Quyển 1 - Chương 2: Kình Diễm
Ngô Biển Quân
08/05/2013
Khi tỉnh dậy, Đông Long nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường, thật êm ái, thật ấm áp, thật thoải mái.
Bên ngoài trời vẫn u ám, nhưng cơn mưa đã ngớt, không còn nặng hạt nữa. Ở giữa phòng có đặt một cây đèn dầu, tỏa ánh sáng dìu dịu.
Mưa rơi tí tách ngoài song.
Thu mình trên chiếc giường ấm áp, nhìn ngọn đèn tỏa sáng lung linh, Đông Long cảm nhận được sự ấm cúng của đời sống gia đình, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Cánh cửa khẽ mở, một người đàn bà trạc năm mươi bước vào, khuôn mặt hiền từ, "Cậu đã tỉnh... thanh thiếu niên các cậu thật không biết để ý để tứ gì cả... trời mưa mà vẫn chạy rong ngoài đường. "
Đông Long nhìn miệng bà mấp máy, nửa chữ cũng không hiểu, nhưng chàng biết chắc một điều là bà có lòng tốt, bèn xuống giường vòng tay cảm tạ.
"Đại nương, cám ơn người!"
Người đàn bà giật mình ngẩng nhìn, hoàn toàn không hiểu chàng nói gì. Bà nghĩ cho dù đại lục có rộng lớn, nhưng sao lại có người cả tiếng phổ thông cũng không biết?
Chàng theo người đàn bà rời khỏi căn phòng thì bắt gặp một cậu thanh niên độ mười tám, mười chín tuổi, thân hình cường tráng. Cậu đang xúc đồ ăn vào đĩa rồi dọn ra bàn phía sau lưng, thấy chàng liền mỉm cười.
Đông Long cũng cười đáp lễ.
Dùng xong bữa tối, chàng ra dấu tỏ ý cám ơn hai người, rồi quay về phòng nghỉ ngơi.
Trong cơn mơ, chàng nhìn thấy một người con gái rất đẹp đến từ Hoa Hải, cũng đi trong mưa, chỉ để lại vài chữ cho chàng: "Ta sẽ đợi... hẹn ngày gặp lại... "
Sau đó chàng lại gặp được Đông Chiến cha chàng, ánh mắt ông vừa trí tuệ vừa sâu sắc, dường như đã thấu hiểu được chuyện thế gian chỉ là điều hư ảo, đã từng căn dặn chàng rằng: "Thiên ngoại hữu thiên, cao nhân tất hữu cao nhân trị, con đứng ở đâu không phải là điều quan trọng, mà quan trọng là con phải cầu tiến, phải biết mình cần đi đến đâu."
Hình ảnh phụ thân mờ dần rồi biến mất, chàng lại nhìn thấy mẫu thân.
"Phù hoa lạc tận, bình đạm quy chân... [1]
Bóng dáng những người thân cứ thay nhau hiện đến rồi lần lượt mờ dần đi mất hết.
oOo
Sáng hôm sau, chàng dậy sớm, đẩy cửa đi ra ngoài. Mưa đã tạnh tự lúc nào, cầu vồng bảy sắc xuất hiện trên cao như tô vẽ cho cảnh đất trời thêm diễm lệ.
Đông Long kêu lên. "Một vạn năm qua rồi, lưu luyến nữa mà chi! Ta phải bắt đầu lại từ đầu! "
Chàng quyết định đối mặt với hiện thực, bắt đầu một cuộc đời mới.
oOo
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng chốc đã qua nửa năm.
Nhờ có võ công, Đông Long mau chóng trở thành một thợ săn giỏi trong thị trấn. Hằng ngày chàng vác về một giỏ đầy thú săn, so với người khác thì hơn nhiều lắm, nhờ tài săn bắn mà chàng mua được một ngôi nha̬ nhoÌ0. Việc đi săn giúp chàng rèn luyện thêm võ nghệ, và quan trọng hơn là tạo cơ hội để chàng giao tiếp với cư dân trong vùng. Giờ đây mặc dù chưa thể nói năng lưu loát nhưng chàng cũng có thể hiểu được đại khái mọi người muốn diễn đạt điều gì.
Và điều cốt tử là chàng đã vứt bỏ tâm trạng bàng hoàng, mê man lẩn quẩn về quá khứ mà ngẩng đầu đối diện với hiện thực, chàng toàn tâm toàn ý hòa nhập với xã hội xung quanh.
Từ khi chàng có thể hiểu được ngôn ngữ hiện tại, chàng đã hiểu thế giới ngày nay so với thế giới của vạn năm trước quả thực khác biệt một trời một vực.
Thì ra sau một cơn địa chấn kinh hồn, Tiên Ảo Đại Lục và Ma Ảo Đại Lục đã dính lại làm một.
Tiên Ảo Đại Lục ở phương đông, Ma Ảo Đại Lục ở phương tây đều đã từng có một nền văn minh rực rỡ, nhưng khi hai vùng liên kết với nhau, cũng bởi vì văn hóa bất đồng, tư tưởng khác biệt, tín ngưỡng riêng biệt nên giữa hai chủng tộc đã phát sinh va chạm, va chạm này càng lúc càng lớn, đã hình thành nên mâu thuẫn, rồi đến cuối cùng hai đại chủng tộc đã đi đến chiến tranh.
Đó là một cuộc chiến tranh tai họa, trên chiến trường thây chất thành đống, máu chảy thành sông. Vô số tráng đinh bị cưỡng ép nhập ngũ, một đi không trở lại. Hàng triệu dân thường chết thảm, số người ly tán gia đình, tan nhà nát cửa thì không sao kể xiết. Mây sầu sương thảm giăng mờ đại lục.
Chiến tranh càng lúc càng quyết liệt, cuối cùng Giáo hội phương Tây đã huy động đến Ma pháp sư và Thánh Điện Kị Sỹ. Đúng lúc thế quân bình sắp nghiêng về phía họ thì cao thủ võ học cùng giới tu đạo của phương đông cũng gia nhập cuộc chiến. Một trận chiến giữa giới tu đạo đông tây diễn ra vô cùng quyết liệt: chân khí đấu lực khí, phi kiếm - pháp bảo đấu ma pháp. Kiếm khí, lực khí ồ ạt trên chiến trường, pháp bảo, ma pháp lấp lóe chói chang.
Nhưng đến kết cuộc chỉ là lưỡng bại câu thương, nhìn lại chiến trường xương trắng thành đống, đất nhuộm máu hồng, quả thật tang thương không thể kể xiết.
Cả hai bên đến lúc này đã ý thức được sự nguy hại của chiến tranh, nên đã đi đến thỏa thuận đình chiến.
Thời gian đã xóa nhòa tất cả, trải qua mấy nghìn năm hòa bình, mâu thuẫn đôi bên cuối cùng không còn nữa, bước đầu thực hiện được hòa hợp chủng tộc, không còn cái tên Tiên Ảo hay Ma Ảo chi hết, giờ mọi người gọi Đại Lục là Thiên Nguyên.
"Chả trách trong thị trấn nhỏ này có nhiều chủng tộc như vậy, vì đây chính là nơi giao biên của Tiên Ảo Đại Lục và Ma Ảo Đại Lục. Ta đi săn đã từng gặp giống sói khè lửa, té ra là ma thú của tây phương"
Biết được những điều ấy, Đông Long thấy chấn động vô cùng, nhưng đồng thời nhiều sự việc trước mắt chàng lại thêm sáng tỏ.
Nửa năm nữa trôi qua, cuối cùng chàng đã thành thạo ngôn ngữ hiện đại, hiểu biết sâu sắc hơn về Thiên Nguyên, có thể nói cho đến lúc này, chàng đã hoàn toàn hòa nhập vào xã hội.
Nhưng chàng vẫn còn một việc luôn canh cánh trong lòng, giữa các vị thần đã xảy ra chuyện gì, vì sao bọn họ lại chết hết?
