Chương 4: Tàu xe mệt nhọc, đi một chút ngừng một chút, một tuần sau, đoàn xe mới đến thành Song Đồng
Điển Tâm
24/03/2017
Mấy ngày liền mệt nhọc, làm cho Bảo Bảo đã mệt lại càng mệt, khi Tề
Nghiêm đem nàng ôm xuống xe ngựa, nàng thậm chí không thể mở to mắt.
Hạ nhân Tề phủ, tất cả xếp thành hàng ngoài phòng nghênh đón. Bọn họ sớm nghe tin chủ nhân thành thân, phòng trong phòng ngoài, nơi nơi dán giấy cắt đỏ thẫm, làm cho nhà cửa tĩnh mịch cũng hiện lên vài phần không khí vui mừng.
" chủ nhân, ngân hàng tư nhân trong thành …" một nam nhân trung niên tiến đến, cung kính báo cáo tình hình gần đây.
Tề Nghiêm mắt lạnh đảo qua, đối phương lập tức câm miệng, không dám mở miệng nói nửa tiếng.
" ngô, chúng ta đến nơi rồi sao?" nàng mơ mơ màng màng hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở hắn trong lòng, hấp thu hơi thở nam tính dễ chịu yêu thích. Mấy ngày tiếp xúc làm cho sợ hãi của nàng chuyển đạm, dần dần có thể tiếp nhận sự đụng chạm thân thể giữa hai người.
" không có việc gì. Nàng tiếp tục ngủ đi." hắn thấp giọng nói, ôm nàng đi qua hành lang phòng ngoài nhanh chóng trở lại phòng ngủ.
Nàng đột nhiên ách xì một tiếng, không phát hiện bản thân đã rời khỏi vòng tay ôm ấp của Tề Nghiêm, bị quấn vào ổ chăn ấm áp.
Bốn phía im lặng trong chốc lát, thẳng đến cửa phòng lặng lẽ bị mở ra, tiếng bước chân nhỏ vụn, thanh âm nói chuyện với nhau, giống như ong mật vỡ tổ, ong ong nấn ná không chịu đi, quấy rầy mộng đẹp của nàng.
Bảo Bảo nhăn mày, mở to ánh mắt sương mù, mới phát hiện rõ ràng một đoàn nữ nhân vây quanh ở bên giường, mở to mắt nhìn chờ nàng tỉnh lại, còn Tề Nghiêm lại không thấy bóng dáng đâu.
"A, tỉnh …tỉnh rồi." nữ nhân mặc áo hồng, đánh số Tám reo lên.
" ngươi ầm ỹ đến nàng." Người đánh số mười lăm hừ một tiếng, còn đi tới, giúp Bảo Bảo kéo chăn đắp, chỉ sợ nàng cảm lạnh.
" ta mới không có!"
" có!"
Bảo Bảo thu nhanh áo ngủ bằng gấm, trừng mắt, nhìn đoàn quân nương tử ở trong phòng.
Những nữ nhân trước mắt nàng, xinh đẹp có, tú lệ có, phong tư mỗi người một vẻ, chỗ duy nhất giống nhau là trên vạt áo các nàng, tất cả đều đeo bài tử màu đỏ, trên đó có đánh số.
" ngủ có ngon không? Trên đường không mệt chứ?" Nữ nhân đánh số ba mươi hai, vẻ mặt ôn hoà hỏi.
Nữ nhân đeo phượng trâm trên đầu, đánh số mười hai, vượt qua các chướng ngại, chạy đến bên giường, khẩn cấp kéo tay Bảo Bảo.
" đừng sợ đừng sợ, ta là nương ( mẹ) nha, đến, ngoan, kêu một tiếng ‘Nương’."
Còn chưa kịp trả lời, bên kia lại có người đi đến.
" Bộ chỉ có ngươi là nương, còn chúng ta không phải sao?"
Bảo Bảo nhìn về phía bên trái, nhìn thấy nơi phát ra tiếng gọi, là một phụ nhân xinh đẹp mặc áo hồng, đánh số mười.
" ai, đừng hiểu lầm, chúng ta đều là tỷ muội, nàng kêu ai là nương cũng vậy thôi"
Bảo Bảo nhìn về phía bên phải.
" kia cũng không thể cho ngươi đứng thứ nhất nha!"
Bảo Bảo lại lần nữa nhìn về phía bên trái.
" đừng cãi cọ, chúng ta liền bắt thăm, như vậy ai cũng không chịu thiệt." trong đoàn quân nương tử có người đề nghị, mọi người đều tán thành.
Nha, gáy của nàng thật đau!
Đã sớm nghe qua tin đồn, phụ thân Tề Nghiêm phong lưu thành tánh, cưới một tá thê, một tá thiếp. Trong phòng đầy thê thiếp, nàng đếm ước chừng có hai mươi bốn bà bà ( mẹ chồng) nha!
Chính mắt thấy một đoàn quân nương tử như vầy, Bảo Bảo mới có thể thể biết được, trách nhiệm trên vai Tề Nghiêm có bao nhiêu nặng nề.
Hắn không phải là con trưởng lại vĩ đại hơn người, trên vai gánh vác trọng trách nặng nề, cho dù chỉ là nuôi hết nhân khẩu trong nhà, so với nhà giàu khác đã hơn mấy lần, hắn vẫn là không rên một tiếng, vẫn kinh doanh rất thuận lợi.
Những nhà phú quý người ta chi phí ăn mặc một năm cũng không ít, tiền tiêu cứ như là nước chảy ra ngoài, nếu không phải Tề Nghiêm biết cách làm giàu, mặc dù là Tề gia lấy mỏ vàng lập nghiệp, chỉ sợ không sớm thì muộn đã bị ăn suy sụp, sao có thể tới bây giờ còn hô phong hoán vũ, nổi tiếng khắp nơi.
Làm người đứng đầu một thế gia như vậy, đúng là không đơn giản. Phải làm thê tử hắn, chỉ sợ cũng phải quản lí trăm việc khó khăn trên dưới Tề gia.
Bảo Bảo buông áo ngủ bằng gấm ra, tao nhã xuống giường tháp, trước mặt đoàn quân nương tử phúc thân ( cúi người).
" con dâu Bảo Bảo, bái kiến các vị mẫu thân."
" ai a, đừng đa lễ, mau đứng lên." Đoàn quân nương tử, trong lòng vui như nở hoa, ba chân bốn cẳng đến nâng con dâu mới dậy, một phen xoi mói nhìn, không khỏi liên tục tán thưởng.
" nhìn khuôn mặt, dáng người này, xinh đẹp động lòng người, cũng khó trách Tề Nghiêm khẩn cấp, không thể chờ theo tục lệ, vội vã muốn đem con cưới vào cửa."
Bảo Bảo mặt đỏ lên, không có trả lời.
Nhắc tới hôn lễ quá vội vàng kia, có người không thể nhịn không oán giận.
" hắn cũng thật là, tự mình ở kinh thành giải quyết, cũng không cho trưởng bối chúng ta dự lễ."
Tiền phủ có Kim Kim ra mặt, Tề gia có Tề Nghiêm tác chủ, hai người đều là người ra lệnh. Trưởng bối hai nhà, đối với hôn sự này chỉ có quyền gật đầu ưng thuận chứ không được động tay vào tở chức hôn lễ.
