Chương 11: Luyện Kiếm
Trương Mục Chi
16/06/2018
Cao Nguyệt bất đắc dĩ nói:
- Giang Thần, con cũng không cần phải quá thương tâm, nữ nhân như vậy, không cần cũng được.
- Con sẽ không ký lên trên giấy từ hôn.
Giang Thần nói:
- Bởi vì con sẽ chủ động viết hưu thư.
- Nhưng mà như vậy, Tô gia sẽ không phái người đến trợ giúp chúng ta a.
Tuyết nhi cảm giác đây dường như là một chuyện rất lỗ vốn.
- Thái độ của Tô gia đã như vậy, coi như thật sự có người đến, như vậy cũng là mời thần dễ tiễn thần khó, cung phụng ăn uống, còn chưa chắc chúng đã làm việc cho chúng ta.
Giang Thần nói.
- Thần nhi, con xác định chứ?
Cao Nguyệt rất xoắn xuýt, nàng không quyết định được việc này.
- Đúng vậy.
Giang Thần rất khẳng định, trực tiếp lấy ra giấy để viết hưu thư, lại sai người đưa tới Tô gia.
Chuyện liên quan tới hưu thư, bên Tô gia có thể từ chối, Tô Thiến có thể nói mình không có không tuân thủ chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, cho nên không thể vô duyên vô cớ bỏ nàng.
Thế nhưng, người muốn giải trừ hôn ước lại là bọn họ, Giang Thần làm như vậy lại khiến cho bọn họ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
- Nhưng mà Đông viện phải làm sao đây?
Cao Nguyệt rất là lo lắng.
- Mẫu thân, tổ chức nhân thủ, trú trọng bảo vệ các sản nghiệp quan trọng, những thứ khác cứ để cho Tây viện chiếm đi.
Giang Thần nói:
- Dù sao, Tây viện có thể thay thế được Đông viện hay không vẫn phải xem ý tứ của gia gia. Mà tiêu chuẩn cân nhắc của gia gia, sản nghiệp chỉ là một trong số đó, càng quan trọng vẫn là do con.
Cao Nguyệt gật gù, nàng hiểu rõ ý của nhi tử.
- Nếu như con có thể đạt tới Tụ nguyên cảnh trước tết, như vậy tất cả mọi chuyện Tây viện làm đều là phí công.
Giang Thần nói.
- Cách tết chỉ còn lại ba tháng, liệu có phải quá miễn cưỡng hay không?
- Mẫu thân, người đã quên rồi sao?
Nghe vậy, Cao Nguyệt lại nghĩ đến lão gia gia râu bạc kia, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc, gật đầu.
- Hơn nữa cảnh giới của con đã đạt đến tầng bảy.
Thông qua linh đan và công pháp Thiên cấp, trong vòng bảy ngày, cảnh giới của Giang Thần lần thứ hai có đột phá.
- Có thật không?
Tất cả buồn phiền của Cao Nguyệt đều bị quét sạch sành sanh, kích động nhìn nhi tử nhà mình.
. . .
Tin tức Cao Nguyệt không mời được người tới rất nhanh đã truyền ra, còn bao gồm cả chuyện Tô gia giải trừ việc kết hôn.
Lần này, chuyện sa sút của Đông viện đã trở thành nhận thức chung của Nam phong lĩnh.
Dù cho biểu hiện của Giang Thần ở trên đông săn như vậy thì cũng không có cách nào thay đổi được điểm ấy.
Có lời đồn nói, sau tết, Tây viện sẽ xin lão gia tử chuyện Đông viện đổi chủ.
Bên ngoài tràn ngập các loại tin đồn, Giang Thần không đếm xỉa tới, hắn toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong tu luyện.
Trong thời gian hai tháng, cảnh giới của hắn đã đạt đến cửu trọng thiên. Có khả năng là bởi vì cảnh giới trước đó là cửu trọng thiên, bởi vì chân khí xói mòn dẫn đến cảnh giới giảm xuống, hiện tại lại đi một lần nữa trên đường xưa, đương nhiên sẽ phải nhanh hơn so với trước đây.