Chàng đã từng chạy khắp làng hỏi hết mọi người, nhưng không một ai có thể giải đáp cho chàng.
Cuối cùng có một người già trong làng trả lời chàng rằng: "Cậu nhỏ à, chuyện cậu hỏi, không phải chỉ mình cậu muốn biết mà rất nhiều người cũng muốn biết, nhưng chẳng ai có thể đưa ra đáp án, sự việc ấy thủy chung vẫn là một câu hỏi không lời giải. "
Đông Long nói: "Có phải cuộc chiến tranh bùng nổ trên đại lục xưa kia đã dẫn dụ các thần tham chiến?" Nói ra điều đó, tim chàng như ngừng đập, chỉ nghĩ đến khả năng ấy thôi lòng chàng đã kinh hãi vô cùng.
Ông già lắc lắc đầu, mỉm cười đáp: "Trí tưởng tượng của cậu phong phú thật. Chừng một ngàn năm trước khi chiến tranh diễn ra trên hai đại lục, Thần Ma Lăng Viên đã tồn tại rồi. Nhưng chẳng ai biết đích xác nó xuất hiện vào thời gian nào, và càng không ai biết kẻ nào đã xây dựng khu mộ ấy..."
Đông Long kinh ngạc: "Sao ạ? Vậy là trước khi hai lục địa nối liền, các thần linh đều đã... "
Lão nhân nghiêng đầu đáp: "Đúng vậy. Khi phát hiện ra khu mộ thần thánh ma quỷ đó, cả thế gian đều bàng hoàng, giới tu hành ùn ùn đổ về Lăng Viên, ngay cả những người tu luyện bên Ma Ảo Đại Lục cũng băng qua eo biển để sang phương đông phụng viếng. Từ đó về sau Thần Ma Lăng Viên được gọi là Thánh Viên, mọi nhân vật hùng mạnh nhất qua đời rồi cũng được an táng ở đó, như một vinh dự. "
"CoÌ điê̬u... Thần Ma Lăng Viên ở nơi giao giữa hai miền đại lục. Khi hai đaÌ£i luÌ£c nôÌi liê̬n thi̬ nhâÌt điÌ£nh xaÌ0y ra điÌ£a châÌn, taÌ£i sao noÌ không biÌ£ huyÌ0 hoaÌ£i trong cơn điÌ£a châÌn đoÌ?"
Lão nhân thở dài: "Thần Ma Lăng Viên thủy chung vâÌ’n như môÌ£t câu đôÌ chưa giaÌ0i đươÌ£c."
Trong vo̬ng môÌ£t năm nay, đaÌ’ nhiê̬u lâ̬n Đông Long muốn đi thăm ông gia̬ trông khu môÌ£, nhưng cuôÌi cu̬ng không lâ̬n na̬o đi caÌ0.
"Ta đaÌ’ bắt đầu một cuộc sống mới rô̬i, tôÌt hơn hêÌt la̬ nên vứt bỏ quá khứ... co̬n Thần Ma Lăng Viên va̬ ông gia̬ âÌy thi̬ haÌ’y câÌt giưÌ’ trong kyÌ ưÌc ta thôi... "
Một năm đã khiến cho Đông Long triệt để bỏ lại quá khứ sau lưng, chàng quyết định rời khỏi thị trấn nhỏ, để đi chu du thiên hạ.
Khi hai đaÌ£i luÌ£c Tiên AÌ0o va̬ Ma AÌ0o saÌp laÌ£i, ơÌ0 giao tuyêÌn cuÌ0a noÌ đu̬n lên môÌ£t daÌ’y nuÌi cao liên miên bất tuyệt. Thị trấn nhỏ này nằm ngay chân núi, chỉ cần đi thêm hai mươi dặm về phía tây sẽ thấy những dãy núi cao ngút đến tận trời xanh.
Không một ai dám bước chân vào vùng núi này, không phải họ chỉ sợ những mãnh thú hung tợn to lớn sống từ thuở hồng hoang đến giờ, ma̬ ẩn sâu trong tâm trí của họ, nơi đây còn là vu̬ng rư̬ng thiêng nươÌc đôÌ£c. Ngay trong tiểu trấn, những thợ săn lão luyện nhất cũng không dám bước chân vào vùng núi này.
Dân gian vâÌ’n đô̬n nơi đó có nhưÌ’ng con rồng biêÌt bay, có cả giôÌng người khổng lồ thượng cổ, Đông Long caÌ0m thâÌy bị lôi cuốn. Thế là chàng quyết định rời khỏi tiểu trấn, nơi đầu tiên chàng muốn đến cũng tức là nơi được gọi la̬ "rư̬ng thiêng nươÌc đôÌ£c" kia.
Trước khi lên đường, Đông Long đã giao căn nhà nhỏ cho hai mẹ con bà lão, rồi mới rời bỏ tiểu trần.
Bánh xe của lịch sử lại quay, một truyền thuyết mơÌ0 ra từ đây.
Đông Long đi sâu va̬o daÌ’y nuÌi, trong vòng ba ngày, chàng đã vượt qua không biết bao ngọn núi, gặp phaÌ0i không iÌt maÌ’nh thuÌ, traÌnh đươÌ£c thi̬ traÌnh, không traÌnh đươÌ£c thi̬ cha̬ng giêÌt.
"LâÌy đâu ra lăÌm quaÌi thuÌ laÌ£ thêÌ nhiÌ0!"
Đột nhiên trên trời có một bóng đen lao vút qua, bóng đen ấy to lớn vô cùng, chỉ lướt qua thôi cũng tạo nên một trận cuồng phong.
Đông Long giật mình thay đổi hẳn sắc mặt, ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy một con quái điểu phải to đến ba mươi trượng đang riÌt lên từng hồi.
Quái điểu toàn thân bích lục, nhìn xa xa có chút sáng loáng, cái đuôi của nó phải dài đến hơn mười truợng.
"Trời ạ! QuaÌi điêÌ0u truÌ£i lông, a̬ không, quaÌi điêÌ0u mi̬nh đâ̬y vâÌ0y caÌ... nhìn coi, cái đuôi của nó gớm ghiếc chưa... " Chàng thôÌt lên kinh ngạc.
Nếu như có ai đi ngang qua đây, nhất định cười chàng quá vô tri, không nhận ra đó là con rô̬ng - môÌ£t trong nhưÌ’ng sinh vâÌ£t hung hãn vào bậc nhất của đại lục, nhưng nói vậy chứ cũng phải thầm phục dũng khí của chàng, dám bình phẩm không thương tiếc như vậy.
Con rô̬ng hiêÌ0n nhiên không phaÌt hiêÌ£n ra sinh vâÌ£t nhoÌ0 beÌ dươÌi măÌ£t đâÌt kia, ca̬ng không biêÌt cha̬ng đang chê bai mi̬nh, nêÌu không noÌ đaÌ’ nha̬o xuôÌng xeÌ xaÌc cha̬ng rô̬i.
Nhìn con vâÌ£t bay xa dâ̬n, Đông Long đột nhiên sưÌ£c tỉnh khoÌ0i nôÌ’i kinh ngaÌ£c, tự nhuÌ0: "CaÌi cuÌ0a xấu xí to lớn đó coÌ khi là con rô̬ng trong truyền thuyết. Vô lyÌ, rô̬ng gi̬ ma̬ như thă̬n lă̬n buÌ£ng chưÌ0a coÌ caÌnh âÌy thêÌ? Ô̬... chăÌc hăÌ0n là quaÌi long của Ma Ảo Đại Lục, trông khaÌc hăÌ0n thâ̬n long cuÌ0a Tiên Ảo Đại Lục nhiÌ0!"
