Chương 524: Thiên Đường Thần Quốc.
Tư Sản Bạo Tăng
20/10/2014
Nhạc Trọng chuyển đổi tâm tình của mình, đem uy hiếp của Thiên Đường Thần Quốc ném qua một bên.
- Tính toán! Chuyện tương lai nói sau đi! Mình phải nắm chắc hiện tại! ! Hiện tại còn sống mới là tốt nhất.
Công chiếm Hồng môn xong Nhạc Trọng cũng đạt được bản thiết kế phòng hộ phục, còn thu được trang bị vũ khí ba doanh hiện đại, một vạn năm ngàn tấn lương thực và nhiều vũ khí lạnh.
Đồng thời bang chúng của Hồng môn cũng bị Nhạc Trọng dẫn đầu Thanh Thạch Bang nuốt vào.
Bang phái chung quanh Hồng môn nhìn thấy Hồng môn ngã xuống, cũng đều nhao nhao ra tay đoạt địa bàn, cướp người, đây là một hồi thịnh thế của bọn họ, Hồng môn chỉ lặng lẽ bị chiếm đoạt.
Nhạc Trọng dẫn Thanh Thạch Bang chiếm phần lớn nhất, số lượng bang chúng vượt qua năm ngàn người, là siêu cấp bang phái. Cũng có không ít người cường hóa độc hành gia nhập vào Thanh Thạch Bang mà Nhạc Trọng sáng tạo, trở thành bang chúng của Thanh Thạch Bang.
Hồng môn bị diệt, tin tức này làm chấn động toàn bộ thành phố Quý Trữ.
Thành phố Quý Trữ còn có ba đại bang phái như Thanh Trúc Bang, Thải Phượng bang, Thiên Long bang bọn họ liên tục tăng cường phòng ngự, cảnh giác Thanh Thạch Bang đang giống như dã thú tràn ngập tính công kích, thủ đoạn hung ác cực kỳ.
Có Đan Hoành là quan lại làm hậu trường cho Thanh Thạch Bang, cũng không có người nào tùy ý trêu chọc Thanh Lang Bang do Nhạc Trọng sáng lập.
Nhạc Trọng cũng làm cho Thanh Thạch Bang thu liễm nanh vuốt, ngủ đông, ở ẩn. Cũng đem theo hai ngàn tên bang chúng của Hồng môn thu được và dùng phương pháp quân sự hóa ngày điêm huấn luyện bọn họ.
Nếu không trải qua huấn luyện, những bang chúng này chỉ là đám ô hợp, trải qua huấn luyện nghiêm khắc thì bọn chúng là một chi quân đội mạnh.
- Mở cửa ra!
Nhạc Trọng đi tới một gian nhà tù ẩm thấp, nhìn qua một tên chiến sĩ nói ra.
- Vâng! Lão đại!
Tên chiến sĩ kia móc chìa khóa mở cửa tù.
Nhạc Trọng đi vào trong gian phòng giam, chỉ thấy trong tù có một tên nam tử ngoại quốc dáng người khôi ngô, tóc bẩn, mặc áo tù, tóc vàng mắt xanh.
Nhạc Trọng nhìn qua gian phòng nhốt Lạp Nhĩ Mạn trầm giọng nói:
- Lạp Nhĩ Mạn! Tôi là Nhạc Trọng, ra sức cho tôi nhé?
Lạp Nhĩ Mạn chính là một tên thủ lĩnh của quân đoàn thẩm lí và phán quyết có đẳng cấp cường hóa hơn 40 và sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, một tay đao pháp tinh diệu tuyệt luân.
Cho dù người tiến hóa nhanh nhẹn như Bạch Tiểu Thắng cũng chỉ ngang tay mà thôi. Lúc trước không phải ba người Bạch Tiểu Thắng liên thủ, còn không khó làm gì được hắn.
Lạp Nhĩ Mạn nhìn Nhạc Trọng nói:
- Tôi là người của Thiên Đường Thần Quốc, anh cũng đã biết rõ. Anh còn dám mời chào tôi?
