Chương 821: Triệu Tĩnh Lôi.
Tư Sản Bạo Tăng
05/01/2015
Lý Quảng nhìn Nhạc Trọng hỏi:
- Thủ lĩnh, chiều nay Trần Phong Hóa muốn dẫn tôi đi gặp Tây Môn Liệt. Hiện tay động thủ sao?
Nhạc Trọng nói:
- Không! Hoãn lại kế hoạch, ngày mai hãy phát động. Anh đi nói chuyện với Tây Môn Liệt, sau đó thuận thế gia nhập Liệt Dương bang. Tôi đi ra ngoài dạo một vòng, quan sát địa hình một chút!
Tây Môn Liệt tổ chức đại hội liên minh, Nhạc Trọng cũng muốn nhân cơ hội lợi dụng đại hội kia làm chút chuyện cho mình.
Lý Quảng đáp:
- Dạ!
Thiên Cung Anh quá mức xinh đẹp, vì không muốn gây ra thêm phiền toái nên Nhạc Trọng để cho nàng ở lại trong phòng, bản thân hắn thì đi ra ngoài.
Nhạc Trọng đi trên đường phố lẳng lặng quan sát hết thảy tình hình trong Thiên Mục trấn. Nơi này cũng giống như những thị trấn mà Nhạc Trọng từng nhìn thấy trong cuối thời, tùy ý có thể thấy được những người sống sót quần áo rách rưới, xanh xao vàng vọt, ngồi bất động chờ chết.
Bên trong trấn ngoại trừ các chiến sĩ đi lại, chỉ có vài nơi giao dịch sơ sài dùng vật đổi vật, thoạt nhìn cực kỳ nguyên thủy, cả thị trấn không khí trầm lặng, không hề có một tia sức sống.
- Tây Môn Liệt không có tài năng thống trị một thị trấn, cũng không phải một người thống trị đủ tư cách!
Nhạc Trọng nhìn đủ loại cảnh tượng trong trấn, làm ra đánh giá đối với bang chủ Liệt Dương bang Tây Môn Liệt.
Cũng giống như thật nhiều người thống trị trong cuối thời, Tây Môn Liệt cũng bị vấn đề lương thực quấy nhiễu, đồng thời hắn cũng giống như những đầu lĩnh khác đem lương thực cung cấp cho quân đội cùng người ủng hộ hắn. Những người dân bình thường bị bọn hắn bỏ qua, hoặc sử dụng như nô lệ. Chỗ tốt khi làm như vậy chính là có thể tiết kiệm được vật tư tới mức thấp nhất, mà chỗ tệ chính là không khí trong thế lực biến thành trầm lặng, không hề có chút sức sống, toàn bộ vật tư hoàn toàn dựa vào di sản trước cuối thời, không có sản xuất, một khi di sản hao hết thế lực này nhất định sẽ hủy diệt.
- Đại gia, đến một lần đi! Nửa bánh mỳ, nửa bánh mỳ tôi sẽ cho ngài được thích thú!
- Một bao mì ăn liền, chỉ một bao mì ăn liền tôi sẽ bồi ngài một buổi tối. Ngài muốn chơi như thế nào thì chơi, phía trước phía sau tùy tiện ngài chơi…
- …
Ở trong một ngõ ngách gần bên chỗ giao dịch, một đám nữ nhân bốc ra mùi tanh tưởi không biết có bao nhiêu ngày không được tắm rửa vây quanh hướng Nhạc Trọng đẩy mạnh tiêu thụ lên chính bản thân mình.
Gương mặt Nhạc Trọng không chút thay đổi đi ngang qua các nàng, tuy rằng hắn đồng tình những người này nhưng hiện tại hắn còn chưa có năng lực đem người cứu vớt.
Đột nhiên một nhóm trẻ con như ong vỡ tổ xông về một phương hướng.
