Chương 89: Đứng Thứ Tám Công Tử Bảng
Trương Mục Chi
16/06/2018
Chuyện đã xảy ra liên quan tới quáng động dưới đất, chuyện này đã sớm lưu truyền ra ở trong Chu Tước thành.
Lúc đó dưới quáng động đang có tám người tầm bảo, không ngờ toàn bộ quáng động bắt đầu chấn động, tám người kia kinh hãi đến mức biến sắc, chạy trối chết, nhưng mà mặt đất dưới chân đột nhiên sụp đổ.
Tám người rơi xuống, rơi tới mức thất điên bát đảo, sau khi bình tĩnh lại. Bọn họ đã phát hiện ra mình đi tới một con đường nối chưa từng bị người ta phát hiện ra.
Bọn họ thương lượng một phen, tiếp tục đi dọc theo đường nối.
Chờ đến lúc đi ra ngoài, mỗi người đều có rất nhiều thu hoạch, trong đó còn có người có được một kiện linh khí cấp sáu.
Chuyện này đã gây nên sóng to gió lớn ở trong Chu Tước thành, hơn nữa theo người đi ra từng nói, lúc đó bọn họ quá sợ hãi cho nên cũng không có điều tra rõ được cuối lối đi sẽ có cái gì. Sau khi có được thu hoạch bọn họ đã cuống quít chạy về.
Chuyện này cũng có ý nghĩa, có khả năng phía dưới còn có vô số bảo vật!
- Đã như vậy, tại sao các ngươi còn không hành động? Không sợ người khác nhanh chân đến trước hay sao?
Văn Tâm không dễ tin mà đưa ra câu hỏi.
Sa Ưng cười cười, nói:
- Quận chúa đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi. Vị trí cụ thể của lối đi kia ở đâu, không ai biết. Mà tám người trốn ra được kia phân công nhau dò đường, đi mấy ngày mấy đêm ở trong quáng động, kết quả chỉ có bốn người đi ra, có lẽ bốn người khác đã bị vây khốn chết ở bên trong rồi.
- Hiện nay, bốn người sống sót là bản đồ sống.
- Một người trong đó là người của Đại Tề quốc ta. Hắn đi tới trước mặt ta báo cho ta tin tức này, Ngô Phàm, lấy ra kiện linh khí mà ngươi có được đưa cho quận chúa nhìn xem một chút.
Bên trong những người phía sau của Sa Ưng có một thanh niên chừng hai mươi lăm tuổi đi tới, đầu tiên là cẩn thận từng li từng tí một quan sát xung quanh. Sau đó lại lấy ra một cái chủy thủ sắc bén từ trong ống tay áo ra.
Một cái chủy thủ!
Độ dài ước chừng ở giữa đao nhỏ và đoản kiếm, đỉnh nhọn, bên ngoài đen như mực, nhưng ở giữa thì lại đỏ đậm, bên trên có khắc hoa văn phức tạp.
Con ngươi Giang Thần co rút lại, từ trên cái chủy thủ này hắn đã cảm giác được khí tức nguy hiểm.
Bởi phong mang là màu đen cho nên không có cách nào cảm nhận được phong mang một cách chuẩn xác, thế nhưng Giang Thần lại có cảm giác, cái chủy thủ này có thể dễ dàng cắt nát bất kể đồ vật gì.
Thanh niên tên là Ngô Phàm chỉ lo bị người ta phát hiện ra, vừa để cho người ta nhìn rõ thì hắn đã liền vội vàng thu lại vào trong ống tay áo.
- Ồ?
Lực chú ý của Giang Thần rơi vào giữa trán và chân mày của hắn, nhưng rất nhanh đối phương đã xoay người, trở lại trong đội ngũ.
- Thế nào? Quận chúa, có muốn đi tầm bảo không?
Sa Ưng đắc ý cười, chậm rãi chờ đợi Văn Tâm trả lời.
- Ca ca, ca ca làm vậy là để cho nữ nhân này được lợi vô cớ đó.