Đông Long đương nhiên chưa từng nhìn thấy thần thú trong truyền thuyết của Tiên Ảo đại lục... nhưng chàng đã nghe không ít chuyện thần thoại về con vật này, tuy rằng không thể biết chính xác nhưng cũng có thể đại khái biết được hình dạng của bọn chúng, hơn nữa chàng đã từng nhìn thấy các bức phù điêu về bọn chúng cũng không khác bao nhiêu.
Chỉ vừa lúc nãy chàng đã được tận mắt nhìn thấy một con rồng phương tây nhưng lại làm chàng thất vọng vô ngần, mặc dù con quái thú ấy to lớn vô cùng nhưng chàng lại có cảm giác con quaÌi long kia chỉ được cái lớn xác, còn nếu đem so sánh với rồng phương đông thì không có chút cân lượng nào.
Đông Long nghĩ thầm: "Nếu có một ngày cho ta được nhìn thấy rồng phương đông thì hay biết mấy... con vật lúc nãy... chỉ có một từ để diễn tả: quá xấu xí! "
Không biết điểu long biết được điều ấy sẽ có cảm giác thế nào, nhưng có lẽ nó cũng chẳng để ý vì những lời bình luận mang đậm tính phân biệt chủng tộc thế này chỉ có giá trị địa phương mà thôi...
Trong Liễu Đại Sơn cảnh đẹp vô số, lên cao có mây mờ ẩn hiện, ôm ấp ngọn núi trong lòng, phía dưới lại có thạch lâm với vô số quái thạch đẹp đẽ, xa xa lại có cả thác nước nữa.
Đông Long đứng trên một ngọn núi, phía trên bầu trời trong xanh, phía dưới mây trắng cuồn cuộn như tiên khí, làm cho tim chàng bất giác sôi sục lên.
"Một vạn năm! Ai daÌm caÌ0m khaÌi trươÌc thơ̬i gian da̬i thêÌ! Đông Long ta có thể... ha ha"
NôÌ’i xôÌn xang trươÌc veÌ0 đeÌ£p thiên nhiên dâ̬n dâ̬n diÌ£u xuôÌng, chàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, caÌ0m thâÌy tâm hô̬n rôÌ£ng mơÌ0.
Một con lạch nhỏ xanh xanh uốn lượn quanh co dọc theo dãy núi tuôn chảy, từ lúc Đông Long leo lên cao đến giờ, chàng cảm thấy thân thể nóng vô cùng, liền nhảy ùm vào dòng nước mát, rồi sử dụng huyền công gia truyền, bế trụ hô hấp, rồi thả mình trôi xuống theo dòng nước.
Chẳng biết lâu hay chóng, chàng cảm giác được dòng nước đã chảy chậm lại, rồi ngừng chảy. Chàng mở bừng mắt, dòng sông vẫn tiếp tục uốn lượn chảy về nơi xa, nhưng chàng thì đã bị sóng đẩy vào một đầm nhỏ ven sông.
Đột nhiên nước trong đầm bắn tung tóe, một bức hoạ tuyệt mỹ theo đó hiện ra trước mắt Đông Long. Một cô gái nhô lên khỏi mặt nước, mái tóc dài đen láy xõa xuống đôi vai thon thả, khuôn mặt còn đọng lại vài giọt nước hệt như những viên ngọc, thật là xinh đẹp tuyệt trần, thanh tú thoát tục. Nàng rất trẻ, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đôi mắt trong sáng, hàng mi cong, sống mũi dọc dừa, cái miệng chúm chím cũng, hệt như tiên nữ hạ phàm.
Đưa mắt xuống thấp hơn, Đông Long suýt chảy máu mũi. Ngay sát mặt nước, đôi gò bồng đảo kiêu hãnh vừa nhô lên, lấp loáng sáng, khơi dậy dục vọng nguyên thuỷ nhất của con người.
Cùng lúc ấy, cô gái cũng nhìn thấy Đông Long, cặp mắt to sáng lộ vẻ kinh hoảng cùng cực. Nàng liền la toáng: "Ối, người đâu... lưu manh... "
Đông Long kinh hãi, không ngờ sự việc ngớ ngẩn này lại xảy ra với mình. Tội danh dâm dật phóng đãng, đã mang thì thực khó mà rửa sạch được. Trong lúc luống cuống chàng nhảy chồm tới, kéo cô gái vào lòng, bịt miệng nàng lại. Tấm thân mềm mại mịn màng trong tay khiến máu chàng rần rật..
Đột nhiên cô gái phát ra một luồng đại lực suýt hất tung Đông Long đi, cùng lúc tấm thân tuyệt mỹ bay vút lên khỏi mặt nước, đáp xuống bờ đầm. Nàng mau chóng mặc lại quần áo.
Khi dòng lực đổ sang, Đông Long biết ngay sự việc không ổn rồi. Cô bé trông xinh xắn thanh khiết mà thực tế lại là một hảo thủ võ công cao cường. Chàng cảm thấy tu vi của cô bé này cao minh hơn mình rất nhiều. Nếu không phải vì chàng trôi được đến đây một cách im ắng thế thì đời nào chạm được vào người cô ta.
Nghe động, mười mấy người từ khu rừng gần đấy lao đến nhanh như chớp. Không trung láy động, một dải sáng loáng bay ra khỏi rừng, tạo thành một lồng bình phong màu lam chắn kín cô gái. Đám người nọ cũng đã tới nơi, lập tức đứng quây quanh cô ta.
Đông Long lúc này kiến thức không kém gì các cư dân Thiên Nguyên đại lục, vừa nhìn thấy ánh sáng phóng ra đã biết ngay là phép thuật của một vị Ma pháp sư, đồng thời cũng nhận ra mười mấy người kia đều là cao thủ võ học, tu vi không thấp. Chàng cảm thấy thật đau đầu, tình thế này càng chứng tỏ cô gái kia tuyệt không phải là người thường, nếu không phải tiểu thư quyền quý thì cũng là cô chiêu nhà giàu, chàng đã dây vào hạng người không nên dây.
Có ba pháp sư tiến lại gần, họ đều còn rất trẻ... Một trong ba người làu bàu gì đó rồi vẫy tay, lồng ánh sáng hộ thân cho cô gái lập tức tan biến..
Tấm khiên vừa biến mất thì cô gái đã giận dữ quát: "Mau giết chết tên đó, mau lên! "
Đông Long liền la hoảng lên: "Tiểu thư xinh đẹp... hãy nghe ta giải thích"
"Câm mồm! Sao các ngươi còn đứng đực ra đó, xông lên cho ta! "
Lúc này lửa giận đã bốc lên tới đầu, cô ta chỉ hận không băm Đông Long ra thành muôn mảnh ngay lập tức mà thôi.
"Chỉ là hiểu lầm... ta thật không cố ý... "
Cuối cùng ba vị ma pháp sư cũng hành động, một người niệm: "Thuỷ tinh linh lưu lạc trong trời đất, hãy nghe ta gọi, sóng rồng!"
Không trung quẫy động, mặt nước nổ oạp, một vòi nước phóng lên khỏi mặt sông, lao vào Đông Long.
Thoạt đầu Đông Long không để ý, nhưng khi vòi nước sắp xô vào mình, chàng mới nhận ra nó ẩn chứa lực đạo cực mạnh, chàng vội xẹt tránh.
"Tùm".
Vòi nước đập trở lại mặt đầm, sóng cuộn lên xô Đông Long về phía bờ cô bé đang đứng
"Hỏng... lên đấy rồi bị cô ta xé xác ra thì sao!" Đông Long vừa nghĩ vừa cố sức bơi ngược ra xa.
Trong lúc cơn sóng cũ vẫn còn đang đánh tới thì ma pháp sư lại lầm bầm niệm chú, mặt nước đằng xa vốn đang tĩnh lặng bỗng ầm ầm dao động, một đợt sóng mạnh mẽ khác lại nổi lên, đánh bật chàng vào bờ.
