Chương 129: Một lần cuối
Trương Mục Chi
22/06/2018
Giang Thanh Vũ, là kỳ tài từ đại sơn đi ra ngoài.
Không có thế lực dựa vào, không có tài nguyên không ngừng cuồn cuộn, chỉ dựa vào ý chí của bản thân để leo lên Thanh vân bảng, danh chấn một phương.
Nhưng mà, khi danh tiếng tối thịnh, hắn lựa chọn trở lại đại sơn, thành gia lập thất.
Hiện tại Giang Thần đã biết, đó là bởi vì độc trên người mẫu thân cho nên phụ thân mới từ bỏ tất cả danh lợi.
Nhưng bởi vì mình lại bị giam ở bên dưới vực sâu giống như địa ngục.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều cho rằng phụ thân là nam tử vĩ đại nhất trên đời này, có phụ thân ở bên người, trời có sập xuống cũng không sợ.
Trong ấn tượng, phụ thân hắn chưa từng sa sút như hiện tại, giống như ăn mày ở đầu đường.
Hắn quát to một tiếng, thân như bay đến trong lòng của Giang Thanh Vũ.
- Ngươi thực sự là Thần nhi sao? Con còn sống? Quá tốt rồi, quá tốt rồi! Ông trời có mắt!
Giang Thanh Vũ lệ nóng doanh tròng, dùng sức ôm chặt nhi tử của mình.
Trận chiến ở Hắc Long thành, hắn bị trực tiếp nhốt lại, không biết Phạm Đồ có mang theo Giang Thần thuận lợi trở lại Thập vạn đại sơn hay không.
Hắn cũng không biết Giang Thần có thể vượt qua được hay không.
Trên thực tế, trước đây Giang Thần không có chịu nổi, Giang Thần hiện tại đến tiếp quản thân thể này, tiếp quản ký ức, cũng tiếp quản tình cảm của bộ thân thể này.
Hai đời ký ức không ngừng dung hợp, trở thành một trí nhớ đầy đủ.
Hắn là nhi tử của điện chủ Lăng Vân Điện tới từ Thánh vực, cũng là thiếu gia Giang gia của Nam phong lĩnh.
Bỗng nhiên, Giang Thần lấy ra Xích tiêu kiếm, chém về phía xích sắt trên vách tường.
Một tiếng vang giòn giã vang vọng, xích sắt chịu một kích này, từ trong tới ngoài hiện ra phù văn màu vàng, làm cho kiếm này không để lại dấu vết gì, ngược lại còn làm cho Giang Thanh Vũ bị trói tay chân thống khổ gầm nhẹ.
Giang Thần không biết làm sao, vừa áy náy lại bất an.
- Không có chuyện gì đâu Thần nhi.
Đầu của Giang Thanh Vũ đầy mồ hôi, nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười với hắn.
Giang Thần cắn răng, mặt nhìn về phía Tô Tú Y, nói:
- Chưởng giáo, cầu ngươi cứu phụ thân ta thoát khỏi vòng vây, ân đức này ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi! Tất sẽ báo đáp!
Tô Tú Y không nói gì, cúi đầu nhìn phía dưới Hắc Long uyên, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
- Thần nhi, không nên làm khó người khác.
Giang Thanh Vũ nói:
- Tô chưởng giáo, ta đã từng may mắn gặp ngươi một lần, nhi tử ta đã gia nhập Thiên Đạo môn sao?
- Đúng vậy, Giang Thần đã là đệ tử nội môn của môn phái, biểu hiện ưu tú, tuổi còn trẻ đã là Thần du cảnh, vì lẽ đó ta mới dẫn hắn đến gặp ngươi.
Tô Tú Y nói.
- Thật sao? Được! Con ngoan! So với lúc ta trở thành Thần du cảnh còn trẻ hơn đó!
Giang Thanh Vũ mừng rỡ không ngớt, dùng sức vỗ vai của Giang Thần.
- Đúng rồi, mẫu thân của con thế nào rồi? Nam phong lĩnh thế nào rồi?
