Thần Tượng Nói Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Em Ấy
Chương 35: Hôn cô ấy
Du Ngư
02/11/2022
Đối mặt với ánh mắt của Mạc Tang, Hàn Điềm theo bản năng muốn lui về
sau, nhưng mà cô vốn đang dựa vào trên sô pha. Lúc này Mạc Tang càng sát lại gần, Hàn Điềm thu người vào trong góc mới nhận ra là cô không thể
lùi thêm được nữa......
Mạc Tang híp híp mắt ngồi vào bên cạnh Hàn Điềm, một tay đỡ chỗ tựa lưng ghế sô pha phía sau Hàn Điềm, gương mặt kề sát vào Hàn Điềm, giống như một con yêu xà nữ đẹp mê người lượn quanh con mồi của mình.
"Giáo sư Hàn, ngài không muốn giải thích một chút sao?"
"Tôi......" Dưới khí thế áp bách mạnh mẽ của Mạc Tang, Hàn Điềm không biết mình còn có thể nói được cái gì!
Có lẽ do bởi vì trước đó Mạc Tang ở trước mặt Hàn Điềm luôn biểu hiện ra bộ dáng cúi đầu khom lưng, cho nên trong tiềm thức Hàn Điềm đã thả lỏng cảnh giác. Đến lúc này mới nhớ ra Mạc Tang đã từng đóng một bộ phim võ hiệp vừa xinh đẹp vừa ngổ ngáo, trước mắt là Mạc Tang được muôn vàn fan nữ kêu "chồng ơi"......
"Mạc Tang, em bình tĩnh một chút!" Hàn Điềm hít sâu một hơi cắn chặt môi dưới, đầu óc rối bời vất vả lắm mới khôi phục được một chút sáng suốt.
"Chẳng lẽ tôi còn không bình tĩnh sao?" Mạc Tang nhướng mày, nhìn Hàn Điềm bằng một cái nhìn trào phúng: "Nếu tôi không bình tĩnh, giáo sư Hàn còn có thể ngồi ở đây một cách nguyên vẹn ư?"
Ánh mắt Mạc Tang rơi vào trên cổ áo Hàn Điềm, rõ ràng không có nói gì lộ liễu thêm, nhưng mà gần như ngay tức khắc Hàn Điềm đã biết được ý tứ của nàng.
Hàn Điềm vô cùng buồn bực trừng mắt nhìn Mạc Tang, rõ ràng muốn bày ra bộ dáng uy nghiêm, thế nhưng gương mặt lại không tự chủ được đỏ thành trái cà chua. Trong lòng Hàn Điềm thầm oán, chỉ có thể cắn môi dưới căm giận quay đầu đi.
"Mạc Tang, tôi vẫn luôn xem em như em gái của mình," Hàn Điềm có chút không dám nhìn Mạc Tang, chỉ có thể nhìn vào một góc trên ghế sô pha, hạ thấp giọng nói: "Có lẽ đối với em mà nói đã là ký ức xa xăm, bởi vì thời gian ảnh hưởng điểm tô thêm đẹp, cho nên tôi trở thành người mà em khó có thể quên được......"
"Nhưng tôi chưa bao giờ có bất kỳ ý nghĩ nào khác đối với em......"
"Mạc Tang, chúng ta giống như trước kia không được sao?" Hàn Điềm ngẩng đầu, lấy hết can đảm nhìn Mạc Tang một cách chờ mong.
Cô thực sự không giỏi đối phó với loại chuyện này, trước đây giáo sư Hàn vẫn luôn sống theo nề nếp cũ, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày trong cuộc đời mình lại xuất hiện một tiểu yêu tinh giống như Mạc Tang......
"Giống như trước kia?" Hàn Điềm còn muốn "lay động bằng cảm xúc, thấu hiểu bằng lý lẽ"* hay sao, Mạc Tang đột nhiên lại cười khẽ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp của nàng hơi híp lại, bất ngờ vươn một ngón tay chặn lấy môi Hàn Điềm.
*lay động bằng cảm xúc, thấu hiểu bằng lý trí: dùng tình cảm làm lay động lòng người, dùng lý lẽ để người khác thấu hiểu.
"Ý của ngài là muốn mối quan hệ chúng ta giống như hồi tôi còn học cấp ba?" Mạc Tang nhướng mày nghiền ngẫm.
Hàn Điềm bị Mạc Tang chặn môi, chỉ có thể chớp chớp mắt gật đầu.
Mạc Tang nguy hiểm nhếch môi lên.
"Vậy ngài có biết rằng, hồi còn mười sáu tuổi tôi đã muốn hôn ngài rồi hay không?" Mạc Tang chậm rãi nhìn Hàn Điềm một cái, trong tiềm thức Hàn Điềm nhận thấy được không ổn, đang định lui về phía sau thì Mạc Tang đã ôm lấy eo Hàn Điềm, hôn lên mặt Hàn Điềm một cái, lại cắn cắn vành tai Hàn Điềm, nụ cười trên khóe miệng nàng càng thêm ác liệt: "Đúng vậy, chính là như vậy đó......"
"Năm mười bảy tuổi tôi có đọc một quyển sách, buổi tối hôm đó tôi có một giấc mộng, trong mộng ngài và tôi cùng nhau......"
"Đừng nói nữa!" Hơi thở ái muội của Mạc Tang lướt qua tai cô, cảm giác tê tê dại dại dường như dâng lên từ xương cùng, Hàn Điềm chỉ cảm thấy cả người mình sắp bốc cháy lên. Cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, Hàn Điềm thoát khỏi sự trói buộc của Mạc Tang rồi bịt kín môi Mạc Tang lại.
Trong tích tắc, Hàn Điềm chỉ cảm thấy tam quan của mình đã bị chấn động cực độ!
Vậy là, cô gái nhỏ năm xưa cô nuôi lớn, nhìn bề ngoài trông rất tích cực phấn đấu và xinh đẹp đơn thuần, ở thời điểm cô không biết sớm đã sinh ra tâm tư kia với cô?
Dù cho đoán được Mạc Tang thích mình, nhưng Hàn Điềm chỉ nghĩ đó là do bộ lọc thời gian gây ra, lại không nghĩ rằng Mạc Sanh đã thích cô từ lâu như vậy......
Thế nhưng mà, khi đó Mạc Sanh không phải có một người bạn trai hay sao? Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra......
Tức thì Hàn Điềm tâm loạn như ma, cô cúi đầu xuống, vô cùng hy vọng có thể có một cái khe đất để cô chui vào bình tĩnh một chút, tiện thể tránh luôn cảnh tượng xấu hổ như này......
Nhưng mà Mạc Tang hiển nhiên sẽ không để Hàn Điềm đạt như ý nguyện.
"Giáo sư Hàn ghét tôi đến thế sao? Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tôi?" Đôi mắt của Mạc Tang tối sầm lại, nắm lấy bàn tay của Hàn Điềm đang muốn che môi của nàng lại, bóp cằm Hàn Điềm nửa cưỡng bách cô ngẩng đầu lên......
Đối diện với đôi mắt mở to của Hàn Điềm, Mạc Tang cong môi, không chút do dự hôn lên môi Hàn Điềm.
Hàn Điềm liều chết mím môi, theo bản năng muốn giãy giụa, lại bị Mạc Tang cắn một cái lên môi.
Lực đạo này không mạnh, chỉ để lại trên khóe môi Hàn Điềm một dấu răng nho nhỏ......
Nhưng mà nhớ tới cả ngày nay bị Mạc Tang áp chế, ấm ức tích lũy trong lòng Hàn Điềm phút chốc trào ra toàn bộ, mũi cô chua xót, ngay khi Hàn Điềm phản ứng lại thì nước mắt đã không tự chủ được thuận đường chảy ra......
Hơi thở của Mạc Tang khá dồn dập, động tác hôn môi cũng ngừng lại.
"Vẫn cứ thích khóc như vậy......"
Giọng Mạc Tang hơi khàn, nghe tựa hồ vẫn còn hơi giận, nhưng mà động tác của nàng lại vô cùng nhẹ nhàng. Nàng hướng lên trên hôn lên khóe mắt Hàn Điềm, rồi hôn lên nước mắt Hàn Điềm.
Hàn Điềm cũng không biết có phải mình bị ảo giác hay không, dường như cô nghe thấy có một chút bất lực trong giọng điệu của Mạc Tang......
Nước mắt Hàn Điềm tức thì càng chảy thêm dữ dội: Nhóc con một tay cô nuôi lớn, là người quang - vĩ - chính toàn vẹn, như thế nào lại biến thành bộ dáng càn quấy hung dữ như vậy?