Nữ nhân mặc áo đỏ có đánh số hai đem một cái hộp gấm hồng nhung đưa qua.
" lại đây, nhìn cái này một chút, ta cho con dẫn quà gặp mặt."
Bảo Bảo nhẹ giọng nói lời cảm tạ, mở ra nắp hộp.
Trong hộp gấm có một chuỗi vòng cổ trân châu, màu sắc đơn thuần, những hạt trân châu lớn nhỏ đồng nhất, tinh xảo trân quý. Đây là trân châu Nam Hải, trên chuỗi trân châu còn có mùi thơm.
" Đây là chuỗi hạt châu đẹp nhất trong Bảo Hỉ phường của chúng ta."
Mắt thấy có người mang lễ vật sang, đoàn quân nương tử lập tức phát động thế tiến công, các loại vàng bạc châu báu, toàn bộ đặt vào lòng Bảo Bảo.
"Lại đây, nương giúp con đeo."
Vì đeo chuỗi trân châu mà cổ áo Bảo Bảo trễ xuống, khóa phú quý hoàng kim hiện ra trước mắt đoàn thê thiếp Tề gia.
Mọi người lại một trận sợ hãi than lên.
" A, đây là khóa phú quý trong truyền thuyết?"
" thật có thể thu gom tài phú trong thiên hạ sao?"
" cũng khó trách Tề Nghiêm tính toán thật lợi hại, có khóa phú quý này, Tề gia chúng ta …" còn chưa nói xong, người nói chuyện đã nhéo một phát.
Bảo Bảo, ngực đau xót lại vẫn cương khóe miệng gắng gượng mỉm cười.
Đã sớm biết, hắn cưới nàng là vì khóa phú quý. Nhưng khi chính tai nghe thấy, lòng nàng lại càng đau thêm…
Mắt thấy không khí có chút khó xử, nàng áp chế khó chịu trong lòng, nói sang chuyện khác.
"Ách, nương, ta muốn hỏi, đây là gì?" nàng chỉ vào bài tử đỏ trên vạt áo của đoàn quân nương tử, vẻ mặt hoang mang.
" nha, này hả, trong phủ gia đại nghiệp to lớn, nhân khẩu cũng đông đúc, Tề Nghiêm nói, hắn nhớ không nổi tên, liền phát ra bài tử, ghi rõ thứ tự xếp theo chức vụ, để dễ phân biệt."
" mỗi người đều có sao?" nàng lại hỏi.
" đúng vậy, mỗi người đều có."
Bảo Bảo lắc lắc đầu, quy định kì lạ này khiến nàng nhíu mày đăm chiêu.
Nàng bắt đầu có thể lý giải ý tưởng của Tề Nghiêm.
Hắn là thương nhân trời sinh, thực sự cầu thị vô tình, trừ bỏ việc kiếm tiền ở ngoài, sẽ không dùng nhiều tâm tư, càng không thể có nhàn hạ thoải mái lo lắng việc trong nhà. Để bớt việc, đơn giản ngay cả tên người cũng lười nhớ, trừ bỏ trợ thủ đắc lực bên cạnh, những người còn lại sẽ đánh số để xưng hô.
Chẳng lẽ trong đầu Tề Nghiêm, trừ bỏ con số không còn cái gì khác?
Như vậy, hắn không phải cũng sẽ đem nàng đánh số chứ?
Thành Song Đồng nơi phương bắc, được xây bằng cự thạch, hùng vĩ mà khổng lồ, so với kinh thành tráng lệ, lại càng có vẻ nghiêm khắc lạnh như băng.
Bắt đầu mùa đông, tuyết rơi không ngừng, cả tòa thành nhiễm một màu trắng như bạc, một mảnh tuyết trắng xóa.
Bảo Bảo dùng thời gian rất lâu, xuyên qua hành lang thật dài, trung đình rộng lớn, tiền viện, mới tới được đại môn của Tề phủ. Nàng tìm hiểu đại môn, không chút kinh ngạc, thấy bút pháp cứng cáp giống nhau khắc lại chữ "Nhất" ở cạnh cửa.
Nàng có chút đăm chiêu, đi trở về lầu chính của Tề phủ.
" phu nhân, bữa tối chuẩn bị xong rồi." nha hoàn phúc thân nói.
Nha hoàn này cũng không ngoại lệ, vạt áo thượng đeo bài tử, đánh số 「 ba mươi hai 」, lanh lợi hoạt bát, mới được phái tới lầu chính hầu hạ.
" bên ngoài trời lạnh, chờ gia trở về, trước hết đem canh nóng lên."Bảo Bảo phân phó, kéo vạt váy, ngồi xuống bên cửa sổ.
Cẩn thận quan sát xuống dưới, dần dần để ý ra điểm chung, nhìn ra bài tử bên trong phủ, dựa vào màu sắc mà phân chia cấp bậc.
Bài tử màu đỏ, là hai mươi bốn vị nương chuyên dùng, địa vị tôn quý.
Bài tử phấn hồng sắc, là dành cho con cái của các vị nương,cụ thể là huynh đệ tỷ muội của Tề Nghiêm. Trừ bỏ những người còn nhỏ tuổi, đại bộ phận còn lại không được ở Tề phủ, đều bị hắn phân công đi ra ngoài nhậm chức các nơi.
Nha hoàn, bọn người hầu, đeo trên vạt áo là bài tử màu xanh lam, chiếm phần đông.
Những bài tử này thể hiện thân phận thuộc về Tề Phủ, Tề Nghiêm đã hạ lệnh, không có bài tử thì không được bước vào Tề phủ nửa bước.
Tình huống này làm cho Bảo Bảo cực kỳ cảm thấy không được tự nhiên, vào phủ vài ngày, mỗi lần nghe được hắn lấy thanh âm thuần hậu, kêu mọi người bằng số hiệu, nàng liền cảm thấy không thoải mái.
Không nói đến nhà ở,cửa hàng,nhưng mỗi người đều có họ có tên, đâu không phải là gia súc, làm sao có thể đánh số để phân biệt như vậy?
Cửa bị đẩy ra, thân hình cao lớn bước vào trong phòng cùng với một trận gió tuyết hàn khí.
" phu quân vạn phúc." Bảo Bảo kéo vạt váy nhẹ nhàng nhún người hành lễ, sau đó tiến lên phía trước, tự mình cởi áo choàng lông cừu của hắn xuống.
Tề Nghiêm chụp lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé đang giúp mình cởi áo choàng đem đặt vào lòng,con ngươi tối đen, đảo qua mặt bàn trống rỗng.
"đã dùng bữa tối chưa?"
" vẫn chưa."
" vì sao không ăn đi?"
Nàng mỉm cười." ta đang đợi chàng."
Tuy rằng thời gian dùng cơm đã qua lâu, nàng vẫn kiên trì muốn đợi hắn trở về.
Tề Nghiêm hai tròng mắt chớp động, bất động thanh sắc, đem áo choàng để sang một bên, kính tự ngồi vào vị trí.
Nha hoàn dựa theo phân phó, vội vàng bưng cnah nóng lên, đợi cho canh nóng được dùng xong, mới lục tục bưng những món ăn khác lên.
Bảo Bảo gắp một cái chân gà, thực hiện chức trách của thê tử, vì phu quân gắp thức ăn.