Sa Lan rất là bất mãn Văn Tâm, bởi vì Văn Tâm đã từng từ chối ca ca nàng cầu thân, khiến cho Đại Tề quốc mất mặt ở trên lần quốc yến kia.
Cho dù là Sa Ưng quá đường đột, thế nhưng Sa Lan lại không trách ca ca của mình. Cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là đổ oán khí lên trên người của Văn Tâm.
- Lần này đi nhất định sẽ gặp nguy hiểm, ta sẽ không kiếm lợi không, đương nhiên ta sẽ góp sức với các ngươi.
Văn Tâm liếc mắt nhìn Sa Lan, vẻ mặt không mặn không nhạt.
Chuyện như vậy đối với người tu hành được xưng là kỳ ngộ!
Thời cơ không thể để mất, bởi vì nó là một đi sẽ không trở lại.
- Bọn họ là thủ hạ của ta, sẽ đi cùng với ta.
Văn Tâm lại chỉ vào Giang Thần và Mạnh Hạo nói.
Nếu như nói là đệ tử đồng môn, không chừng Sa Ưng sẽ không mang theo hai người, thế nhưng nếu nói là thủ hạ, vậy thì sẽ là người của Văn Tâm. Tất cả thứ đoạt được đều thuộc về Văn Tâm, đương nhiên hắn sẽ không có ý kiến gì khác.
Giang Thần và Mạnh Hạo nhanh chóng kịp phản ứng lại, vẻ mặt lặng lẽ biến hóa, ra vẻ trung tâm của một tùy tùng.
Đám người Sa Ưng và Sa Lan quan sát hai người Giang Thần, chỉ có điều rất nhanh đã mất đi hứng thú.
- Đương nhiên không thành vấn đề.
Sau khi Sa Ưng xác định rõ ràng cảnh giới của Giang Thần thì mới đồng ý, nhưng hắn lại cố ý biểu hiện rất phóng khoáng.
- Vậy chúng ta đi.
Sa Lan mắt thấy không ngăn cản được ca ca của mình, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận chuyện này.
- Hiện tại?
Văn Tâm sững sờ, nàng vừa mới đến Chu Tước thành, ngay cả nơi đặt chân còn chưa tìm được mà đã đi tầm bảo, chuyện này khiến cho nàng cảm thấy quá đột nhiên.
- Đúng, không phải là chúng ta hành động một cách đơn độc. Mà ba người cũng sống sót đi ra khác đều bị các đội ngũ khác tìm đi, trải qua thương nghị. Tất cả đội ngũ cùng nhau đi, như vậy bốn tấm bản đồ sống mới càng hoàn chỉnh.
Truyện được .biên t.ập tại iread.vn..Tốc độ nói của Sa Lan rất nhanh, giữa hai hàng lông mày toát ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Vậy cũng tốt.
Con ngươi của Văn Tâm chuyển động, nếu như đây là âm mưu nhằm vào nàng, như vậy chỉ có thể nói âm mưu của đám người Sa Ưng thực sự rất không cao minh.
Bởi vì bọn họ tùy tiện tìm một người hỏi là có thể nhìn thấu được chuyện này.
Mà sau khi đội ngũ của Sa Ưng xuất phát, quả thực Giang Thần cũng nghe có người đang bàn luận về chuyện quáng động.
Nơi tụ tập cùng các đội ngũ khác ở ngoài thành, trên cơ bản đã loại trừ khả năng Sa Ưng lừa bọn hắn.
Chỉ có điều, lông mày của Giang Thần vẫn nhíu lại như cũ, thỉnh thoảng lại đánh giá tên Ngô Phàm kia.
- Sao vậy?
Sau khi Mạnh Hạo chú ý tới chuyện này, hắn không khỏi hỏi một tiếng.
- Không đúng lắm, có điều ta lại không nói ra được.
Giang Thần nói.
Sau đó, ba người phát hiện ra còn có ba chi đội ngũ, người mang đội đều rất nổi danh ở trong Hỏa vực.