Nhạc Trọng khẽ mĩm cười nói:
- Không có vấn đề! Chỉ cần sau này anh nguyện ý làm người của tôi, toàn tâm toàn ý ra sức cho tôi là được. Tôi đã điều tra qua, anh cũng không phải người theo chủ nghĩa da trắng thượng đẳng. Nhân phẩm chính trực, nghiêm cẩn tự hạn chế, không có làm ra chuyện vũ nhục phụ nữ. Người như anh tôi sẽ tiếp nhận!
Lạp Nhĩ Mạn nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng một hồi lâu, lắc lắc đầu nói:
- Tôi sẽ không ra sức cho anh đâu! Anh đi đi!
Nhạc Trọng nhìn Lạp Nhĩ Mạn và thản nhiên nói:
- Lạp Nhĩ Mạn, chẳng lẽ anh không muốn gặp con trai và vợ mình sao?
Lạp Nhĩ Mạn nghe vậy, lập tức giống như mãnh thú gầm lên giận dữ, kéo dây thép đang trói hắn rung động, hắn nhìn qua Nhạc Trọng phẫn nộ hét lớn:
- Mày đã làm gì bọn họ rồi? Bọn họ là người vô tội!
Nhạc Trọng nhìn Lạp Nhĩ Mạn lãnh đạm nói:
- Tôi hiện giờ không làm gì cả! Nhưng mà dựa theo quy định của tôi, bọn họ là gia quyến của địch nhân bị bắt làm tù binh. Như vậy dựa theo lệ cũ sẽ đưa đi làm đầy tớ, ban cho công thần. Anh không muốn ra sức cho tôi thì tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng mà vợ con của anh nếu như không có ngoài ý muốn sẽ làm nô lệ của người khác.
Lạp Nhĩ Mạn hai mắt đỏ thẫm, phẫn nộ quát lớn:
- Mày chính là ác ma! ! Mày là súc sinh! Mày còn tính người không?
- Súc sinh sao? Các người không có tư cách nói câu này!
Nhạc Trọng hai mắt phát lạnh, âm thanh trở nên băng hàn.
- Trong phòng đám người da trắng các người tôi tìm được không dưới mười nữ hài không cao hơn mười hai tuổi! Còn có bảy cổ thi thể! Súc sinh như vậy còn có tư cách giảng tính người sao? Thật buồn cười! Nếu như anh còn có tính người vì cái gì không đi ngăn cản những súc sinh kia? Không lẽ anh nói là không biết?
Sắc mặt Lạp Nhĩ Mạn thoáng cái trở nên biến đổi, hắn lẩm bẩm nói:
- Tôi không biết! ! Tôi thật không biết! ! Làm sao có người chết? Tại sao có thể như vậy?
Lạp Nhĩ Mạn không phải không biết rõ, chỉ là hắn không quản được. Hắn cũng không phải thủ lĩnh của đám người này. Thủ lĩnh chính thức của đám ngoại quốc chính là Mạch Lý Cầu Tư. Mạch Lý Cầu Tư xem người Hoa là giống loài đê tiện, thủ hạ dưới tay của hắn không có người Châu Á nào cả.
Lạp Nhĩ Mạn cùng một số ít người ngoại quốc có nhân phẩm, phẩm đức cũng không tệ, nhưng mà bọn họ cũng không thể quản những người khác được. Lạp Nhĩ Mạn cũng biết đồng bạn của mình cưỡng hiếp phụ nữ, nhưng mà lại không biết là ai, ai cũng không nói cho người cổ hủ như hắn biết.
Nhạc Trọng nhìn Lạp Nhĩ Mạn và quay người ra ngoài:
- Những người kia đã chém ngang lưng bọn họ rồi! Có lẽ anh sẽ cảm thấy tôi dã man. Nhưng mà đây là báo ứng của bọn họ, đây chính là phong cách hành sự của tôi! Lạp Nhĩ Mạn, anh đã bảo hộ sáu người phụ nữ, với tư cách trao đổi tôi sẽ vợ của anh ra! Cho nàng rời đi một mình. Nhưng mà anh phải hiểu rõ ràng nàng là một người phụ nữ rời khỏi che chở của tôi, chỉ sợ không tới một ngày là xương cốt không còn. Tôi nói đến thế thôi, anh không ra sức cho tôi thì tôi cũng không miễn cưỡng anh làm gì. Anh cứ ở lại đây cả đời để đền bù tội lỗi của đồng bạn đi.
