Chương 898
Dật Danh
27/12/2023
Back cau mày nói: “Tiểu Lộc bảo tôi, ông cô bé cũng chính là thủ hộ giả, đã mất tích từ lâu rồi.”
“Bây giờ trong bộ lạc là thầy tế làm lãnh đạo.”
“Thầy tế nói với người trong tộc thủ hộ giả đang đi trình diện thần linh, được đi núi thiêng.”
Tần Thiên thất vọng không nói được gì, khó khăn lắm với có hy vọng ở chỗ “thủ hộ giả”, bây giờ lại nghe tin thủ hộ giả chầu trời rồi? Cho nên cái gì mà trình diện thần linh, đi núi thiêng. Người ở bộ lạc này cũng thật mê tín, mọi người rõ ràng đều hiểu đây là chết rồi còn gì
Vẻ mặt mọi người đều nhăn nhó. Thiết Ngưng Xương nhìn Tiểu Lộ ở xa xa có chút đau lòng vẫy tay gọi: “Em gái, em có thể qua đây không, chị cho em đồ này, đây là nước hoa, em thích không?”
Tiểu Lộc như cảm nhận được sự thân thiện của Thiết Ngưng Xương nên do dự một lát rồi cũng từ từ đi qua. Thiết Ngưng Xương xịt lên cổ tay cô bé rồi hỏi có thơm không, Tiểu Lộc ngượng ngùng nở nụ cười.
Nhìn thì thấy cô bé có vẻ rất thích chai nước hoa này, “Thích thì chị tặng em nhé.”Thiết Ngưng Xương cười nói: “Bây giờ, chị của chị bị người trong tộc em bắt.”
“Em có thể giúp bọn chị cứu chị ấy ra không?”
Tiểu Lộc do dự nhìn Back, Back lập tức phiên dịch cho cô bé, sau đó chỉ thấy cô bé nói lại một tràng dài.
“Thế nào?” Mai Hồng Tuyết vội hỏi.
Back nuốt khan một cái rồi mới nói: “Tiểu Lộc nói sau khi ông cô bé lên núi thiêng thì thầy tế yêu cầu Xà Vương cưới con trai ông ta. Cô ấy không đồng ý nên thầy tế nhốt cô ấy lại rồi.”
“Hơn nữa còn bảo chỉ khi cô ấy đồng ý lấy con trai thầy tế thì mới được đi núi thiêng tìm ông.”
“Bây giờ bọn họ bắt Xà Vương, thầy tế tìm tới rất nhiều cô dâu cho nên Tiểu Lộc mới có cơ hội chạy ra ngoài. Cô bé còn nói cô bé không muốn quay về bộ tộc nữa, muốn lên núi thiêng tìm ông.”
“Cô bé tin rằng ông cô bé vẫn còn sống. Chỉ là bị thầy bế giam mà thôi.”
“Thầy tế giam ông cô bé lại vì muốn thay quyền ông của cô bé, làm thủ hộ giả.”
Nghe Back nói vậy Tần Thiên đột nhiên kích động hẳn lên, hắn vội vã hỏi Trúc Diệp Thanh: “Cậu nói thầy tế bây giờ lãnh đạo bộ tộc có thể nói được tiếng anh?”
Trúc Diệp Thanh vội vã gật đầu.
Tần Thiên lại quay qua hỏi Back: “Ông nói từng thấy một người da trắng ở với bộ lạc người lùn?”
Back nuốt khan đáp: “đúng thế.”
“Sao vậy?”
Tần Thiên kích động nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì người ở với bộ lạc người lùn, hay nói đúng hơn là thầy tế được người da trắng kia dạy tiếng anh cho.”
“Thầy tế muốn khống chế bộ lạc để cấu kết với mấy người da trắng kia, cùng nhau bắt thủ hộ giả, và núi thiêng chính là nơi họ giam giữ thủ hộ giả. Bây giờ chúng ta chỉ cần tìm đến núi thiêng cứu thủ hộ giả ra là tất cả mọi chuyện có thể giải quyết được.”
Back cảm thấy khó tin: “Cậu cảm thấy ở đây có núi thiêng thật sao?”
“Thầy tế cấu kết với mấy người da trắng bắt thủ hộ giả, có khi đã giết ông ta từ lâu rồi.”
Tần Thiên quả quyết nói: “Bây giờ đâu có lựa chọn nào khác, trước mắt đây là con đường duy nhất có thể đi rồi.”
“Ông hỏi tiểu Lộc về núi thiêng xen, xem cô bé có biết chút gì không?”
“Nếu tôi đoán không nhầm thì nơi kia sẽ cách bộ lạc không xa.”