Giang Thần nói chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, còn chuyện độc của Cao Nguyệt bộc phát, không thể nói ra, không cần thiết phải làm cho Giang Thanh Vũ lo lắng và thống khổ hơn nữa.
- Đã làm cho chịu khổ rồi.
Vẻ mặt Giang Thanh Vũ có chút xấu hổ, cho dù Giang Thần nói rất không rõ ràng, nhưng hắn muốn chống đỡ Nam phong lĩnh đi tới hôm nay khó khăn thế nào.
- Ta một lòng tu luyện, không dính dáng tới đấu tranh thế lực, nếu sớm biết như vậy ta nên nhất thống Thập vạn đại sơn, cũng sẽ không có ba thế lực đến tấn công nhà chúng ta.
Giang Thanh Vũ nói.
Chợt, Giang Thần bắt đầu trị liệu những ngoại thương kia của Giang Thanh Vũ.
Tất cả đều là vết để lại ở trận chiến trong Hắc Long thành, sau khi bị giam ở Hắc Long uyên, không được một chút trị liệu gì cả.
- Y thuật thật thần kỳ, nhất định vị lão gia gia râu bạc thu con làm đồ đệ là người phi phàm! Nhi tử của ta là người có cơ duyên lớn lao!
Giang Thanh Vũ kích động nói.
- Đúng vậy, còn nữa phụ thân, Thần mạch của con đã khôi phục, những thứ khốn kiếp Ninh gia kia chưa thành công cướp đoạt được. Thần mạch trong cơ thể của Ninh Hạo Thiên đang biến mất.
- Vốn nên như vậy! Vốn nên như vậy!
Giang Thanh Vũ đại hỉ, tin tức tốt không ngừng tới khiến cho hắn cảm thấy như đang nằm mơ.
Lúc này, Hắc Long từ dưới đáy vực truyền đến rồng gầm.
- Giang Thần, nên tranh thủ thời gian đi.
Tô Tú Y nói.
- Cái gì? Ngắn ngủi như vậy sao?
Giang Thần còn có ngàn vạn lời muốn nói, lại không nghĩ rằng hắn sắp phải rời khỏi nơi này.
Chỉ có điều hắn biết, chưởng giáo đã cố gắng rồi.
Hắn quỳ xuống trước mặt Giang Thanh Vũ, nói:
- Phụ thân, nhất định con sẽ cứu người ra ngoài, người yên tâm đi!
- Được, cũng chỉ là chút gian khổ mà thôi, giữ thân thể là được. Chờ chút, ta viết một phong thư mang cho mẫu thân con, con có giấy bút không?
Giang Thanh Vũ hỏi.
- Có, có.
Giang Thần vội vã lấy ra bút và giấy trắng.
Nhưng mà hành động này đã khiến cho Hắc Long bất mãn, hắc phong điên cuồng gào thét, thổi đến làm cho đá vụn trên vách đá không ngừng rơi xuống.
- Súc sinh chết tiệt!
Giang Thần thầm mắng to ở trong lòng.
- Tiểu hắc, phu thê người khác lâu như vậy không gặp mặt, làm gì mà dễ giận như vậy chứ? Ta dẫn hắn đến rất vội, không mang lời nhắn của mẫu thân hắn, nếu như đứa nhỏ này trở lại mà không mang tin về, như vậy mẫu thân hắn sẽ rất thương tâm đó.
Tô Tú Y trừng mắt nhìn Giang Thần, bay xuống phía dưới đáy.
Hắc Long rất không tình nguyện, hắc phong tăng lên, vực sâu trở nên giống như địa ngục vậy.
Giang Thanh Vũ mặc kệ không hỏi, cầm giấy bút nhanh chóng viết.
Sau khi viết xong, hắn đưa thư cho Giang Thần, nói:
- Đưa phong thư này giao cho mẫu thân con.
- Được rồi, phụ thân...
- Không được, tiểu hắc đã nổi nóng, đi mau!
Tô Tú Y bỗng nhiên bay tới, nhấc vai Giang Thần bắt đầu tăng tốc bay lên trên.
Giang Thần không cần cúi đầu cũng thấy, cũng cảm giác được dưới chân có một cỗ khí tức cực nóng như giếng phun đến, so với Càn Khôn Huyền Hỏa đăng còn đáng sợ hơn.