Chỉ có điều, hắn lại không xông lên được ở trên cửa ải này.
- Cảnh giới yêu cầu bay vọt về chất, dựa vào công pháp Thiên cấp và Thần mạch, muốn đột phá là chuyện không thành vấn đề. Thế nhưng mấu chốt là chỉ còn một tháng nữa là tới tết.
- Chỉ có điều, lo lắng cũng vô dụng. Nhân cơ hội học võ học một chút vậy.
Sau tết, sẽ không còn như thế này nữa, để cho người khác nhìn thấy cảnh giới cao thấp thế nào là có thể kết thúc mọi việc, sẽ rất có khả năng sẽ phải chiến đấu.
Cho dù Giang Thần có thể săn giết mãnh thú, thế nhưng mãnh thú không có trí tuệ, không so sánh được với con người.
Con người thông qua tu luyện thu được lực lượng, còn phải phát huy ra được lực lượng, nếu như người mang lực nghìn cân, nhưng lại không sử dụng được một thành, như vậy không thể nghi ngờ là kẻ vô cùng ngu xuẩn.
Thế nhưng trước đây thật lâu, tình huống như vậy rất phổ biến, mãi đến khi có tổ tiên có đại trí tuệ khai sáng ra quyền pháp, chưởng pháp, kiếm pháp, đao pháp… cùng các phương pháp chiến đấu hữu hiệu như hiện tại.
Những thứ này, tất cả được xưng là võ học.
Tu luyện võ học có yêu cầu khá nghiêm ngặt.
Ví dụ như là kiếm pháp, kiếm pháp lợi hại cần đạt tới trình độ hỏa hầu nhất định đối với kiếm thuật thì nhất định mới có thể thi triển ra được.
Trình độ kiếm thuật của một người không thể bỗng dưng mà có, cần phải thông qua tu luyện kiếm thuật nhập môn, tích lũy kinh nghiệm, tích lũy qua ngày tháng.
Ngu.ồ.n: ire.ad..vnKiếm pháp hay là các võ học khác mà Lăng Vân Điện thu gom chỉ có cường giả cấp bậc đại sư thì mới có thể nắm giữ được.
Nếu như Giang Thần gượng ép tu luyện sẽ là tốn công vô ích.
Cho nên Giang Thần gọi Phạm Đồ tới, bảo đối phương cho hắn một môn võ học cơ sở, tốt nhất là kiếm pháp.
- Thiếu chủ, cảnh giới của người đã khôi phục tới cửu trọng thiên rồi sao? Quá tốt rồi, xem ra coi như không có Thần mạch thì thành tựu tương lai của thiếu chủ cũng bất phàm!
Hắn người này có sao nói vậy, những người khác trong Đông viện cũng không dám nói tới Thần mạch ở trước mặt của Giang Thần.
Phạm Đồ lại nói:
- Kiếm pháp của chủ nhân được chân truyền từ Thiên Phong đạo nhân, không được tiết ra ngoài. Chỉ có điều, coi như có thì hiện tại thiếu chủ cũng không dùng được.
Giang Thần đã hiểu rõ đây là ý gì, cũng giống như hắn không tu luyện được kiếm pháp của Lăng Vân Điện vậy.
Đơn giản mà nói, nếu như một môn kiếm pháp là cấp bốn, trình độ kiếm đạo của một người mới là cấp một, nếu như gượng ép tu luyện kiếm pháp cấp bốn thì sẽ không tìm thấy được lối vào.
Đương nhiên, cấp bậc võ học và trình độ kiếm đạo sẽ không phân cấp đơn giản như vậy, chỉ có điều đạo lý là tương đương với nhau.
Bất kỳ một môn võ học nào của Lăng Vân Điện, với trạng thái hiện tại của Giang Thần cũng không thể tu luyện được.