Nhạc Trọng nhìn theo phương hướng kia, chỉ thấy nơi đó có một cô gái chừng mười lăm mười sáu tuổi có mái tóc dài màu đen như thác nước buông xõa, da thịt trắng nõn như tuyết, giống như tinh linh từ tiên cảnh đi tới mang theo nụ cười thánh khiết đem một ít bánh mỳ đưa cho những đứa bé kia.
Một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi mặc bì giáp màu đen, cầm một thanh đại loan đao, dáng người trung đẳng, tướng mạo thanh tú oán trách nói:
- Lôi Lôi, đây là thực vật mà chúng ta thật vất vả lấy về trong trấn nhỏ, làm sao cô lại tùy tiện phân phát cho đám tiểu quỷ này. Chẳng lẽ cô đã quên chúng ta khổ cực thế nào mới lấy được thực vật sao? A Tân thiếu chút nữa đã chết trong miệng con tang thi L3 ở trong trấn đó. Hiện tại Hoàng Kim vương đình, Mãn Châu đế quốc, Kim Lang quân nơi nơi khuếch trương, chúng ta càng ngày càng khó tìm được thực vật!
- Trương Anh, tôi đã nói qua bao nhiêu lần, đừng gọi tôi là Lôi Lôi, gọi tên đầy đủ Triệu Tĩnh Lôi!
Cô gái xinh đẹp như tinh linh nhíu mày, sau đó thở dài nói:
- Tôi cũng biết càng ngày càng khó tìm được thực vật, nhưng nếu tôi không phân cho bọn trẻ, chỉ sợ bọn nhỏ sẽ bị đói chết. Hơn nữa đây là phần thực vật của tôi, tôi đem phân cho bọn nhỏ cũng không có vấn đề gì đi!
Trương Anh nghe được lời nói của Triệu Tĩnh Lôi, khẽ cắn môi, đôi tay siết chặt, gắt gao nhìn nàng chằm chằm. Hắn thích Triệu Tĩnh Lôi đã lâu, nhưng nàng lại thật xa cách với hắn, điều này làm trong lòng hắn thập phần khó chịu.
Một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, trên mặt có vài hột mụn, da thịt trắng nõn, ánh mắt thật to, bộ dạng có chút khả ái tiến lên hòa giải:
- Lôi Lôi, cô cũng đừng trách Trương Anh, hắn chỉ là lo lắng cho cô!
Bên người Triệu Tĩnh Lôi còn có chín thiếu niên nam nữ vây quanh điều giải cho hai người.
- Anh nhìn cái gì vậy? Còn nhìn coi chừng tôi móc mắt của anh xuống!
Trương Anh đột nhiên nhìn thấy Nhạc Trọng đang đưa mắt xem bên này, một cỗ lửa giận vô hình nảy lên trong lòng hắn, liền giống như một con sư tử phẫn nộ hướng Nhạc Trọng lớn tiếng quát.
Người mình thầm mến đã lâu lại trực tiếp cự tuyệt chính mình, điều này làm trong lòng Trương Anh bực tức không nói nên lời, hiện tại hắn đem toàn bộ lửa giận phát tiết với Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Trương Anh khẽ lắc đầu, xoay người định rời đi.
Trên thực tế hắn cũng không đồng ý hành vi của Triệu Tĩnh Lôi. Trong cuối thời lương thực thập phần trân quý, tùy tiện đem thực vật phân chia cho người khác nếu đợi tới khi đội ngũ cần thực vật, làm sao bây giờ? Nhưng việc không liên quan đến mình, Nhạc Trọng cũng không có tâm tư để ý tới mấy thiếu niên trẻ nít kia.
- Mẹ nó! Mày tìm đánh có phải hay không!
Trương Anh nhìn thấy Nhạc Trọng lắc đầu rời khỏi, cỗ lửa giận càng thêm mãnh liệt, tiến lên một bước dài dùng tốc độ gấp mười một lần người thường nhanh chóng vọt tới sau lưng Nhạc Trọng, hung hăng một quyền oanh thẳng vào lưng của hắn.
Triệu Tĩnh Lôi không nghĩ tới Trương Anh lại xuất thủ đánh Nhạc Trọng, gương mặt nàng biến sắc lớn tiếng kêu lên:
- Dừng tay! Trương Anh!