Là long tức!
May mà hai người chạy ra khỏi Hắc Long uyên đúng lúc, long tức không có cách nào chuyển hướng, phun lên thẳng tắp, phun về phía chân trời, rọi sáng chu vi vạn dặm chung quanh.
- Phụ thân...
Giang Thần rất là lo lắng.
- Yên tâm, long tức sẽ không đả thương đến người bị giam ở phía dưới, chúng ta trở lại, người của Hắc Long thành đã đến rồi.
Tô Tú Y trấn an một câu, mang theo Giang Thần biến mất ở tại chỗ.
Sau khi hai người rời đi không bao lâu, hai cỗ khí tức mạnh mẽ giáng lâm ở Hắc Long uyên, là hai vị lão giả kỳ lạ, trường bào trên người một đen một trắng, tóc lại lại ngược lại với màu sắc trên y phục.
Bọn họ đứng chung một chỗ, đặc biệt bắt mắt.
Hai người hạ xuống Hắc Long uyên, âm thanh giao lưu vang lên theo.
- Hắc Long, vừa nãy là ai tới?
- Tô Tú Y, Giang Thần? Đến gặp Giang Thanh Vũ?
- Bọn họ đã nói cái gì với Giang Thanh Vũ.
- Đáng ghét, ngươi để cho người ta mang tin tức đi ra ngoài, chẳng lẽ hắn đã cho ngươi lợi ích gì?
Ở dưới câu hỏi của lão giả trắng đen, Hắc Long đột nhiên phát ra tiếng rít gào, mang theo tiếng thống khổ và không cam lòng, cùng với sự bất đắc dĩ sâu sắc.
Hắc Long giam cầm người khác, cũng là tù phạm bị người ta nhốt dưới vực sâu.
- Giang Thanh Vũ, đời này ngươi cũng đừng nghĩ đi ra ngoài, ngươi đã giết nhiều tộc huynh của ta như vậy!
- Còn tôn tử ta nữa, đều là người chết ở dưới kiếm của ngươi!
Hắc Bạch trưởng lão phát hỏa xong, lại đi tới trước người Giang Thanh Vũ, nhưng đứng ở một bên khác của vách đá, cách Giang Thanh Vũ rất xa.
- Nếu như các ngươi muốn báo thù như vậy thì cứ đến.
Giang Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, ở trước mặt Giang Thần hắn sẽ không bày ra kiếm khí mạnh mẽ càn quét.
- Sưu!
Đồng thời, tay của Giang Thanh Vũ vung một cái, một cọng bút lông tinh tế giống như điện bắn ra.
- Không được!
Hai vị lão giả giật nảy cả mình, vội vàng tránh ra, bút lông ở giữa không trung hóa thành một thanh thần kiếm, đâm xuyên vách đá thành một cái hố sâu.
Hai người này đều là cường giả Thông thiên cảnh, lại bị một kiếm của Giang Thanh Vũ dưới trạng thái này bức lui!
- Ha ha ha ha.
Nhìn thấy hai người ăn quả đắng, Giang Thanh Vũ ầm ĩ cười to.
- Không nên càn rỡ! Dần dần, lực lượng của ngươi sẽ trôi đi, đến lúc đó ngươi sẽ giống như những người kia, giống như một con chó chết bị nhốt ở đây!
- Ở đây ngươi không có cách nào khôi phục, dùng một phần khí lực thì sẽ suy nhược một phần!
- Nhi tử của ta sẽ đến cứu ta.
Mặt nhìn về phía hai người, Giang Thanh Vũ lạnh nhạt nói.
- Ha ha ha ha ha, nhi tử của ngươi không sống quá ngày mai đâu!
- Cái gì?
Giang Thanh Vũ lập tức biến sắc.
- Sao nào? Nhi tử của ngươi không nói với ngươi sao? Ngày mai hắn sẽ phải khiêu chiến một cường địch, Tô Tú Y dẫn hắn tới gặp ngươi là vì muốn gặp mặt ngươi một lần cuối.
Khiếp sợ, đồng thời Giang Thanh Vũ lại vui mừng.