Mấy người thủ hạ bảo vệ cô gái liền lập tức tiến lên vây kín lấy chàng.
Đông Long đứng dậy, nhăn nhó nói: "Đây đúng thật là hiểu lầm... là hiểu lầm... "
"Im ngay, các ngươi mau đạp nó xuống lôi lại đây! " Cô gái hét lên.
Mấy người thủ hạ, nam có nữ có, tuy còn rất trẻ nhưng không hề non nớt. lúc này ai cũng nhìn Đông Long với ánh mắt hả hể, như thể chàng đã là cá nhằm trên thớt rồi.
Đông Long biết cuộc chiến này khó tránh khỏi, bèn ra tay trước, song chưởng múa ra, xuất bóng chưởng chập chùng, rồi tung mình lên cao, định nhảy ra ngoài chạy thoát. Nhưng mọi người ở đó dễ gì cho chàng cơ hội, chưởng của chàng lần lượt bị hóa giải, khi chàng bay lên cao liền bị hai người nhảy theo xuất thủ ép phải hạ mình xuống đất.
Thân thể chàng vừa chạm đất thì đã bị vô số chưởng phong đánh tới, chàng không kịp quay đầu, vòng tay ra sau lưng xuất liền một chưởng.
"Oành"
Đông Long thân thế lung lay đứng không vững, tựa hồ té xuống đất, thần sắc đỏ bừng, máu đã dồn lên tới miệng chuẩn bị trào ra ngoài nhưng chàng cố nuốt ngược trở xuống.
Mấy người thủ hạ hình như đã hiểu được chàng là người thế nào, lập tức hình thành thế trận bao vây chàng vào giữa. Một cô gái, tựa hồ là đầu lĩnh của bọn thị vệ bước về phía chàng. Cô ta rất xinh đẹp, nhưng không phải dạng liễu yếu đào tơ. Đông Long không dám xao lãng, chàng biết cô ta chẳng non nớt như bề ngoài kia đâu.
Một thanh kiếm sắc bén nhắm hướng Đông Long phóng đến, nhanh hệt như ánh chớp, chỉ thoáng cái đã đến trước mặt chàng. Chàng liền nghiêng người né qua bên, một vạt tóc dài của chàng bị cô gái chém trúng, rớt xuống đất.
Chàng liền hít mạnh một hơi, cô gái này xuất kiếm như điện, chàng không đối kháng được, trừ khi chàng đạt đượccảnh giới Đại thừa trong đệ nhất trọng thiên của huyền công gia truyền. Chàng còn chưa định thần, cô gái đã phát kích lần nữa, trường kiếm như thiểm điện, toàn nhắm đâm vào chỗ yếu hại của chàng.
Cả hai người đã giao thủ trên ba mươi chiêu, Đông Long cuối cùng cũng không địch lại, lưng bị trúng một chưởng của cô gái, té nhào xuống đất, phun ra ba ngụm máu.
Mọi người liền bắt chàng giải đến trước mặt cô bé.
"Hừm! Thằng lưu manh mạt hạng, chỉ có vài trò vặt mà ta cứ tưởng ngươi tài giỏi lắm vậy" Cô gái cười nói.
Đông Long lạnh người, thấy thái độ của cô ta so với lúc từ dưới nước phóng lên hoàn toàn khác hẳn, lúc ấy cô ta giống một tiểu thiên sứ, còn lúc này thì như một con quỷ cái xinh đẹp.
"Chuyện này... hừm... tiểu muội muội, ta thật sự không có ý mạo phạm. Ta chỉ sợ cô la lớn sẽ gây chuyện phiền phức, cho nên... cho nên ta mới ôm cô... "
"Im ngay" Cô gái đôi mắt tóe lửa, tung chân đá chàng một cước thật nặng.
Đông Long cứng người, không động đậy, cũng không mở miệng được nữa.
Mấy người thủ hạ của cô gái vẫn đứng yên như phỗng, nhưng sau khi nghe lời chàng nói thì sắc mặt thay đổi, liền gào lên giận dữ: "Cái gì... tên tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi dám nhục mạ tiểu công chúa điện hạ, ngươi muốn tan xương nát thịt hay sao?"
Nói rồi mọi người quỳ rạp cả xuống, run run nói: "Thuộc hạ bất tài, không thể bảo vệ công chúa điện hạ. " Trên mặt họ đều toát mồ hôi lạnh.
Lúc này tiểu công chúa hối hận muốn chết, nàng hối hận không nên cho chàng cơ hội nói năng mới phải, giờ với mấy lời linh tinh của chàng khiến cho cô vừa xấu hổ và giận dữ vô cùng, làm sao còn mặt mũi nào nhìn mặt thuộc hạ đây.
Tiểu công chúa tức giận nói: "Các ngươi đứng cả lên, tên kia chỉ nói năng bậy bạ, vậy mà các ngươi cũng tin được hay sao? Hắn còn ở đằng xa ta đã phát hiện ra rồi, chỉ vì muốn cho các ngươi một cơ hội thể hiện, nếu không ta đã tự xử lý lấy."
Cô ta ném cái nhìn đáng sợ về phía Đông Long đang nằm vật dưới đất, nói: "Hừm, thật không ngờ ngươi dám phỉ báng, sỉ nhục bổn công chúa, phải cho ngươi nếm mùi đau khổ mới được."
Đông Long toàn thân không thể cử động, miệng cũng không nói được lời nào, nhưng chàng nghe rất rõ, thầm nghĩ: "Đang yên đang lành đi ôm con công chúa này, không biết là phúc hay là họa nữa. " Câu trả lời đến thật nhanh chóng, mười mấy thị vệ trẻ tuổi tay đấm chân đá, khiến chàng đau đớn muốn chết.
Mấy người thủ hạ đương nhiên không tin lời tiểu công chúa nói, sinh lòng hận Đông Long có hành động hạ lưu vô sỉ, nên chăm sóc chàng vô cùng chu đáo, bằng kỹ thuật độc môn, chàng cảm thấy toàn thân đau rát, hệt như có ngàn con kiến bò trong người, đau đớn giống như đứng giữa sống và chết vậy. Trong một khoảng thời gian rất ngắn, trên thân thể của chàng đã có không biết bao nhiêu vết thương mà kể.
"Thôi, đánh nữa nó chết mất! " Nhìn thân thể tơi tả của Đông Long, tiểu công chúa tươi mặt, vẻ bằng lòng. Đám thị vệ ngừng khảo đả Đông Long, tránh sang một bên, công chúa mỉm cười duyên dáng, bước lại gần.
Đông Long thở phào, khinh nhờn công chúa một nước cũng không bị dày vò nhiều lắm, ít ra không khốn đốn như chàng đã sợ.
Nàng ghé vào tai chàng ngọt ngào nói: "Cái tên háo sắc to gan lớn mật kia, ngươi dám gài bẫy ta, cũng may bổn công chúa anh minh thần võ, đã phát hiện ra âm mưu đen tối của ngươi. Nếu bị ngươi nhìn lén, thì bổn công chúa ta làm gì còn thể diện, sẽ bị người đời cười chết mất."
Đông Long giật mình nghĩ, "Khoan nào, ý gì vậy nhỉ? Vừa rồi cô ả cười với ta, sao bây giờ giọng điệu đe doạ thế này? "
Chàng giương mắt nhìn tiểu công chúa, đột nhiên cảm thấy bất an, mặc dù nụ cười của nàng êm dịu, nhưng sao chàng cảm thấy có cái gì đó tà ác, toàn thân chàng đột nhiên lạnh toát, bất giác rùng mình một cái.
Tiểu công chúa cười rất ngọt: "Người đâu... thiến!"
"Hả!"
Đông Long nghe như sét đánh ngang tai, chàng hầu như muốn ngất đi, trong mắt chàng bây giờ, nụ cười của cô gái thật quá tà ác, chàng giờ hoàn toàn hiểu rõ, cô ta chính là một tiểu ác ma trong bộ dạng của một thiên thần.