" hôm qua nhóm mẫu thân đi tìm ta, nói cho ta biết rất nhiều việc. Diễm nương có nói, chàng thích ăn món này." tuy rằng gia tài bạc triệu, hắn lại rất đơn giản trong ăn uống.
" Ai?" hắn ninh mi hỏi lại.
Vợ của cha nhiều lắm, hắn thực sự nhận thức không rõ, phụ thân cưới về nhà oanh oanh yến yến, thật không thể biết người nào là người nào.( Nhu Nhi *mặt khinh khỉnh*: có hai mươi bốn người thôi mà anh ko nhớ nổi.= = Nghiêm ca *liếc*: nói gì đó!)
" là vị phu nhân đến từ Giang Nam."’
Hắn nheo ánh mắt lại, cố gắng suy tư. Sau một lúc lâu mãnh liệt lắc đầu, rõ ràng là không thể đoán ra.
" quên đi."
" thập tam nương." nàng nhắc nhở nói.( Nhu Nhi:để nguyên tiếng hán cho nó hay)
Con ngươi đen chợt lóe, bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng thở dài một hơi, buông đũa xuống.
" chàng không thể đem mỗi người trong nhà đánh số."
" vậy cho tiện." ( Nhu Nhi:= =!!!)
" nhưng điều đó không có chút hương vị gia đình tình thân gì cả" (Nhu Nhi ám sao này sinh con anh sẽ gọi là A Nhất,A Nhị, A Tam…quá!!!)
Hắn không nói gì, hiển nhiên lười cùng nàng thảo luận chuyện này.
Bảo Bảo rũ mắt xuống, không tiếp tục truy cứu, môi mềm mại chu ra, mắt hạnh lại phá lệ lóe sáng, không biết đang tính toán cái gì.
Tay nhuyễn nộn nhỏ bé bưng lên bầu rượu, châm rượu cho hắn.
Đường này không thông, nàng cũng không nóng vội, không dấu vết thay đổi đề tài.
" phu quân, ta muốn hỏi, vị nào là mẫu thân chàng?" nàng cẩn thận quan sát qua, lại vẫn không nhận ra, Tề Nghiêm ngũ quan đến tột cùng là giống ai. Lại nói, hắn đối hai mươi mấy vị phu nhân đều đối xử bình đẳng, cung kính có lễ, lại lãnh đạm xa cách, nàng căn bản đoán không ra, mẹ đẻ hắn đến tột cùng là ai.
Tề Nghiêm chế trụ chén rượu, mặt không chút thay đổi.
"không người nào cả."
"A?" đáp án này, nàng thật không nghĩ đến.
" ta được cha mang từ bên ngoài trở về." hắn đơn giản nói, phảng phất như chuyện không liên quan mình.
Mẹ đẻ của hắn vừa không là thê, cũng không phải thiếp, mà là tình nhân bên ngoài của phụ thân. Hắn là con tư sinh (con ngoài giá thú), bởi vì từ nhỏ khó nén tài hoa cùng thiên phú, phụ thân mới đối với hắn phá lệ sủng ái, luôn mang hắn theo bên người, bồi dưỡng làm người nối nghiệp.
Bảo Bảo cắn môi đỏ mọng, nói không ra lời.
Hắn kiêu ngạo như vậy, cho dù là bị mẹ đẻ vứt bỏ từng mang đến thương tổn, lòng tự trọng mãnh liệt kia, chỉ sợ cũng không chấp nhận được người bên ngoài đồng tình cùng thương hại.
Cũng khó trách hắn đính hạ quy củ, lãnh đạm cứng rắn bất cần tình người, trong cuộc đời của hắn, cho tới bây giờ cũng chỉ có trách nhiệm, không có chứa nửa điểm ôn nhu.
Nàng cố lấy dũng khí, cầm bàn tay to của hắn.
Tề Nghiêm vươn tầm mắt theo bàn tay nhuyễn nộn nhỏ bé của nàng, sau chuyển qua trên mặt của nàng.
Mâu quang u ám, làm cho trong lòng nàng nóng lên, mặt bỗng dưng trở nên đỏ bừng, vội vàng nhanh chóng chuyển khai tầm mắt. Thành thân đến nay, nàng tuy rằng e lệ như cũ, nhưng cũng không phải không biết, có thể đoán ra ánh mắt như vậy của hắn là đại biểu cho cái gì.( Nhu Nhi: là biểu thị gì vậy ta? *chớp chớp mắt cười zan*)
Nha nha, không xong, xem ra, hắn đem an ủi của nàng suy nghĩ theo hướng khác rồi!
Nàng vội vàng muốn rút tay lại, đại chưởng ngăm đen lại phút chốc vừa động, đem tay nàng bắt lại.
" đừng tùy ý chạm vào ta." Tề Nghiêm từ từ nói, mắt sáng như đuốc.
Ánh mắt nhiệt liệt làm thân thể của nàng một trận run rẩy, ủ rũ, những bất an ở trong đầu dạo qua một vòng, làm nàng thực sự khó thở.
" vì sao?" nàng nhỏ giọng hỏi.
" Như vậy sẽ làm cho ta muốn nàng."
Tuyên cáo thẳng thắn như thế, làm cho Bảo Bảo cực thẹn, nếu không phải tay nàng còn đang bị hắn nắm, nàng khẳng định đã muốn bỏ của chạy lấy người.
Ngượng ngùng của nàng ngoài ý muốn lấy lòng hắn, môi hắn mang theo hương rượu bừa bãi nhu nhu nộn môi của nàng, thẳng đến khi nàng thở dốc không thôi, môi nhi đỏ bừng, hắn mới vừa lòng thu tay lại.
" ngày mai ta muốn ra khỏi thành, không trở về phủ, nàng không cần chờ ta dùng bữa." hắn thản nhiên nói, hoài nghi nếu không có căn dặn, tiểu nữ nhân này nói không chừng sẽ chịu nhịn đói chờ hắn cả đêm.
Bảo Bảo lực chú ý bị điều trở về, mắt nhi sáng ngời.
" phu quân muốn đi Lâm thành?" nàng lúc trước nghe cửu nương đề cập qua, ngân hàng tư nhân Lâm thành xảy ra vấn đề cần Tề Nghiêm đi xử lý.
Hắn gật đầu.
" như vậy, trong lúc phu quân không ở bên trong phủ, ta nên làm cái gì?"
" cái gì cũng không cần làm."
Đầu nhỏ dùng sức lắc lắc vài cái, không cho ý kiến đó là đúng.
" không được không được, ta là thê tử của chàng, cũng không phải là khách, có thể nào chơi bời lêu lổng?"
" như vậy, nàng muốn làm cái gì?"
Nàng trát trát nhãn tình, rũ mắt xuống, tránh đi tầm mắt dò xét của hắn.
" ngô, cũng không có gì, chính là làm một ít thay đổi nhỏ thôi." nàng nhẹ giọng nói, bộ dáng ôn thuần đáng yêu, không mang nửa điểm uy hiếp.
Tề Nghiêm mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, bàn tay to vung lên, hào phóng cho phép nàng.
" Nàng muốn làm cái gì cũng được." nữ nhân nhỏ bé này, yếu đuối đến mức gió thổi qua sẽ bị thổi lên trời, cho dù hắn nguyện ý cho quyền lực, nàng có năng lực làm ra cái gì chuyện lớn gì? (Nhu Nhi: rồi đây anh sẽ hối hận! chuyện chị ấy làm rất nhỏ bé nhưng có sức ảnh hưởng vô cùng to lớn *hắc hắc*)
" cái gì cũng được sao?" nàng chứng thực.
