Chương 215: Hôm nay tôi muốn ông biến mất
Không Say
28/11/2022
Trong lòng Doãn Ngụy căng thẳng, nhưng sắc mặt không thay đổi nhiều.
Ông ta không nhìn thẳng vào mắt Phan Lâm, mà nhắm mắt lại: “Cậu Lâm, thật ra tôi đang giúp cậu.
Tôi khuyên cậu không nên chống lại nhà họ Mãn.
Nếu phải lựa chọn, tôi sẽ chọn đứng ở bên nhà họ Mãn, cậu quá cố chấp, với tính cách này, cậu sẽ không tôn tại được lâu đâu, thái độ ôn hòa mới là tốt nhất”
.
Dưới góc nhìn của một người kinh doanh, Doãn Ngụy nói không sai.
Nhưng Phan Lâm không quan tâm.
“Nếu tôi nhất định đi tìm nhà họ Mãn để hỏi tội thì sao?”
Phan Lâm ngồi lại trêи sô pha, lạnh lùng hỏi.
“Vậy thì cậu Lâm phải bước qua tôi đã.”
Doãn Ngụy mở mắt ra, trêи mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nụ cười đó tràn đầy tự tin.
Chỉ là một tập đoàn Dương Hoa nho nhỏ, tuy rằng rất có tiềm lực, nhưng ông ta cũng không sợ hãi.
Dù sao cũng chỉ là một con hổ mới sinh, làm sao người trưởng thành có thể sợ được chứ? Phan Lâm gật đầu, bình tĩnh nói: “Tốt lắm, Doãn Ngụy, đây là lựa chọn của ông, tôi biết rồi!”
Anh đứng dậy, lập tức bước ra cửa.
Doãn Ngụy thấy cuộc nói chuyện này không được nữa, bất lực thở dài: “Bác sĩ Lâm, cậu hoàn toàn không hiểu nhà họ Mãn, cậu trêu chọc đến một thế lực lớn rồi!”
Phan Lâm nghe thể thế, dừng lại một chút.
Anh hơi nghiêng đầu nói: “Vậy ông hiểu tôi sao?”
Doãn Ngụy híp mắt, cười mà không nói gì.
“Trong ngày hôm nay, tôi sẽ cho Niên Kỷ Hào Hùng các người biến mất ở Giang Thành!”
Phan Lâm lại nói một câu, sau đó lập tức rời đi.
Khi lời này được nói ra, Doãn Ngụy thở dốc, sau đó bật cười, nói.
“Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng, thật sự là ngông cuồng! Haha, Bác sĩ Lâm này đúng là thú vị! Khiến tôi biến mất ở Giang Thành sao? Cậu ta có biết thế lực đằng sau tôi như thế nào không?”
“Ông chủ, có muốn cảnh cáo anh ta không?”
Một người đàn ông ăn mặc rách nát bước ra từ góc tối trong phòng khách quý.
“Không cần, tôi không muốn tự mình ra tay, để cho nhà họ Mãn ra mặt trước đi.
Tôi cũng muốn nhìn xem bác sĩ Lâm này có bản lĩnh gì mà ăn nói ngông cuồng như vậy, làm cho Niên Kỷ Hào Hùng bọn tôi trong hôm nay biến mất khỏi Giang Thành…gọi điện thoại đến nhà họ Mãn cho tôi, đem cuộc nói chuyện lần này nói lại nguyên xi cho nhà họ Mãn, tôi nghĩ nhà họ Mãn sẽ thay chúng tôi cảnh cáo bác sĩ Lâm này.”
“Vâng, ông chủ.”
—————————-
Ông ta không nhìn thẳng vào mắt Phan Lâm, mà nhắm mắt lại: “Cậu Lâm, thật ra tôi đang giúp cậu.
Tôi khuyên cậu không nên chống lại nhà họ Mãn.
Nếu phải lựa chọn, tôi sẽ chọn đứng ở bên nhà họ Mãn, cậu quá cố chấp, với tính cách này, cậu sẽ không tôn tại được lâu đâu, thái độ ôn hòa mới là tốt nhất”
.
Dưới góc nhìn của một người kinh doanh, Doãn Ngụy nói không sai.
Nhưng Phan Lâm không quan tâm.
“Nếu tôi nhất định đi tìm nhà họ Mãn để hỏi tội thì sao?”
Phan Lâm ngồi lại trêи sô pha, lạnh lùng hỏi.
“Vậy thì cậu Lâm phải bước qua tôi đã.”
Doãn Ngụy mở mắt ra, trêи mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nụ cười đó tràn đầy tự tin.
Chỉ là một tập đoàn Dương Hoa nho nhỏ, tuy rằng rất có tiềm lực, nhưng ông ta cũng không sợ hãi.
Dù sao cũng chỉ là một con hổ mới sinh, làm sao người trưởng thành có thể sợ được chứ? Phan Lâm gật đầu, bình tĩnh nói: “Tốt lắm, Doãn Ngụy, đây là lựa chọn của ông, tôi biết rồi!”
Anh đứng dậy, lập tức bước ra cửa.
Doãn Ngụy thấy cuộc nói chuyện này không được nữa, bất lực thở dài: “Bác sĩ Lâm, cậu hoàn toàn không hiểu nhà họ Mãn, cậu trêu chọc đến một thế lực lớn rồi!”
Phan Lâm nghe thể thế, dừng lại một chút.
Anh hơi nghiêng đầu nói: “Vậy ông hiểu tôi sao?”
Doãn Ngụy híp mắt, cười mà không nói gì.
“Trong ngày hôm nay, tôi sẽ cho Niên Kỷ Hào Hùng các người biến mất ở Giang Thành!”
Phan Lâm lại nói một câu, sau đó lập tức rời đi.
Khi lời này được nói ra, Doãn Ngụy thở dốc, sau đó bật cười, nói.
“Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng, thật sự là ngông cuồng! Haha, Bác sĩ Lâm này đúng là thú vị! Khiến tôi biến mất ở Giang Thành sao? Cậu ta có biết thế lực đằng sau tôi như thế nào không?”
“Ông chủ, có muốn cảnh cáo anh ta không?”
Một người đàn ông ăn mặc rách nát bước ra từ góc tối trong phòng khách quý.
“Không cần, tôi không muốn tự mình ra tay, để cho nhà họ Mãn ra mặt trước đi.
Tôi cũng muốn nhìn xem bác sĩ Lâm này có bản lĩnh gì mà ăn nói ngông cuồng như vậy, làm cho Niên Kỷ Hào Hùng bọn tôi trong hôm nay biến mất khỏi Giang Thành…gọi điện thoại đến nhà họ Mãn cho tôi, đem cuộc nói chuyện lần này nói lại nguyên xi cho nhà họ Mãn, tôi nghĩ nhà họ Mãn sẽ thay chúng tôi cảnh cáo bác sĩ Lâm này.”
“Vâng, ông chủ.”
—————————-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.