"Đừng khóc! Còn khóc nữa là tôi hôn không ngừng luôn đấy......" Mạc Tang hung tợn hôn một cái lên môi Hàn Điềm, lúc sau mới lạnh mặt rời khỏi môi Hàn Điềm.
"Tôi chưa từng có cái gì gọi là bạn trai," Giọng nói của Mạc Tang có chút căng thẳng, trông nàng khá bực bội: "Bởi vì biết ngài đã có người mình thích, biết ngài đang xa lánh tôi, vì thế mới hư cấu tạo ra một tên bạn trai để ngài không bỏ rơi tôi......"
Hàn Điềm bất giác ngừng khóc, lúc này cô mới nhớ ra: Từ đầu đến cuối cô chưa từng gặp qua người bạn trai đó của Mạc Sanh......
Vậy nên, Mạc Tang đã bắt đầu thích cô từ khi đó hay sao?
Thế nhưng mà, hôm nay Mạc Tang thật sự rất quá đáng!
Hàn Điềm co người lại, quay đầu đi không muốn nhìn vào gương mặt quyến rũ mê người của Mạc Tang nữa.
Sao nàng lại có thể như vậy......
"Nhưng cho dù tôi có bày ra tư thái hèn mọn đến thế, cuối cùng thì ngài vẫn bỏ tôi mà đi......"
"Ngài đã sớm biết mình sẽ rời khỏi đúng không?"
Mạc Tang nhìn dáng vẻ của Hàn Điềm, đôi mắt sâu thẳm, trên mặt lại cười giễu một tiếng. Nàng buông lỏng cánh tay đang giam cầm ở bên hông Hàn Điềm ra, lạnh mặt ngồi sang một bên.
"Thật là đáng buồn biết bao!" Mạc Tang tự giễu nhếch môi lên: "Tôi một lòng chờ mong cùng ngài bạch đầu giai lão, mà ngài lại rời đi không nói với tôi một câu......"
Đây là nguyên nhân Mạc Tang tức giận sao?
Hàn Điềm nhịn không được ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn Mạc Tang, sụt sịt mũi, đột nhiên cảm thấy nước mắt không còn rơi nữa.
Chợt cô cảm thấy bản thân mình cũng không có tư cách để khóc, bởi vì cô...... Giống như thật sự "tra" Mạc Tang.
Hàn Điềm không biết nên giải thích lựa chọn lúc trước của mình như thế nào, nhưng bất luận lý do của cô là gì đi chăng nữa, cô có ý đồ rời xa Mạc Tang đều là sự thật......
"Tôi chưa từng nghĩ muốn tổn thương em......" Cuối cùng Hàn Điềm chỉ có thể thút tha thút thít mở miệng, yên lặng lau nước mắt đi.
"Bởi vì dự định trong tương lai của ngài chưa từng có tôi," Nhìn vẻ mặt "nàng dâu bé nhỏ" của Hàn Điềm, Mạc Tang giật giật ngón tay, nhưng trên mặt vẫn như cũ là điệu bộ mỉa mai: "Nếu như tôi không tìm ngài, đoán chừng sau đó ngài cũng sẽ không đến tìm tôi đâu nhỉ?"
Hàn Điềm cắn chặt môi dưới, cô phát hiện ra mình căn bản không có cách nào cãi lại, chỉ có thể cúi đầu im lặng đứng lên dự định rời khỏi gian phòng làm cô cảm thấy tâm phiền ý loạn này.
Mạc Tang không ngăn cản động tác của Hàn Điềm, nàng cầm lấy ly rượu bên cạnh trầm mặc uống một ngụm, cho đến khi Hàn Điềm đi đến cửa nàng mới nói bằng chất giọng khàn khàn: "Không phải ngài tò mò tôi đã nói gì lúc ban nãy sấy tóc cho ngài sao?"
"Tôi nói......"
"Hàn Điềm, đây là ngài nợ tôi!"
Nhìn bóng lưng Hàn Điềm đột nhiên cứng đờ, Mạc Tang nhếch môi nở nụ cười sảng khoái. Nàng lại uống thêm một ngụm rượu, đôi mắt lộ ra vẻ cuồng si khó tránh, nàng gằn từng chữ một: "Tôi thích ngài nhiều năm như vậy, đời này ngài đừng nghĩ sẽ trốn thoát thêm một lần nào nữa......"
*
Tầm mắt Mạc Tang như kim chích sau lưng, Hàn Điềm gần như là chạy trối chết.
Buổi tối hôm đó Hàn Điềm hầu như một đêm không ngủ.
Cứ nhắm mắt lại thì trước mắt lại không tự chủ được xuất hiện bộ dáng của Mạc Tang: Mạc Tang nhíu mày, Mạc Tang mỉm cười, Mạc Tang làm nũng, thậm chí...... còn là Mạc Tang hung tợn hôn môi cô......
Nghĩ đến người đó sống đối diện mình, có làm sao thì Hàn Điềm cũng không thể bình tĩnh được!
Khó khăn lắm đến gần sáng mới ngủ được, trong mộng Mạc Tang còn hóa thành một con xà nữ xinh đẹp trườn đến, xà nữ xinh đẹp cắn vành tai cô, thanh âm ngọt liệm: "Tỷ tỷ, ta rất thích ngươi......"
Đồng hồ báo thức vang lên!
Hàn Điềm mở mắt ra, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà sửng sốt một lúc lâu.
Hàn Điềm lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: Nói chung là Mạc Tang đang giận hờn, từ sau khi gặp lại nàng đều không có gọi cô là "chị"......
Phải làm sao mới có thể làm Mạc Tang nguôi giận đây?
Hàn Điềm lén lút mở điện thoại lên nhấp vào siêu thoại, xin ý kiến của nhóm nhỏ đu idol quen thuộc: "Chọc em gái giận phải làm sao?"
Các bạn nhỏ có vẻ EQ rất cao, không chừng có thể đưa ra lời khuyên đáng tin cậy.
Gần như khi Hàn Điềm vừa đăng trạng thái không lâu sau, Hàn Điềm còn chưa kịp kiểm tra xem có ai trả lời hay không thì điện thoại hiện "Bạn gái" đang gọi tới.
"Bữa sáng chuẩn bị xong rồi......" Trong điện thoại giọng của Mạc Tang vẫn là ương ương ngạnh ngạnh, nói xong liền cúp máy.
Cô bé là có thái độ gì đây?
Hàn Điềm để điện thoại xuống một cách thô bạo, nhìn màn hình chờ để ảnh chụp của người nào đó, cô cắn răng chọc chọc lên mặt người kia, ngay sau đó ôm chăn lăn hai vòng, cuối cùng cam chịu số phận bò dậy rửa mặt......
Lúc rửa mặt, quả nhiên Hàn Điềm phát hiện dưới hai mắt của mình treo lên hai cái quầng thâm mắt siêu to......
Mà người nào đó lại có trạng thái hoàn toàn trái ngược với Hàn Điềm, người "đau khổ vì tình, đêm không ngủ được " trong miệng Lý Ngải - Mạc Tang, nàng mặc quần áo ở nhà đơn giản cũng không có trang điểm, nhưng mà làn da Mạc Tang trắng sáng, đôi môi hồng hào, hai mắt sáng ngời, rất giống như yêu tinh hút tinh phách người khác......
Hàn Điềm buồn đầu ăn sáng không nói gì.
Mấy năm ròng vẫn duy trì trạng thái không ăn không uống, Hàn Điềm vốn dĩ cho rằng mình đã không có nhiều mưu cầu ham muốn hưởng thụ vật chất, mãi đến sau khi trở về Hàn Điềm mới phát hiện ra mỹ vị của thức ăn.
Không thể không nói rằng tay nghề Mạc Tang thật sự rất tuyệt.
Ai có thể ngờ rằng người làm một bàn đồ ăn này - Mạc Tang, lần đầu tiên nấu gần như không thể cho vào miệng đây?
Nhớ tới vẻ mặt cô bé năm đó cười ngọt ngào đối với cô nói gì nghe nấy, nhìn Mạc Tang mặt lạnh trước mắt, trong lòng Hàn Điềm lén lút thở dài.
Vẫn là nhanh chóng nghĩ cách dỗ dành Mạc Tang thôi!
Tóm lại là do cô không đúng......