- Chờ một chút! ! Thời điểm Nhạc Trọng quay người chuẩn bị rời đi thì hắn lên tiếng.
Lạp Nhĩ Mạn nhìn qua Nhạc Trọng kiên định nói ra:
- Tôi nguyện ý ra sức cho anh! Nhạc Trọng! ! Nhưng mà có một điểm anh không nên bảo tôi ra tay với đồng bào của tôi! Nếu như anh là địch với đồng bào của tôi thì tôi sẽ không ra tay với bọn họ đâu.
Vì bảo vệ vợ và con của mình, Lạp Nhĩ Mạn đã quyết định ra sức cho Nhạc Trọng. Dùng tính cách của hắn khi ra sức làm việc cho người nào, như vậy hắn sẽ toàn lực làm việc, tuyệt đối sẽ không chần chừ. Bởi vậy hắn mới đưa ra điều kiện với Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng mỉm cười đồng ý:
- Có thể!
Lạp Nhĩ Mạn đáp ứng ra sức cho Nhạc Trọng thì ba mươi hai tên quân đoàn thẩm lí và phán quyết sẽ nghe lệnh của Lạp Mạn Tư, ba mươi hai tên quân đoàn thẩm lí và phán quyết cũng sẽ ra sức làm việc cho Nhạc Trọng. Như vậy thế lực của hắn cũng tăng lên vài phần.
Lạp Nhĩ Mạn mang theo người của quân đoàn thẩm lí và phán quyết đi thuần phục Nhạc Trọng, Nhạc Trọng thế lực ở thành phố Quý Trữ này thế lực bạo tăng. Hàng này quân đoàn thẩm lí và phán quyết đủ dể đánh tan ba liên quân chính quy.
Nhạc Trọng vừa mới sửa sang lại không lâu, Cao Minh Hào chợt đưa ra lời mời xuất phát với hắn.
- Tính toán! Chuyện tương lai nói sau đi! Mình phải nắm chắc hiện tại! ! Hiện tại còn sống mới là tốt nhất.
Công chiếm Hồng môn xong Nhạc Trọng cũng đạt được bản thiết kế phòng hộ phục, còn thu được trang bị vũ khí ba doanh hiện đại, một vạn năm ngàn tấn lương thực và nhiều vũ khí lạnh.
Đồng thời bang chúng của Hồng môn cũng bị Nhạc Trọng dẫn đầu Thanh Thạch Bang nuốt vào.
Bang phái chung quanh Hồng môn nhìn thấy Hồng môn ngã xuống, cũng đều nhao nhao ra tay đoạt địa bàn, cướp người, đây là một hồi thịnh thế của bọn họ, Hồng môn chỉ lặng lẽ bị chiếm đoạt.
Nhạc Trọng dẫn Thanh Thạch Bang chiếm phần lớn nhất, số lượng bang chúng vượt qua năm ngàn người, là siêu cấp bang phái. Cũng có không ít người cường hóa độc hành gia nhập vào Thanh Thạch Bang mà Nhạc Trọng sáng tạo, trở thành bang chúng của Thanh Thạch Bang.
Hồng môn bị diệt, tin tức này làm chấn động toàn bộ thành phố Quý Trữ.
Thành phố Quý Trữ còn có ba đại bang phái như Thanh Trúc Bang, Thải Phượng bang, Thiên Long bang bọn họ liên tục tăng cường phòng ngự, cảnh giác Thanh Thạch Bang đang giống như dã thú tràn ngập tính công kích, thủ đoạn hung ác cực kỳ.
Có Đan Hoành là quan lại làm hậu trường cho Thanh Thạch Bang, cũng không có người nào tùy ý trêu chọc Thanh Lang Bang do Nhạc Trọng sáng lập.