Bản Kim cương hàng ma quyền hắn đưa cho Phạm Đồ là bởi vì đối phương là Tụ nguyên cảnh, đã luyện quyền được mấy chục năm, nhưng trải qua mấy tháng, đối phương vẫn chỉ là nhập môn như cũ.
Kim cương hàng ma quyền, trong vô số võ học mà bản thân Giang Thần biết, chỉ có thể xem như là tương đối thấp.
Giang Thần gọi Phạm Đồ tới chính là muốn tìm một môn kiếm pháp thích hợp với bản thân hắn.
- Thiếu chủ, có rồi…
Phạm Đồ đã hiểu rõ ý của hắn, đầu tiên hắn rời phòng, cũng không lâu sau đã mang theo hạ nhân ôm từng quyển từng quyển thư tịch, xếp thành một ngọn núi nhỏ để dưới đất.
- Những võ học này đều là thứ Đông viện chiếm được, cho dù đã hiến cho trong phủ, thế nhưng người của Đông viện lại không được phép tu luyện, huống chi là thiếu chủ.
Giang Thần đưa ánh mắt nhìn về phía những bí tịch kiếm pháp, hắn có một loại ngóng trông đối với thân phận kiếm khách.
Không ai biết tại sao, thế nhưng ở Thiên vực, trong mười cường giả đỉnh cao có tám người là luyện kiếm.
- Thiếu chủ, người muốn đi theo con đường gì? Bình thường thứ mình thích trong lòng sẽ là thứ thích hợp với mình nhất.
- Kiếm.
Có được đáp án, Phạm Đồ lấy kiếm pháp ra đặt ở trước mặt của hắn.
Giang Thần nhìn lại từng quyển, nhưng hắn vẫn lắc đầu, thầm nói:
- Những thứ này đều là tiểu đạo về kiếm, đại đạo về kiếm chỉ là ba thước thanh phong.
Thật vất vả Giang Thần mới tìm được một quyển thích hợp.
- Thánh linh kiếm pháp.
- Bây giờ thiếu gia muốn luyện kiếm sao? Được!
Hai người đi tới một cái sân rộng rãi, Phạm Đồ tìm đến cho hắn một thanh kiếm sắt, cực kỳ sắc bén.
Cầm kiếm, tâm tình của Giang Thần có mấy phần kích động.
- Đệ nhất kiếm thần Doãn Thiên Mạch của Thiên vực ba tuổi cầm kiếm gỗ, dưới tình huống không có kiếm thuật, tùy tiện vung vẩy mấy lần đã hoàn thành nhập môn, đánh ngã ca ca hắn mười tuổi luyện kiếm được năm năm xuống đất.
- Kiếm thánh Độc Cô Vũ vốn là một tên đao khách, hai mươi tuổi bỏ đao dùng kiếm, trong một đêm ngộ ra Sát kiếm chi đạo, trong vòng ba ngày, liên tục chém chín mươi chín tên ác đồ thực lực mạnh mẽ, làm cho toàn bộ Thánh vực khiếp sợ.
- Không biết khi Giang Thần ta luyện kiếm, sẽ là kết quả gì đây?
Thánh linh kiếm pháp được bày ra ở trên đất, tờ thứ nhất được mở ra, trên mặt là kiếm chiêu thức thứ nhất, một hình vẽ người nhỏ thể hiện động tác, còn có chữ nhỏ chú thích ở bên dưới.
Giang Thần lặng lẽ nhớ kỹ, sau đó đưa mắt thu hồi, sau khi nhớ kỹ trình tự và yếu điểm, hắn bắt đầu vung vẩy kiếm trong tay lên.
- Không biết thiếu chủ luyện kiếm sẽ ra sao.
Phạm Đồ dùng vẻ mặt chờ mong nhìn qua. Chủ nhân của hắn là cao thủ sử dụng kiếm, nhất định thiếu chủ sẽ kế thừa điểm ấy!
Chỉ có điều, rất nhanh sắc mặt của hắn đã trở nên quái lạ.