Bên này Hàn Điềm suy tư nên làm thế nào để dỗ dành Mạc Tang, đối diện Mạc Tang lại không có nhìn Hàn Điềm, nàng cúi đầu nhìn điện thoại, không biết xem được cái gì đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn Hàn Điềm, Mạc Tang lập tức lại khôi phục vẻ mặt không biểu cảm.
"Cảm ơn......"
Nhìn thấy Mạc Tang vừa nhìn đến mình liền biến thành dáng vẻ này, Hàn Điềm chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên trở nên vô cùng nghẹn ngào, ngay cả món ngon vừa mới ăn xong cũng đã mất đi hương vị.
Cô có chút uể oải nói cảm ơn với Mạc Tang, cúi đầu đang định ra cửa, đột nhiên Mạc Tang lại nhìn Hàn Điềm mở miệng: "Chờ đã, hôm nay ngài có sắp xếp gì không?"
"Hôm nay tôi muốn ra ngoài gặp một người." Hàn Điềm ngước mắt lén lút nhìn Mạc Tang, thình lình lại vừa lúc đối diện với tầm mắt Mạc Tang nhìn đến.
Mạc Tang lạnh lùng nhìn Hàn Điềm: "Đúng lúc, hôm nay tôi cũng muốn ra ngoài."
"Thù lao ngài đã dùng xong rồi, mười phút sau chúng ta sẽ xuất phát nhé?"
Mạc Tang muốn ra ngoài với cô sao?
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Hàn Điềm, sắc mặt Mạc Tang lại càng đen thêm, vốn dĩ đang cong môi khi xem điện thoại giờ đã chùng xuống: "Sao đây, giáo sư Hàn ngay cả đi nhờ xe cũng không muốn cho tôi ngồi sao?"
Hàn Điềm lúc này mới nhớ ra Mạc Tang cũng không có lái xe lại đây.
Vội vàng về nhà cầm chìa khóa xe và điện thoại, khi ra cửa trở lại thì Mạc Tang đã thay quần áo dựa vào tường nghịch điện thoại.
Cũng không biết nàng nhìn thấy gì ở trên điện thoại, khóe môi Mạc Tang lại nở một nụ cười.
Mạc Tang mặc một chiếc váy liền áo không tay màu trắng đơn giản, tóc búi cao trên đỉnh đầu, chiếc váy vừa người tôn lên đường cong yểu điệu của Mạc Tang, làn váy vừa vặn che khuất đầu gối, lộ ra cẳng chân trắng nõn......
Mạc Tang trang điểm nhẹ, kính râm che hơn phân nửa khuôn mặt Mạc Tang, chỉ lộ ra đôi môi đỏ thắm và chiếc cằm nhỏ nhắn thanh tú.
Mỗi lần nhìn Mạc Tang một lần, Hàn Điềm sẽ lại cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy một lần. Đặc biệt bây giờ cô đã biết dáng vẻ Mạc Tang hồi nhỏ, lúc nhìn Mạc Tang trong lòng Hàn Điềm lại thêm một cảm giác tự hào: Cô gái nhỏ có thể lớn thành dáng vẻ như bây giờ, kỳ thật cũng có một phần công lao của cô.
Nhìn thấy Hàn Điềm ra tới, Mạc Tang bèn tự nhiên cất điện thoại đi, đi tới nắm lấy tay Hàn Điềm đi vào thang máy.
Hàn Điềm cảm thấy có chút không được tự nhiên, theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng Mạc Tang quay đầu liếc nhìn Hàn Điềm một cái......
Cách một đôi kính râm không nhìn rõ ánh mắt của Mạc Tang, nhưng mà Hàn Điềm có một khát vọng sống sót mãnh liệt, gần như theo bản năng liền từ bỏ giãy giụa.
Cũng không biết thời tiết dạo gần đây như thế nào, Hàn Điềm chỉ cảm thấy không khí trong thang máy thật sự quá ngột ngạt, không khỏi khiến người ta nóng cả toàn thân, vô tình kéo theo tay cô cũng đổ mồ hôi......
Hàn Điềm cũng không biết có phải mình bị ảo giác hay không, thân thể Mạc Tang tựa hồ cũng có chút căng thẳng.
Tầm mắt Hàn Điềm gắt gao nhìn chằm chằm phía trước hoàn toàn không dám quay đầu lại, chỉ có thể cảm giác được phía sau Mạc Tang xem điện thoại tựa hồ rất vui vẻ, nàng lại cười thành tiếng thêm một lần nữa.
Hàn Điềm lúc này bỗng nhiên có thể hiểu ra tại sao lúc trước Mạc Tang lại muốn xem điện thoại của cô hồi đang dùng cơm ở nhà nàng: Bởi vì lúc này Hàn Điềm cũng rất muốn xem điện thoại Mạc Tang......
Thang máy nhanh chóng đến bãi đậu xe, điện thoại Mạc Tang reo lên......
Trong lúc vô ý Hàn Điềm quay lại thoáng thấy trên điện thoại hiện hai chữ "Lý Ngải", nhưng Mạc Tang lại cúp máy, lập tức đóng điện thoại lại.
Mạc Tang lại leo lên ghế phụ một lần nữa.
"Em muốn đi đâu?" Bị cái nắm tay đột ngột làm nhiễu loạn suy nghĩ, cho đến khi Mạc Tang ngồi lên xe Hàn Điềm mới hỏi.
"Không vội, tôi còn phải đợi người." Mạc Tang nhẹ nhàng ngáp một cái rồi dựa lưng vào đệm ghế: "Ngài cứ làm chuyện bận của ngài trước đi, tôi cũng đâu dám chậm trễ công việc của giáo sư Hàn......"
Nghe được giọng điệu của Mạc Tang lại bắt đầu trở nên không bình thường, e sợ Mạc Tang hiện tại giống như quả bom hẹn giờ lại nói ra những thứ Hàn Điềm không thể tiếp thu được, Hàn Điềm cũng không dám nói nữa, tập trung tinh thần khởi động xe.
Chuyến này của Hàn Điềm mục đích là đi đến nhà giam.
Thương Yến đã bộc trực thú nhận tất cả hành vi phạm tội, bởi vì mưu sát không thành, hắn bị phán hai mươi năm tù có thời hạn.
Hàn Điềm cảm thấy mình cần phải gặp Thương Yến một lần.
Bởi vì gương mặt này của Mạc Tang quá nổi tiếng, sợ gây xôn xao, Mạc Tang bèn ở lại trên xe.
Thương Yến tựa hồ là đang đợi ai đó, sau khi nhìn thấy người tới thăm là Hàn Điềm hai mắt rõ ràng lóe lên một tia thất vọng.
Thương Yến là một thanh niên có vẻ ngoài điềm đạm nhút nhát, ngày thường khi làm việc vô cùng nghiêm túc. Năm đó dù cho là viện nghiên cứu sắp xếp để Thương Yến làm học trò của Hàn Điềm, nhưng nếu như năng lực cá nhân của Thương Yến không đủ, Hàn Điềm cũng sẽ từ chối.
Cá nhân mà nói, kỳ thật Hàn Điềm rất tán thưởng Thương Yến.
Nhìn trợ thủ đắc lực trước kia biến thành người mặc áo tù nhân, Hàn Điềm mím chặt môi dưới, tức thì cũng không biết nên nói cái gì.
"Thật xin lỗi." Nhìn Hàn Điềm, nhưng thật ra Thương Yến là người lên tiếng trước, trên môi hắn nở một nụ cười gượng gạo: "May là cô không có bị gì, nếu không tôi chết vạn lần cũng không thể thoái thác tội lỗi của mình......"
"Tại sao?" Hàn Điềm hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nhìn vào mắt Thương Yến.
Cô luôn chuyên tâm nghiên cứu rất ít khi tiếp xúc với người khác, tuy nói Thương Yến là trợ lý của Hàn Điềm, nhưng ở trong lòng Hàn Điềm, hắn là người bạn hiếm hoi của Hàn Điềm trong viện nghiên cứu.
"Cậu có gia cảnh hậu đãi, tài năng xuất chúng, các phương diện tố chất đều vượt trội hơn người thường, chỉ cần một thời gian nữa nhất định có thể gặt hái được thành tựu. Nghe nói gần đây cậu có thích một cô gái, còn bắt đầu lên kế hoạch cầu hôn, luận văn cần thiết cũng đã tuyên bố không ít...... Sao cậu lại làm một chuyện như vậy?"
"Vì sao ư?" Thương Yến khó hiểu nhìn Hàn Điềm, tự giễu nhếch môi: "Giáo sư Hàn à, người như cô được sinh ra trên đỉnh kim tự tháp đương nhiên cô không hiểu được!"