Nhạc Trọng cũng làm cho Thanh Thạch Bang thu liễm nanh vuốt, ngủ đông, ở ẩn. Cũng đem theo hai ngàn tên bang chúng của Hồng môn thu được và dùng phương pháp quân sự hóa ngày điêm huấn luyện bọn họ.
Nếu không trải qua huấn luyện, những bang chúng này chỉ là đám ô hợp, trải qua huấn luyện nghiêm khắc thì bọn chúng là một chi quân đội mạnh.
- Mở cửa ra!
Nhạc Trọng đi tới một gian nhà tù ẩm thấp, nhìn qua một tên chiến sĩ nói ra.
- Vâng! Lão đại!
Tên chiến sĩ kia móc chìa khóa mở cửa tù.
Nhạc Trọng đi vào trong gian phòng giam, chỉ thấy trong tù có một tên nam tử ngoại quốc dáng người khôi ngô, tóc bẩn, mặc áo tù, tóc vàng mắt xanh.
Nhạc Trọng nhìn qua gian phòng nhốt Lạp Nhĩ Mạn trầm giọng nói:
- Lạp Nhĩ Mạn! Tôi là Nhạc Trọng, ra sức cho tôi nhé?
Lạp Nhĩ Mạn chính là một tên thủ lĩnh của quân đoàn thẩm lí và phán quyết có đẳng cấp cường hóa hơn 40 và sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, một tay đao pháp tinh diệu tuyệt luân.
Cho dù người tiến hóa nhanh nhẹn như Bạch Tiểu Thắng cũng chỉ ngang tay mà thôi. Lúc trước không phải ba người Bạch Tiểu Thắng liên thủ, còn không khó làm gì được hắn.
Lạp Nhĩ Mạn nhìn Nhạc Trọng nói:
- Tôi là người của Thiên Đường Thần Quốc, anh cũng đã biết rõ. Anh còn dám mời chào tôi?
Nhạc Trọng khẽ mĩm cười nói:
- Không có vấn đề! Chỉ cần sau này anh nguyện ý làm người của tôi, toàn tâm toàn ý ra sức cho tôi là được. Tôi đã điều tra qua, anh cũng không phải người theo chủ nghĩa da trắng thượng đẳng. Nhân phẩm chính trực, nghiêm cẩn tự hạn chế, không có làm ra chuyện vũ nhục phụ nữ. Người như anh tôi sẽ tiếp nhận!
Lạp Nhĩ Mạn nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng một hồi lâu, lắc lắc đầu nói:
- Tôi sẽ không ra sức cho anh đâu! Anh đi đi!
Nhạc Trọng nhìn Lạp Nhĩ Mạn và thản nhiên nói:
- Lạp Nhĩ Mạn, chẳng lẽ anh không muốn gặp con trai và vợ mình sao?
Lạp Nhĩ Mạn nghe vậy, lập tức giống như mãnh thú gầm lên giận dữ, kéo dây thép đang trói hắn rung động, hắn nhìn qua Nhạc Trọng phẫn nộ hét lớn:
- Mày đã làm gì bọn họ rồi? Bọn họ là người vô tội!
Nhạc Trọng nhìn Lạp Nhĩ Mạn lãnh đạm nói:
- Tôi hiện giờ không làm gì cả! Nhưng mà dựa theo quy định của tôi, bọn họ là gia quyến của địch nhân bị bắt làm tù binh. Như vậy dựa theo lệ cũ sẽ đưa đi làm đầy tớ, ban cho công thần. Anh không muốn ra sức cho tôi thì tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng mà vợ con của anh nếu như không có ngoài ý muốn sẽ làm nô lệ của người khác.
Lạp Nhĩ Mạn hai mắt đỏ thẫm, phẫn nộ quát lớn:
- Mày chính là ác ma! ! Mày là súc sinh! Mày còn tính người không?
- Súc sinh sao? Các người không có tư cách nói câu này!
Nhạc Trọng hai mắt phát lạnh, âm thanh trở nên băng hàn.