" ta đây không nuốt lời." Tề Nghiêm trầm hạ mặt, không nghĩ tới tiểu nữ nhân này dám nghi ngờ lời nói của hắn.
" tiểu nữ tử tin tưởng, phu quân tuyệt đối là một lời nói đáng giá ngàn vàng."
Bảo Bảo chịu đựng cười, khuynh thân vì trượng phu châm một chén rượu, mắt hạnh đảo tròn đã chuyển tới trên vạt áo nha hoàn, nhìn thẳng vào bài tử kia, trong lòng tính toán nên bắt tay vào làm từ chỗ nào.
Nàng đã tìm được chuyện mình có thể làm.
********************
Ánh ban mai vừa hiện ra, Tề phủ mở đại môn, phần đông hạ nhân cầm cây cào tuyết, lau dọn tuyết đọng thật dày trong phòng ngoài phòng.
Tề Nghiêm vừa xuất môn, trên tuyết còn có dấu vó ngựa thật sâu. Cho dù chủ nhân không ở đây, nhóm nô bộc vẫn ra sức công tác, không dám lười biếng.
Thân ảnh yểu điệu xuyên qua hành lang, trái nhìn một cái phải nhìn một cái, chầm chậm đi đến đại thính, tiến đến cái ghế bằng gỗ hắc đàn ngồi xuống.
Nam nhân trung niên mặc áo xám nhìn thấy, lập tức tiến ra đón.
" thiếu phu nhân."
Bảo Bảo ngưng mắt nhìn, phát hiện trên bài tử trước ngực hắn viết hai chữ, có thể thấy được địa vị phi phàm.
" ta là tổng quản trong phủ, thiếu phu nhân sau này nếu có cái gì phân phó, xin cứ việc dặn dò." hắn một mặt tự giới thiệu, còn dặn nha hoàn nhanh chút bưng trà nóng lên cho thiếu phu nhân uống để ấm áp thân mình.
" nếu ta có việc muốn thỉnh giáo, cũng có thể làm phiền ông sao?"
" đương nhiên."
" cái gì cũng có thể hỏi sao?"
" đúng vậy."
Môi đỏ mọng cong lên, cười đến vạn phần ngọt, lấy ra trong tay áo một điệp giấy Tuyên Thành.
" như vậy, ta muốn biết tên của ông."
Tổng quản đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp theo nhíu mày, đau khổ suy tư.
"Ách, thiếu phu nhân, xin đợi chờ, để cho ta suy nghĩ trong chốc lát."
Lâu lắm rồi không dùng, hắn đã quên bản thân tên gì.
" từ từ sẽ nhớ ra, không vội." nàng ung dung nói, đi đến thư án, đây là nơi Tề Nghiêm chuyên dùng để giải quyết công vụ, Bảo Bảo dùng bút cán đào mở giấy Tuyên Thành ra, trên đó sớm viết rậm rạp tất cả là tên của hai mươi bốn vị phu nhân, cùng với các thiếu gia, tiểu thư bên trong phủ.
Tổng quản trừng mắt nhìn giấy Tuyên Thành, có chút phản ứng bất ngờ.
" thiếu phu nhân muốn luyện chữ?" hắn hồ nghi hỏi.
Nàng mỉm cười cười.
" không, ta muốn làm một cái danh sách tên của tất cả những người trong phủ."
Nàng tươi cười nhìn càng đẹp hơn, quả thực muốn làm nguòi hoa mắt thần mê.
" chờ tất cả mọi người nhớ tên mình, bài tử này có thể trở thành phế thãi."
Tổng quản hai mắt đăm đăm, không thể chuyển khai tầm mắt, qua một lúc lâu sau, những lời này mới thấm vào đầu hắn.
A, hắn đã hiểu!
Sắc mặt hắn trắng bệch, hai tay quơ loạn, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
"Chuyện… này…. này …này, thiếu phu nhân, chuyện này trăm ngàn lần không không được đâu, gia đã hạ mệnh lệnh, bài tử tuyệt đối không thể tháo xuống, nếu ai không mang bài tử, đồng nghĩa với việc bị đuổi ra khỏi phủ."
Chỉ cần nghĩ đến phá hư sắc mặt của gia, hắn liền sợ tới mức hai chân phát run, cơ hồ muốn quỳ rạp xuống mặt đất, cầu Bảo Bảo bỏ qua ý tưởng điên rồ này.
" đừng lo lắng, gia sẽ không trách tội." nàng tươi cười không giảm, mặt không đỏ, khí không suyễn nói.
"A?"
" đây là gia trước khi xuất môn, cho phép ta xử lý." mắt hạnh thật dài, che lấp con ngươi lóe sáng, chỉ có môi đỏ mọng nỡ một nụ cười mê hoặc lòng người, tiết lộ một tia manh mối.
Tề Nghiêm nói, nàng muốn làm cái gì cũng được, không phải sao? Như vậy, nàng cũng chỉ là chiếu theo lời hắn căn dặn, làm hết sức thôi.
Tổng quản sát mồ hôi lạnh, hai hàng lông mày đang nhíu chặt dần dần buông ra. Tuy rằng lòng tràn đầy hoài nghi, nhưng thiếu phu nhân có nói, chắc không phải giả đâu? Lại nói, gia trước khi xuất môn cũng có dặn, thiếu phu nhân muốn làm cái gì, nhất định phải hết thảy nghe theo, bất luận kẻ nào cũng không được làm trái.
Còn chưa nghĩ ra cái kết luận, thanh âm kiều nhuyễn lại lần nữa vang lên.
" có thể nhờ ông tìm vài vị phó dịch lại đây không? Ta nghĩ nên mau chóng bắt đầu." cái quy luật cũ của Tề gia có chút khó giải quyết, nếu không tốn một phen công phu, có lẽ giải quyết không được. Trước khi Tề Nghiêm hồi phủ, nàng phải mau chóng chuẩn bị tất cả thật tốt.
Tổng quản cắn răng một cái, buông tha mọi suy nghĩ, bó tay đầu hàng.
"Ách, cái kia …cái kia, ngươi, mau tới đây." hắn thét to.
Tiểu tử chạy vào thính, vội hành lễ, thần thái khẩn trương.
" thiếu phu nhân."
Bảo Bảo gật đầu, cầm bút lên.
" ngươi tên là gì?"
Tiểu tử không trả lời, mặt đỏ bừng lên, lúng túng nhìn tổng quản.
" thiếu phu nhân đang hỏi ngươi tên gì!" tổng quản nhíu mày.
" ta lúc ba tuổi liền nhập phủ, trong phủ lại chỉ dùng dãy số đến xưng hô, cho nên …" hắn cúi đầu, khốn quẫn trả lời, tên hắn đã quên từ lâu rồi.
Nàng thở dài một hơi.
" đem danh sách hạ nhân cho ta xem." cho dù trong đầu đã quên, nhưng giấy trắng mực đen vẫn còn đó, trên danh sách chắc chắn có ghi lại.
Tổng quản lĩnh mệnh, hoả tốc chạy đi lấy danh sách, khi chờ trở lại đại sảnh, hạ nhân, nha hoàn, xếp hàng chờ đăng ký tên đã xếp thành một hàng rồng rắn rất dài.