Bên ngoài trời vẫn u ám, nhưng cơn mưa đã ngớt, không còn nặng hạt nữa. Ở giữa phòng có đặt một cây đèn dầu, tỏa ánh sáng dìu dịu.
Mưa rơi tí tách ngoài song.
Thu mình trên chiếc giường ấm áp, nhìn ngọn đèn tỏa sáng lung linh, Đông Long cảm nhận được sự ấm cúng của đời sống gia đình, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Cánh cửa khẽ mở, một người đàn bà trạc năm mươi bước vào, khuôn mặt hiền từ, "Cậu đã tỉnh... thanh thiếu niên các cậu thật không biết để ý để tứ gì cả... trời mưa mà vẫn chạy rong ngoài đường. "
Đông Long nhìn miệng bà mấp máy, nửa chữ cũng không hiểu, nhưng chàng biết chắc một điều là bà có lòng tốt, bèn xuống giường vòng tay cảm tạ.
"Đại nương, cám ơn người!"
Người đàn bà giật mình ngẩng nhìn, hoàn toàn không hiểu chàng nói gì. Bà nghĩ cho dù đại lục có rộng lớn, nhưng sao lại có người cả tiếng phổ thông cũng không biết?
Chàng theo người đàn bà rời khỏi căn phòng thì bắt gặp một cậu thanh niên độ mười tám, mười chín tuổi, thân hình cường tráng. Cậu đang xúc đồ ăn vào đĩa rồi dọn ra bàn phía sau lưng, thấy chàng liền mỉm cười.
Đông Long cũng cười đáp lễ.
Dùng xong bữa tối, chàng ra dấu tỏ ý cám ơn hai người, rồi quay về phòng nghỉ ngơi.
Trong cơn mơ, chàng nhìn thấy một người con gái rất đẹp đến từ Hoa Hải, cũng đi trong mưa, chỉ để lại vài chữ cho chàng: "Ta sẽ đợi... hẹn ngày gặp lại... "
Sau đó chàng lại gặp được Đông Chiến cha chàng, ánh mắt ông vừa trí tuệ vừa sâu sắc, dường như đã thấu hiểu được chuyện thế gian chỉ là điều hư ảo, đã từng căn dặn chàng rằng: "Thiên ngoại hữu thiên, cao nhân tất hữu cao nhân trị, con đứng ở đâu không phải là điều quan trọng, mà quan trọng là con phải cầu tiến, phải biết mình cần đi đến đâu."
Hình ảnh phụ thân mờ dần rồi biến mất, chàng lại nhìn thấy mẫu thân.
"Phù hoa lạc tận, bình đạm quy chân... [1]
Bóng dáng những người thân cứ thay nhau hiện đến rồi lần lượt mờ dần đi mất hết.
oOo
Sáng hôm sau, chàng dậy sớm, đẩy cửa đi ra ngoài. Mưa đã tạnh tự lúc nào, cầu vồng bảy sắc xuất hiện trên cao như tô vẽ cho cảnh đất trời thêm diễm lệ.
Đông Long kêu lên. "Một vạn năm qua rồi, lưu luyến nữa mà chi! Ta phải bắt đầu lại từ đầu! "
Chàng quyết định đối mặt với hiện thực, bắt đầu một cuộc đời mới.
oOo
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng chốc đã qua nửa năm.
Nhờ có võ công, Đông Long mau chóng trở thành một thợ săn giỏi trong thị trấn. Hằng ngày chàng vác về một giỏ đầy thú săn, so với người khác thì hơn nhiều lắm, nhờ tài săn bắn mà chàng mua được một ngôi nha̬ nhoÌ0. Việc đi săn giúp chàng rèn luyện thêm võ nghệ, và quan trọng hơn là tạo cơ hội để chàng giao tiếp với cư dân trong vùng. Giờ đây mặc dù chưa thể nói năng lưu loát nhưng chàng cũng có thể hiểu được đại khái mọi người muốn diễn đạt điều gì.
Và điều cốt tử là chàng đã vứt bỏ tâm trạng bàng hoàng, mê man lẩn quẩn về quá khứ mà ngẩng đầu đối diện với hiện thực, chàng toàn tâm toàn ý hòa nhập với xã hội xung quanh.
Từ khi chàng có thể hiểu được ngôn ngữ hiện tại, chàng đã hiểu thế giới ngày nay so với thế giới của vạn năm trước quả thực khác biệt một trời một vực.
Thì ra sau một cơn địa chấn kinh hồn, Tiên Ảo Đại Lục và Ma Ảo Đại Lục đã dính lại làm một.
Tiên Ảo Đại Lục ở phương đông, Ma Ảo Đại Lục ở phương tây đều đã từng có một nền văn minh rực rỡ, nhưng khi hai vùng liên kết với nhau, cũng bởi vì văn hóa bất đồng, tư tưởng khác biệt, tín ngưỡng riêng biệt nên giữa hai chủng tộc đã phát sinh va chạm, va chạm này càng lúc càng lớn, đã hình thành nên mâu thuẫn, rồi đến cuối cùng hai đại chủng tộc đã đi đến chiến tranh.
Đó là một cuộc chiến tranh tai họa, trên chiến trường thây chất thành đống, máu chảy thành sông. Vô số tráng đinh bị cưỡng ép nhập ngũ, một đi không trở lại. Hàng triệu dân thường chết thảm, số người ly tán gia đình, tan nhà nát cửa thì không sao kể xiết. Mây sầu sương thảm giăng mờ đại lục.
Chiến tranh càng lúc càng quyết liệt, cuối cùng Giáo hội phương Tây đã huy động đến Ma pháp sư và Thánh Điện Kị Sỹ. Đúng lúc thế quân bình sắp nghiêng về phía họ thì cao thủ võ học cùng giới tu đạo của phương đông cũng gia nhập cuộc chiến. Một trận chiến giữa giới tu đạo đông tây diễn ra vô cùng quyết liệt: chân khí đấu lực khí, phi kiếm - pháp bảo đấu ma pháp. Kiếm khí, lực khí ồ ạt trên chiến trường, pháp bảo, ma pháp lấp lóe chói chang.
Nhưng đến kết cuộc chỉ là lưỡng bại câu thương, nhìn lại chiến trường xương trắng thành đống, đất nhuộm máu hồng, quả thật tang thương không thể kể xiết.
Cả hai bên đến lúc này đã ý thức được sự nguy hại của chiến tranh, nên đã đi đến thỏa thuận đình chiến.
Thời gian đã xóa nhòa tất cả, trải qua mấy nghìn năm hòa bình, mâu thuẫn đôi bên cuối cùng không còn nữa, bước đầu thực hiện được hòa hợp chủng tộc, không còn cái tên Tiên Ảo hay Ma Ảo chi hết, giờ mọi người gọi Đại Lục là Thiên Nguyên.
"Chả trách trong thị trấn nhỏ này có nhiều chủng tộc như vậy, vì đây chính là nơi giao biên của Tiên Ảo Đại Lục và Ma Ảo Đại Lục. Ta đi săn đã từng gặp giống sói khè lửa, té ra là ma thú của tây phương"
Biết được những điều ấy, Đông Long thấy chấn động vô cùng, nhưng đồng thời nhiều sự việc trước mắt chàng lại thêm sáng tỏ.
Nửa năm nữa trôi qua, cuối cùng chàng đã thành thạo ngôn ngữ hiện đại, hiểu biết sâu sắc hơn về Thiên Nguyên, có thể nói cho đến lúc này, chàng đã hoàn toàn hòa nhập vào xã hội.
Nhưng chàng vẫn còn một việc luôn canh cánh trong lòng, giữa các vị thần đã xảy ra chuyện gì, vì sao bọn họ lại chết hết?