"Tôi lớn hơn cô hai tuổi, lại chỉ có thể ở làm một tên trợ lý dưới trướng cô. Có đôi khi những thứ cô nghiên cứu ra một tháng, đối với chúng tôi hẳn phải một năm thậm chí còn lâu hơn...... Cô giống như một tòa núi lớn đè trên đầu tôi ép tôi không thể thở nổi......"
"Chẳng lẽ cả đời tôi cũng chỉ có thể làm trợ lý của cô thôi sao?"
"Cũng do tôi bị ma quỷ sai khiến," Thương Yến hít sâu mấy hơi, dời tầm mắt: "Ý đồ thương tổn cô là do tôi không đúng, nhưng tôi chỉ có thể dùng phương thức của mình đẩy tòa núi lớn của cô đi......"
Hóa ra thật sự chỉ là do đố kỵ thôi sao?
Hàn Điềm cắn chặt môi dưới.
Cô vẫn cứ nhớ rõ năm đó lần đầu nhìn thấy Thương Yến: Khi đó người thanh niên mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc cổ điển, tựa hồ đã lâu không có gội đầu, trên mặt biểu tình có chút ngượng ngùng, nhưng đôi mắt nhìn cô sáng ngời: "Giáo sư Hàn, cô thật sự rất siêu......"
Hòa hợp nhiều năm như vậy, Hàn Điềm chưa bao giờ nghĩ rằng Thương Yến tồn tại loại tâm tư này.
"Hai tháng trước, trường học cũ của tôi bảo tôi đề cử một nhà nghiên cứu, tôi đã đề cử cậu, bởi vì thư trả lời bên kia vẫn chưa gửi tới cho nên tôi cũng không nói cho cậu biết......" Hàn Điềm lấy thư trả lời từ bên kia gửi tới đưa cho Thương Yến, nhìn vẻ mặt không dám tin của Thương Yến, hắn cười khổ ra tiếng: "Cô giữ gìn sức khỏe, chúng ta...... sau này không gặp lại nữa!"
Hàn Điềm xoay người đi.
Phía sau truyền đến giọng nói "Thật xin lỗi" nghẹn ngào của Thương Yến, nhưng Hàn Điềm không có quay đầu lại.
Khi cô bước ra khỏi cửa, Hàn Điềm đột nhiên cảm thấy hơi mất tinh thần.
Nếu như cô nói với Thương Yến biết cô lén trợ giúp hắn vào viện nghiên cứu sớm hơn mấy ngày, nói không chừng đã không thay đổi thành cục diện hôm nay.
Nhưng tất cả đều đã quá muộn!
Lòng người đúng là một thứ khó lường.
Và có vẻ bản thân cô ngu ngốc thật sự, luôn vô tình làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn......
Loại tâm trạng này sau khi ra ngoài nhìn thấy chiếc xe của mình thì lên đến đỉnh điểm.
Hàn Điềm nhớ tới Mạc Tang đang giận hờn, trong lúc nhất thời nội tâm càng thêm uể oải: Tựa như lúc này cô biết rõ Mạc Tang đang giận, nhưng hoàn toàn không thể nghĩ ra được cách để xoa dịu Mạc Tang......
Nhưng mà Mạc Tang lại không ở bên trong xe.
Hàn Điềm lấy điện thoại ra đang định gọi điện thoại, Mạc Tang đã cầm hai ly trà sữa đi tới.
"Chuyện của tôi xong rồi, em muốn đi đâu?" Hàn Điềm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng để Mạc Tang lên xe.
"Nè," Mạc Tang lập tức đem một ly trà sữa nhét vào trong người Hàn Điềm, còn mình thì ngồi vào ghế lái: "Tên ngốc tôi chờ còn chưa có đến, tôi cũng chẳng sốt ruột làm gì. Ngài không ngại tôi lái xe đâu ha......"
Hàn Điềm "ừm" một tiếng, lúc này trong lòng cô khá chán nản, không hiểu sao cũng không muốn về nhà, có chút bất mãn ngồi trên ghế uống trà sữa Mạc Tang mua về.
Bởi vì tâm tình không tốt, Hàn Điềm hoàn toàn không có nếm ra hương vị của trà sữa.
"Tôi muốn uống trà sữa......" Lúc chờ đèn đỏ, một bên Mạc Tang đột nhiên lên tiếng.
Hàn Điềm vô thức đưa một ly trà sữa khác đến bên Mạc Tang, nhưng mà Mạc Tang nghiêng đầu nhìn cô một cái, mím chặt môi cũng không có mở miệng ra......
Trong lòng Hàn Điềm nhảy dựng, ma xui quỷ khiến đưa trà sữa mình uống đến bên môi Mạc Tang.
Đối diện với ánh mắt thấp thỏm của Hàn Điềm, Mạc Tang hút một miếng, nàng đưa mắt nhìn Hàn Điềm, ái muội liếm liếm ống hút, khẽ cong môi: "Hình như ly của ngài ngon hơn thì phải......"
Đèn xanh sáng lên, Mạc Tang quay đầu tiếp tục lái xe.
Nhưng trong lòng Hàn Điềm đã không thể bình tĩnh được nữa.
Hàn Điềm ra vẻ tự nhiên lấy lại trà sữa miệng nhỏ uống một hớp, chỉ cảm thấy bên tai không hiểu sao lại hơi nóng lên. Mà vị trà sữa cô vốn dĩ cho là bình thường thật ra lại rất êm dịu, độ ngọt tựa hồ lan tràn đến đáy lòng......
Tâm tình Mạc Tang hình như đã tốt lên.
Có lẽ, hôm nay có thể nghĩ ra cách để Mạc Tang không còn giận nữa......
Hàn Điềm nghiêng đầu nhìn thoáng qua góc cạnh gương mặt hoàn mỹ của Mạc Tang, cô mím môi, lén lên Weibo nhấp vào siêu thoại.
Ban nãy lái xe nên tắt tiếng điện thoại, Hàn Điềm vẫn luôn không xem điện thoại, lúc này Hàn Điềm nhìn hàng vạn tin nhắn chưa đọc trên điện thoại mà có chút sững sờ.
Cứ như vậy trong tích tắc, Hàn Điềm thậm chí còn cảm thấy điện thoại xuất hiện trục trặc.
Nhưng tức thì sau đó Hàn Điềm đã biết được có chuyện gì xảy ra.
[Bạn gái Mạc Tang]: Chọc em gái giận phải làm sao?
Hàn Điềm lúc này mới nhớ ra Mạc Tang đã đổi ID Weibo cho cô.
Hàn Điềm căng thẳng trong lòng, sau đó lướt xuống xem, quả nhiên phong cách bình luận lập tức thay đổi.
[Em gái nhỏ si mê Tang Tang]: Đờ mờ, đúng là ID hổ lang!
[Tang Tang hôm nay phải cố lên]: Tình địch, rút đao ra!
[Bạn trai Tang Tang]: Luôn có em gái mơ tưởng đến bạn gái của mình......
[Thấy tui chơi Weibo hãy nhắc tui học từ vựng thi Cao học]: Có Tang Tang rồi mà bác chủ lại còn dám nghĩ đến chuyện dỗ em gái mưa ư?
Mà mấy bình luận kế tiếp đều là "Áaaaaaa", "Tôi cảm thấy chua quáaaa", "Ghen tị ghê", linh tinh các bình luận!
Hàn Điềm có chút run rẩy vào Weibo của Mạc Tang.
Sở dĩ mà Hàn Điềm hứng phải nhiều chú ý như vậy nguyên nhân là vì một lượt chia sẻ.
Mạc Tang đã chia sẻ câu hỏi trên Weibo của Hàn Điềm, hơn nữa còn kèm thêm ba chữ: Hôn cô ấy.
*
Lại gặp đèn đỏ thêm lần nữa.
"Ngài đừng để trong lòng nhiều quá, tên trợ lý của ngài cũng không đáng để ngài buồn bực không vui......"
"Xem ngài thảm như vậy, hôm nay tôi sẽ dẫn ngài đi ăn ngon......"
Mạc Tang một bên lái xe, một bên ra vẻ lơ đãng mở miệng.
Thật lâu sau không có trả lời.
Chẳng lẽ người chị ngốc này lại bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt nữa rồi?
Mạc Tang nhíu mày quay đầu lại, thình lình trên môi lại đón lấy một cảm giác mềm mại ——
Đối diện với đôi mắt đột nhiên trở nên ảm đạm của Mạc Tang, Hàn Điềm khép hờ mắt, cực lực kiềm chế sự thẹn thùng, hai má cô đỏ bừng, giọng nói đứt quãng và nhỏ đến mức không thể nghe được:
"Tôi, tôi hôn em rồi! Em không thể giận nữa......"