Xem ra, thiếu phu nhân vừa vào Tề phủ, đã tạo ra những thay đổi mới, đầu tiên chính là đại sự này đây!
Hạ nhân Tề phủ, tất cả xếp thành hàng ngoài phòng nghênh đón. Bọn họ sớm nghe tin chủ nhân thành thân, phòng trong phòng ngoài, nơi nơi dán giấy cắt đỏ thẫm, làm cho nhà cửa tĩnh mịch cũng hiện lên vài phần không khí vui mừng.
" chủ nhân, ngân hàng tư nhân trong thành …" một nam nhân trung niên tiến đến, cung kính báo cáo tình hình gần đây.
Tề Nghiêm mắt lạnh đảo qua, đối phương lập tức câm miệng, không dám mở miệng nói nửa tiếng.
" ngô, chúng ta đến nơi rồi sao?" nàng mơ mơ màng màng hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở hắn trong lòng, hấp thu hơi thở nam tính dễ chịu yêu thích. Mấy ngày tiếp xúc làm cho sợ hãi của nàng chuyển đạm, dần dần có thể tiếp nhận sự đụng chạm thân thể giữa hai người.
" không có việc gì. Nàng tiếp tục ngủ đi." hắn thấp giọng nói, ôm nàng đi qua hành lang phòng ngoài nhanh chóng trở lại phòng ngủ.
Nàng đột nhiên ách xì một tiếng, không phát hiện bản thân đã rời khỏi vòng tay ôm ấp của Tề Nghiêm, bị quấn vào ổ chăn ấm áp.
Bốn phía im lặng trong chốc lát, thẳng đến cửa phòng lặng lẽ bị mở ra, tiếng bước chân nhỏ vụn, thanh âm nói chuyện với nhau, giống như ong mật vỡ tổ, ong ong nấn ná không chịu đi, quấy rầy mộng đẹp của nàng.
Bảo Bảo nhăn mày, mở to ánh mắt sương mù, mới phát hiện rõ ràng một đoàn nữ nhân vây quanh ở bên giường, mở to mắt nhìn chờ nàng tỉnh lại, còn Tề Nghiêm lại không thấy bóng dáng đâu.
"A, tỉnh …tỉnh rồi." nữ nhân mặc áo hồng, đánh số Tám reo lên.
" ngươi ầm ỹ đến nàng." Người đánh số mười lăm hừ một tiếng, còn đi tới, giúp Bảo Bảo kéo chăn đắp, chỉ sợ nàng cảm lạnh.
" ta mới không có!"
" có!"
Bảo Bảo thu nhanh áo ngủ bằng gấm, trừng mắt, nhìn đoàn quân nương tử ở trong phòng.
Những nữ nhân trước mắt nàng, xinh đẹp có, tú lệ có, phong tư mỗi người một vẻ, chỗ duy nhất giống nhau là trên vạt áo các nàng, tất cả đều đeo bài tử màu đỏ, trên đó có đánh số.
" ngủ có ngon không? Trên đường không mệt chứ?" Nữ nhân đánh số ba mươi hai, vẻ mặt ôn hoà hỏi.
Nữ nhân đeo phượng trâm trên đầu, đánh số mười hai, vượt qua các chướng ngại, chạy đến bên giường, khẩn cấp kéo tay Bảo Bảo.
" đừng sợ đừng sợ, ta là nương ( mẹ) nha, đến, ngoan, kêu một tiếng ‘Nương’."
Còn chưa kịp trả lời, bên kia lại có người đi đến.
" Bộ chỉ có ngươi là nương, còn chúng ta không phải sao?"
Bảo Bảo nhìn về phía bên trái, nhìn thấy nơi phát ra tiếng gọi, là một phụ nhân xinh đẹp mặc áo hồng, đánh số mười.
" ai, đừng hiểu lầm, chúng ta đều là tỷ muội, nàng kêu ai là nương cũng vậy thôi"
Bảo Bảo nhìn về phía bên phải.
" kia cũng không thể cho ngươi đứng thứ nhất nha!"
Bảo Bảo lại lần nữa nhìn về phía bên trái.
" đừng cãi cọ, chúng ta liền bắt thăm, như vậy ai cũng không chịu thiệt." trong đoàn quân nương tử có người đề nghị, mọi người đều tán thành.
Nha, gáy của nàng thật đau!
Đã sớm nghe qua tin đồn, phụ thân Tề Nghiêm phong lưu thành tánh, cưới một tá thê, một tá thiếp. Trong phòng đầy thê thiếp, nàng đếm ước chừng có hai mươi bốn bà bà ( mẹ chồng) nha!
Chính mắt thấy một đoàn quân nương tử như vầy, Bảo Bảo mới có thể thể biết được, trách nhiệm trên vai Tề Nghiêm có bao nhiêu nặng nề.
Hắn không phải là con trưởng lại vĩ đại hơn người, trên vai gánh vác trọng trách nặng nề, cho dù chỉ là nuôi hết nhân khẩu trong nhà, so với nhà giàu khác đã hơn mấy lần, hắn vẫn là không rên một tiếng, vẫn kinh doanh rất thuận lợi.
Những nhà phú quý người ta chi phí ăn mặc một năm cũng không ít, tiền tiêu cứ như là nước chảy ra ngoài, nếu không phải Tề Nghiêm biết cách làm giàu, mặc dù là Tề gia lấy mỏ vàng lập nghiệp, chỉ sợ không sớm thì muộn đã bị ăn suy sụp, sao có thể tới bây giờ còn hô phong hoán vũ, nổi tiếng khắp nơi.
Làm người đứng đầu một thế gia như vậy, đúng là không đơn giản. Phải làm thê tử hắn, chỉ sợ cũng phải quản lí trăm việc khó khăn trên dưới Tề gia.
Bảo Bảo buông áo ngủ bằng gấm ra, tao nhã xuống giường tháp, trước mặt đoàn quân nương tử phúc thân ( cúi người).
" con dâu Bảo Bảo, bái kiến các vị mẫu thân."
" ai a, đừng đa lễ, mau đứng lên." Đoàn quân nương tử, trong lòng vui như nở hoa, ba chân bốn cẳng đến nâng con dâu mới dậy, một phen xoi mói nhìn, không khỏi liên tục tán thưởng.
" nhìn khuôn mặt, dáng người này, xinh đẹp động lòng người, cũng khó trách Tề Nghiêm khẩn cấp, không thể chờ theo tục lệ, vội vã muốn đem con cưới vào cửa."
Bảo Bảo mặt đỏ lên, không có trả lời.
Nhắc tới hôn lễ quá vội vàng kia, có người không thể nhịn không oán giận.
" hắn cũng thật là, tự mình ở kinh thành giải quyết, cũng không cho trưởng bối chúng ta dự lễ."
Tiền phủ có Kim Kim ra mặt, Tề gia có Tề Nghiêm tác chủ, hai người đều là người ra lệnh. Trưởng bối hai nhà, đối với hôn sự này chỉ có quyền gật đầu ưng thuận chứ không được động tay vào tở chức hôn lễ.
Nữ nhân mặc áo đỏ có đánh số hai đem một cái hộp gấm hồng nhung đưa qua.
" lại đây, nhìn cái này một chút, ta cho con dẫn quà gặp mặt."