- Thấy bên kia không, Cao Thần Dật, nhân vật đứng thứ tám trên Công tử bảng!
Văn Tâm từ trước đến giờ vẫn bình tĩnh vào lúc này lại có chút kích động, chỉ vào bên đội ngũ có nhân số nhiều nhất kia.
Giang Thần nhìn sang, không cần Văn Tâm cố ý chỉ rõ là ai thì hắn đã lập tức nhận ra Cao Thần Dật.
Tuấn kiệt có thể lên trên Công tử bảng, bất kể là bên ngoài hay là khí chất đều rất là siêu phàm.
Người hắn mặc một bộ cẩm y màu lam, bên hông cột một cái dây lưng màu trắng hoa văn hổ, thân thể cao lớn, tư thế hiên ngang.
Đôi mắt thâm thúy giống như có thể thấy rõ bất kỳ bí mật nào trên thế gian vậy.
Đội ngũ của hắn cũng có không ít nam tử anh tuấn, thế nhưng đều không bì kịp với hắn.
Ánh mắt của Giang Thần rơi vào trên tay của Cao Thần Dật này, hắn mang vòng tay màu xanh biếc, là một kiện linh khí bảo mệnh.
Nhưng bản thân Cao Thần Dật lại chỉ thân mặc cẩm y, hình thành so sánh rất rõ ràng với người mặc khôi giáp, thậm chí là đạo cụ bảo hộ bên người.
Chuyện này không khỏi khiến cho Giang Thần có cảm giác người này quá để ý tới vẻ bề ngoài.
Chỉ có điều thấy vẻ mặt của những người khác, Giang Thần biết chỉ có một mình hắn nghĩ như vậy, người khác chỉ nghĩ Cao Thần Dật tiêu sái như thường.
Trong mắt rất nhiều nữ tử đều xuất hiện ánh sao.
Hai chi đội ngũ còn lại, phân biệt là một bang phái và đệ tử của Phù Không đảo.
Phù Không đảo, cũng là một trong thập đại thế lực của Hỏa vực.
Luận thực lực, không thua gì với Thiên Đạo môn, mà trên thực tế, thập đại thế lực trong Hỏa vực rất khó phân ra được cao thấp, chỉ có thể nói bọn họ đều có sở trường riêng của mình mà thôi.
Chỉ có điều thứ đáng để nhắc tới chính là, sơn môn của Phù Không đảo là nơi đặc biệt nhất, tên như ý nghĩa, là một hòn đảo trôi nổi ở giữa trời cao!
Cao Thần Dật đứng thứ tám trên Công tử bảng, làm việc quang minh chính đại, khiến cho người ta yên lòng.
Mà giữa Phù Không đảo và Thiên Đạo môn cũng không có ân oán, cũng không cần phải lo lắng gì. Chỉ là chi đội ngũ bang phái cuối cùng kia lại khiến cho Văn Tâm và Mạnh Hạo bất an.
Đao Kiếm bang, là bang phái được thành lập ở trong Chu Tước thành, có thể tưởng tượng ra được không phải là dạng người hiền lành gì cả.
Sự thực quả thực cũng như vậy, người trong đội ngũ này đều là tráng hán hung thần ác sát.
Giang Thần chú ý tới một việc, bốn chi đội ngũ, trong đội ngũ đều không có lấy một Thần du cảnh.
Chuyện này rất không tầm thường, mặc dù nói Chu Tước thành là thánh địa cho Tụ nguyên cảnh rèn luyện, thế nhưng thế lực cắt cứ nơi này, không có Thần du cảnh tọa trấn thì căn bản sẽ không sinh tồn được.
Như vậy cũng chỉ có một khả năng, Thần du cảnh đang ẩn nấp.
Bốn chi đội ngũ, mọi người đều không phải là kẻ ngu, bọn họ đều biết ở dưới lòng đất phát hiện ra bảo vật, chuyện tranh cướp sẽ là chuyện không có cách nào tránh khỏi được.
- Được rồi, người đã đến đông đủ, chúng ta lên đường đi!