Vui mừng vì đã viết tin tức về!
Không có thế lực dựa vào, không có tài nguyên không ngừng cuồn cuộn, chỉ dựa vào ý chí của bản thân để leo lên Thanh vân bảng, danh chấn một phương.
Nhưng mà, khi danh tiếng tối thịnh, hắn lựa chọn trở lại đại sơn, thành gia lập thất.
Hiện tại Giang Thần đã biết, đó là bởi vì độc trên người mẫu thân cho nên phụ thân mới từ bỏ tất cả danh lợi.
Nhưng bởi vì mình lại bị giam ở bên dưới vực sâu giống như địa ngục.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều cho rằng phụ thân là nam tử vĩ đại nhất trên đời này, có phụ thân ở bên người, trời có sập xuống cũng không sợ.
Trong ấn tượng, phụ thân hắn chưa từng sa sút như hiện tại, giống như ăn mày ở đầu đường.
Hắn quát to một tiếng, thân như bay đến trong lòng của Giang Thanh Vũ.
- Ngươi thực sự là Thần nhi sao? Con còn sống? Quá tốt rồi, quá tốt rồi! Ông trời có mắt!
Giang Thanh Vũ lệ nóng doanh tròng, dùng sức ôm chặt nhi tử của mình.
Trận chiến ở Hắc Long thành, hắn bị trực tiếp nhốt lại, không biết Phạm Đồ có mang theo Giang Thần thuận lợi trở lại Thập vạn đại sơn hay không.
Hắn cũng không biết Giang Thần có thể vượt qua được hay không.
Trên thực tế, trước đây Giang Thần không có chịu nổi, Giang Thần hiện tại đến tiếp quản thân thể này, tiếp quản ký ức, cũng tiếp quản tình cảm của bộ thân thể này.
Hai đời ký ức không ngừng dung hợp, trở thành một trí nhớ đầy đủ.
Hắn là nhi tử của điện chủ Lăng Vân Điện tới từ Thánh vực, cũng là thiếu gia Giang gia của Nam phong lĩnh.
Bỗng nhiên, Giang Thần lấy ra Xích tiêu kiếm, chém về phía xích sắt trên vách tường.
Một tiếng vang giòn giã vang vọng, xích sắt chịu một kích này, từ trong tới ngoài hiện ra phù văn màu vàng, làm cho kiếm này không để lại dấu vết gì, ngược lại còn làm cho Giang Thanh Vũ bị trói tay chân thống khổ gầm nhẹ.
Giang Thần không biết làm sao, vừa áy náy lại bất an.
- Không có chuyện gì đâu Thần nhi.
Đầu của Giang Thanh Vũ đầy mồ hôi, nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười với hắn.
Giang Thần cắn răng, mặt nhìn về phía Tô Tú Y, nói:
- Chưởng giáo, cầu ngươi cứu phụ thân ta thoát khỏi vòng vây, ân đức này ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi! Tất sẽ báo đáp!
Tô Tú Y không nói gì, cúi đầu nhìn phía dưới Hắc Long uyên, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
- Thần nhi, không nên làm khó người khác.
Giang Thanh Vũ nói:
- Tô chưởng giáo, ta đã từng may mắn gặp ngươi một lần, nhi tử ta đã gia nhập Thiên Đạo môn sao?
- Đúng vậy, Giang Thần đã là đệ tử nội môn của môn phái, biểu hiện ưu tú, tuổi còn trẻ đã là Thần du cảnh, vì lẽ đó ta mới dẫn hắn đến gặp ngươi.
Tô Tú Y nói.
- Thật sao? Được! Con ngoan! So với lúc ta trở thành Thần du cảnh còn trẻ hơn đó!
Giang Thanh Vũ mừng rỡ không ngớt, dùng sức vỗ vai của Giang Thần.
- Đúng rồi, mẫu thân của con thế nào rồi? Nam phong lĩnh thế nào rồi?
Giang Thần nói chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, còn chuyện độc của Cao Nguyệt bộc phát, không thể nói ra, không cần thiết phải làm cho Giang Thanh Vũ lo lắng và thống khổ hơn nữa.
