con và nó có cảm giác hay không?
Nhạc Trọng nhìn Trữ Lệ và nói:
- Mẹ! Mọi người đều nói cô ta có người yêu thích rồi! Chúng ta không nên đùa giỡn.
Trữ Lệ lúc này phàn nàn và khích lệ Nhạc Trọng nói:
- Nó có người yêu rồi? Sao mẹ không biết? Sao nó còn không nói sớm! ! Tôn Khiết cũng thật là! Con gái của mình có người trong lòng mà không nói với mẹ, ai, con à, đều do mẹ không rõ ràng! ! Nhưng mà dùng nhân phẩm của con, tuyệt đối có thể tìm được nữ gài tốt hơn Cao Hiểu Vân mấy chục lần!
Nhân viên công vụ đãi ngộ gần đây không tệ, cha của Nhạc Trọng một tháng có phiếu lương thực bốn mươi cân, một phiếu một cân dầu, một phiếu một cân thịt, người một nhà cũng trông cậy vào vật tư này mà sống.
Nhân khẩu trong thành phố Quý Trữ rất đông, gần đây vật tư khẩn trương. Gần chín mươi vạn người ăn uống thì vật tư tiêu hao mỗi ngày là con số khổng lồ. Hiện tại tiền đã không còn lưu hành trên đời, hết thảy tiêu phí đều trả bằng phiếu cung ứng.
Trữ Lệ nhìn qua Nhạc Trọng mặt mũi tràn đầy yêu thương nói ra:
- Con trở về là tốt rồi! ! Cha của con sẽ tìm giúp cho con việc làm! Sau đó tìm nữ hài tốt mà kết hôn. Sinh cháu trai mập mạp cho mẹ!
Trữ Lệ suy nghĩ vô cùng mộc mạc, chỉ cần nghĩ an định cho con, lấy vợ sinh con bình an sống sót là tốt rồi.
Nhạc Trọng không muốn lúc này làm trái ý của mẹ mình, lập tức đồng ý.
- Dạ!
Thời điểm gần sáu giờ tối chạng vạng, cha của Nhạc Trọng là Nhạc Minh về đến nhà, hắn thấy Nhạc Trọng thì chỉ nhàn nhạt nói một câu:
- Trở về là tốt rồi!
Nhạc Trọng lại từ trên thân thể Nhạc Minh run nhè nhẹ thì nhìn ra được cha mình đang kích động trong lòng.
Nhạc Minh luôn luôn là trụ cột trong nhà, hắn không muốn mình bạo lộ thất thố với con của mình. Hắn là người nội liễm không tỏ tình cảm ra ngoài.
Nhạc Trọng cũng chỉ nhìn qua hướng Nhạc Minh nói một câu:
- Cha! Con đã về!
- Trở về là tốt rồi!
Nhạc Minh nhìn thấy Nhạc Trọng thì thân thể run lên nhè nhẹ ngồi lên ghế salon, cầm lấy một tấm báo che ở trước người. Hắn cố gắng kiên cường không cho nước mắt chảy xuống khi nhìn thấy con của mình đã trở về, nhưng mà nước mắt vẫn chảy xuống.
Trữ Lệ lưu lại cha con ở lại trong phòng khách, một người tiến vào trong phòng bếp bắt đầu công việc.
Xào rau dại, thịt kho tàu hai món sau tận thế chính là thức ăn phong phú khó gặp trên bàn ăn, trừ chuyện đó ra còn có bốn cái màn thầu và hai cái sủi cảo. Đây đã là bữa tối cực kỳ phong phú rồi, bữa tiệc này tiêu hao nửa tháng thịt và dầu ăn của Nhạc Minh.
Không lâu Tôn Khiết mang theo một nữ tử tóc búi cao, tóc dài đen ngang vai, dáng người cao gầy, tướng mạo thanh tú, ngũ quan đoan chính đi vào trong nhà của Nhạc Trọng.
Nữ tử dáng người cao gầy, tướng mạo thanh tú vừa tiến vào trong nhà của Nhạc Trọng chợt thập phần có lễ phép chào hỏi Nhạc Minh cùng Trữ Lệ:
- Thúc thúc tốt! A di tốt!
Trữ Lệ mang trên mặt nhiệt tình mỉm cười nói:
- Đến! Đến! Nhạc Trọng, đây là Cao Hiểu Vân, là con gái của Tôn a di! Nàng năm nay mười tám tuổi, nhỏ hơn con. Con sau này phải chiếu cố Vân muội muội! Hiểu Vân, đây là Nhạc Trọng ca ca! ! Con và anh của con nên giao lưu nhiều một chút.
Nhạc Trọng nghe vậy chợt hiểu ra ý đồ của bữa tiệc này. Trữ Lệ chính là cho hắn và Cao Hiểu Vân thân cận. Đây là bữa tiệc giới thiệu hai người với nhau.
Tôn Khiết cũng thập phần nhiệt tình nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Hiểu Vân, đây chính là Nhạc Trọng ca ca! Anh ta là sinh viên, sau này con có gì không hiểu nên thỉnh giáo nhiều hơn. Nhạc Trọng, hai người trẻ tuổi chắc có nhiều điểm chung, không cần để ý tới chúng tôi! Các người trò chuyện! Các người trò chuyện đi.