Mạc Tang híp híp mắt ngồi vào bên cạnh Hàn Điềm, một tay đỡ chỗ tựa lưng ghế sô pha phía sau Hàn Điềm, gương mặt kề sát vào Hàn Điềm, giống như một con yêu xà nữ đẹp mê người lượn quanh con mồi của mình.
"Giáo sư Hàn, ngài không muốn giải thích một chút sao?"
"Tôi......" Dưới khí thế áp bách mạnh mẽ của Mạc Tang, Hàn Điềm không biết mình còn có thể nói được cái gì!
Có lẽ do bởi vì trước đó Mạc Tang ở trước mặt Hàn Điềm luôn biểu hiện ra bộ dáng cúi đầu khom lưng, cho nên trong tiềm thức Hàn Điềm đã thả lỏng cảnh giác. Đến lúc này mới nhớ ra Mạc Tang đã từng đóng một bộ phim võ hiệp vừa xinh đẹp vừa ngổ ngáo, trước mắt là Mạc Tang được muôn vàn fan nữ kêu "chồng ơi"......
"Mạc Tang, em bình tĩnh một chút!" Hàn Điềm hít sâu một hơi cắn chặt môi dưới, đầu óc rối bời vất vả lắm mới khôi phục được một chút sáng suốt.
"Chẳng lẽ tôi còn không bình tĩnh sao?" Mạc Tang nhướng mày, nhìn Hàn Điềm bằng một cái nhìn trào phúng: "Nếu tôi không bình tĩnh, giáo sư Hàn còn có thể ngồi ở đây một cách nguyên vẹn ư?"
Ánh mắt Mạc Tang rơi vào trên cổ áo Hàn Điềm, rõ ràng không có nói gì lộ liễu thêm, nhưng mà gần như ngay tức khắc Hàn Điềm đã biết được ý tứ của nàng.
Hàn Điềm vô cùng buồn bực trừng mắt nhìn Mạc Tang, rõ ràng muốn bày ra bộ dáng uy nghiêm, thế nhưng gương mặt lại không tự chủ được đỏ thành trái cà chua. Trong lòng Hàn Điềm thầm oán, chỉ có thể cắn môi dưới căm giận quay đầu đi.
"Mạc Tang, tôi vẫn luôn xem em như em gái của mình," Hàn Điềm có chút không dám nhìn Mạc Tang, chỉ có thể nhìn vào một góc trên ghế sô pha, hạ thấp giọng nói: "Có lẽ đối với em mà nói đã là ký ức xa xăm, bởi vì thời gian ảnh hưởng điểm tô thêm đẹp, cho nên tôi trở thành người mà em khó có thể quên được......"
"Nhưng tôi chưa bao giờ có bất kỳ ý nghĩ nào khác đối với em......"
"Mạc Tang, chúng ta giống như trước kia không được sao?" Hàn Điềm ngẩng đầu, lấy hết can đảm nhìn Mạc Tang một cách chờ mong.
Cô thực sự không giỏi đối phó với loại chuyện này, trước đây giáo sư Hàn vẫn luôn sống theo nề nếp cũ, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày trong cuộc đời mình lại xuất hiện một tiểu yêu tinh giống như Mạc Tang......
"Giống như trước kia?" Hàn Điềm còn muốn "lay động bằng cảm xúc, thấu hiểu bằng lý lẽ"* hay sao, Mạc Tang đột nhiên lại cười khẽ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp của nàng hơi híp lại, bất ngờ vươn một ngón tay chặn lấy môi Hàn Điềm.
*lay động bằng cảm xúc, thấu hiểu bằng lý trí: dùng tình cảm làm lay động lòng người, dùng lý lẽ để người khác thấu hiểu.
"Ý của ngài là muốn mối quan hệ chúng ta giống như hồi tôi còn học cấp ba?" Mạc Tang nhướng mày nghiền ngẫm.
Hàn Điềm bị Mạc Tang chặn môi, chỉ có thể chớp chớp mắt gật đầu.
Mạc Tang nguy hiểm nhếch môi lên.
"Vậy ngài có biết rằng, hồi còn mười sáu tuổi tôi đã muốn hôn ngài rồi hay không?" Mạc Tang chậm rãi nhìn Hàn Điềm một cái, trong tiềm thức Hàn Điềm nhận thấy được không ổn, đang định lui về phía sau thì Mạc Tang đã ôm lấy eo Hàn Điềm, hôn lên mặt Hàn Điềm một cái, lại cắn cắn vành tai Hàn Điềm, nụ cười trên khóe miệng nàng càng thêm ác liệt: "Đúng vậy, chính là như vậy đó......"
"Năm mười bảy tuổi tôi có đọc một quyển sách, buổi tối hôm đó tôi có một giấc mộng, trong mộng ngài và tôi cùng nhau......"
"Đừng nói nữa!" Hơi thở ái muội của Mạc Tang lướt qua tai cô, cảm giác tê tê dại dại dường như dâng lên từ xương cùng, Hàn Điềm chỉ cảm thấy cả người mình sắp bốc cháy lên. Cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, Hàn Điềm thoát khỏi sự trói buộc của Mạc Tang rồi bịt kín môi Mạc Tang lại.
Trong tích tắc, Hàn Điềm chỉ cảm thấy tam quan của mình đã bị chấn động cực độ!
Vậy là, cô gái nhỏ năm xưa cô nuôi lớn, nhìn bề ngoài trông rất tích cực phấn đấu và xinh đẹp đơn thuần, ở thời điểm cô không biết sớm đã sinh ra tâm tư kia với cô?
Dù cho đoán được Mạc Tang thích mình, nhưng Hàn Điềm chỉ nghĩ đó là do bộ lọc thời gian gây ra, lại không nghĩ rằng Mạc Sanh đã thích cô từ lâu như vậy......
Thế nhưng mà, khi đó Mạc Sanh không phải có một người bạn trai hay sao? Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra......
Tức thì Hàn Điềm tâm loạn như ma, cô cúi đầu xuống, vô cùng hy vọng có thể có một cái khe đất để cô chui vào bình tĩnh một chút, tiện thể tránh luôn cảnh tượng xấu hổ như này......
Nhưng mà Mạc Tang hiển nhiên sẽ không để Hàn Điềm đạt như ý nguyện.
"Giáo sư Hàn ghét tôi đến thế sao? Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tôi?" Đôi mắt của Mạc Tang tối sầm lại, nắm lấy bàn tay của Hàn Điềm đang muốn che môi của nàng lại, bóp cằm Hàn Điềm nửa cưỡng bách cô ngẩng đầu lên......
Đối diện với đôi mắt mở to của Hàn Điềm, Mạc Tang cong môi, không chút do dự hôn lên môi Hàn Điềm.
Hàn Điềm liều chết mím môi, theo bản năng muốn giãy giụa, lại bị Mạc Tang cắn một cái lên môi.
Lực đạo này không mạnh, chỉ để lại trên khóe môi Hàn Điềm một dấu răng nho nhỏ......
Nhưng mà nhớ tới cả ngày nay bị Mạc Tang áp chế, ấm ức tích lũy trong lòng Hàn Điềm phút chốc trào ra toàn bộ, mũi cô chua xót, ngay khi Hàn Điềm phản ứng lại thì nước mắt đã không tự chủ được thuận đường chảy ra......
Hơi thở của Mạc Tang khá dồn dập, động tác hôn môi cũng ngừng lại.
"Vẫn cứ thích khóc như vậy......"
Giọng Mạc Tang hơi khàn, nghe tựa hồ vẫn còn hơi giận, nhưng mà động tác của nàng lại vô cùng nhẹ nhàng. Nàng hướng lên trên hôn lên khóe mắt Hàn Điềm, rồi hôn lên nước mắt Hàn Điềm.
Hàn Điềm cũng không biết có phải mình bị ảo giác hay không, dường như cô nghe thấy có một chút bất lực trong giọng điệu của Mạc Tang......
Nước mắt Hàn Điềm tức thì càng chảy thêm dữ dội: Nhóc con một tay cô nuôi lớn, là người quang - vĩ - chính toàn vẹn, như thế nào lại biến thành bộ dáng càn quấy hung dữ như vậy?
"Đừng khóc! Còn khóc nữa là tôi hôn không ngừng luôn đấy......" Mạc Tang hung tợn hôn một cái lên môi Hàn Điềm, lúc sau mới lạnh mặt rời khỏi môi Hàn Điềm.