Bảo Bảo nhẹ giọng nói lời cảm tạ, mở ra nắp hộp.
Trong hộp gấm có một chuỗi vòng cổ trân châu, màu sắc đơn thuần, những hạt trân châu lớn nhỏ đồng nhất, tinh xảo trân quý. Đây là trân châu Nam Hải, trên chuỗi trân châu còn có mùi thơm.
" Đây là chuỗi hạt châu đẹp nhất trong Bảo Hỉ phường của chúng ta."
Mắt thấy có người mang lễ vật sang, đoàn quân nương tử lập tức phát động thế tiến công, các loại vàng bạc châu báu, toàn bộ đặt vào lòng Bảo Bảo.
"Lại đây, nương giúp con đeo."
Vì đeo chuỗi trân châu mà cổ áo Bảo Bảo trễ xuống, khóa phú quý hoàng kim hiện ra trước mắt đoàn thê thiếp Tề gia.
Mọi người lại một trận sợ hãi than lên.
" A, đây là khóa phú quý trong truyền thuyết?"
" thật có thể thu gom tài phú trong thiên hạ sao?"
" cũng khó trách Tề Nghiêm tính toán thật lợi hại, có khóa phú quý này, Tề gia chúng ta …" còn chưa nói xong, người nói chuyện đã nhéo một phát.
Bảo Bảo, ngực đau xót lại vẫn cương khóe miệng gắng gượng mỉm cười.
Đã sớm biết, hắn cưới nàng là vì khóa phú quý. Nhưng khi chính tai nghe thấy, lòng nàng lại càng đau thêm…
Mắt thấy không khí có chút khó xử, nàng áp chế khó chịu trong lòng, nói sang chuyện khác.
"Ách, nương, ta muốn hỏi, đây là gì?" nàng chỉ vào bài tử đỏ trên vạt áo của đoàn quân nương tử, vẻ mặt hoang mang.
" nha, này hả, trong phủ gia đại nghiệp to lớn, nhân khẩu cũng đông đúc, Tề Nghiêm nói, hắn nhớ không nổi tên, liền phát ra bài tử, ghi rõ thứ tự xếp theo chức vụ, để dễ phân biệt."
" mỗi người đều có sao?" nàng lại hỏi.
" đúng vậy, mỗi người đều có."
Bảo Bảo lắc lắc đầu, quy định kì lạ này khiến nàng nhíu mày đăm chiêu.
Nàng bắt đầu có thể lý giải ý tưởng của Tề Nghiêm.
Hắn là thương nhân trời sinh, thực sự cầu thị vô tình, trừ bỏ việc kiếm tiền ở ngoài, sẽ không dùng nhiều tâm tư, càng không thể có nhàn hạ thoải mái lo lắng việc trong nhà. Để bớt việc, đơn giản ngay cả tên người cũng lười nhớ, trừ bỏ trợ thủ đắc lực bên cạnh, những người còn lại sẽ đánh số để xưng hô.
Chẳng lẽ trong đầu Tề Nghiêm, trừ bỏ con số không còn cái gì khác?
Như vậy, hắn không phải cũng sẽ đem nàng đánh số chứ?
Thành Song Đồng nơi phương bắc, được xây bằng cự thạch, hùng vĩ mà khổng lồ, so với kinh thành tráng lệ, lại càng có vẻ nghiêm khắc lạnh như băng.
Bắt đầu mùa đông, tuyết rơi không ngừng, cả tòa thành nhiễm một màu trắng như bạc, một mảnh tuyết trắng xóa.
Bảo Bảo dùng thời gian rất lâu, xuyên qua hành lang thật dài, trung đình rộng lớn, tiền viện, mới tới được đại môn của Tề phủ. Nàng tìm hiểu đại môn, không chút kinh ngạc, thấy bút pháp cứng cáp giống nhau khắc lại chữ "Nhất" ở cạnh cửa.
Nàng có chút đăm chiêu, đi trở về lầu chính của Tề phủ.
" phu nhân, bữa tối chuẩn bị xong rồi." nha hoàn phúc thân nói.
Nha hoàn này cũng không ngoại lệ, vạt áo thượng đeo bài tử, đánh số 「 ba mươi hai 」, lanh lợi hoạt bát, mới được phái tới lầu chính hầu hạ.
" bên ngoài trời lạnh, chờ gia trở về, trước hết đem canh nóng lên."Bảo Bảo phân phó, kéo vạt váy, ngồi xuống bên cửa sổ.
Cẩn thận quan sát xuống dưới, dần dần để ý ra điểm chung, nhìn ra bài tử bên trong phủ, dựa vào màu sắc mà phân chia cấp bậc.
Bài tử màu đỏ, là hai mươi bốn vị nương chuyên dùng, địa vị tôn quý.
Bài tử phấn hồng sắc, là dành cho con cái của các vị nương,cụ thể là huynh đệ tỷ muội của Tề Nghiêm. Trừ bỏ những người còn nhỏ tuổi, đại bộ phận còn lại không được ở Tề phủ, đều bị hắn phân công đi ra ngoài nhậm chức các nơi.
Nha hoàn, bọn người hầu, đeo trên vạt áo là bài tử màu xanh lam, chiếm phần đông.
Những bài tử này thể hiện thân phận thuộc về Tề Phủ, Tề Nghiêm đã hạ lệnh, không có bài tử thì không được bước vào Tề phủ nửa bước.
Tình huống này làm cho Bảo Bảo cực kỳ cảm thấy không được tự nhiên, vào phủ vài ngày, mỗi lần nghe được hắn lấy thanh âm thuần hậu, kêu mọi người bằng số hiệu, nàng liền cảm thấy không thoải mái.
Không nói đến nhà ở,cửa hàng,nhưng mỗi người đều có họ có tên, đâu không phải là gia súc, làm sao có thể đánh số để phân biệt như vậy?
Cửa bị đẩy ra, thân hình cao lớn bước vào trong phòng cùng với một trận gió tuyết hàn khí.
" phu quân vạn phúc." Bảo Bảo kéo vạt váy nhẹ nhàng nhún người hành lễ, sau đó tiến lên phía trước, tự mình cởi áo choàng lông cừu của hắn xuống.
Tề Nghiêm chụp lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé đang giúp mình cởi áo choàng đem đặt vào lòng,con ngươi tối đen, đảo qua mặt bàn trống rỗng.
"đã dùng bữa tối chưa?"
" vẫn chưa."
" vì sao không ăn đi?"
Nàng mỉm cười." ta đang đợi chàng."
Tuy rằng thời gian dùng cơm đã qua lâu, nàng vẫn kiên trì muốn đợi hắn trở về.
Tề Nghiêm hai tròng mắt chớp động, bất động thanh sắc, đem áo choàng để sang một bên, kính tự ngồi vào vị trí.
Nha hoàn dựa theo phân phó, vội vàng bưng cnah nóng lên, đợi cho canh nóng được dùng xong, mới lục tục bưng những món ăn khác lên.
Bảo Bảo gắp một cái chân gà, thực hiện chức trách của thê tử, vì phu quân gắp thức ăn.
" hôm qua nhóm mẫu thân đi tìm ta, nói cho ta biết rất nhiều việc. Diễm nương có nói, chàng thích ăn món này." tuy rằng gia tài bạc triệu, hắn lại rất đơn giản trong ăn uống.
" Ai?" hắn ninh mi hỏi lại.