Nhạc Trọng xoay người duỗi tay trực tiếp bắt lấy đầu Trương Anh, trong mắt chợt lóe hàn quang, đem thân thể Trương Anh giống như rác rưởi ném thẳng lên vách tường:
- Thật là! Tiểu quỷ bây giờ sao cả đám đều là bộ dáng quỷ thế này, rõ ràng để cho tao tiễn mày xuống địa ngục sum họp cùng người nhà của mày tốt lắm, thuận tiện cho người nhà mày ở trong địa ngục dạy dỗ mày!
Trương Anh như viên đạn pháo hung hăng đánh vào vách tường, oa một tiếng hộc ra ngụm máu tươi, mặt như giấy vàng, liên tục ho ra máu.
- Mày đang làm gì đó? Dám tổn thương bạn học của chúng ta! Muốn chết có phải hay không!
Hai tiểu quỷ một cao một thấp cầm cốt nhận trong tay hướng Nhạc Trọng phẫn nộ rống to, phát động kỹ năng Phong Giảo Nhận, hai người như cơn gió xoáy, cốt nhận trong tay mang theo quỹ tích huyền ảo đâm về hướng Nhạc Trọng.
Hai tiểu quỷ đều là tiến hóa giả, kỹ năng cũng đã cường hóa ba lượt, hai người liên thủ phát động kỹ năng thậm chí có thể đem tiến hóa giả 50 cấp miểu sát.
- Cút!
Ngay lúc hai tiểu quỷ vừa mới đến gần Nhạc Trọng liền bị hắn đá ra hai cước oanh lên bụng, lực lượng khủng bố bùng nổ, hai gã thiếu niên phun ra ngụm máu tươi ngã trên mặt đất.
Lúc này tốc độ của Nhạc Trọng đã gấp hai mươi lăm lần người thường, áp đảo cả tiến hóa giả nhanh nhẹn hệ, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của hắn cực kỳ phong phú, không cần dùng kỹ năng cũng có thể đánh hai gã thiếu niên bị thương nặng.
- Thủ lĩnh, chiều nay Trần Phong Hóa muốn dẫn tôi đi gặp Tây Môn Liệt. Hiện tay động thủ sao?
Nhạc Trọng nói:
- Không! Hoãn lại kế hoạch, ngày mai hãy phát động. Anh đi nói chuyện với Tây Môn Liệt, sau đó thuận thế gia nhập Liệt Dương bang. Tôi đi ra ngoài dạo một vòng, quan sát địa hình một chút!
Tây Môn Liệt tổ chức đại hội liên minh, Nhạc Trọng cũng muốn nhân cơ hội lợi dụng đại hội kia làm chút chuyện cho mình.
Lý Quảng đáp:
- Dạ!
Thiên Cung Anh quá mức xinh đẹp, vì không muốn gây ra thêm phiền toái nên Nhạc Trọng để cho nàng ở lại trong phòng, bản thân hắn thì đi ra ngoài.
Nhạc Trọng đi trên đường phố lẳng lặng quan sát hết thảy tình hình trong Thiên Mục trấn. Nơi này cũng giống như những thị trấn mà Nhạc Trọng từng nhìn thấy trong cuối thời, tùy ý có thể thấy được những người sống sót quần áo rách rưới, xanh xao vàng vọt, ngồi bất động chờ chết.
Bên trong trấn ngoại trừ các chiến sĩ đi lại, chỉ có vài nơi giao dịch sơ sài dùng vật đổi vật, thoạt nhìn cực kỳ nguyên thủy, cả thị trấn không khí trầm lặng, không hề có một tia sức sống.
- Tây Môn Liệt không có tài năng thống trị một thị trấn, cũng không phải một người thống trị đủ tư cách!
Nhạc Trọng nhìn đủ loại cảnh tượng trong trấn, làm ra đánh giá đối với bang chủ Liệt Dương bang Tây Môn Liệt.