Chàng đã từng chạy khắp làng hỏi hết mọi người, nhưng không một ai có thể giải đáp cho chàng.
Cuối cùng có một người già trong làng trả lời chàng rằng: "Cậu nhỏ à, chuyện cậu hỏi, không phải chỉ mình cậu muốn biết mà rất nhiều người cũng muốn biết, nhưng chẳng ai có thể đưa ra đáp án, sự việc ấy thủy chung vẫn là một câu hỏi không lời giải. "
Đông Long nói: "Có phải cuộc chiến tranh bùng nổ trên đại lục xưa kia đã dẫn dụ các thần tham chiến?" Nói ra điều đó, tim chàng như ngừng đập, chỉ nghĩ đến khả năng ấy thôi lòng chàng đã kinh hãi vô cùng.
Ông già lắc lắc đầu, mỉm cười đáp: "Trí tưởng tượng của cậu phong phú thật. Chừng một ngàn năm trước khi chiến tranh diễn ra trên hai đại lục, Thần Ma Lăng Viên đã tồn tại rồi. Nhưng chẳng ai biết đích xác nó xuất hiện vào thời gian nào, và càng không ai biết kẻ nào đã xây dựng khu mộ ấy..."
Đông Long kinh ngạc: "Sao ạ? Vậy là trước khi hai lục địa nối liền, các thần linh đều đã... "
Lão nhân nghiêng đầu đáp: "Đúng vậy. Khi phát hiện ra khu mộ thần thánh ma quỷ đó, cả thế gian đều bàng hoàng, giới tu hành ùn ùn đổ về Lăng Viên, ngay cả những người tu luyện bên Ma Ảo Đại Lục cũng băng qua eo biển để sang phương đông phụng viếng. Từ đó về sau Thần Ma Lăng Viên được gọi là Thánh Viên, mọi nhân vật hùng mạnh nhất qua đời rồi cũng được an táng ở đó, như một vinh dự. "
"CoÌ điê̬u... Thần Ma Lăng Viên ở nơi giao giữa hai miền đại lục. Khi hai đaÌ£i luÌ£c nôÌi liê̬n thi̬ nhâÌt điÌ£nh xaÌ0y ra điÌ£a châÌn, taÌ£i sao noÌ không biÌ£ huyÌ0 hoaÌ£i trong cơn điÌ£a châÌn đoÌ?"
Lão nhân thở dài: "Thần Ma Lăng Viên thủy chung vâÌ’n như môÌ£t câu đôÌ chưa giaÌ0i đươÌ£c."
Trong vo̬ng môÌ£t năm nay, đaÌ’ nhiê̬u lâ̬n Đông Long muốn đi thăm ông gia̬ trông khu môÌ£, nhưng cuôÌi cu̬ng không lâ̬n na̬o đi caÌ0.
"Ta đaÌ’ bắt đầu một cuộc sống mới rô̬i, tôÌt hơn hêÌt la̬ nên vứt bỏ quá khứ... co̬n Thần Ma Lăng Viên va̬ ông gia̬ âÌy thi̬ haÌ’y câÌt giưÌ’ trong kyÌ ưÌc ta thôi... "
Một năm đã khiến cho Đông Long triệt để bỏ lại quá khứ sau lưng, chàng quyết định rời khỏi thị trấn nhỏ, để đi chu du thiên hạ.
Khi hai đaÌ£i luÌ£c Tiên AÌ0o va̬ Ma AÌ0o saÌp laÌ£i, ơÌ0 giao tuyêÌn cuÌ0a noÌ đu̬n lên môÌ£t daÌ’y nuÌi cao liên miên bất tuyệt. Thị trấn nhỏ này nằm ngay chân núi, chỉ cần đi thêm hai mươi dặm về phía tây sẽ thấy những dãy núi cao ngút đến tận trời xanh.
Không một ai dám bước chân vào vùng núi này, không phải họ chỉ sợ những mãnh thú hung tợn to lớn sống từ thuở hồng hoang đến giờ, ma̬ ẩn sâu trong tâm trí của họ, nơi đây còn là vu̬ng rư̬ng thiêng nươÌc đôÌ£c. Ngay trong tiểu trấn, những thợ săn lão luyện nhất cũng không dám bước chân vào vùng núi này.
Dân gian vâÌ’n đô̬n nơi đó có nhưÌ’ng con rồng biêÌt bay, có cả giôÌng người khổng lồ thượng cổ, Đông Long caÌ0m thâÌy bị lôi cuốn. Thế là chàng quyết định rời khỏi tiểu trấn, nơi đầu tiên chàng muốn đến cũng tức là nơi được gọi la̬ "rư̬ng thiêng nươÌc đôÌ£c" kia.
Trước khi lên đường, Đông Long đã giao căn nhà nhỏ cho hai mẹ con bà lão, rồi mới rời bỏ tiểu trần.
Bánh xe của lịch sử lại quay, một truyền thuyết mơÌ0 ra từ đây.
Đông Long đi sâu va̬o daÌ’y nuÌi, trong vòng ba ngày, chàng đã vượt qua không biết bao ngọn núi, gặp phaÌ0i không iÌt maÌ’nh thuÌ, traÌnh đươÌ£c thi̬ traÌnh, không traÌnh đươÌ£c thi̬ cha̬ng giêÌt.
"LâÌy đâu ra lăÌm quaÌi thuÌ laÌ£ thêÌ nhiÌ0!"
Đột nhiên trên trời có một bóng đen lao vút qua, bóng đen ấy to lớn vô cùng, chỉ lướt qua thôi cũng tạo nên một trận cuồng phong.
Đông Long giật mình thay đổi hẳn sắc mặt, ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy một con quái điểu phải to đến ba mươi trượng đang riÌt lên từng hồi.
Quái điểu toàn thân bích lục, nhìn xa xa có chút sáng loáng, cái đuôi của nó phải dài đến hơn mười truợng.
"Trời ạ! QuaÌi điêÌ0u truÌ£i lông, a̬ không, quaÌi điêÌ0u mi̬nh đâ̬y vâÌ0y caÌ... nhìn coi, cái đuôi của nó gớm ghiếc chưa... " Chàng thôÌt lên kinh ngạc.
Nếu như có ai đi ngang qua đây, nhất định cười chàng quá vô tri, không nhận ra đó là con rô̬ng - môÌ£t trong nhưÌ’ng sinh vâÌ£t hung hãn vào bậc nhất của đại lục, nhưng nói vậy chứ cũng phải thầm phục dũng khí của chàng, dám bình phẩm không thương tiếc như vậy.
Con rô̬ng hiêÌ0n nhiên không phaÌt hiêÌ£n ra sinh vâÌ£t nhoÌ0 beÌ dươÌi măÌ£t đâÌt kia, ca̬ng không biêÌt cha̬ng đang chê bai mi̬nh, nêÌu không noÌ đaÌ’ nha̬o xuôÌng xeÌ xaÌc cha̬ng rô̬i.
Nhìn con vâÌ£t bay xa dâ̬n, Đông Long đột nhiên sưÌ£c tỉnh khoÌ0i nôÌ’i kinh ngaÌ£c, tự nhuÌ0: "CaÌi cuÌ0a xấu xí to lớn đó coÌ khi là con rô̬ng trong truyền thuyết. Vô lyÌ, rô̬ng gi̬ ma̬ như thă̬n lă̬n buÌ£ng chưÌ0a coÌ caÌnh âÌy thêÌ? Ô̬... chăÌc hăÌ0n là quaÌi long của Ma Ảo Đại Lục, trông khaÌc hăÌ0n thâ̬n long cuÌ0a Tiên Ảo Đại Lục nhiÌ0!"
Đông Long đương nhiên chưa từng nhìn thấy thần thú trong truyền thuyết của Tiên Ảo đại lục... nhưng chàng đã nghe không ít chuyện thần thoại về con vật này, tuy rằng không thể biết chính xác nhưng cũng có thể đại khái biết được hình dạng của bọn chúng, hơn nữa chàng đã từng nhìn thấy các bức phù điêu về bọn chúng cũng không khác bao nhiêu.