Lúc luyện kiếm Giang Thần có vẻ rất ngốc.
Không sai, chính là ngốc.
- Giang Thần, con cũng không cần phải quá thương tâm, nữ nhân như vậy, không cần cũng được.
- Con sẽ không ký lên trên giấy từ hôn.
Giang Thần nói:
- Bởi vì con sẽ chủ động viết hưu thư.
- Nhưng mà như vậy, Tô gia sẽ không phái người đến trợ giúp chúng ta a.
Tuyết nhi cảm giác đây dường như là một chuyện rất lỗ vốn.
- Thái độ của Tô gia đã như vậy, coi như thật sự có người đến, như vậy cũng là mời thần dễ tiễn thần khó, cung phụng ăn uống, còn chưa chắc chúng đã làm việc cho chúng ta.
Giang Thần nói.
- Thần nhi, con xác định chứ?
Cao Nguyệt rất xoắn xuýt, nàng không quyết định được việc này.
- Đúng vậy.
Giang Thần rất khẳng định, trực tiếp lấy ra giấy để viết hưu thư, lại sai người đưa tới Tô gia.
Chuyện liên quan tới hưu thư, bên Tô gia có thể từ chối, Tô Thiến có thể nói mình không có không tuân thủ chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, cho nên không thể vô duyên vô cớ bỏ nàng.
Thế nhưng, người muốn giải trừ hôn ước lại là bọn họ, Giang Thần làm như vậy lại khiến cho bọn họ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
- Nhưng mà Đông viện phải làm sao đây?
Cao Nguyệt rất là lo lắng.
- Mẫu thân, tổ chức nhân thủ, trú trọng bảo vệ các sản nghiệp quan trọng, những thứ khác cứ để cho Tây viện chiếm đi.
Giang Thần nói:
- Dù sao, Tây viện có thể thay thế được Đông viện hay không vẫn phải xem ý tứ của gia gia. Mà tiêu chuẩn cân nhắc của gia gia, sản nghiệp chỉ là một trong số đó, càng quan trọng vẫn là do con.
Cao Nguyệt gật gù, nàng hiểu rõ ý của nhi tử.
- Nếu như con có thể đạt tới Tụ nguyên cảnh trước tết, như vậy tất cả mọi chuyện Tây viện làm đều là phí công.
Giang Thần nói.
- Cách tết chỉ còn lại ba tháng, liệu có phải quá miễn cưỡng hay không?
- Mẫu thân, người đã quên rồi sao?
Nghe vậy, Cao Nguyệt lại nghĩ đến lão gia gia râu bạc kia, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc, gật đầu.
- Hơn nữa cảnh giới của con đã đạt đến tầng bảy.
Thông qua linh đan và công pháp Thiên cấp, trong vòng bảy ngày, cảnh giới của Giang Thần lần thứ hai có đột phá.
- Có thật không?
Tất cả buồn phiền của Cao Nguyệt đều bị quét sạch sành sanh, kích động nhìn nhi tử nhà mình.
. . .
Tin tức Cao Nguyệt không mời được người tới rất nhanh đã truyền ra, còn bao gồm cả chuyện Tô gia giải trừ việc kết hôn.
Lần này, chuyện sa sút của Đông viện đã trở thành nhận thức chung của Nam phong lĩnh.
Dù cho biểu hiện của Giang Thần ở trên đông săn như vậy thì cũng không có cách nào thay đổi được điểm ấy.
Có lời đồn nói, sau tết, Tây viện sẽ xin lão gia tử chuyện Đông viện đổi chủ.
Bên ngoài tràn ngập các loại tin đồn, Giang Thần không đếm xỉa tới, hắn toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong tu luyện.
Trong thời gian hai tháng, cảnh giới của hắn đã đạt đến cửu trọng thiên. Có khả năng là bởi vì cảnh giới trước đó là cửu trọng thiên, bởi vì chân khí xói mòn dẫn đến cảnh giới giảm xuống, hiện tại lại đi một lần nữa trên đường xưa, đương nhiên sẽ phải nhanh hơn so với trước đây.