- Đã làm cho chịu khổ rồi.
Vẻ mặt Giang Thanh Vũ có chút xấu hổ, cho dù Giang Thần nói rất không rõ ràng, nhưng hắn muốn chống đỡ Nam phong lĩnh đi tới hôm nay khó khăn thế nào.
- Ta một lòng tu luyện, không dính dáng tới đấu tranh thế lực, nếu sớm biết như vậy ta nên nhất thống Thập vạn đại sơn, cũng sẽ không có ba thế lực đến tấn công nhà chúng ta.
Giang Thanh Vũ nói.
Chợt, Giang Thần bắt đầu trị liệu những ngoại thương kia của Giang Thanh Vũ.
Tất cả đều là vết để lại ở trận chiến trong Hắc Long thành, sau khi bị giam ở Hắc Long uyên, không được một chút trị liệu gì cả.
- Y thuật thật thần kỳ, nhất định vị lão gia gia râu bạc thu con làm đồ đệ là người phi phàm! Nhi tử của ta là người có cơ duyên lớn lao!
Giang Thanh Vũ kích động nói.
- Đúng vậy, còn nữa phụ thân, Thần mạch của con đã khôi phục, những thứ khốn kiếp Ninh gia kia chưa thành công cướp đoạt được. Thần mạch trong cơ thể của Ninh Hạo Thiên đang biến mất.
- Vốn nên như vậy! Vốn nên như vậy!
Giang Thanh Vũ đại hỉ, tin tức tốt không ngừng tới khiến cho hắn cảm thấy như đang nằm mơ.
Lúc này, Hắc Long từ dưới đáy vực truyền đến rồng gầm.
- Giang Thần, nên tranh thủ thời gian đi.
Tô Tú Y nói.
- Cái gì? Ngắn ngủi như vậy sao?
Giang Thần còn có ngàn vạn lời muốn nói, lại không nghĩ rằng hắn sắp phải rời khỏi nơi này.
Chỉ có điều hắn biết, chưởng giáo đã cố gắng rồi.
Hắn quỳ xuống trước mặt Giang Thanh Vũ, nói:
- Phụ thân, nhất định con sẽ cứu người ra ngoài, người yên tâm đi!
- Được, cũng chỉ là chút gian khổ mà thôi, giữ thân thể là được. Chờ chút, ta viết một phong thư mang cho mẫu thân con, con có giấy bút không?
Giang Thanh Vũ hỏi.
- Có, có.
Giang Thần vội vã lấy ra bút và giấy trắng.
Nhưng mà hành động này đã khiến cho Hắc Long bất mãn, hắc phong điên cuồng gào thét, thổi đến làm cho đá vụn trên vách đá không ngừng rơi xuống.
- Súc sinh chết tiệt!
Giang Thần thầm mắng to ở trong lòng.
- Tiểu hắc, phu thê người khác lâu như vậy không gặp mặt, làm gì mà dễ giận như vậy chứ? Ta dẫn hắn đến rất vội, không mang lời nhắn của mẫu thân hắn, nếu như đứa nhỏ này trở lại mà không mang tin về, như vậy mẫu thân hắn sẽ rất thương tâm đó.
Tô Tú Y trừng mắt nhìn Giang Thần, bay xuống phía dưới đáy.
Hắc Long rất không tình nguyện, hắc phong tăng lên, vực sâu trở nên giống như địa ngục vậy.
Giang Thanh Vũ mặc kệ không hỏi, cầm giấy bút nhanh chóng viết.
Sau khi viết xong, hắn đưa thư cho Giang Thần, nói:
- Đưa phong thư này giao cho mẫu thân con.
- Được rồi, phụ thân...
- Không được, tiểu hắc đã nổi nóng, đi mau!
Tô Tú Y bỗng nhiên bay tới, nhấc vai Giang Thần bắt đầu tăng tốc bay lên trên.
Giang Thần không cần cúi đầu cũng thấy, cũng cảm giác được dưới chân có một cỗ khí tức cực nóng như giếng phun đến, so với Càn Khôn Huyền Hỏa đăng còn đáng sợ hơn.