Chỉ vừa lúc nãy chàng đã được tận mắt nhìn thấy một con rồng phương tây nhưng lại làm chàng thất vọng vô ngần, mặc dù con quái thú ấy to lớn vô cùng nhưng chàng lại có cảm giác con quaÌi long kia chỉ được cái lớn xác, còn nếu đem so sánh với rồng phương đông thì không có chút cân lượng nào.
Đông Long nghĩ thầm: "Nếu có một ngày cho ta được nhìn thấy rồng phương đông thì hay biết mấy... con vật lúc nãy... chỉ có một từ để diễn tả: quá xấu xí! "
Không biết điểu long biết được điều ấy sẽ có cảm giác thế nào, nhưng có lẽ nó cũng chẳng để ý vì những lời bình luận mang đậm tính phân biệt chủng tộc thế này chỉ có giá trị địa phương mà thôi...
Trong Liễu Đại Sơn cảnh đẹp vô số, lên cao có mây mờ ẩn hiện, ôm ấp ngọn núi trong lòng, phía dưới lại có thạch lâm với vô số quái thạch đẹp đẽ, xa xa lại có cả thác nước nữa.
Đông Long đứng trên một ngọn núi, phía trên bầu trời trong xanh, phía dưới mây trắng cuồn cuộn như tiên khí, làm cho tim chàng bất giác sôi sục lên.
"Một vạn năm! Ai daÌm caÌ0m khaÌi trươÌc thơ̬i gian da̬i thêÌ! Đông Long ta có thể... ha ha"
NôÌ’i xôÌn xang trươÌc veÌ0 đeÌ£p thiên nhiên dâ̬n dâ̬n diÌ£u xuôÌng, chàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, caÌ0m thâÌy tâm hô̬n rôÌ£ng mơÌ0.
Một con lạch nhỏ xanh xanh uốn lượn quanh co dọc theo dãy núi tuôn chảy, từ lúc Đông Long leo lên cao đến giờ, chàng cảm thấy thân thể nóng vô cùng, liền nhảy ùm vào dòng nước mát, rồi sử dụng huyền công gia truyền, bế trụ hô hấp, rồi thả mình trôi xuống theo dòng nước.
Chẳng biết lâu hay chóng, chàng cảm giác được dòng nước đã chảy chậm lại, rồi ngừng chảy. Chàng mở bừng mắt, dòng sông vẫn tiếp tục uốn lượn chảy về nơi xa, nhưng chàng thì đã bị sóng đẩy vào một đầm nhỏ ven sông.
Đột nhiên nước trong đầm bắn tung tóe, một bức hoạ tuyệt mỹ theo đó hiện ra trước mắt Đông Long. Một cô gái nhô lên khỏi mặt nước, mái tóc dài đen láy xõa xuống đôi vai thon thả, khuôn mặt còn đọng lại vài giọt nước hệt như những viên ngọc, thật là xinh đẹp tuyệt trần, thanh tú thoát tục. Nàng rất trẻ, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đôi mắt trong sáng, hàng mi cong, sống mũi dọc dừa, cái miệng chúm chím cũng, hệt như tiên nữ hạ phàm.
Đưa mắt xuống thấp hơn, Đông Long suýt chảy máu mũi. Ngay sát mặt nước, đôi gò bồng đảo kiêu hãnh vừa nhô lên, lấp loáng sáng, khơi dậy dục vọng nguyên thuỷ nhất của con người.
Cùng lúc ấy, cô gái cũng nhìn thấy Đông Long, cặp mắt to sáng lộ vẻ kinh hoảng cùng cực. Nàng liền la toáng: "Ối, người đâu... lưu manh... "
Đông Long kinh hãi, không ngờ sự việc ngớ ngẩn này lại xảy ra với mình. Tội danh dâm dật phóng đãng, đã mang thì thực khó mà rửa sạch được. Trong lúc luống cuống chàng nhảy chồm tới, kéo cô gái vào lòng, bịt miệng nàng lại. Tấm thân mềm mại mịn màng trong tay khiến máu chàng rần rật..
Đột nhiên cô gái phát ra một luồng đại lực suýt hất tung Đông Long đi, cùng lúc tấm thân tuyệt mỹ bay vút lên khỏi mặt nước, đáp xuống bờ đầm. Nàng mau chóng mặc lại quần áo.
Khi dòng lực đổ sang, Đông Long biết ngay sự việc không ổn rồi. Cô bé trông xinh xắn thanh khiết mà thực tế lại là một hảo thủ võ công cao cường. Chàng cảm thấy tu vi của cô bé này cao minh hơn mình rất nhiều. Nếu không phải vì chàng trôi được đến đây một cách im ắng thế thì đời nào chạm được vào người cô ta.
Nghe động, mười mấy người từ khu rừng gần đấy lao đến nhanh như chớp. Không trung láy động, một dải sáng loáng bay ra khỏi rừng, tạo thành một lồng bình phong màu lam chắn kín cô gái. Đám người nọ cũng đã tới nơi, lập tức đứng quây quanh cô ta.
Đông Long lúc này kiến thức không kém gì các cư dân Thiên Nguyên đại lục, vừa nhìn thấy ánh sáng phóng ra đã biết ngay là phép thuật của một vị Ma pháp sư, đồng thời cũng nhận ra mười mấy người kia đều là cao thủ võ học, tu vi không thấp. Chàng cảm thấy thật đau đầu, tình thế này càng chứng tỏ cô gái kia tuyệt không phải là người thường, nếu không phải tiểu thư quyền quý thì cũng là cô chiêu nhà giàu, chàng đã dây vào hạng người không nên dây.
Có ba pháp sư tiến lại gần, họ đều còn rất trẻ... Một trong ba người làu bàu gì đó rồi vẫy tay, lồng ánh sáng hộ thân cho cô gái lập tức tan biến..
Tấm khiên vừa biến mất thì cô gái đã giận dữ quát: "Mau giết chết tên đó, mau lên! "
Đông Long liền la hoảng lên: "Tiểu thư xinh đẹp... hãy nghe ta giải thích"
"Câm mồm! Sao các ngươi còn đứng đực ra đó, xông lên cho ta! "
Lúc này lửa giận đã bốc lên tới đầu, cô ta chỉ hận không băm Đông Long ra thành muôn mảnh ngay lập tức mà thôi.
"Chỉ là hiểu lầm... ta thật không cố ý... "
Cuối cùng ba vị ma pháp sư cũng hành động, một người niệm: "Thuỷ tinh linh lưu lạc trong trời đất, hãy nghe ta gọi, sóng rồng!"
Không trung quẫy động, mặt nước nổ oạp, một vòi nước phóng lên khỏi mặt sông, lao vào Đông Long.
Thoạt đầu Đông Long không để ý, nhưng khi vòi nước sắp xô vào mình, chàng mới nhận ra nó ẩn chứa lực đạo cực mạnh, chàng vội xẹt tránh.
"Tùm".
Vòi nước đập trở lại mặt đầm, sóng cuộn lên xô Đông Long về phía bờ cô bé đang đứng
"Hỏng... lên đấy rồi bị cô ta xé xác ra thì sao!" Đông Long vừa nghĩ vừa cố sức bơi ngược ra xa.
Trong lúc cơn sóng cũ vẫn còn đang đánh tới thì ma pháp sư lại lầm bầm niệm chú, mặt nước đằng xa vốn đang tĩnh lặng bỗng ầm ầm dao động, một đợt sóng mạnh mẽ khác lại nổi lên, đánh bật chàng vào bờ.
Mấy người thủ hạ bảo vệ cô gái liền lập tức tiến lên vây kín lấy chàng.