Cũng giống như thật nhiều người thống trị trong cuối thời, Tây Môn Liệt cũng bị vấn đề lương thực quấy nhiễu, đồng thời hắn cũng giống như những đầu lĩnh khác đem lương thực cung cấp cho quân đội cùng người ủng hộ hắn. Những người dân bình thường bị bọn hắn bỏ qua, hoặc sử dụng như nô lệ. Chỗ tốt khi làm như vậy chính là có thể tiết kiệm được vật tư tới mức thấp nhất, mà chỗ tệ chính là không khí trong thế lực biến thành trầm lặng, không hề có chút sức sống, toàn bộ vật tư hoàn toàn dựa vào di sản trước cuối thời, không có sản xuất, một khi di sản hao hết thế lực này nhất định sẽ hủy diệt.
- Đại gia, đến một lần đi! Nửa bánh mỳ, nửa bánh mỳ tôi sẽ cho ngài được thích thú!
- Một bao mì ăn liền, chỉ một bao mì ăn liền tôi sẽ bồi ngài một buổi tối. Ngài muốn chơi như thế nào thì chơi, phía trước phía sau tùy tiện ngài chơi…
- …
Ở trong một ngõ ngách gần bên chỗ giao dịch, một đám nữ nhân bốc ra mùi tanh tưởi không biết có bao nhiêu ngày không được tắm rửa vây quanh hướng Nhạc Trọng đẩy mạnh tiêu thụ lên chính bản thân mình.
Gương mặt Nhạc Trọng không chút thay đổi đi ngang qua các nàng, tuy rằng hắn đồng tình những người này nhưng hiện tại hắn còn chưa có năng lực đem người cứu vớt.
Đột nhiên một nhóm trẻ con như ong vỡ tổ xông về một phương hướng.
Nhạc Trọng nhìn theo phương hướng kia, chỉ thấy nơi đó có một cô gái chừng mười lăm mười sáu tuổi có mái tóc dài màu đen như thác nước buông xõa, da thịt trắng nõn như tuyết, giống như tinh linh từ tiên cảnh đi tới mang theo nụ cười thánh khiết đem một ít bánh mỳ đưa cho những đứa bé kia.
Một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi mặc bì giáp màu đen, cầm một thanh đại loan đao, dáng người trung đẳng, tướng mạo thanh tú oán trách nói:
- Lôi Lôi, đây là thực vật mà chúng ta thật vất vả lấy về trong trấn nhỏ, làm sao cô lại tùy tiện phân phát cho đám tiểu quỷ này. Chẳng lẽ cô đã quên chúng ta khổ cực thế nào mới lấy được thực vật sao? A Tân thiếu chút nữa đã chết trong miệng con tang thi L3 ở trong trấn đó. Hiện tại Hoàng Kim vương đình, Mãn Châu đế quốc, Kim Lang quân nơi nơi khuếch trương, chúng ta càng ngày càng khó tìm được thực vật!
- Trương Anh, tôi đã nói qua bao nhiêu lần, đừng gọi tôi là Lôi Lôi, gọi tên đầy đủ Triệu Tĩnh Lôi!
Cô gái xinh đẹp như tinh linh nhíu mày, sau đó thở dài nói:
- Tôi cũng biết càng ngày càng khó tìm được thực vật, nhưng nếu tôi không phân cho bọn trẻ, chỉ sợ bọn nhỏ sẽ bị đói chết. Hơn nữa đây là phần thực vật của tôi, tôi đem phân cho bọn nhỏ cũng không có vấn đề gì đi!
Trương Anh nghe được lời nói của Triệu Tĩnh Lôi, khẽ cắn môi, đôi tay siết chặt, gắt gao nhìn nàng chằm chằm. Hắn thích Triệu Tĩnh Lôi đã lâu, nhưng nàng lại thật xa cách với hắn, điều này làm trong lòng hắn thập phần khó chịu.
Một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, trên mặt có vài hột mụn, da thịt trắng nõn, ánh mắt thật to, bộ dạng có chút khả ái tiến lên hòa giải:
- Lôi Lôi, cô cũng đừng trách Trương Anh, hắn chỉ là lo lắng cho cô!