Cao Thần Dật hô to một tiếng, bốn chi đội ngũ lập tức đi về phía quáng động.
Lúc đó dưới quáng động đang có tám người tầm bảo, không ngờ toàn bộ quáng động bắt đầu chấn động, tám người kia kinh hãi đến mức biến sắc, chạy trối chết, nhưng mà mặt đất dưới chân đột nhiên sụp đổ.
Tám người rơi xuống, rơi tới mức thất điên bát đảo, sau khi bình tĩnh lại. Bọn họ đã phát hiện ra mình đi tới một con đường nối chưa từng bị người ta phát hiện ra.
Bọn họ thương lượng một phen, tiếp tục đi dọc theo đường nối.
Chờ đến lúc đi ra ngoài, mỗi người đều có rất nhiều thu hoạch, trong đó còn có người có được một kiện linh khí cấp sáu.
Chuyện này đã gây nên sóng to gió lớn ở trong Chu Tước thành, hơn nữa theo người đi ra từng nói, lúc đó bọn họ quá sợ hãi cho nên cũng không có điều tra rõ được cuối lối đi sẽ có cái gì. Sau khi có được thu hoạch bọn họ đã cuống quít chạy về.
Chuyện này cũng có ý nghĩa, có khả năng phía dưới còn có vô số bảo vật!
- Đã như vậy, tại sao các ngươi còn không hành động? Không sợ người khác nhanh chân đến trước hay sao?
Văn Tâm không dễ tin mà đưa ra câu hỏi.
Sa Ưng cười cười, nói:
- Quận chúa đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi. Vị trí cụ thể của lối đi kia ở đâu, không ai biết. Mà tám người trốn ra được kia phân công nhau dò đường, đi mấy ngày mấy đêm ở trong quáng động, kết quả chỉ có bốn người đi ra, có lẽ bốn người khác đã bị vây khốn chết ở bên trong rồi.
- Hiện nay, bốn người sống sót là bản đồ sống.
- Một người trong đó là người của Đại Tề quốc ta. Hắn đi tới trước mặt ta báo cho ta tin tức này, Ngô Phàm, lấy ra kiện linh khí mà ngươi có được đưa cho quận chúa nhìn xem một chút.
Bên trong những người phía sau của Sa Ưng có một thanh niên chừng hai mươi lăm tuổi đi tới, đầu tiên là cẩn thận từng li từng tí một quan sát xung quanh. Sau đó lại lấy ra một cái chủy thủ sắc bén từ trong ống tay áo ra.
Một cái chủy thủ!
Độ dài ước chừng ở giữa đao nhỏ và đoản kiếm, đỉnh nhọn, bên ngoài đen như mực, nhưng ở giữa thì lại đỏ đậm, bên trên có khắc hoa văn phức tạp.
Con ngươi Giang Thần co rút lại, từ trên cái chủy thủ này hắn đã cảm giác được khí tức nguy hiểm.
Bởi phong mang là màu đen cho nên không có cách nào cảm nhận được phong mang một cách chuẩn xác, thế nhưng Giang Thần lại có cảm giác, cái chủy thủ này có thể dễ dàng cắt nát bất kể đồ vật gì.
Thanh niên tên là Ngô Phàm chỉ lo bị người ta phát hiện ra, vừa để cho người ta nhìn rõ thì hắn đã liền vội vàng thu lại vào trong ống tay áo.
- Ồ?
Lực chú ý của Giang Thần rơi vào giữa trán và chân mày của hắn, nhưng rất nhanh đối phương đã xoay người, trở lại trong đội ngũ.
- Thế nào? Quận chúa, có muốn đi tầm bảo không?
Sa Ưng đắc ý cười, chậm rãi chờ đợi Văn Tâm trả lời.
- Ca ca, ca ca làm vậy là để cho nữ nhân này được lợi vô cớ đó.
Sa Lan rất là bất mãn Văn Tâm, bởi vì Văn Tâm đã từng từ chối ca ca nàng cầu thân, khiến cho Đại Tề quốc mất mặt ở trên lần quốc yến kia.