Đông Long đứng dậy, nhăn nhó nói: "Đây đúng thật là hiểu lầm... là hiểu lầm... "
"Im ngay, các ngươi mau đạp nó xuống lôi lại đây! " Cô gái hét lên.
Mấy người thủ hạ, nam có nữ có, tuy còn rất trẻ nhưng không hề non nớt. lúc này ai cũng nhìn Đông Long với ánh mắt hả hể, như thể chàng đã là cá nhằm trên thớt rồi.
Đông Long biết cuộc chiến này khó tránh khỏi, bèn ra tay trước, song chưởng múa ra, xuất bóng chưởng chập chùng, rồi tung mình lên cao, định nhảy ra ngoài chạy thoát. Nhưng mọi người ở đó dễ gì cho chàng cơ hội, chưởng của chàng lần lượt bị hóa giải, khi chàng bay lên cao liền bị hai người nhảy theo xuất thủ ép phải hạ mình xuống đất.
Thân thể chàng vừa chạm đất thì đã bị vô số chưởng phong đánh tới, chàng không kịp quay đầu, vòng tay ra sau lưng xuất liền một chưởng.
"Oành"
Đông Long thân thế lung lay đứng không vững, tựa hồ té xuống đất, thần sắc đỏ bừng, máu đã dồn lên tới miệng chuẩn bị trào ra ngoài nhưng chàng cố nuốt ngược trở xuống.
Mấy người thủ hạ hình như đã hiểu được chàng là người thế nào, lập tức hình thành thế trận bao vây chàng vào giữa. Một cô gái, tựa hồ là đầu lĩnh của bọn thị vệ bước về phía chàng. Cô ta rất xinh đẹp, nhưng không phải dạng liễu yếu đào tơ. Đông Long không dám xao lãng, chàng biết cô ta chẳng non nớt như bề ngoài kia đâu.
Một thanh kiếm sắc bén nhắm hướng Đông Long phóng đến, nhanh hệt như ánh chớp, chỉ thoáng cái đã đến trước mặt chàng. Chàng liền nghiêng người né qua bên, một vạt tóc dài của chàng bị cô gái chém trúng, rớt xuống đất.
Chàng liền hít mạnh một hơi, cô gái này xuất kiếm như điện, chàng không đối kháng được, trừ khi chàng đạt đượccảnh giới Đại thừa trong đệ nhất trọng thiên của huyền công gia truyền. Chàng còn chưa định thần, cô gái đã phát kích lần nữa, trường kiếm như thiểm điện, toàn nhắm đâm vào chỗ yếu hại của chàng.
Cả hai người đã giao thủ trên ba mươi chiêu, Đông Long cuối cùng cũng không địch lại, lưng bị trúng một chưởng của cô gái, té nhào xuống đất, phun ra ba ngụm máu.
Mọi người liền bắt chàng giải đến trước mặt cô bé.
"Hừm! Thằng lưu manh mạt hạng, chỉ có vài trò vặt mà ta cứ tưởng ngươi tài giỏi lắm vậy" Cô gái cười nói.
Đông Long lạnh người, thấy thái độ của cô ta so với lúc từ dưới nước phóng lên hoàn toàn khác hẳn, lúc ấy cô ta giống một tiểu thiên sứ, còn lúc này thì như một con quỷ cái xinh đẹp.
"Chuyện này... hừm... tiểu muội muội, ta thật sự không có ý mạo phạm. Ta chỉ sợ cô la lớn sẽ gây chuyện phiền phức, cho nên... cho nên ta mới ôm cô... "
"Im ngay" Cô gái đôi mắt tóe lửa, tung chân đá chàng một cước thật nặng.
Đông Long cứng người, không động đậy, cũng không mở miệng được nữa.
Mấy người thủ hạ của cô gái vẫn đứng yên như phỗng, nhưng sau khi nghe lời chàng nói thì sắc mặt thay đổi, liền gào lên giận dữ: "Cái gì... tên tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi dám nhục mạ tiểu công chúa điện hạ, ngươi muốn tan xương nát thịt hay sao?"
Nói rồi mọi người quỳ rạp cả xuống, run run nói: "Thuộc hạ bất tài, không thể bảo vệ công chúa điện hạ. " Trên mặt họ đều toát mồ hôi lạnh.
Lúc này tiểu công chúa hối hận muốn chết, nàng hối hận không nên cho chàng cơ hội nói năng mới phải, giờ với mấy lời linh tinh của chàng khiến cho cô vừa xấu hổ và giận dữ vô cùng, làm sao còn mặt mũi nào nhìn mặt thuộc hạ đây.
Tiểu công chúa tức giận nói: "Các ngươi đứng cả lên, tên kia chỉ nói năng bậy bạ, vậy mà các ngươi cũng tin được hay sao? Hắn còn ở đằng xa ta đã phát hiện ra rồi, chỉ vì muốn cho các ngươi một cơ hội thể hiện, nếu không ta đã tự xử lý lấy."
Cô ta ném cái nhìn đáng sợ về phía Đông Long đang nằm vật dưới đất, nói: "Hừm, thật không ngờ ngươi dám phỉ báng, sỉ nhục bổn công chúa, phải cho ngươi nếm mùi đau khổ mới được."
Đông Long toàn thân không thể cử động, miệng cũng không nói được lời nào, nhưng chàng nghe rất rõ, thầm nghĩ: "Đang yên đang lành đi ôm con công chúa này, không biết là phúc hay là họa nữa. " Câu trả lời đến thật nhanh chóng, mười mấy thị vệ trẻ tuổi tay đấm chân đá, khiến chàng đau đớn muốn chết.
Mấy người thủ hạ đương nhiên không tin lời tiểu công chúa nói, sinh lòng hận Đông Long có hành động hạ lưu vô sỉ, nên chăm sóc chàng vô cùng chu đáo, bằng kỹ thuật độc môn, chàng cảm thấy toàn thân đau rát, hệt như có ngàn con kiến bò trong người, đau đớn giống như đứng giữa sống và chết vậy. Trong một khoảng thời gian rất ngắn, trên thân thể của chàng đã có không biết bao nhiêu vết thương mà kể.
"Thôi, đánh nữa nó chết mất! " Nhìn thân thể tơi tả của Đông Long, tiểu công chúa tươi mặt, vẻ bằng lòng. Đám thị vệ ngừng khảo đả Đông Long, tránh sang một bên, công chúa mỉm cười duyên dáng, bước lại gần.
Đông Long thở phào, khinh nhờn công chúa một nước cũng không bị dày vò nhiều lắm, ít ra không khốn đốn như chàng đã sợ.
Nàng ghé vào tai chàng ngọt ngào nói: "Cái tên háo sắc to gan lớn mật kia, ngươi dám gài bẫy ta, cũng may bổn công chúa anh minh thần võ, đã phát hiện ra âm mưu đen tối của ngươi. Nếu bị ngươi nhìn lén, thì bổn công chúa ta làm gì còn thể diện, sẽ bị người đời cười chết mất."
Đông Long giật mình nghĩ, "Khoan nào, ý gì vậy nhỉ? Vừa rồi cô ả cười với ta, sao bây giờ giọng điệu đe doạ thế này? "
Chàng giương mắt nhìn tiểu công chúa, đột nhiên cảm thấy bất an, mặc dù nụ cười của nàng êm dịu, nhưng sao chàng cảm thấy có cái gì đó tà ác, toàn thân chàng đột nhiên lạnh toát, bất giác rùng mình một cái.
Tiểu công chúa cười rất ngọt: "Người đâu... thiến!"
"Hả!"
Đông Long nghe như sét đánh ngang tai, chàng hầu như muốn ngất đi, trong mắt chàng bây giờ, nụ cười của cô gái thật quá tà ác, chàng giờ hoàn toàn hiểu rõ, cô ta chính là một tiểu ác ma trong bộ dạng của một thiên thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.