Chương 622
Dật Danh
07/12/2023
Chương 623
Ngày xưa ở Tần gia Tây Bắc, lúc còn nhỏ hắn bị bỏ rơi, ngay cả người làm trong nhà cũng xa lánh hắn.
Trong những năm tháng vô cùng đau khổ, hắn không có việc gì cho nên một mình chạy ra bờ sông bên ngoài thành phố câu cá.
Ngồi câu cá cả một ngày.
Khi đó mục đích chủ yếu của hắn cũng không phải là câu cá, mà là vì né tránh những khuôn mặt châm chọc đầy khiêu khích kia.
Bình thường chờ đến khi trời tối, mọi người trong gia đình đều đã ăn cơm, hắn mò mẫm lặng lẽ trở về nhà.
Tay nghe làm cá cũng được rèn luyện ra từ lúc đó.
Bởi vì quy củ của Tần gia rất nghiêm khắc, sau khi hoàng hôn sẽ không phục vụ cơm tối nữa. Cho nên hắn chỉ có thể trốn trong phòng và ăn những con cá mà mình đã câu được.
Không nghĩ tới có một ngày tay nghề câu cá của hắn lại có ích.
Nghĩ đến buổi tối Tô Tô mệt mỏi trở về, nhìn thấy canh cá thơm ngon do hắn tự tay nấu, nói không chừng sẽ tha thứ cho sự lỗ mãng của hắn tối hôm qua.
Hắn bĩnh tĩnh chuyên tâm câu cá.
May mắn.
Thỉnh thoảng có cá mắc móc.
Vài tiếng sau, trong giỏ cá của hắn có cá trắm, cá chép, cá trích, cùng với các loài cá đặc sản ở Long Giang, cộng lại có khoảng mấy chục con.
Thậm chí còn có hai con ba ba lớn.
Cá tự nhiên đúng là khác biệt, nhìn rõ ràng tươi ngon hơn so với đồ ngoài chợ bán.
Tần Thiên bỗng nhiên nghĩ đến mình có thể câu nhiều hơn một chút, sau đó về thả nuôi trong Long Hồ.
Thế thì sau này Tô Tô muốn ăn cũng không cần chạy xa như vậy.
Dựa theo tốc độ đang câu của hắn, hắn cảm thấy hôm nay mình có thể câu được hơn trăm con.
Đáng tiếc là đến giữa buổi chiều, có thêm mấy chiếc xe đến bãi đá này, điều này làm đảo lộn kế hoạch của hắn.
Chàng thanh niên bị ông bác nắm chặt lấy cánh tay, cậu ta trừng mắt, dùng sức đẩy mạnh ông bác ra.
Ông bác lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống tảng đá bên cạnh.
Ông ấy tức giận đến mức không thở được.
Thấy tình huống này, mấy phú nhị đại đều thét chói tai cười điên cuồng.
“Lão Bạch, làm tốt lắm!”
“Đối phó loại ông già không biết điều này, chính là phải cho ông ta biết được sự lợi hại của chúng ta!”
“Ông già, còn không mau cút.”
“Chọc giận thiếu gia, ông gánh không nổi đâu!
Nhóm người lại cười phá lên, kiêu ngạo quát lớn.
“Các người… Quá đáng!”
Ông bác tức giận đến mức cả người run rẩy, ông ta vứt số tiền vừa nhặt được xuống đất, nói: “Tôi không cần số tiền này nữa.”
“Bây giờ các người lập tức rời đi cho tôi!”
“Nếu không đi, có tin tôi gọi điện thoại cho người của chính quyền hay không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.