"Tôi chưa từng có cái gì gọi là bạn trai," Giọng nói của Mạc Tang có chút căng thẳng, trông nàng khá bực bội: "Bởi vì biết ngài đã có người mình thích, biết ngài đang xa lánh tôi, vì thế mới hư cấu tạo ra một tên bạn trai để ngài không bỏ rơi tôi......"
Hàn Điềm bất giác ngừng khóc, lúc này cô mới nhớ ra: Từ đầu đến cuối cô chưa từng gặp qua người bạn trai đó của Mạc Sanh......
Vậy nên, Mạc Tang đã bắt đầu thích cô từ khi đó hay sao?
Thế nhưng mà, hôm nay Mạc Tang thật sự rất quá đáng!
Hàn Điềm co người lại, quay đầu đi không muốn nhìn vào gương mặt quyến rũ mê người của Mạc Tang nữa.
Sao nàng lại có thể như vậy......
"Nhưng cho dù tôi có bày ra tư thái hèn mọn đến thế, cuối cùng thì ngài vẫn bỏ tôi mà đi......"
"Ngài đã sớm biết mình sẽ rời khỏi đúng không?"
Mạc Tang nhìn dáng vẻ của Hàn Điềm, đôi mắt sâu thẳm, trên mặt lại cười giễu một tiếng. Nàng buông lỏng cánh tay đang giam cầm ở bên hông Hàn Điềm ra, lạnh mặt ngồi sang một bên.
"Thật là đáng buồn biết bao!" Mạc Tang tự giễu nhếch môi lên: "Tôi một lòng chờ mong cùng ngài bạch đầu giai lão, mà ngài lại rời đi không nói với tôi một câu......"
Đây là nguyên nhân Mạc Tang tức giận sao?
Hàn Điềm nhịn không được ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn Mạc Tang, sụt sịt mũi, đột nhiên cảm thấy nước mắt không còn rơi nữa.
Chợt cô cảm thấy bản thân mình cũng không có tư cách để khóc, bởi vì cô...... Giống như thật sự "tra" Mạc Tang.
Hàn Điềm không biết nên giải thích lựa chọn lúc trước của mình như thế nào, nhưng bất luận lý do của cô là gì đi chăng nữa, cô có ý đồ rời xa Mạc Tang đều là sự thật......
"Tôi chưa từng nghĩ muốn tổn thương em......" Cuối cùng Hàn Điềm chỉ có thể thút tha thút thít mở miệng, yên lặng lau nước mắt đi.
"Bởi vì dự định trong tương lai của ngài chưa từng có tôi," Nhìn vẻ mặt "nàng dâu bé nhỏ" của Hàn Điềm, Mạc Tang giật giật ngón tay, nhưng trên mặt vẫn như cũ là điệu bộ mỉa mai: "Nếu như tôi không tìm ngài, đoán chừng sau đó ngài cũng sẽ không đến tìm tôi đâu nhỉ?"
Hàn Điềm cắn chặt môi dưới, cô phát hiện ra mình căn bản không có cách nào cãi lại, chỉ có thể cúi đầu im lặng đứng lên dự định rời khỏi gian phòng làm cô cảm thấy tâm phiền ý loạn này.
Mạc Tang không ngăn cản động tác của Hàn Điềm, nàng cầm lấy ly rượu bên cạnh trầm mặc uống một ngụm, cho đến khi Hàn Điềm đi đến cửa nàng mới nói bằng chất giọng khàn khàn: "Không phải ngài tò mò tôi đã nói gì lúc ban nãy sấy tóc cho ngài sao?"
"Tôi nói......"
"Hàn Điềm, đây là ngài nợ tôi!"
Nhìn bóng lưng Hàn Điềm đột nhiên cứng đờ, Mạc Tang nhếch môi nở nụ cười sảng khoái. Nàng lại uống thêm một ngụm rượu, đôi mắt lộ ra vẻ cuồng si khó tránh, nàng gằn từng chữ một: "Tôi thích ngài nhiều năm như vậy, đời này ngài đừng nghĩ sẽ trốn thoát thêm một lần nào nữa......"
*
Tầm mắt Mạc Tang như kim chích sau lưng, Hàn Điềm gần như là chạy trối chết.
Buổi tối hôm đó Hàn Điềm hầu như một đêm không ngủ.
Cứ nhắm mắt lại thì trước mắt lại không tự chủ được xuất hiện bộ dáng của Mạc Tang: Mạc Tang nhíu mày, Mạc Tang mỉm cười, Mạc Tang làm nũng, thậm chí...... còn là Mạc Tang hung tợn hôn môi cô......
Nghĩ đến người đó sống đối diện mình, có làm sao thì Hàn Điềm cũng không thể bình tĩnh được!
Khó khăn lắm đến gần sáng mới ngủ được, trong mộng Mạc Tang còn hóa thành một con xà nữ xinh đẹp trườn đến, xà nữ xinh đẹp cắn vành tai cô, thanh âm ngọt liệm: "Tỷ tỷ, ta rất thích ngươi......"
Đồng hồ báo thức vang lên!
Hàn Điềm mở mắt ra, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà sửng sốt một lúc lâu.
Hàn Điềm lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: Nói chung là Mạc Tang đang giận hờn, từ sau khi gặp lại nàng đều không có gọi cô là "chị"......
Phải làm sao mới có thể làm Mạc Tang nguôi giận đây?
Hàn Điềm lén lút mở điện thoại lên nhấp vào siêu thoại, xin ý kiến của nhóm nhỏ đu idol quen thuộc: "Chọc em gái giận phải làm sao?"
Các bạn nhỏ có vẻ EQ rất cao, không chừng có thể đưa ra lời khuyên đáng tin cậy.
Gần như khi Hàn Điềm vừa đăng trạng thái không lâu sau, Hàn Điềm còn chưa kịp kiểm tra xem có ai trả lời hay không thì điện thoại hiện "Bạn gái" đang gọi tới.
"Bữa sáng chuẩn bị xong rồi......" Trong điện thoại giọng của Mạc Tang vẫn là ương ương ngạnh ngạnh, nói xong liền cúp máy.
Cô bé là có thái độ gì đây?
Hàn Điềm để điện thoại xuống một cách thô bạo, nhìn màn hình chờ để ảnh chụp của người nào đó, cô cắn răng chọc chọc lên mặt người kia, ngay sau đó ôm chăn lăn hai vòng, cuối cùng cam chịu số phận bò dậy rửa mặt......
Lúc rửa mặt, quả nhiên Hàn Điềm phát hiện dưới hai mắt của mình treo lên hai cái quầng thâm mắt siêu to......
Mà người nào đó lại có trạng thái hoàn toàn trái ngược với Hàn Điềm, người "đau khổ vì tình, đêm không ngủ được " trong miệng Lý Ngải - Mạc Tang, nàng mặc quần áo ở nhà đơn giản cũng không có trang điểm, nhưng mà làn da Mạc Tang trắng sáng, đôi môi hồng hào, hai mắt sáng ngời, rất giống như yêu tinh hút tinh phách người khác......
Hàn Điềm buồn đầu ăn sáng không nói gì.
Mấy năm ròng vẫn duy trì trạng thái không ăn không uống, Hàn Điềm vốn dĩ cho rằng mình đã không có nhiều mưu cầu ham muốn hưởng thụ vật chất, mãi đến sau khi trở về Hàn Điềm mới phát hiện ra mỹ vị của thức ăn.
Không thể không nói rằng tay nghề Mạc Tang thật sự rất tuyệt.
Ai có thể ngờ rằng người làm một bàn đồ ăn này - Mạc Tang, lần đầu tiên nấu gần như không thể cho vào miệng đây?
Nhớ tới vẻ mặt cô bé năm đó cười ngọt ngào đối với cô nói gì nghe nấy, nhìn Mạc Tang mặt lạnh trước mắt, trong lòng Hàn Điềm lén lút thở dài.
Vẫn là nhanh chóng nghĩ cách dỗ dành Mạc Tang thôi!
Tóm lại là do cô không đúng......
Bên này Hàn Điềm suy tư nên làm thế nào để dỗ dành Mạc Tang, đối diện Mạc Tang lại không có nhìn Hàn Điềm, nàng cúi đầu nhìn điện thoại, không biết xem được cái gì đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn Hàn Điềm, Mạc Tang lập tức lại khôi phục vẻ mặt không biểu cảm.
"Cảm ơn......"