Vợ của cha nhiều lắm, hắn thực sự nhận thức không rõ, phụ thân cưới về nhà oanh oanh yến yến, thật không thể biết người nào là người nào.( Nhu Nhi *mặt khinh khỉnh*: có hai mươi bốn người thôi mà anh ko nhớ nổi.= = Nghiêm ca *liếc*: nói gì đó!)
" là vị phu nhân đến từ Giang Nam."’
Hắn nheo ánh mắt lại, cố gắng suy tư. Sau một lúc lâu mãnh liệt lắc đầu, rõ ràng là không thể đoán ra.
" quên đi."
" thập tam nương." nàng nhắc nhở nói.( Nhu Nhi:để nguyên tiếng hán cho nó hay)
Con ngươi đen chợt lóe, bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng thở dài một hơi, buông đũa xuống.
" chàng không thể đem mỗi người trong nhà đánh số."
" vậy cho tiện." ( Nhu Nhi:= =!!!)
" nhưng điều đó không có chút hương vị gia đình tình thân gì cả" (Nhu Nhi ám sao này sinh con anh sẽ gọi là A Nhất,A Nhị, A Tam…quá!!!)
Hắn không nói gì, hiển nhiên lười cùng nàng thảo luận chuyện này.
Bảo Bảo rũ mắt xuống, không tiếp tục truy cứu, môi mềm mại chu ra, mắt hạnh lại phá lệ lóe sáng, không biết đang tính toán cái gì.
Tay nhuyễn nộn nhỏ bé bưng lên bầu rượu, châm rượu cho hắn.
Đường này không thông, nàng cũng không nóng vội, không dấu vết thay đổi đề tài.
" phu quân, ta muốn hỏi, vị nào là mẫu thân chàng?" nàng cẩn thận quan sát qua, lại vẫn không nhận ra, Tề Nghiêm ngũ quan đến tột cùng là giống ai. Lại nói, hắn đối hai mươi mấy vị phu nhân đều đối xử bình đẳng, cung kính có lễ, lại lãnh đạm xa cách, nàng căn bản đoán không ra, mẹ đẻ hắn đến tột cùng là ai.
Tề Nghiêm chế trụ chén rượu, mặt không chút thay đổi.
"không người nào cả."
"A?" đáp án này, nàng thật không nghĩ đến.
" ta được cha mang từ bên ngoài trở về." hắn đơn giản nói, phảng phất như chuyện không liên quan mình.
Mẹ đẻ của hắn vừa không là thê, cũng không phải thiếp, mà là tình nhân bên ngoài của phụ thân. Hắn là con tư sinh (con ngoài giá thú), bởi vì từ nhỏ khó nén tài hoa cùng thiên phú, phụ thân mới đối với hắn phá lệ sủng ái, luôn mang hắn theo bên người, bồi dưỡng làm người nối nghiệp.
Bảo Bảo cắn môi đỏ mọng, nói không ra lời.
Hắn kiêu ngạo như vậy, cho dù là bị mẹ đẻ vứt bỏ từng mang đến thương tổn, lòng tự trọng mãnh liệt kia, chỉ sợ cũng không chấp nhận được người bên ngoài đồng tình cùng thương hại.
Cũng khó trách hắn đính hạ quy củ, lãnh đạm cứng rắn bất cần tình người, trong cuộc đời của hắn, cho tới bây giờ cũng chỉ có trách nhiệm, không có chứa nửa điểm ôn nhu.
Nàng cố lấy dũng khí, cầm bàn tay to của hắn.
Tề Nghiêm vươn tầm mắt theo bàn tay nhuyễn nộn nhỏ bé của nàng, sau chuyển qua trên mặt của nàng.
Mâu quang u ám, làm cho trong lòng nàng nóng lên, mặt bỗng dưng trở nên đỏ bừng, vội vàng nhanh chóng chuyển khai tầm mắt. Thành thân đến nay, nàng tuy rằng e lệ như cũ, nhưng cũng không phải không biết, có thể đoán ra ánh mắt như vậy của hắn là đại biểu cho cái gì.( Nhu Nhi: là biểu thị gì vậy ta? *chớp chớp mắt cười zan*)
Nha nha, không xong, xem ra, hắn đem an ủi của nàng suy nghĩ theo hướng khác rồi!
Nàng vội vàng muốn rút tay lại, đại chưởng ngăm đen lại phút chốc vừa động, đem tay nàng bắt lại.
" đừng tùy ý chạm vào ta." Tề Nghiêm từ từ nói, mắt sáng như đuốc.
Ánh mắt nhiệt liệt làm thân thể của nàng một trận run rẩy, ủ rũ, những bất an ở trong đầu dạo qua một vòng, làm nàng thực sự khó thở.
" vì sao?" nàng nhỏ giọng hỏi.
" Như vậy sẽ làm cho ta muốn nàng."
Tuyên cáo thẳng thắn như thế, làm cho Bảo Bảo cực thẹn, nếu không phải tay nàng còn đang bị hắn nắm, nàng khẳng định đã muốn bỏ của chạy lấy người.
Ngượng ngùng của nàng ngoài ý muốn lấy lòng hắn, môi hắn mang theo hương rượu bừa bãi nhu nhu nộn môi của nàng, thẳng đến khi nàng thở dốc không thôi, môi nhi đỏ bừng, hắn mới vừa lòng thu tay lại.
" ngày mai ta muốn ra khỏi thành, không trở về phủ, nàng không cần chờ ta dùng bữa." hắn thản nhiên nói, hoài nghi nếu không có căn dặn, tiểu nữ nhân này nói không chừng sẽ chịu nhịn đói chờ hắn cả đêm.
Bảo Bảo lực chú ý bị điều trở về, mắt nhi sáng ngời.
" phu quân muốn đi Lâm thành?" nàng lúc trước nghe cửu nương đề cập qua, ngân hàng tư nhân Lâm thành xảy ra vấn đề cần Tề Nghiêm đi xử lý.
Hắn gật đầu.
" như vậy, trong lúc phu quân không ở bên trong phủ, ta nên làm cái gì?"
" cái gì cũng không cần làm."
Đầu nhỏ dùng sức lắc lắc vài cái, không cho ý kiến đó là đúng.
" không được không được, ta là thê tử của chàng, cũng không phải là khách, có thể nào chơi bời lêu lổng?"
" như vậy, nàng muốn làm cái gì?"
Nàng trát trát nhãn tình, rũ mắt xuống, tránh đi tầm mắt dò xét của hắn.
" ngô, cũng không có gì, chính là làm một ít thay đổi nhỏ thôi." nàng nhẹ giọng nói, bộ dáng ôn thuần đáng yêu, không mang nửa điểm uy hiếp.
Tề Nghiêm mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, bàn tay to vung lên, hào phóng cho phép nàng.
" Nàng muốn làm cái gì cũng được." nữ nhân nhỏ bé này, yếu đuối đến mức gió thổi qua sẽ bị thổi lên trời, cho dù hắn nguyện ý cho quyền lực, nàng có năng lực làm ra cái gì chuyện lớn gì? (Nhu Nhi: rồi đây anh sẽ hối hận! chuyện chị ấy làm rất nhỏ bé nhưng có sức ảnh hưởng vô cùng to lớn *hắc hắc*)
" cái gì cũng được sao?" nàng chứng thực.