Chỉ có điều, hắn lại không xông lên được ở trên cửa ải này.
- Cảnh giới yêu cầu bay vọt về chất, dựa vào công pháp Thiên cấp và Thần mạch, muốn đột phá là chuyện không thành vấn đề. Thế nhưng mấu chốt là chỉ còn một tháng nữa là tới tết.
- Chỉ có điều, lo lắng cũng vô dụng. Nhân cơ hội học võ học một chút vậy.
Sau tết, sẽ không còn như thế này nữa, để cho người khác nhìn thấy cảnh giới cao thấp thế nào là có thể kết thúc mọi việc, sẽ rất có khả năng sẽ phải chiến đấu.
Cho dù Giang Thần có thể săn giết mãnh thú, thế nhưng mãnh thú không có trí tuệ, không so sánh được với con người.
Con người thông qua tu luyện thu được lực lượng, còn phải phát huy ra được lực lượng, nếu như người mang lực nghìn cân, nhưng lại không sử dụng được một thành, như vậy không thể nghi ngờ là kẻ vô cùng ngu xuẩn.
Thế nhưng trước đây thật lâu, tình huống như vậy rất phổ biến, mãi đến khi có tổ tiên có đại trí tuệ khai sáng ra quyền pháp, chưởng pháp, kiếm pháp, đao pháp… cùng các phương pháp chiến đấu hữu hiệu như hiện tại.
Những thứ này, tất cả được xưng là võ học.
Tu luyện võ học có yêu cầu khá nghiêm ngặt.
Ví dụ như là kiếm pháp, kiếm pháp lợi hại cần đạt tới trình độ hỏa hầu nhất định đối với kiếm thuật thì nhất định mới có thể thi triển ra được.
Trình độ kiếm thuật của một người không thể bỗng dưng mà có, cần phải thông qua tu luyện kiếm thuật nhập môn, tích lũy kinh nghiệm, tích lũy qua ngày tháng.
Ngu.ồ.n: ire.ad..vnKiếm pháp hay là các võ học khác mà Lăng Vân Điện thu gom chỉ có cường giả cấp bậc đại sư thì mới có thể nắm giữ được.
Nếu như Giang Thần gượng ép tu luyện sẽ là tốn công vô ích.
Cho nên Giang Thần gọi Phạm Đồ tới, bảo đối phương cho hắn một môn võ học cơ sở, tốt nhất là kiếm pháp.
- Thiếu chủ, cảnh giới của người đã khôi phục tới cửu trọng thiên rồi sao? Quá tốt rồi, xem ra coi như không có Thần mạch thì thành tựu tương lai của thiếu chủ cũng bất phàm!
Hắn người này có sao nói vậy, những người khác trong Đông viện cũng không dám nói tới Thần mạch ở trước mặt của Giang Thần.
Phạm Đồ lại nói:
- Kiếm pháp của chủ nhân được chân truyền từ Thiên Phong đạo nhân, không được tiết ra ngoài. Chỉ có điều, coi như có thì hiện tại thiếu chủ cũng không dùng được.
Giang Thần đã hiểu rõ đây là ý gì, cũng giống như hắn không tu luyện được kiếm pháp của Lăng Vân Điện vậy.
Đơn giản mà nói, nếu như một môn kiếm pháp là cấp bốn, trình độ kiếm đạo của một người mới là cấp một, nếu như gượng ép tu luyện kiếm pháp cấp bốn thì sẽ không tìm thấy được lối vào.
Đương nhiên, cấp bậc võ học và trình độ kiếm đạo sẽ không phân cấp đơn giản như vậy, chỉ có điều đạo lý là tương đương với nhau.
Bất kỳ một môn võ học nào của Lăng Vân Điện, với trạng thái hiện tại của Giang Thần cũng không thể tu luyện được.