Là long tức!
May mà hai người chạy ra khỏi Hắc Long uyên đúng lúc, long tức không có cách nào chuyển hướng, phun lên thẳng tắp, phun về phía chân trời, rọi sáng chu vi vạn dặm chung quanh.
- Phụ thân...
Giang Thần rất là lo lắng.
- Yên tâm, long tức sẽ không đả thương đến người bị giam ở phía dưới, chúng ta trở lại, người của Hắc Long thành đã đến rồi.
Tô Tú Y trấn an một câu, mang theo Giang Thần biến mất ở tại chỗ.
Sau khi hai người rời đi không bao lâu, hai cỗ khí tức mạnh mẽ giáng lâm ở Hắc Long uyên, là hai vị lão giả kỳ lạ, trường bào trên người một đen một trắng, tóc lại lại ngược lại với màu sắc trên y phục.
Bọn họ đứng chung một chỗ, đặc biệt bắt mắt.
Hai người hạ xuống Hắc Long uyên, âm thanh giao lưu vang lên theo.
- Hắc Long, vừa nãy là ai tới?
- Tô Tú Y, Giang Thần? Đến gặp Giang Thanh Vũ?
- Bọn họ đã nói cái gì với Giang Thanh Vũ.
- Đáng ghét, ngươi để cho người ta mang tin tức đi ra ngoài, chẳng lẽ hắn đã cho ngươi lợi ích gì?
Ở dưới câu hỏi của lão giả trắng đen, Hắc Long đột nhiên phát ra tiếng rít gào, mang theo tiếng thống khổ và không cam lòng, cùng với sự bất đắc dĩ sâu sắc.
Hắc Long giam cầm người khác, cũng là tù phạm bị người ta nhốt dưới vực sâu.
- Giang Thanh Vũ, đời này ngươi cũng đừng nghĩ đi ra ngoài, ngươi đã giết nhiều tộc huynh của ta như vậy!
- Còn tôn tử ta nữa, đều là người chết ở dưới kiếm của ngươi!
Hắc Bạch trưởng lão phát hỏa xong, lại đi tới trước người Giang Thanh Vũ, nhưng đứng ở một bên khác của vách đá, cách Giang Thanh Vũ rất xa.
- Nếu như các ngươi muốn báo thù như vậy thì cứ đến.
Giang Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, ở trước mặt Giang Thần hắn sẽ không bày ra kiếm khí mạnh mẽ càn quét.
- Sưu!
Đồng thời, tay của Giang Thanh Vũ vung một cái, một cọng bút lông tinh tế giống như điện bắn ra.
- Không được!
Hai vị lão giả giật nảy cả mình, vội vàng tránh ra, bút lông ở giữa không trung hóa thành một thanh thần kiếm, đâm xuyên vách đá thành một cái hố sâu.
Hai người này đều là cường giả Thông thiên cảnh, lại bị một kiếm của Giang Thanh Vũ dưới trạng thái này bức lui!
- Ha ha ha ha.
Nhìn thấy hai người ăn quả đắng, Giang Thanh Vũ ầm ĩ cười to.
- Không nên càn rỡ! Dần dần, lực lượng của ngươi sẽ trôi đi, đến lúc đó ngươi sẽ giống như những người kia, giống như một con chó chết bị nhốt ở đây!
- Ở đây ngươi không có cách nào khôi phục, dùng một phần khí lực thì sẽ suy nhược một phần!
- Nhi tử của ta sẽ đến cứu ta.
Mặt nhìn về phía hai người, Giang Thanh Vũ lạnh nhạt nói.
- Ha ha ha ha ha, nhi tử của ngươi không sống quá ngày mai đâu!
- Cái gì?
Giang Thanh Vũ lập tức biến sắc.
- Sao nào? Nhi tử của ngươi không nói với ngươi sao? Ngày mai hắn sẽ phải khiêu chiến một cường địch, Tô Tú Y dẫn hắn tới gặp ngươi là vì muốn gặp mặt ngươi một lần cuối.
Khiếp sợ, đồng thời Giang Thanh Vũ lại vui mừng.
Vui mừng vì đã viết tin tức về!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.