" ta đây không nuốt lời." Tề Nghiêm trầm hạ mặt, không nghĩ tới tiểu nữ nhân này dám nghi ngờ lời nói của hắn.
" tiểu nữ tử tin tưởng, phu quân tuyệt đối là một lời nói đáng giá ngàn vàng."
Bảo Bảo chịu đựng cười, khuynh thân vì trượng phu châm một chén rượu, mắt hạnh đảo tròn đã chuyển tới trên vạt áo nha hoàn, nhìn thẳng vào bài tử kia, trong lòng tính toán nên bắt tay vào làm từ chỗ nào.
Nàng đã tìm được chuyện mình có thể làm.
********************
Ánh ban mai vừa hiện ra, Tề phủ mở đại môn, phần đông hạ nhân cầm cây cào tuyết, lau dọn tuyết đọng thật dày trong phòng ngoài phòng.
Tề Nghiêm vừa xuất môn, trên tuyết còn có dấu vó ngựa thật sâu. Cho dù chủ nhân không ở đây, nhóm nô bộc vẫn ra sức công tác, không dám lười biếng.
Thân ảnh yểu điệu xuyên qua hành lang, trái nhìn một cái phải nhìn một cái, chầm chậm đi đến đại thính, tiến đến cái ghế bằng gỗ hắc đàn ngồi xuống.
Nam nhân trung niên mặc áo xám nhìn thấy, lập tức tiến ra đón.
" thiếu phu nhân."
Bảo Bảo ngưng mắt nhìn, phát hiện trên bài tử trước ngực hắn viết hai chữ, có thể thấy được địa vị phi phàm.
" ta là tổng quản trong phủ, thiếu phu nhân sau này nếu có cái gì phân phó, xin cứ việc dặn dò." hắn một mặt tự giới thiệu, còn dặn nha hoàn nhanh chút bưng trà nóng lên cho thiếu phu nhân uống để ấm áp thân mình.
" nếu ta có việc muốn thỉnh giáo, cũng có thể làm phiền ông sao?"
" đương nhiên."
" cái gì cũng có thể hỏi sao?"
" đúng vậy."
Môi đỏ mọng cong lên, cười đến vạn phần ngọt, lấy ra trong tay áo một điệp giấy Tuyên Thành.
" như vậy, ta muốn biết tên của ông."
Tổng quản đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp theo nhíu mày, đau khổ suy tư.
"Ách, thiếu phu nhân, xin đợi chờ, để cho ta suy nghĩ trong chốc lát."
Lâu lắm rồi không dùng, hắn đã quên bản thân tên gì.
" từ từ sẽ nhớ ra, không vội." nàng ung dung nói, đi đến thư án, đây là nơi Tề Nghiêm chuyên dùng để giải quyết công vụ, Bảo Bảo dùng bút cán đào mở giấy Tuyên Thành ra, trên đó sớm viết rậm rạp tất cả là tên của hai mươi bốn vị phu nhân, cùng với các thiếu gia, tiểu thư bên trong phủ.
Tổng quản trừng mắt nhìn giấy Tuyên Thành, có chút phản ứng bất ngờ.
" thiếu phu nhân muốn luyện chữ?" hắn hồ nghi hỏi.
Nàng mỉm cười cười.
" không, ta muốn làm một cái danh sách tên của tất cả những người trong phủ."
Nàng tươi cười nhìn càng đẹp hơn, quả thực muốn làm nguòi hoa mắt thần mê.
" chờ tất cả mọi người nhớ tên mình, bài tử này có thể trở thành phế thãi."
Tổng quản hai mắt đăm đăm, không thể chuyển khai tầm mắt, qua một lúc lâu sau, những lời này mới thấm vào đầu hắn.
A, hắn đã hiểu!
Sắc mặt hắn trắng bệch, hai tay quơ loạn, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
"Chuyện… này…. này …này, thiếu phu nhân, chuyện này trăm ngàn lần không không được đâu, gia đã hạ mệnh lệnh, bài tử tuyệt đối không thể tháo xuống, nếu ai không mang bài tử, đồng nghĩa với việc bị đuổi ra khỏi phủ."
Chỉ cần nghĩ đến phá hư sắc mặt của gia, hắn liền sợ tới mức hai chân phát run, cơ hồ muốn quỳ rạp xuống mặt đất, cầu Bảo Bảo bỏ qua ý tưởng điên rồ này.
" đừng lo lắng, gia sẽ không trách tội." nàng tươi cười không giảm, mặt không đỏ, khí không suyễn nói.
"A?"
" đây là gia trước khi xuất môn, cho phép ta xử lý." mắt hạnh thật dài, che lấp con ngươi lóe sáng, chỉ có môi đỏ mọng nỡ một nụ cười mê hoặc lòng người, tiết lộ một tia manh mối.
Tề Nghiêm nói, nàng muốn làm cái gì cũng được, không phải sao? Như vậy, nàng cũng chỉ là chiếu theo lời hắn căn dặn, làm hết sức thôi.
Tổng quản sát mồ hôi lạnh, hai hàng lông mày đang nhíu chặt dần dần buông ra. Tuy rằng lòng tràn đầy hoài nghi, nhưng thiếu phu nhân có nói, chắc không phải giả đâu? Lại nói, gia trước khi xuất môn cũng có dặn, thiếu phu nhân muốn làm cái gì, nhất định phải hết thảy nghe theo, bất luận kẻ nào cũng không được làm trái.
Còn chưa nghĩ ra cái kết luận, thanh âm kiều nhuyễn lại lần nữa vang lên.
" có thể nhờ ông tìm vài vị phó dịch lại đây không? Ta nghĩ nên mau chóng bắt đầu." cái quy luật cũ của Tề gia có chút khó giải quyết, nếu không tốn một phen công phu, có lẽ giải quyết không được. Trước khi Tề Nghiêm hồi phủ, nàng phải mau chóng chuẩn bị tất cả thật tốt.
Tổng quản cắn răng một cái, buông tha mọi suy nghĩ, bó tay đầu hàng.
"Ách, cái kia …cái kia, ngươi, mau tới đây." hắn thét to.
Tiểu tử chạy vào thính, vội hành lễ, thần thái khẩn trương.
" thiếu phu nhân."
Bảo Bảo gật đầu, cầm bút lên.
" ngươi tên là gì?"
Tiểu tử không trả lời, mặt đỏ bừng lên, lúng túng nhìn tổng quản.
" thiếu phu nhân đang hỏi ngươi tên gì!" tổng quản nhíu mày.
" ta lúc ba tuổi liền nhập phủ, trong phủ lại chỉ dùng dãy số đến xưng hô, cho nên …" hắn cúi đầu, khốn quẫn trả lời, tên hắn đã quên từ lâu rồi.
Nàng thở dài một hơi.
" đem danh sách hạ nhân cho ta xem." cho dù trong đầu đã quên, nhưng giấy trắng mực đen vẫn còn đó, trên danh sách chắc chắn có ghi lại.
Tổng quản lĩnh mệnh, hoả tốc chạy đi lấy danh sách, khi chờ trở lại đại sảnh, hạ nhân, nha hoàn, xếp hàng chờ đăng ký tên đã xếp thành một hàng rồng rắn rất dài.
Xem ra, thiếu phu nhân vừa vào Tề phủ, đã tạo ra những thay đổi mới, đầu tiên chính là đại sự này đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.