Cho dù là Sa Ưng quá đường đột, thế nhưng Sa Lan lại không trách ca ca của mình. Cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là đổ oán khí lên trên người của Văn Tâm.
- Lần này đi nhất định sẽ gặp nguy hiểm, ta sẽ không kiếm lợi không, đương nhiên ta sẽ góp sức với các ngươi.
Văn Tâm liếc mắt nhìn Sa Lan, vẻ mặt không mặn không nhạt.
Chuyện như vậy đối với người tu hành được xưng là kỳ ngộ!
Thời cơ không thể để mất, bởi vì nó là một đi sẽ không trở lại.
- Bọn họ là thủ hạ của ta, sẽ đi cùng với ta.
Văn Tâm lại chỉ vào Giang Thần và Mạnh Hạo nói.
Nếu như nói là đệ tử đồng môn, không chừng Sa Ưng sẽ không mang theo hai người, thế nhưng nếu nói là thủ hạ, vậy thì sẽ là người của Văn Tâm. Tất cả thứ đoạt được đều thuộc về Văn Tâm, đương nhiên hắn sẽ không có ý kiến gì khác.
Giang Thần và Mạnh Hạo nhanh chóng kịp phản ứng lại, vẻ mặt lặng lẽ biến hóa, ra vẻ trung tâm của một tùy tùng.
Đám người Sa Ưng và Sa Lan quan sát hai người Giang Thần, chỉ có điều rất nhanh đã mất đi hứng thú.
- Đương nhiên không thành vấn đề.
Sau khi Sa Ưng xác định rõ ràng cảnh giới của Giang Thần thì mới đồng ý, nhưng hắn lại cố ý biểu hiện rất phóng khoáng.
- Vậy chúng ta đi.
Sa Lan mắt thấy không ngăn cản được ca ca của mình, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận chuyện này.
- Hiện tại?
Văn Tâm sững sờ, nàng vừa mới đến Chu Tước thành, ngay cả nơi đặt chân còn chưa tìm được mà đã đi tầm bảo, chuyện này khiến cho nàng cảm thấy quá đột nhiên.
- Đúng, không phải là chúng ta hành động một cách đơn độc. Mà ba người cũng sống sót đi ra khác đều bị các đội ngũ khác tìm đi, trải qua thương nghị. Tất cả đội ngũ cùng nhau đi, như vậy bốn tấm bản đồ sống mới càng hoàn chỉnh.
Truyện được .biên t.ập tại iread.vn..Tốc độ nói của Sa Lan rất nhanh, giữa hai hàng lông mày toát ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Vậy cũng tốt.
Con ngươi của Văn Tâm chuyển động, nếu như đây là âm mưu nhằm vào nàng, như vậy chỉ có thể nói âm mưu của đám người Sa Ưng thực sự rất không cao minh.
Bởi vì bọn họ tùy tiện tìm một người hỏi là có thể nhìn thấu được chuyện này.
Mà sau khi đội ngũ của Sa Ưng xuất phát, quả thực Giang Thần cũng nghe có người đang bàn luận về chuyện quáng động.
Nơi tụ tập cùng các đội ngũ khác ở ngoài thành, trên cơ bản đã loại trừ khả năng Sa Ưng lừa bọn hắn.
Chỉ có điều, lông mày của Giang Thần vẫn nhíu lại như cũ, thỉnh thoảng lại đánh giá tên Ngô Phàm kia.
- Sao vậy?
Sau khi Mạnh Hạo chú ý tới chuyện này, hắn không khỏi hỏi một tiếng.
- Không đúng lắm, có điều ta lại không nói ra được.
Giang Thần nói.
Sau đó, ba người phát hiện ra còn có ba chi đội ngũ, người mang đội đều rất nổi danh ở trong Hỏa vực.
- Thấy bên kia không, Cao Thần Dật, nhân vật đứng thứ tám trên Công tử bảng!