Back vội dùng tiếng thổ dân nói chuyện với tiểu Lộc, sau một hồi trao đổi ông ta thất vọng quay qua nói: “Hết hy vọng rồi.”
“Bây giờ trong bộ lạc là thầy tế làm lãnh đạo.”
“Thầy tế nói với người trong tộc thủ hộ giả đang đi trình diện thần linh, được đi núi thiêng.”
Tần Thiên thất vọng không nói được gì, khó khăn lắm với có hy vọng ở chỗ “thủ hộ giả”, bây giờ lại nghe tin thủ hộ giả chầu trời rồi? Cho nên cái gì mà trình diện thần linh, đi núi thiêng. Người ở bộ lạc này cũng thật mê tín, mọi người rõ ràng đều hiểu đây là chết rồi còn gì
Vẻ mặt mọi người đều nhăn nhó. Thiết Ngưng Xương nhìn Tiểu Lộ ở xa xa có chút đau lòng vẫy tay gọi: “Em gái, em có thể qua đây không, chị cho em đồ này, đây là nước hoa, em thích không?”
Tiểu Lộc như cảm nhận được sự thân thiện của Thiết Ngưng Xương nên do dự một lát rồi cũng từ từ đi qua. Thiết Ngưng Xương xịt lên cổ tay cô bé rồi hỏi có thơm không, Tiểu Lộc ngượng ngùng nở nụ cười.
Nhìn thì thấy cô bé có vẻ rất thích chai nước hoa này, “Thích thì chị tặng em nhé.”Thiết Ngưng Xương cười nói: “Bây giờ, chị của chị bị người trong tộc em bắt.”
“Em có thể giúp bọn chị cứu chị ấy ra không?”
Tiểu Lộc do dự nhìn Back, Back lập tức phiên dịch cho cô bé, sau đó chỉ thấy cô bé nói lại một tràng dài.
“Thế nào?” Mai Hồng Tuyết vội hỏi.
Back nuốt khan một cái rồi mới nói: “Tiểu Lộc nói sau khi ông cô bé lên núi thiêng thì thầy tế yêu cầu Xà Vương cưới con trai ông ta. Cô ấy không đồng ý nên thầy tế nhốt cô ấy lại rồi.”
“Hơn nữa còn bảo chỉ khi cô ấy đồng ý lấy con trai thầy tế thì mới được đi núi thiêng tìm ông.”
“Bây giờ bọn họ bắt Xà Vương, thầy tế tìm tới rất nhiều cô dâu cho nên Tiểu Lộc mới có cơ hội chạy ra ngoài. Cô bé còn nói cô bé không muốn quay về bộ tộc nữa, muốn lên núi thiêng tìm ông.”
“Cô bé tin rằng ông cô bé vẫn còn sống. Chỉ là bị thầy bế giam mà thôi.”
“Thầy tế giam ông cô bé lại vì muốn thay quyền ông của cô bé, làm thủ hộ giả.”
Nghe Back nói vậy Tần Thiên đột nhiên kích động hẳn lên, hắn vội vã hỏi Trúc Diệp Thanh: “Cậu nói thầy tế bây giờ lãnh đạo bộ tộc có thể nói được tiếng anh?”
Trúc Diệp Thanh vội vã gật đầu.
Tần Thiên lại quay qua hỏi Back: “Ông nói từng thấy một người da trắng ở với bộ lạc người lùn?”
Back nuốt khan đáp: “đúng thế.”
“Sao vậy?”
Tần Thiên kích động nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì người ở với bộ lạc người lùn, hay nói đúng hơn là thầy tế được người da trắng kia dạy tiếng anh cho.”
“Thầy tế muốn khống chế bộ lạc để cấu kết với mấy người da trắng kia, cùng nhau bắt thủ hộ giả, và núi thiêng chính là nơi họ giam giữ thủ hộ giả. Bây giờ chúng ta chỉ cần tìm đến núi thiêng cứu thủ hộ giả ra là tất cả mọi chuyện có thể giải quyết được.”
Back cảm thấy khó tin: “Cậu cảm thấy ở đây có núi thiêng thật sao?”
“Thầy tế cấu kết với mấy người da trắng bắt thủ hộ giả, có khi đã giết ông ta từ lâu rồi.”
Tần Thiên quả quyết nói: “Bây giờ đâu có lựa chọn nào khác, trước mắt đây là con đường duy nhất có thể đi rồi.”
“Ông hỏi tiểu Lộc về núi thiêng xen, xem cô bé có biết chút gì không?”
“Nếu tôi đoán không nhầm thì nơi kia sẽ cách bộ lạc không xa.”
Back vội dùng tiếng thổ dân nói chuyện với tiểu Lộc, sau một hồi trao đổi ông ta thất vọng quay qua nói: “Hết hy vọng rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.