Nhìn thấy Mạc Tang vừa nhìn đến mình liền biến thành dáng vẻ này, Hàn Điềm chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên trở nên vô cùng nghẹn ngào, ngay cả món ngon vừa mới ăn xong cũng đã mất đi hương vị.
Cô có chút uể oải nói cảm ơn với Mạc Tang, cúi đầu đang định ra cửa, đột nhiên Mạc Tang lại nhìn Hàn Điềm mở miệng: "Chờ đã, hôm nay ngài có sắp xếp gì không?"
"Hôm nay tôi muốn ra ngoài gặp một người." Hàn Điềm ngước mắt lén lút nhìn Mạc Tang, thình lình lại vừa lúc đối diện với tầm mắt Mạc Tang nhìn đến.
Mạc Tang lạnh lùng nhìn Hàn Điềm: "Đúng lúc, hôm nay tôi cũng muốn ra ngoài."
"Thù lao ngài đã dùng xong rồi, mười phút sau chúng ta sẽ xuất phát nhé?"
Mạc Tang muốn ra ngoài với cô sao?
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Hàn Điềm, sắc mặt Mạc Tang lại càng đen thêm, vốn dĩ đang cong môi khi xem điện thoại giờ đã chùng xuống: "Sao đây, giáo sư Hàn ngay cả đi nhờ xe cũng không muốn cho tôi ngồi sao?"
Hàn Điềm lúc này mới nhớ ra Mạc Tang cũng không có lái xe lại đây.
Vội vàng về nhà cầm chìa khóa xe và điện thoại, khi ra cửa trở lại thì Mạc Tang đã thay quần áo dựa vào tường nghịch điện thoại.
Cũng không biết nàng nhìn thấy gì ở trên điện thoại, khóe môi Mạc Tang lại nở một nụ cười.
Mạc Tang mặc một chiếc váy liền áo không tay màu trắng đơn giản, tóc búi cao trên đỉnh đầu, chiếc váy vừa người tôn lên đường cong yểu điệu của Mạc Tang, làn váy vừa vặn che khuất đầu gối, lộ ra cẳng chân trắng nõn......
Mạc Tang trang điểm nhẹ, kính râm che hơn phân nửa khuôn mặt Mạc Tang, chỉ lộ ra đôi môi đỏ thắm và chiếc cằm nhỏ nhắn thanh tú.
Mỗi lần nhìn Mạc Tang một lần, Hàn Điềm sẽ lại cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy một lần. Đặc biệt bây giờ cô đã biết dáng vẻ Mạc Tang hồi nhỏ, lúc nhìn Mạc Tang trong lòng Hàn Điềm lại thêm một cảm giác tự hào: Cô gái nhỏ có thể lớn thành dáng vẻ như bây giờ, kỳ thật cũng có một phần công lao của cô.
Nhìn thấy Hàn Điềm ra tới, Mạc Tang bèn tự nhiên cất điện thoại đi, đi tới nắm lấy tay Hàn Điềm đi vào thang máy.
Hàn Điềm cảm thấy có chút không được tự nhiên, theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng Mạc Tang quay đầu liếc nhìn Hàn Điềm một cái......
Cách một đôi kính râm không nhìn rõ ánh mắt của Mạc Tang, nhưng mà Hàn Điềm có một khát vọng sống sót mãnh liệt, gần như theo bản năng liền từ bỏ giãy giụa.
Cũng không biết thời tiết dạo gần đây như thế nào, Hàn Điềm chỉ cảm thấy không khí trong thang máy thật sự quá ngột ngạt, không khỏi khiến người ta nóng cả toàn thân, vô tình kéo theo tay cô cũng đổ mồ hôi......
Hàn Điềm cũng không biết có phải mình bị ảo giác hay không, thân thể Mạc Tang tựa hồ cũng có chút căng thẳng.
Tầm mắt Hàn Điềm gắt gao nhìn chằm chằm phía trước hoàn toàn không dám quay đầu lại, chỉ có thể cảm giác được phía sau Mạc Tang xem điện thoại tựa hồ rất vui vẻ, nàng lại cười thành tiếng thêm một lần nữa.
Hàn Điềm lúc này bỗng nhiên có thể hiểu ra tại sao lúc trước Mạc Tang lại muốn xem điện thoại của cô hồi đang dùng cơm ở nhà nàng: Bởi vì lúc này Hàn Điềm cũng rất muốn xem điện thoại Mạc Tang......
Thang máy nhanh chóng đến bãi đậu xe, điện thoại Mạc Tang reo lên......
Trong lúc vô ý Hàn Điềm quay lại thoáng thấy trên điện thoại hiện hai chữ "Lý Ngải", nhưng Mạc Tang lại cúp máy, lập tức đóng điện thoại lại.
Mạc Tang lại leo lên ghế phụ một lần nữa.
"Em muốn đi đâu?" Bị cái nắm tay đột ngột làm nhiễu loạn suy nghĩ, cho đến khi Mạc Tang ngồi lên xe Hàn Điềm mới hỏi.
"Không vội, tôi còn phải đợi người." Mạc Tang nhẹ nhàng ngáp một cái rồi dựa lưng vào đệm ghế: "Ngài cứ làm chuyện bận của ngài trước đi, tôi cũng đâu dám chậm trễ công việc của giáo sư Hàn......"
Nghe được giọng điệu của Mạc Tang lại bắt đầu trở nên không bình thường, e sợ Mạc Tang hiện tại giống như quả bom hẹn giờ lại nói ra những thứ Hàn Điềm không thể tiếp thu được, Hàn Điềm cũng không dám nói nữa, tập trung tinh thần khởi động xe.
Chuyến này của Hàn Điềm mục đích là đi đến nhà giam.
Thương Yến đã bộc trực thú nhận tất cả hành vi phạm tội, bởi vì mưu sát không thành, hắn bị phán hai mươi năm tù có thời hạn.
Hàn Điềm cảm thấy mình cần phải gặp Thương Yến một lần.
Bởi vì gương mặt này của Mạc Tang quá nổi tiếng, sợ gây xôn xao, Mạc Tang bèn ở lại trên xe.
Thương Yến tựa hồ là đang đợi ai đó, sau khi nhìn thấy người tới thăm là Hàn Điềm hai mắt rõ ràng lóe lên một tia thất vọng.
Thương Yến là một thanh niên có vẻ ngoài điềm đạm nhút nhát, ngày thường khi làm việc vô cùng nghiêm túc. Năm đó dù cho là viện nghiên cứu sắp xếp để Thương Yến làm học trò của Hàn Điềm, nhưng nếu như năng lực cá nhân của Thương Yến không đủ, Hàn Điềm cũng sẽ từ chối.
Cá nhân mà nói, kỳ thật Hàn Điềm rất tán thưởng Thương Yến.
Nhìn trợ thủ đắc lực trước kia biến thành người mặc áo tù nhân, Hàn Điềm mím chặt môi dưới, tức thì cũng không biết nên nói cái gì.
"Thật xin lỗi." Nhìn Hàn Điềm, nhưng thật ra Thương Yến là người lên tiếng trước, trên môi hắn nở một nụ cười gượng gạo: "May là cô không có bị gì, nếu không tôi chết vạn lần cũng không thể thoái thác tội lỗi của mình......"
"Tại sao?" Hàn Điềm hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nhìn vào mắt Thương Yến.
Cô luôn chuyên tâm nghiên cứu rất ít khi tiếp xúc với người khác, tuy nói Thương Yến là trợ lý của Hàn Điềm, nhưng ở trong lòng Hàn Điềm, hắn là người bạn hiếm hoi của Hàn Điềm trong viện nghiên cứu.
"Cậu có gia cảnh hậu đãi, tài năng xuất chúng, các phương diện tố chất đều vượt trội hơn người thường, chỉ cần một thời gian nữa nhất định có thể gặt hái được thành tựu. Nghe nói gần đây cậu có thích một cô gái, còn bắt đầu lên kế hoạch cầu hôn, luận văn cần thiết cũng đã tuyên bố không ít...... Sao cậu lại làm một chuyện như vậy?"
"Vì sao ư?" Thương Yến khó hiểu nhìn Hàn Điềm, tự giễu nhếch môi: "Giáo sư Hàn à, người như cô được sinh ra trên đỉnh kim tự tháp đương nhiên cô không hiểu được!"
"Tôi lớn hơn cô hai tuổi, lại chỉ có thể ở làm một tên trợ lý dưới trướng cô. Có đôi khi những thứ cô nghiên cứu ra một tháng, đối với chúng tôi hẳn phải một năm thậm chí còn lâu hơn...... Cô giống như một tòa núi lớn đè trên đầu tôi ép tôi không thể thở nổi......"