Cao Hiểu Vân nhìn qua Nhạc Trọng mỉm cười nói:
- Anh khỏe! Nhạc Trọng ca ca!
Nhạc Trọng cũng cười nói:
- Em khỏe! Hiểu Vân!
Sau đó Cao Hiểu Vân yên lặng ăn cơm, Nhạc Trọng nói với nàng một câu thì nàng cũng đáp một câu. Vẫn tiếp tục cho tới khi ăn cơm xong.
Sau bữa tối thì Cao Hiểu Vân nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Nhạc Trọng ca ca! Anh có thể đi theo em một chút không?
Nhạc Trọng nhìn qua Cao Hiểu Vân nói:
- Được!
- Có hi vọng!
Tôn Khiết cùng Trữ Lệ liếc nhau, hai tiểu tỷ muội lúc này vui mừng. Hai người bọn họ cảm tình vô cùng tốt, muốn kết làm thân gia với nhau, vậy thì thân càng thêm thân, quan hệ của hai bên càng thêm mật thiết. Đáy lòng các nàng muốn Nhạc Trọng cùng Cao Hiểu Vân có kết quả tốt.
Cao Hiểu Vân cùng Nhạc Trọng đi vài bước và nói:
- Nhạc Trọng ca ca! Anh có thể nói cự tuyệt với mẹ của em hay không? Em đã có người yêu mến rồi!
Nhạc Trọng nhìn Cao Hiểu Vân thản nhiên nói:
- Loại chuyện này em nên nói thẳng với mẹ của mình!
Tôn Khiết cùng Trữ Lệ cảm tình vô cùng tốt. Nếu như Nhạc Trọng nói cự tuyệt Cao Hiểu Vân, Trữ Lệ chỉ sợ sẽ thập phần áy náy với Tôn Khiết. Nhạc Trọng cũng không muốn ra mặt làm ác nhân. Cao Hiểu Vân cho dù là tú lệ, nhưng mà so với Trần Dao, Trác Nhã Đồng, Kỷ Thanh Vũ là những mỹ nữ tuyệt sắc mà nói căn bản không cùng một cấp bậc. Trong lòng của Nhạc Trọng thì mẹ của Cao Hiểu Vân và mẹ Trữ Lệ so ra kém rất nhiều, hắn tự nhiên không muốn vì Cao Hiểu Vân mà làm mẹ của mình áy náy với Tôn Khiết.
Cao Hiểu Vân nhìn qua Nhạc Trọng liếc nói thẳng:
- Nhạc Trọng ca ca! Anh đừng như vậy! ! Em sẽ không thích anh! Anh có thể có chút phong độ được không? Anh cứ quắn quít lấy em thì không phải là nam nhân đâu! Nam nhân nên có phong độ một chút. Anh nói cự tuyệt với mẹ của em là xong, với tư cách trao đổi, em giới thiệu cho anh một công tác thật tốt. Mặc dù không có biên chế chính thức, nhưng em có thể giới thiệu anh đi tới cực cảnh sát làm hiệp cảnh!
Nhạc Trọng nhìn qua Cao Hiểu Vân lãnh đạm nói:
- Hiểu Vân muội muội! Em quá đề cao mình rồi! Anh cũng không thích em! Chẳng qua nếu như Tôn a di cùng mẹ anh cố ý tác hợp chúng ta, anh cũng không quan tâm mà làm quen với em. Nếu như em muốn anh cự tuyệt, thỉnh em nên trực tiếp nói với Tôn a di đi! Anh sẽ không quấn quít lấy em.
Trong huyện Long An thì Nhạc Trọng có thể tìm được hơn một trăm mỹ nữ tư sắc vượt qua Cao Hiểu Vân, hắn đối với nữ nhân bộ dáng điềm đạm ngây thơ ngoan ngoãn ở mặt ngoài này trên thực tế không có chút hảo cảm nào.
- Anh nghĩ chúng ta nên nói tới đây thôi! Gặp lại!
Nhạc Trọng trực tiếp vứt bỏ Cao Hiểu Vân và đi vào trong nhà.
Sau lưng của Nhạc Trọng thì gương mặt của Cao Hiểu Vân tức giận mà vặn vẹo, nàng lạnh lùng nhìn qua bóng lưng của Nhạc Trọng và hừ một tiếng, lúc này mới đi vào trong nhà của mình.
Nhạc Trọng đi vào trong nhà, Trữ Lệ chờ mong đi tới trước mặt của hắn nói:
- Thế nào rồi con? Hiểu Vân xinh đẹp a! ! Con và nó có cảm giác hay không?
Nhạc Trọng nhìn Trữ Lệ và nói:
- Mẹ! Mọi người đều nói cô ta có người yêu thích rồi! Chúng ta không nên đùa giỡn.
Trữ Lệ lúc này phàn nàn và khích lệ Nhạc Trọng nói:
- Nó có người yêu rồi? Sao mẹ không biết? Sao nó còn không nói sớm! ! Tôn Khiết cũng thật là! Con gái của mình có người trong lòng mà không nói với mẹ, ai, con à, đều do mẹ không rõ ràng! ! Nhưng mà dùng nhân phẩm của con, tuyệt đối có thể tìm được nữ gài tốt hơn Cao Hiểu Vân mấy chục lần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.