Bản Kim cương hàng ma quyền hắn đưa cho Phạm Đồ là bởi vì đối phương là Tụ nguyên cảnh, đã luyện quyền được mấy chục năm, nhưng trải qua mấy tháng, đối phương vẫn chỉ là nhập môn như cũ.
Kim cương hàng ma quyền, trong vô số võ học mà bản thân Giang Thần biết, chỉ có thể xem như là tương đối thấp.
Giang Thần gọi Phạm Đồ tới chính là muốn tìm một môn kiếm pháp thích hợp với bản thân hắn.
- Thiếu chủ, có rồi…
Phạm Đồ đã hiểu rõ ý của hắn, đầu tiên hắn rời phòng, cũng không lâu sau đã mang theo hạ nhân ôm từng quyển từng quyển thư tịch, xếp thành một ngọn núi nhỏ để dưới đất.
- Những võ học này đều là thứ Đông viện chiếm được, cho dù đã hiến cho trong phủ, thế nhưng người của Đông viện lại không được phép tu luyện, huống chi là thiếu chủ.
Giang Thần đưa ánh mắt nhìn về phía những bí tịch kiếm pháp, hắn có một loại ngóng trông đối với thân phận kiếm khách.
Không ai biết tại sao, thế nhưng ở Thiên vực, trong mười cường giả đỉnh cao có tám người là luyện kiếm.
- Thiếu chủ, người muốn đi theo con đường gì? Bình thường thứ mình thích trong lòng sẽ là thứ thích hợp với mình nhất.
- Kiếm.
Có được đáp án, Phạm Đồ lấy kiếm pháp ra đặt ở trước mặt của hắn.
Giang Thần nhìn lại từng quyển, nhưng hắn vẫn lắc đầu, thầm nói:
- Những thứ này đều là tiểu đạo về kiếm, đại đạo về kiếm chỉ là ba thước thanh phong.
Thật vất vả Giang Thần mới tìm được một quyển thích hợp.
- Thánh linh kiếm pháp.
- Bây giờ thiếu gia muốn luyện kiếm sao? Được!
Hai người đi tới một cái sân rộng rãi, Phạm Đồ tìm đến cho hắn một thanh kiếm sắt, cực kỳ sắc bén.
Cầm kiếm, tâm tình của Giang Thần có mấy phần kích động.
- Đệ nhất kiếm thần Doãn Thiên Mạch của Thiên vực ba tuổi cầm kiếm gỗ, dưới tình huống không có kiếm thuật, tùy tiện vung vẩy mấy lần đã hoàn thành nhập môn, đánh ngã ca ca hắn mười tuổi luyện kiếm được năm năm xuống đất.
- Kiếm thánh Độc Cô Vũ vốn là một tên đao khách, hai mươi tuổi bỏ đao dùng kiếm, trong một đêm ngộ ra Sát kiếm chi đạo, trong vòng ba ngày, liên tục chém chín mươi chín tên ác đồ thực lực mạnh mẽ, làm cho toàn bộ Thánh vực khiếp sợ.
- Không biết khi Giang Thần ta luyện kiếm, sẽ là kết quả gì đây?
Thánh linh kiếm pháp được bày ra ở trên đất, tờ thứ nhất được mở ra, trên mặt là kiếm chiêu thức thứ nhất, một hình vẽ người nhỏ thể hiện động tác, còn có chữ nhỏ chú thích ở bên dưới.
Giang Thần lặng lẽ nhớ kỹ, sau đó đưa mắt thu hồi, sau khi nhớ kỹ trình tự và yếu điểm, hắn bắt đầu vung vẩy kiếm trong tay lên.
- Không biết thiếu chủ luyện kiếm sẽ ra sao.
Phạm Đồ dùng vẻ mặt chờ mong nhìn qua. Chủ nhân của hắn là cao thủ sử dụng kiếm, nhất định thiếu chủ sẽ kế thừa điểm ấy!
Chỉ có điều, rất nhanh sắc mặt của hắn đã trở nên quái lạ.
Lúc luyện kiếm Giang Thần có vẻ rất ngốc.
Không sai, chính là ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.