- Trong phòng đám người da trắng các người tôi tìm được không dưới mười nữ hài không cao hơn mười hai tuổi! Còn có bảy cổ thi thể! Súc sinh như vậy còn có tư cách giảng tính người sao? Thật buồn cười! Nếu như anh còn có tính người vì cái gì không đi ngăn cản những súc sinh kia? Không lẽ anh nói là không biết?
Sắc mặt Lạp Nhĩ Mạn thoáng cái trở nên biến đổi, hắn lẩm bẩm nói:
- Tôi không biết! ! Tôi thật không biết! ! Làm sao có người chết? Tại sao có thể như vậy?
Lạp Nhĩ Mạn không phải không biết rõ, chỉ là hắn không quản được. Hắn cũng không phải thủ lĩnh của đám người này. Thủ lĩnh chính thức của đám ngoại quốc chính là Mạch Lý Cầu Tư. Mạch Lý Cầu Tư xem người Hoa là giống loài đê tiện, thủ hạ dưới tay của hắn không có người Châu Á nào cả.
Lạp Nhĩ Mạn cùng một số ít người ngoại quốc có nhân phẩm, phẩm đức cũng không tệ, nhưng mà bọn họ cũng không thể quản những người khác được. Lạp Nhĩ Mạn cũng biết đồng bạn của mình cưỡng hiếp phụ nữ, nhưng mà lại không biết là ai, ai cũng không nói cho người cổ hủ như hắn biết.
Nhạc Trọng nhìn Lạp Nhĩ Mạn và quay người ra ngoài:
- Những người kia đã chém ngang lưng bọn họ rồi! Có lẽ anh sẽ cảm thấy tôi dã man. Nhưng mà đây là báo ứng của bọn họ, đây chính là phong cách hành sự của tôi! Lạp Nhĩ Mạn, anh đã bảo hộ sáu người phụ nữ, với tư cách trao đổi tôi sẽ vợ của anh ra! Cho nàng rời đi một mình. Nhưng mà anh phải hiểu rõ ràng nàng là một người phụ nữ rời khỏi che chở của tôi, chỉ sợ không tới một ngày là xương cốt không còn. Tôi nói đến thế thôi, anh không ra sức cho tôi thì tôi cũng không miễn cưỡng anh làm gì. Anh cứ ở lại đây cả đời để đền bù tội lỗi của đồng bạn đi.
- Chờ một chút! ! Thời điểm Nhạc Trọng quay người chuẩn bị rời đi thì hắn lên tiếng.
Lạp Nhĩ Mạn nhìn qua Nhạc Trọng kiên định nói ra:
- Tôi nguyện ý ra sức cho anh! Nhạc Trọng! ! Nhưng mà có một điểm anh không nên bảo tôi ra tay với đồng bào của tôi! Nếu như anh là địch với đồng bào của tôi thì tôi sẽ không ra tay với bọn họ đâu.
Vì bảo vệ vợ và con của mình, Lạp Nhĩ Mạn đã quyết định ra sức cho Nhạc Trọng. Dùng tính cách của hắn khi ra sức làm việc cho người nào, như vậy hắn sẽ toàn lực làm việc, tuyệt đối sẽ không chần chừ. Bởi vậy hắn mới đưa ra điều kiện với Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng mỉm cười đồng ý:
- Có thể!
Lạp Nhĩ Mạn đáp ứng ra sức cho Nhạc Trọng thì ba mươi hai tên quân đoàn thẩm lí và phán quyết sẽ nghe lệnh của Lạp Mạn Tư, ba mươi hai tên quân đoàn thẩm lí và phán quyết cũng sẽ ra sức làm việc cho Nhạc Trọng. Như vậy thế lực của hắn cũng tăng lên vài phần.
Lạp Nhĩ Mạn mang theo người của quân đoàn thẩm lí và phán quyết đi thuần phục Nhạc Trọng, Nhạc Trọng thế lực ở thành phố Quý Trữ này thế lực bạo tăng. Hàng này quân đoàn thẩm lí và phán quyết đủ dể đánh tan ba liên quân chính quy.
Nhạc Trọng vừa mới sửa sang lại không lâu, Cao Minh Hào chợt đưa ra lời mời xuất phát với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.