"Chẳng lẽ cả đời tôi cũng chỉ có thể làm trợ lý của cô thôi sao?"
"Cũng do tôi bị ma quỷ sai khiến," Thương Yến hít sâu mấy hơi, dời tầm mắt: "Ý đồ thương tổn cô là do tôi không đúng, nhưng tôi chỉ có thể dùng phương thức của mình đẩy tòa núi lớn của cô đi......"
Hóa ra thật sự chỉ là do đố kỵ thôi sao?
Hàn Điềm cắn chặt môi dưới.
Cô vẫn cứ nhớ rõ năm đó lần đầu nhìn thấy Thương Yến: Khi đó người thanh niên mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc cổ điển, tựa hồ đã lâu không có gội đầu, trên mặt biểu tình có chút ngượng ngùng, nhưng đôi mắt nhìn cô sáng ngời: "Giáo sư Hàn, cô thật sự rất siêu......"
Hòa hợp nhiều năm như vậy, Hàn Điềm chưa bao giờ nghĩ rằng Thương Yến tồn tại loại tâm tư này.
"Hai tháng trước, trường học cũ của tôi bảo tôi đề cử một nhà nghiên cứu, tôi đã đề cử cậu, bởi vì thư trả lời bên kia vẫn chưa gửi tới cho nên tôi cũng không nói cho cậu biết......" Hàn Điềm lấy thư trả lời từ bên kia gửi tới đưa cho Thương Yến, nhìn vẻ mặt không dám tin của Thương Yến, hắn cười khổ ra tiếng: "Cô giữ gìn sức khỏe, chúng ta...... sau này không gặp lại nữa!"
Hàn Điềm xoay người đi.
Phía sau truyền đến giọng nói "Thật xin lỗi" nghẹn ngào của Thương Yến, nhưng Hàn Điềm không có quay đầu lại.
Khi cô bước ra khỏi cửa, Hàn Điềm đột nhiên cảm thấy hơi mất tinh thần.
Nếu như cô nói với Thương Yến biết cô lén trợ giúp hắn vào viện nghiên cứu sớm hơn mấy ngày, nói không chừng đã không thay đổi thành cục diện hôm nay.
Nhưng tất cả đều đã quá muộn!
Lòng người đúng là một thứ khó lường.
Và có vẻ bản thân cô ngu ngốc thật sự, luôn vô tình làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn......
Loại tâm trạng này sau khi ra ngoài nhìn thấy chiếc xe của mình thì lên đến đỉnh điểm.
Hàn Điềm nhớ tới Mạc Tang đang giận hờn, trong lúc nhất thời nội tâm càng thêm uể oải: Tựa như lúc này cô biết rõ Mạc Tang đang giận, nhưng hoàn toàn không thể nghĩ ra được cách để xoa dịu Mạc Tang......
Nhưng mà Mạc Tang lại không ở bên trong xe.
Hàn Điềm lấy điện thoại ra đang định gọi điện thoại, Mạc Tang đã cầm hai ly trà sữa đi tới.
"Chuyện của tôi xong rồi, em muốn đi đâu?" Hàn Điềm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng để Mạc Tang lên xe.
"Nè," Mạc Tang lập tức đem một ly trà sữa nhét vào trong người Hàn Điềm, còn mình thì ngồi vào ghế lái: "Tên ngốc tôi chờ còn chưa có đến, tôi cũng chẳng sốt ruột làm gì. Ngài không ngại tôi lái xe đâu ha......"
Hàn Điềm "ừm" một tiếng, lúc này trong lòng cô khá chán nản, không hiểu sao cũng không muốn về nhà, có chút bất mãn ngồi trên ghế uống trà sữa Mạc Tang mua về.
Bởi vì tâm tình không tốt, Hàn Điềm hoàn toàn không có nếm ra hương vị của trà sữa.
"Tôi muốn uống trà sữa......" Lúc chờ đèn đỏ, một bên Mạc Tang đột nhiên lên tiếng.
Hàn Điềm vô thức đưa một ly trà sữa khác đến bên Mạc Tang, nhưng mà Mạc Tang nghiêng đầu nhìn cô một cái, mím chặt môi cũng không có mở miệng ra......
Trong lòng Hàn Điềm nhảy dựng, ma xui quỷ khiến đưa trà sữa mình uống đến bên môi Mạc Tang.
Đối diện với ánh mắt thấp thỏm của Hàn Điềm, Mạc Tang hút một miếng, nàng đưa mắt nhìn Hàn Điềm, ái muội liếm liếm ống hút, khẽ cong môi: "Hình như ly của ngài ngon hơn thì phải......"
Đèn xanh sáng lên, Mạc Tang quay đầu tiếp tục lái xe.
Nhưng trong lòng Hàn Điềm đã không thể bình tĩnh được nữa.
Hàn Điềm ra vẻ tự nhiên lấy lại trà sữa miệng nhỏ uống một hớp, chỉ cảm thấy bên tai không hiểu sao lại hơi nóng lên. Mà vị trà sữa cô vốn dĩ cho là bình thường thật ra lại rất êm dịu, độ ngọt tựa hồ lan tràn đến đáy lòng......
Tâm tình Mạc Tang hình như đã tốt lên.
Có lẽ, hôm nay có thể nghĩ ra cách để Mạc Tang không còn giận nữa......
Hàn Điềm nghiêng đầu nhìn thoáng qua góc cạnh gương mặt hoàn mỹ của Mạc Tang, cô mím môi, lén lên Weibo nhấp vào siêu thoại.
Ban nãy lái xe nên tắt tiếng điện thoại, Hàn Điềm vẫn luôn không xem điện thoại, lúc này Hàn Điềm nhìn hàng vạn tin nhắn chưa đọc trên điện thoại mà có chút sững sờ.
Cứ như vậy trong tích tắc, Hàn Điềm thậm chí còn cảm thấy điện thoại xuất hiện trục trặc.
Nhưng tức thì sau đó Hàn Điềm đã biết được có chuyện gì xảy ra.
[Bạn gái Mạc Tang]: Chọc em gái giận phải làm sao?
Hàn Điềm lúc này mới nhớ ra Mạc Tang đã đổi ID Weibo cho cô.
Hàn Điềm căng thẳng trong lòng, sau đó lướt xuống xem, quả nhiên phong cách bình luận lập tức thay đổi.
[Em gái nhỏ si mê Tang Tang]: Đờ mờ, đúng là ID hổ lang!
[Tang Tang hôm nay phải cố lên]: Tình địch, rút đao ra!
[Bạn trai Tang Tang]: Luôn có em gái mơ tưởng đến bạn gái của mình......
[Thấy tui chơi Weibo hãy nhắc tui học từ vựng thi Cao học]: Có Tang Tang rồi mà bác chủ lại còn dám nghĩ đến chuyện dỗ em gái mưa ư?
Mà mấy bình luận kế tiếp đều là "Áaaaaaa", "Tôi cảm thấy chua quáaaa", "Ghen tị ghê", linh tinh các bình luận!
Hàn Điềm có chút run rẩy vào Weibo của Mạc Tang.
Sở dĩ mà Hàn Điềm hứng phải nhiều chú ý như vậy nguyên nhân là vì một lượt chia sẻ.
Mạc Tang đã chia sẻ câu hỏi trên Weibo của Hàn Điềm, hơn nữa còn kèm thêm ba chữ: Hôn cô ấy.
*
Lại gặp đèn đỏ thêm lần nữa.
"Ngài đừng để trong lòng nhiều quá, tên trợ lý của ngài cũng không đáng để ngài buồn bực không vui......"
"Xem ngài thảm như vậy, hôm nay tôi sẽ dẫn ngài đi ăn ngon......"
Mạc Tang một bên lái xe, một bên ra vẻ lơ đãng mở miệng.
Thật lâu sau không có trả lời.
Chẳng lẽ người chị ngốc này lại bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt nữa rồi?
Mạc Tang nhíu mày quay đầu lại, thình lình trên môi lại đón lấy một cảm giác mềm mại ——
Đối diện với đôi mắt đột nhiên trở nên ảm đạm của Mạc Tang, Hàn Điềm khép hờ mắt, cực lực kiềm chế sự thẹn thùng, hai má cô đỏ bừng, giọng nói đứt quãng và nhỏ đến mức không thể nghe được:
"Tôi, tôi hôn em rồi! Em không thể giận nữa......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.