Văn Tâm từ trước đến giờ vẫn bình tĩnh vào lúc này lại có chút kích động, chỉ vào bên đội ngũ có nhân số nhiều nhất kia.
Giang Thần nhìn sang, không cần Văn Tâm cố ý chỉ rõ là ai thì hắn đã lập tức nhận ra Cao Thần Dật.
Tuấn kiệt có thể lên trên Công tử bảng, bất kể là bên ngoài hay là khí chất đều rất là siêu phàm.
Người hắn mặc một bộ cẩm y màu lam, bên hông cột một cái dây lưng màu trắng hoa văn hổ, thân thể cao lớn, tư thế hiên ngang.
Đôi mắt thâm thúy giống như có thể thấy rõ bất kỳ bí mật nào trên thế gian vậy.
Đội ngũ của hắn cũng có không ít nam tử anh tuấn, thế nhưng đều không bì kịp với hắn.
Ánh mắt của Giang Thần rơi vào trên tay của Cao Thần Dật này, hắn mang vòng tay màu xanh biếc, là một kiện linh khí bảo mệnh.
Nhưng bản thân Cao Thần Dật lại chỉ thân mặc cẩm y, hình thành so sánh rất rõ ràng với người mặc khôi giáp, thậm chí là đạo cụ bảo hộ bên người.
Chuyện này không khỏi khiến cho Giang Thần có cảm giác người này quá để ý tới vẻ bề ngoài.
Chỉ có điều thấy vẻ mặt của những người khác, Giang Thần biết chỉ có một mình hắn nghĩ như vậy, người khác chỉ nghĩ Cao Thần Dật tiêu sái như thường.
Trong mắt rất nhiều nữ tử đều xuất hiện ánh sao.
Hai chi đội ngũ còn lại, phân biệt là một bang phái và đệ tử của Phù Không đảo.
Phù Không đảo, cũng là một trong thập đại thế lực của Hỏa vực.
Luận thực lực, không thua gì với Thiên Đạo môn, mà trên thực tế, thập đại thế lực trong Hỏa vực rất khó phân ra được cao thấp, chỉ có thể nói bọn họ đều có sở trường riêng của mình mà thôi.
Chỉ có điều thứ đáng để nhắc tới chính là, sơn môn của Phù Không đảo là nơi đặc biệt nhất, tên như ý nghĩa, là một hòn đảo trôi nổi ở giữa trời cao!
Cao Thần Dật đứng thứ tám trên Công tử bảng, làm việc quang minh chính đại, khiến cho người ta yên lòng.
Mà giữa Phù Không đảo và Thiên Đạo môn cũng không có ân oán, cũng không cần phải lo lắng gì. Chỉ là chi đội ngũ bang phái cuối cùng kia lại khiến cho Văn Tâm và Mạnh Hạo bất an.
Đao Kiếm bang, là bang phái được thành lập ở trong Chu Tước thành, có thể tưởng tượng ra được không phải là dạng người hiền lành gì cả.
Sự thực quả thực cũng như vậy, người trong đội ngũ này đều là tráng hán hung thần ác sát.
Giang Thần chú ý tới một việc, bốn chi đội ngũ, trong đội ngũ đều không có lấy một Thần du cảnh.
Chuyện này rất không tầm thường, mặc dù nói Chu Tước thành là thánh địa cho Tụ nguyên cảnh rèn luyện, thế nhưng thế lực cắt cứ nơi này, không có Thần du cảnh tọa trấn thì căn bản sẽ không sinh tồn được.
Như vậy cũng chỉ có một khả năng, Thần du cảnh đang ẩn nấp.
Bốn chi đội ngũ, mọi người đều không phải là kẻ ngu, bọn họ đều biết ở dưới lòng đất phát hiện ra bảo vật, chuyện tranh cướp sẽ là chuyện không có cách nào tránh khỏi được.
- Được rồi, người đã đến đông đủ, chúng ta lên đường đi!
Cao Thần Dật hô to một tiếng, bốn chi đội ngũ lập tức đi về phía quáng động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.