Bên người Triệu Tĩnh Lôi còn có chín thiếu niên nam nữ vây quanh điều giải cho hai người.
- Anh nhìn cái gì vậy? Còn nhìn coi chừng tôi móc mắt của anh xuống!
Trương Anh đột nhiên nhìn thấy Nhạc Trọng đang đưa mắt xem bên này, một cỗ lửa giận vô hình nảy lên trong lòng hắn, liền giống như một con sư tử phẫn nộ hướng Nhạc Trọng lớn tiếng quát.
Người mình thầm mến đã lâu lại trực tiếp cự tuyệt chính mình, điều này làm trong lòng Trương Anh bực tức không nói nên lời, hiện tại hắn đem toàn bộ lửa giận phát tiết với Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Trương Anh khẽ lắc đầu, xoay người định rời đi.
Trên thực tế hắn cũng không đồng ý hành vi của Triệu Tĩnh Lôi. Trong cuối thời lương thực thập phần trân quý, tùy tiện đem thực vật phân chia cho người khác nếu đợi tới khi đội ngũ cần thực vật, làm sao bây giờ? Nhưng việc không liên quan đến mình, Nhạc Trọng cũng không có tâm tư để ý tới mấy thiếu niên trẻ nít kia.
- Mẹ nó! Mày tìm đánh có phải hay không!
Trương Anh nhìn thấy Nhạc Trọng lắc đầu rời khỏi, cỗ lửa giận càng thêm mãnh liệt, tiến lên một bước dài dùng tốc độ gấp mười một lần người thường nhanh chóng vọt tới sau lưng Nhạc Trọng, hung hăng một quyền oanh thẳng vào lưng của hắn.
Triệu Tĩnh Lôi không nghĩ tới Trương Anh lại xuất thủ đánh Nhạc Trọng, gương mặt nàng biến sắc lớn tiếng kêu lên:
- Dừng tay! Trương Anh!
Nhạc Trọng xoay người duỗi tay trực tiếp bắt lấy đầu Trương Anh, trong mắt chợt lóe hàn quang, đem thân thể Trương Anh giống như rác rưởi ném thẳng lên vách tường:
- Thật là! Tiểu quỷ bây giờ sao cả đám đều là bộ dáng quỷ thế này, rõ ràng để cho tao tiễn mày xuống địa ngục sum họp cùng người nhà của mày tốt lắm, thuận tiện cho người nhà mày ở trong địa ngục dạy dỗ mày!
Trương Anh như viên đạn pháo hung hăng đánh vào vách tường, oa một tiếng hộc ra ngụm máu tươi, mặt như giấy vàng, liên tục ho ra máu.
- Mày đang làm gì đó? Dám tổn thương bạn học của chúng ta! Muốn chết có phải hay không!
Hai tiểu quỷ một cao một thấp cầm cốt nhận trong tay hướng Nhạc Trọng phẫn nộ rống to, phát động kỹ năng Phong Giảo Nhận, hai người như cơn gió xoáy, cốt nhận trong tay mang theo quỹ tích huyền ảo đâm về hướng Nhạc Trọng.
Hai tiểu quỷ đều là tiến hóa giả, kỹ năng cũng đã cường hóa ba lượt, hai người liên thủ phát động kỹ năng thậm chí có thể đem tiến hóa giả 50 cấp miểu sát.
- Cút!
Ngay lúc hai tiểu quỷ vừa mới đến gần Nhạc Trọng liền bị hắn đá ra hai cước oanh lên bụng, lực lượng khủng bố bùng nổ, hai gã thiếu niên phun ra ngụm máu tươi ngã trên mặt đất.
Lúc này tốc độ của Nhạc Trọng đã gấp hai mươi lăm lần người thường, áp đảo cả tiến hóa giả nhanh nhẹn hệ, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của hắn cực kỳ phong phú, không cần dùng kỹ năng cũng có thể đánh hai gã thiếu niên bị thương nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.